Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 47:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Sau khi đuổi Tô Tuấn Chi đi, Ninh Ánh Hàn liền nâng má suy nghĩ chuyện của Phùng Liên.
Nếu trong sách vị Phùng Liên cô nương này và Tô Tuấn Chi là đôi bên tình nguyện, tất nhiên Ninh Ánh Hàn cũng lười làm bổng đánh uyên ương(*).
(*) Người ngăn cản chuyện tình cảm nam nữ đang yêu nhau.
Nhưng thực tế đã khác xa so với trong sách, Tô Tuấn Chi không có trợ lực của Trưởng Công Chúa, vẫn chưa có được chức quan, mà là đang ở Hàn Lâm Viện học tập. Cũng không biết Phùng Liên còn có nhìn trúng vị thư sinh thanh bần này hay không.
Nếu như thế, thì muội muội của Phùng Liên, Phùng Ức sẽ không bị Tô Tuấn Chi hiến cho phò mã Lộ tướng quân.
Nhưng dựa vào tâm tính của Lộ phò mã , không có Phùng Ức, cũng sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt. Chẳng qua đây không phải chuyện Ninh Ánh Hàn cần phải nhọc lòng.
“Biểu tỷ, người vừa rồi chính là Tô Tuấn Chi?” Phương Thi Kỳ đã đi tới, tò mò hỏi.
“Không sai.” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Ngươi cảm thấy hắn ta như thế nào?”
“Không xứng với người.” Phương Thi Kỳ kiên định nói.
Ninh Ánh Hàn có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng ta một cái, dù sao bề ngoài Tô Tuấn Chi vẫn tương đối có tính mê hoặc, không nghĩ tới Phương Thi Kỳ trả lời chém đinh chặt sắt như vậy.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Phương Thi Kỳ chu chu miệng: “Ta là người có chiều sâu đó?”
Ninh Ánh Hàn bị nàng ấy chọc cười: “Ngươi nói đúng, ngươi rất có chiều sâu, hắn ta thục sự không xứng với ta.”
Tuy bề ngoài Tô Tuấn Chi tễ nguyệt quang phong, nhưng chỉ là bên ngoài đẹp mã bên trong thối rữa.
Trong sách, Tô Tuấn Chi xuất thân nhà nghèo, sau khi thẳng chức nhanh chóng lại chỉ lo tranh quyền hưởng lạc, không chút bận tâm đến sự sống chết của bá tánh; so với xuất thân từ nhà Quốc Công, một lòng vì dân sầu lo Tần Tuyên không biết muốn kém bao nhiêu lần.
Lúc nàng đang nghĩ ngợi, liền nghe Phương Thi Kỳ hỏi tới Tần Tuyên: “Biểu tỷ, buổi gặp mặt của ngươi và Tần Quốc Công như thế nào?”
Vuông Thi Kỳ tràn đầy tò mò, vì thế Ninh Ánh Hàn cố ý ghẹo nàng ta: “Chúng ta nghiêm túc tham thảo luc lụt Giang Nam và tình thế quan trường.”
“A?” Phương Thi Kỳ giật mình, nhưng thấy được biểu cảm của Ninh Ánh Hàn mới phản ứng lại, dậm dậm chân: “Biểu tỷ!”
Ninh Ánh Hàn tùy ý cầm lên một quyển sách, cười nói: “Được rồi, không đùa ngươi nữa.”
Phương Thi Kỳ nhìn đến sách trong tay nàng, tựa như đột ngột nhớ tới cái gì, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Biểu tỷ, cái ngươi dùng để uy hiếp phụ…… sách viết về Võ Bình Hầu……”
Nàng ta muốn nói lại thôi, nhưng sao Ninh Ánh Hàn không hiểu ý nàng được: “Chỉ là để hù dọa ông ta thôi, cũng không thật sự để người ta viết xong.”
Phương Thi Kỳ chần chừ tại chỗ một chút, nàng ta cũng không rõ trong lòng lúc này là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra, chỉ ngơ ngác hỏi: “Vì cái gì?”
“Vậy chẳng phải là quá tiện nghi ông ta soa?” Ánh mắt Ninh Ánh Hàn lạnh băng.
“Tiện nghi ai? Phụ thân ta?” Phương Thi Kỳ mờ mịt.
“Đương kim Hoàng Đế.” Ninh Ánh Hàn giải thích: “Chuyện là do ông ta sai sử, cùng lắm Võ Bình Hầu chỉ là con cờ trong tay ông ta thôi, nào có đạo lý để con dao chịu hết trách nhiệm, lại buông tha người cầm đao chứ?”
“Nhưng ông ta là Hoàng Đế, ai có thể sét xử ông ta?”
“Chuyện tương lai, không ai đoán được đâu?” Ninh Ánh Hàn trả lời không chút để ý.
Phương Thi Kỳ lại bất giác từ thái độ không chút để ý này nhìn ra hai phàn thong dong và kiên định.
Ninh Ánh Hàn lại hỏi: “Ta thấy hai ngày nay ngươi tâm thần không yên, là nhớ thương việc kia sao?”
“Cũng không phải.” nhắc tới cái này, Phương Thi Kỳ lại có chút u sầu: “Các tướng lĩnh phòng thủ Nam Cương, mấy ngày nữa sẽ về kinh.”
Phía nam Đại Khải quốc, có một tiểu quốc gọi là Nam Địch. Tuy là nước nhỏ, nhưng dân tộc du mục đã sản sinh ra không ít tướng sĩ anh hùng dũng cảm, cũng sản sinh ra không ít tội phạm, từng mang đến cho Đại Khải phiền toái không nhỏ.
Lúc tiên đế còn sống, đã dùng hết tâm tư phát triển quân biên giới, cuối cùng mới đánh lùi được Nam Địch không tới xâm phạm nữa.
Đến khi tân hoàng thượng vị, thì Nam Địch đã thành thật rất nhiều năm, khiến tân hoàng khó tránh khỏi khinh địch, cảm thấy việc để nhiều tướng sĩ phòng thủ biên quan như vậy, mỗi năm còn phải chu cấp đại lượng quân lương, thật sự rất lãng phí quốc khố.
Bởi vậy đã hạ ý chỉ, cắt giảm quân số ở biên quan, quân lương cũng càng ngày càng giảm, tiếng các quân sĩ oán than đầy đất. Nhưng kim thượng trọng văn khinh võ, quyền to chức trọng trong triều đều do văn thần nắm giữ, vì thế cho dù biên quân lại oán giận lớn hơn, cũng không truyền đến lỗ tai Hoàng Thượng.
Hướng đi của quân lính Đại Khải, Nam Địch tự nhiên cũng chú ý tới, mấy năm nay đã có ý đồ ngo ngoe rục rịch, muốn ngóc đầu trở lại. Chẳng qua là thử vài lần quy mô nhỏ, dẹp xong một số thôn trang ở biên quan. Điều này càng không khiến hoàng đế coi trọng, ngược lại làm hắn càng cảm thấy quả nhiên Nam Địch chỉ có như vậy, tiếp tục cắt giảm quân số và quân lương.
Các tướng lĩnh trong miệng Phương Thi Kỳ qua mấy ngày nữa phải về kinh thành, là Hoàng Đế hạ chỉ lần nữa triệu hồi quân trở về từ biên quan.
Hiển nhiên ông ta cảm thấy biên quan không cần nhiều tướng lãnh như vậy, liền hạ chỉ cho những người này về kinh báo cáo công tác, rồi lần nữa an bài chức vị cho bọn hắn.
Nói là điều chức, nhưng chức vị của võ tướng rất nhiều, thậm chí có chút võ tướng phải đợi trước một hai năm, mới có thể được an bài một chức quan nhàn tản.
Có chút người bất mãn kim thượng coi khinh võ tướng, dứt khoát cáo lão hồi hương, cởi giáp về quê.
Muốn để Ninh Ánh Hàn nói, nàng liền phán đương kim Hoàng Đế đi một nước cờ dở.
Trong lịch sử Nam Địch đã từng tạo cho Đại Khải nhiều phiền toái như vậy, tàn sát biết bao nhiêu bá tánh trong nước, là có thể coi khinh sao?
Năm đó lão Hoàng Đế dùng thuế bạc trong quốc khố, hơn phân nửa đều bỏ vào quân lương, thậm chí khố bạc riêng cũng không tiếc, chẳng biết tiêu hao bao nhiêu bạc . Lại vì cầu binh, tiếp tục hứa hẹn một người nhập biên quân, cả nhà liền miễn thuế má, mạnh mẽ đề bạt võ tướng……
Làm xong đủ mọi thứ, cuối cùng mới có thể đánh lui Nam Địch.
Nhưng khi tân Hoàng Thượng vị, công sức của lão Hoang Đế hầu như đều uổng phí.
Ninh Ánh Hàn dám cá, một ngày đó Nam Địch nhất định sẽ ngóc đầu trở lại với quy mô lớn.
Sau khi Tần Vương bị biếm U Châu, cách Nam Cương có hơn mười thành trì. Nhưng mấy năm nay hắn mặc cho hoàng đế nghi ngờ cũng muốn huấn luyện binh lực U Châu, phòng bị Nam Địch xâm chiếm.
Nhưng trong quyển sách kia, hắn còn chưa chờ đến Nam Địch xâm chiếm, liền bởi vì Hoàng Đế ngờ vực mà lãng phí tánh mạng.
Lúc này Phương Thi Kỳ nhắc tới, khiến Ninh Ánh Hàn nghĩ nhiều một chút, đợi khi phục hồi tinh thần lại, nàng hỏi: “Như thế nào? Trong số tướng lãnh có người ngươi không muốn gặp?”
“Có một vị tướng quân, họ Trịnh.” Phương Thi Kỳ do dự mở miệng.
“Tiểu Trịnh tướng quân?” Vị tướng quân đó Ninh Ánh Hàn tất nhiên biết, Trịnh tướng quân chính là một trong số người năm đó đánh Nam Địch hoa rơi nước chảy. Hiện tại vị tiểu Trịnh tướng quân này, cũng là con kế nghiệp cha trấn thủ biên quan ở Nam Cương, mới đây Nam Địch xâm chiếm quy mô nhỏ, đều là hắn suất binh đánh đuổi.
Nếu ngay cả ông ta cũng bị triệu về kinh thành, Ninh Ánh Hàn thật sự không biết đầu óc đương kim Hoàng Đế cấu tạo bằng gì.
“Như thế nào? Ngươi và vị tiểu Trịnh tướng quân có thù oán cũ?” Ninh Ánh Hàn phát hiện thần sắc Phương Thi Kỳ có chút kỳ lạ.
“Không phải thù oán cũ.” Vẻ mặt Phương Thi Kỳ ôn nhu trong chớp mắt: “Hắn là người ta thích, trước khi hắn đi biên quan, từng bảo ta chờ hắn trở về cưới ta.”
“Thi Kỳ……” Ninh Ánh Hàn sợ nàng ta khổ sở, liền đổi đề tài nói: “Cùng ta nói một chút, vị tướng quân này là cái dạng người gì đi?”
Vấn đề này rất nhanh được tiểu Trịnh tướng quân tự mình giải đáp.
Mấy ngày sau, có một nam tử trẻ tuổi tới cửa, khi nhìn thấy Ninh Ánh Hàn cũng lễ nghĩa chu toàn, nhưng lại ẩn ẩn có chút địch ý.
Ninh Ánh Hàn tất nhiên biết địch ý từ đâu mà có, cũng không so đo, chỉ là cười hỏi: “Tiểu Trịnh tướng quân đã bái phỏng qua Võ Bình hầu đúng không, ông ta đối với ngươi nói cái gì?”
Nếu trong sách vị Phùng Liên cô nương này và Tô Tuấn Chi là đôi bên tình nguyện, tất nhiên Ninh Ánh Hàn cũng lười làm bổng đánh uyên ương(*).
(*) Người ngăn cản chuyện tình cảm nam nữ đang yêu nhau.
Nhưng thực tế đã khác xa so với trong sách, Tô Tuấn Chi không có trợ lực của Trưởng Công Chúa, vẫn chưa có được chức quan, mà là đang ở Hàn Lâm Viện học tập. Cũng không biết Phùng Liên còn có nhìn trúng vị thư sinh thanh bần này hay không.
Nếu như thế, thì muội muội của Phùng Liên, Phùng Ức sẽ không bị Tô Tuấn Chi hiến cho phò mã Lộ tướng quân.
Nhưng dựa vào tâm tính của Lộ phò mã , không có Phùng Ức, cũng sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt. Chẳng qua đây không phải chuyện Ninh Ánh Hàn cần phải nhọc lòng.
“Biểu tỷ, người vừa rồi chính là Tô Tuấn Chi?” Phương Thi Kỳ đã đi tới, tò mò hỏi.
“Không sai.” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Ngươi cảm thấy hắn ta như thế nào?”
“Không xứng với người.” Phương Thi Kỳ kiên định nói.
Ninh Ánh Hàn có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng ta một cái, dù sao bề ngoài Tô Tuấn Chi vẫn tương đối có tính mê hoặc, không nghĩ tới Phương Thi Kỳ trả lời chém đinh chặt sắt như vậy.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Phương Thi Kỳ chu chu miệng: “Ta là người có chiều sâu đó?”
Ninh Ánh Hàn bị nàng ấy chọc cười: “Ngươi nói đúng, ngươi rất có chiều sâu, hắn ta thục sự không xứng với ta.”
Tuy bề ngoài Tô Tuấn Chi tễ nguyệt quang phong, nhưng chỉ là bên ngoài đẹp mã bên trong thối rữa.
Trong sách, Tô Tuấn Chi xuất thân nhà nghèo, sau khi thẳng chức nhanh chóng lại chỉ lo tranh quyền hưởng lạc, không chút bận tâm đến sự sống chết của bá tánh; so với xuất thân từ nhà Quốc Công, một lòng vì dân sầu lo Tần Tuyên không biết muốn kém bao nhiêu lần.
Lúc nàng đang nghĩ ngợi, liền nghe Phương Thi Kỳ hỏi tới Tần Tuyên: “Biểu tỷ, buổi gặp mặt của ngươi và Tần Quốc Công như thế nào?”
Vuông Thi Kỳ tràn đầy tò mò, vì thế Ninh Ánh Hàn cố ý ghẹo nàng ta: “Chúng ta nghiêm túc tham thảo luc lụt Giang Nam và tình thế quan trường.”
“A?” Phương Thi Kỳ giật mình, nhưng thấy được biểu cảm của Ninh Ánh Hàn mới phản ứng lại, dậm dậm chân: “Biểu tỷ!”
Ninh Ánh Hàn tùy ý cầm lên một quyển sách, cười nói: “Được rồi, không đùa ngươi nữa.”
Phương Thi Kỳ nhìn đến sách trong tay nàng, tựa như đột ngột nhớ tới cái gì, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Biểu tỷ, cái ngươi dùng để uy hiếp phụ…… sách viết về Võ Bình Hầu……”
Nàng ta muốn nói lại thôi, nhưng sao Ninh Ánh Hàn không hiểu ý nàng được: “Chỉ là để hù dọa ông ta thôi, cũng không thật sự để người ta viết xong.”
Phương Thi Kỳ chần chừ tại chỗ một chút, nàng ta cũng không rõ trong lòng lúc này là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra, chỉ ngơ ngác hỏi: “Vì cái gì?”
“Vậy chẳng phải là quá tiện nghi ông ta soa?” Ánh mắt Ninh Ánh Hàn lạnh băng.
“Tiện nghi ai? Phụ thân ta?” Phương Thi Kỳ mờ mịt.
“Đương kim Hoàng Đế.” Ninh Ánh Hàn giải thích: “Chuyện là do ông ta sai sử, cùng lắm Võ Bình Hầu chỉ là con cờ trong tay ông ta thôi, nào có đạo lý để con dao chịu hết trách nhiệm, lại buông tha người cầm đao chứ?”
“Nhưng ông ta là Hoàng Đế, ai có thể sét xử ông ta?”
“Chuyện tương lai, không ai đoán được đâu?” Ninh Ánh Hàn trả lời không chút để ý.
Phương Thi Kỳ lại bất giác từ thái độ không chút để ý này nhìn ra hai phàn thong dong và kiên định.
Ninh Ánh Hàn lại hỏi: “Ta thấy hai ngày nay ngươi tâm thần không yên, là nhớ thương việc kia sao?”
“Cũng không phải.” nhắc tới cái này, Phương Thi Kỳ lại có chút u sầu: “Các tướng lĩnh phòng thủ Nam Cương, mấy ngày nữa sẽ về kinh.”
Phía nam Đại Khải quốc, có một tiểu quốc gọi là Nam Địch. Tuy là nước nhỏ, nhưng dân tộc du mục đã sản sinh ra không ít tướng sĩ anh hùng dũng cảm, cũng sản sinh ra không ít tội phạm, từng mang đến cho Đại Khải phiền toái không nhỏ.
Lúc tiên đế còn sống, đã dùng hết tâm tư phát triển quân biên giới, cuối cùng mới đánh lùi được Nam Địch không tới xâm phạm nữa.
Đến khi tân hoàng thượng vị, thì Nam Địch đã thành thật rất nhiều năm, khiến tân hoàng khó tránh khỏi khinh địch, cảm thấy việc để nhiều tướng sĩ phòng thủ biên quan như vậy, mỗi năm còn phải chu cấp đại lượng quân lương, thật sự rất lãng phí quốc khố.
Bởi vậy đã hạ ý chỉ, cắt giảm quân số ở biên quan, quân lương cũng càng ngày càng giảm, tiếng các quân sĩ oán than đầy đất. Nhưng kim thượng trọng văn khinh võ, quyền to chức trọng trong triều đều do văn thần nắm giữ, vì thế cho dù biên quân lại oán giận lớn hơn, cũng không truyền đến lỗ tai Hoàng Thượng.
Hướng đi của quân lính Đại Khải, Nam Địch tự nhiên cũng chú ý tới, mấy năm nay đã có ý đồ ngo ngoe rục rịch, muốn ngóc đầu trở lại. Chẳng qua là thử vài lần quy mô nhỏ, dẹp xong một số thôn trang ở biên quan. Điều này càng không khiến hoàng đế coi trọng, ngược lại làm hắn càng cảm thấy quả nhiên Nam Địch chỉ có như vậy, tiếp tục cắt giảm quân số và quân lương.
Các tướng lĩnh trong miệng Phương Thi Kỳ qua mấy ngày nữa phải về kinh thành, là Hoàng Đế hạ chỉ lần nữa triệu hồi quân trở về từ biên quan.
Hiển nhiên ông ta cảm thấy biên quan không cần nhiều tướng lãnh như vậy, liền hạ chỉ cho những người này về kinh báo cáo công tác, rồi lần nữa an bài chức vị cho bọn hắn.
Nói là điều chức, nhưng chức vị của võ tướng rất nhiều, thậm chí có chút võ tướng phải đợi trước một hai năm, mới có thể được an bài một chức quan nhàn tản.
Có chút người bất mãn kim thượng coi khinh võ tướng, dứt khoát cáo lão hồi hương, cởi giáp về quê.
Muốn để Ninh Ánh Hàn nói, nàng liền phán đương kim Hoàng Đế đi một nước cờ dở.
Trong lịch sử Nam Địch đã từng tạo cho Đại Khải nhiều phiền toái như vậy, tàn sát biết bao nhiêu bá tánh trong nước, là có thể coi khinh sao?
Năm đó lão Hoàng Đế dùng thuế bạc trong quốc khố, hơn phân nửa đều bỏ vào quân lương, thậm chí khố bạc riêng cũng không tiếc, chẳng biết tiêu hao bao nhiêu bạc . Lại vì cầu binh, tiếp tục hứa hẹn một người nhập biên quân, cả nhà liền miễn thuế má, mạnh mẽ đề bạt võ tướng……
Làm xong đủ mọi thứ, cuối cùng mới có thể đánh lui Nam Địch.
Nhưng khi tân Hoàng Thượng vị, công sức của lão Hoang Đế hầu như đều uổng phí.
Ninh Ánh Hàn dám cá, một ngày đó Nam Địch nhất định sẽ ngóc đầu trở lại với quy mô lớn.
Sau khi Tần Vương bị biếm U Châu, cách Nam Cương có hơn mười thành trì. Nhưng mấy năm nay hắn mặc cho hoàng đế nghi ngờ cũng muốn huấn luyện binh lực U Châu, phòng bị Nam Địch xâm chiếm.
Nhưng trong quyển sách kia, hắn còn chưa chờ đến Nam Địch xâm chiếm, liền bởi vì Hoàng Đế ngờ vực mà lãng phí tánh mạng.
Lúc này Phương Thi Kỳ nhắc tới, khiến Ninh Ánh Hàn nghĩ nhiều một chút, đợi khi phục hồi tinh thần lại, nàng hỏi: “Như thế nào? Trong số tướng lãnh có người ngươi không muốn gặp?”
“Có một vị tướng quân, họ Trịnh.” Phương Thi Kỳ do dự mở miệng.
“Tiểu Trịnh tướng quân?” Vị tướng quân đó Ninh Ánh Hàn tất nhiên biết, Trịnh tướng quân chính là một trong số người năm đó đánh Nam Địch hoa rơi nước chảy. Hiện tại vị tiểu Trịnh tướng quân này, cũng là con kế nghiệp cha trấn thủ biên quan ở Nam Cương, mới đây Nam Địch xâm chiếm quy mô nhỏ, đều là hắn suất binh đánh đuổi.
Nếu ngay cả ông ta cũng bị triệu về kinh thành, Ninh Ánh Hàn thật sự không biết đầu óc đương kim Hoàng Đế cấu tạo bằng gì.
“Như thế nào? Ngươi và vị tiểu Trịnh tướng quân có thù oán cũ?” Ninh Ánh Hàn phát hiện thần sắc Phương Thi Kỳ có chút kỳ lạ.
“Không phải thù oán cũ.” Vẻ mặt Phương Thi Kỳ ôn nhu trong chớp mắt: “Hắn là người ta thích, trước khi hắn đi biên quan, từng bảo ta chờ hắn trở về cưới ta.”
“Thi Kỳ……” Ninh Ánh Hàn sợ nàng ta khổ sở, liền đổi đề tài nói: “Cùng ta nói một chút, vị tướng quân này là cái dạng người gì đi?”
Vấn đề này rất nhanh được tiểu Trịnh tướng quân tự mình giải đáp.
Mấy ngày sau, có một nam tử trẻ tuổi tới cửa, khi nhìn thấy Ninh Ánh Hàn cũng lễ nghĩa chu toàn, nhưng lại ẩn ẩn có chút địch ý.
Ninh Ánh Hàn tất nhiên biết địch ý từ đâu mà có, cũng không so đo, chỉ là cười hỏi: “Tiểu Trịnh tướng quân đã bái phỏng qua Võ Bình hầu đúng không, ông ta đối với ngươi nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.