Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 84: Không ngờ có chuyện xảy ra thật
Lan Mii
13/04/2024
Không biết tự lúc nào, mặt trăng khuyết từ đường chân trời nhô lên cao. Sóng biển lao xao rì rào vỗ vào bờ, gió thổi mát rượi, cảnh đêm yên tĩnh. Từ đằng xa, cách bờ khoảng 500 mét là những đốm sáng nhỏ đứng yên một chỗ. Nghe bảo những đốm sáng ấy là thuyền câu mực của ngư dân địa phương, và trong số đó có thuyền của gia đình chú Tuấn.
Tôi dụi mắt, lờ đờ nhìn về những đốm sáng ấy. Người ta nói căng da bụng thì trùng cơ mắt, quả không sai mà.
"Em buồn ngủ rồi hả?"
Tôi miễn cưỡng gật đầu với Lục Nhất Minh.
"Vậy đề anh đưa em về."
Cả buổi tối nay chỉ có mình anh ta là săn sóc tôi nhất khi ngồi đây. Lúc thì nướng thịt nướng hải sản, lúc thì cho thêm củi vào đống lửa, lúc thì cắt nhỏ đồ ăn thay tôi...
Mặc dù những việc nhỏ này tôi tự làm được không nhất thiết đến phiên anh ta đâu. Nhưng mà cái người này rất cố chấp, quyết không để tôi đụng một ngón tay vào.
Tôi cũng lười quản anh ta, nếu anh ta đã thích thì tôi mặc kệ vậy, đằng nào không mất gì.
Trong lúc lơ đãng nghĩ, mắt tôi vô tình liếc phải cặp đôi oan gia ở đằng kia.
Suốt cả buổi tối cô bạn thân của tôi không hề quan tâm tôi một tí nào như đã hứa từ trước. Trái lại cậu ấy chỉ chăm chăm mỗi việc hơn thua với Hoàng Gia Huy, xem ai là người chiến thắng sau cùng.
"Không được, hôm nay ai là người say trước thì người đó phải chịu thua và chấp nhận mọi yêu cầu của người chiến thắng!"
Chưa nướng được miếng thịt hay miếng cá nào mà Vân Vân đã hùng hồn tuyên bố một câu đầy máu chiến như thế rồi.
Tôi đến là bó tay với cô ấy, tửu lượng đã chẳng hơn ai mà chưa gì đã to mồm trước nhất.
Này, cẩn thật bị quật không trượt phát nào nhé bạn tôi ơi!
"Rất có khí khái anh hùng! Nhưng chắc tiểu thư như cô đây chưa bao giờ nếm trải mùi vị của thất bại đâu nhể?"
Hoàng Gia Huy híp mắt cười đầy nguy hiểm, tự dưng tôi lại thấy lo lo thay Vân Vân rồi đấy.
"Em không cần phờ lo, Huy trông vậy thôi nhưng thuộc tuýp người có chừng có mực. Lúc hết đồ nhắm hai người này sẽ tự khắc biết điểm mà dừng."
Lời an ủi của Lục Nhất Minh không khiến tôi an tâm hơn một tẹo nào. Nhìn cái tướng nốc bia như nốc nước lã vào miệng của hai người đó thật chẳng đáng tin. Thế này lát nữa ai sẽ là người chở hai con sâu rượu này về?
"Đây là anh nói nói đấy nhé, đợi hai người đó gục anh đi mà khiêng họ về."
Lục Nhất Minh vỗ ngực đảm bảo. "Em cứ tin vào anh, chốc lát họ không chịu dừng anh sẽ xách họ về như đã hứa."
Tôi không thèm để vào tai, bĩu môi một cái.
"Cái đó thì chưa chắc, chẳng biết ai phải khiêng ai đâu."
"Hả em nói gì cơ anh nghe không rõ?"
"Không có gì, tôi tự lẩm bẩm một mình ấy mà."
***
Vài tiếng sau...
Quả đúng như tôi dự đoán, điều tôi linh cảm đã trở thành sự thật.
Lục Nhất Minh bế bổng tôi lên trong tiếng phản đối cật lực từ tôi. Còn Vân Vân và Hoàng Gia Huy ấy à?
Sớm gục từ lâu rồi!
"Này này! Anh đã bảo sẽ đưa họ về mà, sao bây giờ lại nuốt lời?"
Lục Nhất Minh đáp lại bằng cái giọng ngà ngà say, tôi vội bịt mũi lại vì hơi thở anh ta toàn là mùi bia nồng nặc đến phát ớn.
"Anh đúng là có bảo sẽ đưa họ về, nhưng anh hứa đưa về khi nào họ ăn hết đồ nhắm thì thôi mà nhỉ. Em thấy đấy, bia vẫn còn, đồ nhắm chưa ăn hết... về làm gì? Cứ kệ họ ở đấy hưởng thụ gió biển."
"Nhưng... nhỡ họ bị cảm lạnh thì sao?"
"Làm gì có chuyện đó, em nhìn thấy cái lều đẳng kia không?"
"Lều đó là của khách! Anh vô duyên thật!"
"Quyên đi, đó là lều anh mang theo đấy, khách ở đâu ra! Họ thấy lạnh sẽ tự khắc biết đường chui vào."
"Thế lại càng không được! Cô nam quả nữ trong một cái lều, nhỡ đâu..."
Lục Nhất Minh không có chủ đích hôn chụt một cái lên môi tôi.
"Say quắc cần câu, làm ăn được cái gì hả? Em lo nghĩ nhiều như thế chỉ tổ già đầu ra, biết chưa?"
Tôi định nói thêm vài câu nhưng Lục Nhất Minh dứt khoát đặt tôi lên ghế lái phụ, không cho tôi cơ hội biện minh.
Biết mọi sự đã rồi, ngoài nước ngồi im trên ghế tôi còn có thể làm gì nữa đây?
"Ờm nhưng mà... anh đang say, lái xe có ổn không vậy?"
"Em thiếu niềm tin ở anh đến thế à?"
"Không, tôi chỉ nhắc nhẹ thế thôi... chứ không có ý gì đâu."
"Em cứ ngủ một giấc đi, đằng nào lúc tỉnh dậy mình đang ở nhà chú Tuấn." Lục Nhất Minh nói chắc như đinh đóng cột bằng thái độ vô cùng tự tin.
"Không, tôi chỉ nhắc nhẹ thế thôi... chứ không có ý gì đâu."
"Em cứ ngủ một giấc đi, đằng nào lúc tỉnh dậy mình đang ở nhà chú Tuấn." Lục Nhất Minh nói chắc như đinh đóng cột bằng thái độ vô cùng tự tin.
"Nhưng nhõ may... tôi nói nhỡ may thôi nhé, anh gặp phải công an và bị bắt thổi nồng độ cồn thì sao? Nghe bảo phạt nặng lắm..."
"Không phải sợ, công an không sờ gáy tới anh đâu mà lo... Vì anh tìm hiểu kĩ từ trước rồi mà."
Không thể thuyết phục thêm, tôi đuối lý ngồi im như tượng tạc. Mắt nhắm lại phó mặc an toàn của bản thân cho số phận....
Thôi được rồi, tôi tạm tin anh ta một lần vậy.
Có điều... Vân Vân, tôi không yên tâm lắm về cậu ấy. Liệu việc bỏ lại cậu ấy bên cạnh Hoàng Gia Huy suốt một đêm là hành động sáng suốt không đây?
Tôi dụi mắt, lờ đờ nhìn về những đốm sáng ấy. Người ta nói căng da bụng thì trùng cơ mắt, quả không sai mà.
"Em buồn ngủ rồi hả?"
Tôi miễn cưỡng gật đầu với Lục Nhất Minh.
"Vậy đề anh đưa em về."
Cả buổi tối nay chỉ có mình anh ta là săn sóc tôi nhất khi ngồi đây. Lúc thì nướng thịt nướng hải sản, lúc thì cho thêm củi vào đống lửa, lúc thì cắt nhỏ đồ ăn thay tôi...
Mặc dù những việc nhỏ này tôi tự làm được không nhất thiết đến phiên anh ta đâu. Nhưng mà cái người này rất cố chấp, quyết không để tôi đụng một ngón tay vào.
Tôi cũng lười quản anh ta, nếu anh ta đã thích thì tôi mặc kệ vậy, đằng nào không mất gì.
Trong lúc lơ đãng nghĩ, mắt tôi vô tình liếc phải cặp đôi oan gia ở đằng kia.
Suốt cả buổi tối cô bạn thân của tôi không hề quan tâm tôi một tí nào như đã hứa từ trước. Trái lại cậu ấy chỉ chăm chăm mỗi việc hơn thua với Hoàng Gia Huy, xem ai là người chiến thắng sau cùng.
"Không được, hôm nay ai là người say trước thì người đó phải chịu thua và chấp nhận mọi yêu cầu của người chiến thắng!"
Chưa nướng được miếng thịt hay miếng cá nào mà Vân Vân đã hùng hồn tuyên bố một câu đầy máu chiến như thế rồi.
Tôi đến là bó tay với cô ấy, tửu lượng đã chẳng hơn ai mà chưa gì đã to mồm trước nhất.
Này, cẩn thật bị quật không trượt phát nào nhé bạn tôi ơi!
"Rất có khí khái anh hùng! Nhưng chắc tiểu thư như cô đây chưa bao giờ nếm trải mùi vị của thất bại đâu nhể?"
Hoàng Gia Huy híp mắt cười đầy nguy hiểm, tự dưng tôi lại thấy lo lo thay Vân Vân rồi đấy.
"Em không cần phờ lo, Huy trông vậy thôi nhưng thuộc tuýp người có chừng có mực. Lúc hết đồ nhắm hai người này sẽ tự khắc biết điểm mà dừng."
Lời an ủi của Lục Nhất Minh không khiến tôi an tâm hơn một tẹo nào. Nhìn cái tướng nốc bia như nốc nước lã vào miệng của hai người đó thật chẳng đáng tin. Thế này lát nữa ai sẽ là người chở hai con sâu rượu này về?
"Đây là anh nói nói đấy nhé, đợi hai người đó gục anh đi mà khiêng họ về."
Lục Nhất Minh vỗ ngực đảm bảo. "Em cứ tin vào anh, chốc lát họ không chịu dừng anh sẽ xách họ về như đã hứa."
Tôi không thèm để vào tai, bĩu môi một cái.
"Cái đó thì chưa chắc, chẳng biết ai phải khiêng ai đâu."
"Hả em nói gì cơ anh nghe không rõ?"
"Không có gì, tôi tự lẩm bẩm một mình ấy mà."
***
Vài tiếng sau...
Quả đúng như tôi dự đoán, điều tôi linh cảm đã trở thành sự thật.
Lục Nhất Minh bế bổng tôi lên trong tiếng phản đối cật lực từ tôi. Còn Vân Vân và Hoàng Gia Huy ấy à?
Sớm gục từ lâu rồi!
"Này này! Anh đã bảo sẽ đưa họ về mà, sao bây giờ lại nuốt lời?"
Lục Nhất Minh đáp lại bằng cái giọng ngà ngà say, tôi vội bịt mũi lại vì hơi thở anh ta toàn là mùi bia nồng nặc đến phát ớn.
"Anh đúng là có bảo sẽ đưa họ về, nhưng anh hứa đưa về khi nào họ ăn hết đồ nhắm thì thôi mà nhỉ. Em thấy đấy, bia vẫn còn, đồ nhắm chưa ăn hết... về làm gì? Cứ kệ họ ở đấy hưởng thụ gió biển."
"Nhưng... nhỡ họ bị cảm lạnh thì sao?"
"Làm gì có chuyện đó, em nhìn thấy cái lều đẳng kia không?"
"Lều đó là của khách! Anh vô duyên thật!"
"Quyên đi, đó là lều anh mang theo đấy, khách ở đâu ra! Họ thấy lạnh sẽ tự khắc biết đường chui vào."
"Thế lại càng không được! Cô nam quả nữ trong một cái lều, nhỡ đâu..."
Lục Nhất Minh không có chủ đích hôn chụt một cái lên môi tôi.
"Say quắc cần câu, làm ăn được cái gì hả? Em lo nghĩ nhiều như thế chỉ tổ già đầu ra, biết chưa?"
Tôi định nói thêm vài câu nhưng Lục Nhất Minh dứt khoát đặt tôi lên ghế lái phụ, không cho tôi cơ hội biện minh.
Biết mọi sự đã rồi, ngoài nước ngồi im trên ghế tôi còn có thể làm gì nữa đây?
"Ờm nhưng mà... anh đang say, lái xe có ổn không vậy?"
"Em thiếu niềm tin ở anh đến thế à?"
"Không, tôi chỉ nhắc nhẹ thế thôi... chứ không có ý gì đâu."
"Em cứ ngủ một giấc đi, đằng nào lúc tỉnh dậy mình đang ở nhà chú Tuấn." Lục Nhất Minh nói chắc như đinh đóng cột bằng thái độ vô cùng tự tin.
"Không, tôi chỉ nhắc nhẹ thế thôi... chứ không có ý gì đâu."
"Em cứ ngủ một giấc đi, đằng nào lúc tỉnh dậy mình đang ở nhà chú Tuấn." Lục Nhất Minh nói chắc như đinh đóng cột bằng thái độ vô cùng tự tin.
"Nhưng nhõ may... tôi nói nhỡ may thôi nhé, anh gặp phải công an và bị bắt thổi nồng độ cồn thì sao? Nghe bảo phạt nặng lắm..."
"Không phải sợ, công an không sờ gáy tới anh đâu mà lo... Vì anh tìm hiểu kĩ từ trước rồi mà."
Không thể thuyết phục thêm, tôi đuối lý ngồi im như tượng tạc. Mắt nhắm lại phó mặc an toàn của bản thân cho số phận....
Thôi được rồi, tôi tạm tin anh ta một lần vậy.
Có điều... Vân Vân, tôi không yên tâm lắm về cậu ấy. Liệu việc bỏ lại cậu ấy bên cạnh Hoàng Gia Huy suốt một đêm là hành động sáng suốt không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.