Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 49:
Nạp Lan Thập Thất
22/12/2024
Đang lúc Tiểu Liên định đưa tay chạm vào chiếc túi gấm, thì Trần Tùng Ý từ phía sau đã bước tới, ngồi xuống trước bàn. Nàng nhìn cô bé, khẽ hỏi: "Muốn học không?"
"Đêm nay ta dạy ngươi, ngươi cũng giúp ta làm thêm một cái nữa, được không?"
"Thật sao? Tiểu thư nói thật chứ?" Tiểu Liên vui mừng hớn hở, cười tươi rói khi nghe được câu trả lời chắc chắn, "Cảm ơn tiểu thư nhiều lắm!"
"Nha đầu ngốc này," Trần Tùng Ý bật cười, lắc đầu bất lực, "Có gì mà vui đến thế đâu chứ?"
Nghĩ đến tương lai, những lúc cần đến túi gấm thì nàng tuyệt nhiên sẽ không thiếu. Hiện tại không có cơ hội ra ngoài mua sắm, nên việc làm sẵn vài cái để dự phòng là điều cần thiết. Lại có Tiểu Liên phụ giúp, nàng càng nhẹ nhàng, thanh thản hơn.
Sau khi túi gấm được hoàn thành, nàng sẽ cẩn thận xếp vào bên trong những kế sách mà mình đã chuẩn bị. Chờ đến khi Phong Mân trở về, trước lúc xuất phát diệt trừ bọn phỉ, nàng nhất định sẽ giao những chiếc túi gấm này cho hắn.
---
Trời đêm tĩnh lặng, núi non trập trùng, đồng cỏ trải dài bát ngát.
Phong Mân cưỡi trên lưng ngựa, xuyên đêm mà chạy như bay. Từ lúc rời khỏi huyện Vân Sơn, hắn chỉ dừng chân một lần để con ngựa Đạp Tuyết uống nước. Phần mình, hắn dựa vào gốc cây nghỉ ngơi một lát, sau đó khi trời vừa sập tối, lại tiếp tục dựa vào ánh sao để định hướng mà tiến lên phía trước.
Trong tâm trí hắn, lời nàng từng nói vẫn rõ ràng: "Chàng và tướng quân Phàn sẽ gặp nhau tại phía tây bắc thành Định Châu."
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời chỉ lối, khiến con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bên dòng suối róc rách, Phong Mân vuốt ve đầu Đạp Tuyết, khẽ nói: "Chạy mệt rồi phải không? Cố gắng thêm chút nữa thôi, trở về ta sẽ cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt, còn thưởng cho ngươi loại cỏ hoàng trúc ngon nhất."
Đạp Tuyết như hiểu lời chủ, khẽ cọ mũi vào tay hắn, nhẹ nhàng phát ra tiếng "Khụi" đầy thân thiết.
Phong Mân mỉm cười, xoay người lên lưng ngựa một lần nữa, xác định phương hướng, thúc ngựa chạy về phía trước: "Giá!"
---
Sự phán đoán của Trần Tùng Ý quả nhiên chính xác, điều này được chứng minh qua hành trình của Phong Mân.
Với sức bền của Đạp Tuyết, chạy suốt một ngày một đêm không nghỉ, khi đến được sân huấn luyện ở phía tây bắc thành Định Châu, thì mặt trời vừa kịp ngả về hoàng hôn.
Phong Mân bước xuống ngựa, bàn tay vẫn không quên vuốt ve con chiến mã đang thở hổn hển vì mệt. Sau đó, hắn nắm dây cương, đứng trên đồi cao, hướng mắt nhìn xuống phía dưới.
Trước mắt hắn là một vùng đồng bằng rộng lớn, đất đai bằng phẳng, nơi đây đích thị là địa điểm lý tưởng để luyện binh. Trên bãi đất, dấu vết hoạt động của quân phòng thủ Định Châu vẫn còn rất rõ ràng.
Đúng lúc hắn tập trung quan sát, chuẩn bị tìm người mình cần tìm, thì đột nhiên lòng dạ nảy sinh cảnh giác!
Bàn tay hắn lập tức đưa ra sau lưng, ngay khi cây thương bạc vừa rơi vào tay, từ phía sau lưng vang lên hai tiếng quát lớn: "Kẻ nào?"
Nghe giọng nói mang âm sắc của người Định Châu, Phong Mân thoáng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt chuôi thương.
Hắn nắm lấy dây cương của Đạp Tuyết, từ từ xoay người lại, quả nhiên trước mặt xuất hiện hai quân lính Định Châu, tay cầm binh khí, ánh mắt đầy vẻ thận trọng.
Khi hai người lính đang cẩn thận đánh giá hắn, Phong Mân cũng âm thầm quan sát họ.
Hai quân lính này còn khá trẻ, mặc bộ áo giáp màu tối gần giống với màu đất. Trên đầu và cơ thể họ phủ đầy lá cây và cành khô, ngụy trang kỹ càng đến mức không để lộ bất kỳ hơi thở nào. Cách ẩn nấp này quả thực đã đạt đến trình độ thượng thừa, khó trách hắn khi nãy bước vào mà vẫn không phát hiện ra.
"Đêm nay ta dạy ngươi, ngươi cũng giúp ta làm thêm một cái nữa, được không?"
"Thật sao? Tiểu thư nói thật chứ?" Tiểu Liên vui mừng hớn hở, cười tươi rói khi nghe được câu trả lời chắc chắn, "Cảm ơn tiểu thư nhiều lắm!"
"Nha đầu ngốc này," Trần Tùng Ý bật cười, lắc đầu bất lực, "Có gì mà vui đến thế đâu chứ?"
Nghĩ đến tương lai, những lúc cần đến túi gấm thì nàng tuyệt nhiên sẽ không thiếu. Hiện tại không có cơ hội ra ngoài mua sắm, nên việc làm sẵn vài cái để dự phòng là điều cần thiết. Lại có Tiểu Liên phụ giúp, nàng càng nhẹ nhàng, thanh thản hơn.
Sau khi túi gấm được hoàn thành, nàng sẽ cẩn thận xếp vào bên trong những kế sách mà mình đã chuẩn bị. Chờ đến khi Phong Mân trở về, trước lúc xuất phát diệt trừ bọn phỉ, nàng nhất định sẽ giao những chiếc túi gấm này cho hắn.
---
Trời đêm tĩnh lặng, núi non trập trùng, đồng cỏ trải dài bát ngát.
Phong Mân cưỡi trên lưng ngựa, xuyên đêm mà chạy như bay. Từ lúc rời khỏi huyện Vân Sơn, hắn chỉ dừng chân một lần để con ngựa Đạp Tuyết uống nước. Phần mình, hắn dựa vào gốc cây nghỉ ngơi một lát, sau đó khi trời vừa sập tối, lại tiếp tục dựa vào ánh sao để định hướng mà tiến lên phía trước.
Trong tâm trí hắn, lời nàng từng nói vẫn rõ ràng: "Chàng và tướng quân Phàn sẽ gặp nhau tại phía tây bắc thành Định Châu."
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời chỉ lối, khiến con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bên dòng suối róc rách, Phong Mân vuốt ve đầu Đạp Tuyết, khẽ nói: "Chạy mệt rồi phải không? Cố gắng thêm chút nữa thôi, trở về ta sẽ cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt, còn thưởng cho ngươi loại cỏ hoàng trúc ngon nhất."
Đạp Tuyết như hiểu lời chủ, khẽ cọ mũi vào tay hắn, nhẹ nhàng phát ra tiếng "Khụi" đầy thân thiết.
Phong Mân mỉm cười, xoay người lên lưng ngựa một lần nữa, xác định phương hướng, thúc ngựa chạy về phía trước: "Giá!"
---
Sự phán đoán của Trần Tùng Ý quả nhiên chính xác, điều này được chứng minh qua hành trình của Phong Mân.
Với sức bền của Đạp Tuyết, chạy suốt một ngày một đêm không nghỉ, khi đến được sân huấn luyện ở phía tây bắc thành Định Châu, thì mặt trời vừa kịp ngả về hoàng hôn.
Phong Mân bước xuống ngựa, bàn tay vẫn không quên vuốt ve con chiến mã đang thở hổn hển vì mệt. Sau đó, hắn nắm dây cương, đứng trên đồi cao, hướng mắt nhìn xuống phía dưới.
Trước mắt hắn là một vùng đồng bằng rộng lớn, đất đai bằng phẳng, nơi đây đích thị là địa điểm lý tưởng để luyện binh. Trên bãi đất, dấu vết hoạt động của quân phòng thủ Định Châu vẫn còn rất rõ ràng.
Đúng lúc hắn tập trung quan sát, chuẩn bị tìm người mình cần tìm, thì đột nhiên lòng dạ nảy sinh cảnh giác!
Bàn tay hắn lập tức đưa ra sau lưng, ngay khi cây thương bạc vừa rơi vào tay, từ phía sau lưng vang lên hai tiếng quát lớn: "Kẻ nào?"
Nghe giọng nói mang âm sắc của người Định Châu, Phong Mân thoáng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt chuôi thương.
Hắn nắm lấy dây cương của Đạp Tuyết, từ từ xoay người lại, quả nhiên trước mặt xuất hiện hai quân lính Định Châu, tay cầm binh khí, ánh mắt đầy vẻ thận trọng.
Khi hai người lính đang cẩn thận đánh giá hắn, Phong Mân cũng âm thầm quan sát họ.
Hai quân lính này còn khá trẻ, mặc bộ áo giáp màu tối gần giống với màu đất. Trên đầu và cơ thể họ phủ đầy lá cây và cành khô, ngụy trang kỹ càng đến mức không để lộ bất kỳ hơi thở nào. Cách ẩn nấp này quả thực đã đạt đến trình độ thượng thừa, khó trách hắn khi nãy bước vào mà vẫn không phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.