Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 79: Vân Vân biến mất
Lan Mii
13/04/2024
Trong đầu Vân Vân không ngừng lặp lại câu hỏi đó, thậm chí đã từng có lúc có muốn hỏi hỏi thẳng Hoàng Gia Huy và muốn nghe anh ta trả lời như thế nào.
Nhưng sau cùng cô đã không làm vậy.
"Hỏi để làm gì kia chứ? Chuyện riêng tư của người ta mình lấy tư cách gì mà xen vào?"
"Lấy tư cách là người ái mộ anh ta ư?"
Cô lắc đầu quầy quậy.
"Không! Không! Mình không trơ trẽn tới mức đó, phẩm hạnh của một quý cô không cho phép mình làm vậy."
Đúng thế, niềm kiêu hãnh của một tiểu thư đài các là quá lớn, cho dù có cúi đầu hạ mình thì tuyệt nhiên người phải cúi đầu trước không phải là cô.
Vì lẽ đó, ngoài tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt Vân Vân thật không biết mình nên phản ứng thế nào cho đúng.
Cả hai đang duy trì trạng thái trầm mặc thì đột nhiên Hoàng Gia Huy đánh gãy sự im lặng nghẹt thở này trước.
"Cô không định đi thăm anh trai cô à? Tôi nghe loáng thoáng anh cô đang nhập viện."
"Rõ ràng là anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại."
"Không có, tôi đã nói với cô là mình vô tình nghe thấy rồi mà. Tai bị điếc à?"
Người này... Vân Vân có loại xúc động muốn cho cái con người đáng ghét kia một trận. Anh ta không cợt nhả với cô thì chết à?
Không làm gì được đối phương, cô tức giận quát lớn:
"Anh im đi! Đi hay ở là việc của tôi, không phiền anh phải quan tâm!"
Không chờ Hoàng Gia Huy phản ứng lại, Vân Vân quay ngoắt bỏ đi trước.
Hôm nay cô nhất định phải đến bệnh viện một chuyến vì có một việc quan trọng cần đích thân cô xác nhận.
***
Chiều muộn....
Lúc này độc mình tôi ở góc sân, cảm thấy mọi thứ im ắng rất khác so với thường ngày tôi vội hỏi Hoàng Gia Huy khi nhác thấy bóng dáng anh ta.
"Anh Huy! Vân Vân... nó đâu rồi? Anh có thấy bạn tôi đâu không?"
Hoàng Gia Huy cũng không vội đi ngay mà trả lời tôi.
"Không thấy, nhưng tôi nghe nói là có việc gấp cần đi ngay, chiều tối mới quay lại. Cô ta... không nói gì với cô à?"
Tôi lắc đầu.
"Không, cậu ấy không nói gì với tôi cả. Cũng không thấy để lại lời nhắn gì với tôi luôn."
Nghe tôi trả lời xong, Hoàng Gia Huy bèn buông một câu nghi ngờ tình bạn khăng khít và bền lâu giữa tôi và Vân Vân.
"Thế hả? Hai người làm bạn bè cái kiểu gì vậy? Đi đâu làm gì cũng không bảo ban với nhau nổi một câu là sao?"
"Ơ anh này hay nhỉ? Chúng tôi đúng là bạn bè của nhau thật nhưng có phải là bố mẹ và con cái của nhau quái đâu. Mắc mớ gì phải biết rõ lịch trình của nhau? Anh nghĩ chúng tôi chơi trò thám tử à?"
"Thì tôi tưởng hai người là bạn thân nên không có gì gọi là khoảng trời riêng tư..."
"Ô anh này tư duy cũng hay thật, không có khoảng trời riêng tư thì có khác gì chim bị nhốt trong lồng, cá bị nhốt trong chậu? Anh nói thế mà cũng nói được hả? Cái tôn trọng là thứ tối thiểu nhất giữa con người mà cũng không có thì thà rằng ở một mình đi."
"Tôi thấy anh có dấu hiệu giống thế rồi đấy, tôi khuyên anh nên thay đổi tư duy của mình đi thì hơn. Bảo sao đến bây giờ mãi chưa lấy được vợ..." Nói tới khúc này, tôi không nhịn được nghiến răng một cái, bồi thêm một câu cho bõ miệng. "Đáng đời anh lắm."
Những tưởng Hoàng Gia Huy sẽ nói lại một câu buốt óc gì đó, nhưng không...
Sau cái nghiến răng vừa rồi của tôi, anh ta không phản bác lại cũng chẳng nói năng gì, cứ đứng im re ra đấy.
"Sao không phản ứng gì thế? Bị tôi nói trúng ở khúc nào rồi à?"
Anh ta làu bàu "Trúng cái gì? Chẳng liên quan gì sất!"
Vâng, cứ ở đấy mà chẳng liên quan nữa đi. Vẻ mặt lầm lỳ đó lộ hết cả ra kia kìa.
"Tôi không cãi nhau với anh nữa, nói câu nào là cãi lại câu đấy. Chán lắm!"
"Cô thấy chán thì đừng bao giờ bắt chuyện với tôi, đây không rảnh tiếp."
Đấy, tôi nói góp ý vài câu anh ta cãi lại nhem nhẻm nhem nhẻm rồi. Nghĩ có tức không?
"Thôi được, anh trở về với hành tinh của anh đi. Tôi khuyên hết nước hết cái anh không nghe thì mặc xác anh vậy! Anh là nhất, nhất anh rồi."
Có phúc cùng hưởng, có họa thì tự đi mà gánh.
Việc của anh ta tôi không thèm quản nữa, mặc kệ anh ta muốn sao thì tùy vậy.
Nghĩ thế tôi vịn tay ghế đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài cổng tản bộ lúc cho thoải mái.
Còn ở đây thêm giây phút nào nữa tôi sợ mặt con tôi sẽ nhăn giống tôi mất. Tôi là mẹ bầu đấy mà anh ta chẳng thèm nhường nhịn tôi tí nào cả, cứ hơn thua từng câu nói một.
Cửa vừa mở, đập vào mắt là một bóng hình không muốn thấy nhất tôi bèn chán ghét nói lời xua đuổi.
"Cái gì đây? Khá khen cho nghị lực của anh đấy! Tôi đã nói đến thế rồi mà anh vẫn vác mặt đến đây à? Anh có lòng tự trọng không đấy?"
Kéo theo va li đứng thập thò ở cửa, Lục Nhất Minh không dám lỗ mãng xông vào, cứ đứng đó rồi nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy.
Cũng đúng, nếu sau tất cả mọi chuyện mà anh ta không cảm thấy áy náy với tôi một xíu nào thì phải xem lại cách sống của anh ta đi.
Còn đằng này thì...
Nhưng sau cùng cô đã không làm vậy.
"Hỏi để làm gì kia chứ? Chuyện riêng tư của người ta mình lấy tư cách gì mà xen vào?"
"Lấy tư cách là người ái mộ anh ta ư?"
Cô lắc đầu quầy quậy.
"Không! Không! Mình không trơ trẽn tới mức đó, phẩm hạnh của một quý cô không cho phép mình làm vậy."
Đúng thế, niềm kiêu hãnh của một tiểu thư đài các là quá lớn, cho dù có cúi đầu hạ mình thì tuyệt nhiên người phải cúi đầu trước không phải là cô.
Vì lẽ đó, ngoài tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt Vân Vân thật không biết mình nên phản ứng thế nào cho đúng.
Cả hai đang duy trì trạng thái trầm mặc thì đột nhiên Hoàng Gia Huy đánh gãy sự im lặng nghẹt thở này trước.
"Cô không định đi thăm anh trai cô à? Tôi nghe loáng thoáng anh cô đang nhập viện."
"Rõ ràng là anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại."
"Không có, tôi đã nói với cô là mình vô tình nghe thấy rồi mà. Tai bị điếc à?"
Người này... Vân Vân có loại xúc động muốn cho cái con người đáng ghét kia một trận. Anh ta không cợt nhả với cô thì chết à?
Không làm gì được đối phương, cô tức giận quát lớn:
"Anh im đi! Đi hay ở là việc của tôi, không phiền anh phải quan tâm!"
Không chờ Hoàng Gia Huy phản ứng lại, Vân Vân quay ngoắt bỏ đi trước.
Hôm nay cô nhất định phải đến bệnh viện một chuyến vì có một việc quan trọng cần đích thân cô xác nhận.
***
Chiều muộn....
Lúc này độc mình tôi ở góc sân, cảm thấy mọi thứ im ắng rất khác so với thường ngày tôi vội hỏi Hoàng Gia Huy khi nhác thấy bóng dáng anh ta.
"Anh Huy! Vân Vân... nó đâu rồi? Anh có thấy bạn tôi đâu không?"
Hoàng Gia Huy cũng không vội đi ngay mà trả lời tôi.
"Không thấy, nhưng tôi nghe nói là có việc gấp cần đi ngay, chiều tối mới quay lại. Cô ta... không nói gì với cô à?"
Tôi lắc đầu.
"Không, cậu ấy không nói gì với tôi cả. Cũng không thấy để lại lời nhắn gì với tôi luôn."
Nghe tôi trả lời xong, Hoàng Gia Huy bèn buông một câu nghi ngờ tình bạn khăng khít và bền lâu giữa tôi và Vân Vân.
"Thế hả? Hai người làm bạn bè cái kiểu gì vậy? Đi đâu làm gì cũng không bảo ban với nhau nổi một câu là sao?"
"Ơ anh này hay nhỉ? Chúng tôi đúng là bạn bè của nhau thật nhưng có phải là bố mẹ và con cái của nhau quái đâu. Mắc mớ gì phải biết rõ lịch trình của nhau? Anh nghĩ chúng tôi chơi trò thám tử à?"
"Thì tôi tưởng hai người là bạn thân nên không có gì gọi là khoảng trời riêng tư..."
"Ô anh này tư duy cũng hay thật, không có khoảng trời riêng tư thì có khác gì chim bị nhốt trong lồng, cá bị nhốt trong chậu? Anh nói thế mà cũng nói được hả? Cái tôn trọng là thứ tối thiểu nhất giữa con người mà cũng không có thì thà rằng ở một mình đi."
"Tôi thấy anh có dấu hiệu giống thế rồi đấy, tôi khuyên anh nên thay đổi tư duy của mình đi thì hơn. Bảo sao đến bây giờ mãi chưa lấy được vợ..." Nói tới khúc này, tôi không nhịn được nghiến răng một cái, bồi thêm một câu cho bõ miệng. "Đáng đời anh lắm."
Những tưởng Hoàng Gia Huy sẽ nói lại một câu buốt óc gì đó, nhưng không...
Sau cái nghiến răng vừa rồi của tôi, anh ta không phản bác lại cũng chẳng nói năng gì, cứ đứng im re ra đấy.
"Sao không phản ứng gì thế? Bị tôi nói trúng ở khúc nào rồi à?"
Anh ta làu bàu "Trúng cái gì? Chẳng liên quan gì sất!"
Vâng, cứ ở đấy mà chẳng liên quan nữa đi. Vẻ mặt lầm lỳ đó lộ hết cả ra kia kìa.
"Tôi không cãi nhau với anh nữa, nói câu nào là cãi lại câu đấy. Chán lắm!"
"Cô thấy chán thì đừng bao giờ bắt chuyện với tôi, đây không rảnh tiếp."
Đấy, tôi nói góp ý vài câu anh ta cãi lại nhem nhẻm nhem nhẻm rồi. Nghĩ có tức không?
"Thôi được, anh trở về với hành tinh của anh đi. Tôi khuyên hết nước hết cái anh không nghe thì mặc xác anh vậy! Anh là nhất, nhất anh rồi."
Có phúc cùng hưởng, có họa thì tự đi mà gánh.
Việc của anh ta tôi không thèm quản nữa, mặc kệ anh ta muốn sao thì tùy vậy.
Nghĩ thế tôi vịn tay ghế đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài cổng tản bộ lúc cho thoải mái.
Còn ở đây thêm giây phút nào nữa tôi sợ mặt con tôi sẽ nhăn giống tôi mất. Tôi là mẹ bầu đấy mà anh ta chẳng thèm nhường nhịn tôi tí nào cả, cứ hơn thua từng câu nói một.
Cửa vừa mở, đập vào mắt là một bóng hình không muốn thấy nhất tôi bèn chán ghét nói lời xua đuổi.
"Cái gì đây? Khá khen cho nghị lực của anh đấy! Tôi đã nói đến thế rồi mà anh vẫn vác mặt đến đây à? Anh có lòng tự trọng không đấy?"
Kéo theo va li đứng thập thò ở cửa, Lục Nhất Minh không dám lỗ mãng xông vào, cứ đứng đó rồi nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy.
Cũng đúng, nếu sau tất cả mọi chuyện mà anh ta không cảm thấy áy náy với tôi một xíu nào thì phải xem lại cách sống của anh ta đi.
Còn đằng này thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.