Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 74: Giao thừa
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
20/06/2024
Lần này Diệp Dạng thật sự rất ngoan, từ trên đường về mãi đến khi Hạ Đông nắm tay vào nhà, vẫn không gây chuyện gì.
Hạ Đông nói:
“Em tắm đi.”
Diệp Dạng kéo tay áo Hạ Đông.
“Cùng tắm đi ạ.”
“...”
Hạ Đông mỉm cười nhìn Diệp Dạng.
“Em phải nghĩ kỹ, tắm cùng nhau thì mai em đừng nghĩa ra khỏi cửa.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy thì không ra khỏi cửa ạ.”
“Như em mong muốn.”
Hạ Đông nhếch khóe môi, cởi sạch quần áo của Diệp Dạng, bế cậu vào bồn tắm.
Trong làn sương mù trắng xóa hiện lên hai bóng người quấn lấy nhau, cùng tiếng rên rỉ thấp thoáng kìm nén.
Khò Khò bước từng bước nhỏ, bộ dáng tỏ vẻ hôm nay lại phải nghe lén góc tường,
Khi kết thúc Diệp Dạng chìm sâu vào giấc ngủ, việc Trịnh Hòa chụp ảnh đến hôm sau cậu mới nói với Hạ Đông.
Hạ Đông nhíu mày.
“Đừng lo, tối hôm qua ánh đèn không sáng lắm, có lẽ không chụp rõ.”
Sắc mặt Hạ Đông không tốt, hỏi:
“Có uy hiếp em chuyện gì không?”
Diệp Dạng lắc đầu.
“Không ạ.”
“Em ở trường hãy cẩn thận, đừng để thằng đó đến gần em.”
Hạ Đông nheo mắt lại, nhân lúc Diệp Dạng không để thì gọi điện cho Tô Nhượng.
“Giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
Hạ Đông cười khẽ.
“Chụp vài tấm hình thôi.”
Đến thứ hai, Diệp Dạng đến trường như bình thường, Trịnh Hòa cũng không nhảy nhót trước mặt cậu nữa, nhưng nếu có gặp mặt trực tiếp cậu cũng xem cậu ta như không khí.
Chỉ là không biết có chuyện gì, Diệp Dạng cảm giác mỗi lần gặp mình sắc mặt cậu ta đều rất khó xem.
...
Sau kỳ thi tiếp theo là kỳ nghỉ đông, tiếp đến là năm mới. Diệp Dạng và Hạ Đông cùng về nhà, tiện mang theo Khò Khò.
Hạ Thành Nghiệp vô cùng phản đối sự xuất hiện của Khò Khò, ông dọn một phòng tầm hai mươi mét vuông không cho chú ra ngoài.
Nhưng đến đêm giao thừa, Chúc Anh gọi mọi người tập trung ăn cơm thì không thấy Hạ Thành Nghiệp đâu cả.
Diệp Dạng và Hạ Đông tìm khắp nhà, cuối cùng phát hiện Hạ Thành Nghiệp trong phòng của Khò Khò.
Khò Khò nằm khoèo trên sàn nhà, lộ ra cái bụng mềm mại kêu meo meo mấy tiếng. Hạ Thành Nghiệp ngồi xổm bên cạnh, giơ bàn tay ra định kiểm tra.
Một giây trước khi chạm vào Khò Khò, bỗng Hạ Thành Nghiệp rút tay về, hồi lâu lại cực kỳ đắn đo mà đưa ra một ngón tay chọc chọc vào bụng Khò Khò.
Khò Khò thấy người đàn ông lề mề chậm chạp thì duỗi ngay một chi trước ra câu lấy ngón tay người nọ, còn dùng đầu mình dụi dụi vài cái, Hạ Thành Nghiệp như bị điện giật mà lui về phía sau.
Đã có kinh nghiệm, lần này Hạ Thành Nghiệp không do dự nhiều mà duỗi tay sờ lên bụng Khò Khò, nghe âm thanh ngáy nho nhỏ từ chú mà nói thầm:
“Sao lại mềm như vậy.”
Hạ Đông đứng ở phía sau ông, buồn cười nói:
“Lão Hạ làm gì vậy?”
Hạ Thành Nghiệp giật mình, lập tức đứng lên.
“Không có gì, muốn xem nó có đi bậy bạ hay không thôi.”
“Loài mèo thường thích sạch sẽ.”
Hạ Đông cũng không vạch trần lời nói dối của ông.
“Đi ăn cơm thôi cha.”
Mấy ngày trước, dì giúp việc đã được Chúc Anh cho nghỉ, vốn dĩ bữa cơm tất niên này Hạ Thành Nghiệp dự định ăn tại một nhà hàng tư nhân do chính ông mở.
Nhưng bị Chúc Anh bác bỏ đề nghị này, bà cảm thấy Diệp Dạng lần đầu tiên cùng họ ăn tết, ăn ở nhà sẽ có không khí năm mới hơn, vì thế chỉ nhờ nhân viên bên nhà hàng ấy giao đồ ăn đến.
Trước khi dùng bữa, Chúc Anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
“Thật sự không đến?”
Đầu bên kia không biết nói gì, Chúc Anh thở dài.
“Không về nhà cũ thì thôi, nhưng dì đây cũng không muốn đến sao?”
Chúc Anh nghe người bên kia nói hồi lâu, bất đắc dĩ trả lời:
“Tết nhất đến nơi, con lo thu xếp công việc đi, nhanh tìm đối tượng nữa, đừng cô đơn một mình mãi.”
Tắt điện thoại, Hạ Thành Nghiệp đến hỏi:
“Nó không đến à?”
Chúc Anh gật đầu.
“Nói là có việc.”
Bà bất đắc dĩ nói:
“Tính của nó quá lãnh đạm, có lẽ đối với nó ngày tết và ngày thường không có gì khác biệt.”
Diệp Dạng không biết họ nói đến ai, cũng không chen vào hỏi, chỉ cảm thấy đối với đa số người ngày ngày tết không giống ngày thường.
Tết là ngày gia đình đoàn tụ, khi nhà nhà ánh đèn rực rỡ khắp nơi, chỉ có một mình mình quạnh vắng, có thể không cô đơn sao?
Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt, Chúc Anh khui một chai rượu vang đỏ.
“Dạng Dạng có uống chút không?”
Diệp Dạng gật đầu.
“Có ạ.”
Diệp Dạng nhận ly rượu vang do Chúc Anh rót, cụng ly với bà.
“Chúc dì năm mới vạn sự như ý.”
Cậu từ tốn uống một ngụm rượu nhỏ, mặt đã đỏ lên. Đây là lần đầu cậu nói lời chúc với người lớn trên bàn cơm, trước đây chưa từng có cơ hội.
Vẻ mặt Chúc Anh dịu dàng.
“Hy vọng Dạng Dạng mỗi một ngày đều bình an khoẻ mạnh, vui vẻ.”
Hạ Thành Nghiệp chủ động chạm ly với Diệp Dạng.
“Lần đầu tiên con mừng năm mới ở đây, cứ xem nơi này như nhà mình là được. Hy vọng mỗi năm về sau con có thể cùng Hạ Đông ăn tết cùng chúng ta.”
Hạ Thành Nghiệp uống cạn ly thứ hai.
“Đàn ông mà, phải thành gia lập thất. Nếu hai đứa đã quen nhau thì xem như thành gia, nhưng con phải tiếp tục phấn đấu nỗ lực, hy vọng năm sau con thi đại học đỗ được thủ khoa, đề danh bảng vàng.”
Diệp Dạng trịnh trọng đáp:
“Cảm ơn chú Hạ, con sẽ cố gắng ạ.”
Hạ Thành Nghiệp còn muốn nói gì đó, Hạ Đông đã cầm ly của anh lên cụng vào ly cha mình.
“Sao hôm nay cha nói nhiều thế, cơm ăn không ngon sao?”
Chúc Anh buồn cười, nói:
“Con trai dì cũng rất biết bảo vệ con nha, ông cũng thật là, những lời này đề ăn xong rồi nói.”
Chúc Anh nghiêng đầu sang nói với Diệp Dạng.
“Dạng Dạng chỉ cần học tập cho tốt thôi, đừng áp lực quá.”
Bữa cơm này hoà thuận vui vẻ, một tiếng sau thức ăn vẫn còn thừa không ít, Hạ Đông từ sớm đã chuyển ghế tựa qua cạnh Diệp Dạng, nói nhỏ vào tai cậu.
“Dạng Dạng hôm nay còn chưa kính anh ly nào.”
Dạng Dạng đã hơi say, phía sau gáy đỏ bừng như vừa đổ rượu vang đỏ, cậu mê man cụng ly với Hạ Đông chuẩn bị uống thêm ly nữa.
Hạ Đông vội ngăn cậu lại.
“Nếu không thì nói gì dễ nghe với anh đi?”
Diệp Dạng chớp mắt chậm rãi.
“Chúc anh Đông thân thể khoẻ mạnh, mọi việc như ý...”
Hạ Đông không hài lòng, cười trêu Diệp Dạng đã uống không ít rượu.
“Câu này không được, nói lại lần nữa.”
Chúc Anh không nhịn được đành lên tiếng:
“Đừng chọc thằng bé nữa, uống nhiều quá sẽ khó chịu lắm.”
Tất nhiên Hạ Đông biết chừng mực, anh biết tửu lượng của Diệp Dạng thế nào. Hạ Thành Nghiệp và Chúc Anh dùng cơm xong không biết đã đi đâu rồi, ném hai bao lì xì lên bàn, một cho Diệp Dạng một cho Hạ Đông.
Hai bao lì xì đều rất mỏng, bên trong chỉ có một tấm thẻ ngân hàng.
“Uống một miếng cuối cùng.”
Diệp Dạng đầu óc choáng váng đáp:
“Được ạ...”
“Lần này chúng ta đổi cách uống khác.”
Hạ Đông cười khẽ, cầm ly rượu đến miệng mình.
“Rượu trong miệng anh, muốn uống thì tự đến lấy.”
Diệp Dạng thấy choáng váng vô cùng, Hạ Đông nói gì đều làm theo, hoàn toàn không nhớ có thêm hai người khác. Cậu ngẩng đầu, vừa liếm vừa hôn lên môi Hạ Đông.
Nhưng môi Hạ Đông mím chặt, mãi mà Diệp Dạng không nếm được rượu, nóng nảy bảo:
“Anh Đông, em muốn uống rượu...”
Hạ Đông vẫn ung dung nhìn cậu, không để ý.
Diệp Dạng có chút tủi thân mà nói:
“Anh, anh ơi... Em muốn uống rượu.”
Lúc này Hạ Đông mới ôm eo Diệp Dạng, rót rượu vang vào miệng cậu.
“Ngọt hay không?”
“Ngọt ạ.”
“Rượu ngọt hay môi anh ngọt?”
Mặt Diệp Dạng đỏ bừng, khung cảnh trước mắt đều nhạt nhoà đi, cậu nhìn Hạ Đông đáp:
“Rượu ngọt nhưng môi anh càng ngọt hơn...”
“...”
Đôi mắt bạn nhỏ sáng ngời, những đốm sáng vì phản chiếu lại ánh đèn như những vì sao lấp lánh, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn anh một cách đầy tình ý, Hạ Đông chỉ cảm thấy yết hầu mình di chuyển liên tục.
“Bé cưng à, anh muốn ăn em quá thì làm sao bây giờ?”
“Cho anh ăn ạ...”
Diệp Dạng thật sự say rồi, Hạ Đông không nhịn nổi nữa đè gáy cậu lại.
“Ngoan, há miệng nào.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn hé miệng, để mặc Hạ Đông xâm nhập.
“Ưm...”
Hạ Thành Nghiệp nhìn cảnh này, khoé miệng co giật liên tục.
“Hạ Đông, anh có thể kiềm chế chút hay không hả?”
Hạ Đông ôm khuôn mặt lẫn đôi tai đỏ hồng vào lòng ngực mình, bất đắc dĩ nói:
“Cha vợ chồng thân thiết thì được, đôi tình nhân bọn con không cần sao?”
Hạ Thành Nghiệp nghiến răng nói:
“Hai đứa ngủ riêng.”
“Bọn con đã ngủ chung với nhau lâu rồi.”
Hạ Đông dở khóc dở cười.
“Hơn nữa, nhà con đã trưởng thành, ngày mai đã tính là mười chín tuổi, cha đừng xem con giống như tội phạm được không?”
Khuôn mặt trầm xuống của Hạ Thành Nghiệp bị Chúc Anh lôi ra ngoài.
“Đừng bắt nạt quá đáng, phải biết kiềm chế.”
Hạ Đông nhân cơ hội này bế bạn nhỏ về phòng.
Dựa theo tục lệ, tối đêm giao thừa không được tắt đèn, Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngủ một lúc. Hơn mười một giờ, Diệp Dạng mới tỉnh lại.
Hạ Đông hôn cậu một lát.
“Tỉnh rượu chưa?”
Diệp Dạng chậm chạp chớp mắt, đáp:
“Tỉnh rồi ạ...”
Bỗng ký ức lúc say ùa về, đặc biệt là khi Hạ Thành Nghiệp bắt gặp lúc họ hôn nhau làm mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Diệp Dạng vùi mặt vào lồng ngực Hạ Đông.
“Chú Hạ có cảm thấy...”
“Cảm thấy cái gì?”
Hạ Đông nhéo vành tai đỏ rực của cậu.
“Anh hôn bạn trai nhỏ của mình thì làm sao?”
Anh xoay người đè Diệp Dạng dưới thân.
“Không chỉ hôn thôi, anh còn muốn ăn nữa...”
Khoảnh khắc thời gian trôi qua mười hai giờ, một năm mới lại đến, tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không dứt. Hạ Đông dừng lại, nhìn hốc mắt ươn ướt của bạn nhỏ, trong tiếng chuông mừng năm mới vang lên, anh hôn lên trán cậu.
“Chúc mừng năm mới, Dạng Dạng.”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau được đặt bên tai Diệp Dạng, đầu óc cậu mê man, nhưng vẫn nghiêm túc trịnh trọng đáp:
“Chúc mừng năm mới, anh Đông ạ.”
Bởi còn người khác trong nhà, vốn ngày thường Diệp Dạng đã hay ngượng ngùng nay càng mím chặt môi không chịu phát ra tiếng nào.
Nhưng Hạ Đông thích nhất là làm cậu mất kiềm chế, càng lúc càng hung ác hơn, đến khi Diệp Dạng thở hổn hển mới buông tha cho cậu.
Hạ Đông ôm Diệp Dạng vào phòng tắm, tắm rửa xong hai người không làm gì nữa chỉ ôm nhau ngủ.
Hạ Đông vỗ nhẹ lên lưng Diệp Dạng.
“Năm nay đã mười chín tuổi rồi.”
Diệp Dạng nói:
“Còn anh Đông đã hai tám ạ.”
Hạ Đông ôm chặt Diệp Dạng.
“Dạng Dạng còn trẻ như vậy...”
Diệp Dạng cũng siết chặt lấy anh.
“Em sẽ luôn thích anh.”
Hạ Đông bật cười, cảm thấy mình sao lại lo được lo mất giống như một thiếu nữ thế.
Anh nhớ đến mong ước của mình trong ngày sinh nhật mấy hôm trước, hy vọng bản thân và Dạng Dạng có thể bình an hòa thuận đến già.
Anh rất mong ngày đó thật sự đến.
Hạ Đông nói:
“Em tắm đi.”
Diệp Dạng kéo tay áo Hạ Đông.
“Cùng tắm đi ạ.”
“...”
Hạ Đông mỉm cười nhìn Diệp Dạng.
“Em phải nghĩ kỹ, tắm cùng nhau thì mai em đừng nghĩa ra khỏi cửa.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy thì không ra khỏi cửa ạ.”
“Như em mong muốn.”
Hạ Đông nhếch khóe môi, cởi sạch quần áo của Diệp Dạng, bế cậu vào bồn tắm.
Trong làn sương mù trắng xóa hiện lên hai bóng người quấn lấy nhau, cùng tiếng rên rỉ thấp thoáng kìm nén.
Khò Khò bước từng bước nhỏ, bộ dáng tỏ vẻ hôm nay lại phải nghe lén góc tường,
Khi kết thúc Diệp Dạng chìm sâu vào giấc ngủ, việc Trịnh Hòa chụp ảnh đến hôm sau cậu mới nói với Hạ Đông.
Hạ Đông nhíu mày.
“Đừng lo, tối hôm qua ánh đèn không sáng lắm, có lẽ không chụp rõ.”
Sắc mặt Hạ Đông không tốt, hỏi:
“Có uy hiếp em chuyện gì không?”
Diệp Dạng lắc đầu.
“Không ạ.”
“Em ở trường hãy cẩn thận, đừng để thằng đó đến gần em.”
Hạ Đông nheo mắt lại, nhân lúc Diệp Dạng không để thì gọi điện cho Tô Nhượng.
“Giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
Hạ Đông cười khẽ.
“Chụp vài tấm hình thôi.”
Đến thứ hai, Diệp Dạng đến trường như bình thường, Trịnh Hòa cũng không nhảy nhót trước mặt cậu nữa, nhưng nếu có gặp mặt trực tiếp cậu cũng xem cậu ta như không khí.
Chỉ là không biết có chuyện gì, Diệp Dạng cảm giác mỗi lần gặp mình sắc mặt cậu ta đều rất khó xem.
...
Sau kỳ thi tiếp theo là kỳ nghỉ đông, tiếp đến là năm mới. Diệp Dạng và Hạ Đông cùng về nhà, tiện mang theo Khò Khò.
Hạ Thành Nghiệp vô cùng phản đối sự xuất hiện của Khò Khò, ông dọn một phòng tầm hai mươi mét vuông không cho chú ra ngoài.
Nhưng đến đêm giao thừa, Chúc Anh gọi mọi người tập trung ăn cơm thì không thấy Hạ Thành Nghiệp đâu cả.
Diệp Dạng và Hạ Đông tìm khắp nhà, cuối cùng phát hiện Hạ Thành Nghiệp trong phòng của Khò Khò.
Khò Khò nằm khoèo trên sàn nhà, lộ ra cái bụng mềm mại kêu meo meo mấy tiếng. Hạ Thành Nghiệp ngồi xổm bên cạnh, giơ bàn tay ra định kiểm tra.
Một giây trước khi chạm vào Khò Khò, bỗng Hạ Thành Nghiệp rút tay về, hồi lâu lại cực kỳ đắn đo mà đưa ra một ngón tay chọc chọc vào bụng Khò Khò.
Khò Khò thấy người đàn ông lề mề chậm chạp thì duỗi ngay một chi trước ra câu lấy ngón tay người nọ, còn dùng đầu mình dụi dụi vài cái, Hạ Thành Nghiệp như bị điện giật mà lui về phía sau.
Đã có kinh nghiệm, lần này Hạ Thành Nghiệp không do dự nhiều mà duỗi tay sờ lên bụng Khò Khò, nghe âm thanh ngáy nho nhỏ từ chú mà nói thầm:
“Sao lại mềm như vậy.”
Hạ Đông đứng ở phía sau ông, buồn cười nói:
“Lão Hạ làm gì vậy?”
Hạ Thành Nghiệp giật mình, lập tức đứng lên.
“Không có gì, muốn xem nó có đi bậy bạ hay không thôi.”
“Loài mèo thường thích sạch sẽ.”
Hạ Đông cũng không vạch trần lời nói dối của ông.
“Đi ăn cơm thôi cha.”
Mấy ngày trước, dì giúp việc đã được Chúc Anh cho nghỉ, vốn dĩ bữa cơm tất niên này Hạ Thành Nghiệp dự định ăn tại một nhà hàng tư nhân do chính ông mở.
Nhưng bị Chúc Anh bác bỏ đề nghị này, bà cảm thấy Diệp Dạng lần đầu tiên cùng họ ăn tết, ăn ở nhà sẽ có không khí năm mới hơn, vì thế chỉ nhờ nhân viên bên nhà hàng ấy giao đồ ăn đến.
Trước khi dùng bữa, Chúc Anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
“Thật sự không đến?”
Đầu bên kia không biết nói gì, Chúc Anh thở dài.
“Không về nhà cũ thì thôi, nhưng dì đây cũng không muốn đến sao?”
Chúc Anh nghe người bên kia nói hồi lâu, bất đắc dĩ trả lời:
“Tết nhất đến nơi, con lo thu xếp công việc đi, nhanh tìm đối tượng nữa, đừng cô đơn một mình mãi.”
Tắt điện thoại, Hạ Thành Nghiệp đến hỏi:
“Nó không đến à?”
Chúc Anh gật đầu.
“Nói là có việc.”
Bà bất đắc dĩ nói:
“Tính của nó quá lãnh đạm, có lẽ đối với nó ngày tết và ngày thường không có gì khác biệt.”
Diệp Dạng không biết họ nói đến ai, cũng không chen vào hỏi, chỉ cảm thấy đối với đa số người ngày ngày tết không giống ngày thường.
Tết là ngày gia đình đoàn tụ, khi nhà nhà ánh đèn rực rỡ khắp nơi, chỉ có một mình mình quạnh vắng, có thể không cô đơn sao?
Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt, Chúc Anh khui một chai rượu vang đỏ.
“Dạng Dạng có uống chút không?”
Diệp Dạng gật đầu.
“Có ạ.”
Diệp Dạng nhận ly rượu vang do Chúc Anh rót, cụng ly với bà.
“Chúc dì năm mới vạn sự như ý.”
Cậu từ tốn uống một ngụm rượu nhỏ, mặt đã đỏ lên. Đây là lần đầu cậu nói lời chúc với người lớn trên bàn cơm, trước đây chưa từng có cơ hội.
Vẻ mặt Chúc Anh dịu dàng.
“Hy vọng Dạng Dạng mỗi một ngày đều bình an khoẻ mạnh, vui vẻ.”
Hạ Thành Nghiệp chủ động chạm ly với Diệp Dạng.
“Lần đầu tiên con mừng năm mới ở đây, cứ xem nơi này như nhà mình là được. Hy vọng mỗi năm về sau con có thể cùng Hạ Đông ăn tết cùng chúng ta.”
Hạ Thành Nghiệp uống cạn ly thứ hai.
“Đàn ông mà, phải thành gia lập thất. Nếu hai đứa đã quen nhau thì xem như thành gia, nhưng con phải tiếp tục phấn đấu nỗ lực, hy vọng năm sau con thi đại học đỗ được thủ khoa, đề danh bảng vàng.”
Diệp Dạng trịnh trọng đáp:
“Cảm ơn chú Hạ, con sẽ cố gắng ạ.”
Hạ Thành Nghiệp còn muốn nói gì đó, Hạ Đông đã cầm ly của anh lên cụng vào ly cha mình.
“Sao hôm nay cha nói nhiều thế, cơm ăn không ngon sao?”
Chúc Anh buồn cười, nói:
“Con trai dì cũng rất biết bảo vệ con nha, ông cũng thật là, những lời này đề ăn xong rồi nói.”
Chúc Anh nghiêng đầu sang nói với Diệp Dạng.
“Dạng Dạng chỉ cần học tập cho tốt thôi, đừng áp lực quá.”
Bữa cơm này hoà thuận vui vẻ, một tiếng sau thức ăn vẫn còn thừa không ít, Hạ Đông từ sớm đã chuyển ghế tựa qua cạnh Diệp Dạng, nói nhỏ vào tai cậu.
“Dạng Dạng hôm nay còn chưa kính anh ly nào.”
Dạng Dạng đã hơi say, phía sau gáy đỏ bừng như vừa đổ rượu vang đỏ, cậu mê man cụng ly với Hạ Đông chuẩn bị uống thêm ly nữa.
Hạ Đông vội ngăn cậu lại.
“Nếu không thì nói gì dễ nghe với anh đi?”
Diệp Dạng chớp mắt chậm rãi.
“Chúc anh Đông thân thể khoẻ mạnh, mọi việc như ý...”
Hạ Đông không hài lòng, cười trêu Diệp Dạng đã uống không ít rượu.
“Câu này không được, nói lại lần nữa.”
Chúc Anh không nhịn được đành lên tiếng:
“Đừng chọc thằng bé nữa, uống nhiều quá sẽ khó chịu lắm.”
Tất nhiên Hạ Đông biết chừng mực, anh biết tửu lượng của Diệp Dạng thế nào. Hạ Thành Nghiệp và Chúc Anh dùng cơm xong không biết đã đi đâu rồi, ném hai bao lì xì lên bàn, một cho Diệp Dạng một cho Hạ Đông.
Hai bao lì xì đều rất mỏng, bên trong chỉ có một tấm thẻ ngân hàng.
“Uống một miếng cuối cùng.”
Diệp Dạng đầu óc choáng váng đáp:
“Được ạ...”
“Lần này chúng ta đổi cách uống khác.”
Hạ Đông cười khẽ, cầm ly rượu đến miệng mình.
“Rượu trong miệng anh, muốn uống thì tự đến lấy.”
Diệp Dạng thấy choáng váng vô cùng, Hạ Đông nói gì đều làm theo, hoàn toàn không nhớ có thêm hai người khác. Cậu ngẩng đầu, vừa liếm vừa hôn lên môi Hạ Đông.
Nhưng môi Hạ Đông mím chặt, mãi mà Diệp Dạng không nếm được rượu, nóng nảy bảo:
“Anh Đông, em muốn uống rượu...”
Hạ Đông vẫn ung dung nhìn cậu, không để ý.
Diệp Dạng có chút tủi thân mà nói:
“Anh, anh ơi... Em muốn uống rượu.”
Lúc này Hạ Đông mới ôm eo Diệp Dạng, rót rượu vang vào miệng cậu.
“Ngọt hay không?”
“Ngọt ạ.”
“Rượu ngọt hay môi anh ngọt?”
Mặt Diệp Dạng đỏ bừng, khung cảnh trước mắt đều nhạt nhoà đi, cậu nhìn Hạ Đông đáp:
“Rượu ngọt nhưng môi anh càng ngọt hơn...”
“...”
Đôi mắt bạn nhỏ sáng ngời, những đốm sáng vì phản chiếu lại ánh đèn như những vì sao lấp lánh, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn anh một cách đầy tình ý, Hạ Đông chỉ cảm thấy yết hầu mình di chuyển liên tục.
“Bé cưng à, anh muốn ăn em quá thì làm sao bây giờ?”
“Cho anh ăn ạ...”
Diệp Dạng thật sự say rồi, Hạ Đông không nhịn nổi nữa đè gáy cậu lại.
“Ngoan, há miệng nào.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn hé miệng, để mặc Hạ Đông xâm nhập.
“Ưm...”
Hạ Thành Nghiệp nhìn cảnh này, khoé miệng co giật liên tục.
“Hạ Đông, anh có thể kiềm chế chút hay không hả?”
Hạ Đông ôm khuôn mặt lẫn đôi tai đỏ hồng vào lòng ngực mình, bất đắc dĩ nói:
“Cha vợ chồng thân thiết thì được, đôi tình nhân bọn con không cần sao?”
Hạ Thành Nghiệp nghiến răng nói:
“Hai đứa ngủ riêng.”
“Bọn con đã ngủ chung với nhau lâu rồi.”
Hạ Đông dở khóc dở cười.
“Hơn nữa, nhà con đã trưởng thành, ngày mai đã tính là mười chín tuổi, cha đừng xem con giống như tội phạm được không?”
Khuôn mặt trầm xuống của Hạ Thành Nghiệp bị Chúc Anh lôi ra ngoài.
“Đừng bắt nạt quá đáng, phải biết kiềm chế.”
Hạ Đông nhân cơ hội này bế bạn nhỏ về phòng.
Dựa theo tục lệ, tối đêm giao thừa không được tắt đèn, Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngủ một lúc. Hơn mười một giờ, Diệp Dạng mới tỉnh lại.
Hạ Đông hôn cậu một lát.
“Tỉnh rượu chưa?”
Diệp Dạng chậm chạp chớp mắt, đáp:
“Tỉnh rồi ạ...”
Bỗng ký ức lúc say ùa về, đặc biệt là khi Hạ Thành Nghiệp bắt gặp lúc họ hôn nhau làm mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Diệp Dạng vùi mặt vào lồng ngực Hạ Đông.
“Chú Hạ có cảm thấy...”
“Cảm thấy cái gì?”
Hạ Đông nhéo vành tai đỏ rực của cậu.
“Anh hôn bạn trai nhỏ của mình thì làm sao?”
Anh xoay người đè Diệp Dạng dưới thân.
“Không chỉ hôn thôi, anh còn muốn ăn nữa...”
Khoảnh khắc thời gian trôi qua mười hai giờ, một năm mới lại đến, tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không dứt. Hạ Đông dừng lại, nhìn hốc mắt ươn ướt của bạn nhỏ, trong tiếng chuông mừng năm mới vang lên, anh hôn lên trán cậu.
“Chúc mừng năm mới, Dạng Dạng.”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau được đặt bên tai Diệp Dạng, đầu óc cậu mê man, nhưng vẫn nghiêm túc trịnh trọng đáp:
“Chúc mừng năm mới, anh Đông ạ.”
Bởi còn người khác trong nhà, vốn ngày thường Diệp Dạng đã hay ngượng ngùng nay càng mím chặt môi không chịu phát ra tiếng nào.
Nhưng Hạ Đông thích nhất là làm cậu mất kiềm chế, càng lúc càng hung ác hơn, đến khi Diệp Dạng thở hổn hển mới buông tha cho cậu.
Hạ Đông ôm Diệp Dạng vào phòng tắm, tắm rửa xong hai người không làm gì nữa chỉ ôm nhau ngủ.
Hạ Đông vỗ nhẹ lên lưng Diệp Dạng.
“Năm nay đã mười chín tuổi rồi.”
Diệp Dạng nói:
“Còn anh Đông đã hai tám ạ.”
Hạ Đông ôm chặt Diệp Dạng.
“Dạng Dạng còn trẻ như vậy...”
Diệp Dạng cũng siết chặt lấy anh.
“Em sẽ luôn thích anh.”
Hạ Đông bật cười, cảm thấy mình sao lại lo được lo mất giống như một thiếu nữ thế.
Anh nhớ đến mong ước của mình trong ngày sinh nhật mấy hôm trước, hy vọng bản thân và Dạng Dạng có thể bình an hòa thuận đến già.
Anh rất mong ngày đó thật sự đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.