Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 73: Lại là Trịnh Hòa
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
20/06/2024
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra khá đơn giản, mọi người ngồi ăn uống cùng nhau, vài người vẫn rất đam mê ca hát, vài người cũng không biết chạy đi đâu.
Người tham gia đại khái chia làm ba nhóm, nhóm hát hò, nhóm chơi đổ xúc xắc, nhóm các cô gái còn lại thì tập trung thì thầm nói chuyện với nhau, uống chút rượu.
Diệp Dạng không tham gia vào nhóm nào cả, Trịnh Hòa được ai đó rủ đi chơi đổ xúc xắc nhưng vẫn luôn thua, ánh mắt thường xuyên lơ đãng nhìn về phía Diệp Dạng.
Ở phòng KTV thì không tránh được việc uống rượu, ngay cả Diệp Dạng cũng không từ chối được mà uống vài ly.
Triệu Thăng mời uống hết một lượt những người ở đây thì vòng lại Diệp Dạng.
“Uống một ly với tôi.”
Diệp Dạng bất đắc dĩ cụng ly với Triệu Thăng, cậu khá nhạy cảm với cồn nên chỉ một chút cũng làm da mặt dần đỏ lên.
Gò má đỏ ửng rõ ràng được hiện lên trong ánh đèn không quá rõ ràng đầy màu sắc, Triệu Thăng nhìn đến sững sờ, đột nhiên nghĩ đến một câu: Chim sa cá lặn*.
(*Từ gốc: Tú sắc khả xan (秀色可餐): một câu thành ngữ nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.)
Triệu Thăng không khỏi rùng mình, ngửa đầu uống hết ly rượu trong tay, nếu để Diệp Dạng biết bản thân cậu ta dùng từ hình dung sắc đẹp người phụ nữ để miêu tả cậu, có lẽ sẽ nổi giận.
Diệp Dạng uống cạn ly bia thì đứng dậy nói với Triệu Thăng vài câu, sau đó xoay người ra ngoài đến nhà vệ sinh.
Cậu xoa xoa hai tai, cảm giác cuối cùng cũng im ắng, cả không gian đều trở nên thật yên tĩnh.
Cậu nhắn cho Hạ Đông một tin nhắn: Ở đây ồn quá ạ...
— Quá ồn thì em có thể ra ngoài một lát.
— Em cũng nghĩ vậy, đợi lát nữa ăn xong bánh kem thì em về liền.
— Sắp về thì nhắn tin cho anh, đừng uống quá nhiều đến say khướt, biết không?
— Biết ạ.
— Ngoan, chờ anh đưa em về.
Diệp Dạng cười trong vô thức, cậu nhìn sắc mặt ửng đỏ của mình trong gương, tạt ít nước lạnh lên mặt mình.
Cảm giác lạnh lẽo trên mặt ít nhiều xua tan đi cơn choáng váng, chợt cậu nghe thấy giọng nói làm người khác khó chịu.
“Uống nhiều quá à?”
Diệp Dạng ngẩng đầu lên, lau nước còn đọng trên mặt mình, cậu nhìn Trịnh Hòa đầy vẻ lạnh nhạt, lập tức xoay người ra ngoài.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trịnh Hòa làm cậu phải dừng lại.
“Chuyện ở bãi đậu xe, tôi thấy rồi.”
Diệp Dạng biết ngay chuyện Trịnh Hòa đang muốn ám chỉ, nhưng cậu cũng chỉ liếc nhìn Trịnh Hòa muốn xem cậu ta định làm gì.
Trịnh Hòa trông thấy vẻ thờ ơ của cậu, tiếp tục nói:
“Tôi thấy cậu và một người đàn ông khác hôn nhau.”
Rốt cuộc Diệp Dạng cũng mở lời:
“Thì?”
Vẻ mặt Trịnh Hòa phức tạp.
“Trước đây, tôi thích sự ngây thơ lẫn bướng bỉnh của cậu, nhưng cậu vốn không thích đàn ông, nay lại vì để tiếp tục việc học mà qua lại với một người đàn ông khác...”
Hoàn cảnh gia đình Diệp Dạng thế nào, Trịnh Hòa đều biết, cậu ta đoán dựa vào sự tình khi trước đôi vợ chồng đó không thể cho Diệp Dạng chuyển trường.
Diệp Dạng như là tức đến bật cười.
“Hy vọng cậu nên hiểu rõ, chẳng phải tôi không thích giới tính của cậu mà là không thích cậu.”
Sự chán ghét lộ ra rõ ràng trên vẻ mặt của cậu.
“Còn nữa, khi sự việc xảy ra thì đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi, loại người hèn nhát chỉ biết trốn sau lưng cha mẹ như cậu có tư cách gì nói thích tôi? Cậu xứng à?”
Trịnh Hòa chỉ cảm thấy biểu cảm này thật quá gai mắt.
“Cậu lên giường với anh ta?”
“Liên quan gì đến cậu?”
Diệp Dạng lạnh lùng nhìn cậu ta, bước ra ngoài.
Trịnh Hòa chỉ nghĩ cậu đang chột dạ, túm chặt cánh tay Diệp Dạng cười lạnh.
“Cậu chạy đi đâu? Cậu nói xem, nếu tôi nói với nhà trường biết chuyện cậu qua lại với một người đàn ông thì sao, có thể làm cậu thôi học lần nữa không?”
Diệp Dạng hất mạnh tay Trịnh Hòa ra, chỉ đến gần người này một chút cũng đủ làm cậu ghê tởm.
“Hơn một năm không gặp, cậu vẫn là loại người này.”
Trịnh Hòa thấy cậu đã sải bước ra ngoài lập tức nói:
“Tôi đã chụp hình lại, cậu không sợ...”
Bước chân Diệp Dạng chỉ thoáng dừng lại một giây sau đó biến mất ngay lối rẽ.
Đối với Diệp Dạng, điều cậu sợ nhất bây giờ là lại giẫm lên vết xe đổ ngày trước, nếu sự việc cậu hẹn hò với một đàn ông bị lộ ra, cậu không cách nào đoán được có chuyện gì xảy ra.
Nhưng so với những điều đó, chỉ cần Hạ Đông vẫn ở bên cạnh, cậu sẽ luôn có dũng khí đối mặt với mọi điều tồi tệ phát sinh trong tương lai.
Diệp Dạng bỗng dừng lại, cậu nhìn vẻ mặt xấu hổ của Triệu Thăng, hỏi:
“Đến bao lâu rồi?”
Triệu Thăng lúng túng đáp:
“Ừm... Tôi thấy cậu đi cả nửa ngày chưa về thì đi tìm, trùng hợp là đi theo phía sau Trịnh Hòa đến...”
Nói cách khác, cái gì cũng đều nghe hết.
Diệp Dạng im lặng một hồi, đối với cậu, Triệu Thăng là một người bạn học không tệ. Học kỳ này, thời gian cậu nói chuyện với Trịnh Thăng là nhiều nhất.
“Có gì muốn hỏi không?”
Triệu Thăng do dự nói:
“Đến ngoài sảnh nói?”
Tiền sảnh yên tĩnh hơn trong hành lang, không có bao nhiêu người, Triệu Thăng và Diệp Dạng tìm nơi ngồi xuống, nhất thời Triệu Thăng cũng không biết nên nói thế nào.
Cậu ta suy nghĩ hồi lâu.
“... Cậu quen Trịnh Hòa từ trước?”
Diệp Dạng gật đầu.
“Trước khi tôi tạm nghỉ một năm.”
Cậu kể ngắn gọn những chuyện xảy ra khi trước.
“Sau đó, tôi bỏ nhà đi... Gặp được bạn trai hiện tại.”
Triệu Thăng ngồi ngây ra.
“Là người lần trước đón cậu?”
Diệp Dạng cười khẽ đáp:
“Đúng, là anh ấy.”
Triệu Thăng ngập ngừng hỏi:
“Vậy là sau này cậu mới phát hiện xu hướng tính dục của mình là...”
“Trịnh Hòa nói đúng, tôi không thích đàn ông.”
Triệu Thăng sửng sốt, nét mặt tái nhợt. Diệp Dạng nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Hạ Đông, vô thức mỉm cười.
“Tôi chỉ thích anh ấy mà thôi.”
“Vậy cũng tốt...”
Triệu Thăng khẽ thở dài, trong lòng nổi lên một cơn muộn phiền.
“Cậu... Người đó cũng đẹp trai lắm, hai người thật xứng đôi.”
Diệp Dạng cười cong cả khóe mắt, mỗi khi nhắc đến Hạ Đông đôi mắt đều như sáng lên.
Triệu Thăng quay mặt đi, đổi đề tài.
“Trịnh Hòa đó... Tôi không nghĩ cậu ta là loại người này, cậu ta chụp ảnh rồi, nếu nói với nhà trường thật thì làm sao đây?”
“Chẳng biết nữa.”
Diệp Dạng lắc đầu.
“Chỉ cần không phải thôi học thì tôi cảm thấy không sao cả.”
Lần trước, nhà trường vì danh “đồng tính” của cậu mà từng khuyên bảo cậu không ít lần, lần nào cũng đều khó chịu ra mặt. Vì ảnh hưởng đến danh dự của trường, vừa nói vừa ám chỉ cậu nên chuyển trường, nhưng nhà trường không thể buộc cậu thôi học.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ có thể giống như trước đây, cậu bị mọi người xa lánh cô lập, một năm trước cậu không cách nào chịu đựng nhưng bây giờ lại không để bụng nữa.
Cậu chỉ cần đến trường học tập thôi, những thứ khác cậu không quá quan tâm.
“Cậu ta thật quá ghê tởm.”
Triệu Thăng nhíu mày.
“Tốt nhất cậu nên nói với bạn trai chuyện này.”
“Ừm.”
Diệp Dạng không định giấu, bây giờ không nói nếu đến ngày nào đó đầu óc Trịnh Hòa bị chập mạch mà nói với những người khác biết, Hạ Đông cũng sẽ biết.
Quay về phòng KTV, Trịnh Hòa vẫn tiếp tục chơi đổ xúc xắc với những nam sinh khác, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thăng đã có chút phản cảm với cậu ta nhưng bây giờ không thể biểu hiện ra ngoài.
Diệp Dạng không lập tức ra về, rất nể mặt chờ đến khi cắt bánh kem mới nói với Triệu Thăng.
“Chúc mừng sinh nhật cậu, tôi phải về trước, quà để ở đây nhớ mang về.”
Triệu Thăng kéo cậu lại.
“Đừng về, ở lại chút đi.”
Vì sự chuyện của Trịnh Hòa thêm việc Diệp Dạng có bạn trai làm rối tung tâm tí của Triệu Thăng, hiện tại cậu ta cũng không còn tâm trạng chơi tiếp.
Cậu ta thổi nến xong thì nói với mọi người:
“Ăn xong bánh kem thì chúng ta cũng giải tán thôi, mẹ tôi giục về nhà rồi.”
Mọi người cũng cảm thấy không sao, dù sao bây giờ đã hơn chín giờ, gần đến thời gian về nhà.
Rời khỏi KTV mới thấy trời bên ngoài vẫn rất lạnh, những người khác ra về gọi xe ven đường, lớp bên cạnh có hai bạn nữ đến xin WeChat của Diệp Dạng nhưng cậu chỉ lịch sự từ chối.
Diệp Dạng vừa nhìn sang bãi đỗ xe đã phát hiện chiếc ô tô màu đen quen thuộc, cậu muốn lập tức chạy sang đó nhưng trong lớp vẫn còn bạn nữ chưa gọi được xe, cậu không thể đi trước.
Trịnh Hòa không có ý tiếp cận Diệp Dạng, sau khi lên xe cậu ta nhìn Diệp Dạng lần nữa mới rời đi.
Triệu Thăng đắn đo nói:
“Tuy rằng tôi chưa tiếp xúc với người đồng tính nào nhưng cậu cũng không phải... Ôi trời!”
Cậu ta gãi tóc đến xù lên.
“Dù thế nào đi nữa, với tư cách một người bạn tôi luôn đứng về phía cậu.”
Diệp Dạng sửng sốt.
“Cảm ơn cậu.”
___
Hạ Đông mở hai vạt áo khoác lông trên người bao lấy Diệp Dạng vừa mới nhào lòng ngực anh.
“Nhiệt tình thế? Hình như uống hơi nhiều rồi...”
Diệp Dạng chôn mặt vào lồng ngực Hạ Đông.
“Uống bảy ly ạ.”
Hạ Đông nhéo cầm Diệp Dạng lên quan sát.
“Vẫn còn tốt, mặt chưa đỏ quá.”
Diệp Dạng hơi nhón chân lên hôn lên môi Hạ Đông, nụ hôn mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Hạ Đông cố ý nâng cầm lên cao một chút.
“Hôi chết...”
“Không có...”
Diệp Dạng tự hà hơi ra ngửi thử, tủi thân nói:
“Ngày sinh nhật lần đó em còn uống nhiều hơn mà anh có ghét bỏ em đâu.”
Hạ Đông nhìn biểu cảm này của Diệp Dạng thì bật cười, hôn cậu một cái.
“Hôi thì hôi, nhưng không ghét bỏ.”
Anh đẩy Diệp Dạng lên ghế phụ, nghiêng nửa người sang giúp cậu thắt dây an toàn, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu, buồn cười nói:
“Em tin thật à, trêu em thôi, uống ít như vậy sao có thể hôi chứ?”
Diệp Dạng câu cổ Hạ Đông hôn môi anh.
“Cho hôi chết anh luôn.”
Hạ Đông bị hôn đến ngứa ngáy, anh níu tay bạn nhỏ lại.
“Đừng nghịch, chúng ta về trước, bên ngoài lạnh quá chốc nữa em cảm lạnh mất.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn buông ra, gật đậu nhẹ.
“Về nhà ạ.”
Trên đường, Triệu Thăng nhắn cho cậu một tin: Nhìn quà của cậu tặng tôi này, thật là cool*!
(*Gốc là 贼酷, ngoài nghĩa cool/ngầu ra còn nghĩa khác là tàn bạo/tàn khốc)
— Cậu thích là được.
Diệp Dạng nhìn người bên đó vẫn không hồi âm gì, hồi lâu mới nhắn: Bạn trai cậu có tốt với cậu không, nếu không thì tuyệt đối đừng ngược đãi bản thân, chuyện gì cũng có thể nhờ tôi giúp.
— Không ai đối tốt với tôi như anh ấy.
—.... Vậy cậu nhớ nói rõ với anh ta chuyện của Trịnh Hòa.
Diệp Dạng chăm chú nhìn Hạ Đông đang lái xe bên cạnh, như lời cậu đã nói, trên thế gian này chẳng ai đối xử tốt với cậu như Hạ Đông và cậu cũng không cần ai tốt với cậu nữa.
Chỉ cần là Hạ Đông, thế nào cũng được.
Người tham gia đại khái chia làm ba nhóm, nhóm hát hò, nhóm chơi đổ xúc xắc, nhóm các cô gái còn lại thì tập trung thì thầm nói chuyện với nhau, uống chút rượu.
Diệp Dạng không tham gia vào nhóm nào cả, Trịnh Hòa được ai đó rủ đi chơi đổ xúc xắc nhưng vẫn luôn thua, ánh mắt thường xuyên lơ đãng nhìn về phía Diệp Dạng.
Ở phòng KTV thì không tránh được việc uống rượu, ngay cả Diệp Dạng cũng không từ chối được mà uống vài ly.
Triệu Thăng mời uống hết một lượt những người ở đây thì vòng lại Diệp Dạng.
“Uống một ly với tôi.”
Diệp Dạng bất đắc dĩ cụng ly với Triệu Thăng, cậu khá nhạy cảm với cồn nên chỉ một chút cũng làm da mặt dần đỏ lên.
Gò má đỏ ửng rõ ràng được hiện lên trong ánh đèn không quá rõ ràng đầy màu sắc, Triệu Thăng nhìn đến sững sờ, đột nhiên nghĩ đến một câu: Chim sa cá lặn*.
(*Từ gốc: Tú sắc khả xan (秀色可餐): một câu thành ngữ nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.)
Triệu Thăng không khỏi rùng mình, ngửa đầu uống hết ly rượu trong tay, nếu để Diệp Dạng biết bản thân cậu ta dùng từ hình dung sắc đẹp người phụ nữ để miêu tả cậu, có lẽ sẽ nổi giận.
Diệp Dạng uống cạn ly bia thì đứng dậy nói với Triệu Thăng vài câu, sau đó xoay người ra ngoài đến nhà vệ sinh.
Cậu xoa xoa hai tai, cảm giác cuối cùng cũng im ắng, cả không gian đều trở nên thật yên tĩnh.
Cậu nhắn cho Hạ Đông một tin nhắn: Ở đây ồn quá ạ...
— Quá ồn thì em có thể ra ngoài một lát.
— Em cũng nghĩ vậy, đợi lát nữa ăn xong bánh kem thì em về liền.
— Sắp về thì nhắn tin cho anh, đừng uống quá nhiều đến say khướt, biết không?
— Biết ạ.
— Ngoan, chờ anh đưa em về.
Diệp Dạng cười trong vô thức, cậu nhìn sắc mặt ửng đỏ của mình trong gương, tạt ít nước lạnh lên mặt mình.
Cảm giác lạnh lẽo trên mặt ít nhiều xua tan đi cơn choáng váng, chợt cậu nghe thấy giọng nói làm người khác khó chịu.
“Uống nhiều quá à?”
Diệp Dạng ngẩng đầu lên, lau nước còn đọng trên mặt mình, cậu nhìn Trịnh Hòa đầy vẻ lạnh nhạt, lập tức xoay người ra ngoài.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trịnh Hòa làm cậu phải dừng lại.
“Chuyện ở bãi đậu xe, tôi thấy rồi.”
Diệp Dạng biết ngay chuyện Trịnh Hòa đang muốn ám chỉ, nhưng cậu cũng chỉ liếc nhìn Trịnh Hòa muốn xem cậu ta định làm gì.
Trịnh Hòa trông thấy vẻ thờ ơ của cậu, tiếp tục nói:
“Tôi thấy cậu và một người đàn ông khác hôn nhau.”
Rốt cuộc Diệp Dạng cũng mở lời:
“Thì?”
Vẻ mặt Trịnh Hòa phức tạp.
“Trước đây, tôi thích sự ngây thơ lẫn bướng bỉnh của cậu, nhưng cậu vốn không thích đàn ông, nay lại vì để tiếp tục việc học mà qua lại với một người đàn ông khác...”
Hoàn cảnh gia đình Diệp Dạng thế nào, Trịnh Hòa đều biết, cậu ta đoán dựa vào sự tình khi trước đôi vợ chồng đó không thể cho Diệp Dạng chuyển trường.
Diệp Dạng như là tức đến bật cười.
“Hy vọng cậu nên hiểu rõ, chẳng phải tôi không thích giới tính của cậu mà là không thích cậu.”
Sự chán ghét lộ ra rõ ràng trên vẻ mặt của cậu.
“Còn nữa, khi sự việc xảy ra thì đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi, loại người hèn nhát chỉ biết trốn sau lưng cha mẹ như cậu có tư cách gì nói thích tôi? Cậu xứng à?”
Trịnh Hòa chỉ cảm thấy biểu cảm này thật quá gai mắt.
“Cậu lên giường với anh ta?”
“Liên quan gì đến cậu?”
Diệp Dạng lạnh lùng nhìn cậu ta, bước ra ngoài.
Trịnh Hòa chỉ nghĩ cậu đang chột dạ, túm chặt cánh tay Diệp Dạng cười lạnh.
“Cậu chạy đi đâu? Cậu nói xem, nếu tôi nói với nhà trường biết chuyện cậu qua lại với một người đàn ông thì sao, có thể làm cậu thôi học lần nữa không?”
Diệp Dạng hất mạnh tay Trịnh Hòa ra, chỉ đến gần người này một chút cũng đủ làm cậu ghê tởm.
“Hơn một năm không gặp, cậu vẫn là loại người này.”
Trịnh Hòa thấy cậu đã sải bước ra ngoài lập tức nói:
“Tôi đã chụp hình lại, cậu không sợ...”
Bước chân Diệp Dạng chỉ thoáng dừng lại một giây sau đó biến mất ngay lối rẽ.
Đối với Diệp Dạng, điều cậu sợ nhất bây giờ là lại giẫm lên vết xe đổ ngày trước, nếu sự việc cậu hẹn hò với một đàn ông bị lộ ra, cậu không cách nào đoán được có chuyện gì xảy ra.
Nhưng so với những điều đó, chỉ cần Hạ Đông vẫn ở bên cạnh, cậu sẽ luôn có dũng khí đối mặt với mọi điều tồi tệ phát sinh trong tương lai.
Diệp Dạng bỗng dừng lại, cậu nhìn vẻ mặt xấu hổ của Triệu Thăng, hỏi:
“Đến bao lâu rồi?”
Triệu Thăng lúng túng đáp:
“Ừm... Tôi thấy cậu đi cả nửa ngày chưa về thì đi tìm, trùng hợp là đi theo phía sau Trịnh Hòa đến...”
Nói cách khác, cái gì cũng đều nghe hết.
Diệp Dạng im lặng một hồi, đối với cậu, Triệu Thăng là một người bạn học không tệ. Học kỳ này, thời gian cậu nói chuyện với Trịnh Thăng là nhiều nhất.
“Có gì muốn hỏi không?”
Triệu Thăng do dự nói:
“Đến ngoài sảnh nói?”
Tiền sảnh yên tĩnh hơn trong hành lang, không có bao nhiêu người, Triệu Thăng và Diệp Dạng tìm nơi ngồi xuống, nhất thời Triệu Thăng cũng không biết nên nói thế nào.
Cậu ta suy nghĩ hồi lâu.
“... Cậu quen Trịnh Hòa từ trước?”
Diệp Dạng gật đầu.
“Trước khi tôi tạm nghỉ một năm.”
Cậu kể ngắn gọn những chuyện xảy ra khi trước.
“Sau đó, tôi bỏ nhà đi... Gặp được bạn trai hiện tại.”
Triệu Thăng ngồi ngây ra.
“Là người lần trước đón cậu?”
Diệp Dạng cười khẽ đáp:
“Đúng, là anh ấy.”
Triệu Thăng ngập ngừng hỏi:
“Vậy là sau này cậu mới phát hiện xu hướng tính dục của mình là...”
“Trịnh Hòa nói đúng, tôi không thích đàn ông.”
Triệu Thăng sửng sốt, nét mặt tái nhợt. Diệp Dạng nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Hạ Đông, vô thức mỉm cười.
“Tôi chỉ thích anh ấy mà thôi.”
“Vậy cũng tốt...”
Triệu Thăng khẽ thở dài, trong lòng nổi lên một cơn muộn phiền.
“Cậu... Người đó cũng đẹp trai lắm, hai người thật xứng đôi.”
Diệp Dạng cười cong cả khóe mắt, mỗi khi nhắc đến Hạ Đông đôi mắt đều như sáng lên.
Triệu Thăng quay mặt đi, đổi đề tài.
“Trịnh Hòa đó... Tôi không nghĩ cậu ta là loại người này, cậu ta chụp ảnh rồi, nếu nói với nhà trường thật thì làm sao đây?”
“Chẳng biết nữa.”
Diệp Dạng lắc đầu.
“Chỉ cần không phải thôi học thì tôi cảm thấy không sao cả.”
Lần trước, nhà trường vì danh “đồng tính” của cậu mà từng khuyên bảo cậu không ít lần, lần nào cũng đều khó chịu ra mặt. Vì ảnh hưởng đến danh dự của trường, vừa nói vừa ám chỉ cậu nên chuyển trường, nhưng nhà trường không thể buộc cậu thôi học.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ có thể giống như trước đây, cậu bị mọi người xa lánh cô lập, một năm trước cậu không cách nào chịu đựng nhưng bây giờ lại không để bụng nữa.
Cậu chỉ cần đến trường học tập thôi, những thứ khác cậu không quá quan tâm.
“Cậu ta thật quá ghê tởm.”
Triệu Thăng nhíu mày.
“Tốt nhất cậu nên nói với bạn trai chuyện này.”
“Ừm.”
Diệp Dạng không định giấu, bây giờ không nói nếu đến ngày nào đó đầu óc Trịnh Hòa bị chập mạch mà nói với những người khác biết, Hạ Đông cũng sẽ biết.
Quay về phòng KTV, Trịnh Hòa vẫn tiếp tục chơi đổ xúc xắc với những nam sinh khác, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thăng đã có chút phản cảm với cậu ta nhưng bây giờ không thể biểu hiện ra ngoài.
Diệp Dạng không lập tức ra về, rất nể mặt chờ đến khi cắt bánh kem mới nói với Triệu Thăng.
“Chúc mừng sinh nhật cậu, tôi phải về trước, quà để ở đây nhớ mang về.”
Triệu Thăng kéo cậu lại.
“Đừng về, ở lại chút đi.”
Vì sự chuyện của Trịnh Hòa thêm việc Diệp Dạng có bạn trai làm rối tung tâm tí của Triệu Thăng, hiện tại cậu ta cũng không còn tâm trạng chơi tiếp.
Cậu ta thổi nến xong thì nói với mọi người:
“Ăn xong bánh kem thì chúng ta cũng giải tán thôi, mẹ tôi giục về nhà rồi.”
Mọi người cũng cảm thấy không sao, dù sao bây giờ đã hơn chín giờ, gần đến thời gian về nhà.
Rời khỏi KTV mới thấy trời bên ngoài vẫn rất lạnh, những người khác ra về gọi xe ven đường, lớp bên cạnh có hai bạn nữ đến xin WeChat của Diệp Dạng nhưng cậu chỉ lịch sự từ chối.
Diệp Dạng vừa nhìn sang bãi đỗ xe đã phát hiện chiếc ô tô màu đen quen thuộc, cậu muốn lập tức chạy sang đó nhưng trong lớp vẫn còn bạn nữ chưa gọi được xe, cậu không thể đi trước.
Trịnh Hòa không có ý tiếp cận Diệp Dạng, sau khi lên xe cậu ta nhìn Diệp Dạng lần nữa mới rời đi.
Triệu Thăng đắn đo nói:
“Tuy rằng tôi chưa tiếp xúc với người đồng tính nào nhưng cậu cũng không phải... Ôi trời!”
Cậu ta gãi tóc đến xù lên.
“Dù thế nào đi nữa, với tư cách một người bạn tôi luôn đứng về phía cậu.”
Diệp Dạng sửng sốt.
“Cảm ơn cậu.”
___
Hạ Đông mở hai vạt áo khoác lông trên người bao lấy Diệp Dạng vừa mới nhào lòng ngực anh.
“Nhiệt tình thế? Hình như uống hơi nhiều rồi...”
Diệp Dạng chôn mặt vào lồng ngực Hạ Đông.
“Uống bảy ly ạ.”
Hạ Đông nhéo cầm Diệp Dạng lên quan sát.
“Vẫn còn tốt, mặt chưa đỏ quá.”
Diệp Dạng hơi nhón chân lên hôn lên môi Hạ Đông, nụ hôn mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Hạ Đông cố ý nâng cầm lên cao một chút.
“Hôi chết...”
“Không có...”
Diệp Dạng tự hà hơi ra ngửi thử, tủi thân nói:
“Ngày sinh nhật lần đó em còn uống nhiều hơn mà anh có ghét bỏ em đâu.”
Hạ Đông nhìn biểu cảm này của Diệp Dạng thì bật cười, hôn cậu một cái.
“Hôi thì hôi, nhưng không ghét bỏ.”
Anh đẩy Diệp Dạng lên ghế phụ, nghiêng nửa người sang giúp cậu thắt dây an toàn, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu, buồn cười nói:
“Em tin thật à, trêu em thôi, uống ít như vậy sao có thể hôi chứ?”
Diệp Dạng câu cổ Hạ Đông hôn môi anh.
“Cho hôi chết anh luôn.”
Hạ Đông bị hôn đến ngứa ngáy, anh níu tay bạn nhỏ lại.
“Đừng nghịch, chúng ta về trước, bên ngoài lạnh quá chốc nữa em cảm lạnh mất.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn buông ra, gật đậu nhẹ.
“Về nhà ạ.”
Trên đường, Triệu Thăng nhắn cho cậu một tin: Nhìn quà của cậu tặng tôi này, thật là cool*!
(*Gốc là 贼酷, ngoài nghĩa cool/ngầu ra còn nghĩa khác là tàn bạo/tàn khốc)
— Cậu thích là được.
Diệp Dạng nhìn người bên đó vẫn không hồi âm gì, hồi lâu mới nhắn: Bạn trai cậu có tốt với cậu không, nếu không thì tuyệt đối đừng ngược đãi bản thân, chuyện gì cũng có thể nhờ tôi giúp.
— Không ai đối tốt với tôi như anh ấy.
—.... Vậy cậu nhớ nói rõ với anh ta chuyện của Trịnh Hòa.
Diệp Dạng chăm chú nhìn Hạ Đông đang lái xe bên cạnh, như lời cậu đã nói, trên thế gian này chẳng ai đối xử tốt với cậu như Hạ Đông và cậu cũng không cần ai tốt với cậu nữa.
Chỉ cần là Hạ Đông, thế nào cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.