Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 29:

Nạp Lan Thập Thất

03/08/2024

Ba chiếc xe ngựa bên dưới có vẻ ngoài giống nhau, hơn nữa được hộ vệ bảo hộ rất tốt.

Từ đầu tới cuối, chủ nhân bên trong chưa từng bước ra.

Tên thủ lĩnh này tuyệt đối không biết người hắn muốn giết ngồi trên chiếc xe ngựa nào.

Nhưng hiện tại vừa thử một lần, hắn đã có thể xác định chính xác.

Người trong xe ngựa nguy cơ trùng trùng, không đợi được bọn họ ở trên bày binh bố trận, thiết lập chiến cuộc.

Trần Tùng Ý trong nháy mắt đưa ra quyết định, lập tức đồng ý chiến thuật nàng cùng Phong Mân thương thảo trên xe ngựa.

Phong Mân nhấp môi, giơ đao trong tay lên: “Nghe hiệu lệnh của ta —— Tấn công!”

Hắn vừa dứt lời, sáu gã hộ vệ phía sau đồng dạng giơ vũ khí trong tay, giật mạnh dây cương biểu thị tinh thần chiến đấu cao độ, ngẩng cao đầu rống lên: “Tấn công a ——!!!”

Một hàng bảy người thế như chẻ tre, tựa như đao nhọn từ trên cao phóng xuống.

Thân ảnh bọn họ làm gián đoạn màn bắn tên của tên thủ lĩnh, cũng khiến hai phe đang giao chiến trong cốc chú ý.

Giống như một con dao sắc bén vừa được nung trong biển lửa, bảy người, bảy kỵ binh lập tức lấy đà lao tới.

Bọn họ vô cùng dũng mãnh vọt vào chiến cuộc, phá tan đội hình nhóm đạo tặc tạo ra.

Thủ lĩnh hộ vệ mới đầu không biết người tới là địch hay bạn, sau khi thấy rõ mặt Phong Mân, nhìn vị công tử tuấn lãng dẫn dắt đoàn hộ vệ tinh nhuệ đẩy lùi đám thổ phỉ, trên khuôn mặt đã tuyệt vọng không khỏi lộ ra tia phấn khởi vui sướng. —— “Là quân tiếp viện!”

“Có người tới giúp chúng ta!”

Theo tiếng reo vui mừng, tấm màn xe ngựa vừa bị thủ lĩnh thổ phỉ chĩa tên được vén lên, người bên trong bước ra.

Trần Tùng Ý từ trên cao nhìn đại nhân vật một thân khí chất thanh quý không thể nói, tướng mạo liêm chính, thoạt nhìn đã qua ngũ tuần, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quan lớn đương triều —— Binh Bộ thượng thư Phó Đỉnh Thần.

Chỉ trong nháy mắt vị Phó đại nhân này vén mành nhìn về đội ngũ tiếp viện, tất cả thông tin của ông đã xuất hiện trong đầu nàng.

Phó Đỉnh Thần là tiến sĩ ba năm liên tiếp khảo trúng Tam nguyên, được một tay tiên đế đề bạt, liên tục được bổ nhiệm làm Đại Lý tự khanh, Thái phó, sau chuyển đến Lưỡng Quảng* nhậm chức Thái thú, nhờ trấn áp được khởi nghĩa lưu dân cùng cai quản xứ Quảng đâu ra đấy, rất nhanh đã thăng chức thành Đô ngự sử, rồi Hình Bộ hữu thị lang.

*Lưỡng Quảng: Quảng Đông và Quảng Tây

Tiên đế tự mình chấp chính 21 năm, ông chấp chưởng Đốc Sát Viện, trước sau đưa ra chính sách cứu tế, miễn thuế, trừng trị tham quan. Bởi vì làm quan thanh liêm, cương trực công chính mà vang danh thiên hạ.

Sau khi đương kim thánh thượng lên ngôi, trong triều thiến đảng lộng quyền, hoạn quan hoành hành khắp nơi, Phó Đình Thần cùng đám loạn thần thiến đảng quan hệ như nước với lửa.

Trong đám hoạn quan đang đắc thế, Mã Nguyên Thanh cầm đầu một nhóm thù ghét Phó ĐỉnhThần đến tận xương tủy.



Đối mặt với vị thái giám một tay che trời không ai dám đắc tội này, Phó đại nhân hoàn toàn không sợ hãi, vẫn thẳng thắn cán gián hoàng đế.

Cuối cùng chọc cho hoàng đế không vui, năm thứ 13 tự mình chấp chính bổ nhiệm ông ấy thành Binh Bộ thượng thư, thuyên chuyển công tác tới cố đô Đại Tề.

Khi ấy Phó Đỉnh Thần làm quan to trong kinh, Mã Nguyên Thanh không có cơ hội xuống tay, ông ấy vừa rời khỏi kinh thành, chưa tới cố đô, vị đại thái giám này đã chờ không được phái “giặc cỏ” mình bồi dưỡng động thủ trên đường.

Sở dĩ Trần Tùng Ý biết rõ chuyện này, là vì kiếp trước Phó Đỉnh Thần trên đường đi nhậm chức bị ám sát, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

Đám giặc cỏ cố ý ám sát ông lại bị tô son trát phấn thành ngoài ý muốn, dù sao vùng này rất nhiều thổ phỉ, không thiếu chuyện người qua đường bị cướp bóc, trấn lột.

Việc này không tra đến người Mã Nguyên Thanh, cuối cùng không giải quyết được gì.

Vị này khi tiên đế tại vị đã đưa ra vô số lương sách, tu sửa thuỷ lợi, cải cách đồng ruộng, giúp Đại Tề xoay chuyển cục diện suy tàn, nghênh đón mười năm thái bình thịnh thế.

Thế nhưng, vị trung thần đắc lực cuối cùng của Đại Tề chỉ sống tới 55 tuổi đã ngã xuống ở cố đô.

Ông chết, toàn bộ gia tộc trực tiếp diệt vong cùng hoàng triều hủ bại.

Sau khi ông ấy qua đời, Đại Tề triều bất quá chỉ kéo dài hơi tàn được mười lăm năm liền bị gót sắt ngoại tộc chà đạp.

Trần Tùng Ý nhìn Phong Mân đang xung phong liều chết, hai tay gắt gao nhắm chặt ngân thương.

Nàng biết hiện tại mình có thể tạo ra bước ngoặt lịch sử như thế nào.

Phó Đỉnh Thần năm nay gần 50, lại là văn thần mảnh khảnh, trước mặt hãn phỉ không có năng lực tự bảo vệ.

Mà phía sau ông ấy, thê nữ đang ở trong xe ngựa.

Tiểu nữ nhi nhỏ tuổi trốn trong ngực mẫu thân, được mẫu thân dùng thân thể che đậy vẫn run bần bật.

Dưới tình huống như vậy, ông nhìn thằng nhãi đang hăng hái chiến đấu, trên mặt không chút hoảng sợ.

Phong Mân từ trên cao liều chết xông đến, phá vỡ trận địa đạo tặc bố trí, chỉ thấy trường đao trong tay hắn lướt qua, đầu hãn phỉ đã bay lên, vô lực chống đỡ.

Sáu gã kỵ binh đi theo Phong Mân cũng mang theo một cổ sát khí nồng đậm.

Những tên tên giặc cỏ này trong mắt hộ vệ Phó gia đã đủ hung hãn rồi, nay đứng trước mặt đoàn người Phong Mân lại như gà vườn chó xóm, chịu không nổi một đòn.

Chỉ tiếc, hôm nay nhân số kỵ binh thật sự quá ít, cho dù bọn họ có dũng mãnh, bất ngờ xông vào cũng chỉ có thể chiếm ưu thế tạm thời.

Ở cửa sơn cốc còn một nửa đám thổ phỉ, một khi bọn chúng gia nhập, bảy kỹ binh này sẽ bị áp đảo hoàn toàn.

Quả nhiên, sau khi thấy nhóm Phong Mân đột nhiên xông ra, đảo loạn chiến cuộc, sắc mặt thủ lĩnh hãn phỉ hơi đổi.



Ánh mắt hắn tràn ngập sát khí nhắm thẳng vào Phong Mân, hơi thở trên người cũng trở nên lạnh lẽo.

Phía sau hắn, đám thủ hạ bị đột kích bất ngờ đang kinh ngạc đến ngây người liền nghe đại đương gia giận dữ hét lên: “Còn đứng đó thất thần?! Còn không mau đi qua giết chết bọn chúng?!”

“Vâng!”

Đám hãn phỉ phục hồi tinh thần liền vội vàng phối hợp, nhanh chóng chạy đến trước mặt Phong Mân, lại bị hắn một đường làm tan rã đội hình.

Phong Mân không ham chiến, sau khi thoát khỏi đòn tấn công liền lập tức quay về tập hợp cùng sáu hộ vệ.

Mọi người chỉ thấy hắn giơ tay lên miệng huýt sáo, thanh âm bén nhọn truyền ra, phía trên chỗ bọn họ lao xuống có một cây cờ hiệu “vút” lên.

Cờ hiệu đón gió phấp phới, cột cờ lại nằm trong tay một thiếu nữ.

Thiếu nữ kia đứng trên sườn dốc dùng sức huy động cờ hiệu, bình tĩnh phất ra tín hiệu kết hợp với thế cục biến ảo quan sát từ trên cao, thông qua cờ lệnh chỉ huy chiến trận.

Phó Đỉnh Thần thấy một màn như vậy, đôi mắt hơi sáng lên, tức khắc hiểu rõ tại sao Phong Mân dám tự tin dẫn theo sáu hộ vệ lao xuống.

Hắn đứng giữa sân cưỡi ngựa dẫn đầu, cùng thiếu nữ trên cao chỉ huy lệnh kỳ phối hợp ăn ý, 6 hộ vệ tấn công địch nhân hai phía trái phải, thuận lợi vượt qua bọn chúng tiến thằng về phía ba chiếc xe ngựa.

Cờ hiệu trong tay Trần Tùng Ý nhất thời trở thành cờ dẫn đường cho hắn.

Đây là chiến thuật nàng thương thảo với Phong Mân sau khi ngỏ lời mượn thương của hắn.

Thời gian hai người nói chuyện với nhau rất ngắn ngủi, Phong Mân chưa từng nhắc tới chuyện bản thân đọc binh thư gì, ngày thường luyện trận pháp nào.

Nhưng Trần Tùng Ý biết.

Linh hồn trong thân thể nàng trở về từ kiếp thứ hai, biết rõ vị nguyên soái cuối cùng của Đại Tề thích đọc binh thư gì nhất, am hiểu nhất trận pháp nào.

Ngày sau, những biến trận trong tay hắn sẽ hoàn toàn thoát ly binh thư, dùng đến xuất thần nhập hóa, đánh bại vô số kẻ địch giành lấy thắng lợi.

Hiện tại, Phong Mân trẻ tuổi tuy chưa hoàn toàn giống người kiếp trước được tôi luyện trong biển máu nàng gặp, nhưng dưới hiệu lệnh của lệnh kỳ, trong thời khắc phối hợp cùng thiếu nữ, hắn cảm giác bản thân đã hoàn toàn thoát ly thế giới, lột xác khỏi thân phận ăn chơi trác táng kia.

Hắn cùng cờ hiệu trong tay Trần Tùng Ý liên thông, giờ phút này tựa như đang ở chiến trường hắn hằng mơ ước, hóa thân thành đại tướng tiên phong chân chính.

Ngay khi giặc cỏ phía sau phi ngựa liều chết xông tới, Phong Mân siết chặt dây cương, dừng trước mặt nhóm hộ vệ đang vây quanh xe ngựa, hắn quay đầu ngựa, giương thanh đao đã nhuốm máu trong tay: “Mọi người nghe lệnh, tất cả theo ta xông lên!”

Phó Đỉnh Thần nghe hắn nói, không chút do dự hướng về phía hộ vệ nhà mình nói: “Đi theo hắn!”

“Rõ, lão gia!”

Gia nhập đội ngũ tiên phong thiện chiến, trong lòng bọn họ lần nữa nổi lên huyết khí, tiếp tục xông lên liều chết với đám giặc cỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook