Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 31:

Nạp Lan Thập Thất

11/08/2024

Huyện Vân Sơn.

Ngoại thành huyện, đình Dương Liễu.

Huyện lệnh huyện Vân Sơn – Viên Minh cùng phu nhân, quan sai huyện nha cùng viên ngoại, học sinh, thương gia giàu có đều đang nghển cổ nhìn về phía trước.

Xa giá của Phó đại nhân hẳn nên xuất hiện từ nửa canh giờ trước, thế nhưng hiện tại trên quan đạo không một bóng người.

Viên phu nhân nhìn về phía trượng phu đang nôn nóng ra mặt, duỗi tay vỗ vào mu bàn tay ông trấn an, giúp ông giữ bình tĩnh.

Viên Minh đang muốn gật đầu, trên quan đạo liền xuất hiện bóng dáng xe ngựa, tiếp theo tiếng vó ngựa “Hí hí”.

Nam nhân mặc quan bào huyện lệnh trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kích động: “Tới rồi! Ân sư tới rồi ….”

“Phó đại nhân tới?!”

Bên cạnh Viên Minh, những viên ngoại, phú thương huyện Vân Sơn cùng đi theo nghênh đón nghe được tiếng gió cũng nhịn không được lộ vẻ mặt vui sướng, mà những thư sinh lại khẩn trương chỉnh trang y phục, sợ mắc phải sai lầm sẽ thất lễ với Phó đại nhân.

Mắt thấy đoàn xe ngày càng lại gần, Viên Minh nhịn không được rời khỏi đình chạy tới ven đường, muốn trực tiếp nghênh đón ân sư ngay trên quan đạo.

Nhưng khi thấy rõ người trên đoàn xe mang theo thương tích, mùi máu tanh từ xe ngựa xộc thẳng vào mũi, thần sắc ông đột nhiên thay đổi.

“Ân sư!”

Mọi người nghe thanh âm vị huyện lệnh trẻ tuổi nhưng rất mực trầm ổn mất đi bình tĩnh hô lên, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sau cơn bối rối ngắn ngủi, bọn họ cũng sôi nổi hướng về phía quan đạo.

“Giám Chi.”

Viên Minh mất bình tình điên cuồng tìm kiếm bóng dáng ân sư, không biết Phó Đỉnh Thần đang ngồi chiếc xe ngựa nào, kết quả nghe giọng nói quen thuộc của ân sư đang gọi mình, ông tức khắc ngẩng đầu nhìn về hướng thanh âm truyền tới.

Thấy ân sư đang ngồi trên lưng ngựa, toàn thân hoàn hảo không chút thương tích, lúc này Viên Minh mới thở dài nhẹ nhõm.



“Chuyện …… Chuyện này là sao?”

“Đoàn xe Phó đại nhân …… Sao lại biến thành như vậy?”

Lúc này, những người phía sau Viên Minh cũng trông thấy thảm trạng của đoàn xe.

Tuy nhiên, nghe Viên huyện lệnh gọi nam nhân gần 50, dung mạo nho nhã trước mắt liền biết đây chính là Phó đại nhân, thấy ông không có vấn đề gì, bọn họ mới nuốt con giun tò mò xuống bụng.

Sau đó mọi người nhanh chóng hành lễ chỉnh tề với vị Thượng thư đương triều này: “Gặp qua Phó đại nhân.”

Phó Đỉnh Thần một tay cầm dây cương, tay kia hơi nâng lên: “Chư vị không cần đa lễ.”

Sau khi Viên Minh trấn định trở lại, ông ấy hoàn toàn nhìn rõ tình trạng mấy chiếc xe ngựa cùng đám hộ vệ thương tích đầy mình.

Ông nhớ rõ trong thư ân sư gửi tới trước khi rời kinh viết, đội ngũ đi cùng có 30 hộ vệ mà hiện tại chỉ còn chưa đến 20 người.

Trừ chuyện này ra, trong đoàn người còn nhiều thêm bảy kỵ binh.

Khí chất bảy người này hoàn toàn khác hộ vệ Phó gia, trong đó Phong Mân sóng vai cùng đi với Phó Đỉnh Thần đặc biệt chói mắt.

Viên Minh không giống ân sư của mình, liếc một cái đã nhận ra Phong Mân là nhi tử Trung Dũng hầu nhưng cũng đoán được vị công tử trẻ tuổi này không phú cũng quý, chỉ là không rõ vì sao hắn lại đồng hành cùng ân sư, cũng không biết bọn họ tao ngộ là ai bị tập kích.

Trong lòng Viên Minh nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức hỏi chuyện xảy ra trên đường, Phó Đỉnh Thần sau khi nhận lễ của mọi người trong huyện liền nhìn về phía ông ấy, đối với môn sinh mình đắc ý gật gật đầu, nói: “Vào huyện thành rồi lại nói.”

Viên Minh lập tức lên tiếng: “Vâng, sư phụ.”

Sau đó vội sai nha dịch mình mang đến trở về mở đường, nhanh chóng sơ tán đám người để đoàn người ân sư trở về huyện nha không chút cản trở.

Những viên ngoại thương gia giàu có cùng ông tới đây vốn đã đặt tiệc rượu ở tửu lầu tốt nhất huyện Vân Sơn thấy thế đều mắt to trừng mắt nhỏ.

Bổ đầu đắc lực của Viên huyện lệnh che trước mặt bọn họ, nói: “Chư vị lão gia, ngại quá, hôm nay Vân Hương lâu mở tiệc tẩy trần, đại nhân nhà ta sợ là không đi được.”

Mọi người liên thanh đáp “Không ngại”, tiệc tẩy trần kia vốn để tiếp đãi Thượng thư đại nhân, không liên quan tới Viên huyện lệnh, hiện tại vấn đề là Phó đại nhân không thể tham gia, khả năng cao cũng sẽ không tiếp kiến bọn họ.

Tiệc rượu dày công định ra bị hủy bỏ, một đàn viên ngoại phú thương đứng trân trân tại chỗ nhìn đoàn xe đi vào nội thành.



Nhớ tới cảnh ngựa cùng hộ vệ bị thương rồi mùi máu nồng nặc, ai cũng nhìn thấy tia khiếp sợ trong mắt người bên cạnh.

“Chuyện này …… Là đám mã phỉ Liên Vân Trại làm?”

“Không sai được! Bọn họ thật quá càn rỡ! Ngày thường cướp sạch thương đội lui tới cũng thôi, hiện tại cư nhiên dám duỗi tay đến người mệnh quan triều đình ……”

Trong đám người không biết kẻ nào nhỏ giọng nói: “Bọn họ càn rỡ cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng đến độ uy hiếp tính mạng mệnh quan triều đình, không phải là lần đầu tiên sao?”

Mọi người đứng trên quan đạo nhất thời không nói gì.

Có nha dịch mở đường, bá tánh cũng không tụ tập trên đường nữa, đoàn xe rất nhanh đã tới huyện nha.

Trên xe ngựa, Trần Tùng Ý xa xa mà nhìn cửa lớn huyện nha.

Huyện Vân Sơn không hổ là huyện lớn, huyện nha tu sửa cũng khí phái khác hẳn nơi khác, chỉ là mấy năm nay đại hạn cùng sâu bệnh liên miên, đồng ruộng không thể thu hoạch, rất nhiều người đã buông cuốc bỏ trâu, chọn vào rừng núi làm cướp, bởi vậy xuống cấp thấy rõ.

Hơn nữa nhiều đời huyện lệnh đều vì nạn trộm cướp mà đau đầu, huyện nha đã từng khí phải cũng không rảnh tu chỉnh.

Hiện giờ phóng mắt nhìn lại, huyện nha lâu năm thiếu tu sửa tùy ý có thể thấy được, nhìn đâu cũng thấy lớp sơn đỏ bong tróc từng mảnh, gạch ngói hư hỏng.

Đối với vị huyện lệnh huyện Vân Sơn này, Trần Tùng Ý cơ bản không nhận ra ông là ai, nhưng vừa rồi ông ấy đứng trên quan đạo nghênh đón Phó đại nhân, gọi ông là ân sư, nàng đã nhớ ra cuộc đời vị huyện lệnh này.

So với Phó Đỉnh Thần xuất thân Thứ cát sĩ, thuần túy dựa vào năng lực một bước đi lên, Viên Minh lại là con cưng chân chính.

Ông thi khoa cử ở tỉnh đạt giải Nguyên, sau lại đạt hạng ba thi toàn quốc, vị trí này tương đương tam giáp sau này.

Dựa theo lệ thường, tiến sĩ như ông ấy đều sẽ lưu lại Hàn Lâm viện rồi được bổ nhiệm làm văn thần thanh quý, nhưng ân sư trong triều bị người ta xa lánh, rất nhiều người muốn đối phó với Phó Đỉnh Thần.

Bọn họ không trực tiếp ra tay với Phó Đỉnh Thần mà đem đao nhọn chĩa vào môn sinh ông đắc ý nhất, thụ quan không giữ Viên Minh ở kinh, mà phóng tay vứt tới huyện Vân Sơn.

Huyện Vân Sơn nhìn như huyện lớn, vị trí địa lý đặc thù, thoạt nhìn rất nhanh sẽ tạo chiến tích nhưng cũng chỉ là mấy năm trước khi hạn hán cùng trộm cướp hoành hành.

Hiện tại huyện Vân Sơn chính là địa phương tra tấn con người, đủ loại vấn đề rắc rối phức tạp, làm người có lòng cũng lực bất tòng tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook