Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 23:

Nạp Lan Thập Thất

02/08/2024

Trong cơn cuồng phong dữ dội của trời đất, đại sảnh trạm dịch trống trải đến mức chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi.

Thiếu nữ dẫm lên tiếng mưa đi tới trước mặt hắn.

Hai người một đứng một ngồi, ánh mắt giao nhau một lát, sau đó, Trần Tùng Ý đưa phong thư trong tay cho hắn.

Phong Mân rũ mắt, nhìn bì thư ghi bốn chữ “Gửi Tạ Trường Khanh” nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, nhịn không được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngoài thuật suy đoán cô còn biết đọc tâm?”

—— Nếu không, sao hắn vừa ngồi đây nghĩ chuyện viết thư cho Trường Khanh, nàng lại trùng hợp cầm thư xuống?

“Ta không biết đọc tâm.”

Trần Tùng Ý đặt thư vào tay hắn, nàng bước tới ghế trống bên cạnh rồi ngồi xuống.

Sau khi mưa rơi, tiếng sấm trên bầu trời càng trở nên vang đội, tia lửa điện như muốn xé rách trời cao, thỉnh thoảng chiếu sáng thế gian u ám xám xịt.

Quan viên trong trạm dịch sợ chậm trễ khách quý, nên nhanh chóng cho người thắp đèn dầu, còn tự mình mang đến cho bọn họ.

Khuôn mặt thiếu nữ được ánh đèn dầu chiếu sáng, trong thế giới âm u phai màu tựa như bức bích họa ấm áp.

Nàng lẳng lặng nói: “Rời khỏi kinh thành lâu như vậy, cũng nên gửi về chút tin tức.”

Lúc trước ở trên đường, một là không có điều kiện, hai là không dư sức lực.

Hiện tại đã chạy tới nơi xa như vậy, hơn nữa nơi này vừa hay là trạm dịch, muốn nhờ người trở về truyền tin cũng thập phần thuận tiện.

Có thêm một người ngồi cùng bàn trong sảnh, vị công tử vốn ngồi một mình có vẻ bớt cô đơn hơn.

Quan viên trạm dịch đi thắp đèn trở về mơ hồ nghe được thanh âm thiếu nữ nói với tiểu hầu gia, “…. Dọc đường đi tam thiếu giúp ta rất nhiều, nhưng vẫn không hỏi ta vì sao phải trốn nhà, một mình chạy tới Giang Nam. Tam thiếu hiệp nghĩa, thành tâm tương trợ, ta cũng không nên tiếp tục giấu diếm——”

Bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng sấm sét, quan viên trạm dịch bừng tỉnh, cảm thấy bản thân không nên nghe lén, vội vàng tránh ra.

Có Trần Tùng Ý ở cạnh, Phong Mân đặt chén rượu trong tay lên bàn, hắn dự cảm sắp từ trong miệng nàng nghe được sự thật long trởi lở đất nào đó.



Mà cho đến lúc này, biểu cảm trên mặt Trần Tùng Ý vẫn bình tĩnh đạm nhiên như cũ.

Nàng nói: “Ta không phải nữ nhi Trình gia.”

Đỉnh đầu lại một tiếng vang lớn, cuồng phong thổi tung cửa sổ trên cao, khung cửa đập mạnh vào tường.

Phong Mân đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, tỷ như thời kỳ phản nghịch tới muộn của thiên kim khuê tú, hoặc là bất mãn với hôn ước cùng Trường Khanh, nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến nàng rời khỏi Trình gia là vì nguyên nhân này.

Thanh âm Trần Tùng Ý tựa như sương khói mờ mịt trong màn mưa.

“Ta vốn họ Trần, là nữ nhi Trần gia ở Giang Nam, năm đó Trình phu nhân cùng mẫu thân ta sinh con ở miếu hoang, không cẩn thận ôm nhầm ta với thiên kim Trình gia, một lần ôm sai chính là mười sáu năm.”

Phong Mân lấy lại tinh thần, đem chuyện này nhấm nuốt một phen, cảm thấy thật hoang đường.

Cho dù Trình gia không phải thế tộc trăm năm, lại có thể để cốt nhục nhà mình bị ôm nhầm ngay dưới mí mắt, cũng quá vô lý rồi.

Hắn ngước đôi mắt tỉnh táo lên nhìn nàng: “Thiên kim Trình gia chân chính đã trở lại?”

Trần Tùng Ý gật đầu, hướng ánh mắt về phía cửa sổ.

Gió đã ngưng, nhưng mưa vẫn chưa tạnh.

Nàng xuyên qua cửa sổ nhìn mưa gió bên ngoài, trên mặt hiếm khi lộ ra một tia mê mang bất định.

“Nàng đã trở lại, một ngoại nhân như ta lưu lại Trình gia danh không chính ngôn không thuận, mặt dày ở lại nơi đó cũng không thú vị.”

“Ta nghe nói Trần gia ở Giang Nam là một nông hộ, trên ta còn có một huynh trưởng đang học tập tại thư viện Thương Lộc, cho nên ta mới muốn tới đó, muốn gặp cha mẹ thân sinh cùng huynh trưởng một lần ……”

Nàng nói đến đoạn sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên cũng không biết, lần trở lại Giang Nam này, phụ mẫu thân sinh cùng huynh trưởng sẽ có phản ứng gì.

Dù sao người sinh sống cùng bọn họ suốt mười sáu năm là một người khác, với bọn họ mà nói, nàng mới là kẻ xa lạ.,

Thấy nàng mê mang đến xuất thần, Phong Mân không nói gì, cũng quay đầu cùng nàng nhìn màn mưa trên cao.

Lại nghe thanh âm nho nhỏ từ bên cạnh truyền đến, mang theo một tia không xác định: “Ta chưa từng tới Giang Nam, nhưng cũng từng đọc qua trong sách, Giang Nam mưa nhiều, như sương như khói, không dữ dội như trận mưa này. Mưa bụi Giang Nam dịu dàng như vậy, có phải sẽ dưỡng ra người ôn nhu như thế?



Đây là ảo tướng suốt hai đời nàng dành cho người thân chưa từng tiếp xúc.

Phong Mân không đánh gãy suy nghĩ của nàng, chỉ thu hồi ánh mắt, lại nhìn phong thư truyền tin được đặt trong tay.

—— Chờ một chút, nàng không phải nữ nhi Trình gia, hôn ước giữa nàng cùng Trường Khanh hắn là không thành?

Hôn sự này vốn dĩ bởi vì Tạ lão phu nhân thích nàng, cho nên mới đứng ra làm chủ cho tôn tử bà yêu thương nhất, nếu không chỉ tính dòng dõi, Trình gia cũng quá thấp rồi.

Mà sang năm Trường Khanh thi khoa cử, tất sẽ đỗ tam giáp, hiện giờ nàng về Giang Nam nhận tổ quy tông, Trần gia kia lại chỉ là nông hộ, dòng dõi so với Trình gia càng thấp hơn, phụ mẫu Trường Khanh chắc chắn không đồng ý cho hắn cưới nữ nhi nông gia.

Ý thức được điểm này, Phong Mân nhìn lá thư kia, cũng đoán được nàng sẽ viết gì cho Tạ Trường Khanh.

Trong lòng Phong Mân nhất thời phức tạp, không thể nói rõ là cảm giác cái gì.

( Là anh khoái đúng k, thấy ngta hủy hôn cái nghĩ mình có cơ hội =)))

Trần Tùng Ý đắm mình trong cơn mê man của tình thân, cũng chỉ trong một lát, rất nhanh đã hồi thần lại.

Phong Mân cầm lá thư nàng viết lên, nói với nàng: “Ta sẽ sắp xếp người đem thư truyền tới tay Trường Khanh.”

Hắn không nhiều lời hỏi Trần Tùng Ý vì sao không đòi công đạo với Trình gia, nhớ lại ngày gặp nàng chạy ra từ đầu hẻm liền biết sau khi thiên kin chân chính được đón trở về, nàng ở Trình gia cũng không vui vẻ gì.”

“Đa tạ tam thiếu.”

Thấy hắn đáp ứng chuyện mình nhờ vả, Trần Tùng Ý liền đứng dậy, tính toán quay về lầu trên, nhưng Phong Mân lại gọi nàng lại.

Nàng dừng bước, đứng đó quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn mình trầm ngâm, nói: “Mưa không tạnh trong chốc lát được, hôm nay ở tạm đây một đêm, ngày mai xuất phát hẳn không có vấn đề gì.”

Trải qua chuyện hôm nay, Phong Mân đã thật sự tin tưởng suy đoán của nàng, chuyện khởi hành lên đường sẽ vô thức hỏi ý kiến nàng.

Đại sảnh được đèn dầu chiếu sáng, thiếu nữ một thân váy áo xanh nhạt thả lỏng, lộ ra vẻ tươi cười: “Ngày mai là ngày lành, sẽ không có vấn đề gì.”

——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook