Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 17:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Nam hài kia nhìn thấy Ninh Ánh Hàn liền bị sắc đẹp mê hoặc, sau khi được tuỳ tùng bên cạnh túm một cái mới nhớ tới hỏi tội.
“Ngươi dám đánh ta?”
“Ta muốn đánh liền đánh, ngươi nói xem ta có dám hay không?”
“Có bản lĩnh hãy xưng tên ra!” Tiểu tử tuổi cũng không lớn, tính tình ngược lại không nhỏ.
“Ninh, Ánh, Hàn.”
“Ngươi có vài phần gan dạ sáng suốt đó……” Hắn ta nói một nửa đã dừng lại, “Từ từ…… Ninh Ánh Hàn?”
Ninh Ánh Hàn cười như không cười: “Vậy ra ngươi có nghe qua tên của ta.”
Ở sau lưng người ta nói bậy lại bị đương sự bắt được, trường hợp này nhất thời có chút xấu hổ.
Nam hài giọng vịt đực che lại cái ót vừa mới bị đánh, ngập ngừng không biết nói cái gì.
“Ngươi lấy cái gì, để ta xem.” Ninh Ánh Hàn đi thẳng vào vấn đề.
“……” Nam hài do dự vươn tới, mở bàn tay ra.
Trong tay hắn là một khối ấm ngọc, ánh mắt Ninh Ánh Hàn nóng lên, khi Ninh Thành Lan còn nhỏ gặp ác mộng, sợ ngủ một mình, Ninh Ánh Hàn đã lấy ra dỗ hắn, nói khối ngọc bội này sẽ bảo vệ hắn. Không nghĩ tới Ninh Thành Lan vẫn luôn giữ đến bây giờ.
Nghĩ đến đây, Ninh Ánh Hàn thuận tay lại đánh nam hài giọng vịt đực một cái.
Đói phương ăn đau, một bàn tay che lại cái ót, một bàn tay che lại cái trán, trong giọng nói có vài phần ủy khuất: “Đồ đã đưa cho ngươi, vì sao còn đánh ta?”
Đôi mắt nhỏ uỷ khuất này trong nháy mắt khiến Ninh Ánh Hàn cảm thấy có chút tội lỗi khi dễ con nít, nhưng rất nhanh nàng nghiêm mặt nói: “Vì để ngươi nhớ kỹ về sau không khi dễ người nữa, được rồi, bây giờ xin lỗi đi.”
Nam hài đang muốn phản đối, nhưng nhìn tay Ninh Ánh Hàn giơ lên lần nữa, chỉ có thể không tình nguyện mà nói một câu với nàng: “Thực xin lỗi”.
“Nói với ta làm cái gì? Xin lỗi hắn đi.” Ninh Ánh Hàn chỉ chỉ Ninh Thành Lan.
Nam hài quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Thành Lan, sau một lúc lâu, mới thốt ra một câu thanh âm rất nhỏ “Thực xin lỗi.”
Ninh Ánh Hàn nhìn về phía Ninh Thành Lan, cũng không có ý khó xử hắn, nghe được câu xin lỗi, liền gật gật đầu. Ninh Ánh Hàn nói với nam hài giọng vịt đực: “Ngươi đi được rồi.”
Ba năm không thấy đệ đệ, Ninh Ánh Hàn tất nhiên cũng không có nhiều tâm tư dạy dỗ nam hài kia, mà nhìn về phía Ninh Thành Lan, người kia lại quật cường nhìn chằm chằm chính tỷ tỷ của mình, không nói một câu.
“Thành Lan.” Ninh Ánh Hàn khẽ thở dài: “Ngươi cao lên.”
Lúc này Ninh Thành Lan đã rất khác so với một hài tử chín tuổi trong trí nhớ của Ninh Ánh Hàn. Nam hài mười hai tuổi, trên má đã rút bớt nét trẻ con, cũng ít đi vài phần tính trẻ con, hiện giờ thoạt nhìn đã là một thiếu niên nho nhỏ.
Hắn vẫn quật cường không nói lời nào, ánh mắt Ninh Ánh Hàn ôn nhu: “Thành Lan, ba năm qua là tỷ tỷ không đúng, ngươi có thể tha thứ cho tỷ tỷ sao?”
Ninh Ánh Hàn thử ôm lấy hắn, Ninh Thành Lan cứng đờ thân mình.
“Tỷ, ngươi cắt đứt quan hệ với Tô Tuấn Chi kia rồi sao?” Thanh âm hắn tận lực bình tĩnh, nhưng Ninh Ánh Hàn vẫn là nghe ra sự run rẩy trong đó.
“Khoảng thời gian này ở trong cung đại khái không nghe nói, ta đã cắt đứt quan hệ với hắn ta.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ đầu ấu đệ: “Chờ lát nữa nếu ngươi hồi phủ nhìn thấy Thương Sơn, hắn chắc chắn thật cao hứng thuật lại quá trình đó cho ngươi.”
“Ta muốn nghe ngươi nói.” Ninh Thành Lan ngẩng đầu nhìn nàng, mắt mở to.
“Được rồi.” Trong lòng Ninh Ánh Hàn mềm nhũn, thuật lại một lần chuyện hôm đó.
Nói xong, liền nhìn biểu cảm của Ninh Thành Lan, Ninh Ánh Hàn cười hỏi: “Thế nào? Tiểu thiếu gia có vừa lòng không?”
Ánh mắt Ninh Thành Lan tỏa sáng, nhưng vẫn giả bộ xụ mặt: “Miễn cưỡng vừa lòng.”
“Hài tử biệt nữu(*) này.” Ninh Ánh Hàn lại ôm hắn vào trong lòng ngực.
(*) Trong lòng và ngoài miệng không giống nhau.
Sau khi Ninh Thành Lan trầm mặc một lúc lâu mới hỏi : “Tỷ, ngươi còn biến trở về như cũ không?”
“Sẽ không, ta bảo đảm.” Ninh Ánh Hàn viết hai lá thư, một cho Yến Phong Linh, một cho Tuyết Sắc, nếu như nàng lại bất thường, hai người sẽ có kế sách ứng đối.
Ninh Thành Lan được nàng bảo đảm, mới duỗi tay ôm lấy nàng.
Hai tỷ đệ ở trong góc vườn yên lặng ôm nhau, sau một lúc lâu, Ninh Ánh Hàn cảm giác được nước mắt hắn dính ướt quần áo mình.
Huệ Bình không quấy rầy bọn họ, yên lặng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Ninh Thành Lan có chút ngượng ngùng thoát khỏi lòng ngực Ninh Ánh Hàn xoa xoa nước mắt.
“Được rồi, tiệc sắp bắt đầu, chúng ta về chỗ ngồi trước đi.”
Ninh Thành Lan gật đầu, hai người cùng nhau hướng chỗ ngồi mọi người đi đến, nhưng đến nửa đường đã bị chặn lại.
Nhìn thấy người tới, tỷ đệ Ninh gia đồng thời nhíu nhíu mày.
Người kêu bọn họ chính là Võ Bình hầu phu nhân, Võ Bình hầu đương nhiệm là đường huynh của Tấn Vương phi, vì thế tỷ đệ Ninh gia phải gọi vị phu nhân này một tiếng mợ.
Khi Ninh Ánh Hàn còn nhỏ, Tấn Vương vẫn là hoàng tử có hy vọng bước lên ngôi vị hoàng đế, vị mợ này không ít lần cùng cữu cữu tới cửa, nhiệt tình giống như hận không thể là huynh tẩu ruột thịt của Tấn Vương phi vậy.
Nhưng sau khi Tấn Vương thất thế, hai người sợ bị Tấn Vương liên lụy liền trở mặt hoàn toàn, phân rất rõ giới hạn, gặp chuyện khó coi như vậy, tỷ đệ Ninh gia tự nhiên cũng không có thói quen bị người lạnh nhạt còn tỏ ra nhiệt tình, lúc này chỉ không nóng không lạnh chào hỏi.
Đứng chung với Võ Bình hầu phu nhân, còn có một vị phu nhân xấp xỉ tuổi nàng và một vị trẻ hơn chút, là bằng hữu Võ Bình hầu phu nhân, Vương thị cùng con dâu của bà ta, lúc nãy cũng đi tới chung với nhau.
“Thật sự là ngươi?” Võ Bình hầu phu nhân Trương thị nhìn từ trên xuống dưới Ninh Ánh Hàn, tựa nhìn thấy vậy gì hiếm lạ: “Làm sao ngươi tới được đây?”
Không đợi Ninh Ánh Hàn trả lời, Trương thị lập tức quay đầu nói với bạn tốt Vương thị: “Các ngươi không biết đây là ai đúng không? Đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Trường Ninh quận chúa Ninh Ánh Hàn.”
Vương thị lập tức che miệng cười nói: “Thì ra chính là Trường Ninh Quận Chúa trong lời đồn, thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Ninh Thành Lan thấy hai người ý ám chỉ, đi về phía trước một bước che ở trước người tỷ tỷ, há mồm muốn nói cái gì đã bị Ninh Ánh Hàn đè lại vai.
Trương thị vẫn chưa chú ý dị động của hắn, chỉ tiếp tục chuyển hướng Ninh Ánh Hàn nói: “Đây chính là yến hội của Trưởng Công Chúa, rất nhiều quý nhân có mặt, ngươi nhớ chú ý từng lời nói đến việc làm, đừng làm mất mặt ta.”
Thái dộ nàng ở trên cao nhìn xuống không hề che dấu ghét bỏ khiến Ninh Ánh Hàn nhướng mày, nàng ít tiếp xúc vị mợ này, không nghĩ tới đường đường là Võ Bình hầu phu nhân lại rất…… Ngu ngốc. Tư chất Võ Bình hầu vốn đã bình thường, còn có một phu nhân như vậy, cũng khó trách Võ Bình hầu phủ xa không bằng thế hệ phồn thịnh trước kia.
Khiêu khích đã đến trước mặt, Ninh Ánh Hàn cũng không tính toán cho đối phương giữ lại mặt mũi: “Mợ nói đùa, diện mạo ngươi xấu xí như vậy, ta còn chưa ghét bỏ ngươi khiến bổn Quận Chúa mất mặt đó.”
Bình tĩnh xem xét kĩ, diện mạo vị Trương thị thật sự không tính đẹp, đặc biệt lúc này đúng cùng tỷ đệ Ninh gia khí chất lan ngọc, ba phần xấu xí cũng nâng cấp thành bảy phần.
Chỗ này cách nơi tổ chức yến hội cũng không xa, nghe được lời này của Ninh Ánh Hàn, quần chúng liền vây xem đánh giá Trương thị, nhịn không được cười ra tiếng.
“Ngươi…… Ngươi nói chuyện như vậy hả?” Trương thị không nghĩ tới sẽ bị trả đũa, run run giọng chỉ trích Ninh Ánh Hàn.
Ninh Ánh Hàn giả bộ vô tội: “Ăn ngay nói thật mà thôi, ta không có gì tốt, chỉ có ưu điểm duy nhất là thành thật, đúng rồi, còn có lớn lên đẹp.” Nói tới đây, nàng cười cười, lại bổ sung thêm: “Mà điểm này không có trên người mợ.”
Lời này giống như xát muối vào tim vậy, Trương thị luôn không thể chịu nhục, lúc này lửa giận công tâm, há mồm mắng chửi người: “Ngươi là tiểu……”
Lại bị bằng hữu kịp thời ngăn cản, nhẹ giọng nhắc nhở nàng chú ý trường hợp.
Trương thị thoáng thanh tỉnh lại, cũng biết ở trong yến hội của Trưởng Công Chúa không thể ồn ào, vì thế oán hận câm miệng.
Trường hợp nhất thời có chút xấu hổ, lúc này Vương thị lại kéo tay Ninh Ánh Hàn: “Quận chúa đúng thật là xinh đẹp, đặc biệt là đôi tay, thon dài như ngọc.”
Trương thị nghe bằng hữu khen Ninh Ánh Hàn, không dám tin tưởng mà nhìn Vương thị, người kia dùng ánh mắt ám hiệu cho bà ta, lại tiếp tục nói: “Xem đôi tay này, một chút kén cũng không có, vừa thấy đã biết chưa luyện chữ đúng không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Ninh Thành Lan tất nhiên nghe thấy trong bông có kim, lạnh giọng chất vấn nói.
“Ta nhưng không có ý khác, là đang khen tỷ tỷ ngươi.” Vương thị che miệng cười nói: “Nữ hài tử không phải như vậy sao, đọc sách nhiều có tác dụng gì? Cần mẫn luyện chữ đến xuất hiện kén trên tay, đọc sách nhiều đến choáng váng.”
Ninh Ánh Hàn bày ra khuôn mặt khiếp sợ, đánh giá con dâu Vương thị ở một bên, muốn nói lại thôi: “Thì ra ngươi bất mãn con dâu như vậy, chẳng qua lại bất mãn như thế nào, cũng không nên ở nơi công cộng nói nàng ngốc, Vương phu nhân cũng khó tránh khỏi quá không hiểu chuyện.”
Vương thị nghẹn một chút, lúc này mới nhớ tới nội hàm của bản thân nói Ninh Ánh Hàn không học vấn không nghề nghiệp lại rất giống đang phê bình con dâu xuất thân thư hương thế gia kia đọc sách đến choáng váng.
Đang định bổ cứu một chút, liền nghe Ninh Ánh Hàn lời lẽ chính đáng nói: “Muốn cưới nữ nhi học sĩ để lót đường nhi tử của mình, lại ngại người ta đọc sách đọc choáng váng, Vương phu nhân như vậy là không đúng rồi, nói câu không dễ nghe, chẳng phải là muốn lập đền thờ tế bái sao?”
“Ngươi…… Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy?” Vương thị bị dập đến á khẩu không trả lời được, cũng giống như Trương thị vừa nãy, khô cằn chất vấn một câu.
“Không có cách nào, không đọc nhiều sách, chỉ biết nói chuyện như thế thôi,” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Muốn nghe lời xuôi tai, vậy tìm con dâu tri thư đạt lễ đi.”
Vương thị theo bản năng nhìn về phía con dâu, nhưng nàng chỉ cúi đầu thu liễm, không rên một tiếng.
Trong lòng Vương thị có chút oán trách con dâu không biết giúp mình nói chuyện, giống khối đầu gỗ vậy, quả thật là đọc sách đến choáng váng. Lại không biết con dâu căn bản không muốn giúp bà ta, ngày thường Vương thị chính là bà già khó hầu hạ, vì con đường làm quan của nhi tử cầu hôn nữ nhi học sĩ, rồi lại đắn đo xuất thân nàng cao quá không dễ đối phó, dùng lời của Ninh Ánh Hàn tới nói, còn không phải muốn lập đền thờ sao?
Ngày thường bà cẩn tuân lễ nghi không dám cùng bà già này đấu võ mồm, nhưng hôm nay nghe Ninh Ánh Hàn nói đến thống khoái, không thể không cúi đầu che dấu bản thân đang cười.
Nữ hài tử giống Ninh Ánh Hàn, không để bụng thanh danh, sống thoải mái tự tại, tùy ý phóng khoáng, khiến trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia yêu thích và ngưỡng mộ.
Cách đó không xa, Tần Tuyên cũng nhìn thấy một màn này.
Một bằng hữu ngồi ở hắn bên cạnh cũng đồng thời vây xem toàn bộ quá trình, thuận miệng chia sẻ cảm tưởng với hắn: “Vị Quận Chúa này tuy không đọc nhiều sách, nhưng là thực biết lý lẽ.”
Tần Tuyên: Ngươi tin thiệt đó hả???
“Ngươi dám đánh ta?”
“Ta muốn đánh liền đánh, ngươi nói xem ta có dám hay không?”
“Có bản lĩnh hãy xưng tên ra!” Tiểu tử tuổi cũng không lớn, tính tình ngược lại không nhỏ.
“Ninh, Ánh, Hàn.”
“Ngươi có vài phần gan dạ sáng suốt đó……” Hắn ta nói một nửa đã dừng lại, “Từ từ…… Ninh Ánh Hàn?”
Ninh Ánh Hàn cười như không cười: “Vậy ra ngươi có nghe qua tên của ta.”
Ở sau lưng người ta nói bậy lại bị đương sự bắt được, trường hợp này nhất thời có chút xấu hổ.
Nam hài giọng vịt đực che lại cái ót vừa mới bị đánh, ngập ngừng không biết nói cái gì.
“Ngươi lấy cái gì, để ta xem.” Ninh Ánh Hàn đi thẳng vào vấn đề.
“……” Nam hài do dự vươn tới, mở bàn tay ra.
Trong tay hắn là một khối ấm ngọc, ánh mắt Ninh Ánh Hàn nóng lên, khi Ninh Thành Lan còn nhỏ gặp ác mộng, sợ ngủ một mình, Ninh Ánh Hàn đã lấy ra dỗ hắn, nói khối ngọc bội này sẽ bảo vệ hắn. Không nghĩ tới Ninh Thành Lan vẫn luôn giữ đến bây giờ.
Nghĩ đến đây, Ninh Ánh Hàn thuận tay lại đánh nam hài giọng vịt đực một cái.
Đói phương ăn đau, một bàn tay che lại cái ót, một bàn tay che lại cái trán, trong giọng nói có vài phần ủy khuất: “Đồ đã đưa cho ngươi, vì sao còn đánh ta?”
Đôi mắt nhỏ uỷ khuất này trong nháy mắt khiến Ninh Ánh Hàn cảm thấy có chút tội lỗi khi dễ con nít, nhưng rất nhanh nàng nghiêm mặt nói: “Vì để ngươi nhớ kỹ về sau không khi dễ người nữa, được rồi, bây giờ xin lỗi đi.”
Nam hài đang muốn phản đối, nhưng nhìn tay Ninh Ánh Hàn giơ lên lần nữa, chỉ có thể không tình nguyện mà nói một câu với nàng: “Thực xin lỗi”.
“Nói với ta làm cái gì? Xin lỗi hắn đi.” Ninh Ánh Hàn chỉ chỉ Ninh Thành Lan.
Nam hài quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Thành Lan, sau một lúc lâu, mới thốt ra một câu thanh âm rất nhỏ “Thực xin lỗi.”
Ninh Ánh Hàn nhìn về phía Ninh Thành Lan, cũng không có ý khó xử hắn, nghe được câu xin lỗi, liền gật gật đầu. Ninh Ánh Hàn nói với nam hài giọng vịt đực: “Ngươi đi được rồi.”
Ba năm không thấy đệ đệ, Ninh Ánh Hàn tất nhiên cũng không có nhiều tâm tư dạy dỗ nam hài kia, mà nhìn về phía Ninh Thành Lan, người kia lại quật cường nhìn chằm chằm chính tỷ tỷ của mình, không nói một câu.
“Thành Lan.” Ninh Ánh Hàn khẽ thở dài: “Ngươi cao lên.”
Lúc này Ninh Thành Lan đã rất khác so với một hài tử chín tuổi trong trí nhớ của Ninh Ánh Hàn. Nam hài mười hai tuổi, trên má đã rút bớt nét trẻ con, cũng ít đi vài phần tính trẻ con, hiện giờ thoạt nhìn đã là một thiếu niên nho nhỏ.
Hắn vẫn quật cường không nói lời nào, ánh mắt Ninh Ánh Hàn ôn nhu: “Thành Lan, ba năm qua là tỷ tỷ không đúng, ngươi có thể tha thứ cho tỷ tỷ sao?”
Ninh Ánh Hàn thử ôm lấy hắn, Ninh Thành Lan cứng đờ thân mình.
“Tỷ, ngươi cắt đứt quan hệ với Tô Tuấn Chi kia rồi sao?” Thanh âm hắn tận lực bình tĩnh, nhưng Ninh Ánh Hàn vẫn là nghe ra sự run rẩy trong đó.
“Khoảng thời gian này ở trong cung đại khái không nghe nói, ta đã cắt đứt quan hệ với hắn ta.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ đầu ấu đệ: “Chờ lát nữa nếu ngươi hồi phủ nhìn thấy Thương Sơn, hắn chắc chắn thật cao hứng thuật lại quá trình đó cho ngươi.”
“Ta muốn nghe ngươi nói.” Ninh Thành Lan ngẩng đầu nhìn nàng, mắt mở to.
“Được rồi.” Trong lòng Ninh Ánh Hàn mềm nhũn, thuật lại một lần chuyện hôm đó.
Nói xong, liền nhìn biểu cảm của Ninh Thành Lan, Ninh Ánh Hàn cười hỏi: “Thế nào? Tiểu thiếu gia có vừa lòng không?”
Ánh mắt Ninh Thành Lan tỏa sáng, nhưng vẫn giả bộ xụ mặt: “Miễn cưỡng vừa lòng.”
“Hài tử biệt nữu(*) này.” Ninh Ánh Hàn lại ôm hắn vào trong lòng ngực.
(*) Trong lòng và ngoài miệng không giống nhau.
Sau khi Ninh Thành Lan trầm mặc một lúc lâu mới hỏi : “Tỷ, ngươi còn biến trở về như cũ không?”
“Sẽ không, ta bảo đảm.” Ninh Ánh Hàn viết hai lá thư, một cho Yến Phong Linh, một cho Tuyết Sắc, nếu như nàng lại bất thường, hai người sẽ có kế sách ứng đối.
Ninh Thành Lan được nàng bảo đảm, mới duỗi tay ôm lấy nàng.
Hai tỷ đệ ở trong góc vườn yên lặng ôm nhau, sau một lúc lâu, Ninh Ánh Hàn cảm giác được nước mắt hắn dính ướt quần áo mình.
Huệ Bình không quấy rầy bọn họ, yên lặng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Ninh Thành Lan có chút ngượng ngùng thoát khỏi lòng ngực Ninh Ánh Hàn xoa xoa nước mắt.
“Được rồi, tiệc sắp bắt đầu, chúng ta về chỗ ngồi trước đi.”
Ninh Thành Lan gật đầu, hai người cùng nhau hướng chỗ ngồi mọi người đi đến, nhưng đến nửa đường đã bị chặn lại.
Nhìn thấy người tới, tỷ đệ Ninh gia đồng thời nhíu nhíu mày.
Người kêu bọn họ chính là Võ Bình hầu phu nhân, Võ Bình hầu đương nhiệm là đường huynh của Tấn Vương phi, vì thế tỷ đệ Ninh gia phải gọi vị phu nhân này một tiếng mợ.
Khi Ninh Ánh Hàn còn nhỏ, Tấn Vương vẫn là hoàng tử có hy vọng bước lên ngôi vị hoàng đế, vị mợ này không ít lần cùng cữu cữu tới cửa, nhiệt tình giống như hận không thể là huynh tẩu ruột thịt của Tấn Vương phi vậy.
Nhưng sau khi Tấn Vương thất thế, hai người sợ bị Tấn Vương liên lụy liền trở mặt hoàn toàn, phân rất rõ giới hạn, gặp chuyện khó coi như vậy, tỷ đệ Ninh gia tự nhiên cũng không có thói quen bị người lạnh nhạt còn tỏ ra nhiệt tình, lúc này chỉ không nóng không lạnh chào hỏi.
Đứng chung với Võ Bình hầu phu nhân, còn có một vị phu nhân xấp xỉ tuổi nàng và một vị trẻ hơn chút, là bằng hữu Võ Bình hầu phu nhân, Vương thị cùng con dâu của bà ta, lúc nãy cũng đi tới chung với nhau.
“Thật sự là ngươi?” Võ Bình hầu phu nhân Trương thị nhìn từ trên xuống dưới Ninh Ánh Hàn, tựa nhìn thấy vậy gì hiếm lạ: “Làm sao ngươi tới được đây?”
Không đợi Ninh Ánh Hàn trả lời, Trương thị lập tức quay đầu nói với bạn tốt Vương thị: “Các ngươi không biết đây là ai đúng không? Đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Trường Ninh quận chúa Ninh Ánh Hàn.”
Vương thị lập tức che miệng cười nói: “Thì ra chính là Trường Ninh Quận Chúa trong lời đồn, thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Ninh Thành Lan thấy hai người ý ám chỉ, đi về phía trước một bước che ở trước người tỷ tỷ, há mồm muốn nói cái gì đã bị Ninh Ánh Hàn đè lại vai.
Trương thị vẫn chưa chú ý dị động của hắn, chỉ tiếp tục chuyển hướng Ninh Ánh Hàn nói: “Đây chính là yến hội của Trưởng Công Chúa, rất nhiều quý nhân có mặt, ngươi nhớ chú ý từng lời nói đến việc làm, đừng làm mất mặt ta.”
Thái dộ nàng ở trên cao nhìn xuống không hề che dấu ghét bỏ khiến Ninh Ánh Hàn nhướng mày, nàng ít tiếp xúc vị mợ này, không nghĩ tới đường đường là Võ Bình hầu phu nhân lại rất…… Ngu ngốc. Tư chất Võ Bình hầu vốn đã bình thường, còn có một phu nhân như vậy, cũng khó trách Võ Bình hầu phủ xa không bằng thế hệ phồn thịnh trước kia.
Khiêu khích đã đến trước mặt, Ninh Ánh Hàn cũng không tính toán cho đối phương giữ lại mặt mũi: “Mợ nói đùa, diện mạo ngươi xấu xí như vậy, ta còn chưa ghét bỏ ngươi khiến bổn Quận Chúa mất mặt đó.”
Bình tĩnh xem xét kĩ, diện mạo vị Trương thị thật sự không tính đẹp, đặc biệt lúc này đúng cùng tỷ đệ Ninh gia khí chất lan ngọc, ba phần xấu xí cũng nâng cấp thành bảy phần.
Chỗ này cách nơi tổ chức yến hội cũng không xa, nghe được lời này của Ninh Ánh Hàn, quần chúng liền vây xem đánh giá Trương thị, nhịn không được cười ra tiếng.
“Ngươi…… Ngươi nói chuyện như vậy hả?” Trương thị không nghĩ tới sẽ bị trả đũa, run run giọng chỉ trích Ninh Ánh Hàn.
Ninh Ánh Hàn giả bộ vô tội: “Ăn ngay nói thật mà thôi, ta không có gì tốt, chỉ có ưu điểm duy nhất là thành thật, đúng rồi, còn có lớn lên đẹp.” Nói tới đây, nàng cười cười, lại bổ sung thêm: “Mà điểm này không có trên người mợ.”
Lời này giống như xát muối vào tim vậy, Trương thị luôn không thể chịu nhục, lúc này lửa giận công tâm, há mồm mắng chửi người: “Ngươi là tiểu……”
Lại bị bằng hữu kịp thời ngăn cản, nhẹ giọng nhắc nhở nàng chú ý trường hợp.
Trương thị thoáng thanh tỉnh lại, cũng biết ở trong yến hội của Trưởng Công Chúa không thể ồn ào, vì thế oán hận câm miệng.
Trường hợp nhất thời có chút xấu hổ, lúc này Vương thị lại kéo tay Ninh Ánh Hàn: “Quận chúa đúng thật là xinh đẹp, đặc biệt là đôi tay, thon dài như ngọc.”
Trương thị nghe bằng hữu khen Ninh Ánh Hàn, không dám tin tưởng mà nhìn Vương thị, người kia dùng ánh mắt ám hiệu cho bà ta, lại tiếp tục nói: “Xem đôi tay này, một chút kén cũng không có, vừa thấy đã biết chưa luyện chữ đúng không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Ninh Thành Lan tất nhiên nghe thấy trong bông có kim, lạnh giọng chất vấn nói.
“Ta nhưng không có ý khác, là đang khen tỷ tỷ ngươi.” Vương thị che miệng cười nói: “Nữ hài tử không phải như vậy sao, đọc sách nhiều có tác dụng gì? Cần mẫn luyện chữ đến xuất hiện kén trên tay, đọc sách nhiều đến choáng váng.”
Ninh Ánh Hàn bày ra khuôn mặt khiếp sợ, đánh giá con dâu Vương thị ở một bên, muốn nói lại thôi: “Thì ra ngươi bất mãn con dâu như vậy, chẳng qua lại bất mãn như thế nào, cũng không nên ở nơi công cộng nói nàng ngốc, Vương phu nhân cũng khó tránh khỏi quá không hiểu chuyện.”
Vương thị nghẹn một chút, lúc này mới nhớ tới nội hàm của bản thân nói Ninh Ánh Hàn không học vấn không nghề nghiệp lại rất giống đang phê bình con dâu xuất thân thư hương thế gia kia đọc sách đến choáng váng.
Đang định bổ cứu một chút, liền nghe Ninh Ánh Hàn lời lẽ chính đáng nói: “Muốn cưới nữ nhi học sĩ để lót đường nhi tử của mình, lại ngại người ta đọc sách đọc choáng váng, Vương phu nhân như vậy là không đúng rồi, nói câu không dễ nghe, chẳng phải là muốn lập đền thờ tế bái sao?”
“Ngươi…… Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy?” Vương thị bị dập đến á khẩu không trả lời được, cũng giống như Trương thị vừa nãy, khô cằn chất vấn một câu.
“Không có cách nào, không đọc nhiều sách, chỉ biết nói chuyện như thế thôi,” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Muốn nghe lời xuôi tai, vậy tìm con dâu tri thư đạt lễ đi.”
Vương thị theo bản năng nhìn về phía con dâu, nhưng nàng chỉ cúi đầu thu liễm, không rên một tiếng.
Trong lòng Vương thị có chút oán trách con dâu không biết giúp mình nói chuyện, giống khối đầu gỗ vậy, quả thật là đọc sách đến choáng váng. Lại không biết con dâu căn bản không muốn giúp bà ta, ngày thường Vương thị chính là bà già khó hầu hạ, vì con đường làm quan của nhi tử cầu hôn nữ nhi học sĩ, rồi lại đắn đo xuất thân nàng cao quá không dễ đối phó, dùng lời của Ninh Ánh Hàn tới nói, còn không phải muốn lập đền thờ sao?
Ngày thường bà cẩn tuân lễ nghi không dám cùng bà già này đấu võ mồm, nhưng hôm nay nghe Ninh Ánh Hàn nói đến thống khoái, không thể không cúi đầu che dấu bản thân đang cười.
Nữ hài tử giống Ninh Ánh Hàn, không để bụng thanh danh, sống thoải mái tự tại, tùy ý phóng khoáng, khiến trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia yêu thích và ngưỡng mộ.
Cách đó không xa, Tần Tuyên cũng nhìn thấy một màn này.
Một bằng hữu ngồi ở hắn bên cạnh cũng đồng thời vây xem toàn bộ quá trình, thuận miệng chia sẻ cảm tưởng với hắn: “Vị Quận Chúa này tuy không đọc nhiều sách, nhưng là thực biết lý lẽ.”
Tần Tuyên: Ngươi tin thiệt đó hả???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.