Sau Khi Trap Bạn Trai Qua Mạng Tôi Bị Sếp Dí
Chương 9
NThien
02/12/2024
Càng nghĩ càng tức, cậu không buồn trả lời Dư Dương nữa mà lên giường ngủ. Cũng tại tối qua vận động nhiều quá nên giờ cơ thể cậu mệt rã rời chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy, Quang Khải phát hiện bây giờ đã là buổi chiều. Cậu không ngờ bản thân lại ngủ nhiều đến vậy.
Quang Khải lọ mọ ra khỏi phòng, cậu thấy bóng dáng của Dư Dương, dáng ngồi thẳng tắp. Hắn thấy cậu thì quay qua hỏi:" Cậu là heo hả, bây giờ mới dậy."
Nếu không phải vì đồng lương, vì nghỉ phép một tuần cậu sẽ khoong ngại mà đập tên này vài cái vào đầu. Chẳng phải là do tên đã tra nam còn khó tán như anh nên tôi mới bị như này sao!
Nhưng cậu nào dám nói vậy, có cho cậu thêm 10 lá gan cậu cũng không dám nói gì bây giờ chỉ có một cái.
Quang Khải:" Tôi ngủ quên ạ."
Hắn nghe cậu nói vậy thì quay đi không để ý nữa, nhìn qua còn tưởng người lạnh lùng chính trực lắm. Nhưng thật ra là hắn không dám nhìn, bộ dạng cậu mới thức dậy khiến hắn tí thì chảy máu mũi may là hắn kìm chế được mà quay đi.
Chưa gì một tuần đi công tác cũng đã hết, phải nói là trừ cái hôm hai người mới lăn lộn xong thì hầu như ngày nào cậu cũng phải làm việc mệt như chó. Tên Dư Dương kia hết sai vặt cậu cái này thì lại sai đi làm việc khác. Nếu không phải sau chuyến công tác được nghỉ phép một tuần thì cậu đã nhân lúc hắn ngủ mà ám sát rồi.
Bây giờ Quang Khải đang thoả mái nằm trên giường, đã lâu lắm rồi cậu mới tận hưởng được cái cảm giác này.
Sau khi ngủ từ tối đến trưa, ăn trưa xong lại ngủ từ trưa đến tối thì Quang Khải mới lọ mọ dậy mở điện thoại ra xem có gì mới không.
Khi cậu mở điện thoại ra thì phát hiện một đống thông báo tin nhắn đến từ Dư Dương, phải nói là trong một tuần thôi mà quan hệ của cậu với hắn đã tốt lên trông thấy.
Có thể nói là hắn đã bắt đầu thích cậu rồi, nếu không sao lại chủ động nhắn tin như vậy được.
Nghĩ đến cảnh hắn ta đã có con mà vẫn nhắn tin mập mờ với cậu, Quang Khải tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Màn hình tin nhắn được mở ra, Dư Dương nhắn cho cậu rất nhiều, từ sáng đến trưa rồi đến tối. Dù cậu có không trả lời thì vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm, hắn ta có vẻ rất có kinh nghiệm.
Nhắn tin khôn hề khô khốc như lúc mới quen tí nào, cái cách nhắn tin này y hệt cậu vậy khiến Quang Khải có cảm giác như mình bị lấy người khác lấy bản quyền vậy.
Nhưng vì sự nghiệp đỉnh cao, cậu cẩn thận chọn lọc từ ngữ nhắn lại cho hắn.
Quang Khải: Xin lỗi ạ, em ngủ quên nên bây giờ mới thấy tin nhắn.
Có vẻ như Dư Dương rất rảnh, thấy cậu nhắn tin hắn nhanh chóng trả lời lại.
Dư Dương: Em là heo hả, ngủ từ sáng đến tận giờ.
Quang Khải cố kìm nén cảm xúc muốn đánh người qua điện thoại mà nhắn lại.
Quang Khải: Em bị ốm nên có chút buồn ngủ, hức bây giờ vẫn còn mệt.
Dư Dương: Bị ốm? Có nặng lắm không? Cần đi bệnh viện không?
Quang Khải nhìn dòng tin nhắn quan tâm của Dư Dương gửi đến thì vừa vui vừa buồn cười. Đâu thể nói là cậu bịa ra được, ấy vậy mà lí do ấu trĩ này mà hắn lại tin chứ.
Khi cậu còn định trêu hắn chút thì màn hình điện thoại hiện cuộc gọi video đến. Quang Khải liền sửng sốt, cậu lống cuống tay chân ấy vậy mà không hiểu kiểu gì ấn từ chối lại nhầm sang chấp nhận.
Quang Khải chỉ có thể cho camera chiếu lên trần nhà. Màn hình liền hiện lên khuôn mặt quan tâm lo lắng của Dư Dương.
" Em bị ốm nặng lắm không, em sống ở đâu đưa anh địa chỉ anh gọi người tới đón."
Quang Khải cố gắng giả vờ khàn giọng trả lời Dư Dương:" Khụ, em chỉ bị ốm nhẹ thôi, không sao."
" Thật không? Em cho anh xem mặt đi, khi đó anh mới tin được."
Cậu nghe hắn nói vậy thì nhanh chóng từ chối, bây giờ tóc tai cậu bù xù, đeo kính cận mà có bỏ ra thì hắn vẫn có thể nhìn ra nhân viên quèn cấp dưới là cậu.
" Không, khụ... Bây giờ không được, em bây giờ xấu lắm không muốn cho anh xem đâu."
Cứ tưởng vậy là qua ai mà dè Dư Dương lại dai như đỉa nói:" Không xấu, cho anh xem."
" Cho anh xem nhanh lên, nếu anh thấy nặng thì em phải đi bệnh viện."
" Anh là bác sĩ à, sao nhìn qua camera mà biết nặng hay không được...khụ khụ."
" Mẹ anh là viện trưởng bệnh viện, chú anh là bác sĩ lâu năm nên ngay từ nhỏ anh có nhiều kinh nghiệm lắm. Cho anh xem qua tình trạng em đi."
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Dư Dương, tự nhiên cậu cảm thấy bản thân cũng tồi thật, cơ mà đâu tồi bằng hắn được. Cậu là block xong mới kiếm đối tượng mới còn hắn là đây dưa không dứt với nhiều người.
Nghĩ vậy came giác tội lỗi cũng vơi đi nhiều, cậu nhanh chóng bấm kết thúc cuộc gọi rồi nhắn lại.
Quang Khải: Em thật sự không sao mà, em chỉ bị cảm chút thôi anh không cần lo lắng vậy đâu.
Dư Dương: Thật không, nếu ốm nặng thì phải xin nghỉ nhé nếu không là không được đâu.
Thấy hắn nhắn vậy cậu tay nhanh hơn não nhắn lại: Không sao, em đang được nghỉ phép một tuần ạ, không phải lo gì hết hi hi hi.
Dư Dương: Ồ, trùng hợp thật đấy ở công ty anh cũng có một nhân viên được nghỉ phép một tuần.
Lần nữa tỉnh dậy, Quang Khải phát hiện bây giờ đã là buổi chiều. Cậu không ngờ bản thân lại ngủ nhiều đến vậy.
Quang Khải lọ mọ ra khỏi phòng, cậu thấy bóng dáng của Dư Dương, dáng ngồi thẳng tắp. Hắn thấy cậu thì quay qua hỏi:" Cậu là heo hả, bây giờ mới dậy."
Nếu không phải vì đồng lương, vì nghỉ phép một tuần cậu sẽ khoong ngại mà đập tên này vài cái vào đầu. Chẳng phải là do tên đã tra nam còn khó tán như anh nên tôi mới bị như này sao!
Nhưng cậu nào dám nói vậy, có cho cậu thêm 10 lá gan cậu cũng không dám nói gì bây giờ chỉ có một cái.
Quang Khải:" Tôi ngủ quên ạ."
Hắn nghe cậu nói vậy thì quay đi không để ý nữa, nhìn qua còn tưởng người lạnh lùng chính trực lắm. Nhưng thật ra là hắn không dám nhìn, bộ dạng cậu mới thức dậy khiến hắn tí thì chảy máu mũi may là hắn kìm chế được mà quay đi.
Chưa gì một tuần đi công tác cũng đã hết, phải nói là trừ cái hôm hai người mới lăn lộn xong thì hầu như ngày nào cậu cũng phải làm việc mệt như chó. Tên Dư Dương kia hết sai vặt cậu cái này thì lại sai đi làm việc khác. Nếu không phải sau chuyến công tác được nghỉ phép một tuần thì cậu đã nhân lúc hắn ngủ mà ám sát rồi.
Bây giờ Quang Khải đang thoả mái nằm trên giường, đã lâu lắm rồi cậu mới tận hưởng được cái cảm giác này.
Sau khi ngủ từ tối đến trưa, ăn trưa xong lại ngủ từ trưa đến tối thì Quang Khải mới lọ mọ dậy mở điện thoại ra xem có gì mới không.
Khi cậu mở điện thoại ra thì phát hiện một đống thông báo tin nhắn đến từ Dư Dương, phải nói là trong một tuần thôi mà quan hệ của cậu với hắn đã tốt lên trông thấy.
Có thể nói là hắn đã bắt đầu thích cậu rồi, nếu không sao lại chủ động nhắn tin như vậy được.
Nghĩ đến cảnh hắn ta đã có con mà vẫn nhắn tin mập mờ với cậu, Quang Khải tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Màn hình tin nhắn được mở ra, Dư Dương nhắn cho cậu rất nhiều, từ sáng đến trưa rồi đến tối. Dù cậu có không trả lời thì vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm, hắn ta có vẻ rất có kinh nghiệm.
Nhắn tin khôn hề khô khốc như lúc mới quen tí nào, cái cách nhắn tin này y hệt cậu vậy khiến Quang Khải có cảm giác như mình bị lấy người khác lấy bản quyền vậy.
Nhưng vì sự nghiệp đỉnh cao, cậu cẩn thận chọn lọc từ ngữ nhắn lại cho hắn.
Quang Khải: Xin lỗi ạ, em ngủ quên nên bây giờ mới thấy tin nhắn.
Có vẻ như Dư Dương rất rảnh, thấy cậu nhắn tin hắn nhanh chóng trả lời lại.
Dư Dương: Em là heo hả, ngủ từ sáng đến tận giờ.
Quang Khải cố kìm nén cảm xúc muốn đánh người qua điện thoại mà nhắn lại.
Quang Khải: Em bị ốm nên có chút buồn ngủ, hức bây giờ vẫn còn mệt.
Dư Dương: Bị ốm? Có nặng lắm không? Cần đi bệnh viện không?
Quang Khải nhìn dòng tin nhắn quan tâm của Dư Dương gửi đến thì vừa vui vừa buồn cười. Đâu thể nói là cậu bịa ra được, ấy vậy mà lí do ấu trĩ này mà hắn lại tin chứ.
Khi cậu còn định trêu hắn chút thì màn hình điện thoại hiện cuộc gọi video đến. Quang Khải liền sửng sốt, cậu lống cuống tay chân ấy vậy mà không hiểu kiểu gì ấn từ chối lại nhầm sang chấp nhận.
Quang Khải chỉ có thể cho camera chiếu lên trần nhà. Màn hình liền hiện lên khuôn mặt quan tâm lo lắng của Dư Dương.
" Em bị ốm nặng lắm không, em sống ở đâu đưa anh địa chỉ anh gọi người tới đón."
Quang Khải cố gắng giả vờ khàn giọng trả lời Dư Dương:" Khụ, em chỉ bị ốm nhẹ thôi, không sao."
" Thật không? Em cho anh xem mặt đi, khi đó anh mới tin được."
Cậu nghe hắn nói vậy thì nhanh chóng từ chối, bây giờ tóc tai cậu bù xù, đeo kính cận mà có bỏ ra thì hắn vẫn có thể nhìn ra nhân viên quèn cấp dưới là cậu.
" Không, khụ... Bây giờ không được, em bây giờ xấu lắm không muốn cho anh xem đâu."
Cứ tưởng vậy là qua ai mà dè Dư Dương lại dai như đỉa nói:" Không xấu, cho anh xem."
" Cho anh xem nhanh lên, nếu anh thấy nặng thì em phải đi bệnh viện."
" Anh là bác sĩ à, sao nhìn qua camera mà biết nặng hay không được...khụ khụ."
" Mẹ anh là viện trưởng bệnh viện, chú anh là bác sĩ lâu năm nên ngay từ nhỏ anh có nhiều kinh nghiệm lắm. Cho anh xem qua tình trạng em đi."
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Dư Dương, tự nhiên cậu cảm thấy bản thân cũng tồi thật, cơ mà đâu tồi bằng hắn được. Cậu là block xong mới kiếm đối tượng mới còn hắn là đây dưa không dứt với nhiều người.
Nghĩ vậy came giác tội lỗi cũng vơi đi nhiều, cậu nhanh chóng bấm kết thúc cuộc gọi rồi nhắn lại.
Quang Khải: Em thật sự không sao mà, em chỉ bị cảm chút thôi anh không cần lo lắng vậy đâu.
Dư Dương: Thật không, nếu ốm nặng thì phải xin nghỉ nhé nếu không là không được đâu.
Thấy hắn nhắn vậy cậu tay nhanh hơn não nhắn lại: Không sao, em đang được nghỉ phép một tuần ạ, không phải lo gì hết hi hi hi.
Dư Dương: Ồ, trùng hợp thật đấy ở công ty anh cũng có một nhân viên được nghỉ phép một tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.