Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 78: Bản nháp

Lan Mii

13/04/2024

Tưởng mình nghe lầm, Vân Vân gắt vào điện thoại:

"Gì cơ? Cậu nói lại lần nữa tôi nghe nào."

Không cảm thấy phiền trước câu hỏi của cô chủ, người trợ lý kiên nhẫn lặp lại một cách máy móc:

"Thưa cô chủ, cậu chủ đã tỉnh lại rồi."

Khẽ mím môi, cô cộc lốc hỏi: "Thế hả?"

Sở dĩ Vân Vân hờ hững như vậy là vì, lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến cô không thấy bất ngờ do mọi thứ cô đều dự tính trước cả rồi. Cho nên việc Thế Khải tỉnh lại là điều tất yếu thôi.

Với lại việc anh ấy tỉnh sớm hay muộn đều phụ thuộc vào ý chí sống còn của anh ấy.

Nếu tỉnh lại thế này thì chắc sức khỏe của anh ấy không còn gì đáng ngại.

Nhưng người trợ lý lại không nghĩ được như vậy, cậu ta đinh ninh Vân Vân không hề quan tâm đến sống chết của anh trai bèn gay gắt nói vào điện thoại.

"Cô chủ không còn gì để nói với tôi nữa à?"

Cô mờ mịt hỏi lại:

"Thế tôi phải nói cái gì?"

"Đó là anh trai ruột của cô đấy."

"Thế chẳng nhẽ tôi phải tỏ thái độ vui vẻ rồi nhảy cẵng lên cho anh xem à? Hay là lỗ tai cậu muốn nghe tôi nói mấy câu giả trân, hử?"

"Giả trân là như thế nào ạ? Tôi không hiểu."

Vân Vân đỡ trán.

Không thể trách cậu ta được, vì cậu ta đâu phải kiểu người tinh ý trong mấy vấn đề như này.

Hết cách, cô đành nói sa sả sa sả vào điện thoại, như thể có bao nhiêu bực tức thì trút hết ra bấy nhiêu vậy.

"Không biết mấy câu giả trân là gì thì mở tai ra mà nghe tôi nói đây này."

Với gương mặt khù khờ ngơ ngơ, cậu trợ lý đáp lại như máy móc được lập trình sẵn:



"Vâng cô nói đi, tôi xin rửa tai lắng nghe."

"Ôi tốt quá! Hạnh phúc quá đi! $&%*%$@$#! (vô vàn những câu nói mắc ói khác đã lược bớt) Cậu thật sự muốn tôi nói như thế à?"

".." Người trợ lý nín thinh vì không biết trả lời sao cho hợp tình hợp lý.

Thật may là từ đầu cô chủ đã không nói thế, không thì... đúng là mắc ói thật.

Cậu trợ lý thầm nghĩ mà rùng mình, trong đầu không ngừng xuất hiện mấy câu cảm tạ trời đất.

"Thôi khỏi cảm phiền cô chủ không cần nói thêm gì nữa đâu."

"Đến đây thôi, giỡn như vậy là đủ rồi." Mặt mày Vân Vân nghiêm túc hẳn, cô cau mày hỏi:

"Tôi mừng anh ấy không sao hết, còn khỏe mạnh là còn tất cả. Vậy còn cô gái mà tôi nhờ cậu thuê thế nào rồi? Cô ta có biểu hiện gì bất thường không?"

Anh trợ lý thật thà trả lời:

"Theo quan sát của tôi, cô gái này không có vấn đề, có thể nói là rất tận tâm với công việc."

"Vậy hả?" Vân Vân hỏi với vẻ mặt không tin. "Ngộ nhỡ cô ta diễn còn cậu thì bị đánh lừa thì sao? Cậu lấy gì ra đảm bảo lời cậu nói là thật?"

"Cô chủ à! Chẳng lẽ cô không tin vào mắt nhìn người của tôi sao? Cô có thể tỏ ra tin tưởng ở tôi một chút được không?"

"Không! Tôi không tin!"

"Cô không tin cô có thể đến tận đây kiểm tra là sẽ biết ngay thôi mà, vừa hay cô gái kia đã đi ra ngoài mua chút đồ."

"Cậu nghĩ tôi rảnh thế à?"

"Tôi không có ý đó."

"Thôi được, cậu cứ tiếp tục giữ cô ta lại và quan sát thêm một thời gian đi, đằng nào anh trai tôi đang không có người ở bên chăm sóc. Đợi thêm một thời gian nữa nếu có gì bất thường thì đuổi đi vẫn chưa muộn."

"Vâng."

Vân Vân tắt máy, cô thở dài, một hình ảnh thanh tú sượt qua trong tâm trí cô, môi bất giác lẩm bẩm.

"Tiểu Vy, tôi mong hy vọng của tôi không đặt nhầm chỗ. Cô biểu hiện tốt và đối xử thật tâm với anh trai tôi... thì tôi sẽ biến cô trở thành con dâu nhà họ Lê."



"Cạch."

Giật mình vì tiếng động lạ, Vân Vân mặt biến sắc nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Dưới gốc cây trứng gà, Hoàng Gia Huy đứng đó như một pho tượng thạch cao im lìm và bất động.

"Anh... anh đứng ở đây từ khi nào thế?"

"Tầm năm phút trước gì đó, tôi không nhớ lắm."

Thế này khác quái gì anh ta nghe thấy hết cả rồi!

"Thấy lúc nãy anh đang phơi mực mà."

"Thì tôi làm xong việc rồi."

"Sao? Anh theo dõi tôi đấy à?"

"Cô nhìn tôi giống kẻ rảnh rỗi không? Tất nhiên là có việc thì mới ra đây chứ."

"Việc gì là việc gì?"

"Sao tôi phải khai hết với cô?"

"Không nói thì thôi, làm gì căng."

Sau câu nói này cả hai cùng im lặng. Thậm chí ánh mắt còn vô tình va vào nhau nhưng hai người vội quay mặt sang chỗ khác, làm bộ ghét bỏ.

Anh ta... anh ta có người yêu rồi!

Vân Vân đã rất shock khi cho người điều tra về quá khứ của Hoàng Gia Huy.

Người anh ta yêu đậm sâu là Emily Trương, An phu nhân của tập đoàn An thị.

Nghe nói mối tình giữa bọn họ vì một hiểu lầm lớn mà chia cách suốt bốn năm trời.

Nhưng vì người chồng tật nguyền của mình, vũ công ballet Emily Trương là người chủ động chia tay trước và theo chồng ra nước ngoài trị liệu.

"Họ yêu nhau nhiều như vậy mà...Còn yêu nhau thì sẽ còn gặp lại... Phải chăng Gia Huy anh vẫn còn yêu người đó chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook