Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 16:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Hôm nay, Ninh Ánh Hàn lại có duyên nhìn thấy Tôn công tử bị giáo huấn trong hẻm nhỏ nọ, trên mặt có hai quầng thâm cực lớn khiến Ninh Ánh Hàn cảm thấy rất hài lòng, nàng chủ động chào hỏi: “Tôn công tử.”
Đối phương nhìn thấy nàng sắc mặt liền biến đổi, nhanh chân xoay người đi qua hướng xe ngựa dừng. Tướng chân đi hai hàng nhìn có hơi kỳ cục, nhưng đi nhanh liền thể nhìn ra vài phần khập khiễng.
Ninh Ánh Hàn híp híp hai mắt, trong lòng có chút nghi hoặc, tuy rằng ngày đó nàng đã uy hiếp đối phương nếu tiếp tục xằng bậy sẽ đánh gãy chân hắn ta, nhưng cũng không có làm thật, tại sao lúc gặp lại thì hai chân liền khập khiễng?
Nhưng nàng không biết là, ngày hôm sau lúc Tần Tuyên thượng triều liền đi tới chỗ Tôn phòng vệ nói thẳng: “hôm qua bổn công nhìn thấy nhi tử của ngươi cường đoạt dân nữ.”
Lúc ấy mồ hôi cha mồ hôi con của Tôn phòng vệ thi nhau đổ xuống dưới, sau khi về nhà lấp tức xách nhi tử giáo huấn một trận. Ban đầu Tôn công tử còn không thừa nhận, chọc Tôn phòng vệ giận đến sắn tay áo lên, nếu không phải ngươi làm, chẳng lẽ Tần quốc công rãnh rỗi bịa ra vu oan cho ngươi sao?
Huống chi ông ta rất hiểu biết tính tình nhi tử, lúc trước bởi vì nữ nhân mà xảy ra chuyện cũng không phải một hai lần, mỗi lần đều là ông ta đi thu dọn.
Trước kia là nhân vật nhỏ còn bỏ qua được, ông ta còn cố miễn cưỡng ra mặt cho, nhưng lần này bị Tần quốc công nhìn thấy, không giáo huấn là không được.
Dưới sự tức giận, Tôn phòng vệ dùng gia pháp, cũng chính là nguyên nhân Ninh Ánh Hàn nhìn thấy vị Tôn công tử khập khiễng hai chân.
Tôn công tử thầm kêu ủy khuất, cường đoạt dân nữ cái gì, căn bản là chưa đoạt được, còn bị “Dân nữ” đánh nằm trên mặt đất, sau khi về nhà còn bị phụ thân quất một trận.
Nói “Cường đoạt dân nữ” mà như vậy sao, đây là sỉ nhục của giới cường đoạt mới đúng.
Nhưng Ninh Ánh Hàn không biết được nội tình bên trong, cũng không truy cứu, làm xong việc của mình liền xoay người rời đi.
Khi trở lại tiểu viện, nàng vô cùng bất ngờ.
Đứng giữa nơi kia là một nữ tử dung nhan thanh lệ, nhìn thấy nàng vào cửa, liền lập tức hành lễ: “Tham kiến quận chúa.”
“Tuyết Sắc……” Ninh Ánh Hàn bước nhanh đến ôm nàng ấy một cái.
Nữ tử cũng ôm lấy nàng: “Quận chúa, mọi chuyện ta đã nghe Yến lão bản nói qua, xin lỗi ta về muộn rồi.”
“Không muộn, ngươi có thể quay về, ta đã vô vùng vui vẻ.”
Hai người đối diện nhau không nói gì, nhưng trong mắt Tuyết Sắc hình như có hơi nước.
Cả hai đều biết đối phương trong ba năm này rất khó khăn, vì thế không có hỏi nhiều, đây là sự ăn ý giữa chủ tớ.
Sau khi hàn huyên vài câu, Tuyết Sắc rất đau lòng nhìn Ninh Ánh Hàn: “Trong thời gian Quận Chúa tỉnh lại ngay cả một nha hoàn hầu hạ đều không có, thật là khổ cho Quận Chúa.”
Ninh Ánh Hàn an ủi nàng ấy: “Ta tỉnh lại cũng không bao lâu, hơn nữa ta đâu có tiểu thư như vậy, nhất định phải nha hoàn hầu hạ mới được, một mình ta cũng có thể sống tốt.”
“Người biết chải đầu không?” Ánh mắt Tuyết Sắc rõ ràng đang nói rằng người chính là tiểu thư như vậy.
“……” Ninh Ánh Hàn: “Búi tóc đơn giản vẫn còn làm được.”
“May mắn người là mỹ nhân.” Tùy tiện buộc lên cũng đẹp.
Ninh Ánh Hàn tất nhiên nghe ra ngụ ý của nàng ấy, khoé miệng có chút co giật.
Vị nha hoàn này cái gì cũng tốt, chỉ là mình ở trước mặt nàng ấy giống như không tồn tại tôn nghiêm cảu Quận Chúa.
Sau khi đối thoại thư giãn, hai người đã vào phòng, Tuyết Sắc quan sát khắp nơi: “Lại nói tiếp, ta cũng ở chỗ này một đoạn thời gian ngắn.”
“Ta nghe Phong Linh nói, là do Tô Tuấn Chi nói một câu, ngươi mới……”
“Nàng bán ta đi, cũng chưa chắc vì nguyên nhân này.” Tuyết Sắc giống như đang suy nghĩ cái gì: “Trước một ngày nàng lộ bản tính, trong lúc ăn tối ta đã hỏi một câu ‘Quận Chúa, chẳng phải người không thích ăn gừng sao.’”
“Thì ra là thế, nàng ta đoán ngươi đã nổi lên lòng nghi ngờ.” Ninh Ánh Hàn nghĩ nghĩ: “Đây cũng có thể là nguyên nhân nàng ta dọn đồ ra khỏi Ninh phủ, nàng ta sợ thời gian lâu rồi những người khác đều có thể phát hiện ra.”
“Dù sao cũng sớm chiều ở chung, nàng ta không thể gạt được ta.” Tuyết Sắc nói: “Cho dù có bề ngoài giống nhau tính, nhưng rốt cuộc kém hàng thật quá nhiều.”
“Hiếm lắm mới thấy ngươi khen ta nha.” Ninh Ánh Hàn nói giỡn.
“Ta là nói về phương diện nuông chiều từ bé, nàng ta thua người quá nhiều,” Tuyết Sắc trêu chọc nói: “Nếu đổi lại là người thì đầu bếp nữ phải rửa hành gừng tinh tế sạch sẽ rồi mới ăn.”
Ninh Ánh Hàn nhún nhún vai, không cảm thấy có chút xấu hổ nào.
Tuyết Sắc xoay người thấy giường đệm của nàng, nhướng mày: “Đây là vân cẩm? Ta nhớ rõ ràng khi nàng ta còn ở đây, chỉ dùng chăn mền bình thường.”
Trên thực tế, Ninh Ánh Hàn luôn đổi chăn trải giường, nệm cũng đổi nốt, nếu không phải chuẩn bị dọn ra ngoài, sợ là ngay cả giường gỗ cũng cùng chung số phận.
Từ khía cạnh này mà nói thì Ninh Ánh Hàn thật sự được nuông chiều từ bé. Dù sao đều là nữ nhân được dưỡng ra từ kim ngọc cẩm tú, tâm tính cứng cỏi, nhịn được khổ cực, nhưng không đại biểu dưới tình huống có điều kiện tự làm khổ mình .
Ở điểm này, Tuyết Sắc quá hiểu nàng: “Quận Chúa tính toán khi nào dọn ra ngoài?”
“Làm sao ngươi biết ta muốn dọn đi? Phong Linh nói cho ngươi?”
Tuyết Sắc nở nụ cười: “Không cần nàng ấy nói, nhưng Quận Chúa chịu ở lâu trong tiểu viện sao? Lấy hiệu suất của người, sợ là ngày hôm sau tỉnh lại ngay cả tòa nhà đều lựa xong.”
Ninh Ánh Hàn cũng cười: “Có một người hiểu biết ta ở bên, thật sự khác biệt rất lớn.”
Tuyết Sắc lần nữa hỏi đến việc của Tần Tuyên, Ninh Ánh Hàn cũng tỉ mỉ kể lại mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được Tần Tuyên.
“Tần quốc công muốn cưới Ngô Tuyết Liên?” Tuyết Sắc cười nhạt: “Chỉ có thể là nàng ta cùng với phụ mẫu không đáng tin cậy kia cố ý thả tin tức ra ngoài.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ngô Tuyết Liên rất có thể là người làm chuyện này. Mắt thấy Tần quốc công sắp hết thời gian báo hiếu, không chừng sẽ lập tức bàn hôn sự, trước hết đồn ra ngoài, nhiều khi có chút người quyền quý sẽ không cho nữ nhi nhà mình uỷ khuất gả cho một nam tử trong lòng có ‘biểu muội tốt’, muốn hớt tay trên hôn sự của Tần Tuyên.
“Việc làm này không thông minh.” Tuyết Sắc đánh giá: “Chúng ta có thể đoán được, Tần quốc công tất nhiên đoán được.”
Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Như thế, cái đó…… Quốc công luôn luôn thông minh hơn người.”
Tuyết Sắc chú ý tới nàng ngập ngừng, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Quận chúa, về Tần quốc công, người có tính toán gì không?”
“Ta không biết……” Ninh Ánh Hàn nói thật, nàng đã từng yêu…… Không, phải nói là nàng vẫn yêu Tần Tuyên, nhưng với nàng mà nói, ba năm chẳng qua là trong nháy mắt, ký ức của nàng đối với Tần Tuyên chỉ dừng lại ở ba năm trước lúc bọn họ còn tình nồng.
Nhưng đối với Tần Tuyên mà nói thì không phải, hắn bị phản bội lừa gạt đều là thật.
Nàng cũng không có tự phụ như vậy, chỉ cần nàng muốn, liền sẽ dừng lại một chỗ dễ như trở bàn tay.
“Hiếm thấy Quận Chúa do dự như vậy.” Xem ra Tần Tuyên đối với ngươi thật sự rất quan trọng.
Ninh Ánh Hàn than nhẹ, nghĩ tới quyển sách kia, sau khi Tấn Vương bị đương kim Thánh Thượng giết chết, trong đó cũng không nói đến kết cục người nhà của hắn, nhưng nghĩ cũng biết, mấy hài tử của Tấn Vương sẽ không có kết cục tốt.
Cho nên Ninh Ánh Hàn muốn phản kháng, nhưng nếu phản kháng thất bại…… Nàng không muốn Tần Tuyên bị liên luỵ
Tuyết Sắc giống như nhìn ra nỗi lo của nàng, khuyên một câu: “Quận chúa, nói cho hắn đã xảy ra chuyện gì, thì cho dù hắn có tin tưởng hay không, đó là quyết định của hắn, ít nhất đã cho hắn một cơ hội được biết.”
Ninh Ánh Hàn chưa trả lời, chỉ là cười cười với nàng ấy: “Tuyết Sắc, có ngươi ở bên người thật tốt.”
Quan lớn tỉ mỉ bồi dưỡng đại nha hoàn cho nữ nhi, nhưng không chỉ là hầu hạ mà thôi, mà còn thấu tình đạt lý, tri thư đạt lễ cũng là yêu cầu cơ bản, tương lai đại nha hoàn sẽ cùng nữ nhi xuất giá, không chỉ giúp nữ nhi quản gia mà còn phải trạch đấu, bởi vậy tâm cơ thủ đoạn cũng không thể thiếu.
Phu thê Tấn Vương chọn cho nữ nhi Tuyết Sắc, càng là nhân tài kệt xuất trong đó.
Chẳng qua các gia đình quyền quý khác chọn nha hoàn cho nữ nhi, đều sẽ không chọn đẹp quá mức, để tránh tương lai khi về nhà phu quân lại nảy sinh tâm tư khác.
Nhưng từ nhỏ Ninh Ánh Hàn đã là nhan khống chính hiệu, mỗi nha hoàn bên người đều có dung mạo xuất chúng.
Tấn Vương phi giương mắt lạnh nhìn, phát hiện các nữ hài đối với Ninh Ánh Hàn trung tâm như một, không có tâm tư khác, liền một bên cảm khái nữ nhi thuần phục được người, một bên tùy ý nàng.
Đương nhiên, dùng trên người Ninh Ánh Hàn thì không phải nàng thuần phục người, mà là nhân cách mị lực của bản thân.
Sau khi nàng vào kinh, nàng không đành lòng để những người kia cùng nàng sa vào vũng nước đục này, liền để bọn họ ở tại U Châu, nhưng riêng Tuyết Sắc luôn mãi kiên trì, vì thế đã mang theo Tuyết Sắc.
Hiện giờ Tuyết Sắc đã trở lại, thật sự khiến Ninh Ánh Hàn nhẹ nhõm không ít, rất nhiều chuyện không cần nàng tự tay làm lấy.
Nhà mới trang hoàng cũng không cần nàng đi qua xem, mà giao cho người cực kỳ am hiểu phẩm vị của nàng Tuyết Sắc đi giám sát. Tuyết Sắc hiệu suất cực nhanh, tính thời gian chỉ cần bảy tám ngày sau liền có thể dọn vào, lại tính thời gian, đúng là ngày thiết yến của Trưởng Công Chúa.
Nói đến yến tiệc của Trưởng Công Chúa, lần này có không ít quan to quyền quý đều tham gia, Tần quốc công, Tô công công, đám người Võ Bình hầu cũng sẽ dự tiệc.
Tần quốc công Tần Tuyên không cần phải nói, Tần gia đã qua mấy thế hệ quốc công, địa vị củng cố.
Võ Bình hầu cũng là quyền quý đương triều, mẫu thân của Ninh Ánh Hàn —— hiện giờ là Tấn Vương phi cũng xuất ra Võ Bình hầu phủ, đời trước Võ Bình hầu là phụ thân của Vương phi. Nhưng Tấn Vương phi không có huynh trưởng ruột thịt, đệ đệ duy nhất lại tuổi nhỏ chết non, người đang kế thừa phong hào Võ Bình hầu, là đường huynh của nàng. Từ lúc tân hoàng thượng vị, sau khi Tấn Vương bị biếm đi U Châu, vị Hầu gia này liền hận không thể phân rõ giới hạn với đường muội.
Ông ta làm rõ ràng như thế, Ninh Ánh Hàn tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng của ông ta, lúc trước sau khi vào kinh, trừ bỏ ngày Tết phái người đưa lên lễ mừng, Ninh Ánh Hàn một lần cũng chưa tới thăm hỏi.
Lúc trước khi lão Võ Bình hầu còn sống, thanh thế Võ Bình hầu phủ rất lớn, bằng không nữ nhi Hầu phủ cũng không phải gả đến phủ Tấn Vương được lão Hoàng Đế coi trọng. Nhưng hiện tại ở dưới sự lãnh đạo của tân Hầu gia, Võ Bình hầu phủ đã ẩn ẩn đã có xu thế từ thịnh chuyển suy.
Tô công công tên đầy đủ Tô Thẩm Hà, là đại thái giám tân hoàng tín nhiệm nhất, đã từng quyền khuynh triều dã.
Nghe đồn ông ta đã từng nắm giữ cơ cấu bí mật trong hoàng thất, nhưng ngoại trừ một số ít người, thì không ai biết thật giả.
Ninh Ánh Hàn chính là một trong số ít người đó, ở bên trong 《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》, bí mật cơ cấu cuối cùng ở trong tay vai chính Tô Tuấn Chi.
Sau khi Tân hoàng thượng vị, Tô công công đã chủ động cáo lão, nhưng ông ta thu mấy người con nuôi đều có tiền đồ, trong đó có một cái trở thành tâm phúc của tân hoàng.
Cho nên mặc dù trong tay đã mất thực quyền, nhưng nhóm con nuôi quyền thế hơn người đều nghe lời ông ta, vẫn không có người nào dám thất kính với Tô Thẩm Hà, quan viên lớn bé mặc kệ sau lưng nghĩ thế nào, gặp mặt vẫn muốn lễ phép xưng một tiếng “Tô công công”.
Tô Thẩm Hà am hiểu sâu sắc đạo lý một đời vua một đời thần, chủ động thoái vị giao quyền, rất hợp tâm ý Thánh Thượng , nên cũng không hề phòng bị ông ta.
Hiện giờ mấy người con nuôi của ông ta có thể được Thánh Thượng trọng dụng, không thể không nói có quan hệ rất lớn đến việc này.
Nhóm con nuôi của ông ta cũng biết rõ nguyên nhân trong đó, đối với ông ta tôn kính như thường.
Nghe nói yến hội do Trưởng Công Chúa điện hạ tổ chức có rất nhiều quyền quý muốn tham dự, không ít người đầu cơ luồn cúi đều muốn bắt được một tấm thiệp mời, thậm chí có người hô lên giá cao để mua.
Nhưng tất nhiên Ninh Ánh Hàn sẽ không bán đi thiệp mời của mình, mà nàng đi trận yến hội này còn có mục đích riêng.
Đối phương nhìn thấy nàng sắc mặt liền biến đổi, nhanh chân xoay người đi qua hướng xe ngựa dừng. Tướng chân đi hai hàng nhìn có hơi kỳ cục, nhưng đi nhanh liền thể nhìn ra vài phần khập khiễng.
Ninh Ánh Hàn híp híp hai mắt, trong lòng có chút nghi hoặc, tuy rằng ngày đó nàng đã uy hiếp đối phương nếu tiếp tục xằng bậy sẽ đánh gãy chân hắn ta, nhưng cũng không có làm thật, tại sao lúc gặp lại thì hai chân liền khập khiễng?
Nhưng nàng không biết là, ngày hôm sau lúc Tần Tuyên thượng triều liền đi tới chỗ Tôn phòng vệ nói thẳng: “hôm qua bổn công nhìn thấy nhi tử của ngươi cường đoạt dân nữ.”
Lúc ấy mồ hôi cha mồ hôi con của Tôn phòng vệ thi nhau đổ xuống dưới, sau khi về nhà lấp tức xách nhi tử giáo huấn một trận. Ban đầu Tôn công tử còn không thừa nhận, chọc Tôn phòng vệ giận đến sắn tay áo lên, nếu không phải ngươi làm, chẳng lẽ Tần quốc công rãnh rỗi bịa ra vu oan cho ngươi sao?
Huống chi ông ta rất hiểu biết tính tình nhi tử, lúc trước bởi vì nữ nhân mà xảy ra chuyện cũng không phải một hai lần, mỗi lần đều là ông ta đi thu dọn.
Trước kia là nhân vật nhỏ còn bỏ qua được, ông ta còn cố miễn cưỡng ra mặt cho, nhưng lần này bị Tần quốc công nhìn thấy, không giáo huấn là không được.
Dưới sự tức giận, Tôn phòng vệ dùng gia pháp, cũng chính là nguyên nhân Ninh Ánh Hàn nhìn thấy vị Tôn công tử khập khiễng hai chân.
Tôn công tử thầm kêu ủy khuất, cường đoạt dân nữ cái gì, căn bản là chưa đoạt được, còn bị “Dân nữ” đánh nằm trên mặt đất, sau khi về nhà còn bị phụ thân quất một trận.
Nói “Cường đoạt dân nữ” mà như vậy sao, đây là sỉ nhục của giới cường đoạt mới đúng.
Nhưng Ninh Ánh Hàn không biết được nội tình bên trong, cũng không truy cứu, làm xong việc của mình liền xoay người rời đi.
Khi trở lại tiểu viện, nàng vô cùng bất ngờ.
Đứng giữa nơi kia là một nữ tử dung nhan thanh lệ, nhìn thấy nàng vào cửa, liền lập tức hành lễ: “Tham kiến quận chúa.”
“Tuyết Sắc……” Ninh Ánh Hàn bước nhanh đến ôm nàng ấy một cái.
Nữ tử cũng ôm lấy nàng: “Quận chúa, mọi chuyện ta đã nghe Yến lão bản nói qua, xin lỗi ta về muộn rồi.”
“Không muộn, ngươi có thể quay về, ta đã vô vùng vui vẻ.”
Hai người đối diện nhau không nói gì, nhưng trong mắt Tuyết Sắc hình như có hơi nước.
Cả hai đều biết đối phương trong ba năm này rất khó khăn, vì thế không có hỏi nhiều, đây là sự ăn ý giữa chủ tớ.
Sau khi hàn huyên vài câu, Tuyết Sắc rất đau lòng nhìn Ninh Ánh Hàn: “Trong thời gian Quận Chúa tỉnh lại ngay cả một nha hoàn hầu hạ đều không có, thật là khổ cho Quận Chúa.”
Ninh Ánh Hàn an ủi nàng ấy: “Ta tỉnh lại cũng không bao lâu, hơn nữa ta đâu có tiểu thư như vậy, nhất định phải nha hoàn hầu hạ mới được, một mình ta cũng có thể sống tốt.”
“Người biết chải đầu không?” Ánh mắt Tuyết Sắc rõ ràng đang nói rằng người chính là tiểu thư như vậy.
“……” Ninh Ánh Hàn: “Búi tóc đơn giản vẫn còn làm được.”
“May mắn người là mỹ nhân.” Tùy tiện buộc lên cũng đẹp.
Ninh Ánh Hàn tất nhiên nghe ra ngụ ý của nàng ấy, khoé miệng có chút co giật.
Vị nha hoàn này cái gì cũng tốt, chỉ là mình ở trước mặt nàng ấy giống như không tồn tại tôn nghiêm cảu Quận Chúa.
Sau khi đối thoại thư giãn, hai người đã vào phòng, Tuyết Sắc quan sát khắp nơi: “Lại nói tiếp, ta cũng ở chỗ này một đoạn thời gian ngắn.”
“Ta nghe Phong Linh nói, là do Tô Tuấn Chi nói một câu, ngươi mới……”
“Nàng bán ta đi, cũng chưa chắc vì nguyên nhân này.” Tuyết Sắc giống như đang suy nghĩ cái gì: “Trước một ngày nàng lộ bản tính, trong lúc ăn tối ta đã hỏi một câu ‘Quận Chúa, chẳng phải người không thích ăn gừng sao.’”
“Thì ra là thế, nàng ta đoán ngươi đã nổi lên lòng nghi ngờ.” Ninh Ánh Hàn nghĩ nghĩ: “Đây cũng có thể là nguyên nhân nàng ta dọn đồ ra khỏi Ninh phủ, nàng ta sợ thời gian lâu rồi những người khác đều có thể phát hiện ra.”
“Dù sao cũng sớm chiều ở chung, nàng ta không thể gạt được ta.” Tuyết Sắc nói: “Cho dù có bề ngoài giống nhau tính, nhưng rốt cuộc kém hàng thật quá nhiều.”
“Hiếm lắm mới thấy ngươi khen ta nha.” Ninh Ánh Hàn nói giỡn.
“Ta là nói về phương diện nuông chiều từ bé, nàng ta thua người quá nhiều,” Tuyết Sắc trêu chọc nói: “Nếu đổi lại là người thì đầu bếp nữ phải rửa hành gừng tinh tế sạch sẽ rồi mới ăn.”
Ninh Ánh Hàn nhún nhún vai, không cảm thấy có chút xấu hổ nào.
Tuyết Sắc xoay người thấy giường đệm của nàng, nhướng mày: “Đây là vân cẩm? Ta nhớ rõ ràng khi nàng ta còn ở đây, chỉ dùng chăn mền bình thường.”
Trên thực tế, Ninh Ánh Hàn luôn đổi chăn trải giường, nệm cũng đổi nốt, nếu không phải chuẩn bị dọn ra ngoài, sợ là ngay cả giường gỗ cũng cùng chung số phận.
Từ khía cạnh này mà nói thì Ninh Ánh Hàn thật sự được nuông chiều từ bé. Dù sao đều là nữ nhân được dưỡng ra từ kim ngọc cẩm tú, tâm tính cứng cỏi, nhịn được khổ cực, nhưng không đại biểu dưới tình huống có điều kiện tự làm khổ mình .
Ở điểm này, Tuyết Sắc quá hiểu nàng: “Quận Chúa tính toán khi nào dọn ra ngoài?”
“Làm sao ngươi biết ta muốn dọn đi? Phong Linh nói cho ngươi?”
Tuyết Sắc nở nụ cười: “Không cần nàng ấy nói, nhưng Quận Chúa chịu ở lâu trong tiểu viện sao? Lấy hiệu suất của người, sợ là ngày hôm sau tỉnh lại ngay cả tòa nhà đều lựa xong.”
Ninh Ánh Hàn cũng cười: “Có một người hiểu biết ta ở bên, thật sự khác biệt rất lớn.”
Tuyết Sắc lần nữa hỏi đến việc của Tần Tuyên, Ninh Ánh Hàn cũng tỉ mỉ kể lại mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được Tần Tuyên.
“Tần quốc công muốn cưới Ngô Tuyết Liên?” Tuyết Sắc cười nhạt: “Chỉ có thể là nàng ta cùng với phụ mẫu không đáng tin cậy kia cố ý thả tin tức ra ngoài.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ngô Tuyết Liên rất có thể là người làm chuyện này. Mắt thấy Tần quốc công sắp hết thời gian báo hiếu, không chừng sẽ lập tức bàn hôn sự, trước hết đồn ra ngoài, nhiều khi có chút người quyền quý sẽ không cho nữ nhi nhà mình uỷ khuất gả cho một nam tử trong lòng có ‘biểu muội tốt’, muốn hớt tay trên hôn sự của Tần Tuyên.
“Việc làm này không thông minh.” Tuyết Sắc đánh giá: “Chúng ta có thể đoán được, Tần quốc công tất nhiên đoán được.”
Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Như thế, cái đó…… Quốc công luôn luôn thông minh hơn người.”
Tuyết Sắc chú ý tới nàng ngập ngừng, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Quận chúa, về Tần quốc công, người có tính toán gì không?”
“Ta không biết……” Ninh Ánh Hàn nói thật, nàng đã từng yêu…… Không, phải nói là nàng vẫn yêu Tần Tuyên, nhưng với nàng mà nói, ba năm chẳng qua là trong nháy mắt, ký ức của nàng đối với Tần Tuyên chỉ dừng lại ở ba năm trước lúc bọn họ còn tình nồng.
Nhưng đối với Tần Tuyên mà nói thì không phải, hắn bị phản bội lừa gạt đều là thật.
Nàng cũng không có tự phụ như vậy, chỉ cần nàng muốn, liền sẽ dừng lại một chỗ dễ như trở bàn tay.
“Hiếm thấy Quận Chúa do dự như vậy.” Xem ra Tần Tuyên đối với ngươi thật sự rất quan trọng.
Ninh Ánh Hàn than nhẹ, nghĩ tới quyển sách kia, sau khi Tấn Vương bị đương kim Thánh Thượng giết chết, trong đó cũng không nói đến kết cục người nhà của hắn, nhưng nghĩ cũng biết, mấy hài tử của Tấn Vương sẽ không có kết cục tốt.
Cho nên Ninh Ánh Hàn muốn phản kháng, nhưng nếu phản kháng thất bại…… Nàng không muốn Tần Tuyên bị liên luỵ
Tuyết Sắc giống như nhìn ra nỗi lo của nàng, khuyên một câu: “Quận chúa, nói cho hắn đã xảy ra chuyện gì, thì cho dù hắn có tin tưởng hay không, đó là quyết định của hắn, ít nhất đã cho hắn một cơ hội được biết.”
Ninh Ánh Hàn chưa trả lời, chỉ là cười cười với nàng ấy: “Tuyết Sắc, có ngươi ở bên người thật tốt.”
Quan lớn tỉ mỉ bồi dưỡng đại nha hoàn cho nữ nhi, nhưng không chỉ là hầu hạ mà thôi, mà còn thấu tình đạt lý, tri thư đạt lễ cũng là yêu cầu cơ bản, tương lai đại nha hoàn sẽ cùng nữ nhi xuất giá, không chỉ giúp nữ nhi quản gia mà còn phải trạch đấu, bởi vậy tâm cơ thủ đoạn cũng không thể thiếu.
Phu thê Tấn Vương chọn cho nữ nhi Tuyết Sắc, càng là nhân tài kệt xuất trong đó.
Chẳng qua các gia đình quyền quý khác chọn nha hoàn cho nữ nhi, đều sẽ không chọn đẹp quá mức, để tránh tương lai khi về nhà phu quân lại nảy sinh tâm tư khác.
Nhưng từ nhỏ Ninh Ánh Hàn đã là nhan khống chính hiệu, mỗi nha hoàn bên người đều có dung mạo xuất chúng.
Tấn Vương phi giương mắt lạnh nhìn, phát hiện các nữ hài đối với Ninh Ánh Hàn trung tâm như một, không có tâm tư khác, liền một bên cảm khái nữ nhi thuần phục được người, một bên tùy ý nàng.
Đương nhiên, dùng trên người Ninh Ánh Hàn thì không phải nàng thuần phục người, mà là nhân cách mị lực của bản thân.
Sau khi nàng vào kinh, nàng không đành lòng để những người kia cùng nàng sa vào vũng nước đục này, liền để bọn họ ở tại U Châu, nhưng riêng Tuyết Sắc luôn mãi kiên trì, vì thế đã mang theo Tuyết Sắc.
Hiện giờ Tuyết Sắc đã trở lại, thật sự khiến Ninh Ánh Hàn nhẹ nhõm không ít, rất nhiều chuyện không cần nàng tự tay làm lấy.
Nhà mới trang hoàng cũng không cần nàng đi qua xem, mà giao cho người cực kỳ am hiểu phẩm vị của nàng Tuyết Sắc đi giám sát. Tuyết Sắc hiệu suất cực nhanh, tính thời gian chỉ cần bảy tám ngày sau liền có thể dọn vào, lại tính thời gian, đúng là ngày thiết yến của Trưởng Công Chúa.
Nói đến yến tiệc của Trưởng Công Chúa, lần này có không ít quan to quyền quý đều tham gia, Tần quốc công, Tô công công, đám người Võ Bình hầu cũng sẽ dự tiệc.
Tần quốc công Tần Tuyên không cần phải nói, Tần gia đã qua mấy thế hệ quốc công, địa vị củng cố.
Võ Bình hầu cũng là quyền quý đương triều, mẫu thân của Ninh Ánh Hàn —— hiện giờ là Tấn Vương phi cũng xuất ra Võ Bình hầu phủ, đời trước Võ Bình hầu là phụ thân của Vương phi. Nhưng Tấn Vương phi không có huynh trưởng ruột thịt, đệ đệ duy nhất lại tuổi nhỏ chết non, người đang kế thừa phong hào Võ Bình hầu, là đường huynh của nàng. Từ lúc tân hoàng thượng vị, sau khi Tấn Vương bị biếm đi U Châu, vị Hầu gia này liền hận không thể phân rõ giới hạn với đường muội.
Ông ta làm rõ ràng như thế, Ninh Ánh Hàn tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng của ông ta, lúc trước sau khi vào kinh, trừ bỏ ngày Tết phái người đưa lên lễ mừng, Ninh Ánh Hàn một lần cũng chưa tới thăm hỏi.
Lúc trước khi lão Võ Bình hầu còn sống, thanh thế Võ Bình hầu phủ rất lớn, bằng không nữ nhi Hầu phủ cũng không phải gả đến phủ Tấn Vương được lão Hoàng Đế coi trọng. Nhưng hiện tại ở dưới sự lãnh đạo của tân Hầu gia, Võ Bình hầu phủ đã ẩn ẩn đã có xu thế từ thịnh chuyển suy.
Tô công công tên đầy đủ Tô Thẩm Hà, là đại thái giám tân hoàng tín nhiệm nhất, đã từng quyền khuynh triều dã.
Nghe đồn ông ta đã từng nắm giữ cơ cấu bí mật trong hoàng thất, nhưng ngoại trừ một số ít người, thì không ai biết thật giả.
Ninh Ánh Hàn chính là một trong số ít người đó, ở bên trong 《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》, bí mật cơ cấu cuối cùng ở trong tay vai chính Tô Tuấn Chi.
Sau khi Tân hoàng thượng vị, Tô công công đã chủ động cáo lão, nhưng ông ta thu mấy người con nuôi đều có tiền đồ, trong đó có một cái trở thành tâm phúc của tân hoàng.
Cho nên mặc dù trong tay đã mất thực quyền, nhưng nhóm con nuôi quyền thế hơn người đều nghe lời ông ta, vẫn không có người nào dám thất kính với Tô Thẩm Hà, quan viên lớn bé mặc kệ sau lưng nghĩ thế nào, gặp mặt vẫn muốn lễ phép xưng một tiếng “Tô công công”.
Tô Thẩm Hà am hiểu sâu sắc đạo lý một đời vua một đời thần, chủ động thoái vị giao quyền, rất hợp tâm ý Thánh Thượng , nên cũng không hề phòng bị ông ta.
Hiện giờ mấy người con nuôi của ông ta có thể được Thánh Thượng trọng dụng, không thể không nói có quan hệ rất lớn đến việc này.
Nhóm con nuôi của ông ta cũng biết rõ nguyên nhân trong đó, đối với ông ta tôn kính như thường.
Nghe nói yến hội do Trưởng Công Chúa điện hạ tổ chức có rất nhiều quyền quý muốn tham dự, không ít người đầu cơ luồn cúi đều muốn bắt được một tấm thiệp mời, thậm chí có người hô lên giá cao để mua.
Nhưng tất nhiên Ninh Ánh Hàn sẽ không bán đi thiệp mời của mình, mà nàng đi trận yến hội này còn có mục đích riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.