Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 22:
Nạp Lan Thập Thất
01/08/2024
Trạm dịch ở Đại Tề có hai chức năng, một là cho quan viên đến nơi khác nhậm chức trên đường nghỉ chân, hai là quân tình biên quan cùng tấu chương gửi về kinh thành, người đưa tin sẽ được tiếp tế vật tư cùng chiến mã, khách qua đường cùng bá tánh bình thường đều không thể đi vào.
Đoàn người Phong Mân, tuyệt đối không liên quan đến hai loại trên.
Nhưng cha hắn là Trung Dũng hầu, chỉ dựa vào phong hào này, ấn tín Trung Dũng hầu phủ vừa đưa ra, ai dám không cho hắn đi vào?
Cứ như vậy, đoàn người thuận lợi tiến vào trạm dịch, quan viên quản lý trạm dịch còn tự mình ra chào đón.
Vừa mới giao ngựa cho dân phu trạm dịch trông coi, mọi người đã nghe thấy tiếng sấm sét dội từ chân trời, ngay sau đó cuồng phong gào thét, mây đen nhanh chóng bảo phủ trong phạm vi mấy chục dặm.
Ngoại trừ Trần Tùng Ý, tất cả mọi người ngây ngốc đứng dưới mái hiên, trơ mắt mà nhìn thời tiết một khắc trước còn nóng như đổ lửa, đảo mắt đã nện xuống cơn mưa dày đặc, bụi đất bắn tung tóe.
Màn mưa dày đặc nối liền trời đất, phảng phất như tẩy sạch toàn bộ sắc màu trên thế gian.
Quan viên trạm dịch tiếp đãi họ khôi phục tinh thần, mang theo vài phần may mắn nói: “May mà tiểu hầu gia tới trước một bước, bằng không nơi này trước sau hẻo lánh, nhất định sẽ phải dầm mưa một chuyến rồi.”
Ông nói xong, phát hiện bản thân không được ai đáp lại.
Đoàn người bên trong, kể cả Phong Mân đều đang nhìn Trần Tùng Ý, người đã tiên đoán trời mưa sau giờ ngọ, ánh mắt các hộ vệ nhìn nàng tăng thêm một tầng kính sợ.
Loại bản lĩnh quan sát hiện tượng thiên văn này, hoặc là quan viên Khâm Thiên Giám mới có, hoặc là Minh Viễn đại sư chùa Hộ Quốc mới hiểu.
Nếu không phải nữa thì cũng là quân sư đặc biệt lợi hại trong truyền thuyết trên chiến trường, có thể lợi dụng thiên văn mà tác chiến —— nhân vật như vậy, chưa chắc bên cạnh chiến thần Đại Tề - Lệ Vương đã có.
Mà những người đó bao nhiêu tuổi, Trình gia tiểu thư mới bao lớn?
Nàng cứ như vậy vân đạm phong khinh mà đoán chuẩn, nhìn mưa rơi xuống, trên mặt cũng không có thần sắc đắc ý, chỉ dẫn theo tiểu nha hoàn xoay người đi vào.
Phong Mân đứng tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn trước suy đoán chính xác như thần của Trần Tùng Ý.
Chỉ nghe thấy hộ vệ mình mang theo nói nhỏ: “Trình gia tiểu thư nói sau giờ ngọ trời sẽ mưa, bây giờ trời vừa qua trưa đã mưa, cũng quá thần kỳ rồi……”
“Đúng vậy, quá chuẩn …… lão nhân Khâm Thiên Giám cũng chỉ đến vậy.”
“Không biết nàng đoán chuyện khác thế nào, lúc trước ta nghe Tiểu Liên nói, Trình cô nương từng xem tướng cho nàng, đoán qua mệnh cách nàng—— hình như ngày đó Trình cô nương cũng xem qua cho tiểu hầu gia?”
“Đúng đúng đúng, ta nghe được!”
“Ngày đó ta cũng nghe thấy! Trình cô nương nói tiểu hầu gia sau này sẽ ở trên sa trường kiến công lập nghiệp, trở thành đại tướng quân!”
Trên mặt Phong Mân hơi hơi rát, quay đầu phát hiện ánh mắt đám hộ vệ đang tập trung nhìn mình.
Lúc này đổi thành hắn bị bọn họ dùng ánh mắt kính sợ nhìn.
Khuôn mặt tuấn tú của Phong Mân co giật, lần đầu tiên trong đời bị người khác nhìn đến mất tự nhiên.
Hắn hơi hé miệng, còn chưa kịp nói gì đám hộ vệ đã thu mắt về.
Phong Mân: “……”
Bọn họ bắt đầu tụ tập lại thương lượng: “Trình cô nương là cao nhân, các ngươi nói nếu đi tìm nàng nhờ nàng xem mệnh, nàng có chịu hay không?”
“Ta cũng muốn, không bằng đợi lát nữa ta đi trước xem thử.”
“Sao lại là ngươi trước? Ta lớn tuổi nhất, đương nhiên là ta trước!”
Ngay khi bọn họ mồm năm miệng mười xem ai đi tìm Trần Túng Ý đoán mệnh số nhà mình, muốn từ nàng xin được mấy câu chỉ điểm, Phong Mân rốt cuộc nhịn không nổi gào to một tiếng: “Đủ rồi!”
Mấy hộ vệ chỉ một thoáng đã im như ve sầu mùa đông.
Phong Mẫn cầm túi vải trong tay suốt dọc đường trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó quay người bước qua ngưỡng cửa đi vào đại sảnh: “Vào đi, đừng chắn đường.”
“Vâng……”
Các hộ vệ đầu tiên là héo rũ, sau đó nhớ tới công tử không nói không được, vì thế lại phấn chấn, theo sau hắn vào đại sảnh.
Màn trời chiếu đất nửa tháng, hiện tại có thể ở dưới mái hiên tránh mưa, tất cả mọi người cảm thấy sảng khoái.
Hơn nữa phải chờ ngày mai mưa tạnh mới xuất phát, hôm nay còn có thể ngủ ngon, không ai phàn nàn gì thêm.
Tòa trạm dịch này kết cấu hai tầng, tầng một làm đại sảnh nghỉ chân ăn cơm, tầng hai làm phòng nghỉ, quan viên đi ngang qua cùng người đưa tin đều có thể vào ở.
Phòng trong trạm dịch rộng thùng thình, nhân thủ làm việc rất nhiều, hầu hạ quý nhân trong kinh vô cùng thỏa đáng.
Dưới sự can thiệp của Phong Mân, các hộ vệ chung quy không dám như ong vỡ tổ chạy qua nhờ Trần Tùng Ý xem giúp mệnh số.
Vì thế sau khi rửa mặt dùng bữa trong phòng, Trần Tùng Ý liền đả tọa trên giường, ngưng tụ chân khí.
Làm xong, nàng mở to mắt, cảm thấy kinh mạch so với thời điểm ban đầu đã được khai thông rất nhiều.
Dựa theo phỏng đoán của nàng, trước khi đến Giang Nam đại khái có thể khơi dậy toàn bộ kinh mạch trên tay, miễn cưỡng đạt tới cảnh giới thứ nhất, có chút ít sức chiến đấu cùng thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Thẳng đến lúc này, nàng mới chân chính tự tin, có thời gian nhớ về đám người ở kinh thành.
Đại sảnh lầu một, Phong Mân ngồi giữa bàn, vừa uống trà vừa thưởng thức mưa rền gió dữ bên ngoài.
Rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng ngoài trời thoạt nhìn giống như đêm tối chạng vạng.
Phong Mân trong kinh là tên ăn chơi trác táng nhất trong những kẻ ăn chơi trác táng, ăn ngon mặc đẹp, ra cửa lại không quá chú trọng tiểu tiết.
Trải qua nửa tháng, công tử phong thần tuấn lãng cũng phải mắt xám mày trò, hiện giờ tới trạm dịch, được nước ấm rửa sạch, lại trở lại hình dáng công tử cẩm tú ban đầu.
Thời gian này trạm dịch không có người tới, trong tay hắn cầm ly rượu, ngón tay thon dài chạm vào mép cốc, lại nghĩ tới chuyện có nên truyền tin cho Tạ Trường Khanh hay không.
Bọn họ ra ngoài hơn nửa tháng, Trình gia khẳng định đã đi tìm khắp nơi, mà đến bây giờ hắn cũng chưa hỏi Trần Tùng Ý vì sao chạy trốn, nàng muốn làm chuyện gì mà phải tới tận Giang Nam, phải viết thư cho Trường Khanh thế nào, trong lòng hắn còn đang cân nhắc.
Đúng lúc này, Phong Mân nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại, là Trần Tùng Ý đi xuống.
Mà trong tay nàng, còn cầm một phong thư.
Đoàn người Phong Mân, tuyệt đối không liên quan đến hai loại trên.
Nhưng cha hắn là Trung Dũng hầu, chỉ dựa vào phong hào này, ấn tín Trung Dũng hầu phủ vừa đưa ra, ai dám không cho hắn đi vào?
Cứ như vậy, đoàn người thuận lợi tiến vào trạm dịch, quan viên quản lý trạm dịch còn tự mình ra chào đón.
Vừa mới giao ngựa cho dân phu trạm dịch trông coi, mọi người đã nghe thấy tiếng sấm sét dội từ chân trời, ngay sau đó cuồng phong gào thét, mây đen nhanh chóng bảo phủ trong phạm vi mấy chục dặm.
Ngoại trừ Trần Tùng Ý, tất cả mọi người ngây ngốc đứng dưới mái hiên, trơ mắt mà nhìn thời tiết một khắc trước còn nóng như đổ lửa, đảo mắt đã nện xuống cơn mưa dày đặc, bụi đất bắn tung tóe.
Màn mưa dày đặc nối liền trời đất, phảng phất như tẩy sạch toàn bộ sắc màu trên thế gian.
Quan viên trạm dịch tiếp đãi họ khôi phục tinh thần, mang theo vài phần may mắn nói: “May mà tiểu hầu gia tới trước một bước, bằng không nơi này trước sau hẻo lánh, nhất định sẽ phải dầm mưa một chuyến rồi.”
Ông nói xong, phát hiện bản thân không được ai đáp lại.
Đoàn người bên trong, kể cả Phong Mân đều đang nhìn Trần Tùng Ý, người đã tiên đoán trời mưa sau giờ ngọ, ánh mắt các hộ vệ nhìn nàng tăng thêm một tầng kính sợ.
Loại bản lĩnh quan sát hiện tượng thiên văn này, hoặc là quan viên Khâm Thiên Giám mới có, hoặc là Minh Viễn đại sư chùa Hộ Quốc mới hiểu.
Nếu không phải nữa thì cũng là quân sư đặc biệt lợi hại trong truyền thuyết trên chiến trường, có thể lợi dụng thiên văn mà tác chiến —— nhân vật như vậy, chưa chắc bên cạnh chiến thần Đại Tề - Lệ Vương đã có.
Mà những người đó bao nhiêu tuổi, Trình gia tiểu thư mới bao lớn?
Nàng cứ như vậy vân đạm phong khinh mà đoán chuẩn, nhìn mưa rơi xuống, trên mặt cũng không có thần sắc đắc ý, chỉ dẫn theo tiểu nha hoàn xoay người đi vào.
Phong Mân đứng tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn trước suy đoán chính xác như thần của Trần Tùng Ý.
Chỉ nghe thấy hộ vệ mình mang theo nói nhỏ: “Trình gia tiểu thư nói sau giờ ngọ trời sẽ mưa, bây giờ trời vừa qua trưa đã mưa, cũng quá thần kỳ rồi……”
“Đúng vậy, quá chuẩn …… lão nhân Khâm Thiên Giám cũng chỉ đến vậy.”
“Không biết nàng đoán chuyện khác thế nào, lúc trước ta nghe Tiểu Liên nói, Trình cô nương từng xem tướng cho nàng, đoán qua mệnh cách nàng—— hình như ngày đó Trình cô nương cũng xem qua cho tiểu hầu gia?”
“Đúng đúng đúng, ta nghe được!”
“Ngày đó ta cũng nghe thấy! Trình cô nương nói tiểu hầu gia sau này sẽ ở trên sa trường kiến công lập nghiệp, trở thành đại tướng quân!”
Trên mặt Phong Mân hơi hơi rát, quay đầu phát hiện ánh mắt đám hộ vệ đang tập trung nhìn mình.
Lúc này đổi thành hắn bị bọn họ dùng ánh mắt kính sợ nhìn.
Khuôn mặt tuấn tú của Phong Mân co giật, lần đầu tiên trong đời bị người khác nhìn đến mất tự nhiên.
Hắn hơi hé miệng, còn chưa kịp nói gì đám hộ vệ đã thu mắt về.
Phong Mân: “……”
Bọn họ bắt đầu tụ tập lại thương lượng: “Trình cô nương là cao nhân, các ngươi nói nếu đi tìm nàng nhờ nàng xem mệnh, nàng có chịu hay không?”
“Ta cũng muốn, không bằng đợi lát nữa ta đi trước xem thử.”
“Sao lại là ngươi trước? Ta lớn tuổi nhất, đương nhiên là ta trước!”
Ngay khi bọn họ mồm năm miệng mười xem ai đi tìm Trần Túng Ý đoán mệnh số nhà mình, muốn từ nàng xin được mấy câu chỉ điểm, Phong Mân rốt cuộc nhịn không nổi gào to một tiếng: “Đủ rồi!”
Mấy hộ vệ chỉ một thoáng đã im như ve sầu mùa đông.
Phong Mẫn cầm túi vải trong tay suốt dọc đường trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó quay người bước qua ngưỡng cửa đi vào đại sảnh: “Vào đi, đừng chắn đường.”
“Vâng……”
Các hộ vệ đầu tiên là héo rũ, sau đó nhớ tới công tử không nói không được, vì thế lại phấn chấn, theo sau hắn vào đại sảnh.
Màn trời chiếu đất nửa tháng, hiện tại có thể ở dưới mái hiên tránh mưa, tất cả mọi người cảm thấy sảng khoái.
Hơn nữa phải chờ ngày mai mưa tạnh mới xuất phát, hôm nay còn có thể ngủ ngon, không ai phàn nàn gì thêm.
Tòa trạm dịch này kết cấu hai tầng, tầng một làm đại sảnh nghỉ chân ăn cơm, tầng hai làm phòng nghỉ, quan viên đi ngang qua cùng người đưa tin đều có thể vào ở.
Phòng trong trạm dịch rộng thùng thình, nhân thủ làm việc rất nhiều, hầu hạ quý nhân trong kinh vô cùng thỏa đáng.
Dưới sự can thiệp của Phong Mân, các hộ vệ chung quy không dám như ong vỡ tổ chạy qua nhờ Trần Tùng Ý xem giúp mệnh số.
Vì thế sau khi rửa mặt dùng bữa trong phòng, Trần Tùng Ý liền đả tọa trên giường, ngưng tụ chân khí.
Làm xong, nàng mở to mắt, cảm thấy kinh mạch so với thời điểm ban đầu đã được khai thông rất nhiều.
Dựa theo phỏng đoán của nàng, trước khi đến Giang Nam đại khái có thể khơi dậy toàn bộ kinh mạch trên tay, miễn cưỡng đạt tới cảnh giới thứ nhất, có chút ít sức chiến đấu cùng thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Thẳng đến lúc này, nàng mới chân chính tự tin, có thời gian nhớ về đám người ở kinh thành.
Đại sảnh lầu một, Phong Mân ngồi giữa bàn, vừa uống trà vừa thưởng thức mưa rền gió dữ bên ngoài.
Rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng ngoài trời thoạt nhìn giống như đêm tối chạng vạng.
Phong Mân trong kinh là tên ăn chơi trác táng nhất trong những kẻ ăn chơi trác táng, ăn ngon mặc đẹp, ra cửa lại không quá chú trọng tiểu tiết.
Trải qua nửa tháng, công tử phong thần tuấn lãng cũng phải mắt xám mày trò, hiện giờ tới trạm dịch, được nước ấm rửa sạch, lại trở lại hình dáng công tử cẩm tú ban đầu.
Thời gian này trạm dịch không có người tới, trong tay hắn cầm ly rượu, ngón tay thon dài chạm vào mép cốc, lại nghĩ tới chuyện có nên truyền tin cho Tạ Trường Khanh hay không.
Bọn họ ra ngoài hơn nửa tháng, Trình gia khẳng định đã đi tìm khắp nơi, mà đến bây giờ hắn cũng chưa hỏi Trần Tùng Ý vì sao chạy trốn, nàng muốn làm chuyện gì mà phải tới tận Giang Nam, phải viết thư cho Trường Khanh thế nào, trong lòng hắn còn đang cân nhắc.
Đúng lúc này, Phong Mân nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại, là Trần Tùng Ý đi xuống.
Mà trong tay nàng, còn cầm một phong thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.