Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 46:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Giờ Dậu ngày hôm sau.
Bên trong tĩnh thất của Phi Hồng lâu, Tần Tuyên và Ninh Ánh Hàn đang ngồi đối diện nhau.
“Giang Nam bên kia xảy ra vấn đề?” Ninh Ánh Hàn đánh vỡ trầm mặc.
“Vì sao Quận chúa hỏi như vậy?” Thần sắc Tần Tuyên nhìn không ra cảm xúc gì.
“Quốc Công trở về quá nhanh.” Ninh Ánh Hàn rót đầy nước hoa quả cho Tần Tuyên.
Tần Tuyên nhìn động tác nàng vô cùng tự nhiên, sau một lúc lâu mới gật gật đầu: “Quan trường Giang Nam xảy ra vấn đề.”
Ninh Ánh Hàn ngước mắt xem hắn, giống như đang đợi hắn tiếp tục.
Tần Tuyên nhắm mắt: “Giang Nam có một đám quan viên ăn không ngồi rồi, việc nước dâng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị bọn họ phóng đại lên triều đình thành lũu lụt. Sau khi ta hồi kinh đã viết sổ con tố cáo bọn họ, nhưng……”
“Nhưng tấu chương giữ lại?” Ninh Ánh Hàn nói tiếp.
Tần Tuyên liếc nhìn nàng một cái, thần sắc không rõ: “Ngươi đoán không sai.”
Ninh Ánh Hàn khẽ thở dài: “Vậy Quốc Công có tính toán gì không?”
“Quận chúa vẫn thông minh như vậy.” Tần Tuyên chưa trả lời vấn đề của nàng, “Bổn công có thể mời Quận Chúa trả lời một vấn đề không?”
Ninh Ánh Hàn rũ mắt: “Quốc Công xin hỏi.”
“Chuyện ngươi và Tô Tuấn Chi rốt cuộc là như thế nào?”
Hắn nói thẳng như vậy, khiến Ninh Ánh Hàn hơi ngẩn ra: “Quốc Công nghĩ sao?”
“Lúc đầu ta cho rằng ngươi là cố ý làm vẻ đánh lạc hướng Đế Vương, nhưng rất nhanh ta đã phủ quyết ý tưởng này. Không ai có thể giả bộ chân thật như vậy, đến mức giống như một người khác.”câu cuối cùng hắn cố tình nhấn mạnh thêm.
Ninh Ánh Hàn không biết hắn đã đoán được cái gì.
“Dựa vào tài trí của ngươi, cho dù cố tình tự bôi nhọ, cũng không có khả năng khiến mọi chuyện trở nên như thế này.” Tần Tuyên lại nói: “Đừng lấy lý do tình cảm mù quáng ra đánh lừa ta, Ninh Ánh Hàn, lý trí của ngươi luôn đứng trên tình cảm.”
Ngươi quả nhiên hiểu biết ta, Ninh Ánh Hàn cười khổ.
Tần Tuyên thấy nàng trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói: “Ta đã từng mời người trừ ma cho ngươi.”
Ninh Ánh Hàn có vài phần dở khóc dở cười: “Ngươi và Yến Phong Linh rất giống nhau.”
“Lúc ấy ta thật sự là không có cách khác……”
Những lời này của hắn bất giác lộ ra vài phần yếu ớt, đây là dáng vẻ Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong lòng nàng mềm nhũn, nhắm mắt: “Quốc Công, có muốn nghe chuyện xưa không?”
———— ————————
Sau khi Ninh Ánh Hàn nói xong toàn bộ, không khí trong tĩnh thất liền trầm mặc thật lâu.
“Những lời ta nói, có Tạ Vũ Vi cô nương làm chứng.” Ninh Ánh Hàn nói.
“Không cần thiết, ta tin nàng.”
Chỉ có sáu chữ nhẹ như bông, lại khiến Ninh Ánh Hàn phát ra nụ cười từ đáy lòng: “Tần Tuyên, ngươi vẫn là như vậy……”
Lời còn chưa nói hết, nhưng Tần Tuyên hiểu ý nàng.
“Ánh Hàn, ủy khuất nàng.” Trong phút chốc Tần Tuyên liền nghĩ kỹ tình cảnh trước mắt nàng.
Hốc mắt Ninh Ánh Hàn ửng đỏ, rốt cuộc không ai có thể giống như ngươi, một câu khiến ta cười, một câu khiến ta khóc.
“Ta thật hy vọng nàng có thể nói cho ta sớm một chút.” Tần Tuyên đột nhiên nói: “Ánh Hàn, chúng ta thành hôn đi.”
Ninh Ánh Hàn bị một câu bất thình lình làm giật mình, giọng nói của nàng ôn nhu: “A Tuyên, cảm ơn ngươi, nhưng ta không thể.”
“Nếu là bởi vì lời đồn đãi, ta sẽ không để ý người khác đàm luận như thế nào.”
“Ta biết, nhưng chẳng phải vì chàng không để ý, thì ta có thể yên tâm thoải mái.”
“Ánh Hàn, ta không thể nhìn nàng tự chiến đấu một mình.”
Ninh Ánh Hàn thở dài một tiếng: “Ta thật hy vọng, chàng chưa bao giờ gặp ta.”
Tiểu thế thử phủ Quốc Công, một đường thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, lãng tử như gió trăng, cao quý trong sáng, lại bởi vì nàng sa vào tình cảm thế tục.
Tuy lời nàng nói có chút tàn nhẫn, nhưng Tần Tuyên lại cười: “Nếu bỏ lỡ nàng, vậy ta đến chỗ nào tìm người giống nàng chứ?”
Hắn đã gặp qua muôn hình muôn vẻ loại nữ nhân, lại chỉ đối với Ninh Ánh Hàn động tâm, nói là trùng hợp, kỳ thật là duyên số.
Hai người đều là nhân tài kiệt xuất, một khi ở trong đám đông tương ngộ bị hấp dẫn, giống như cũng là thuận lý thành chương.
“Gả cho ta đi.” Tần Tuyên khuyên nhủ: “Để cho ta bảo hộ nàng. Ta biết nàng không cần người khác bảo hộ, nhưng……”
“A Tuyên, chàng có kiên trì của bản thân, ta cũng có.”
“Nàng luôn có thể khiến ta đầu hàng.” Cuối cùng Tần Tuyên lộ ra ý cười bất đắc dĩ
“Đó là bởi vì chàng chịu nhường ta.” Ninh Ánh Hàn cười nghịch ngợm.
“Đến lúc cần ta hỗ trợ, nhất định phải nói đó.” Tần Tuyên không tiếp tục nữa.
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, vượt hơn cả thích, không cần nói cũng có thể hiểu.
Hai người bọn họ luôn luôn có loại ăn ý này, lời không cần nói hết, chỉ một ánh mắt là đối phương có thể hiểu.
“Đúng rồi, ta cũng có vấn đề muốn hỏi chàng.” Ninh Ánh Hàn vẫn luôn thắt mắc chuyện này trong lòng.
Nàng sắn ống tay áo lên, lộ ra thủ cung sa ở phía trên, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt Tần Tuyên hơi hơi kinh ngạc: “Linh hồn kia không hề có ý tự vệ, sau khi rời đi Ninh phủ, nếu chẳng có người âm thầm hộ nàng ta, vậy vì sao vẫn còn thân trong sạch?”
“Đúng thật là ta làm.” Tần Tuyên gật đầu: “Ta phái người nhìn chằm chằm một đoạn thời gian, một nửa là bảo hộ, một nửa là quan sát.”
“Cảm ơn chàng.”
“Khách sáo cái gì.”
“Chuyện ở Giang Nam, chàng tính toán xử lý như thế nào?” Ninh Ánh Hàn lại hỏi.
“Nếu bệ hạ không tính toán xử lý quan trường ở Giang Nam, thì ta làm cái gì cũng vô ích.” nhắc tới việc này, Tần Tuyên lại nhíu mày: “Chỉ là đáng thương những bá tánh vô tội, lần này lũ lụt ta còn có thể dọa sợ những quan viên kia, khiến bọn họ tận tâm bổ cứu, nhưng lần sau thì sao, lần kế tiếp thì sao? Sớm muộn gì bọn họ cũng vì thái độ của bệ hạ mà không còn sợ hãi.”
“Giang Nam chính là túi tiền của bệ hạ, tri phủ Giang Nam đương nhiệm mỗi năm đều cống nạp so lần trước nhiều gần gấp đôi.” Ninh Ánh Hàn chế giễu, “Mà số tiền cống nạp xuất phát từ đâu, bệ hạ sẽ để ý sao?”
“Ta vẫn phải thử một chút.” Tần Tuyên thở dài: “Một tờ tấu bị giữ lại, ta liền đưa lên một tờ nữa. Tuy ta biết là hy vọng xa vời, nhưng cũng muốn tận lực thử một lần.”
“Quốc Công quả thật trung quân ái dân.” Ninh Ánh Hàn thuận miệng tán thưởng một câu, cũng khó tránh khỏi vì thần tử trong triều giống như Tần Tuyên cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ái dân ta có thể, nhưng trung quân……” Tần Tuyên không nói thêm gì nữa, trên thực tế cấp bậc thế gia bọn họ hầu như đều đoán được năm đó đương kim bệ hạ đăng cơ đã dùng chút thư đoạn không đoan chính.
Chỉ là huynh đệ Hoàng tộc vẫn luôn tranh chấp như thế, được làm vua thua làm giặc, ai cũng không mang chuyện này ra ngoài nói.
Đến nỗi trong lúc đó có người thầm hỏi trong lòng, nếu lúc trước là Tấn Vương đăng cơ, thì sẽ làm như thế nào, đây là câu hỏi không có lời giải đáp.
Tấn Vương là nhi tử của Hoàng Hậu, từ nhỏ đã bị coi như trữ quân mà bồi dưỡng.
Mắt thấy trữ quân được giáo dưỡng thông tuệ lại không mất nhân nghĩa, năm đó có bao nhiêu người trong triều kỳ vọng cao vào ông ấy, thì có bao nhiêu người đối với Hoàng Đế đăng cơ ngầm có ý thất vọng.
Đặc biệt khi Hoàng Đế trọng quan văn, khinh võ tướng, dẫn tới mâu thẫn văn võ thần tử trong triều từ từ lớn lên, không biết bao nhiêu người hoài niệm năm đó giao du thoải mái, có thể cùng văn thần luận thao lược, cùng võ tướng bắn cung Tấn Vương.
“Kế tiếp, khả năng còn có chuyện gấp.” Tần Tuyên đứng dậy, dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ đỉnh đầu Ninh Ánh Hàn một cái: “Ta phải đi trước, nhớ phải bảo vệ tốt chính mình.”
Ninh Ánh Hàn không thể không thừa nhận, Tần Tuyên thật sự rất hiểu nàng.
Hắn biết tính cách của Ninh Ánh Hàn sẽ không thích những hành động ôm đầu khóc rống thảm thiết kia, cho nên đối với ba năm đã qua cũng không nói thêm gì, chỉ để lại một câu “Ủy khuất cho nàng”, tất cả mọi thứ phía sau đều không hỏi.
Hắn cũng biết tình cảnh gian nan của nàng, nhưng chẳng có ý khuyên nàng rời kinh thành, bởi vì hắn biết nàng sẽ không đi.
Hắn chỉ là nói cho nàng, đến lúc yêu cầu hắn hỗ trợ, hắn sẽ giúp.
———— —————
Rời khỏi Phi Hồng lâu, Ninh Ánh Hàn trở lại dinh thự của mình.
Sau khi Niệm Noãn chuyển đến, Thương Sơn và Phụ Tuyết cũng làm việc ở đây.
Lúc này Thương Sơn đang đứng ngoài chờ nàng, thấy nàng trở về liền nói: “Quận Chúa, Tô Tuấn Chi tới, đang ở trong viện chờ người, có cần để hắn ta cút hay không?”
“Làm sao ta nỡ để hắn ta cút?” Ninh Ánh Hàn thở dài: “Ta muốn đánh hắn ta còn không kịp đó.”
“……” Thương Sơn lộ ra nụ cười tán đồng.
Ninh Ánh Hàn vừa vào sân, Tô Tuấn Chi nhìn đến nàng liền dậy thi lễ: “Vãn sinh bái kiến Quận Chúa.”
Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Tô Tuấn Chi rất có sức hút, động tác hành lễ giống như đã cố tình luyện qua, nước chảy mây trôi thành thục, thoáng nhìn còn tưởng là công tử văn nhã. Cũng khó trách trong quyển sách kia, hắn ta có thể được nhiều mỹ nhân yêu thích như vậy.
Nhưng Ninh Ánh Hàn vốn dĩ chướng mắt hắn ta, lại trùng khớp vừa gặp qua Tần Tuyên, hai hình ảnh đối lập khiến hình tượng của Tô Tuấn Chi càng hỏng bét.
Cho nên đối với hắn ta không hề khách sáo: “Ngươi tới làm cái gì?”
Tô Tuấn Chi tự nhiên liếc mắt đưa tình tạo cho đối phương cảm giác sởn gai óc: “Lần này vãn sinh tới, là muốn hỏi Quận Chúa, chuyện của Tạ Ngũ tiểu thư phủ thái phó có quan hệ với Quận Chúa hay không?”
Tạ Vũ Vi đổi ý, nhưng Tô Tuấn Chi không muốn cứ như vậy từ bỏ, liền tới cửa cầu kiến mấy lần, Tạ Vũ Vi mới đồng ý gặp hắn ta.
Tô Tuấn Chi cho rằng nhất định là Ninh Ánh Hàn ở trước mặt Tạ Vũ Vi chửi bới hắn ta, mới khiến Tạ Vũ Vi đổi ý. Cho nên lập tức giở giọng giống như oan ức nói: “Là ta không thể đáp lại tình cảm của Trường Ninh Quận Chúa, mặc kệ nàng là nói như thế nào, ta cũng không trách nàng.”
Ai ngờ lúc hắn ta vừa mở miệng nói ra, liền thấy trên mặt Tạ Vũ Vi lộ ra biểu cảm cực kỳ chán ghét.
Đối với nữ nhi tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi Tạ gia, đã là phản ứng rất hiếm thấy.
Giọng nói của nàng đông cứng nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, Trường Ninh Quận Chúa vẫn chưa ở trước mặt ta trách cứ ngươi một câu nào.”
Tô Tuấn Chi đương nhiên không tin, hắn ta cần thiết phải biết Ninh Ánh Hàn đã dùng cách gì phá huỷ thanh danh của hắn ta, nếu Tạ Vũ Vi không chịu nói cho hắn ta vậy hắn liền tới hỏi Ninh Ánh Hàn.
“Nếu ngươi muốn nói chuyện Tạ Vũ Vi đổi ý không gả, vậy thì thật sự có quan hệ tới ta.” Ninh Ánh Hàn thản nhiên thừa nhận.
Trước khi Tô Tuấn Chi tới đây đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này cũng khống chế biểu cảm không tồi, còn cố tình toát ra một chút cô đơn: “Quận Chúa là không quen nhìn nữ tử khác thân cận vãn sinh sao? Hay là đơn thuần xem vãn sinh không vừa mắt, muốn phá hư nhân duyên của vãn sinh?”
“Đều không phải.”
Tô Tuấn Chi tất nhiên không tin tưởng câu trả lời kia, ở trong mắt hắn ta chỉ có hai loại khả năng này.
Yêu hoặc hận.
Hoặc là cả hai, vì yêu sinh hận.
Đương nhiên, hắn ta thật sự có chút tự mình đa tình, Ninh Ánh Hàn không yêu hắn ta, nói chi tới hận.
“Tô Tuấn Chi, việc này thật sự không phải nhằm vào ngươi.” Ninh Ánh Hàn nói: “Ta chỉ vì cứu vớt Tạ Vũ Vi thôi.”
Lời nàng nói là thật, nhưng Tô Tuấn Chi lại không biết nội tình, cảm thấy câu này rất châm chọc.
Cứu vớt Tạ Vũ Vi?
Lúc nàng muốn gả cho ta gấp gáp bao nhiêu chứ? Ngươi cư nhiên chỉ dựa vào hai từ “Cứu vớt” là xong sao.
“Quận Chúa……” Trên mặt hắn ta mang theo thàn sắc bất đắc dĩ: “Thật ra người không cần làm như vậy, vãn sinh vốn không muốn cưới Tạ cô nương. Dù sao nàng cũng là nữ nhi phủ thái phó, ta không thể từ chối quá quyết liệt.”
“Vậy vừa hay, ta giúp ngươi thoát khỏi Tạ cô nương.” Ninh Ánh Hàn một chữ cũng không tin lời nói kia: “Ngươi nhất định rất cảm kích ta đúng không?”
“…… Đúng vậy.” Tô Tuấn Chi cố gắng tươi cười: “Cảm ơn Quận Chúa giải vây cho vãn sinh.”
“Không có gì, đều là ta nên làm.” Ninh Ánh Hàn lộ ra một ý cười trong sáng.
Nhưng tươi cười của Tuấn Chi càng ngày càng cứng đờ: “Chẳng qua trong lòng vãn sinh thật sự tò mò, Quận Chúa làm như thế nào thuyết phục Tạ Ngũ tiểu thư đánh mất ý niệm?”
“Thuyết phục?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Lời này không đúng lắm, trên thực tế, ta cũng không cần quá nhiều lời.”
Tô Tuấn Chi không tin: “Vậy tại sao Tạ Ngũ tiểu thư lại thay đổi chủ ý?”
“Bất cứ chuyện gì cũng phải tìm nguyên nhân từ bản thân trước.” Ninh Ánh Hàn giáo dục hắn ta: “Có lẽ là mị lực ngươi không đủ?”
“……”
“Nếu không ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi xứng đôi với Tạ Vũ Vi sao?” Ninh Ánh Hàn buông tay.
“……” Khuôn mặt Tô Tuấn Chi đau kịch liệt đổi đề tài: “Tuy rằng trong tâm vãn sinh vẫn có Quận Chúa, trước mắt cũng không có ý cưới người khác. Nhưng người ta thường nói tội bất hiếu thứ ba là không có con cháu, năm nay vãn sinh đã hai mươi bốn, lại thi đậu công danh, nếu còn không thành gia lập nghiệp khiến phụ mẫu vì thế mà lo lắng, đó là ta bất hiếu.”
“Vào trọng điểm đi.”
“Vãn sinh muốn hỏi Quận Chúa, nếu người không chịu gả cho tại hạ, cũng cần gì phải phá hư nhân duyên của ta chứ?”
“Vừa rồi ngươi còn cảm tạ ta giúp ngươi thoát khỏi Tạ cô nương, vì sao hiện tại lại nói ta ‘ phá hư ’ nhân duyên của ngươi?” Ninh Ánh Hàn thể hiện sự vô tội.
“……”
“Được rồi, ta không giả ngu với ngươi nữa.” Ninh Ánh Hàn cười: “Tô Tuấn Chi, ngươi không có quan trọng như tưởng tượng của mình đâu.”
“Quận Chúa có ý gì?” Tô Tuấn Chi có chút khó hiểu, đồng thời có cảm giác đã chịu mạo phạm.
“Ý là, ta không có rảnh đi nhìn chằm chằm mỗi một lần nhân duyên của ngươi để phá hư.” Ninh Ánh Hàn kiên nhẫn giải thích cho hắn ta: “Ta rất bận đó.”
Ta rất bận? Tô Tuấn Chi không cho là đúng, ở trong mắt hắn ta, mỗi ngày nữ tử trong kinh chỉ có hoạt động gặp nhau cùng thêu hoa mới đúng chứ?
Các nàng không cần khắc khổ đọc sách thi đậu công danh, vậy có chuyện gì gấp? Tụ hội xong rồi nói chuyện phiếm?
Ninh Ánh Hàn chú ý tới trên mặt Tô Tuấn Chi không cho là đúng, nàng cười cười, cũng lười giải thích với hắn ta.
Từ thái độ hắn ta đối với Lưu Vân là có thể nhìn ra, hắn ta khinh miệt nữ tử.
Nhưng cố tình trong quyển sách 《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》, lúc ban đầu hắn ta đều bám váy nữ nhân mà leo lên.
Ninh Ánh Hàn vuốt ve mặt nhẫn, nhớ tới nữ nhân thứ hai của Tô Tuấn Chi, Phùng Liên.
Sau khi Tô Tuấn Chi cưới Lưu Vân, được Trưởng Công Chúa dìu dắt có chút chức quan, nhưng lúc đó hắn ta còn cần thế lực của bà ấy, nên không dám công khai nạp thiếp, liền lén lút có ngoại thất bên ngoài.
Mà vị ngoại thất này, chính là Phùng Liên. Chẳng qua Phùng Liên cũng không có gì đặc biệt, tuy xuất thân nông thôn, lại được cái mỹ mạo , làm Tô Tuấn Chi ngoại thất cũng là cam tâm tình nguyện.
Đáng nhắc tới chính là, Phùng Liên còn có một người muội muội, tên là Phùng Ức, sau đó bị Tô Tuấn Chi hiến cho phò mã Đan Dương Trưởng Công Chúa điện hạ Lộ tướng quân.
Không thể không nói, công phu suy bụng ta ra bụng người của hắn ta đã đánh trúng tâm tư phò mã. Phò mã và Tô Tuấn Chi có nỗi khổ chung, chính là e ngại Trưởng Công Chúa, nên không dám công khai nạp thiếp.
Phò mã vui vẻ nhận mỹ nhân con rể đưa lên, cũng giúp Tô Tuấn Chi che giấu chuyện lập ngoại thất trước mặt thê nhi. Lại niệm tình con rể thức thời, trong tối ngoài sáng giúp Tô Tuấn Chi không ít.
Một đôi tỷ muội bị phân thành con dâu và mẹ vợ, nếu truyền ra ngoài cũng là một đoạn chuyện lạ.
Nhớ tới tình tiết này, Ninh Ánh Hàn nhìn Tô Tuấn Chi lại càng không vừa mắt: “Không có việc gì nói thì ngươi có thể rời đi, ta chán khuôn mặt của ngươi rồi.”
“Quận Chúa, cổ nhân nói, quân tử thì không thể trông mặt bắt hình dong.” Dung mạo luôn luôn là niềm tự hào bị đối phương xem thường, Tô Tuấn Chi liền đứng ở vị trí đạo đức cao giáo dục Ninh Ánh Hàn.
“Chỉ là Bổn Quận Chúa luôn luôn trông mặt bắt hình dong.” Ninh Ánh Hàn đúng lý hợp tình nói.
Bên trong tĩnh thất của Phi Hồng lâu, Tần Tuyên và Ninh Ánh Hàn đang ngồi đối diện nhau.
“Giang Nam bên kia xảy ra vấn đề?” Ninh Ánh Hàn đánh vỡ trầm mặc.
“Vì sao Quận chúa hỏi như vậy?” Thần sắc Tần Tuyên nhìn không ra cảm xúc gì.
“Quốc Công trở về quá nhanh.” Ninh Ánh Hàn rót đầy nước hoa quả cho Tần Tuyên.
Tần Tuyên nhìn động tác nàng vô cùng tự nhiên, sau một lúc lâu mới gật gật đầu: “Quan trường Giang Nam xảy ra vấn đề.”
Ninh Ánh Hàn ngước mắt xem hắn, giống như đang đợi hắn tiếp tục.
Tần Tuyên nhắm mắt: “Giang Nam có một đám quan viên ăn không ngồi rồi, việc nước dâng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị bọn họ phóng đại lên triều đình thành lũu lụt. Sau khi ta hồi kinh đã viết sổ con tố cáo bọn họ, nhưng……”
“Nhưng tấu chương giữ lại?” Ninh Ánh Hàn nói tiếp.
Tần Tuyên liếc nhìn nàng một cái, thần sắc không rõ: “Ngươi đoán không sai.”
Ninh Ánh Hàn khẽ thở dài: “Vậy Quốc Công có tính toán gì không?”
“Quận chúa vẫn thông minh như vậy.” Tần Tuyên chưa trả lời vấn đề của nàng, “Bổn công có thể mời Quận Chúa trả lời một vấn đề không?”
Ninh Ánh Hàn rũ mắt: “Quốc Công xin hỏi.”
“Chuyện ngươi và Tô Tuấn Chi rốt cuộc là như thế nào?”
Hắn nói thẳng như vậy, khiến Ninh Ánh Hàn hơi ngẩn ra: “Quốc Công nghĩ sao?”
“Lúc đầu ta cho rằng ngươi là cố ý làm vẻ đánh lạc hướng Đế Vương, nhưng rất nhanh ta đã phủ quyết ý tưởng này. Không ai có thể giả bộ chân thật như vậy, đến mức giống như một người khác.”câu cuối cùng hắn cố tình nhấn mạnh thêm.
Ninh Ánh Hàn không biết hắn đã đoán được cái gì.
“Dựa vào tài trí của ngươi, cho dù cố tình tự bôi nhọ, cũng không có khả năng khiến mọi chuyện trở nên như thế này.” Tần Tuyên lại nói: “Đừng lấy lý do tình cảm mù quáng ra đánh lừa ta, Ninh Ánh Hàn, lý trí của ngươi luôn đứng trên tình cảm.”
Ngươi quả nhiên hiểu biết ta, Ninh Ánh Hàn cười khổ.
Tần Tuyên thấy nàng trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói: “Ta đã từng mời người trừ ma cho ngươi.”
Ninh Ánh Hàn có vài phần dở khóc dở cười: “Ngươi và Yến Phong Linh rất giống nhau.”
“Lúc ấy ta thật sự là không có cách khác……”
Những lời này của hắn bất giác lộ ra vài phần yếu ớt, đây là dáng vẻ Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong lòng nàng mềm nhũn, nhắm mắt: “Quốc Công, có muốn nghe chuyện xưa không?”
———— ————————
Sau khi Ninh Ánh Hàn nói xong toàn bộ, không khí trong tĩnh thất liền trầm mặc thật lâu.
“Những lời ta nói, có Tạ Vũ Vi cô nương làm chứng.” Ninh Ánh Hàn nói.
“Không cần thiết, ta tin nàng.”
Chỉ có sáu chữ nhẹ như bông, lại khiến Ninh Ánh Hàn phát ra nụ cười từ đáy lòng: “Tần Tuyên, ngươi vẫn là như vậy……”
Lời còn chưa nói hết, nhưng Tần Tuyên hiểu ý nàng.
“Ánh Hàn, ủy khuất nàng.” Trong phút chốc Tần Tuyên liền nghĩ kỹ tình cảnh trước mắt nàng.
Hốc mắt Ninh Ánh Hàn ửng đỏ, rốt cuộc không ai có thể giống như ngươi, một câu khiến ta cười, một câu khiến ta khóc.
“Ta thật hy vọng nàng có thể nói cho ta sớm một chút.” Tần Tuyên đột nhiên nói: “Ánh Hàn, chúng ta thành hôn đi.”
Ninh Ánh Hàn bị một câu bất thình lình làm giật mình, giọng nói của nàng ôn nhu: “A Tuyên, cảm ơn ngươi, nhưng ta không thể.”
“Nếu là bởi vì lời đồn đãi, ta sẽ không để ý người khác đàm luận như thế nào.”
“Ta biết, nhưng chẳng phải vì chàng không để ý, thì ta có thể yên tâm thoải mái.”
“Ánh Hàn, ta không thể nhìn nàng tự chiến đấu một mình.”
Ninh Ánh Hàn thở dài một tiếng: “Ta thật hy vọng, chàng chưa bao giờ gặp ta.”
Tiểu thế thử phủ Quốc Công, một đường thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, lãng tử như gió trăng, cao quý trong sáng, lại bởi vì nàng sa vào tình cảm thế tục.
Tuy lời nàng nói có chút tàn nhẫn, nhưng Tần Tuyên lại cười: “Nếu bỏ lỡ nàng, vậy ta đến chỗ nào tìm người giống nàng chứ?”
Hắn đã gặp qua muôn hình muôn vẻ loại nữ nhân, lại chỉ đối với Ninh Ánh Hàn động tâm, nói là trùng hợp, kỳ thật là duyên số.
Hai người đều là nhân tài kiệt xuất, một khi ở trong đám đông tương ngộ bị hấp dẫn, giống như cũng là thuận lý thành chương.
“Gả cho ta đi.” Tần Tuyên khuyên nhủ: “Để cho ta bảo hộ nàng. Ta biết nàng không cần người khác bảo hộ, nhưng……”
“A Tuyên, chàng có kiên trì của bản thân, ta cũng có.”
“Nàng luôn có thể khiến ta đầu hàng.” Cuối cùng Tần Tuyên lộ ra ý cười bất đắc dĩ
“Đó là bởi vì chàng chịu nhường ta.” Ninh Ánh Hàn cười nghịch ngợm.
“Đến lúc cần ta hỗ trợ, nhất định phải nói đó.” Tần Tuyên không tiếp tục nữa.
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, vượt hơn cả thích, không cần nói cũng có thể hiểu.
Hai người bọn họ luôn luôn có loại ăn ý này, lời không cần nói hết, chỉ một ánh mắt là đối phương có thể hiểu.
“Đúng rồi, ta cũng có vấn đề muốn hỏi chàng.” Ninh Ánh Hàn vẫn luôn thắt mắc chuyện này trong lòng.
Nàng sắn ống tay áo lên, lộ ra thủ cung sa ở phía trên, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt Tần Tuyên hơi hơi kinh ngạc: “Linh hồn kia không hề có ý tự vệ, sau khi rời đi Ninh phủ, nếu chẳng có người âm thầm hộ nàng ta, vậy vì sao vẫn còn thân trong sạch?”
“Đúng thật là ta làm.” Tần Tuyên gật đầu: “Ta phái người nhìn chằm chằm một đoạn thời gian, một nửa là bảo hộ, một nửa là quan sát.”
“Cảm ơn chàng.”
“Khách sáo cái gì.”
“Chuyện ở Giang Nam, chàng tính toán xử lý như thế nào?” Ninh Ánh Hàn lại hỏi.
“Nếu bệ hạ không tính toán xử lý quan trường ở Giang Nam, thì ta làm cái gì cũng vô ích.” nhắc tới việc này, Tần Tuyên lại nhíu mày: “Chỉ là đáng thương những bá tánh vô tội, lần này lũ lụt ta còn có thể dọa sợ những quan viên kia, khiến bọn họ tận tâm bổ cứu, nhưng lần sau thì sao, lần kế tiếp thì sao? Sớm muộn gì bọn họ cũng vì thái độ của bệ hạ mà không còn sợ hãi.”
“Giang Nam chính là túi tiền của bệ hạ, tri phủ Giang Nam đương nhiệm mỗi năm đều cống nạp so lần trước nhiều gần gấp đôi.” Ninh Ánh Hàn chế giễu, “Mà số tiền cống nạp xuất phát từ đâu, bệ hạ sẽ để ý sao?”
“Ta vẫn phải thử một chút.” Tần Tuyên thở dài: “Một tờ tấu bị giữ lại, ta liền đưa lên một tờ nữa. Tuy ta biết là hy vọng xa vời, nhưng cũng muốn tận lực thử một lần.”
“Quốc Công quả thật trung quân ái dân.” Ninh Ánh Hàn thuận miệng tán thưởng một câu, cũng khó tránh khỏi vì thần tử trong triều giống như Tần Tuyên cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ái dân ta có thể, nhưng trung quân……” Tần Tuyên không nói thêm gì nữa, trên thực tế cấp bậc thế gia bọn họ hầu như đều đoán được năm đó đương kim bệ hạ đăng cơ đã dùng chút thư đoạn không đoan chính.
Chỉ là huynh đệ Hoàng tộc vẫn luôn tranh chấp như thế, được làm vua thua làm giặc, ai cũng không mang chuyện này ra ngoài nói.
Đến nỗi trong lúc đó có người thầm hỏi trong lòng, nếu lúc trước là Tấn Vương đăng cơ, thì sẽ làm như thế nào, đây là câu hỏi không có lời giải đáp.
Tấn Vương là nhi tử của Hoàng Hậu, từ nhỏ đã bị coi như trữ quân mà bồi dưỡng.
Mắt thấy trữ quân được giáo dưỡng thông tuệ lại không mất nhân nghĩa, năm đó có bao nhiêu người trong triều kỳ vọng cao vào ông ấy, thì có bao nhiêu người đối với Hoàng Đế đăng cơ ngầm có ý thất vọng.
Đặc biệt khi Hoàng Đế trọng quan văn, khinh võ tướng, dẫn tới mâu thẫn văn võ thần tử trong triều từ từ lớn lên, không biết bao nhiêu người hoài niệm năm đó giao du thoải mái, có thể cùng văn thần luận thao lược, cùng võ tướng bắn cung Tấn Vương.
“Kế tiếp, khả năng còn có chuyện gấp.” Tần Tuyên đứng dậy, dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ đỉnh đầu Ninh Ánh Hàn một cái: “Ta phải đi trước, nhớ phải bảo vệ tốt chính mình.”
Ninh Ánh Hàn không thể không thừa nhận, Tần Tuyên thật sự rất hiểu nàng.
Hắn biết tính cách của Ninh Ánh Hàn sẽ không thích những hành động ôm đầu khóc rống thảm thiết kia, cho nên đối với ba năm đã qua cũng không nói thêm gì, chỉ để lại một câu “Ủy khuất cho nàng”, tất cả mọi thứ phía sau đều không hỏi.
Hắn cũng biết tình cảnh gian nan của nàng, nhưng chẳng có ý khuyên nàng rời kinh thành, bởi vì hắn biết nàng sẽ không đi.
Hắn chỉ là nói cho nàng, đến lúc yêu cầu hắn hỗ trợ, hắn sẽ giúp.
———— —————
Rời khỏi Phi Hồng lâu, Ninh Ánh Hàn trở lại dinh thự của mình.
Sau khi Niệm Noãn chuyển đến, Thương Sơn và Phụ Tuyết cũng làm việc ở đây.
Lúc này Thương Sơn đang đứng ngoài chờ nàng, thấy nàng trở về liền nói: “Quận Chúa, Tô Tuấn Chi tới, đang ở trong viện chờ người, có cần để hắn ta cút hay không?”
“Làm sao ta nỡ để hắn ta cút?” Ninh Ánh Hàn thở dài: “Ta muốn đánh hắn ta còn không kịp đó.”
“……” Thương Sơn lộ ra nụ cười tán đồng.
Ninh Ánh Hàn vừa vào sân, Tô Tuấn Chi nhìn đến nàng liền dậy thi lễ: “Vãn sinh bái kiến Quận Chúa.”
Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Tô Tuấn Chi rất có sức hút, động tác hành lễ giống như đã cố tình luyện qua, nước chảy mây trôi thành thục, thoáng nhìn còn tưởng là công tử văn nhã. Cũng khó trách trong quyển sách kia, hắn ta có thể được nhiều mỹ nhân yêu thích như vậy.
Nhưng Ninh Ánh Hàn vốn dĩ chướng mắt hắn ta, lại trùng khớp vừa gặp qua Tần Tuyên, hai hình ảnh đối lập khiến hình tượng của Tô Tuấn Chi càng hỏng bét.
Cho nên đối với hắn ta không hề khách sáo: “Ngươi tới làm cái gì?”
Tô Tuấn Chi tự nhiên liếc mắt đưa tình tạo cho đối phương cảm giác sởn gai óc: “Lần này vãn sinh tới, là muốn hỏi Quận Chúa, chuyện của Tạ Ngũ tiểu thư phủ thái phó có quan hệ với Quận Chúa hay không?”
Tạ Vũ Vi đổi ý, nhưng Tô Tuấn Chi không muốn cứ như vậy từ bỏ, liền tới cửa cầu kiến mấy lần, Tạ Vũ Vi mới đồng ý gặp hắn ta.
Tô Tuấn Chi cho rằng nhất định là Ninh Ánh Hàn ở trước mặt Tạ Vũ Vi chửi bới hắn ta, mới khiến Tạ Vũ Vi đổi ý. Cho nên lập tức giở giọng giống như oan ức nói: “Là ta không thể đáp lại tình cảm của Trường Ninh Quận Chúa, mặc kệ nàng là nói như thế nào, ta cũng không trách nàng.”
Ai ngờ lúc hắn ta vừa mở miệng nói ra, liền thấy trên mặt Tạ Vũ Vi lộ ra biểu cảm cực kỳ chán ghét.
Đối với nữ nhi tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi Tạ gia, đã là phản ứng rất hiếm thấy.
Giọng nói của nàng đông cứng nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, Trường Ninh Quận Chúa vẫn chưa ở trước mặt ta trách cứ ngươi một câu nào.”
Tô Tuấn Chi đương nhiên không tin, hắn ta cần thiết phải biết Ninh Ánh Hàn đã dùng cách gì phá huỷ thanh danh của hắn ta, nếu Tạ Vũ Vi không chịu nói cho hắn ta vậy hắn liền tới hỏi Ninh Ánh Hàn.
“Nếu ngươi muốn nói chuyện Tạ Vũ Vi đổi ý không gả, vậy thì thật sự có quan hệ tới ta.” Ninh Ánh Hàn thản nhiên thừa nhận.
Trước khi Tô Tuấn Chi tới đây đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này cũng khống chế biểu cảm không tồi, còn cố tình toát ra một chút cô đơn: “Quận Chúa là không quen nhìn nữ tử khác thân cận vãn sinh sao? Hay là đơn thuần xem vãn sinh không vừa mắt, muốn phá hư nhân duyên của vãn sinh?”
“Đều không phải.”
Tô Tuấn Chi tất nhiên không tin tưởng câu trả lời kia, ở trong mắt hắn ta chỉ có hai loại khả năng này.
Yêu hoặc hận.
Hoặc là cả hai, vì yêu sinh hận.
Đương nhiên, hắn ta thật sự có chút tự mình đa tình, Ninh Ánh Hàn không yêu hắn ta, nói chi tới hận.
“Tô Tuấn Chi, việc này thật sự không phải nhằm vào ngươi.” Ninh Ánh Hàn nói: “Ta chỉ vì cứu vớt Tạ Vũ Vi thôi.”
Lời nàng nói là thật, nhưng Tô Tuấn Chi lại không biết nội tình, cảm thấy câu này rất châm chọc.
Cứu vớt Tạ Vũ Vi?
Lúc nàng muốn gả cho ta gấp gáp bao nhiêu chứ? Ngươi cư nhiên chỉ dựa vào hai từ “Cứu vớt” là xong sao.
“Quận Chúa……” Trên mặt hắn ta mang theo thàn sắc bất đắc dĩ: “Thật ra người không cần làm như vậy, vãn sinh vốn không muốn cưới Tạ cô nương. Dù sao nàng cũng là nữ nhi phủ thái phó, ta không thể từ chối quá quyết liệt.”
“Vậy vừa hay, ta giúp ngươi thoát khỏi Tạ cô nương.” Ninh Ánh Hàn một chữ cũng không tin lời nói kia: “Ngươi nhất định rất cảm kích ta đúng không?”
“…… Đúng vậy.” Tô Tuấn Chi cố gắng tươi cười: “Cảm ơn Quận Chúa giải vây cho vãn sinh.”
“Không có gì, đều là ta nên làm.” Ninh Ánh Hàn lộ ra một ý cười trong sáng.
Nhưng tươi cười của Tuấn Chi càng ngày càng cứng đờ: “Chẳng qua trong lòng vãn sinh thật sự tò mò, Quận Chúa làm như thế nào thuyết phục Tạ Ngũ tiểu thư đánh mất ý niệm?”
“Thuyết phục?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Lời này không đúng lắm, trên thực tế, ta cũng không cần quá nhiều lời.”
Tô Tuấn Chi không tin: “Vậy tại sao Tạ Ngũ tiểu thư lại thay đổi chủ ý?”
“Bất cứ chuyện gì cũng phải tìm nguyên nhân từ bản thân trước.” Ninh Ánh Hàn giáo dục hắn ta: “Có lẽ là mị lực ngươi không đủ?”
“……”
“Nếu không ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi xứng đôi với Tạ Vũ Vi sao?” Ninh Ánh Hàn buông tay.
“……” Khuôn mặt Tô Tuấn Chi đau kịch liệt đổi đề tài: “Tuy rằng trong tâm vãn sinh vẫn có Quận Chúa, trước mắt cũng không có ý cưới người khác. Nhưng người ta thường nói tội bất hiếu thứ ba là không có con cháu, năm nay vãn sinh đã hai mươi bốn, lại thi đậu công danh, nếu còn không thành gia lập nghiệp khiến phụ mẫu vì thế mà lo lắng, đó là ta bất hiếu.”
“Vào trọng điểm đi.”
“Vãn sinh muốn hỏi Quận Chúa, nếu người không chịu gả cho tại hạ, cũng cần gì phải phá hư nhân duyên của ta chứ?”
“Vừa rồi ngươi còn cảm tạ ta giúp ngươi thoát khỏi Tạ cô nương, vì sao hiện tại lại nói ta ‘ phá hư ’ nhân duyên của ngươi?” Ninh Ánh Hàn thể hiện sự vô tội.
“……”
“Được rồi, ta không giả ngu với ngươi nữa.” Ninh Ánh Hàn cười: “Tô Tuấn Chi, ngươi không có quan trọng như tưởng tượng của mình đâu.”
“Quận Chúa có ý gì?” Tô Tuấn Chi có chút khó hiểu, đồng thời có cảm giác đã chịu mạo phạm.
“Ý là, ta không có rảnh đi nhìn chằm chằm mỗi một lần nhân duyên của ngươi để phá hư.” Ninh Ánh Hàn kiên nhẫn giải thích cho hắn ta: “Ta rất bận đó.”
Ta rất bận? Tô Tuấn Chi không cho là đúng, ở trong mắt hắn ta, mỗi ngày nữ tử trong kinh chỉ có hoạt động gặp nhau cùng thêu hoa mới đúng chứ?
Các nàng không cần khắc khổ đọc sách thi đậu công danh, vậy có chuyện gì gấp? Tụ hội xong rồi nói chuyện phiếm?
Ninh Ánh Hàn chú ý tới trên mặt Tô Tuấn Chi không cho là đúng, nàng cười cười, cũng lười giải thích với hắn ta.
Từ thái độ hắn ta đối với Lưu Vân là có thể nhìn ra, hắn ta khinh miệt nữ tử.
Nhưng cố tình trong quyển sách 《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》, lúc ban đầu hắn ta đều bám váy nữ nhân mà leo lên.
Ninh Ánh Hàn vuốt ve mặt nhẫn, nhớ tới nữ nhân thứ hai của Tô Tuấn Chi, Phùng Liên.
Sau khi Tô Tuấn Chi cưới Lưu Vân, được Trưởng Công Chúa dìu dắt có chút chức quan, nhưng lúc đó hắn ta còn cần thế lực của bà ấy, nên không dám công khai nạp thiếp, liền lén lút có ngoại thất bên ngoài.
Mà vị ngoại thất này, chính là Phùng Liên. Chẳng qua Phùng Liên cũng không có gì đặc biệt, tuy xuất thân nông thôn, lại được cái mỹ mạo , làm Tô Tuấn Chi ngoại thất cũng là cam tâm tình nguyện.
Đáng nhắc tới chính là, Phùng Liên còn có một người muội muội, tên là Phùng Ức, sau đó bị Tô Tuấn Chi hiến cho phò mã Đan Dương Trưởng Công Chúa điện hạ Lộ tướng quân.
Không thể không nói, công phu suy bụng ta ra bụng người của hắn ta đã đánh trúng tâm tư phò mã. Phò mã và Tô Tuấn Chi có nỗi khổ chung, chính là e ngại Trưởng Công Chúa, nên không dám công khai nạp thiếp.
Phò mã vui vẻ nhận mỹ nhân con rể đưa lên, cũng giúp Tô Tuấn Chi che giấu chuyện lập ngoại thất trước mặt thê nhi. Lại niệm tình con rể thức thời, trong tối ngoài sáng giúp Tô Tuấn Chi không ít.
Một đôi tỷ muội bị phân thành con dâu và mẹ vợ, nếu truyền ra ngoài cũng là một đoạn chuyện lạ.
Nhớ tới tình tiết này, Ninh Ánh Hàn nhìn Tô Tuấn Chi lại càng không vừa mắt: “Không có việc gì nói thì ngươi có thể rời đi, ta chán khuôn mặt của ngươi rồi.”
“Quận Chúa, cổ nhân nói, quân tử thì không thể trông mặt bắt hình dong.” Dung mạo luôn luôn là niềm tự hào bị đối phương xem thường, Tô Tuấn Chi liền đứng ở vị trí đạo đức cao giáo dục Ninh Ánh Hàn.
“Chỉ là Bổn Quận Chúa luôn luôn trông mặt bắt hình dong.” Ninh Ánh Hàn đúng lý hợp tình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.