Chương 96
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
“Người là nữ hoàng tốt nhất của Kehya.”
Quốc vương lặp lại câu này, cậu ngẩng đầu nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi.
“Tất nhiên rồi.”
Người hát rong cười vui sướng.
Quốc vương nhẹ nói: “Cám ơn.”
Người hát rong cúi đầu thật thấp: “Đây là việc bọn ta nên làm, người Kehya sẵn sàng dốc sức cho ngài.”
Ông khẽ khàng lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho quốc vương.
… … …
Tháng hai sắp trôi qua.
Người hát rong theo lệnh của quốc vương, truyền bá bản ca dao xưa ở miền Bắc, đó là bản ca dao từ thời gia tộc Tường Vi thống trị miền Bắc, dùng những bản ca dao nhẹ nhàng làm điểm khởi đầu, trái ngược với sự cai trị khắc nghiệt của hoàng tộc tiểu bang, quốc vương dùng cách này để khéo léo chuyển hướng sự thù hận của người dân miền Bắc, đánh thức mối liên hệ giữa miền Bắc và gia tộc Tường Vi.
Bước thứ hai của chiến dịch tuyên truyền, đó là chế độ mà quốc vương đã sắp xếp được khi gia tộc Tường Vi thống trị miền Bắc.
Khi đó gia tộc Tường Vi đối xử bình đẳng với miền Bắc, người dân miền Bắc và người Legrand đều được đối xử như nhau.
Một bên là chế độ trang viên lao động khắc nghiệt, một bên là chế độ ân xá, ưu đãi bình đẳng.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, sẽ không khó để đưa ra lựa chọn phù hợp.
Quân phản loạn vốn đã lẻ tẻ thì đều đã buông vũ khí xuống, bạo động ở miền Bắc hoàn toàn lắng xuống. Lúc này, quốc vương nhận được một niềm vui bất ngờ: Dưới sự lãnh đạo của một cựu sĩ quan cấp trung của quân phản loạn tên là “Wood”, một nhóm dân tự do từng tham gia phong trào phản loạn đã cùng nhau ký một lá thư gửi quốc vương, cầu xin quốc vương cứu họ khỏi sự cai trị của hoàng tộc tiểu bang.
Sau khi đọc xong bản kiến nghị chung, quốc vương ngước mắt nhìn sĩ quan trẻ có hơi khẩn trương đang đứng trước mặt mình.
Sĩ quan Wood khoảng ngoài hai mươi, có nước da đỏ đúng đặc điểm miền Bắc, anh ta cao lớn và đôi mắt xanh xám mang theo sức sống của người trẻ tuổi. Sĩ quan có phần giống với tướng quân Ayton đã bị quốc vương chặt đầu cách đây không lâu, anh ta cũng xuất thân từ một nông dân bình thường, bằng dũng khí và sức mạnh của mình mà leo lên vị trí sĩ quan trung cấp trong quân đội.
“Ta nghe nói anh đã khiến tướng quân Edmund ăn không ít khổ.”
Quốc vương khép bản kiến nghị lại, nhìn sĩ quan trước mặt.
“Anh tới gặp ta, không lo lắng à?”
Cậu ám chỉ tướng quân Edmund hỗ trợ bá tước Henri tấn công Balbo, sĩ quan này đã dự đoán lộ trình hành quân của họ, bố trí phục kích trong thung lũng. Nếu không phải quân số của bọn họ quá ít và binh sĩ Anghel lại đặc biệt thích nghi với địa hình đồi núi, thì kết quả của trận chiến đó còn là một ẩn số.
Tuy nhiên, lần đó, vẫn để vị sĩ quan trẻ này dẫn đầu một đội tinh nhuệ của mình trốn thoát.
“Vì bá tước Henri vẫn có thể được bổ nhiệm làm chỉ huy một đội quân lớn như vậy, nên thần nghĩ mình có gì phải lo lắng.” Wood trả lời như vậy.
Bá tước Henri đã từng chọn phe đảng tân vương trong “biến cố Tường Vi”, còn tấn công nhiều thành của đảng bảo hoàng. Ngay cả người như bá tước Henri cũng được quốc vương trọng dụng trong chiến dịch chống quân quản loạn, đây là nguồn gốc can đảm của sĩ quan Wood —— anh ta cảm thấy quốc vương Legrand không tàn bạo và đẫm máu như lời đồn.
“Anh có cái tính thẳng đấy.”
Quốc vương khẽ mỉm cười.
Sĩ quan Wood khom người bày tỏ lòng thành: “Ta nghĩ, ngài càng muốn nghe lời nói thật hơn là bài phát biểu đường hoàng. Chẳng lẽ ngài sẽ từ chối lòng hối cải của thần dân sau khi tỉnh ngộ sao? Bệ hạ.”
“Đương nhiên là không.” Quốc vương bấm ngón tay vào nhau: “Ai lại từ chối một vị tướng quân trẻ và tài cao?”
“Tướng quân?” Sĩ quan Wood bắt được thông tin trong lời của quốc vương, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động: “Ý của ngài là…”
“Khi anh có đủ can đảm để bước vào đây, thì anh đã được rồi.”
Quốc vương mỉm cười.
Hắn đưa một phần bổ nhiệm cho Wood sĩ quan.
Quốc vương đã chọn một người như vậy.
Sau khi tất cả hoàng tộc Balbo và Newcastle bị quốc vương thanh trừng sạch sẽ, một khoảng trống quyền lực đã hình thành ở đây. Việc thành lập chính quyền địa phương mới phải cân nhắc nhiều thứ. Khỏi phải nói, đại đa số các ứng cử viên cho hai chính quyền mới phải là thành viên được hoàng tộc tin tưởng, ở đây phải chịu sự kiểm soát chặt chẽ của quốc vương. Nhưng quốc vương không có ý định mù quáng bổ nhiệm người Legrand cai quản những nơi này, cho dù là họ đã quen thuộc với các điều kiện cụ thể của địa phương hay họ được người dân miền Bắc chấp nhận, đó cũng không phải là một ý hay.
Dễ khiến bùng nổ bạo loạn ở vùng đất, khó khăn lắm mới lấy lại được.
Trong quá trình Balbo và Newcastle hoàn toàn hòa nhập với Legrand, quốc vương phải dùng một số biện pháp nhẹ nhàng hơn để xoa dịu lòng người dân địa phương.
Cậu cần một người miền Bắc để đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Người miền Bắc này cần phải đủ thông minh, có chút ảnh hưởng và không được xuất thân từ một quý tộc địa phương.
Sĩ quan Wood tình cờ đáp ứng các điều kiện này, thậm chí còn vượt xa.
Sĩ quan Wood xuất thân bình dân, bổ nhiệm anh ta làm một trong những quan chấp chính sẽ khiến người nông dân miền Bắc dấy lên hi vọng cải thiện địa vị và quyền lợi của bọn họ, anh ta vốn là một thành viên của quân phản loạn, nhưng anh ta lại được quốc vương trọng dụng. Điều này có thể làm cho những người đã từng tham gia phong trào phản loạn không còn sợ hãi, ở một mức độ nhất định, cũng giảm được ảnh hưởng một ít biện pháp mạnh mà quốc vương đã áp dụng trước đây. Còn sĩ quan Wood chỉ dựa vào quốc vương ủng hộ mới có được quyền thế và địa vị, mối quan hệ lợi ích ngăn cản anh ta không dễ phản loạn như các quý tộc địa phương.
Đơn kiến nghị chung của sĩ quan Wood cũng phản ánh đầu óc chính trị của anh ta.
Anh ta là người thông minh mà quốc vương cần.
“Ta hy vọng anh sẽ không làm ta thất vọng.” Quốc vương nói với sĩ quan Wood đã quỳ một gối và thề trung thành.
“Đương nhiên, lúc thần vào thành còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn.” Sĩ quan Wood trả lời, anh ta chợt dừng lại rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Một câu hỏi vượt quá bổn phận… ngài sẽ làm cho miền Bắc tốt lên chứ? Nó sẽ yên bình và đẹp như ca dao, phải không?”
“Phải, nó sẽ.”
Quốc vương trả lời.
Sĩ quan Wood giơ tay gõ vào tim: “Vậy thần yên tâm rồi.”
Anh ta như trút được gánh nặng lui ra ngoài.
Điều mà sĩ quan Wood không biết là câu hỏi cuối cùng hơi thất lễ của anh ta, đã khiến anh ta vượt qua cửa ải cuối cùng của quốc vương. Cậu không hề ghét những người có tham vọng và khao khát quyền lực. Nhưng một người có tham vọng, rồi lại hy vọng quê hương trở nên tốt đẹp, thì mới thích hợp đảm nhiệm vị trí đó hơn.
Sĩ quan Wood rời thành Bomari với tin vui, còn quốc vương bắt đầu chính thức ra một loạt mệnh lệnh.
Legrand lấy lại các quyền đã từng cho hoàng tộc Balbo và Newcastle, từ nay về sau hoàng tộc Legrand trực tiếp cai trị hai nơi này, Balbo và Newcastle từ nước đổi thành quận. Các quan chức quận mới do chính quốc vương bổ nhiệm.
Các chấp sự thành quân sự ở cả hai nơi đều được bổ nhiệm lại.
Các trang viên ở hai nơi bị bãi bỏ, quốc vương đã thành lập các tòa án cố định ở địa phương.
Balbo và Newcastle sẽ có quyền tự do lựa chọn đại diện thành thị để tham gia vào quốc hội của đế quốc Legrand.
…
Một loạt luật này được gọi là “Lệ cũ miền Bắc”, có nghĩa là nó không thành lập một hệ thống mới ở miền Bắc, mà là khôi phục lại quyền cai trị của gia tộc Tường Vi.
Khi chính quyền của Balbo và Newcastle bắt đầu thành lập, nghĩa vụ quân sự đã kết thúc, quốc vương lần lượt giải tán quân đội đã tập hợp, chỉ để lại thiết kỵ Tường Vi và một số kỵ sĩ được ban thưởng.
Cuối tháng 2 năm 1433.
Tuyết dày bắt đầu tan, băng tan hội tụ thành sông, chồi non bắt đầu nảy mầm.
Quốc vương để lại bộ hạ cũ của công tước Buckingham —— phó tướng trấn thủ thành Bomari, còn cậu thì chỉ huy thiết kỵ Tường Vi bắt đầu khởi hành trở về cung điện Tường Vi.
Phó tướng đứng trên tường thành Bomari, dõi mắt nhìn quốc vương dẫn thiết kỵ Tường Vi dần dần đi xa, ông ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao ở trung tâm thành.
“Mùa đông đã qua.”
…
Thành Metzl.
Tin tức về chiến thắng ở miền Bắc đã được truyền về Legrand một thời gian trước.
Mọi người trong thủ đô đều vui mừng, thắng lợi của cuộc chiến đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người, các nhà biên niên sử không tiếc dùng giọng điệu kính ngưỡng khen ngợi công lao của quốc vương. Hôm nay, quốc vương đã chiến thắng trở lại, vì vậy một nhóm quý tộc, thị trưởng và toàn bộ thành viên thị chính, hàng trăm thành viên phường hội đã lặng lẽ chờ đợi bên ngoài cổng thành.
(*) 行会: Phường hội là tổ chức của thợ thủ công cùng nghề hoặc của nhà buôn cùng buôn một thứ hàng trong xã hội phong kiến. Các dạng sớm nhất của phường hội được hình thành là các hiệp hội thương nhân.
Chỉ huy những người này là tướng quân John.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, tướng quân John đã trở nên chững chạc hơn, thậm chí còn có chút lạnh lùng nghiêm nghị, khi một số quý tộc già trông thấy anh, suýt nữa tưởng là mình đã gặp được công tước Buckingham khi còn trẻ. Lúc này anh đứng ở trước đội ngũ, ngồi thẳng tắp trên ngựa, có chút làm người ta khó hiểu chính là, tướng quân John đeo một đôi găng tay sắt.
Điều này có vẻ không hợp với lễ nghi.
Nhưng không ai dám hỏi tướng quân John.
“Tới rồi! Bệ hạ đã về rồi!”
Đám người đang ngóng trông bỗng nhiên xôn xao.
Khói bụi bốc lên từ phía chân trời, các kỵ sĩ lao nhanh đến dưới ánh mặt trời rực rỡ, họ giống như lúc rời đi, giương cao lá cờ đỏ tươi, hàng trăm vương kỳ Tường Vi mở ra hệt như làn sóng máu sôi trào. So với lúc rời đi, khí thế trên người những kỵ sĩ này càng thêm khắc nghiệt.
Cách rất xa, có thể cảm nhận được khí thế có thể san bằng tất cả chướng ngại.
Thẳng tiến không lùi.
Đầu tiên đám người im lặng, sau đó là tiếng reo hò còn cao hơn trước, tiếng reo hò đầy tự hào —— đây là quân vương Legrand của họ! Đây là quân đội của Legrand! Kỵ sĩ của họ!
Niềm kiêu hãnh của Legrand!
Đội ngũ chiến thắng dần tiến đến, tướng quân John nãy giờ vẫn đứng yên đột nhiên giục ngựa về phía trước. Hành động được cho là thất lễ của tướng quân John làm cho những người khác hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó họ đã thấy kỵ sĩ dẫn đầu đội ngũ trở lại đối diện giơ roi ngựa lên, tất cả thiết kỵ Tường Vi đồng loạt ngừng lại.
Tiếng chiến mã lao nhanh lập tức biến mất, dường như trên đời chỉ còn lại hai chiến mã, hai kỵ sĩ đang nhìn nhau.
Quốc vương lẳng lặng nhìn tướng quân John giục ngựa đến.
Đến trước mặt quốc vương, tướng quân John tung người xuống ngựa.
Quốc vương cũng tung người xuống ngựa, tướng quân John trở nên giống một chú sư tử trẻ hơn trong trí nhớ của cậu.
“Ta rất xin lỗi.”
Quốc vương nhỏ giọng nói, những người khác đều cách họ rất xa. Đứng ở đây là một cặp anh em, mà không phải quốc vương và tướng quân của cậu. Quốc vương không nói tại sao cậu xin lỗi, nhưng cả hai đều biết tại sao.
“Ngài đừng áy náy.” Tướng quân John nhìn chăm chú vào đôi mắt quốc vương: “Ông ấy đã chuẩn bị sẵn cho việc này. Ông ấy có để lại vài thứ. Sau khi trở về, ta nghĩ ngài sẽ muốn xem.”
Quốc vương không nói gì.
Tướng quân John ôm chặt quốc vương, khẽ nói: “Ông ấy luôn tự hào về ngài.”
Buông quốc vương ra, tướng quân John lui về phía sau một bước, quỳ một gối xuống đất, giơ nắm đấm gõ vào tim:
“Thần đã chuẩn bị sẵn kiếm và găng tay sắt. Xin bệ hạ cho phép thần trở thành người bảo vệ bệ hạ!”
Quốc vương lặp lại câu này, cậu ngẩng đầu nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi.
“Tất nhiên rồi.”
Người hát rong cười vui sướng.
Quốc vương nhẹ nói: “Cám ơn.”
Người hát rong cúi đầu thật thấp: “Đây là việc bọn ta nên làm, người Kehya sẵn sàng dốc sức cho ngài.”
Ông khẽ khàng lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho quốc vương.
… … …
Tháng hai sắp trôi qua.
Người hát rong theo lệnh của quốc vương, truyền bá bản ca dao xưa ở miền Bắc, đó là bản ca dao từ thời gia tộc Tường Vi thống trị miền Bắc, dùng những bản ca dao nhẹ nhàng làm điểm khởi đầu, trái ngược với sự cai trị khắc nghiệt của hoàng tộc tiểu bang, quốc vương dùng cách này để khéo léo chuyển hướng sự thù hận của người dân miền Bắc, đánh thức mối liên hệ giữa miền Bắc và gia tộc Tường Vi.
Bước thứ hai của chiến dịch tuyên truyền, đó là chế độ mà quốc vương đã sắp xếp được khi gia tộc Tường Vi thống trị miền Bắc.
Khi đó gia tộc Tường Vi đối xử bình đẳng với miền Bắc, người dân miền Bắc và người Legrand đều được đối xử như nhau.
Một bên là chế độ trang viên lao động khắc nghiệt, một bên là chế độ ân xá, ưu đãi bình đẳng.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, sẽ không khó để đưa ra lựa chọn phù hợp.
Quân phản loạn vốn đã lẻ tẻ thì đều đã buông vũ khí xuống, bạo động ở miền Bắc hoàn toàn lắng xuống. Lúc này, quốc vương nhận được một niềm vui bất ngờ: Dưới sự lãnh đạo của một cựu sĩ quan cấp trung của quân phản loạn tên là “Wood”, một nhóm dân tự do từng tham gia phong trào phản loạn đã cùng nhau ký một lá thư gửi quốc vương, cầu xin quốc vương cứu họ khỏi sự cai trị của hoàng tộc tiểu bang.
Sau khi đọc xong bản kiến nghị chung, quốc vương ngước mắt nhìn sĩ quan trẻ có hơi khẩn trương đang đứng trước mặt mình.
Sĩ quan Wood khoảng ngoài hai mươi, có nước da đỏ đúng đặc điểm miền Bắc, anh ta cao lớn và đôi mắt xanh xám mang theo sức sống của người trẻ tuổi. Sĩ quan có phần giống với tướng quân Ayton đã bị quốc vương chặt đầu cách đây không lâu, anh ta cũng xuất thân từ một nông dân bình thường, bằng dũng khí và sức mạnh của mình mà leo lên vị trí sĩ quan trung cấp trong quân đội.
“Ta nghe nói anh đã khiến tướng quân Edmund ăn không ít khổ.”
Quốc vương khép bản kiến nghị lại, nhìn sĩ quan trước mặt.
“Anh tới gặp ta, không lo lắng à?”
Cậu ám chỉ tướng quân Edmund hỗ trợ bá tước Henri tấn công Balbo, sĩ quan này đã dự đoán lộ trình hành quân của họ, bố trí phục kích trong thung lũng. Nếu không phải quân số của bọn họ quá ít và binh sĩ Anghel lại đặc biệt thích nghi với địa hình đồi núi, thì kết quả của trận chiến đó còn là một ẩn số.
Tuy nhiên, lần đó, vẫn để vị sĩ quan trẻ này dẫn đầu một đội tinh nhuệ của mình trốn thoát.
“Vì bá tước Henri vẫn có thể được bổ nhiệm làm chỉ huy một đội quân lớn như vậy, nên thần nghĩ mình có gì phải lo lắng.” Wood trả lời như vậy.
Bá tước Henri đã từng chọn phe đảng tân vương trong “biến cố Tường Vi”, còn tấn công nhiều thành của đảng bảo hoàng. Ngay cả người như bá tước Henri cũng được quốc vương trọng dụng trong chiến dịch chống quân quản loạn, đây là nguồn gốc can đảm của sĩ quan Wood —— anh ta cảm thấy quốc vương Legrand không tàn bạo và đẫm máu như lời đồn.
“Anh có cái tính thẳng đấy.”
Quốc vương khẽ mỉm cười.
Sĩ quan Wood khom người bày tỏ lòng thành: “Ta nghĩ, ngài càng muốn nghe lời nói thật hơn là bài phát biểu đường hoàng. Chẳng lẽ ngài sẽ từ chối lòng hối cải của thần dân sau khi tỉnh ngộ sao? Bệ hạ.”
“Đương nhiên là không.” Quốc vương bấm ngón tay vào nhau: “Ai lại từ chối một vị tướng quân trẻ và tài cao?”
“Tướng quân?” Sĩ quan Wood bắt được thông tin trong lời của quốc vương, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động: “Ý của ngài là…”
“Khi anh có đủ can đảm để bước vào đây, thì anh đã được rồi.”
Quốc vương mỉm cười.
Hắn đưa một phần bổ nhiệm cho Wood sĩ quan.
Quốc vương đã chọn một người như vậy.
Sau khi tất cả hoàng tộc Balbo và Newcastle bị quốc vương thanh trừng sạch sẽ, một khoảng trống quyền lực đã hình thành ở đây. Việc thành lập chính quyền địa phương mới phải cân nhắc nhiều thứ. Khỏi phải nói, đại đa số các ứng cử viên cho hai chính quyền mới phải là thành viên được hoàng tộc tin tưởng, ở đây phải chịu sự kiểm soát chặt chẽ của quốc vương. Nhưng quốc vương không có ý định mù quáng bổ nhiệm người Legrand cai quản những nơi này, cho dù là họ đã quen thuộc với các điều kiện cụ thể của địa phương hay họ được người dân miền Bắc chấp nhận, đó cũng không phải là một ý hay.
Dễ khiến bùng nổ bạo loạn ở vùng đất, khó khăn lắm mới lấy lại được.
Trong quá trình Balbo và Newcastle hoàn toàn hòa nhập với Legrand, quốc vương phải dùng một số biện pháp nhẹ nhàng hơn để xoa dịu lòng người dân địa phương.
Cậu cần một người miền Bắc để đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Người miền Bắc này cần phải đủ thông minh, có chút ảnh hưởng và không được xuất thân từ một quý tộc địa phương.
Sĩ quan Wood tình cờ đáp ứng các điều kiện này, thậm chí còn vượt xa.
Sĩ quan Wood xuất thân bình dân, bổ nhiệm anh ta làm một trong những quan chấp chính sẽ khiến người nông dân miền Bắc dấy lên hi vọng cải thiện địa vị và quyền lợi của bọn họ, anh ta vốn là một thành viên của quân phản loạn, nhưng anh ta lại được quốc vương trọng dụng. Điều này có thể làm cho những người đã từng tham gia phong trào phản loạn không còn sợ hãi, ở một mức độ nhất định, cũng giảm được ảnh hưởng một ít biện pháp mạnh mà quốc vương đã áp dụng trước đây. Còn sĩ quan Wood chỉ dựa vào quốc vương ủng hộ mới có được quyền thế và địa vị, mối quan hệ lợi ích ngăn cản anh ta không dễ phản loạn như các quý tộc địa phương.
Đơn kiến nghị chung của sĩ quan Wood cũng phản ánh đầu óc chính trị của anh ta.
Anh ta là người thông minh mà quốc vương cần.
“Ta hy vọng anh sẽ không làm ta thất vọng.” Quốc vương nói với sĩ quan Wood đã quỳ một gối và thề trung thành.
“Đương nhiên, lúc thần vào thành còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn.” Sĩ quan Wood trả lời, anh ta chợt dừng lại rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Một câu hỏi vượt quá bổn phận… ngài sẽ làm cho miền Bắc tốt lên chứ? Nó sẽ yên bình và đẹp như ca dao, phải không?”
“Phải, nó sẽ.”
Quốc vương trả lời.
Sĩ quan Wood giơ tay gõ vào tim: “Vậy thần yên tâm rồi.”
Anh ta như trút được gánh nặng lui ra ngoài.
Điều mà sĩ quan Wood không biết là câu hỏi cuối cùng hơi thất lễ của anh ta, đã khiến anh ta vượt qua cửa ải cuối cùng của quốc vương. Cậu không hề ghét những người có tham vọng và khao khát quyền lực. Nhưng một người có tham vọng, rồi lại hy vọng quê hương trở nên tốt đẹp, thì mới thích hợp đảm nhiệm vị trí đó hơn.
Sĩ quan Wood rời thành Bomari với tin vui, còn quốc vương bắt đầu chính thức ra một loạt mệnh lệnh.
Legrand lấy lại các quyền đã từng cho hoàng tộc Balbo và Newcastle, từ nay về sau hoàng tộc Legrand trực tiếp cai trị hai nơi này, Balbo và Newcastle từ nước đổi thành quận. Các quan chức quận mới do chính quốc vương bổ nhiệm.
Các chấp sự thành quân sự ở cả hai nơi đều được bổ nhiệm lại.
Các trang viên ở hai nơi bị bãi bỏ, quốc vương đã thành lập các tòa án cố định ở địa phương.
Balbo và Newcastle sẽ có quyền tự do lựa chọn đại diện thành thị để tham gia vào quốc hội của đế quốc Legrand.
…
Một loạt luật này được gọi là “Lệ cũ miền Bắc”, có nghĩa là nó không thành lập một hệ thống mới ở miền Bắc, mà là khôi phục lại quyền cai trị của gia tộc Tường Vi.
Khi chính quyền của Balbo và Newcastle bắt đầu thành lập, nghĩa vụ quân sự đã kết thúc, quốc vương lần lượt giải tán quân đội đã tập hợp, chỉ để lại thiết kỵ Tường Vi và một số kỵ sĩ được ban thưởng.
Cuối tháng 2 năm 1433.
Tuyết dày bắt đầu tan, băng tan hội tụ thành sông, chồi non bắt đầu nảy mầm.
Quốc vương để lại bộ hạ cũ của công tước Buckingham —— phó tướng trấn thủ thành Bomari, còn cậu thì chỉ huy thiết kỵ Tường Vi bắt đầu khởi hành trở về cung điện Tường Vi.
Phó tướng đứng trên tường thành Bomari, dõi mắt nhìn quốc vương dẫn thiết kỵ Tường Vi dần dần đi xa, ông ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao ở trung tâm thành.
“Mùa đông đã qua.”
…
Thành Metzl.
Tin tức về chiến thắng ở miền Bắc đã được truyền về Legrand một thời gian trước.
Mọi người trong thủ đô đều vui mừng, thắng lợi của cuộc chiến đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người, các nhà biên niên sử không tiếc dùng giọng điệu kính ngưỡng khen ngợi công lao của quốc vương. Hôm nay, quốc vương đã chiến thắng trở lại, vì vậy một nhóm quý tộc, thị trưởng và toàn bộ thành viên thị chính, hàng trăm thành viên phường hội đã lặng lẽ chờ đợi bên ngoài cổng thành.
(*) 行会: Phường hội là tổ chức của thợ thủ công cùng nghề hoặc của nhà buôn cùng buôn một thứ hàng trong xã hội phong kiến. Các dạng sớm nhất của phường hội được hình thành là các hiệp hội thương nhân.
Chỉ huy những người này là tướng quân John.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, tướng quân John đã trở nên chững chạc hơn, thậm chí còn có chút lạnh lùng nghiêm nghị, khi một số quý tộc già trông thấy anh, suýt nữa tưởng là mình đã gặp được công tước Buckingham khi còn trẻ. Lúc này anh đứng ở trước đội ngũ, ngồi thẳng tắp trên ngựa, có chút làm người ta khó hiểu chính là, tướng quân John đeo một đôi găng tay sắt.
Điều này có vẻ không hợp với lễ nghi.
Nhưng không ai dám hỏi tướng quân John.
“Tới rồi! Bệ hạ đã về rồi!”
Đám người đang ngóng trông bỗng nhiên xôn xao.
Khói bụi bốc lên từ phía chân trời, các kỵ sĩ lao nhanh đến dưới ánh mặt trời rực rỡ, họ giống như lúc rời đi, giương cao lá cờ đỏ tươi, hàng trăm vương kỳ Tường Vi mở ra hệt như làn sóng máu sôi trào. So với lúc rời đi, khí thế trên người những kỵ sĩ này càng thêm khắc nghiệt.
Cách rất xa, có thể cảm nhận được khí thế có thể san bằng tất cả chướng ngại.
Thẳng tiến không lùi.
Đầu tiên đám người im lặng, sau đó là tiếng reo hò còn cao hơn trước, tiếng reo hò đầy tự hào —— đây là quân vương Legrand của họ! Đây là quân đội của Legrand! Kỵ sĩ của họ!
Niềm kiêu hãnh của Legrand!
Đội ngũ chiến thắng dần tiến đến, tướng quân John nãy giờ vẫn đứng yên đột nhiên giục ngựa về phía trước. Hành động được cho là thất lễ của tướng quân John làm cho những người khác hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó họ đã thấy kỵ sĩ dẫn đầu đội ngũ trở lại đối diện giơ roi ngựa lên, tất cả thiết kỵ Tường Vi đồng loạt ngừng lại.
Tiếng chiến mã lao nhanh lập tức biến mất, dường như trên đời chỉ còn lại hai chiến mã, hai kỵ sĩ đang nhìn nhau.
Quốc vương lẳng lặng nhìn tướng quân John giục ngựa đến.
Đến trước mặt quốc vương, tướng quân John tung người xuống ngựa.
Quốc vương cũng tung người xuống ngựa, tướng quân John trở nên giống một chú sư tử trẻ hơn trong trí nhớ của cậu.
“Ta rất xin lỗi.”
Quốc vương nhỏ giọng nói, những người khác đều cách họ rất xa. Đứng ở đây là một cặp anh em, mà không phải quốc vương và tướng quân của cậu. Quốc vương không nói tại sao cậu xin lỗi, nhưng cả hai đều biết tại sao.
“Ngài đừng áy náy.” Tướng quân John nhìn chăm chú vào đôi mắt quốc vương: “Ông ấy đã chuẩn bị sẵn cho việc này. Ông ấy có để lại vài thứ. Sau khi trở về, ta nghĩ ngài sẽ muốn xem.”
Quốc vương không nói gì.
Tướng quân John ôm chặt quốc vương, khẽ nói: “Ông ấy luôn tự hào về ngài.”
Buông quốc vương ra, tướng quân John lui về phía sau một bước, quỳ một gối xuống đất, giơ nắm đấm gõ vào tim:
“Thần đã chuẩn bị sẵn kiếm và găng tay sắt. Xin bệ hạ cho phép thần trở thành người bảo vệ bệ hạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.