Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 18:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Trương thị và Vương thị âm thầm cắn răng, đang nghĩ ngợi làm thế nào đánh trả nha đầu thúi miệng lưỡi sắc bén kia. Lại thấy Trưởng Công Chúa chậm rãi đi tới bên này, hai người vội vàng hành lễ, nhưng Trưởng Công Chúa phảng phất không thấy được hai người, chỉ chào hỏi tỷ đệ Ninh gia: “Trường Ninh, Thành Lan, đang nói cái gì với các vị phu nhân thế?”
Vương thị và Trương thị sợ Ninh Ánh Hàn không lựa lời mà nói lung tung, vội vàng cướp trước: “Bẩm điện hạ, chi là tùy tiện tâm sự, không có gì đặc biệt.”
“Một khi đã như vậy, hai vị phu nhân không ngại bổn cung mượn Trường Ninh cùng Thành Lan trong chốc lát đi?”
Hai người đương nhiên không dám nói để ý. Trưởng Công Chúa cũng không chờ hai người trả lời đã vươn một cánh tay, Ninh Ánh Hàn thuận thế cầm tay Công Chúa, mang Ninh Thành Lan cùng nhau rời đi.
Còn hai người Vương thị và Trương thị thì lo sợ trong lòng, ngại Trưởng Công Chúa vì chuyện vừa rồi có ấn tượng không tốt với các nàng.
Lúc này hai người có chút hối hận, sớm biết nha đầu kia có mặt mũi như vậy trước Trưởng Công Chúa, cần gì phải đi trêu chọc nàng chứ?
“Tạ điện hạ giải vây cho tỷ đệ chúng ta.” Sau khi đi ra một khoảng cách ngắn, Ninh Ánh Hàn mới nhẹ nhàng cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Trưởng Công Chúa cười nói: “Ta thấy miệng lưỡi sắc bén của ngươi cũng không yếu thế, căn bản không cần phải bổn cung giải vây.”
Ninh Ánh Hàn ngượng ngùng cười cười.
Trưởng Công Chúa lại hỏi Ninh Thành Lan: “Thành Lan, ở trong cung có ổn không? Có thích ứng hay không?”
“Tạ điện hạ quan tâm, mọi thứ rất tốt.” Hắn đã lĩnh chỉ tiến cung đọc sách cùng hoàng tử, lúc đó cũng không phải chưa thấy qua Trưởng Công Chúa, nhưng hôm nay bà ấy mới nhớ tới quan tâm hắn hai câu. Hắn cũng không ngốc, nhìn thoáng qua đã đoán được Ninh Ánh Hàn đã làm cái gì, mới khiến Trưởng Công Chúa chủ động quan tâm giải vây.
Nhưng mặc kệ là trường hợp rối rắm như thế nào, Ninh Ánh Hàn cũng có thể tự nhiên ứng phó, đó mới trưởng tỷ trong trí nhớ của hắn. Nghĩ lại bình hoa di dộng ba năm trước rơi nước mắt loạn xạ, Ninh Thành Lan liền nhăn mi.
Nhưng không chờ hắn nghĩ xong, Trưởng Công Chúa đã tiếp tục nói: “Ngươi ở trong cung, nếu gặp chuyện gì không tiện, có thể đi nội đường tìm một người tên là Đức Trung nội thị giúp ngươi truyền lời ra ngoài cung.”
Ngay cả người của mình ở trong cung cũng bật mí cho tỷ đệ Ninh gia, xem như đã là ân tình không nhỏ. Ninh Thành Lan kính cẩn nói cảm ơn.
Thật ra năm đó Ninh Ánh Hàn cũng xếp người vào trong cung, thu mua một số người, nhưng đã ba năm nàng không xuất hiện, hiện giờ những người đó ở cương vị gì, có còn trung thành với nàng hay không cũng chẳng biết, chưa khảo sát trước nàng không thể tùy tiện cho Thành Lan sử dụng những người này.
Nàng tiếp nhận ân tình của Trưởng Công Chúa.
Trong khi nói chuyện phiếm, Phương Tư đã đi tới nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhị tiểu thư phủ Tấn Vương tới rồi.”
Nàng chỉ nói nhị tiểu thư phủ Tấn Vương, không có nói Tam thiếu phu nhân của Xương Bình hầu phủ, Ninh Ánh Hàn chú ý tới điểm này liền liếc nhìn nàng một cái, nói cảm ơn.
Nữ quan được Trưởng Công Chúa trọng dụng nhất, xác thật rất có năng lực. Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ biểu đạt bất mãn đói với hôn nhân của muội muội Niệm Noãn, nhưng Phương Tư đã nhìn ra.
“Điện hạ, ta đi đón Niệm Noãn.” Ninh Ánh Hàn nói.
Trưởng Công Chúa gật gật đầu, biết nàng muốn tránh mọi người trò chuyện cùng muội muội, tự nhiên sẽ không ngăn cản nàng.
Ninh Ánh Hàn đứng dậy rời chỗ ngồi, nhưng không ngờ Tần Tuyên đi qua phía sau nàng, vì thế khi vừa bước chân ra, khoảng cách hai người chỉ còn một chút xíu, mặt đối mặt với nhau.
Tần Tuyên từng bị vị hôn thê Ninh Ánh Hàn đội nón xanh cả thiên hạ đều biết, lúc này thấy hai người đụng phải, mọi người đang ngồi tức khắc hưng phấn, một số che che dấu dấu, một số mặt dày mày dạn nhìn về phía này.
Nhưng bọn hắn thất vọng rồi, Ninh Ánh Hàn đã hành lễ trước: “Quốc công.”
“Quận chúa.”
Sắc mặt hai người thản nhiên, ngữ khí bình thường, chẳng có chút không khí giương cung bạt kiếm nào.
Cảm xúc phập phồng của hai người khác rất xa yêu hận tình thù do mọi người tự suy diễn —— Tần Tuyên không có ghi hận trong lòng, nhân cơ hội sỉ nhục Ninh Ánh Hàn; Ninh Ánh Hàn cũng không nghèo khổ, muốn leo lên ngọn cây lấy lòng Tần Tuyên.
Hai người vô cùng bình tĩnh, chào hỏi xong liền đi qua nhau.
Chỉ để lại người xem mất mát không thôi.
Tần Tuyên vừa mới bị một quan viên tìm tới, ở đây toàn là người có chức vị, vì thế không tiện từ chối đã ra ngoài nói hai câu với hắn, sau khi uyển chuyển từ chối yêu cầu của đối phương, trên đường về chỗ ngồi liền đụng phải Ninh Ánh Hàn.
Sau khi Ninh Ánh Hàn rời đi, lúc này những ánh mắt sáng quắc kia toàn bộ đều nhìn Tần Tuyên.
Tần Tuyên nhìn một vòng chung quanh, mọi người xem náo nhiệt rốt cuộc nhớ tới vị này chính là Tần quốc công quyền cao chức trọng, lập tức dời tầm mắt bắt đầu uống trà nói chuyện, giống như chuyện vừa mới phát sinh không tồn tại.
Chỉ có bằng hữu của Tần Tuyên, Lục Giả, xem như từ nhỏ lớn lên cùng Tần Tuyên, tuy mấy năm không gặp nhưng cũng không sợ hắn, liền đi lên bát quái.
Tần Tuyên bất đắc dĩ liếc hắn ta một cái.
Lục Giả thở dài: “Mấy năm trước ta không ở trong kinh, vừa trở về liền nghe nói chuyện của ngươi. Hiện tại ngươi đối với vị Quận Chúa kia cảm thấy thế nào?”
“Ngươi nghe nói cái gì?” Tần Tuyên hỏi lại.
“Ngươi thật sự muốn ta thuật lại một lần?”
Tần Tuyên trầm mặc một cái, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng: “Mọi người nói nàng như thế nào?”
“Bình hoa ngu ngốc, nông cạn vênh váo, còn có chút tự hạ thấp bản thân, luộm thuộm khó coi , lời khó nghe hơn ta sẽ không thuật lại nữa.” Lục Giả nói.
Bình hoa ngu ngốc, nông cạn vênh váo…… Tần Tuyên đọc lại một lần tám chữ này, ba năm qua hắn cố tình tránh đi đồn đãi có liên quan đến Ninh Ánh Hàn. Nhưng đến hôm nay nghe được đánh giâ như vậy, đột nhiên có một cảm giác vô lý.
Có thể thấy được con người quên rất nhanh, chỉ ngắn ngủi có mấy năm, liền bỏ qua bộ dáng Ninh Ánh Hàn khi mới vào kinh. Đường đường là cành vàng lá ngọc, thông minh lanh lợi đại tiểu thư phủ Tấn Vương, nay lại bị thay thế dần dần trong ấn tượng của mọi người thành nông cạn vênh váo, tự hạ thấp bản thân.
Mọi người nói quá nhiều, ngữ khí cũng quá chân thật, giống như cực kỳ chuẩn xác, lời bọn họ nói mới là đúng. Mà Ninh Ánh Hàn tốt đẹp trong trí nhớ của Tần Tuyên mới là sai.
Tần Tuyên híp lại hai mắt, không nói một câu.
Lục Giả thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được hỏi: “Không phải ngươi còn tình cảm với nàng đấy chứ?”
Tần Tuyên dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hắn ta, Lục Giả đành phải câm miệng.
———— ——————
Ninh Thành Lan nhìn bóng dáng Ninh Ánh Hàn rời đi có chút lo lắng. Trong ba năm này đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong cung, nhưng chuyện Ninh Ánh Hàn làm khổ Niệm Noãn như thế nào, hắn cũng nghe thấy.
Lúc đầu hắn cũng muốn theo sau, nhưng bị Ninh Ánh Hàn ngắn cản.
Lúc này hắn thầm kêu không tốt, trong hai vị tỷ tỷ nên lo lắng ai nhiều hơn đây.
Hắn vẫn luôn nhìn phương hướng Ninh Ánh Hàn rời đi, sau khoảng chừng một nén nhang, liền thấy được bóng người.
Hai tỷ tỷ của hắn nắm tay, trên mặt Ánh Hàn còn mang theo một chút ý cười, đuôi mắt Niệm Noãn có chút đỏ, giống như vừa mới khóc.
Ninh Thành Lan tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Ninh Niệm Noãn, thấy thần sắc nàng ấy không có kháng cự, lúc này mới thoáng yên lòng.
Đồng thời trong lòng lại có cảm giác “Quả nhiên như thế” —— Trưởng tỷ Ninh Ánh Hàn của hắn luôn luôn thấu hiểu nhân tâm, chỉ cần nàng muốn là có thể làm bất luận kẻ nào vui vẻ.
Thái Hậu đương triều chính là ví dụ tốt nhất, lúc trước nàng đã từng là cung phi không được sủng ái, vì thế càng ghen ghét với Tấn vương nhận được thánh sủng bao nhiêu, thì càng bắt bẻ con cái Tấn vương bấy nhiêu.
Nhưng Ninh Ánh Hàn vào kinh không đến một năm đã lấy được sự yêu thích của bà ta, không chỉ phong Quận Chúa, mà kém chút nữa đã thành công khiến Thái Hậu thả Niệm Noãn về U Châu.
Lúc trước Ninh Thành Lan còn nhỏ, cũng không quá hiểu những quanh co lòng vòng kia, nhưng trưởng tỷ Ninh Ánh Hàn ở trong lòng hắn thật sự là không gì làm không được.
Cho nên Ninh Ánh Hàn trong ba năm này, thật sự làm hắn hoang mang, ngẫu nhiên còn nghe được lão nhân trong phủ đau lòng cảm thán “Tình yêu khiến con người trở nên ngốc nghếch”, hắn cũng chỉ có thể mờ mịt mà tiếp nhận giải thích này.
Ninh Ánh Hàn kéo Niệm Noãn đi đến bàn các nữ quyến Xương Bình hầu phủ.
Hầu phủ phu nhân, thế tử phu nhân, nhị thiếu phu nhân, còn có hai vị tiểu thư chưa tới, thì còn lại đều đang ngồi, Hầu phủ nhận được thiệp mời liền kéo cả gia đình tới, nhưng chỉ chừa mỗi Niệm Noãn, ý muốn xa lánh quá rõ ràng.
Lúc này mấy nữ quyến trong Hầu phủ nhìn Ninh Niệm Noãn, đều có chút kinh ngạc, vẫn là tam tiểu thư tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn nhất: “Ninh Niệm Noãn, thế nào đã tới rồi? Không có thiệp mời làm sao ngươi tiến vào?”
Hầu phủ phu nhân cũng không vui nhìn nàng ấy: “Có phải báo tên Hầu phủ để tiến vào không? Nếu ngươi muốn đến trông thấy việc đời hoàn toàn có thể nói trước với ta, ta tất nhiên sẽ dẫn ngươi theo, đã không chịu nói trước, rồi lại hiện tại mượn danh nghĩa Hầu phủ trà trộn vào, thật sự quá không hiểu chuyện.”
Lời này của nàng ta rõ ràng là đổi trắng thay đen, nàng ta cố ý không mang theo Niệm Noãn, rồi đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Niệm Noãn.
Sắc mặt Niệm Noãn trắng bệch, tính tình nàng ấy luôn luôn ôn hoà, không am hiểu ứng phó loại ác ý này.
Ninh Ánh Hàn cầm tay nàng ấy, cười khanh khách mở miệng: “Niệm Noãn là khách quý của Trưởng Công Chúa điện hạ, tự mình phát thiệp mời đến trên tay nàng ấy. Điện hạ cố ý để xe ngựa đến đón, tất nhiên không cùng đường với các ngươi.”
Ninh Ánh Hàn đã sớm có chuẩn bị cho trường hợp này, đã nhờ Phương Tư đưa thiệp mời trực tiếp đến trên tay Ninh Niệm Noãn. Phương Tư lập tức hiểu ý nàng, chủ động để xe ngựa phủ Công Chúa đi đón người.
Mấy người nghe vậy giật mình, còn tam tiểu thư quả thực muốn cười ra tiếng, há mồm muốn chế giễu Ninh Ánh Hàn khoác lác, mấy năm nay cũng không thấy Trưởng Công Chúa chiếu cố đặc biệt gì đến Ninh Niệm Noãn cả.
Vẫn là Hầu phủ phu nhân tâm tư nhiều chút, kịp thời ngăn cản nữ nhi sắp mở miệng.
Mấy người nhìn về phía Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa điện hạ dưới ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người cười cười vẫy tay với hai người Ninh Ánh Hàn: “Mau tới đây ngồi.”
Nhận ân tình lớn như vậy từ Ninh Ánh Hàn, giờ phút này đừng nói chỉ là mượn danh bà ấy thế áp chế mặt mũi Xương Bình hầu phủ, cho dù Ninh Ánh Hàn vừa la vừa khóc muốn đuổi Xương Bình hầu phủ ra ngoài ngay tại chỗ, Trưởng Công Chúa cũng theo nàng.
Chỉ là Xương Bình hầu phủ mà thôi, Đan Dương Trưởng Công Chúa điện hạ hoàn toàn có thể đắc tội được.
Vương thị và Trương thị sợ Ninh Ánh Hàn không lựa lời mà nói lung tung, vội vàng cướp trước: “Bẩm điện hạ, chi là tùy tiện tâm sự, không có gì đặc biệt.”
“Một khi đã như vậy, hai vị phu nhân không ngại bổn cung mượn Trường Ninh cùng Thành Lan trong chốc lát đi?”
Hai người đương nhiên không dám nói để ý. Trưởng Công Chúa cũng không chờ hai người trả lời đã vươn một cánh tay, Ninh Ánh Hàn thuận thế cầm tay Công Chúa, mang Ninh Thành Lan cùng nhau rời đi.
Còn hai người Vương thị và Trương thị thì lo sợ trong lòng, ngại Trưởng Công Chúa vì chuyện vừa rồi có ấn tượng không tốt với các nàng.
Lúc này hai người có chút hối hận, sớm biết nha đầu kia có mặt mũi như vậy trước Trưởng Công Chúa, cần gì phải đi trêu chọc nàng chứ?
“Tạ điện hạ giải vây cho tỷ đệ chúng ta.” Sau khi đi ra một khoảng cách ngắn, Ninh Ánh Hàn mới nhẹ nhàng cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Trưởng Công Chúa cười nói: “Ta thấy miệng lưỡi sắc bén của ngươi cũng không yếu thế, căn bản không cần phải bổn cung giải vây.”
Ninh Ánh Hàn ngượng ngùng cười cười.
Trưởng Công Chúa lại hỏi Ninh Thành Lan: “Thành Lan, ở trong cung có ổn không? Có thích ứng hay không?”
“Tạ điện hạ quan tâm, mọi thứ rất tốt.” Hắn đã lĩnh chỉ tiến cung đọc sách cùng hoàng tử, lúc đó cũng không phải chưa thấy qua Trưởng Công Chúa, nhưng hôm nay bà ấy mới nhớ tới quan tâm hắn hai câu. Hắn cũng không ngốc, nhìn thoáng qua đã đoán được Ninh Ánh Hàn đã làm cái gì, mới khiến Trưởng Công Chúa chủ động quan tâm giải vây.
Nhưng mặc kệ là trường hợp rối rắm như thế nào, Ninh Ánh Hàn cũng có thể tự nhiên ứng phó, đó mới trưởng tỷ trong trí nhớ của hắn. Nghĩ lại bình hoa di dộng ba năm trước rơi nước mắt loạn xạ, Ninh Thành Lan liền nhăn mi.
Nhưng không chờ hắn nghĩ xong, Trưởng Công Chúa đã tiếp tục nói: “Ngươi ở trong cung, nếu gặp chuyện gì không tiện, có thể đi nội đường tìm một người tên là Đức Trung nội thị giúp ngươi truyền lời ra ngoài cung.”
Ngay cả người của mình ở trong cung cũng bật mí cho tỷ đệ Ninh gia, xem như đã là ân tình không nhỏ. Ninh Thành Lan kính cẩn nói cảm ơn.
Thật ra năm đó Ninh Ánh Hàn cũng xếp người vào trong cung, thu mua một số người, nhưng đã ba năm nàng không xuất hiện, hiện giờ những người đó ở cương vị gì, có còn trung thành với nàng hay không cũng chẳng biết, chưa khảo sát trước nàng không thể tùy tiện cho Thành Lan sử dụng những người này.
Nàng tiếp nhận ân tình của Trưởng Công Chúa.
Trong khi nói chuyện phiếm, Phương Tư đã đi tới nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhị tiểu thư phủ Tấn Vương tới rồi.”
Nàng chỉ nói nhị tiểu thư phủ Tấn Vương, không có nói Tam thiếu phu nhân của Xương Bình hầu phủ, Ninh Ánh Hàn chú ý tới điểm này liền liếc nhìn nàng một cái, nói cảm ơn.
Nữ quan được Trưởng Công Chúa trọng dụng nhất, xác thật rất có năng lực. Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ biểu đạt bất mãn đói với hôn nhân của muội muội Niệm Noãn, nhưng Phương Tư đã nhìn ra.
“Điện hạ, ta đi đón Niệm Noãn.” Ninh Ánh Hàn nói.
Trưởng Công Chúa gật gật đầu, biết nàng muốn tránh mọi người trò chuyện cùng muội muội, tự nhiên sẽ không ngăn cản nàng.
Ninh Ánh Hàn đứng dậy rời chỗ ngồi, nhưng không ngờ Tần Tuyên đi qua phía sau nàng, vì thế khi vừa bước chân ra, khoảng cách hai người chỉ còn một chút xíu, mặt đối mặt với nhau.
Tần Tuyên từng bị vị hôn thê Ninh Ánh Hàn đội nón xanh cả thiên hạ đều biết, lúc này thấy hai người đụng phải, mọi người đang ngồi tức khắc hưng phấn, một số che che dấu dấu, một số mặt dày mày dạn nhìn về phía này.
Nhưng bọn hắn thất vọng rồi, Ninh Ánh Hàn đã hành lễ trước: “Quốc công.”
“Quận chúa.”
Sắc mặt hai người thản nhiên, ngữ khí bình thường, chẳng có chút không khí giương cung bạt kiếm nào.
Cảm xúc phập phồng của hai người khác rất xa yêu hận tình thù do mọi người tự suy diễn —— Tần Tuyên không có ghi hận trong lòng, nhân cơ hội sỉ nhục Ninh Ánh Hàn; Ninh Ánh Hàn cũng không nghèo khổ, muốn leo lên ngọn cây lấy lòng Tần Tuyên.
Hai người vô cùng bình tĩnh, chào hỏi xong liền đi qua nhau.
Chỉ để lại người xem mất mát không thôi.
Tần Tuyên vừa mới bị một quan viên tìm tới, ở đây toàn là người có chức vị, vì thế không tiện từ chối đã ra ngoài nói hai câu với hắn, sau khi uyển chuyển từ chối yêu cầu của đối phương, trên đường về chỗ ngồi liền đụng phải Ninh Ánh Hàn.
Sau khi Ninh Ánh Hàn rời đi, lúc này những ánh mắt sáng quắc kia toàn bộ đều nhìn Tần Tuyên.
Tần Tuyên nhìn một vòng chung quanh, mọi người xem náo nhiệt rốt cuộc nhớ tới vị này chính là Tần quốc công quyền cao chức trọng, lập tức dời tầm mắt bắt đầu uống trà nói chuyện, giống như chuyện vừa mới phát sinh không tồn tại.
Chỉ có bằng hữu của Tần Tuyên, Lục Giả, xem như từ nhỏ lớn lên cùng Tần Tuyên, tuy mấy năm không gặp nhưng cũng không sợ hắn, liền đi lên bát quái.
Tần Tuyên bất đắc dĩ liếc hắn ta một cái.
Lục Giả thở dài: “Mấy năm trước ta không ở trong kinh, vừa trở về liền nghe nói chuyện của ngươi. Hiện tại ngươi đối với vị Quận Chúa kia cảm thấy thế nào?”
“Ngươi nghe nói cái gì?” Tần Tuyên hỏi lại.
“Ngươi thật sự muốn ta thuật lại một lần?”
Tần Tuyên trầm mặc một cái, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng: “Mọi người nói nàng như thế nào?”
“Bình hoa ngu ngốc, nông cạn vênh váo, còn có chút tự hạ thấp bản thân, luộm thuộm khó coi , lời khó nghe hơn ta sẽ không thuật lại nữa.” Lục Giả nói.
Bình hoa ngu ngốc, nông cạn vênh váo…… Tần Tuyên đọc lại một lần tám chữ này, ba năm qua hắn cố tình tránh đi đồn đãi có liên quan đến Ninh Ánh Hàn. Nhưng đến hôm nay nghe được đánh giâ như vậy, đột nhiên có một cảm giác vô lý.
Có thể thấy được con người quên rất nhanh, chỉ ngắn ngủi có mấy năm, liền bỏ qua bộ dáng Ninh Ánh Hàn khi mới vào kinh. Đường đường là cành vàng lá ngọc, thông minh lanh lợi đại tiểu thư phủ Tấn Vương, nay lại bị thay thế dần dần trong ấn tượng của mọi người thành nông cạn vênh váo, tự hạ thấp bản thân.
Mọi người nói quá nhiều, ngữ khí cũng quá chân thật, giống như cực kỳ chuẩn xác, lời bọn họ nói mới là đúng. Mà Ninh Ánh Hàn tốt đẹp trong trí nhớ của Tần Tuyên mới là sai.
Tần Tuyên híp lại hai mắt, không nói một câu.
Lục Giả thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được hỏi: “Không phải ngươi còn tình cảm với nàng đấy chứ?”
Tần Tuyên dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hắn ta, Lục Giả đành phải câm miệng.
———— ——————
Ninh Thành Lan nhìn bóng dáng Ninh Ánh Hàn rời đi có chút lo lắng. Trong ba năm này đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong cung, nhưng chuyện Ninh Ánh Hàn làm khổ Niệm Noãn như thế nào, hắn cũng nghe thấy.
Lúc đầu hắn cũng muốn theo sau, nhưng bị Ninh Ánh Hàn ngắn cản.
Lúc này hắn thầm kêu không tốt, trong hai vị tỷ tỷ nên lo lắng ai nhiều hơn đây.
Hắn vẫn luôn nhìn phương hướng Ninh Ánh Hàn rời đi, sau khoảng chừng một nén nhang, liền thấy được bóng người.
Hai tỷ tỷ của hắn nắm tay, trên mặt Ánh Hàn còn mang theo một chút ý cười, đuôi mắt Niệm Noãn có chút đỏ, giống như vừa mới khóc.
Ninh Thành Lan tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Ninh Niệm Noãn, thấy thần sắc nàng ấy không có kháng cự, lúc này mới thoáng yên lòng.
Đồng thời trong lòng lại có cảm giác “Quả nhiên như thế” —— Trưởng tỷ Ninh Ánh Hàn của hắn luôn luôn thấu hiểu nhân tâm, chỉ cần nàng muốn là có thể làm bất luận kẻ nào vui vẻ.
Thái Hậu đương triều chính là ví dụ tốt nhất, lúc trước nàng đã từng là cung phi không được sủng ái, vì thế càng ghen ghét với Tấn vương nhận được thánh sủng bao nhiêu, thì càng bắt bẻ con cái Tấn vương bấy nhiêu.
Nhưng Ninh Ánh Hàn vào kinh không đến một năm đã lấy được sự yêu thích của bà ta, không chỉ phong Quận Chúa, mà kém chút nữa đã thành công khiến Thái Hậu thả Niệm Noãn về U Châu.
Lúc trước Ninh Thành Lan còn nhỏ, cũng không quá hiểu những quanh co lòng vòng kia, nhưng trưởng tỷ Ninh Ánh Hàn ở trong lòng hắn thật sự là không gì làm không được.
Cho nên Ninh Ánh Hàn trong ba năm này, thật sự làm hắn hoang mang, ngẫu nhiên còn nghe được lão nhân trong phủ đau lòng cảm thán “Tình yêu khiến con người trở nên ngốc nghếch”, hắn cũng chỉ có thể mờ mịt mà tiếp nhận giải thích này.
Ninh Ánh Hàn kéo Niệm Noãn đi đến bàn các nữ quyến Xương Bình hầu phủ.
Hầu phủ phu nhân, thế tử phu nhân, nhị thiếu phu nhân, còn có hai vị tiểu thư chưa tới, thì còn lại đều đang ngồi, Hầu phủ nhận được thiệp mời liền kéo cả gia đình tới, nhưng chỉ chừa mỗi Niệm Noãn, ý muốn xa lánh quá rõ ràng.
Lúc này mấy nữ quyến trong Hầu phủ nhìn Ninh Niệm Noãn, đều có chút kinh ngạc, vẫn là tam tiểu thư tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn nhất: “Ninh Niệm Noãn, thế nào đã tới rồi? Không có thiệp mời làm sao ngươi tiến vào?”
Hầu phủ phu nhân cũng không vui nhìn nàng ấy: “Có phải báo tên Hầu phủ để tiến vào không? Nếu ngươi muốn đến trông thấy việc đời hoàn toàn có thể nói trước với ta, ta tất nhiên sẽ dẫn ngươi theo, đã không chịu nói trước, rồi lại hiện tại mượn danh nghĩa Hầu phủ trà trộn vào, thật sự quá không hiểu chuyện.”
Lời này của nàng ta rõ ràng là đổi trắng thay đen, nàng ta cố ý không mang theo Niệm Noãn, rồi đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Niệm Noãn.
Sắc mặt Niệm Noãn trắng bệch, tính tình nàng ấy luôn luôn ôn hoà, không am hiểu ứng phó loại ác ý này.
Ninh Ánh Hàn cầm tay nàng ấy, cười khanh khách mở miệng: “Niệm Noãn là khách quý của Trưởng Công Chúa điện hạ, tự mình phát thiệp mời đến trên tay nàng ấy. Điện hạ cố ý để xe ngựa đến đón, tất nhiên không cùng đường với các ngươi.”
Ninh Ánh Hàn đã sớm có chuẩn bị cho trường hợp này, đã nhờ Phương Tư đưa thiệp mời trực tiếp đến trên tay Ninh Niệm Noãn. Phương Tư lập tức hiểu ý nàng, chủ động để xe ngựa phủ Công Chúa đi đón người.
Mấy người nghe vậy giật mình, còn tam tiểu thư quả thực muốn cười ra tiếng, há mồm muốn chế giễu Ninh Ánh Hàn khoác lác, mấy năm nay cũng không thấy Trưởng Công Chúa chiếu cố đặc biệt gì đến Ninh Niệm Noãn cả.
Vẫn là Hầu phủ phu nhân tâm tư nhiều chút, kịp thời ngăn cản nữ nhi sắp mở miệng.
Mấy người nhìn về phía Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa điện hạ dưới ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người cười cười vẫy tay với hai người Ninh Ánh Hàn: “Mau tới đây ngồi.”
Nhận ân tình lớn như vậy từ Ninh Ánh Hàn, giờ phút này đừng nói chỉ là mượn danh bà ấy thế áp chế mặt mũi Xương Bình hầu phủ, cho dù Ninh Ánh Hàn vừa la vừa khóc muốn đuổi Xương Bình hầu phủ ra ngoài ngay tại chỗ, Trưởng Công Chúa cũng theo nàng.
Chỉ là Xương Bình hầu phủ mà thôi, Đan Dương Trưởng Công Chúa điện hạ hoàn toàn có thể đắc tội được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.