Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 26:
Nạp Lan Thập Thất
02/08/2024
Trời ước chừng sẽ mưa cả ngày.
Sai khi Trần Tùng Ý trở lại phòng mình trên tầng hai liền không xuống dưới lần nào nữa, nàng chuyên tâm ngưng tụ chân khí.
Phong Mân cùng đám hộ vệ cũng không ở lại đại sảnh lâu, tất cả từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Tới gần chạng vạng, tất cả mọi người nghe thấy tiếng xe ngựa dưới lầu, có lẽ người ta cũng giống bọn họ, gặp phải trận mưa bất thình lình này, dấm dứt suốt cả ngày không chịu tạnh.
Người đi đường này xem ra không có vận khí tốt như bọn họ, trong đội ngũ có cao nhân biết xem thiên văn, sớm tìm chỗ nghỉ chân.
Nghe âm thanh hỗn loạn dưới lầu, lão Hồ hồ vệ đã ăn uống no đủ, toàn thân khô ráo lặng lẽ cười một tiếng: “Những người này không biết chạy mưa được bao lâu rồi? Nhà bếp trạm dịch chuẩn bị canh gừng trước cuối cùng cũng có tác dụng.”
Chỉ đáng tiếc, bọn họ chung quy không có cơ hội nhìn thấy đoàn người chật vật đến sau này.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã hết mưa, đội nhân mã này lập tức rời khỏi trạm dịch, chờ mấy người Trần Tùng Ý xuống lầu dùng đồ ăn sáng, người ta đã đi đến khoảng trời nào.
Sau cơn mưa, cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn so với khung cảnh tối tăm trầm mặc hôm qua.
Toàn bộ cánh đồng bát ngát như được tẩy đi bụi bặm, bầu trời xanh thăm thẳm, chỉ là quan đạo còn lầy lội.
Trần Tùng Ý nói hôm nay thích hợp đi ra ngoài, bởi vậy Phong Mân không để đoàn người ở lại trạm dịch thêm một ngày mà tiếp tục lên đường như thường.
Trong xe ngựa, Trần Tùng Ý đã tu luyện nửa ngày, dựa vào vách xe nhắm mắt ngủ say.
Nàng ngồi bên cửa sổ, theo xe ngựa lay động, không khí mang theo mùi tanh của bùn đất theo làn gió tiến vào
Sau cơn mưa thời tiết rất mát mẻ, lại là sáng sớm, Tiểu Liên không cần quạt cho nàng.
Một chủ một tớ an tĩnh ngồi trong xe ngựa, theo chuyển động của xe mà lắc lư qua lại.
Thẳng đến khi đã đi được mười mấy dặm, loại không khí bình thản này mới bị đánh vỡ.
Nghe thanh âm binh khí va chạm, xe ngựa các nàng đi ngừng lại.
Tiểu Liên chưa gặp qua chiến trường bao giờ, ngày thường thấy nhiều nhất cũng chỉ là lưu dân đánh nhau, nghe tiếng chém giết phía trước truyền đến, trên mặt tiểu cô nương lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Nàng ấy theo bản năng muốn vén rèm nhìn ra bên ngoài: “Tiểu thư, em đi xem —”
Trần Tùng Ý đè tay nàng lại: “Ở lại trong xe ngựa.”
Sau khi ấn Tiểu Liên vào chỗ ngồi, chính nàng lại đứng lên.
Trên cỗ xe ngựa đơn giản, một bàn tay vén mành lên, Trần Tùng Ý từ trong xe ngựa nhoài người ra, ánh mắt nhìn về phía trước.
Vùng này địa hình đồi núi, phía trước vừa hay là một sơn cốc bị núi thấp che khuất tầm nhìn, chỉ có thanh âm chém giết kịch liệt từ trong cốc truyền đến.
Trần Tùng Ý ngửi thấy một mùi máu rất nhẹ trong không khí theo hướng gió thổi tới.
Là người nghe được tiếng đánh nhau đầu tiên, Phong Mân giơ tay hạ lệnh không cho bọn họ đi tiếp.
Giờ phút này hắn ngồi trên lưng ngựa, thần sắc nghiêm nghị, trên mặt mấy hộ vệ đi theo cũng tràn ngập cảnh giác.
Nơi này cách trạm dịch tiếp theo rất xa, có người ở đây mai phục cướp bóc?
Hơn nữa, dựa theo khoảng cách giữa hai đoàn xe, đoàn người bị ngăn lại kia chắc chắn là nhóm nhân mã hôm qua vào trạm dịch sau bọn họ.
Còn ai có thể nghỉ lại trạm dịch? Quan sai.
Quốc nội Đại Tề, thế mà có kẻ dám công khai ra tay với quan viên, chuyện này không thể dùng bốn chữ to gan lớn mật để hình dung.
Đối mặt với sự kiện bất ngờ này, Phong Mân hiếm khi chần chờ.
Hắn không rảnh suy nghĩ vì sao Trần Tùng Ý rõ ràng nói hôm nay thích hợp ra ngoài, phía trước lại gặp được đạo tặc.
Nếu hiện tại chỉ có mình hắn, đương nhiên hắn sẽ không chần chừ, lập tức tiến lên tiếp viện đoàn người gặp nạn kia.
Hắn rất tin tưởng võ công của mình, hơn nữa hộ vệ đi cùng đều là tinh anh, tuy rằng ít người, nhưng đột kích bất ngờ chưa chắc đã thua.
Chỉ là hiện tại đi cùng còn có Trần Tùng Ý cùng Tiểu Liên.
Gặp phải đạo tặc cuồng vọng như vậy, người của hắn chưa chắc có thể bảo vệ các nàng chu toàn.
Phong Mân biết, lựa chọn tốt nhất hiện tại chính là vứt bỏ xe ngựa quay trở lại trạm dịch, cho dù đạo tặc phía trước phát hiện bọn họ cũng đuổi theo không kịp.
Chờ sau khi vào trạm dịch, có nhân lực phòng thủ đầy đủ, đám cường đạo này dẫu có đuổi đến nơi cũng không dám tấn công vào.
Sai khi Trần Tùng Ý trở lại phòng mình trên tầng hai liền không xuống dưới lần nào nữa, nàng chuyên tâm ngưng tụ chân khí.
Phong Mân cùng đám hộ vệ cũng không ở lại đại sảnh lâu, tất cả từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Tới gần chạng vạng, tất cả mọi người nghe thấy tiếng xe ngựa dưới lầu, có lẽ người ta cũng giống bọn họ, gặp phải trận mưa bất thình lình này, dấm dứt suốt cả ngày không chịu tạnh.
Người đi đường này xem ra không có vận khí tốt như bọn họ, trong đội ngũ có cao nhân biết xem thiên văn, sớm tìm chỗ nghỉ chân.
Nghe âm thanh hỗn loạn dưới lầu, lão Hồ hồ vệ đã ăn uống no đủ, toàn thân khô ráo lặng lẽ cười một tiếng: “Những người này không biết chạy mưa được bao lâu rồi? Nhà bếp trạm dịch chuẩn bị canh gừng trước cuối cùng cũng có tác dụng.”
Chỉ đáng tiếc, bọn họ chung quy không có cơ hội nhìn thấy đoàn người chật vật đến sau này.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã hết mưa, đội nhân mã này lập tức rời khỏi trạm dịch, chờ mấy người Trần Tùng Ý xuống lầu dùng đồ ăn sáng, người ta đã đi đến khoảng trời nào.
Sau cơn mưa, cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn so với khung cảnh tối tăm trầm mặc hôm qua.
Toàn bộ cánh đồng bát ngát như được tẩy đi bụi bặm, bầu trời xanh thăm thẳm, chỉ là quan đạo còn lầy lội.
Trần Tùng Ý nói hôm nay thích hợp đi ra ngoài, bởi vậy Phong Mân không để đoàn người ở lại trạm dịch thêm một ngày mà tiếp tục lên đường như thường.
Trong xe ngựa, Trần Tùng Ý đã tu luyện nửa ngày, dựa vào vách xe nhắm mắt ngủ say.
Nàng ngồi bên cửa sổ, theo xe ngựa lay động, không khí mang theo mùi tanh của bùn đất theo làn gió tiến vào
Sau cơn mưa thời tiết rất mát mẻ, lại là sáng sớm, Tiểu Liên không cần quạt cho nàng.
Một chủ một tớ an tĩnh ngồi trong xe ngựa, theo chuyển động của xe mà lắc lư qua lại.
Thẳng đến khi đã đi được mười mấy dặm, loại không khí bình thản này mới bị đánh vỡ.
Nghe thanh âm binh khí va chạm, xe ngựa các nàng đi ngừng lại.
Tiểu Liên chưa gặp qua chiến trường bao giờ, ngày thường thấy nhiều nhất cũng chỉ là lưu dân đánh nhau, nghe tiếng chém giết phía trước truyền đến, trên mặt tiểu cô nương lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Nàng ấy theo bản năng muốn vén rèm nhìn ra bên ngoài: “Tiểu thư, em đi xem —”
Trần Tùng Ý đè tay nàng lại: “Ở lại trong xe ngựa.”
Sau khi ấn Tiểu Liên vào chỗ ngồi, chính nàng lại đứng lên.
Trên cỗ xe ngựa đơn giản, một bàn tay vén mành lên, Trần Tùng Ý từ trong xe ngựa nhoài người ra, ánh mắt nhìn về phía trước.
Vùng này địa hình đồi núi, phía trước vừa hay là một sơn cốc bị núi thấp che khuất tầm nhìn, chỉ có thanh âm chém giết kịch liệt từ trong cốc truyền đến.
Trần Tùng Ý ngửi thấy một mùi máu rất nhẹ trong không khí theo hướng gió thổi tới.
Là người nghe được tiếng đánh nhau đầu tiên, Phong Mân giơ tay hạ lệnh không cho bọn họ đi tiếp.
Giờ phút này hắn ngồi trên lưng ngựa, thần sắc nghiêm nghị, trên mặt mấy hộ vệ đi theo cũng tràn ngập cảnh giác.
Nơi này cách trạm dịch tiếp theo rất xa, có người ở đây mai phục cướp bóc?
Hơn nữa, dựa theo khoảng cách giữa hai đoàn xe, đoàn người bị ngăn lại kia chắc chắn là nhóm nhân mã hôm qua vào trạm dịch sau bọn họ.
Còn ai có thể nghỉ lại trạm dịch? Quan sai.
Quốc nội Đại Tề, thế mà có kẻ dám công khai ra tay với quan viên, chuyện này không thể dùng bốn chữ to gan lớn mật để hình dung.
Đối mặt với sự kiện bất ngờ này, Phong Mân hiếm khi chần chờ.
Hắn không rảnh suy nghĩ vì sao Trần Tùng Ý rõ ràng nói hôm nay thích hợp ra ngoài, phía trước lại gặp được đạo tặc.
Nếu hiện tại chỉ có mình hắn, đương nhiên hắn sẽ không chần chừ, lập tức tiến lên tiếp viện đoàn người gặp nạn kia.
Hắn rất tin tưởng võ công của mình, hơn nữa hộ vệ đi cùng đều là tinh anh, tuy rằng ít người, nhưng đột kích bất ngờ chưa chắc đã thua.
Chỉ là hiện tại đi cùng còn có Trần Tùng Ý cùng Tiểu Liên.
Gặp phải đạo tặc cuồng vọng như vậy, người của hắn chưa chắc có thể bảo vệ các nàng chu toàn.
Phong Mân biết, lựa chọn tốt nhất hiện tại chính là vứt bỏ xe ngựa quay trở lại trạm dịch, cho dù đạo tặc phía trước phát hiện bọn họ cũng đuổi theo không kịp.
Chờ sau khi vào trạm dịch, có nhân lực phòng thủ đầy đủ, đám cường đạo này dẫu có đuổi đến nơi cũng không dám tấn công vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.