Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 77: Bản nháp

Lan Mii

13/04/2024

Lục Nhất Minh thật sự biển mất khỏi thế giới của tôi!

Và đó cùng là dòng trạng thái dùng để miêu tả cuộc sống của tôi trong hai tuần vừa qua.

Anh ta ấy à?

Biến mất cũng được hoặc đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa cũng tốt.

Dù là vế nào thì cuộc sống hiện tại của tôi bây giờ đang dần yên ổn và trở lại đúng với quỹ đạo vốn có của nó.

Một thể giới không tồn tại cái tên Lục Nhất Minh!

"Đây là tín hiệu đáng để ăn mừng đó Khanh à!" Vân Vân reo lên khi đỡ tôi đứng dậy.

"Vậy cậu muốn ăn mừng như thế nào?" Tôi cười xòa rồi từ tốn vịn vào tay cô ấy, đứng lên đi dạo quanh sân vài vòng.

"Làm một bữa tiệc nướng hải sản cạnh bờ biển vào lúc hoàng hôn buông xuống, cậu thấy thế nào? Có được không?" Cậu ấy háo hức hỏi tôi một cách dồn dập, kèm với đó là biểu cảm mong chờ cùng ánh mắt hấp háy như vì sao trên bầu trời đêm.

Tôi bật cười thành tiếng.

"Được! Dĩ nhiên là được! Đối với cậu có cái gì gọi là không được chưa nào?"

"Tuyệt vời quá! Yêu bạn tôi nhất! Yêu bé con của tôi nhất!" Vân Vân vui vẻ reo lên, không quên nựng bụng tôi một cái.

Đứng phơi mực ngay gần đấy là Hoàng Gia Huy, không rõ đang bực bội chuyện gì trong lòng anh ta ghét bỏ liếc Vân Vân một cái rồi lại tiếp tục công việc mình đang làm, miệng phán một cầu xanh rờn.

"Hừ, hồn nhiên như trẻ con học mẫu giáo ấy!"

"Kệ tôi! Tôi hồn nhiên tôi nũng nịu với bạn của tôi đấy thì làm sao? Bận đến kinh tế nhà anh à?" Vân Vân trả treo.

"Ờ, không bận đến nhà tôi thật nhưng tôi thấy ngứa mắt, thế đã được chưa?"

"Ngứa thì gãi, ai cản anh!"



Tôi lắc đầu, hai người này lại thế nữa rồi.

Theo tôi để ý, mấy hôm nay Vân Vân có nhiều biểu hiện hơi khang khác, nhất là thái độ đối với Hoàng Gia Huy.

Mấy hôm đầu thấy cậu ấy xí xa xí xớn bên cạnh anh ta là tôi biết rõ mười mươi là cô nàng này bị conditinhyeu nó quật rồi.

Nhưng vài hôm vừa qua, Vân Vân thay đổi thái độ xoành xoạch, còn nhanh hơn cả người yêu cũ trở mặt.

Cậu ấy tỏ ra lạnh nhạt với cái tên cù lần kia một cách khó hiểu, thậm chí lắm lúc còn cáu gắt như thể cả thể giớ này mắc nợ cậu ấy vậy.

Nhìn cái tình hình này tôi cũng đến ạ với cái tính sáng nắng chiều mưa của cậu ấy.

Đúng là tính nết tiểu thư, thật là khó chiều!

Nghĩ thì nghĩ bụng vậy thôi nhưng không dưới một lần tôi thử dò hỏi ý cậu ấy xem thế nào. Chỉ là... Vân Vân quyết giữ im lặng tới cùng, không chịu hé răng với tôi cầu nào dù chỉ nửa chữ.

"Lại là chuyện liên quan đến tình cảm, thật là đau đầu!" Tôi cầm quả trứng gà cắn một miếng, thản nhiên nhìn bọn họ chí chóe nhau như chó với mèo.

"Nhưng tôi lại không thích thế đấy. Ừ thì cứ cho là cô thế nào với bạn cô chẳng liên quan gì tới tôi thật. Nhưng tôi đứng cạnh nghe cô nói lại thấy chẳng lọt tai tí nào, vậy đó có tính là mắc mớ đến nhà cô không?"

"Này anh kia! Đừng có mà ăn nói quá thể đáng! Anh có tin tôi làm vài đừng quyền cơ bản lên mặt anh luôn và ngay bây giờ không?"

Hoàng Gia Huy nhún vai, không đề Vân Vân vào mắt, mặt tỉnh bơ đáp trả. "Cứ tự nhiên! Đây không cản!"

Máu nóng dồn lên não, ngay tức thì Vân Vân tung cú đấm, nhắm thẳng vào bụng Hoàng Gia Huy mà ra đòn một cách không nhân nhượng.

Đừng nghĩ rằng một tiểu thư khuê các như Vân Vân thuộc thể loại chân yếu tay mềm không làm nên cơm cháo gì. Vân Vân trông giống tuýp người nhỏ con vậy thôi nhưng là kiểu tuy nhỏ nhưng có võ.

Không ít lần hai đứa đi đường bị đám thanh niên lạ mặt đến chòng ghẹo, toàn là Vân Vân giải quyết chứ tôi thì... chỉ còn nước đứng la và hét thôi.

Và khi tôi đang nghĩ cái nắm đấm nhỏ xíu ấy sẽ hạ xuống thì Hoàng Gia Huy thẳng tay cầm nguyên một con mực tươi phang cái "bép" vào mặt Vân Vân!



Tôi che miệng.

"Ô? Lần này căng à nha!"

Vân Vân tức giận giật lấy con mực lủng lẳng trên đầu mình xuống.

"Hoàng Gia Huy! Anh đứng lại đó! Tôi sẽ cho anh biết tay!"

"Thât là! Nghịch ngợm như trẻ con ý vậy mà còn nói nhau." Tôi lắc đầu ngán ngẩm.

Thay đổi tầm nhìn, chiếc điện thoại nhét hờ vào trong túi xách thu hút sự chú ý của tôi.

"Vân Vân ơi! Đừng đùa nữa, lại đây mà xem cậu có cuộc gọi đến này!"

"Ờ đợi mình tí!"

Vân Vân nhấc điện thoại lên, khi thấy tên người gọi sắc mặt cậu ấy thay đổi.

"Mình ra góc kia nghe điện thoại chút!"

"Được rồi, cứ tự nhiên như ở nhà đi."

Có chuyện gì thế nhỉ? Nhìn sắc mặt cậu ấy trông tệ quá. Có vẻ nó liên quan đến thái độ của cậu ấy trong mấy ngày gần đây....

***

Ra đến ngoài vườn, nhìn quanh nhìn quất một hồi thấy không có ai bám theo mình Lê Vân Vân bèn mở điện thoại lên nghe.

Sắc mặt cô dòm trông cực kỳ tệ.

"Có chuyện gì nói nhanh."

"Thưa cô chủ, cậu chủ đã tỉnh lại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook