Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 25:
Nạp Lan Thập Thất
02/08/2024
Nha hoàn bên người Trình Minh Châu nháy mắt với tiểu nha hoàn thô sử, ý bảo nàng ta lui ra ngoài trước.
Trong phòng chỉ còn hai chủ tớ, nha hoàn này được Trình Minh Châu mua trên đường hồi kinh, gọi là Hổ Phách, lúc này mới nói với ả: “Phu nhân có thể phái người tới Giang Nam chờ, chẳng lẽ tiểu thư không thể?”
Trình Minh Châu vừa rồi bị cách hành xử của Lưu thị làm cho nóng đầu, bây giờ nghe được lời Hổ Phách mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Đúng vậy, nương nàng ta có thể phái người chờ Trình Tùng Ý, nàng ta cũng có thể.
Lại nói, ả sinh sống ở Giang Nam lâu như vậy, mấy tên du côn trấn trên làm xằng làm bậy kẻ nào ả cũng rõ, so với kinh thành, tác chiến ở sân nhà không phải càng dễ dàng tính kế Trần Tùng Ý?
Nghĩ đến đây, Trình Minh Châu không còn nôn nóng: “Ngươi nói đúng.” Khuôn mặt thanh thuần như hoa bách hợp lộ ra biểu cảm độc ác không tương xứng, “Nương ta có thể phái người, ta cũng có thể.”
Ả vốn chỉ định hủy dung Trần Tùng Ý, nhưng Trần Tùng Ý không chịu ngoan ngoãn xuất hiện, lại muốn chạy tới Giang Nam chui đầu vào rọ.
Vâỵ, đừng trách ả tàn nhẫn.
Đôi mắt Trình Minh Châu vừa chuyển, nhìn về phía Hổ Phách, móc tay một cái, kêu nàng ta đưa lỗ tai lại gần.
Hổ phách vội vàng khom lưng dán sát vào, nghe Trình Minh Châu nói: “Ngươi cho người về Giang Nam, đến thôn Trần gia, đem tin dưỡng nữ Trình gia sắp trở về truyền đi khắp nơi.”
Hổ Phách nghe vậy, trong mắt chợt lóe sáng: “Ý tiểu thư là ——”
Trình Minh Châu nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Dưỡng nữ nhà quan, là tiểu thư khuê các quý giá cỡ nào! Không nói dung mạo tuyệt sắc, bản thân lại mang phúc khí, hiện tại áo gấm về làng, bên người không chút phòng bị, nếu cướp được nàng về tay, không phải bớt hai mươi năm phấn đấu sao?”
Hổ Phách vừa nghe liền minh bạch.
Nàng ta đi lên từ tầng đáy xã hội, hiểu rõ đám lưu manh du côn đó muốn gì nhất.
Vì chút lợi nhỏ, bọn họ có thể tranh nhau đến sứt đầu mẻ.
Bây giờ bánh trái thơm ngon bày ra trước mặt, chỉ cần thêm chút kích thích, bọn họ tất sẽ tự xuống tay với Trần Tùng Ý.
Trình Minh Châu một lần nữa ngồi ngay ngắn, nghe Hổ Phách nịnh nọt: “Hay, chiêu này của tiểu thư thật tuyệt.”
Trình Minh Châu hừ nhẹ một tiếng: “Còn không mau đi làm?”
Ả tưởng tượng đến cảnh Trần Tùng Ý thực sự trở về Giang Nam, kết cục sẽ thê thảm như thế nào, nghẹn khuất trong lòng liền tiêu tan.
Bị đám du côn đó dính thân, cho dù nương có đón nàng ta về Trình gia, Tạ gia thanh quý cũng sẽ không rước nàng vào cửa.
Lại nhớ tới Lưu thị đánh giá Trần Tùng Ý một câu “Có phúc khí” kia, Trình Minh Châu bĩu môi.
Coi như Trần Tùng Ý thực sự có phúc khí, tránh được bẫy rập ả bố trí ở kinh thành, ả muốn xem xem, phúc khí này có bảo vệ tiện nhân này tới Giang Nam không.
An bài thỏa đáng, nàng ta nhìn canh giờ, ung dung thong thả đứng lên: “Tới lúc thỉnh an tổ mẫu rồi.”
Hổ Phách vội vàng tới đỡ nàng ta.
Chân Trình Minh Châu bị thương tĩnh dưỡng hai ngày, kỳ thật đã khỏi.
Chẳng qua ả vẫn muốn giả bộ diễn kịch trước mặt Trình lão phu nhân.
Người trong phủ này ai ai ả cũng chán ghét, ai cũng khinh thường ả, còn cố tình bày ra vẻ mặt thương hại, dối trá tới cực điểm.
Nhưng bên ngoài nàng ta không thể không làm đủ trò để lôi kéo quan hệ.
Không nói mặt khác, chỉ riêng vòng tay Trần Tùng Ý lưu lại, Trình lão phu nhân thu về còn chưa đưa lại ả đâu.
Hôn sự với Tạ gia vốn là của ả, ai cũng đừng hòng cướp đoạt.
Trong phòng chỉ còn hai chủ tớ, nha hoàn này được Trình Minh Châu mua trên đường hồi kinh, gọi là Hổ Phách, lúc này mới nói với ả: “Phu nhân có thể phái người tới Giang Nam chờ, chẳng lẽ tiểu thư không thể?”
Trình Minh Châu vừa rồi bị cách hành xử của Lưu thị làm cho nóng đầu, bây giờ nghe được lời Hổ Phách mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Đúng vậy, nương nàng ta có thể phái người chờ Trình Tùng Ý, nàng ta cũng có thể.
Lại nói, ả sinh sống ở Giang Nam lâu như vậy, mấy tên du côn trấn trên làm xằng làm bậy kẻ nào ả cũng rõ, so với kinh thành, tác chiến ở sân nhà không phải càng dễ dàng tính kế Trần Tùng Ý?
Nghĩ đến đây, Trình Minh Châu không còn nôn nóng: “Ngươi nói đúng.” Khuôn mặt thanh thuần như hoa bách hợp lộ ra biểu cảm độc ác không tương xứng, “Nương ta có thể phái người, ta cũng có thể.”
Ả vốn chỉ định hủy dung Trần Tùng Ý, nhưng Trần Tùng Ý không chịu ngoan ngoãn xuất hiện, lại muốn chạy tới Giang Nam chui đầu vào rọ.
Vâỵ, đừng trách ả tàn nhẫn.
Đôi mắt Trình Minh Châu vừa chuyển, nhìn về phía Hổ Phách, móc tay một cái, kêu nàng ta đưa lỗ tai lại gần.
Hổ phách vội vàng khom lưng dán sát vào, nghe Trình Minh Châu nói: “Ngươi cho người về Giang Nam, đến thôn Trần gia, đem tin dưỡng nữ Trình gia sắp trở về truyền đi khắp nơi.”
Hổ Phách nghe vậy, trong mắt chợt lóe sáng: “Ý tiểu thư là ——”
Trình Minh Châu nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Dưỡng nữ nhà quan, là tiểu thư khuê các quý giá cỡ nào! Không nói dung mạo tuyệt sắc, bản thân lại mang phúc khí, hiện tại áo gấm về làng, bên người không chút phòng bị, nếu cướp được nàng về tay, không phải bớt hai mươi năm phấn đấu sao?”
Hổ Phách vừa nghe liền minh bạch.
Nàng ta đi lên từ tầng đáy xã hội, hiểu rõ đám lưu manh du côn đó muốn gì nhất.
Vì chút lợi nhỏ, bọn họ có thể tranh nhau đến sứt đầu mẻ.
Bây giờ bánh trái thơm ngon bày ra trước mặt, chỉ cần thêm chút kích thích, bọn họ tất sẽ tự xuống tay với Trần Tùng Ý.
Trình Minh Châu một lần nữa ngồi ngay ngắn, nghe Hổ Phách nịnh nọt: “Hay, chiêu này của tiểu thư thật tuyệt.”
Trình Minh Châu hừ nhẹ một tiếng: “Còn không mau đi làm?”
Ả tưởng tượng đến cảnh Trần Tùng Ý thực sự trở về Giang Nam, kết cục sẽ thê thảm như thế nào, nghẹn khuất trong lòng liền tiêu tan.
Bị đám du côn đó dính thân, cho dù nương có đón nàng ta về Trình gia, Tạ gia thanh quý cũng sẽ không rước nàng vào cửa.
Lại nhớ tới Lưu thị đánh giá Trần Tùng Ý một câu “Có phúc khí” kia, Trình Minh Châu bĩu môi.
Coi như Trần Tùng Ý thực sự có phúc khí, tránh được bẫy rập ả bố trí ở kinh thành, ả muốn xem xem, phúc khí này có bảo vệ tiện nhân này tới Giang Nam không.
An bài thỏa đáng, nàng ta nhìn canh giờ, ung dung thong thả đứng lên: “Tới lúc thỉnh an tổ mẫu rồi.”
Hổ Phách vội vàng tới đỡ nàng ta.
Chân Trình Minh Châu bị thương tĩnh dưỡng hai ngày, kỳ thật đã khỏi.
Chẳng qua ả vẫn muốn giả bộ diễn kịch trước mặt Trình lão phu nhân.
Người trong phủ này ai ai ả cũng chán ghét, ai cũng khinh thường ả, còn cố tình bày ra vẻ mặt thương hại, dối trá tới cực điểm.
Nhưng bên ngoài nàng ta không thể không làm đủ trò để lôi kéo quan hệ.
Không nói mặt khác, chỉ riêng vòng tay Trần Tùng Ý lưu lại, Trình lão phu nhân thu về còn chưa đưa lại ả đâu.
Hôn sự với Tạ gia vốn là của ả, ai cũng đừng hòng cướp đoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.