Chương 97
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Trường kiếm, găng tay sắt, người bảo vệ.
Quốc vương rút ra thanh kiếm của mình, đặt nó lên vai tướng quân John.
“Nhân danh Tường Vi, từ nay về sau ngài là người bảo vệ ta.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt tướng quân John, tuyên bố.
Tướng quân John gõ vào tim: “Vì vinh quang của Tường Vi!”
Các kỵ sĩ Tường Vi đằng sau quốc vương chứng kiến cảnh tượng này, họ rút ra trường kiếm của mình, giơ lên thật cao: “Vì vinh quang của Tường Vi”
Tôn nghiêm, vinh quang, thệ ước.
Đó là kỵ sĩ.
Quốc vương trở mình lên ngựa, tướng quân John cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, giống như công tước Buckingham đã làm khi ông đi theo William III xuất chinh.
Đội quân chiến thắng lại tiến về phía trước.
Đám đông đón tiếp hò reo, dòng lũ thiết giáp đi ngang qua tấm thảm đỏ trải ra từ bên trong cổng thành, người dân hai bên tung hoa lên người kỵ sĩ chiến thắng.
Balbo và Newcastle về với Legrand là một chiến thắng không giống bình thường.
Công tước Buckingham, hùng sư của đế quốc chết trận truyền về trong nước, ai nấy đều đau buồn tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó quốc vương lấy chiến thắng của mình tuyên bố với người dân: Sau Phong Vương Henri, Sư Vương Charles, William III, Legrand lại một lần nữa có một quân vương hùng mạnh.
Cậu đã đủ trưởng thành để gánh vác trọng trách mà cha và bác đã giao phó, có thể dẫn dắt mọi người đi tới thắng lợi.
Sau ngàn năm chia cắt và tan rã, tất cả người Legrand tự hào sự thịnh vượng trước đây đều khát vọng thấy cảnh ngọn cờ thống nhất, Balbo và Newcastle hệt như một đoạn mở đầu, họ đang thấy bình minh của hy vọng.
Các thị dân của thành Metzl đã sớm mặc bộ đồ tượng trưng cho Tường Vi, đổ ra đường như thủy triều để chào đón quốc vương chiến thắng trở lại và các kỵ sĩ của cậu, họ nồng nhiệt chào đón các kỵ sĩ chiến thắng. Trên đường phố, người ta xây dựng những tòa thành giả to lớn và công phu, diễn viên hí kịch thoa thuốc màu ca hát trong tòa thành, tưởng nhớ các thế hệ vị vua kiệt xuất.
Thậm chí những vở kịch này còn là lời chúc mừng cô nàng thành Metzl với quốc vương, cũng là lời cầu xin của mọi người:
Họ cầu xin quốc vương tiếp tục dẫn dắt các kỵ sĩ của mình bảo vệ đất nước.
Khi quốc vương và các kỵ sĩ của cậu đi vào trung tâm tòa thành, có vài cậu bé cô bé đội tường vi chạy ra khỏi đám đông, má của bé con đỏ bừng. Những cậu nhóc cô bé đã tháo những vòng tường vi trên đầu để tặng cho các kỵ sĩ dũng cảm, quốc vương cúi xuống nhận món quà thơ ngây này từ một cô bé.
Sau khi dâng vòng hoa, các cô bé và cậu nhóc nắm tay nhau ca hát, dẫn đường cho quốc vương:
“Muôn năm, đóa hoa của thế gian, kỵ sĩ Legrand anh hùng!”
Một nhà biên niên sử chứng kiến cảnh quốc vương nhận vòng hoa từ cô bé, ông đã viết một bản ghi chép một cách xúc động: “Quốc vương vĩ đại, mạnh mẽ và kiên định, người bảo vệ trung thành, kỵ sĩ dũng cảm không sợ chết, yêu thương người dân của họ… Một Legrand như vậy, một gia tộc Tường Vi như vậy, ai có thể nói rằng chúng ta không thể tận mắt chứng kiến vinh quang?
Sau một thời gian dài chia rẽ và tan rã, cuối cùng sẽ đạt được một sự thống nhất vĩ đại và vẻ vang.
Cả thành thị đã dâng tặng món quà của nàng cho quốc vương và kỵ sĩ của cậu.
Thuyền phó Charles, mặc áo khoác hai hàng nút, đứng giữa đám đông, nhìn quốc vương được bao quanh bởi mọi người đi vào cung điện Tường Vi với tướng quân John làm bạn bên cạnh. Charles thoáng yên tâm, ông ngẩng đầu nhìn kịch bản diễn tập trong tòa thành giả, vừa khéo đó là cảnh William III khiến ba mươi sáu bang phải cúi đầu.
“Gia tộc Tường Vi đều như vậy sao? William.”
Charles khẽ hỏi.
Cứng cỏi, trầm lặng, dù gánh nặng đến đâu, họ luôn thẳng lưng bước từng bước về phía trước, khiến người ta cảm thấy họ là đấng toàn năng. Mãi cho đến giây phút họ chết đi, mới giật mình hiểu được, họ cũng là người phàm, cũng sẽ chết. William cũng vậy, công tước Buckingham cũng vậy.
Từ đầu tới cuối, họ sẽ chỉ luôn cho người ta thấy sức mạnh của mình, hệt như một thanh đao một thanh kiếm, cũng hệt như một tấm khiên.
Giọng Charles chìm trong tiếng hò reo.
Khi nhận được tin công tước Buckingham chết, Charles vẫn chưa thể yên lòng, vội vã trở lại bờ biển Đông Nam để hỗ trợ tướng quân John giải quyết chuyện nội bộ của Legrand. Trước khi rời đi, ông từng hỏi thuyền trưởng Hawkins, ông có muốn trở về một chuyến hay không.
Chí ít, hãy đến dự tang lễ của công tước Buckingham.
Charles không nói ra câu này, nhưng chắc Hawkins hiểu.
Gió biển hơi lành lạnh thổi qua, tàu ma “Jenny” khẽ nhấp nhô theo thủy triều, thuyền trưởng Hawkins đội chiếc mũ lệch và luôn không đúng đắn ngồi trên lan can lắc bình rượu: “Ta không về đâu, lời quý tộc chẳng có một câu đáng tin… ta sẽ tiếp tục làm cu li cho ổng ở đây.”
Lời của quý tộc không có một câu đáng tin, người từng nói sẽ bước lên boong tàu, đã chết trong khói lửa trước khi gặp lại đám bạn cũ.
Charles kéo cổ áo lên, ông theo dòng người đi đến cung điện.
… … …
Sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình chiến thắng trở lại, quốc vương đi tới dinh thự của công tước Buckingham.
Dinh thự của công tước Buckingham cách cung điện Tường Vi rất gần, trước đây nó được William III tặng cho công tước Buckingham, trên cửa chính của dinh thự có khắc huy hiệu của gia tộc Tường Vi. Nhưng sau khi đi vào, lại có thể cảm giác được, làm một tòa dinh thự của công tước mà nói, cách sắp xếp bên trong của nó quá giản dị.
Lúc trước William III đột nhiên chết bệnh qua đời để cho Legrand rơi vào hỗn loạn, vào lúc đó công tước Buckingham đã dùng gần như toàn bộ tài sản của mình để chèo chống tài chính cho hoàng gia. Nhưng việc này, công tước chưa bao giờ nhắc tới với cậu, sau khi cậu trưởng thành, công tước đã đốt hết giấy nợ.
Lúc quốc vương vừa mới tỉnh táo, muốn gom góp 20.000 bảng để chuộc lại anh họ, đã từng hỏi đại thần tài chính tình hình thu nhập của công tước. Câu trả lời cậu nhận được lúc đó khiến cậu bất ngờ.
Nhiều năm như vậy, công tước Buckingham giống như một người khổ hạnh, không coi trọng hưởng lạc, có lẽ sở thích duy nhất của ông là sưu tầm vũ khí và giáp chăng.
Quốc vương đi trên hành lang trưng bày nhiều bộ giáp.
Cậu nhìn từng bộ giáp, những bộ giáp này cũng không phải là đồ cổ gì, thậm chí đa số chúng đều đã tàn tạ cũ nát. Tướng quân John khẽ nói với cậu, mấy bộ giáp này là của công tước, hơn nữa cũng là binh lính của ông để lại. Sau mỗi trận chiến, công tước Buckingham luôn cố hết sức thu thập lại giáp của các kỵ sĩ đã chết.
“Ông ấy thường nhìn những bộ giáp này.”
Tướng quân John nhìn bộ giáp nhuốm máu.
Quốc vương nhìn quanh, hệt như đang thấy cụ già tóc đã bạc trắng một mình đi trên hành lang —— ông ấy đặt giáp mình và kỵ sĩ hy sinh cùng một chỗ, phải chăng làm vậy sẽ cảm thấy họ vẫn luôn sát cánh bên mình?
“Ông ấy là một vị tướng tốt.”
Quốc vương khẽ nói.
Cho nên có rất nhiều người, khi ông rút kiếm, sẽ không hề do dự xông lên cùng ông, vậy nên cũng có rất nhiều người, sau khi ông chết mà quên đi sợ hãi chiến đấu trên chiến trường, chỉ để quan tài của ông đặt chân đến vùng đất mà ông muốn giành lại.
Họ đến cuối hành lang, đó là thư phòng của công tước Buckingham.
“Thần để đồ lên bàn.” Tướng quân John nhìn quốc vương: “Mỗi lần ông ấy ra trận đều sẽ viết một lá thư giao cho thần. Ông ấy không về thì đưa cho ngài. Nếu ông ấy về thì đốt thư. Trong những việc mà ông ấy bảo thần làm, đây là điều duy nhất thần không làm… Thần đã để lại tất cả. Thần nghĩ, chắc ngài sẽ muốn xem thử.”
“Cảm ơn.”
Quốc vương đặt tay lên nắm cửa, hít sâu một hơi rồi từ từ đẩy cánh cửa vô cùng nặng nề ra.
Trong thư phòng thắp nến, lò sưởi còn đang cháy, giá sách rơi xuống đất mà trên đó bày rất nhiều bản chép tay. Chiếc bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, chiếc ghế có tay vịn mài mòn kéo nhẹ ra xa, trên lưng ghế là chiếc áo choàng đỏ mà quốc vương sai người tặng cho công tước Buckingham.
Mọi thứ trông giống như chủ nhân của thư phòng chỉ tạm rời đi, vẫn sẽ quay trở về.
Quốc vương lẳng lặng nhìn mọi thứ trong phòng một lúc lâu rồi đóng cửa bước vào một mình.
Cậu nhìn quanh thư phòng, đi tới bên cạnh bàn, đưa tay cầm lấy xấp thư ngay ngắn kia.
Mở bức thư đầu tiên, nét chữ mạnh mẽ lại quen thuộc ánh vào mắt:
“Bệ hạ:
Cho bác xin lỗi con, khi đọc bức thư này, bác không thể bên con được nữa…”
Tầm nhìn quốc vương chợt trở nên mơ hồ, cậu dựa vào bàn chầm chậm trượt xuống, cảm giác chua xót dâng lên, rốt cuộc cậu không thể chống đỡ được nữa.
Lúc này, một sự thật lạnh lùng mà chưa bao giờ rõ ràng đến thế ——
Từ giờ trở đi, công tước Buckingham sẽ không bao giờ cùng cậu giải quyết những chính sự nữa… Không ai có thể đọc hết tất cả thư từ một lần, giúp cậu phân loại những bức thư quan trọng. Sẽ không còn có người nói với cậu, hãy theo bác ra ngoài đi dạo một chút đi.
Trong cái lạnh bao trùm, quốc vương đưa tay che mặt, cậu nặng nề thở gấp.
Từ nay về sau, còn ai sẽ cho cậu cái ôm như cha đây?
Một chồng thư dày, mỗi lá đại diện cho một trận chiến của công tước Buckingham. Sau khi William III chết bệnh qua đời, để lại cho công tước Buckingham không chỉ mỗi đứa cháu thơ dại còn trong tã lót, mà còn là một Legrand đầy sóng gió, chiến tranh không ngớt… Nhiều năm qua, công tước vẫn như vậy, không biết mình có thể sống sót sau cuộc chiến hay không, nhưng vẫn dùng hết trận này đến trận khác để bảo vệ lãnh thổ của gia tộc Tường Vi.
Mỗi khi ra trận, ông đều sẵn sàng chuẩn bị tinh thần táng thân trên chiến trường.
Quốc vương đọc thư.
Trong mỗi bức thư, công tước Buckingham đều phân tích chi tiết về tình hình trong nước sẽ thay đổi như thế nào sau khi ông qua đời, từ tính cách của quý tộc nào đến sáng kiến nào mà bang đó có thể thực hiện, ai là người trung thành với hoàng gia…
Nếu ông chết trận, quốc vương có thể giữ vững tình hình chính trị theo lời khuyên của ông, nếu ông chiến thắng, quốc vương sẽ không biết bác mình chuẩn bị ra trận như thế nào.
Quá nhiều lá thư, quá nhiều cuộc chiến sinh tử.
Ai cũng sợ một cuộc chiến tranh mà mạng người như cỏ rác, dù một kỵ sĩ xuất sắc cỡ nào cũng có thể ngoài ý muốn chết trong chiến tranh. Loại người nào, mới có thể nhiều lần chuẩn bị sẵn sàng chết trong chiến tranh?
Ông hoàn toàn xứng đáng là hùng sư của đế quốc.
Quốc vương đọc đi đọc lại từng bức thư, dường như thấy được tình hình chính trị hỗn loạn đang dần lắng xuống trước quyết tâm của công tước Buckingham, thấy mình dần trưởng thành.
Bức thư của công tước Buckingham rất hiền hòa mà kiên định.
Ông là một tướng quân lạnh lùng cứng cỏi, một kỵ sĩ dũng cảm không sợ hãi, một người bác hiền lành.
Chỉ còn lại một lá thư cuối cùng, dài hơn tất cả lá thư trước đó.
“… Bác xin lỗi con, vì đã để con gánh vác toàn bộ số phận của Legrand từ khi sinh ra.”
Bức thư này được viết trước cuộc phản loạn của miền Bắc, khi đó cậu đã tỉnh khỏi cơn điên dại của mình, canh bạc điên rồ của gia tộc Tường Vi đã thắng. Trong những bức thư trước, công tước Buckingham chưa từng đề cập đến chuyện này, lúc đó cậu vẫn đang bị dày vò trong cơn điên loạn, công tước Buckingham không muốn bắt cậu phải gánh thêm bất kỳ trách nhiệm nào nữa.
Trong bức thư cuối cùng, công tước Buckingham đã kể hết về sự lựa chọn của mình và William.
“Một điều cuối cùng mà trước đây bác không thể nói với con, bác hy vọng điều này sẽ làm cho con hạnh phúc, cháu trai yêu quý của bác.” Nét chữ của công tước Buckingham rốt cuộc cũng ung dung hơn, hệt như tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được buông bỏ: “Về mẹ của con…”
Cửa bị người đẩy nhẹ ra.
Quốc vương ngẩng đầu, nhận ra rằng công tước Buckingham đã để lại món quà cuối cùng cho mình.
Người phụ nữ tóc đen mắt xanh đứng trước cửa, đôi mắt rưng rưng nhìn cậu, cố nở một nụ cười.
Quốc vương rút ra thanh kiếm của mình, đặt nó lên vai tướng quân John.
“Nhân danh Tường Vi, từ nay về sau ngài là người bảo vệ ta.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt tướng quân John, tuyên bố.
Tướng quân John gõ vào tim: “Vì vinh quang của Tường Vi!”
Các kỵ sĩ Tường Vi đằng sau quốc vương chứng kiến cảnh tượng này, họ rút ra trường kiếm của mình, giơ lên thật cao: “Vì vinh quang của Tường Vi”
Tôn nghiêm, vinh quang, thệ ước.
Đó là kỵ sĩ.
Quốc vương trở mình lên ngựa, tướng quân John cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, giống như công tước Buckingham đã làm khi ông đi theo William III xuất chinh.
Đội quân chiến thắng lại tiến về phía trước.
Đám đông đón tiếp hò reo, dòng lũ thiết giáp đi ngang qua tấm thảm đỏ trải ra từ bên trong cổng thành, người dân hai bên tung hoa lên người kỵ sĩ chiến thắng.
Balbo và Newcastle về với Legrand là một chiến thắng không giống bình thường.
Công tước Buckingham, hùng sư của đế quốc chết trận truyền về trong nước, ai nấy đều đau buồn tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó quốc vương lấy chiến thắng của mình tuyên bố với người dân: Sau Phong Vương Henri, Sư Vương Charles, William III, Legrand lại một lần nữa có một quân vương hùng mạnh.
Cậu đã đủ trưởng thành để gánh vác trọng trách mà cha và bác đã giao phó, có thể dẫn dắt mọi người đi tới thắng lợi.
Sau ngàn năm chia cắt và tan rã, tất cả người Legrand tự hào sự thịnh vượng trước đây đều khát vọng thấy cảnh ngọn cờ thống nhất, Balbo và Newcastle hệt như một đoạn mở đầu, họ đang thấy bình minh của hy vọng.
Các thị dân của thành Metzl đã sớm mặc bộ đồ tượng trưng cho Tường Vi, đổ ra đường như thủy triều để chào đón quốc vương chiến thắng trở lại và các kỵ sĩ của cậu, họ nồng nhiệt chào đón các kỵ sĩ chiến thắng. Trên đường phố, người ta xây dựng những tòa thành giả to lớn và công phu, diễn viên hí kịch thoa thuốc màu ca hát trong tòa thành, tưởng nhớ các thế hệ vị vua kiệt xuất.
Thậm chí những vở kịch này còn là lời chúc mừng cô nàng thành Metzl với quốc vương, cũng là lời cầu xin của mọi người:
Họ cầu xin quốc vương tiếp tục dẫn dắt các kỵ sĩ của mình bảo vệ đất nước.
Khi quốc vương và các kỵ sĩ của cậu đi vào trung tâm tòa thành, có vài cậu bé cô bé đội tường vi chạy ra khỏi đám đông, má của bé con đỏ bừng. Những cậu nhóc cô bé đã tháo những vòng tường vi trên đầu để tặng cho các kỵ sĩ dũng cảm, quốc vương cúi xuống nhận món quà thơ ngây này từ một cô bé.
Sau khi dâng vòng hoa, các cô bé và cậu nhóc nắm tay nhau ca hát, dẫn đường cho quốc vương:
“Muôn năm, đóa hoa của thế gian, kỵ sĩ Legrand anh hùng!”
Một nhà biên niên sử chứng kiến cảnh quốc vương nhận vòng hoa từ cô bé, ông đã viết một bản ghi chép một cách xúc động: “Quốc vương vĩ đại, mạnh mẽ và kiên định, người bảo vệ trung thành, kỵ sĩ dũng cảm không sợ chết, yêu thương người dân của họ… Một Legrand như vậy, một gia tộc Tường Vi như vậy, ai có thể nói rằng chúng ta không thể tận mắt chứng kiến vinh quang?
Sau một thời gian dài chia rẽ và tan rã, cuối cùng sẽ đạt được một sự thống nhất vĩ đại và vẻ vang.
Cả thành thị đã dâng tặng món quà của nàng cho quốc vương và kỵ sĩ của cậu.
Thuyền phó Charles, mặc áo khoác hai hàng nút, đứng giữa đám đông, nhìn quốc vương được bao quanh bởi mọi người đi vào cung điện Tường Vi với tướng quân John làm bạn bên cạnh. Charles thoáng yên tâm, ông ngẩng đầu nhìn kịch bản diễn tập trong tòa thành giả, vừa khéo đó là cảnh William III khiến ba mươi sáu bang phải cúi đầu.
“Gia tộc Tường Vi đều như vậy sao? William.”
Charles khẽ hỏi.
Cứng cỏi, trầm lặng, dù gánh nặng đến đâu, họ luôn thẳng lưng bước từng bước về phía trước, khiến người ta cảm thấy họ là đấng toàn năng. Mãi cho đến giây phút họ chết đi, mới giật mình hiểu được, họ cũng là người phàm, cũng sẽ chết. William cũng vậy, công tước Buckingham cũng vậy.
Từ đầu tới cuối, họ sẽ chỉ luôn cho người ta thấy sức mạnh của mình, hệt như một thanh đao một thanh kiếm, cũng hệt như một tấm khiên.
Giọng Charles chìm trong tiếng hò reo.
Khi nhận được tin công tước Buckingham chết, Charles vẫn chưa thể yên lòng, vội vã trở lại bờ biển Đông Nam để hỗ trợ tướng quân John giải quyết chuyện nội bộ của Legrand. Trước khi rời đi, ông từng hỏi thuyền trưởng Hawkins, ông có muốn trở về một chuyến hay không.
Chí ít, hãy đến dự tang lễ của công tước Buckingham.
Charles không nói ra câu này, nhưng chắc Hawkins hiểu.
Gió biển hơi lành lạnh thổi qua, tàu ma “Jenny” khẽ nhấp nhô theo thủy triều, thuyền trưởng Hawkins đội chiếc mũ lệch và luôn không đúng đắn ngồi trên lan can lắc bình rượu: “Ta không về đâu, lời quý tộc chẳng có một câu đáng tin… ta sẽ tiếp tục làm cu li cho ổng ở đây.”
Lời của quý tộc không có một câu đáng tin, người từng nói sẽ bước lên boong tàu, đã chết trong khói lửa trước khi gặp lại đám bạn cũ.
Charles kéo cổ áo lên, ông theo dòng người đi đến cung điện.
… … …
Sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình chiến thắng trở lại, quốc vương đi tới dinh thự của công tước Buckingham.
Dinh thự của công tước Buckingham cách cung điện Tường Vi rất gần, trước đây nó được William III tặng cho công tước Buckingham, trên cửa chính của dinh thự có khắc huy hiệu của gia tộc Tường Vi. Nhưng sau khi đi vào, lại có thể cảm giác được, làm một tòa dinh thự của công tước mà nói, cách sắp xếp bên trong của nó quá giản dị.
Lúc trước William III đột nhiên chết bệnh qua đời để cho Legrand rơi vào hỗn loạn, vào lúc đó công tước Buckingham đã dùng gần như toàn bộ tài sản của mình để chèo chống tài chính cho hoàng gia. Nhưng việc này, công tước chưa bao giờ nhắc tới với cậu, sau khi cậu trưởng thành, công tước đã đốt hết giấy nợ.
Lúc quốc vương vừa mới tỉnh táo, muốn gom góp 20.000 bảng để chuộc lại anh họ, đã từng hỏi đại thần tài chính tình hình thu nhập của công tước. Câu trả lời cậu nhận được lúc đó khiến cậu bất ngờ.
Nhiều năm như vậy, công tước Buckingham giống như một người khổ hạnh, không coi trọng hưởng lạc, có lẽ sở thích duy nhất của ông là sưu tầm vũ khí và giáp chăng.
Quốc vương đi trên hành lang trưng bày nhiều bộ giáp.
Cậu nhìn từng bộ giáp, những bộ giáp này cũng không phải là đồ cổ gì, thậm chí đa số chúng đều đã tàn tạ cũ nát. Tướng quân John khẽ nói với cậu, mấy bộ giáp này là của công tước, hơn nữa cũng là binh lính của ông để lại. Sau mỗi trận chiến, công tước Buckingham luôn cố hết sức thu thập lại giáp của các kỵ sĩ đã chết.
“Ông ấy thường nhìn những bộ giáp này.”
Tướng quân John nhìn bộ giáp nhuốm máu.
Quốc vương nhìn quanh, hệt như đang thấy cụ già tóc đã bạc trắng một mình đi trên hành lang —— ông ấy đặt giáp mình và kỵ sĩ hy sinh cùng một chỗ, phải chăng làm vậy sẽ cảm thấy họ vẫn luôn sát cánh bên mình?
“Ông ấy là một vị tướng tốt.”
Quốc vương khẽ nói.
Cho nên có rất nhiều người, khi ông rút kiếm, sẽ không hề do dự xông lên cùng ông, vậy nên cũng có rất nhiều người, sau khi ông chết mà quên đi sợ hãi chiến đấu trên chiến trường, chỉ để quan tài của ông đặt chân đến vùng đất mà ông muốn giành lại.
Họ đến cuối hành lang, đó là thư phòng của công tước Buckingham.
“Thần để đồ lên bàn.” Tướng quân John nhìn quốc vương: “Mỗi lần ông ấy ra trận đều sẽ viết một lá thư giao cho thần. Ông ấy không về thì đưa cho ngài. Nếu ông ấy về thì đốt thư. Trong những việc mà ông ấy bảo thần làm, đây là điều duy nhất thần không làm… Thần đã để lại tất cả. Thần nghĩ, chắc ngài sẽ muốn xem thử.”
“Cảm ơn.”
Quốc vương đặt tay lên nắm cửa, hít sâu một hơi rồi từ từ đẩy cánh cửa vô cùng nặng nề ra.
Trong thư phòng thắp nến, lò sưởi còn đang cháy, giá sách rơi xuống đất mà trên đó bày rất nhiều bản chép tay. Chiếc bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, chiếc ghế có tay vịn mài mòn kéo nhẹ ra xa, trên lưng ghế là chiếc áo choàng đỏ mà quốc vương sai người tặng cho công tước Buckingham.
Mọi thứ trông giống như chủ nhân của thư phòng chỉ tạm rời đi, vẫn sẽ quay trở về.
Quốc vương lẳng lặng nhìn mọi thứ trong phòng một lúc lâu rồi đóng cửa bước vào một mình.
Cậu nhìn quanh thư phòng, đi tới bên cạnh bàn, đưa tay cầm lấy xấp thư ngay ngắn kia.
Mở bức thư đầu tiên, nét chữ mạnh mẽ lại quen thuộc ánh vào mắt:
“Bệ hạ:
Cho bác xin lỗi con, khi đọc bức thư này, bác không thể bên con được nữa…”
Tầm nhìn quốc vương chợt trở nên mơ hồ, cậu dựa vào bàn chầm chậm trượt xuống, cảm giác chua xót dâng lên, rốt cuộc cậu không thể chống đỡ được nữa.
Lúc này, một sự thật lạnh lùng mà chưa bao giờ rõ ràng đến thế ——
Từ giờ trở đi, công tước Buckingham sẽ không bao giờ cùng cậu giải quyết những chính sự nữa… Không ai có thể đọc hết tất cả thư từ một lần, giúp cậu phân loại những bức thư quan trọng. Sẽ không còn có người nói với cậu, hãy theo bác ra ngoài đi dạo một chút đi.
Trong cái lạnh bao trùm, quốc vương đưa tay che mặt, cậu nặng nề thở gấp.
Từ nay về sau, còn ai sẽ cho cậu cái ôm như cha đây?
Một chồng thư dày, mỗi lá đại diện cho một trận chiến của công tước Buckingham. Sau khi William III chết bệnh qua đời, để lại cho công tước Buckingham không chỉ mỗi đứa cháu thơ dại còn trong tã lót, mà còn là một Legrand đầy sóng gió, chiến tranh không ngớt… Nhiều năm qua, công tước vẫn như vậy, không biết mình có thể sống sót sau cuộc chiến hay không, nhưng vẫn dùng hết trận này đến trận khác để bảo vệ lãnh thổ của gia tộc Tường Vi.
Mỗi khi ra trận, ông đều sẵn sàng chuẩn bị tinh thần táng thân trên chiến trường.
Quốc vương đọc thư.
Trong mỗi bức thư, công tước Buckingham đều phân tích chi tiết về tình hình trong nước sẽ thay đổi như thế nào sau khi ông qua đời, từ tính cách của quý tộc nào đến sáng kiến nào mà bang đó có thể thực hiện, ai là người trung thành với hoàng gia…
Nếu ông chết trận, quốc vương có thể giữ vững tình hình chính trị theo lời khuyên của ông, nếu ông chiến thắng, quốc vương sẽ không biết bác mình chuẩn bị ra trận như thế nào.
Quá nhiều lá thư, quá nhiều cuộc chiến sinh tử.
Ai cũng sợ một cuộc chiến tranh mà mạng người như cỏ rác, dù một kỵ sĩ xuất sắc cỡ nào cũng có thể ngoài ý muốn chết trong chiến tranh. Loại người nào, mới có thể nhiều lần chuẩn bị sẵn sàng chết trong chiến tranh?
Ông hoàn toàn xứng đáng là hùng sư của đế quốc.
Quốc vương đọc đi đọc lại từng bức thư, dường như thấy được tình hình chính trị hỗn loạn đang dần lắng xuống trước quyết tâm của công tước Buckingham, thấy mình dần trưởng thành.
Bức thư của công tước Buckingham rất hiền hòa mà kiên định.
Ông là một tướng quân lạnh lùng cứng cỏi, một kỵ sĩ dũng cảm không sợ hãi, một người bác hiền lành.
Chỉ còn lại một lá thư cuối cùng, dài hơn tất cả lá thư trước đó.
“… Bác xin lỗi con, vì đã để con gánh vác toàn bộ số phận của Legrand từ khi sinh ra.”
Bức thư này được viết trước cuộc phản loạn của miền Bắc, khi đó cậu đã tỉnh khỏi cơn điên dại của mình, canh bạc điên rồ của gia tộc Tường Vi đã thắng. Trong những bức thư trước, công tước Buckingham chưa từng đề cập đến chuyện này, lúc đó cậu vẫn đang bị dày vò trong cơn điên loạn, công tước Buckingham không muốn bắt cậu phải gánh thêm bất kỳ trách nhiệm nào nữa.
Trong bức thư cuối cùng, công tước Buckingham đã kể hết về sự lựa chọn của mình và William.
“Một điều cuối cùng mà trước đây bác không thể nói với con, bác hy vọng điều này sẽ làm cho con hạnh phúc, cháu trai yêu quý của bác.” Nét chữ của công tước Buckingham rốt cuộc cũng ung dung hơn, hệt như tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được buông bỏ: “Về mẹ của con…”
Cửa bị người đẩy nhẹ ra.
Quốc vương ngẩng đầu, nhận ra rằng công tước Buckingham đã để lại món quà cuối cùng cho mình.
Người phụ nữ tóc đen mắt xanh đứng trước cửa, đôi mắt rưng rưng nhìn cậu, cố nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.