Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 85: Không ngờ có chuyện xảy ra thật (2)
Lan Mii
13/04/2024
Sáng hôm sau...
Tôi sốt ruột đi qua đi lại trước cổng nhà.
Vân Vân và Hoàng Gia Huy đang làm gì vậy? Đợi một lúc lâu rồi sao mãi không thấy bọn họ trở về?
Đừng bảo là... tôi lắc đầu thật mạnh. Không thể nào! Chắc không có chuyện đó đâu! Tôi không thể vì sự chậm trễ của họ mà nghĩ tới trường hợp xấu nhất như vậy được.
Chắc bọn họ đang trên đường quay lại, thôi kiên nhẫn đợi thêm một xíu đi.
Thời gian lại trôi thêm vài phút...
10 phút sau...
20 phút sau...
Vẫn không thấy bóng dáng của hai người họ.
Hay là mình quay lại chỗ tối qua?
"Lam Khanh, em còn làm gì ở đây thế? Mau quay vào trong ăn sáng thôi."
Tôi bị giọng nói đó làm cho giật mình, bèn quay lại nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện.
"Bây giờ anh còn tâm trạng để ăn với uống à? Vân Vân còn chưa thấy tăm hơi, tôi làm gì còn tâm trạng ngồi nuốt thức ăn."
Nhưng nét mặt Lục Nhất Minh trông rất chi là bình thản, anh ta nhún vai rồi trả lời tôi với biểu cảm không liên quan đến mình.
"Giờ không về thì lát nữa sẽ về, họ có phải trẻ con đâu mà em cứ sốt sắng lên thế nhỉ."
"Hả? Lương tâm của anh có thấy cắn rứt không? Một trong hai người đó là bạn thân của tôi đấy!"
Lục Nhất Minh tiếp tục giả vờ. "Thế... hả? Anh lỡ quên mất cô ấy... Nhưng có lẽ không sao... Em có muốn cá cược với anh không? Nếu họ trở về mà không bị sứt mẻ gì thì em... "
Tôi vội ngắt lời. "Anh đang trêu tôi có phải không? Cô ấy bị làm sao tôi xem anh giải thích thế nào với gia đình cô ấy."
Nhưng không như mong đợi, Lục Nhất Minh trông vẫn rất bình tĩnh, như thể đang nghe câu chuyện của người khác từ tôi vậy.
"Lê Vân Vân và Hoàng Gia Huy à? Em không cần phải nóng, nóng đã có quạt giải quyết cả rồi... Lát nữa họ sẽ về đây thôi."
Bỏ đi, tôi không nên quá kỳ vọng vào những lời xảo biện của anh ta làm gì...
Lục Nhất Minh... anh ta đúng là loại người kèo thơm thì húp kèo thối thì lặn quá đi mà!
Chán nản hít một hơi thật sâu, tôi quay mặt ra ngoài, mắt không buồn liếc anh ta dù chỉ một cái.
"Anh quay vào trong đi, để mình tôi ngoài đây một mình... Riêng anh, tôi không cần phải nói nhiều."
"Ơ này... đợi đã Lam Khanh!"
Tôi thần người bước đi, mắt nhìn chăm chú về phía trước với hy vọng biết đâu đó mình sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia.
Và rồi tôi đã thấy Vân Vân!
Cậu ấy cách tôi khoảng chục mét, đang từ xa chạy tới. Nếu không phải tại trước mặt bày mấy hàng quán chắn mất tầm nhìn, tôi đã sớm phát hiện ra cậu ấy ở ngay mí mắt mình rồi.
Chờ Vân Vân cách mình càng gần, tôi mặt mày hớn hở vẫy tay lia lịa gọi cậu ấy thật lớn:
"Vân Vân, mình ở đây này!"
Nhưng kỳ lạ thay, Vân Vân chạy vụt qua chỗ tôi như thể cậu ấy không nhìn thấy tôi vậy.
Chuyện gì thế này? Không lẽ Vân Vân không thấy tôi sao? Rõ ràng tôi thấy cậu ấy rõ ràng mà... làm gì có chuyện không thấy...
Nhìn theo bộ dạng tất tả của Vân Vần, trong đầu tôi nối lên một hồi nghi vấn.
Sao cậu ấy phải chạy?
Chẳng có lẽ... điều tôi lo lắng nhất đã xảy ra?
Không nghĩ nhiều, tôi quay lại theo hướng Vân Vân vừa chạy qua. Tôi muốn biết, trong lúc tôi không có ở đó đã xảy ra chuyện gì giữa hai người họ.
***
Về đến cổng, tôi chạm mặt Hoàng Gia Huy đang phóng xe tới (chắc là anh ta mượn xe của ai đó).
Giống Vân Vân, anh ta cũng không nhìn thấy tôi mà hớt ha hớt hải lao thẳng vào trong nhà.
Thật kỳ quặc! Hai người này bị làm sao vậy? Sao đồng loạt xử sự như bị ma đuổi thế?
Đi vào nhà, tôi ôm một bụng nghi vấn không lời giải đáp.
Muốn biết chuyện gì thì dĩ nhiên là phải đi hỏi đương sự rổi.
"Anh có thôi ngay không! Tôi nói xong rồi mà, anh gặp vấn đề về nghe hiểu hả?"
Gì vậy?
Chưa đâu vào đầu mà đã mở bát ẩm ĩ hết cả lên thế?
Sau câu hét to tướng của Vân Vân là giọng trầm khàn rất đặc trưng của Hoàng Gia Huy. Tôi không nghe rõ anh ta nói cái gì, nhưng có vẻ tình hình đôi bên khá căng thẳng.
Tôi tò mò tiến lại gần, hồng nghe ngóng chuyện bát nháo... Nhưng chưa nghe thêm được câu nào, Vân Vân xông ra ngoài với bộ dạng vô cùng hốt hoảng.
"Anh nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem nào."
Cậu ấy vừa chạy đi vừa nghe điện thoại của ai đó, hình như đó là chuyện rất nghiêm trọng... tôi thấy mặt cậu ấy trắng bệch, đi vội tới mức suýt té ngã.
"Lê Vân Vân! Chờ đã! Chuyện giữa chúng ta cô tính thế nào?"
Hoàng Gia Huy đuổi theo sau, anh ta xông ra cửa chạy theo hướng Vân Vân vừa rời đi.
Tôi vội túm lấy tay anh ta trước khi anh ta chạy xa hơn. "Này! Có chuyện gì với hai người thế?"
Hoàng Gia Huy không nhìn vào mắt tôi mà trả lời một cách nôn nóng: "Không phải chuyện của cô, cô bỏ tay ra cho tôi!"
Sau đó anh ta còn lẩm nhẩm thế này: "Trước khi cô ta bỏ của chạy lấy người mình phải túm lại."
Hả? Tôi có nghe lầm không? Anh ta muốn túm lấy ai cơ?
"Thế đến tột cùng là có chuyện gì? Anh phải giải thích rõ ràng thì tôi mới buông ra chứ."
"Chúng tôi ngủ với nhau, cô nghe rõ chưa?"
Tôi sốt ruột đi qua đi lại trước cổng nhà.
Vân Vân và Hoàng Gia Huy đang làm gì vậy? Đợi một lúc lâu rồi sao mãi không thấy bọn họ trở về?
Đừng bảo là... tôi lắc đầu thật mạnh. Không thể nào! Chắc không có chuyện đó đâu! Tôi không thể vì sự chậm trễ của họ mà nghĩ tới trường hợp xấu nhất như vậy được.
Chắc bọn họ đang trên đường quay lại, thôi kiên nhẫn đợi thêm một xíu đi.
Thời gian lại trôi thêm vài phút...
10 phút sau...
20 phút sau...
Vẫn không thấy bóng dáng của hai người họ.
Hay là mình quay lại chỗ tối qua?
"Lam Khanh, em còn làm gì ở đây thế? Mau quay vào trong ăn sáng thôi."
Tôi bị giọng nói đó làm cho giật mình, bèn quay lại nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện.
"Bây giờ anh còn tâm trạng để ăn với uống à? Vân Vân còn chưa thấy tăm hơi, tôi làm gì còn tâm trạng ngồi nuốt thức ăn."
Nhưng nét mặt Lục Nhất Minh trông rất chi là bình thản, anh ta nhún vai rồi trả lời tôi với biểu cảm không liên quan đến mình.
"Giờ không về thì lát nữa sẽ về, họ có phải trẻ con đâu mà em cứ sốt sắng lên thế nhỉ."
"Hả? Lương tâm của anh có thấy cắn rứt không? Một trong hai người đó là bạn thân của tôi đấy!"
Lục Nhất Minh tiếp tục giả vờ. "Thế... hả? Anh lỡ quên mất cô ấy... Nhưng có lẽ không sao... Em có muốn cá cược với anh không? Nếu họ trở về mà không bị sứt mẻ gì thì em... "
Tôi vội ngắt lời. "Anh đang trêu tôi có phải không? Cô ấy bị làm sao tôi xem anh giải thích thế nào với gia đình cô ấy."
Nhưng không như mong đợi, Lục Nhất Minh trông vẫn rất bình tĩnh, như thể đang nghe câu chuyện của người khác từ tôi vậy.
"Lê Vân Vân và Hoàng Gia Huy à? Em không cần phải nóng, nóng đã có quạt giải quyết cả rồi... Lát nữa họ sẽ về đây thôi."
Bỏ đi, tôi không nên quá kỳ vọng vào những lời xảo biện của anh ta làm gì...
Lục Nhất Minh... anh ta đúng là loại người kèo thơm thì húp kèo thối thì lặn quá đi mà!
Chán nản hít một hơi thật sâu, tôi quay mặt ra ngoài, mắt không buồn liếc anh ta dù chỉ một cái.
"Anh quay vào trong đi, để mình tôi ngoài đây một mình... Riêng anh, tôi không cần phải nói nhiều."
"Ơ này... đợi đã Lam Khanh!"
Tôi thần người bước đi, mắt nhìn chăm chú về phía trước với hy vọng biết đâu đó mình sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia.
Và rồi tôi đã thấy Vân Vân!
Cậu ấy cách tôi khoảng chục mét, đang từ xa chạy tới. Nếu không phải tại trước mặt bày mấy hàng quán chắn mất tầm nhìn, tôi đã sớm phát hiện ra cậu ấy ở ngay mí mắt mình rồi.
Chờ Vân Vân cách mình càng gần, tôi mặt mày hớn hở vẫy tay lia lịa gọi cậu ấy thật lớn:
"Vân Vân, mình ở đây này!"
Nhưng kỳ lạ thay, Vân Vân chạy vụt qua chỗ tôi như thể cậu ấy không nhìn thấy tôi vậy.
Chuyện gì thế này? Không lẽ Vân Vân không thấy tôi sao? Rõ ràng tôi thấy cậu ấy rõ ràng mà... làm gì có chuyện không thấy...
Nhìn theo bộ dạng tất tả của Vân Vần, trong đầu tôi nối lên một hồi nghi vấn.
Sao cậu ấy phải chạy?
Chẳng có lẽ... điều tôi lo lắng nhất đã xảy ra?
Không nghĩ nhiều, tôi quay lại theo hướng Vân Vân vừa chạy qua. Tôi muốn biết, trong lúc tôi không có ở đó đã xảy ra chuyện gì giữa hai người họ.
***
Về đến cổng, tôi chạm mặt Hoàng Gia Huy đang phóng xe tới (chắc là anh ta mượn xe của ai đó).
Giống Vân Vân, anh ta cũng không nhìn thấy tôi mà hớt ha hớt hải lao thẳng vào trong nhà.
Thật kỳ quặc! Hai người này bị làm sao vậy? Sao đồng loạt xử sự như bị ma đuổi thế?
Đi vào nhà, tôi ôm một bụng nghi vấn không lời giải đáp.
Muốn biết chuyện gì thì dĩ nhiên là phải đi hỏi đương sự rổi.
"Anh có thôi ngay không! Tôi nói xong rồi mà, anh gặp vấn đề về nghe hiểu hả?"
Gì vậy?
Chưa đâu vào đầu mà đã mở bát ẩm ĩ hết cả lên thế?
Sau câu hét to tướng của Vân Vân là giọng trầm khàn rất đặc trưng của Hoàng Gia Huy. Tôi không nghe rõ anh ta nói cái gì, nhưng có vẻ tình hình đôi bên khá căng thẳng.
Tôi tò mò tiến lại gần, hồng nghe ngóng chuyện bát nháo... Nhưng chưa nghe thêm được câu nào, Vân Vân xông ra ngoài với bộ dạng vô cùng hốt hoảng.
"Anh nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem nào."
Cậu ấy vừa chạy đi vừa nghe điện thoại của ai đó, hình như đó là chuyện rất nghiêm trọng... tôi thấy mặt cậu ấy trắng bệch, đi vội tới mức suýt té ngã.
"Lê Vân Vân! Chờ đã! Chuyện giữa chúng ta cô tính thế nào?"
Hoàng Gia Huy đuổi theo sau, anh ta xông ra cửa chạy theo hướng Vân Vân vừa rời đi.
Tôi vội túm lấy tay anh ta trước khi anh ta chạy xa hơn. "Này! Có chuyện gì với hai người thế?"
Hoàng Gia Huy không nhìn vào mắt tôi mà trả lời một cách nôn nóng: "Không phải chuyện của cô, cô bỏ tay ra cho tôi!"
Sau đó anh ta còn lẩm nhẩm thế này: "Trước khi cô ta bỏ của chạy lấy người mình phải túm lại."
Hả? Tôi có nghe lầm không? Anh ta muốn túm lấy ai cơ?
"Thế đến tột cùng là có chuyện gì? Anh phải giải thích rõ ràng thì tôi mới buông ra chứ."
"Chúng tôi ngủ với nhau, cô nghe rõ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.