Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 13: Không thể nào ly hôn được
Ngũ Nguyệt Dữu
05/01/2025
Viên Hi nhìn chiếc vòng ngọc bích rơi xuống sàn đá cẩm thạch vỡ thành ba khúc, cúi xuống nhặt lên: “Chu Nhan, cô dựa vào đâu mà cho rằng chiếc vòng này là giả?”
Chu Nhan khẽ kêu lên một tiếng “a”: “Vốn dĩ nó là giả mà, nếu chiếc vòng này là dương lục thật, giá trị của nó cũng phải lên đến hơn 500, chị lại có tận hai chiếc nữa? Tổng giá trị chắc chắn hơn 1000, tiền lương của chị sao có thể mua được chứ?”
Viên Hi nói: “Lương cứng cộng với tiền hoa hồng của tôi, còn có cả thưởng cuối năm, sau thuế tổng là sáu triệu tệ, sao cô lại nghĩ tôi không thể mua nổi chiếc vòng ngọc này?”
Chu Lâm ngược lại hít một hơi dài: “Cố Hàn Thần hào phóng với em như vậy, chẳng trách còn mười lăm phút cũng không cho em về sớm.”
Bạc Yên lạnh lùng nói: “Thư ký Viên, nói cô không có kiến thức thì chính là không có kiến thức, mặc dù đây là dương lục, nhưng dựa vào chất lượng của chiếc vòng dương lục này, nếu là thật, giá trị cũng không kém lục đế vương là bao.”
“Hơn nữa, hai chiếc vòng này được cắt ra từ một khối ngọc, giá trị ước chừng khoảng 20 triệu tệ, ngay cả vòng ngọc bích giá trị thế nào cô còn không biết, nói là giả, cô còn không chịu thừa nhận.”
Chu Nhan bên cạnh nói: “Chị à, thật ra chị chỉ cần tùy tiện mua vài món trang sức biếu mẹ, mẹ không chê đâu, cần gì phải đi mua đồ giả?”
Dương Anh cầm lấy chiếc vòng bị vỡ trong tay Viên Hi, an ủi cô: “Bất kể là thật hay giả, chỉ cần là Tâm nhi tặng mẹ thì mẹ đều thích, chiếc vòng bị vỡ này phiền Bạc phu nhân giúp tôi tìm thợ thủ công sửa chữa lại.”
Bạc phu nhân “xùy” một tiếng nói: “Chu phu nhân, chúng tôi không bao giờ sửa chữa ngọc bích giả.”
Bạc Phàm nói: “Bác Dương, giao chiếc vòng này cho cháu, đúng lúc cháu quen biết một bậc thầy sửa chữa vòng ngọc bích, có thể sửa chữa mà không nhìn ra vết nứt.”
Bạc Yên cau mày nói: “Em trai, việc này không hay đâu, Bạc gia chúng ta buôn bán châu ngọc, bị người khác phát hiện em đi sửa chữa ngọc bích giả, chúng ta làm sao buôn bán…”
Viên Hi nghĩ rằng tính tình ôn hòa của mình đã được Cố Hàn Thần rèn giũa, ở Mễ Thần ai cũng nói thư ký Viên tốt tính.
Nhưng lần này, Viên Hi không muốn nhịn nữa: “Bạc phu nhân và Bạc tiểu thư có chuyên môn cao về châu ngọc, buôn bán ngọc bích, thế mà ngay cả chuyện vòng thật hay giả cũng không nhận ra được, thừa lúc còn sớm đừng mở cửa buôn bán làm ăn nữa.”
Bạc Phàm cẩn thận xem xét chiếc vòng bị vỡ trong tay, cau mày nhìn Chu Nhan: “Chiếc vòng ngọc này là thật.”
“Sao có thể? Hàng cao cấp như vậy…” Bạc phu nhân bước đến nhìn: “Đây không phải là hàng vừa mới bán ở Bình Thạch cách đây không lâu sao? Bán với giá ba nghìn sáu, chính là đôi vòng ngọc này.”
Viên Hi nhìn Chu Nhan: “Cô định bồi thường thế nào?”
Chu Nhan ôm lấy cánh tay Dương Anh nói: “Em cũng vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ mà thôi, xin lỗi mà, chị à, chị không nhất thiết phải tức giận chỉ vì chiếc vòng ngọc như thế chứ.”
Dương Anh nói: “Tâm nhi à, Nhan Nhan đúng là không đúng, con bé cũng đã nói xin lỗi con rồi, chúng ta vào trong nhà ngồi đi, thời tiết bên ngoài nóng quá.”
Bạc phu nhân đi đến bên cạnh Dương Anh nói: “Thẻ Vô Sắc mà Nhan Nhan biếu bà là chiếc vòng tốt nhất của bên tôi…”
Viên Hi nhìn bóng lưng ba người Chu Nhan, Bạc phu nhân và Dương Anh cùng nhau đi vào trong nhà, tay cô siết thành quyền rồi lại thả ra.
Chu Lâm vỗ vai Viên Hi: “Vừa rồi đúng là Chu Nhan sai, nhưng hôm nay người Bạc gia đến, mẹ cũng không thể mắng Nhan Nhan trước mặt họ được, hơn nữa Nhan Nhan cũng xin lỗi em rồi, không phải vẫn còn một chiếc vòng còn nguyên vẹn hay sao, người trong nhà không nên nói đến chuyện bồi thường.”
Viên Hi lấy mu bàn tay che miệng, nhịn cơn buồn nôn xuống: “Tại sao không thể nói?”
Chu Lâm nói: “Viên Hi, em cảm thấy vì hai mươi triệu mà để Bạc gia chê cười Chu gia chúng ta bất hòa cãi nhau ầm ĩ sao? Nhan Nhan cũng không phải là không xin lỗi em? Nếu em tiếc hai mươi triệu kia thì anh cho em!”
Viên Hi nói với Chu Lâm: “Đồng hồ trên tay anh, có thể đưa tôi xem một chút không?”
Chu Lâm tháo ra đưa cho Viên Hi, nói: “Em cũng thích à? Để anh bảo trợ lý để ý xem còn hàng không nhé?”
Viên Hi nhận lấy đồng hồ, lập tức thẳng tay ném vào đài phun nước bên cạnh: “Xin lỗi, anh không cần bồi thường tiền đâu, cứ giữ lại tiếp tục mua đồng hồ đi!”
Chu Lâm thấy đồng hồ bị ném vào đài phun nước, vội vàng chạy đến vớt lên nhưng đồng hồ đã vỡ tan tành.
“Viên Hi! Em có biết chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền không?”
Đương nhiên Viên Hi biết rõ, Cố Hàn Thần đã nhờ cô mua giúp, thế mà trong hôm nay chiếc đồng hồ đã “tăng giá” chóng mặt, lên đến gần hai mươi triệu tệ.
Viên Hi cười khẩy nói: “Người một nhà mà, chẳng lẽ anh lại so đo với em gái chỉ vì chiếc đồng hồ chưa đến hai mươi triệu à?”
“Ây da.”
Viên Hi nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng cười sảng khoái, cô quay đầu lại thì thấy Bạc Phàm đang đứng dựa vào cột nhà: “Chẳng trách Hàn Thần lại bị thư ký Viên trị cho ngoan ngoãn vâng lời.”
Viên Hi nói: “Tôi sao có bản lĩnh lớn như vậy? Cố Hàn Thần khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời mới đúng.”
Bạc Phàm nói: “Hóa ra tiền lương của cô khi làm việc cho Cố Hàn Thần lại cao như vậy, chẳng trách cô một mực từ chối chuyển đến Phàm Nhan.”
Bạc Phàm chỉ có thể cho Viên Hi mức lương cao nhất là hai triệu trước thuế mà thôi, không ngờ Cố Hàn Thần lại cho mức lương cao như vậy, Mễ Thần mới thành lập được sáu năm mà kiếm được nhiều tiền thật.
Viên Hi nói: “Cố tổng ở phương diện tiền lương đúng là rất hào phóng.”
Bạc Phàm nói: “Tính tình của Nhan Nhan là tính tiểu thư bị chiều hư, cô ấy cũng không có ý xấu, chuyện hôm nay tôi thay cô ấy xin lỗi cô…”
Viên Hi nói: “Không sao.”
Trong nhà, Chu Nhan nhìn hai người qua khung cửa sổ sát đất, mỉm cười nịnh nọt Bạc phu nhân trò chuyện, nhưng trong lòng tràn đầy bất an.
Chu Nhan thấy Viên Hi và Bạc Phàm cùng nhau bước qua cửa, cười nói với Dương Anh: “Mẹ ơi, con với Bạc Phàm sắp tổ chức hôn lễ rồi, chị và con tuổi cũng xấp xỉ nhau, không biết chị ấy có bạn trai chưa, chị ấy hai mươi sáu tuổi rồi, cũng đã đến tuổi nên tìm đối tượng để kết hôn, không thì mình giới thiệu cho chị ấy mấy đối tượng được không ạ?”
Bạc Yên nói: “Tôi có quen một người khá tốt, tài xế của tôi năm nay hai mươi tám tuổi, hơn thư ký Viên hai tuổi, rất xứng đôi với thư ký Viên.”
Viên Hi nói: “Cảm ơn ý tốt của Bạc tiểu thư, tôi kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Chu Lâm với ống quần ướt sũng đi vào, cau mày nói: “Em kết hôn khi nào sao anh không biết? Lúc nào em tổ chức hôn lễ? Sao Cố Hàn Thần chưa nói gì hết thế?”
Viên Hi nói: “Mới kết hôn được mấy ngày, tạm thời chưa tổ chức hôn lễ.”
Chu Nhan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống: “Chúc mừng chị đã kết hôn nha.”
Dương Anh cũng ngạc nhiên: “Tâm nhi, con kết hôn rồi? Chồng con là ai? Sao không nói sớm rồi dẫn thằng bé về nhà? Mau gọi điện cho thằng bé, bảo nó đến đây ăn cơm.”
Viên Hi nói: “Anh ấy đang ở xa, ở hồ Nhược Hồ, bây giờ đang giờ cao điểm, đến đây phải mất hơn một giờ, có lẽ để khi khác đi ạ.”
“Nhược Hồ?” Chu Nhan nói tiếp: “Chỗ đó không phải là vùng nông thôn sao? Chồng chị không có nhà ở Giang Thành à?”
“Không có.” Viên Hi nhàn nhạt nói tiếp: “Chỉ có hai căn hộ ở cạnh Nhược Hồ thôi.”
“Dù có nhiều nhà ven hồ Nhược Hồ đi chăng nữa thì cũng chỉ là vùng nông thôn.”
Chu Nhan nói tiếp: “Chị, sao chị lại gả cho một tên nhà quê thế? Em thực sự xin lỗi chị, vốn dĩ hôn sự của em là của chị…”
Bạc Phàm nói: “Nghe nói tập đoàn Thời Dật đang xem xét khu vực xung quanh Nhược Hồ. Họ muốn xây dựng khu du lịch cao cấp ở Nhược Hồ, tích hợp sân golf, trường đua xe cưỡi ngựa,... Đến khi nào khu du lịch chuẩn bị xây, toàn bộ nhà xung quanh Nhược Hồ sẽ bị dỡ bỏ, lúc ấy tập đoàn Thời Dật sẽ bồi thường cho cô không ít.”
Viên Hi vẫn chưa biết gì về tin tức này: “Thật sao?”
Bạc Phàm gật đầu nói: “Không phải Cố Hàn Thần nói Hoắc Thời Duyên ở Giang Thành sao? Hoắc Thời Duyên, ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Thời Dật đến Giang Thành, có lẽ vì hạng mục lớn Nhược Hồ này.”
Dương Anh nói với Viên Hi: “Viên Hi, gọi điện cho chồng con bảo thằng bé đến đây đi, một giờ lái xe cũng không xa đâu.”
Viên Hi nói: “Đợi đến mấy ngày nữa đi ạ, nhà chúng ta không phải đến ngày 22 muốn tổ chức tiệc trở về cho con sao? Lúc đó con sẽ dẫn anh ấy đến.”
Dương Anh nói: “Tâm nhi, mẹ cảm thấy hay là con cho cả nhà xem chồng con thế nào đi, nếu như không ổn thì có thể ly hôn trước, đến bữa tiệc trở về, có lẽ con có thể gặp được ý trung nhân của đời mình…”
Viên Hi nói: “Mẹ, con đang mang thai nên không thể ly hôn được.”
Chu Han kinh ngạc nhìn Viên Hi nhưng trong lòng thì yên tâm triệt để, Viên Hi là thiên kim thật thì sao chứ?
Nghề nghiệp là thư ký, lại gả cho một tên nhà quê, đời này chắc chắn là không thể so sánh với cô ta, mặc dù không phải là thiên kim thật của Chu gia nhưng ít nhất vị hôn phu của cô ta là Bạc Phàm.
“Chị, vậy chúng ta sẽ chờ chị dẫn theo anh rể trong bữa tiệc trở về nhé.”
“Được.”
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.