Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 30:

Nạp Lan Thập Thất

04/08/2024

Bản thân những hộ vệ này được trang bị cũng không tệ.

Phong Mân ở dưới nhập trận cùng Trần Tùng Ý chỉ huy trên cao song kiếm hợp bích, lập tức biến thành một thế lực bất khả xâm phạm.

Trên chiến trường, Phong Mân tựa như một thanh đao màu bạc chọc mù mắt đối thủ.

Mỗi lần hắn tới gần, đều có thể làm cho thủ lĩnh hãn phỉ cảm nhận được nguy cơ chết chóc cận kề.

Tên thủ lĩnh không hiểu sao Phong Mân có thể phối hợp ăn ý với thiếu nữ chỉ huy lệnh kỳ bên trên như vậy, hai người tựa như hợp thành một, đến lúc này hắn biết nhiệm vụ hôm nay e rằng phải thất bại.

Nhóm thủ hạ này của hắn tuy rằng hung ác, nhưng chung quy chưa từng chân chính trải qua huấn luyện khắc nghiệt.

Giết mấy người bình thường còn có thể, một khi gặp phải đội quân có kết cấu tổ chức chặt chẽ một chút, rất nhanh sẽ bị choáng ngợp rồi tan rã.

Đương nhiên, giết chết Trần Tùng Ý là có thể chọc mù mắt bọn họ, phá hủy đội hình ngay lập tức.

Chỉ là đứng từ khoảng cách này, bất luận mũi tên hắn bắn ra như thế nào cũng không thể thương tổn thiếu nữ đứng trên cao, bởi vậy thủ lĩnh hãn phỉ nhanh chóng quyết định, hô lớn: “Lui lại!”

Sau tiếng “Lui lại” này của hắn, lũ thủ hạ vốn đang bị phía đối diện phản kích đến dữ dội lập tức hoảng loạn rút khỏi sơn cốc.

Phong Mân cũng không đuổi theo, hắn nâng thanh đao trên tay vừa rồi dùng để đánh một trận phản kích đẹp mắt, đến tận bây giờ còn chưa tin được bọn họ đã đuổi đi đám đạo tặc hung ác.

Bên trong sơn cốc khôi phục vẻ yên tĩnh, một lúc xuống sau mới phát ra một trận hoan hô ——

Bọn họ thắng! Bọn họ còn sống!

Trên đỉnh cốc, Trần Tùng Ý dừng huy kỳ.

Nàng thả lỏng lực tay, ngân thương nặng nề chống xuống đất làm bụi đất bắn một vòng tung tóe.

Ngực nàng phập phồng, đôi tay vì dùng sức quá độ mà run rẩy không ngừng.

Ánh mắt đảo qua đoàn người thắng thảm cách mình một trượng trong cốc, lại nhìn Phó đại nhân toàn thân hoàn hảo không chút thương tích đang xoay người an ủi thê nữ, cuối cùng cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Chúng ta thắng! Lão gia!”

“Chúng ta thắng!”

Hộ vệ Phó gia cả người tắm máu vây quanh người Phong Mân.

Trong mắt bọn họ, Phong Mân tựa như thiên thần mang theo sáu hộ vệ từ trên trời giáng xuống sau đó dẫn dắt bọn họ tạo ra kỳ tích chiến thắng trận này.

Giờ phút này Phong Mân cảm giác vô cùng kỳ dị.

Hắn chưa bao giờ được tung hô nhiệt tình như vậy, sau khi thấy rõ ba chiếc xe ngựa đã thực sự an toàn, hắn liếc mắc nhìn về phía Trần Tùng Ý đang đứng trên cao, sau đó phân phó lão Hồ: “Người đi lên giúp Trần cô nương.”

Thương của hắn có bao nặng hắn biết rất rõ, Trần Tùng Ý có thể dùng nó làm lệnh kỳ lâu như vậy đã nằm ngoài dự kiến của hắn.

Hiện tại, nàng khẳng định không còn sức lực.

“Vâng, công tử.”

Lão Hồ nhận mệnh, một thân đẫm mồ hôi cùng máu rong ngựa rời khỏi đội ngũ.

Hắn vòng ra ngoài cốc, quay lại vị trí trước khi bọn họ lao xuống, không chỉ hỗ trợ Trần Tùng Ý, còn nhớ tới chỗ Tiểu Liên đang ẩn nấp về đón nàng về.

Bên kia, Phó Đỉnh Thần đang an ủi thê nữ.

Phó phu nhân đã bình tĩnh trở lại, không còn kinh hoàng thất thố như lúc trước, ôm nữ nhi từ trên xe ngựa bước xuống.

Trong cốc vẫn tràn ngập mùi màu tanh như cũ.

Phó phu nhân sắc mặt tái nhợt, cùng phu quân nhìn về phía Phong Mân vừa ra tay tương trợ.

Phong Mân từ xa nhìn thân ảnh Phó Đỉnh Thần, ánh mắt đầu tiên khi vọt vào sơn cốc, hắn đã nhận ra vị quan lớn đương triều này.

Nhìn gương mặt vị Phó thượng thư nổi danh thiên hạ thon dài thanh thoát, gò má cao rộng, Phong Mân nghĩ tới quẻ “gặp quý nhân” Trần Tùng Ý tính.

Quả thật, thiên hạ hiện giờ trừ bỏ hoàng gia, có thể gọi hai chữ “quý nhân” trước mặt hắn cũng chỉ có Phó đại nhân.

Trên cao, động tác lão Hồ rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Trần Tùng Ý tiếp nhận ngân thương trong tay nàng.

Phong Mân lại thoáng nhìn về phía đó.



Hắn có thể miễn cưỡng đè xuống dòng máu trong thân thể bị chiến trường đốt cháy, lại ép không nổi nghi hoặc trong lòng.

Tại sao nàng lại biết cách hành quân bày trận, còn thể phối hợp với hắn ăn ý như vậy?

Loại cảm giác này không giống việc cùng chung chí hướng với Trường Khanh, hắn làm văn thân mình làm võ tướng, trong ngoài phối hợp bảo vệ giang sơn.

Nàng và hắn, tựa như huynh đệ cùng sống cùng chết, kề vai chiến đấu.

Những ý niệm phức tạp phân tán trong đầu Phong Mân, mãi đến khi đi tới trước mặt Phó Đỉnh Thần khó khăn lắm mới dừng lại.

Hắn vừa từ trên ngựa bước xuống, vị quan văn trụ cột nước nhà đã trịnh trọng hành tạ lễ với hắn: “Đa tạ tiểu hầu gia ra tay tương trợ.”

Trong mắt Phong Mân hiện ra vẻ ngoài ý muốn, không ngờ Phó đại nhân cũng giống hắn, liếc mắt một cái liền nhận ra đệ nhất ăn chơi trác táng của kinh thành.

Lấy thân phận cùng danh vọng của Phó Đỉnh Thần, cho dù Trung Dũng hầu đứng trước mặt ông cũng phải nhường ba phần.

“Phó đại nhân nói quá lời.” Phong Mân vội tiến lên nâng cánh tay ông ấy, không dám nhận lễ này, “Tiểu bối chẳng qua gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”

Thời điểm Trần Tùng Ý vào trong sơn cốc, hai người đã hành lễ xong.

Qua lời Phong Mân, Phó Đỉnh Thần biết hai đoàn xe bọn họ trước sau vào ở trạm dịch, hôm nay lại xuất phát muộn hơn một bước, bởi vậy mới đuổi kịp đoàn xe đang bị tập kích của ông, sau đó tiến lên tương trợ.

Hộ vệ Phó gia đã bắt đầu thu dọn thi thể trong sơn cốc cùng những người bị thương.

Không khí đình trệ trong chốc lát, lão Hồ dẫn hai thiếu nữ tiến đến thu hút sự chú ý của mọi người.

Phu thê Phó Đỉnh Thần đứng trước xe ngựa cũng nhìn về phía Trần Tùng Ý và Tiểu Liên.

Đối với Phong Mân đột phá vòng vây, anh dũng chiến đấu với giặc cỏ như chốn không người, Phó Đỉnh Thần có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng đối với người chỉ huy trên cao, ông ấy cũng vô cùng bội phục.

Chuyện này không chỉ đòi hỏi khả năng phán đoán tình hình và thời cơ chiến đấu mà còn khảo nghiện khả năng ứng biến cùng sự quyết đoán của người chỉ huy.

Vừa rồi chỉ là một trận chiến nhỏ, cộng cả địch lẫn ta còn chưa vượt quá trăm người, hai bên đều không phải quân đội chính quy, thế nhưng có thể lấy ít địch nhiều, nếu để người đó chỉ huy quân đội chân chính sẽ tạo ra uy lực lớn cỡ nào?

Lúc ấy Phó Đỉnh Thần phát hiện, người đứng trên núi dùng lệnh kỳ chỉ huy, cùng Phong Mân trên dưới phối hợp lại là một tiểu cô nương.

Nhưng giờ phút này chân chính thấy rõ bộ dạng thiếu nữ trẻ tuổi nhu nhược yếu đuối vẫn nằm ngoài dự kiến của Phó Đỉnh Thần.

Trần Tùng Ý thoạt nhìn chính là dáng vẻ khuê tú thường thấy trong kinh, hai hàng mi như xa như gần, má ngưng tân lệ, tóc đen da trắng.

Chỉ có đôi mắt mang chút dịu dàng của nữ tử Giang Nam mới lộ ra vẻ điềm tĩnh và trẩm ổn hơn tuổi.

Không chỉ Phó Đỉnh Thần, tất cả mọi người đều không cách nào tưởng tượng, một thiếu nữ bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi lại có khí lực lớn như vậy, có thể huy động lệnh kỳ chỉ huy bọn họ tác chiến, đóng vai trò quyết định đến chuyện thắng bại lần này.

Không khí nhất thời an tĩnh.

Phó Đỉnh Thần nhìn Phong Mân, dò hỏi: “Vị này chính là……”

Lúc này, dẫu biết Trần Tùng Ý một hai phải đi đường bộ tới Giang Nam để tương ngộ Phó Đỉnh Thần tại nơi này, Phong Mân cũng không nói thẳng thân phận của nàng.

Hắn hướng về phía Phó Đỉnh Thần giải thích: “Đây là biểu muội bà con xa của vãn bối, ở nhà thường gọi A Ý, mấy tháng trước nàng tới kinh thành làm khách, hiện tại trong nhà có việc gấp, vãn bối liền phụng mệnh trưởng bối trong nhà đưa nàng về quê.”

Đã là biểu muội lại nghe lệnh trưởng bối trong nhà, hai người cùng nhau lên đường đã danh chính ngôn thuận.

Nếu bản thân hắn làm biểu ca, thích tập võ xem binh thư thì việc nàng đi theo học hỏi, phối hợp đánh trận với hắn trở nên vô cùng hợp lý.

Phó phu nhân bên cạnh nghe vậy nhịn không được ôm tiểu nữ nhi cảm thán nói: “Ý cô nương phận nữ nhi nhưng thật không thua kém đấng mày râu.”

Trần Tùng Ý xuống ngựa, nghe Phong Mân tự bịa đặt thân phận cho mình, nàng vô cùng nghe lời nhận lấy lòng tốt của hắn.

Nàng không chút sơ hở đi tới trước xe ngựa, cúi đầu thi lễ với phu thê Phó Đỉnh Thần: “Gặp qua Phó đại nhân, Phó phu nhân.”

Khi ở trên núi cao chỉ huy, nàng sát phạt quyết đoán lộ ra mặt sắc bén nhất của bản thân.

Nhưng thời điểm đứng trước mặt người khác lại rũ mắt cụp mi, thoạt nhìn như khuê tú đoan trang, không còn chút bóng dáng mạnh mẽ uy dũng vừa rồi.

Điều này khiến Phong Mẫn trong nháy mắt nhịn không được hoảng hốt.

Phảng phất như người nửa tháng cùng hắn ở chung là một người khác, không phải nàng.

“Ý cô nương mau đứng dậy đừng đa lễ.” Phó phu nhân vội vàng tiến lên, dùng bàn tay còn run rẩy đỡ nàng, “Lần này ít nhiều nhờ có tiểu hầu gia cùng cô nương, chúng ta mới có thể bình yên thoát hiểm, nếu không chỉ sợ……”



Phó phu nhân nói xong lời này, thanh âm còn mang theo một tia nghẹn ngào.

Trần Tùng Ý ngẩng đầu, thấy ánh mắt bà rưng rung nhìn ái nữ trong ngực, giơ tay vuốt tóc mai tiểu nữ nhi.

Người làm mẹ dù phải đối diện với sinh tử trước mắt vẫn không quên nhớ tới hài tử của mình.

Trong mắt Phó phu nhân, hôm nay bọn họ thực sự phải táng thân ở đây, cũng phải chôn cùng một chỗ với phu quân, chỉ đáng thương tiểu nữ nhi còn nhỏ tuổi, cuộc sống còn chưa bắt đầu đã phải chết non nơi này, sao bà có thể nhẫn tâm?

Nhìn Phó phu nhân thương yêu ái nữ, Trần Tùng Ý nhất thời ngây ngẩn cả người.

Kiếp thứ nhất, nàng không có duyên gặp được mẫu thân thân sinh, kiếp thứ hai nàng vừa ra đời đã không có mẫu thân.

Chuyến này trở về Giang Nam, nếu có thể nhận lại phụ mẫu thân sinh, có phải nàng cũng sẽ có cơ hội được nhận tình thương thuần khiết không chút tạp chất từ cha mẹ?

Phong Mân nhận ra sự hoảng hốt của nàng, ánh mắt nàng đang trôi dạt phương nào, hắn cũng nhìn rõ một màn mẫu tử sâu đậm của Phó phu nhân.

Chỉ cần liên hệ tới thân thế nàng hắn liền hiểu vì sao nàng lại như vậy.

Chẳng qua không ai để ý chút dị thường này, thân phận Phong Mân cấp cho Trần Tùng Ý vô cùng hợp lý.

Dòng dõi như Trình gia không thể có giao thoa gì với quan lớn đương triều, Phó đại nhân không có lý do quen biết nàng.

Hơn nữa nữ nhi của ông ấy còn nhỏ, Phó phu nhân cũng hiếm khi tụ tập cùng phu nhân trong kinh, càng không thể gặp qua nàng.

Chờ đến khi Phó phu nhân ngưng khóc, hộ vệ Phó gia may mắn còn sống đã đem người bị thương an bài thỏa đáng.

Trong sơn cốc dần dần chỉ còn vài vệt máu mờ nhạt.

Niềm vui sống sót sau cơn tử nạn phai dần, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của những người bị thương, lại nhìn những xác chết không còn sự sống, sự phấn khích trong lòng mọi người đã bị thống khổ cùng phẫn nộ thay thế.

Không ai nghĩ đến, mệnh quan triều đình trên đường tới cố đô nhậm chức sẽ bị thổ phỉ chặn giết.

Phong Mân nhìn xung quanh một lượt, thấy Trần Tùng Ý đã khôi phục bộ dạng bình thường, vẻ mặt bình tĩnh trái ngược mọi người xung quanh.

Nàng quả thực không giống tiểu thư khuê các lớn lên ở kinh thành, càng giống tướng lĩnh trải qua quá vô số trận chiến, gặp qua nhiều chuyện sinh ly tử biệt thê thảm hơn.

“Phó đại nhân, không biết đám giặc cỏ kia bao giờ quay lại, nơi này không nên ở lâu, chúng ta tốt nhau mau rời khỏi đây.”

Nhìn thấy chiếc xe ngựa bọn họ vứt ngoài sơn cốc đã được dắt trở về, may mắn không bị bọn thổ phỉ trong lúc hốt hoảng bỏ chạy phá hủy, Phong Mân đề nghị Phó Đỉnh Thần mau chóng khởi hành.

Phó Đỉnh Thần gật đầu đồng ý.

Chuyến này ông dẫn theo gia quyến tới cố đô nhậm chức không chọn đi đường thủy rút ngắn thời gian mà đi đường bộ chính vì muốn tiện đường từ nơi này tới huyện thành gần nhất --- huyện Vân Sơn để gặp đệ tử đang làm huyện lệnh ở đấy một lần.

Nay biết đích đến của Phong Mân cùng Trần Tùng Ý là Giang Nam, tình cờ cùng đường tới cố đô, vì thế nhân mã hai bên vừa hay kết bạn mà đi, cũng để tránh đám đạo tặc đó quay lại ám sát.

Hộ vệ Phó gia có người bị thương, có người thiệt mạng, ba xe ngựa được bọn họ vây quanh thế nhưng không chút tì vết.

Phó đại nhân bỏ trống hai chiếc xe ngựa, mà Trần Tùng Ý và Tiểu Liên ngồi cùng xe Phó phu nhân, hai chiếc xe ngựa một chiếc chở người bị thương, chiếc còn lại chở xác người chết.

Đoàn xe dừng lại trong cốc cuối cùng cũng tập kết xong, lại lần nữa khởi hành.

Phó Đỉnh Thần cưỡi ngựa đi song song với Phong Mân, không chịu nghe hộ vệ khuyên bảo trở lại xe ngựa..

Thống lĩnh vốn còn muốn khuyên, vị đại thần này thở dài một tiếng, nói: “Đám giặc cỏ đó chắc chắn vì ta mà đến, vừa rồi đã bị tiểu hầu gia đánh lui, trong thời gian ngắn sẽ không ngóc đầu trở lại. Nếu dám quay lại, tất đã chuẩn bị chu toàn, không để thất thủ nữa. Như vậy ta tránh trong xe hay ngồi trên lưng ngựa có khác gì nhau?”

Nghe vậy, thống lĩnh thị vệ đành nuốt lại mấy lời khuyên can.

Đoàn xe bắt đầu chạy về phía trước, Trần Tùng Ý ngồi sát cửa sổ, duỗi tay xốc nhẹ mành lên.

Nàng nhìn thân ảnh thon dài đang song hành cùng Phong Mân, thấy ông đang nói chuyện thân thiết cùng hắn.

Hôm nay Phong Mân lộ ra vẻ dũng nghị quả quyết khác hẳn tác phong ngày thường, rất có phong thái Trung Dũng hầu năm xưa. Phó Đỉnh Thần tuy mới trải qua tử kiếp, hiện tại cưỡi ngựa đi cạnh hắn vẫn trầm ổn như cũ.

Trước mặt danh sĩ đương thời Phong Mân cũng không diễn vẻ hoàn khố nữa, Phó Đình Thẩn hỏi, hắn sẽ trả lời thỏa đáng đồng thời duy trì cảnh giác cao độ.

Trần Tùng Ý nhìn tay hắn không rời thanh đao dù chỉ một khắc.

Mãi đến khi tiến vào địa giới huyện Vân Sơn, tấm lưng thẳng tắp của hắn mới thoáng thả lỏng.

-------

Vài lời của editor: Từ nay mình sẽ ít post chương nma mỗi chap sẽ dài lắm nha, không chia như mọi khi nữa. Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook