Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 17:
Dữu Tử Đa Nhục
28/06/2024
Duyệt Nhất Trầm dừng lại, quay đầu nhìn cô, một lúc sau mới trả lời: “Tôi không biết.”
Thẳng thắn đến phũ phàng, thẳng thắn đến mức làm cô thấy mất hứng.
Không biết là do buổi trưa ngủ quá nhiều hay ăn quá nhiều sầu riêng mà đến tối, Tư Lật lại mất ngủ.
Cô bật dậy khỏi giường, quấn chăn ôm gối đi ra ngoài sân thượng ngắm sao, suýt chút thì bị muỗi khiêng đi mất.
Chỉ có thể mò mẫm xuống phòng khách tìm bình đuổi muỗi, kết quả vừa xuống đến phòng khách, đá nhầm vào chân bàn làm cô đau đến hít một hơi khí lạnh.
Âm thanh không lớn, thậm chí rất nhẹ nhưng vẫn khiến Duyệt Nhất Trầm tỉnh giấc.
Duyệt Nhất Trầm bị mất ngủ loại nhẹ. Thường thì không sao, anh sống một mình, chỉ cần đóng chặt cửa và cửa sổ sẽ không mất ngủ. Chỉ là sau khi Tư Lật dọn đến, buổi tối đi ngủ anh sẽ để lại một khe hở ở cửa phòng ngủ để chú ý đến âm thanh bên ngoài, sợ Tư Lật có vấn đề gì.
Anh đã nghe thấy âm thanh lúc Tư Lật đi xuống lầu, nhưng tưởng cô xuống lầu uống nước nên mặc kệ cho đến khi nghe thấy một tiếng kêu nhẹ.
Duyệt Nhất Trầm mò mẫm bật đèn phòng, gọi cô ở đầu cầu thang, thấy không có lời đáp nên đi xuống lầu. Anh bật đèn lên, đi đến bế cô gái nhỏ đang ngồi cạnh bàn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tư Lật đã thấy bớt đau hơn rồi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không ngừng nhăn lại: “Tôi đá vào bàn.”
Duyệt Nhất Trầm theo hướng tay sờ sờ vào bắp chân cô: “Nơi này à?”
“Ngón chân.”
Bàn tay anh lại trượt xuống xoa nhẹ ngón chân út tròn trịa. Tư Lật không nhịn được cười: “Không đau nữa, đừng đụng vào, ngứa lắm.”
Nghe thấy tiếng cười này, Duyệt Nhất Trầm tỉnh táo lại một chút, nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng thu tay lại, ho khan hỏi: “Em xuống dưới lầu làm gì vậy?”
“Tôi không ngủ được nên muốn ra ngoài hóng mát một chút, kết quả bị muỗi cắn, muốn xuống tìm bình đuổi muỗi.”
“Thời tiết này có mát sao?”, Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một lúc, nhìn thấy cô quấn một vòng chăn quanh người cũng không nói gì: “Phòng em có bình đuổi muỗi mà.”
"Có sao? Ở đâu vậy?"
Duyệt Nhất Trầm trực tiếp bế cô lên lầu.
Bình đuổi muỗi để ở trên bàn đầu giường, Duyệt Nhất Trầm bật đèn đầu giường, lôi chiếc bình nhỏ ra, lắc lắc với cô: “Trong này có cả băng dán cá nhân nữa.”
Tư Lật ừm một tiếng, lấy bình đuổi muỗi ra, xịt trên chân hai lần.
Hai củ sen mập mạp trắng nõn được bao phủ bởi những chấm đỏ, Duyệt Nhất Trầm nhìn mà xót, nhịn không được sờ lên chân cô: “Đỏ hết rồi.”
“Ngứa quá.”, Tư Lật lẩm bẩm, “Muỗi nhà anh độc quá.”
Duyệt Nhất Trầm không nhịn được cười, nhéo nhéo mặt của cô: "Da mỏng thịt mềm, không cắn em thì cắn ai? Đừng nói đến muỗi, tôi cũng muốn cắn."
Tư Lật che mặt.
Nhạc Dịch Thần cong môi quấn chặt chăn quanh người cô, bế cô lên sân thượng, vươn tay chạm vào một cái công tắc rồi ấn vào, cả sân thượng lập tức được chiếu sáng.
Chưa kể đèn trong góc, còn có đèn sàn lắp xung quanh bể bơi, còn có đèn đuổi muỗi đối diện với ghế trường kỷ nãy cô vừa ngồi.
Duyệt Nhất Trầm hất hất cằm vào chỗ đèn đuổi muỗi kia.
Tư Lật mặt không biểu cảm: “Ồ.”
Quả nhiên cô không được khai sáng. Cô còn nghĩ sao sân thượng đẹp như vậy lại không có đèn đuổi muỗi.
“Ngọn đèn ở đây hơi cao, lần sau muốn mở thì nói cho tôi biết”, Duyệt Nhất Trầm nói với cô.
"Tôi sẽ trèo lên ghế và bật."
Duyệt Nhất Trầm cười nói: "Tùy em, bây giờ muốn trở về ngủ tiếp hay ở lại đây?"
"Ở lại đây ngắm sao đi."
Diệp Nhất Trầm nghe xong vô thức ngẩng đầu lên, bầu trời tối đen như mực, chỉ lấp ló nửa vầng trăng.
Cô gái mỉm cười ngã vào vòng tay anh, trong một dịp hiếm hoi anh nghĩ rằng mình bị lừa rồi, nhưng khi anh nhìn xuống và nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của cô gái, trái tim anh không thể giải thích được đã tan ra làm đôi.
Anh đặt Tư Lật trên chiếc trường kỷ, nhìn cô nằm ngửa, quấn trong chăn, nhịn không được cùng nằm xuống, đầu gối lên cánh tay, dựa vào cô cùng ngắm trời đêm.
Vì vậy, có tiếng thở đều đặn của một người đàn ông trong bầu trời đêm tĩnh lặng.
Tư Lật dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn anh: "Hồi nhỏ tôi cũng thích ngủ trên ban công, nhưng tầm nhìn từ ban công trong tiểu khu nhìn ra trời rất hẹp."
Duyệt Nhất Trầm ừm một tiếng, ra hiệu rằng anh đang lắng nghe.
"Bởi vì bố tôi luôn không có ở nhà, khi tôi gọi điện, ông ấy sẽ nói với tôi rằng ông ấy đang ở hướng nào, chỉ cần tôi quay về hướng đó là thấy ông ấy”, Tư Lật chạm vào mép chăn. , thì thầm một mình: "Ông ấy luôn nói rằng ông ấy có thể nhìn thấy tôi, cho nên tối nào tôi cũng chạy ra ban công nhìn về hướng của ông ấy cả đêm."
Nói xong lại cảm thấy hơi buồn, nhanh chóng chuyển chủ đề, nói xong vài câu liền nhận ra bên cạnh không có thanh âm, quay đầu lại lần nữa phát hiện bên kia đã ngủ say.
Đây lần đầu tiên cô tâm sự với ai đó, hóa ra lại là kể chuyện trước khi đi ngủ.
Tư Lật kéo chăn đắp lên bụng anh rồi rúc vào người anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Duyệt Nhất Trầm thấy lạnh nên tỉnh dậy, vừa mở mắt muốn đứng dậy liền nhận ra có một khối mềm mại đang nằm trên ngực mình, tóc dài xõa tán loạn trên áo anh, tay nhỏ nắm lấy cổ áo anh.
Duyệt Nhất Trầm đi chậm lại, nhẹ nhàng đỡ cô vào phòng rồi đặt cô lên giường. Cô gái khịt mũi, trở mình và tiếp tục ngủ.
Duyệt Nhất Trầm cũng muốn ngủ với cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có chút mạo phạm, vì vậy đắp chăn đàng hoàng cho cô rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau Tư Lật cũng tỉnh dậy, lúc xuống tầng thấy Duyệt Nhất Trầm vẫn đang ở nhà, nhìn anh như vừa đi chạy bộ về, hai bên trán ướt đấm, ngực cũng thấm một mảng.
“Chào buổi sáng, Tiểu Khả Ái”, Dì Lý đang bận rộn trong bếp tươi cười chào hỏi, “Con đi rửa mặt đánh răng đi, sắp ăn sáng được rồi.”
Tư Lật dạ một tiếng rồi chạy lên lầu. Cô đánh răng rửa mặt xong rồi bước ra, trùng hợp gặp Duyệt Nhất Trầm vừa thay quần áo, bước ra từ phòng ngủ.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”, Tư Lật hỏi, đã hơn chín giờ mà anh vẫn chưa ra ngoài.
Duyệt Nhất Trầm nghiêng đầu sang một bên và hắt hơi, sau đó trả lời cô: “Không.”
“Anh bị cảm à?”, Tư Lật nghiêng đầu hỏi lại.
“Có cảm nhẹ.”
"Ồ, đáng lẽ hôm qua anh nên về phòng ngủ."
Duyệt Nhất Trầm cười nhẹ, khiêng cô lên vai: “Biết rồi, Tiểu Khả Ái.”
Trong bữa sáng, Duyệt Nhất Trầm phải ra phòng khách nghe điện thoại, Tư Lật trèo xuống ghế đi đến tủ lạnh tìm tương ớt. Ở đằng kia, Duyệt Nhất Trầm vừa lướt mắt qua, thấy cô đang run rẩy trên ghế với lấy chai tương ớt, nhất thời hoảng sợ, cũng mặc kệ đang nghe điện thoại, liền buột miệng thốt ra: “Đừng nhúc nhích, để tôi lấy cho.”
Người ở đầu dây bên kia hơi khó hiểu: “Anh Duyệt?”
"Tiểu Khả Ái, buông ra."
"..."
Tư Lật cũng ngoan ngoãn đứng chờ anh đi qua giúp cô lấy chai tương ớt xuống.
"Cảm ơn, Duyệt Nhất Trầm!"
"Đừng ăn nhiều quá."
Ăn sáng xong, Tư Lật ngồi trên ghế sô pha lướt Weibo, Duyệt Nhất Trầm cúp điện thoại, đi tới cạnh cô, nói: "Ngày mai đi tập thể dục với tôi."
Tư Lật ừm một tiếng: "Tôi cũng nghĩ nếu mình không vận động nữa sẽ béo thành quả bóng mất."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười: "Em còn biết tự giác thế sao. Vừa nãy tôi vừa nghe điện thoại vừa quan sát em, phát hiện cái quần jean này lúc mới xuyên qua còn rộng thùng thình, thế mà bây giờ đã chật rồi đấy."
Đằng này, tay Tư Lật lướt Weibo hơi dừng lại, Duyệt Nhất Trầm cho rằng cô định phản bác, kết quả đối phương như phát hiện ra điều gì đó mới lạ, càng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cô cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng quả thực đó là bối cảnh và khuôn mặt quen thuộc.
Video trang điểm của cô được các tài khoản chia sẻ điên cuồng
Cô không thể hiểu được, quay sang hỏi Duyệt Nhất Trầm: “Anh đăng video của tôi lên Weibo à?”
Đối phương thò đầu nhìn qua, sau đó cau mày nói: "Tôi không đăng, có phải lúc em quay video rồi đăng lên luôn không?"
Tư Lật sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng mở ứng dụng kia.
Thì ra sau khi cô quay video và lưu vào ngày hôm qua, hệ thống đã trực tiếp đăng lên.
Phần mềm này hiện là nền tảng quay và xuất bản video ngắn lớn nhất, đương nhiên số lượt xem không thể nói trước được, lượt bình luận của video chỉ sau một đêm đã lên tới hơn 20.000. Nhờ sự thúc đẩy của các tài khoản ẩn danh, lượt chia sẻ và bình luận vẫn đang tăng rất nhanh.
Tư Lật bên cạnh vẫn đang lướt bình luận cười ngây ngô: “Duyệt Nhất Trầm, mọi người bình luận video của tôi nhiều chưa này. Họ nói tôi là em bé nhỏ nhắn, vừa xinh đẹp, vừa lợi hại.”
Khán giả không biết thân phận thực sự của cô nên vô cùng kinh ngạc. Một đứa trẻ bốn, năm tuổi đã biết trang điểm thành thạo, còn dùng tất cả đồ hiệu, nhiều người còn doán cô là con gái của đại gia nào đó.
Tư Lật cũng không tự luyến quá mức, bên dưới video cũng có những lời xúc phạm, cô không dám nói ra vì sợ bị Duyệt Nhất Trầm mắng.
Nhưng Duyệt Nhất Trầm không để ý đến cô, anh đọc các bình luận một cách nghiêm túc, gần như anh đã đọc gần hết bình luận rồi.
Hầu như đều có vài nội dung bình luận chủ yếu.
Có thể phân làm ba loại.
Một là nói cô trưởng thành quá sớm, không có sự hồn nhiên của một đứa trẻ, đó là sự thụt lùi của xã hội.
Một là cho rằng video bị cắt ghép, cho rằng một đứa trẻ không thể trang điểm được như này. Có lẽ là do một người "mẹ" điên vì muốn nổi tiếng nên đã bắt con tạo dáng chụp ảnh.
Cũng có người tuôn ra toàn lời lẽ xúc phạm, còn gọi cô là Người lùn.
Từ trước đến giờ những anh hùng bàn phím trên mạng luôn dồn người ta vào đường cùng. Nếu cô thật sự là một đứa trẻ, nhìn thấy những bình luận kia chắc chắn sẽ khóc mất.
Nhưng cô là ai cơ chứ? Cô lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy rồi, lúc Ngu Kỷ mới ra mắt, tất cả đều nhận lại phản ứng tiêu cực của cư dân mạng. Lúc đó Weibo của anh ta là do cô quản lí, tất cả những bình luận lăng mạ đó đều là cô xem hết. Có người còn lôi cả cô ra xúc phạm, nói rằng cô ngủ với nhà đầu tư để lấy tài nguyên cho minh tinh.
Từ lâu cô đã rèn được thân thể bất phàm.
Nhưng nhìn bộ dạng của người đàn ông bên cạnh ngày càng xấu đi, Tư Lật biết rằng anh hẳn đã nhìn thấy những bình luận không hay đó.
“Đừng nhìn”, Tư Lật giật giật ống tay áo anh, nói nhỏ: “Trên mạng có rất nhiều anh hùng bàn phím, bọn họ không có đạo đức. Đừng bận tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi.”
Duyệt Nhất Trầm không để ý đến cô, anh thoát ra khỏi Weibo, tìm vài số điện thoại, sau đó đứng dậy đi vào phòng làm việc để gọi điện.
Tốc độ của Tư Lật không nhanh bằng anh, lúc đuổi kịp, anh đã sắp xếp xong xuôi.
Thông báo cho phòng marketing của studio liên hệ với tài khoản ẩn danh để xóa video, ngăn chặn thất thoát kịp thời, tìm tin tức mới để trấn áp chủ đề, định hướng dư luận.
Đây là một phương pháp quan hệ công chúng, cô đã từng xử lý nó nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên người khác làm điều đó cho cô. Hơn nữa cô không hề biết amh có thể xử lí lưu loát như thế.
Trước khi anh kết thúc cuộc điện thoại, Tư Lật đã xóa video đầu tiên mà cô tải lên, sau đó có vài người vào bình luận, nói là cô chột dạ. Nhưng nhờ phòng marketing xử lí kịp thời, những bình luận này đã sớm bị áp xuống.
Đội ngũ PR trong studio của họ là chuyên nghiệp và hiệu quả nhất, đến buổi chiều, ngay cả từ khóa cũng không tìm được trên Weibo.
Vì vậy, cô, một đứa bé, chỉ nổi tiếng được một buổi tối.
Duyệt Nhất Trầm không nói một lời nào với cô, nhưng cô tinh ý nhận ra rằng anh đang tức giận.
Bản chất của vấn đề này cũng giống như khi chị Cát lặng lẽ quay một quảng cáo dịch vụ công cộng.
Tư Lật ấm ức cũng không dám nói ra, liền đi theo anh. Nhân lúc có cơ hội liền bán manh, hận không thể ngồi hẳn trên người anh, làm cho anh nguôi giận.
Nhưng cô rót cho anh nước trái cây mới vắt của Dì Lý mà anh cũng không nhấp một ngụm.
Mặc dù dì Lý không biết cô đang làm gì, nhưng có thể thấy Duyệt Nhất Trầm đang tức giận, liền đề nghị với cô: "Tiểu Khả Ái, có khi cháu tự đi ép nước cho cậu ấy, cậu ấy sẽ uống đấy."
Nhưng Duyệt Nhất Trầm đã nghe thấy, anh liếc nhìn cô, đi vào bếp và cất máy ép trái cây đi.
Tư Lật: "..."
Buổi chiều, Duyệt Nhất Trầm lên lầu chợp mắt, Tư Lật đang xem TV trên ghế sô pha thì điện thoại cố định ở nhà đột nhiên vang lên. Cô giật mình, sợ đánh thức Duyệt Nhất Trầm nên vội bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại là chị Cát, nghe thấy giọng nói của cô ấy liền bảo cô đưa điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm. Tư Lật không còn cách nào khác nên chạy lên tầng, rón rén vào phòng anh.
Trong phòng, ngủ rèm cửa nặng nề đóng chặt, không có ánh sáng, Tư Lật mò đến bên giường, nắm lấy cánh tay của anh lắc lắc: "Duyệt Nhất Trầm, tỉnh đi, anh có điện thoại này."
“Hả?” Giọng nói khàn khàn lười biếng của anh từ trên đầu truyền ra, lần đầu tiên Tư Lật nhận ra giọng nói nửa tỉnh nửa mê của một người đàn ông lại có thể quyến rũ đến vậy.
“Điện thoại”, cô nhẹ nhàng lặp lại. Đây là vừa muốn anh tỉnh dậy, lại sơn làm phiền anh, đúng là mười phần mê hoặc.
Bàn tay của người đàn ông trượt xuống eo cô, nhẹ nhàng bế cô lên giường. Vòng tay người đàn ông nhẹ nhàng siết chặt, Tư Lật chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào lòng. Chóp mũi anh còn cọ cọ đỉnh đầu cô, như thể vừa nhặt một cái gối ném xuống đất.
Trái tim Tư Lật đập như sấm.
Trong môi trường mờ mịt này, cô không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay ấm áp của anh quanh eo cô, điều này khiến cô dễ dàng quên mất rằng mình là một đứa trẻ, mặt giận dữ đỏ bừng.
Thế giới của cô yên lặng trong vài giây, sau đó giọng nói của chị Cát ở đầu dây bên kia đã kéo cô trở về.
Tư Lật giật giật, vươn tay sờ tay anh, bóp bóp, cao giọng nói: “Duyệt Nhất Trầm, có điện thoại, mau dậy đi, là chị Cát.”
Người đàn ông lúc này mới từ từ mở mắt.
Anh lấy điện thoại đưa lên tai, giọng nói vẫn khàn khàn: "Là tôi, ừm..."
Anh không buông cô ra, không những không buông mà còn liên tục xoa đầu cô, Tư Lật ở trong vòng tay của anh, thoải mái đến mức suýt ngủ thiếp đi.
Anh vẫn không nói nhiều, hầu như là chị Cát bên kia hỏi chuyện, đại khái đang hỏi chuyện của cô. Anh chờ chị Cát hỏi xong mới trả lời ngắn gọn: “Đứa trẻ nghịch ngợm, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy."Không biết chị Cát nói gì ở đầu kia, chỉ thấy anh cười: "Không cần đâu, phòng làm việc như này là ổn rồi, không cần sắp xếp lại nhiều, Tư ...Tiểu Khả Ái cũng không nói gì, trên mạng cũng không cần để ý đến nữa, nếu xảy ra chuyện gì thì tận lực ngăn chặn."
Chị Cát nói thêm vài câu nữa, Duyệt Nhất Trầm nghe xong liền cười nói: “Để em suy nghĩ thêm.”, sau đó cúp điện thoại.
Duyệt Nhất Trầm bỏ điện thoại di động sang một bên, mơ màng xoa đầu tiểu gia hỏa sắp ngủ: “Lại không đi giày.”
Nghe thấy âm thanh này là hoàn toàn tỉnh táo.
Tư Lật vội vàng đứng dậy, định ra khỏi giường thì bị anh chặn ngang bế lên, đầu tiên, anh chạm vào bàn chân nhỏ của cô để chắc chắn rằng nó không bị lạnh rồi mới nhấc chăn ra khỏi giường và bế cô xuống tầng dưới.
Tư Lật nằm trên vai anh, anh bước đi nhẹ nhàng mà không hề va vào cô.
Trông không còn tức giận nữa.
“Chị Cát nói gì vậy?”, Tư Lật nhỏ giọng hỏi.
"Một số cư dân mạng đã nhận ra ảnh đại diện Weibo của tôi là em, đang nảy sinh nghi ngờ."
Tư Lật tò mò muốn xem trên mạng đang nói như thế nào, nhưng nhập vào thanh tìm kiếm đã không thấy có bài viết gì, phòng làm việc đã xử lí sạch sẽ.
Cô cũng không để ý đến nữa.
Có lẽ phản ứng “không quan tâm đến danh lợi” của cô khiến Duyệt Nhất Trầm rất hài lòng, không những không tức giận mà còn hỏi cô có ca sĩ yêu thích không và muốn đưa cô đến xem buổi hòa nhạc.
Tư Lật rất phấn khích: "Tôi rất thích nhóm nhạc Smile."
Thẳng thắn đến phũ phàng, thẳng thắn đến mức làm cô thấy mất hứng.
Không biết là do buổi trưa ngủ quá nhiều hay ăn quá nhiều sầu riêng mà đến tối, Tư Lật lại mất ngủ.
Cô bật dậy khỏi giường, quấn chăn ôm gối đi ra ngoài sân thượng ngắm sao, suýt chút thì bị muỗi khiêng đi mất.
Chỉ có thể mò mẫm xuống phòng khách tìm bình đuổi muỗi, kết quả vừa xuống đến phòng khách, đá nhầm vào chân bàn làm cô đau đến hít một hơi khí lạnh.
Âm thanh không lớn, thậm chí rất nhẹ nhưng vẫn khiến Duyệt Nhất Trầm tỉnh giấc.
Duyệt Nhất Trầm bị mất ngủ loại nhẹ. Thường thì không sao, anh sống một mình, chỉ cần đóng chặt cửa và cửa sổ sẽ không mất ngủ. Chỉ là sau khi Tư Lật dọn đến, buổi tối đi ngủ anh sẽ để lại một khe hở ở cửa phòng ngủ để chú ý đến âm thanh bên ngoài, sợ Tư Lật có vấn đề gì.
Anh đã nghe thấy âm thanh lúc Tư Lật đi xuống lầu, nhưng tưởng cô xuống lầu uống nước nên mặc kệ cho đến khi nghe thấy một tiếng kêu nhẹ.
Duyệt Nhất Trầm mò mẫm bật đèn phòng, gọi cô ở đầu cầu thang, thấy không có lời đáp nên đi xuống lầu. Anh bật đèn lên, đi đến bế cô gái nhỏ đang ngồi cạnh bàn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tư Lật đã thấy bớt đau hơn rồi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không ngừng nhăn lại: “Tôi đá vào bàn.”
Duyệt Nhất Trầm theo hướng tay sờ sờ vào bắp chân cô: “Nơi này à?”
“Ngón chân.”
Bàn tay anh lại trượt xuống xoa nhẹ ngón chân út tròn trịa. Tư Lật không nhịn được cười: “Không đau nữa, đừng đụng vào, ngứa lắm.”
Nghe thấy tiếng cười này, Duyệt Nhất Trầm tỉnh táo lại một chút, nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng thu tay lại, ho khan hỏi: “Em xuống dưới lầu làm gì vậy?”
“Tôi không ngủ được nên muốn ra ngoài hóng mát một chút, kết quả bị muỗi cắn, muốn xuống tìm bình đuổi muỗi.”
“Thời tiết này có mát sao?”, Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một lúc, nhìn thấy cô quấn một vòng chăn quanh người cũng không nói gì: “Phòng em có bình đuổi muỗi mà.”
"Có sao? Ở đâu vậy?"
Duyệt Nhất Trầm trực tiếp bế cô lên lầu.
Bình đuổi muỗi để ở trên bàn đầu giường, Duyệt Nhất Trầm bật đèn đầu giường, lôi chiếc bình nhỏ ra, lắc lắc với cô: “Trong này có cả băng dán cá nhân nữa.”
Tư Lật ừm một tiếng, lấy bình đuổi muỗi ra, xịt trên chân hai lần.
Hai củ sen mập mạp trắng nõn được bao phủ bởi những chấm đỏ, Duyệt Nhất Trầm nhìn mà xót, nhịn không được sờ lên chân cô: “Đỏ hết rồi.”
“Ngứa quá.”, Tư Lật lẩm bẩm, “Muỗi nhà anh độc quá.”
Duyệt Nhất Trầm không nhịn được cười, nhéo nhéo mặt của cô: "Da mỏng thịt mềm, không cắn em thì cắn ai? Đừng nói đến muỗi, tôi cũng muốn cắn."
Tư Lật che mặt.
Nhạc Dịch Thần cong môi quấn chặt chăn quanh người cô, bế cô lên sân thượng, vươn tay chạm vào một cái công tắc rồi ấn vào, cả sân thượng lập tức được chiếu sáng.
Chưa kể đèn trong góc, còn có đèn sàn lắp xung quanh bể bơi, còn có đèn đuổi muỗi đối diện với ghế trường kỷ nãy cô vừa ngồi.
Duyệt Nhất Trầm hất hất cằm vào chỗ đèn đuổi muỗi kia.
Tư Lật mặt không biểu cảm: “Ồ.”
Quả nhiên cô không được khai sáng. Cô còn nghĩ sao sân thượng đẹp như vậy lại không có đèn đuổi muỗi.
“Ngọn đèn ở đây hơi cao, lần sau muốn mở thì nói cho tôi biết”, Duyệt Nhất Trầm nói với cô.
"Tôi sẽ trèo lên ghế và bật."
Duyệt Nhất Trầm cười nói: "Tùy em, bây giờ muốn trở về ngủ tiếp hay ở lại đây?"
"Ở lại đây ngắm sao đi."
Diệp Nhất Trầm nghe xong vô thức ngẩng đầu lên, bầu trời tối đen như mực, chỉ lấp ló nửa vầng trăng.
Cô gái mỉm cười ngã vào vòng tay anh, trong một dịp hiếm hoi anh nghĩ rằng mình bị lừa rồi, nhưng khi anh nhìn xuống và nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của cô gái, trái tim anh không thể giải thích được đã tan ra làm đôi.
Anh đặt Tư Lật trên chiếc trường kỷ, nhìn cô nằm ngửa, quấn trong chăn, nhịn không được cùng nằm xuống, đầu gối lên cánh tay, dựa vào cô cùng ngắm trời đêm.
Vì vậy, có tiếng thở đều đặn của một người đàn ông trong bầu trời đêm tĩnh lặng.
Tư Lật dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn anh: "Hồi nhỏ tôi cũng thích ngủ trên ban công, nhưng tầm nhìn từ ban công trong tiểu khu nhìn ra trời rất hẹp."
Duyệt Nhất Trầm ừm một tiếng, ra hiệu rằng anh đang lắng nghe.
"Bởi vì bố tôi luôn không có ở nhà, khi tôi gọi điện, ông ấy sẽ nói với tôi rằng ông ấy đang ở hướng nào, chỉ cần tôi quay về hướng đó là thấy ông ấy”, Tư Lật chạm vào mép chăn. , thì thầm một mình: "Ông ấy luôn nói rằng ông ấy có thể nhìn thấy tôi, cho nên tối nào tôi cũng chạy ra ban công nhìn về hướng của ông ấy cả đêm."
Nói xong lại cảm thấy hơi buồn, nhanh chóng chuyển chủ đề, nói xong vài câu liền nhận ra bên cạnh không có thanh âm, quay đầu lại lần nữa phát hiện bên kia đã ngủ say.
Đây lần đầu tiên cô tâm sự với ai đó, hóa ra lại là kể chuyện trước khi đi ngủ.
Tư Lật kéo chăn đắp lên bụng anh rồi rúc vào người anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Duyệt Nhất Trầm thấy lạnh nên tỉnh dậy, vừa mở mắt muốn đứng dậy liền nhận ra có một khối mềm mại đang nằm trên ngực mình, tóc dài xõa tán loạn trên áo anh, tay nhỏ nắm lấy cổ áo anh.
Duyệt Nhất Trầm đi chậm lại, nhẹ nhàng đỡ cô vào phòng rồi đặt cô lên giường. Cô gái khịt mũi, trở mình và tiếp tục ngủ.
Duyệt Nhất Trầm cũng muốn ngủ với cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có chút mạo phạm, vì vậy đắp chăn đàng hoàng cho cô rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau Tư Lật cũng tỉnh dậy, lúc xuống tầng thấy Duyệt Nhất Trầm vẫn đang ở nhà, nhìn anh như vừa đi chạy bộ về, hai bên trán ướt đấm, ngực cũng thấm một mảng.
“Chào buổi sáng, Tiểu Khả Ái”, Dì Lý đang bận rộn trong bếp tươi cười chào hỏi, “Con đi rửa mặt đánh răng đi, sắp ăn sáng được rồi.”
Tư Lật dạ một tiếng rồi chạy lên lầu. Cô đánh răng rửa mặt xong rồi bước ra, trùng hợp gặp Duyệt Nhất Trầm vừa thay quần áo, bước ra từ phòng ngủ.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”, Tư Lật hỏi, đã hơn chín giờ mà anh vẫn chưa ra ngoài.
Duyệt Nhất Trầm nghiêng đầu sang một bên và hắt hơi, sau đó trả lời cô: “Không.”
“Anh bị cảm à?”, Tư Lật nghiêng đầu hỏi lại.
“Có cảm nhẹ.”
"Ồ, đáng lẽ hôm qua anh nên về phòng ngủ."
Duyệt Nhất Trầm cười nhẹ, khiêng cô lên vai: “Biết rồi, Tiểu Khả Ái.”
Trong bữa sáng, Duyệt Nhất Trầm phải ra phòng khách nghe điện thoại, Tư Lật trèo xuống ghế đi đến tủ lạnh tìm tương ớt. Ở đằng kia, Duyệt Nhất Trầm vừa lướt mắt qua, thấy cô đang run rẩy trên ghế với lấy chai tương ớt, nhất thời hoảng sợ, cũng mặc kệ đang nghe điện thoại, liền buột miệng thốt ra: “Đừng nhúc nhích, để tôi lấy cho.”
Người ở đầu dây bên kia hơi khó hiểu: “Anh Duyệt?”
"Tiểu Khả Ái, buông ra."
"..."
Tư Lật cũng ngoan ngoãn đứng chờ anh đi qua giúp cô lấy chai tương ớt xuống.
"Cảm ơn, Duyệt Nhất Trầm!"
"Đừng ăn nhiều quá."
Ăn sáng xong, Tư Lật ngồi trên ghế sô pha lướt Weibo, Duyệt Nhất Trầm cúp điện thoại, đi tới cạnh cô, nói: "Ngày mai đi tập thể dục với tôi."
Tư Lật ừm một tiếng: "Tôi cũng nghĩ nếu mình không vận động nữa sẽ béo thành quả bóng mất."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười: "Em còn biết tự giác thế sao. Vừa nãy tôi vừa nghe điện thoại vừa quan sát em, phát hiện cái quần jean này lúc mới xuyên qua còn rộng thùng thình, thế mà bây giờ đã chật rồi đấy."
Đằng này, tay Tư Lật lướt Weibo hơi dừng lại, Duyệt Nhất Trầm cho rằng cô định phản bác, kết quả đối phương như phát hiện ra điều gì đó mới lạ, càng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cô cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng quả thực đó là bối cảnh và khuôn mặt quen thuộc.
Video trang điểm của cô được các tài khoản chia sẻ điên cuồng
Cô không thể hiểu được, quay sang hỏi Duyệt Nhất Trầm: “Anh đăng video của tôi lên Weibo à?”
Đối phương thò đầu nhìn qua, sau đó cau mày nói: "Tôi không đăng, có phải lúc em quay video rồi đăng lên luôn không?"
Tư Lật sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng mở ứng dụng kia.
Thì ra sau khi cô quay video và lưu vào ngày hôm qua, hệ thống đã trực tiếp đăng lên.
Phần mềm này hiện là nền tảng quay và xuất bản video ngắn lớn nhất, đương nhiên số lượt xem không thể nói trước được, lượt bình luận của video chỉ sau một đêm đã lên tới hơn 20.000. Nhờ sự thúc đẩy của các tài khoản ẩn danh, lượt chia sẻ và bình luận vẫn đang tăng rất nhanh.
Tư Lật bên cạnh vẫn đang lướt bình luận cười ngây ngô: “Duyệt Nhất Trầm, mọi người bình luận video của tôi nhiều chưa này. Họ nói tôi là em bé nhỏ nhắn, vừa xinh đẹp, vừa lợi hại.”
Khán giả không biết thân phận thực sự của cô nên vô cùng kinh ngạc. Một đứa trẻ bốn, năm tuổi đã biết trang điểm thành thạo, còn dùng tất cả đồ hiệu, nhiều người còn doán cô là con gái của đại gia nào đó.
Tư Lật cũng không tự luyến quá mức, bên dưới video cũng có những lời xúc phạm, cô không dám nói ra vì sợ bị Duyệt Nhất Trầm mắng.
Nhưng Duyệt Nhất Trầm không để ý đến cô, anh đọc các bình luận một cách nghiêm túc, gần như anh đã đọc gần hết bình luận rồi.
Hầu như đều có vài nội dung bình luận chủ yếu.
Có thể phân làm ba loại.
Một là nói cô trưởng thành quá sớm, không có sự hồn nhiên của một đứa trẻ, đó là sự thụt lùi của xã hội.
Một là cho rằng video bị cắt ghép, cho rằng một đứa trẻ không thể trang điểm được như này. Có lẽ là do một người "mẹ" điên vì muốn nổi tiếng nên đã bắt con tạo dáng chụp ảnh.
Cũng có người tuôn ra toàn lời lẽ xúc phạm, còn gọi cô là Người lùn.
Từ trước đến giờ những anh hùng bàn phím trên mạng luôn dồn người ta vào đường cùng. Nếu cô thật sự là một đứa trẻ, nhìn thấy những bình luận kia chắc chắn sẽ khóc mất.
Nhưng cô là ai cơ chứ? Cô lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy rồi, lúc Ngu Kỷ mới ra mắt, tất cả đều nhận lại phản ứng tiêu cực của cư dân mạng. Lúc đó Weibo của anh ta là do cô quản lí, tất cả những bình luận lăng mạ đó đều là cô xem hết. Có người còn lôi cả cô ra xúc phạm, nói rằng cô ngủ với nhà đầu tư để lấy tài nguyên cho minh tinh.
Từ lâu cô đã rèn được thân thể bất phàm.
Nhưng nhìn bộ dạng của người đàn ông bên cạnh ngày càng xấu đi, Tư Lật biết rằng anh hẳn đã nhìn thấy những bình luận không hay đó.
“Đừng nhìn”, Tư Lật giật giật ống tay áo anh, nói nhỏ: “Trên mạng có rất nhiều anh hùng bàn phím, bọn họ không có đạo đức. Đừng bận tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi.”
Duyệt Nhất Trầm không để ý đến cô, anh thoát ra khỏi Weibo, tìm vài số điện thoại, sau đó đứng dậy đi vào phòng làm việc để gọi điện.
Tốc độ của Tư Lật không nhanh bằng anh, lúc đuổi kịp, anh đã sắp xếp xong xuôi.
Thông báo cho phòng marketing của studio liên hệ với tài khoản ẩn danh để xóa video, ngăn chặn thất thoát kịp thời, tìm tin tức mới để trấn áp chủ đề, định hướng dư luận.
Đây là một phương pháp quan hệ công chúng, cô đã từng xử lý nó nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên người khác làm điều đó cho cô. Hơn nữa cô không hề biết amh có thể xử lí lưu loát như thế.
Trước khi anh kết thúc cuộc điện thoại, Tư Lật đã xóa video đầu tiên mà cô tải lên, sau đó có vài người vào bình luận, nói là cô chột dạ. Nhưng nhờ phòng marketing xử lí kịp thời, những bình luận này đã sớm bị áp xuống.
Đội ngũ PR trong studio của họ là chuyên nghiệp và hiệu quả nhất, đến buổi chiều, ngay cả từ khóa cũng không tìm được trên Weibo.
Vì vậy, cô, một đứa bé, chỉ nổi tiếng được một buổi tối.
Duyệt Nhất Trầm không nói một lời nào với cô, nhưng cô tinh ý nhận ra rằng anh đang tức giận.
Bản chất của vấn đề này cũng giống như khi chị Cát lặng lẽ quay một quảng cáo dịch vụ công cộng.
Tư Lật ấm ức cũng không dám nói ra, liền đi theo anh. Nhân lúc có cơ hội liền bán manh, hận không thể ngồi hẳn trên người anh, làm cho anh nguôi giận.
Nhưng cô rót cho anh nước trái cây mới vắt của Dì Lý mà anh cũng không nhấp một ngụm.
Mặc dù dì Lý không biết cô đang làm gì, nhưng có thể thấy Duyệt Nhất Trầm đang tức giận, liền đề nghị với cô: "Tiểu Khả Ái, có khi cháu tự đi ép nước cho cậu ấy, cậu ấy sẽ uống đấy."
Nhưng Duyệt Nhất Trầm đã nghe thấy, anh liếc nhìn cô, đi vào bếp và cất máy ép trái cây đi.
Tư Lật: "..."
Buổi chiều, Duyệt Nhất Trầm lên lầu chợp mắt, Tư Lật đang xem TV trên ghế sô pha thì điện thoại cố định ở nhà đột nhiên vang lên. Cô giật mình, sợ đánh thức Duyệt Nhất Trầm nên vội bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại là chị Cát, nghe thấy giọng nói của cô ấy liền bảo cô đưa điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm. Tư Lật không còn cách nào khác nên chạy lên tầng, rón rén vào phòng anh.
Trong phòng, ngủ rèm cửa nặng nề đóng chặt, không có ánh sáng, Tư Lật mò đến bên giường, nắm lấy cánh tay của anh lắc lắc: "Duyệt Nhất Trầm, tỉnh đi, anh có điện thoại này."
“Hả?” Giọng nói khàn khàn lười biếng của anh từ trên đầu truyền ra, lần đầu tiên Tư Lật nhận ra giọng nói nửa tỉnh nửa mê của một người đàn ông lại có thể quyến rũ đến vậy.
“Điện thoại”, cô nhẹ nhàng lặp lại. Đây là vừa muốn anh tỉnh dậy, lại sơn làm phiền anh, đúng là mười phần mê hoặc.
Bàn tay của người đàn ông trượt xuống eo cô, nhẹ nhàng bế cô lên giường. Vòng tay người đàn ông nhẹ nhàng siết chặt, Tư Lật chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào lòng. Chóp mũi anh còn cọ cọ đỉnh đầu cô, như thể vừa nhặt một cái gối ném xuống đất.
Trái tim Tư Lật đập như sấm.
Trong môi trường mờ mịt này, cô không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay ấm áp của anh quanh eo cô, điều này khiến cô dễ dàng quên mất rằng mình là một đứa trẻ, mặt giận dữ đỏ bừng.
Thế giới của cô yên lặng trong vài giây, sau đó giọng nói của chị Cát ở đầu dây bên kia đã kéo cô trở về.
Tư Lật giật giật, vươn tay sờ tay anh, bóp bóp, cao giọng nói: “Duyệt Nhất Trầm, có điện thoại, mau dậy đi, là chị Cát.”
Người đàn ông lúc này mới từ từ mở mắt.
Anh lấy điện thoại đưa lên tai, giọng nói vẫn khàn khàn: "Là tôi, ừm..."
Anh không buông cô ra, không những không buông mà còn liên tục xoa đầu cô, Tư Lật ở trong vòng tay của anh, thoải mái đến mức suýt ngủ thiếp đi.
Anh vẫn không nói nhiều, hầu như là chị Cát bên kia hỏi chuyện, đại khái đang hỏi chuyện của cô. Anh chờ chị Cát hỏi xong mới trả lời ngắn gọn: “Đứa trẻ nghịch ngợm, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy."Không biết chị Cát nói gì ở đầu kia, chỉ thấy anh cười: "Không cần đâu, phòng làm việc như này là ổn rồi, không cần sắp xếp lại nhiều, Tư ...Tiểu Khả Ái cũng không nói gì, trên mạng cũng không cần để ý đến nữa, nếu xảy ra chuyện gì thì tận lực ngăn chặn."
Chị Cát nói thêm vài câu nữa, Duyệt Nhất Trầm nghe xong liền cười nói: “Để em suy nghĩ thêm.”, sau đó cúp điện thoại.
Duyệt Nhất Trầm bỏ điện thoại di động sang một bên, mơ màng xoa đầu tiểu gia hỏa sắp ngủ: “Lại không đi giày.”
Nghe thấy âm thanh này là hoàn toàn tỉnh táo.
Tư Lật vội vàng đứng dậy, định ra khỏi giường thì bị anh chặn ngang bế lên, đầu tiên, anh chạm vào bàn chân nhỏ của cô để chắc chắn rằng nó không bị lạnh rồi mới nhấc chăn ra khỏi giường và bế cô xuống tầng dưới.
Tư Lật nằm trên vai anh, anh bước đi nhẹ nhàng mà không hề va vào cô.
Trông không còn tức giận nữa.
“Chị Cát nói gì vậy?”, Tư Lật nhỏ giọng hỏi.
"Một số cư dân mạng đã nhận ra ảnh đại diện Weibo của tôi là em, đang nảy sinh nghi ngờ."
Tư Lật tò mò muốn xem trên mạng đang nói như thế nào, nhưng nhập vào thanh tìm kiếm đã không thấy có bài viết gì, phòng làm việc đã xử lí sạch sẽ.
Cô cũng không để ý đến nữa.
Có lẽ phản ứng “không quan tâm đến danh lợi” của cô khiến Duyệt Nhất Trầm rất hài lòng, không những không tức giận mà còn hỏi cô có ca sĩ yêu thích không và muốn đưa cô đến xem buổi hòa nhạc.
Tư Lật rất phấn khích: "Tôi rất thích nhóm nhạc Smile."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.