Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 48: Truyền Tin 4
Lâm Giác Giác
23/07/2024
Tô Anh không để ý đến sự kinh ngạc của bà ta, trực tiếp lấy sổ hộ khẩu và sổ lương thực ra nói: “Chủ nhiệm, Toàn Nhã Trân đã kết hôn rồi, hiện tại tôi và bà ấy đã cắt đứt quan hệ mẹ con. Tôi muốn chuyển hộ khẩu này ra ngoài. À nhân tiện, tôi sẽ gửi cho bà bằng chứng về sổ lương thực, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ theo quân.”
Chủ nhiệm đường phố bối rối: “Nhưng bà ấy không đích thân đến, điều này là trái quy định.”
Tạ Tinh nói: "Chủ nhiệm, thời gian của chúng ta rất eo hẹp, không lâu nữa là Tô Anh đã theo tôi vào quân đội, mong bà châm chước một chút."
Nghe những lời này của Tạ Tinh, trong lòng chủ nhiệm lại ngạc nhiên. Người nhà của họ cũng có người thân cũng đang phục vụ trong quân đội. Bà ta biết chỉ có người nhà của cán bộ cấp tiểu đoàn trưởng trở lên mới có thể theo quân.
Người yêu của Tô Anh nhìn tuổi còn trẻ, đi đứng còn không tiện mà đã là cán bộ cấp tiểu đoàn trưởng rồi sao?
Chủ nhiệm nhìn qua, thấy vẻ mặt Tạ Tinh rất bình tĩnh, chắc chắn anh không nói dối.
Tô Anh này đúng thật là may mắn.
Chủ nhiệm nở nụ cười: “Vậy được rồi, tình huống đặc biệt thì phải sử dụng cách đặc biệt .”
Cứ như vậy Tô Anh đã trở thành người đứng đầu nhà họ Tô, hộ khẩu gốc cũng chỉ có một người.
Bây giờ Toàn Nhã Trân đang sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để để ý tới.
Bà ta nhìn vào tờ báo, tròng mắt như sắp lồi ra.
Tô Anh!
Tô Anh!
Sao cô dám?
Bây giờ tất cả những người có máu mặt ở Thượng Hải đều biết bà ta đã làm gì, ngày hôm qua khi về nhà, ngay cả Từ Trường Chinh cũng không nói chuyện với bà ta nữa, bà cụ Từ thì chỉ vào mũi bà ta, mắng rất lâu.
Toàn Nhã Trân cảm thấy rất tủi thân, muốn nói vài lời với Giai Di, nhưng Trương Giai Di lại kéo Lục Quang Đình quay người rời đi.
Dù sao thì hiện tại bà ta đang ở trong tình trạng bị cô lập hoàn toàn.
"Nhã Trân à, Tô Anh nhà bà, à không, xem trí nhớ của tôi này, đã không còn là của nhà bà nữa rồi. Tô Anh bảo tôi đưa cho bà ít đồ."
Đối thủ một mất một còn trong đơn vị của Toàn Nhã Trân cười ha hả đi tới, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Toàn Nhã Trân nhìn thấy chiếc hộp trên tay bà ấy, trong lòng bà ta vẫn có chút mong đợi, chắc đấy là tiền.
Cho dù có cắt đứt mối quan hệ mẹ con, con nhóc này cũng sẽ không nỡ nhìn bà ta phải chịu khổ.
Chủ nhiệm đường phố bối rối: “Nhưng bà ấy không đích thân đến, điều này là trái quy định.”
Tạ Tinh nói: "Chủ nhiệm, thời gian của chúng ta rất eo hẹp, không lâu nữa là Tô Anh đã theo tôi vào quân đội, mong bà châm chước một chút."
Nghe những lời này của Tạ Tinh, trong lòng chủ nhiệm lại ngạc nhiên. Người nhà của họ cũng có người thân cũng đang phục vụ trong quân đội. Bà ta biết chỉ có người nhà của cán bộ cấp tiểu đoàn trưởng trở lên mới có thể theo quân.
Người yêu của Tô Anh nhìn tuổi còn trẻ, đi đứng còn không tiện mà đã là cán bộ cấp tiểu đoàn trưởng rồi sao?
Chủ nhiệm nhìn qua, thấy vẻ mặt Tạ Tinh rất bình tĩnh, chắc chắn anh không nói dối.
Tô Anh này đúng thật là may mắn.
Chủ nhiệm nở nụ cười: “Vậy được rồi, tình huống đặc biệt thì phải sử dụng cách đặc biệt .”
Cứ như vậy Tô Anh đã trở thành người đứng đầu nhà họ Tô, hộ khẩu gốc cũng chỉ có một người.
Bây giờ Toàn Nhã Trân đang sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để để ý tới.
Bà ta nhìn vào tờ báo, tròng mắt như sắp lồi ra.
Tô Anh!
Tô Anh!
Sao cô dám?
Bây giờ tất cả những người có máu mặt ở Thượng Hải đều biết bà ta đã làm gì, ngày hôm qua khi về nhà, ngay cả Từ Trường Chinh cũng không nói chuyện với bà ta nữa, bà cụ Từ thì chỉ vào mũi bà ta, mắng rất lâu.
Toàn Nhã Trân cảm thấy rất tủi thân, muốn nói vài lời với Giai Di, nhưng Trương Giai Di lại kéo Lục Quang Đình quay người rời đi.
Dù sao thì hiện tại bà ta đang ở trong tình trạng bị cô lập hoàn toàn.
"Nhã Trân à, Tô Anh nhà bà, à không, xem trí nhớ của tôi này, đã không còn là của nhà bà nữa rồi. Tô Anh bảo tôi đưa cho bà ít đồ."
Đối thủ một mất một còn trong đơn vị của Toàn Nhã Trân cười ha hả đi tới, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Toàn Nhã Trân nhìn thấy chiếc hộp trên tay bà ấy, trong lòng bà ta vẫn có chút mong đợi, chắc đấy là tiền.
Cho dù có cắt đứt mối quan hệ mẹ con, con nhóc này cũng sẽ không nỡ nhìn bà ta phải chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.