Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất

Chương 14: Không thích Chu Nhan.

Ngũ Nguyệt Dữu

05/01/2025

 

Dương Anh tràn đầy kinh ngạc nhìn bụng Viên Hi: "Con mang thai? Sao con không nói sớm, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi Viên Hi ngồi xuống, cô nói: "Con mang thai chưa được ba tháng nên con chưa muốn nói ra.”

 “Mới mang thai được năm tuần ạ.”

Chu Lâm nhìn Viên Hi nói:  "Ngày thường em bận rộn với công việc như vậy, còn có thời gian để yêu đương, kết hôn và sinh con?"

Viên Hi nói: "Vâng.”

Bạc phu nhân ở bên cạnh nói: "Chúc mừng chúc mừng, Bạc Phàm không phải nói khu nhà cô sắp bị giải tỏa sao? Có thai rồi, thêm người, có thể thêm một phần trong số tiền bồi thường cho việc giải tỏa đó đấy!”

Từ trong lời nói của Bạc phu nhân, Viên Hi nghe ra sự khinh thường.

Ngược lại Chu Nhan cảm thấy áy náy trong lòng, vốn dĩ cô ta còn sợ Viên Hi muốn cướp Bạc Phàm đi, giờ đây biết được cô không những không cướp Bạc Phàm mà còn gả cho một tên nhà quê, lại còn có con, mua nhà trong nội thành còn phải dựa vào việc phá dỡ, ít nhiều cũng cảm thấy Viên Hi thật đáng thương.

Trong bữa ăn, Dương Anh rất quan tâm đến Viên Hi.

Viên Hi nhìn bàn đầy đồ ăn ngon nhưng không có cảm giác thèm ăn, cô nhớ món ăn đầu bếp trong biệt thự nấu.

Sau khi dùng cơm xong, Viên Hi đứng dậy nói: "Bố mẹ, con về trước.”

Dương Anh nói: "Ngày mai không phải cuối tuần sao? Bên phía Hàn Thần mẹ sẽ nói với nó cho con nghỉ, con cứ ở nhà đi.”

Viên Hi cười nhạt một tiếng nói: "Mẹ, con vẫn nên về nhà thôi ạ.”

Chu Khánh đứng dậy nói với Viên Hi: "Tâm nhi, có phải con vẫn còn trách bố mẹ không? Sau khi trở về, con không trò chuyện với bố mẹ, cũng không kể cho bố mẹ nghe về khoảng thời gian con trưởng thành mà nhà ta đã bỏ lỡ.”

Viên Hi nói: "Chắc hẳn mọi người đã nghe ngóng qua toàn bộ về con từ lâu rồi. Quả thật, mười tám năm đầu tiên con sống ở nhà bố mẹ nuôi cũng không tệ, tuy bố mẹ nuôi của con không giàu bằng một nửa của hai người nhưng cũng có một nhà xưởng gia đình nhỏ, con cũng có thể được coi là đứa con gái duy nhất lớn lên mà không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.

Bọn họ đối với con rất rất tốt, nếu như không phải bố mẹ nuôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con hoàn toàn không nghĩ tới con không phải là con ruột của bọn họ.

Sau mười tám tuổi, cuộc sống khó khăn hơn một chút nhưng con có những người bạn rất tốt, họ đã giúp con rất nhiều, sau đó tốt nghiệp, con cũng rất thuận lợi vào được Mễ Thần, làm thư ký của Cố Hàn Thần, Mễ Thần phát triển như nào trên mạng đều có đủ.”

Dương Anh đỏ mắt nói: "Con sống tốt là được rồi, những năm qua bố mẹ ngày nhớ đêm mong con, chúng ta nhận nuôi Nhan Nhan thay con tích phúc cũng chỉ hy vọng con có thể gặp được người tốt bụng, hôm nay nghe con nói bố mẹ nuôi đối xử tốt với con chúng ta cũng yên tâm rồi.”

Viên Hi gật đầu nói: "Vâng, vậy con xin phép đi trước.”

Chu Lâm nói: “Anh đưa em về nhé?”

Viên Hi nói: "Không cần, em gọi xe..."

“Anh đưa em về.” Chu Lâm kiên quyết nói.

Viên Hi cũng không từ chối, lên xe Chu Lâm rồi bật định vị trên điện thoại di động lên.

Chu Lâm nghiêng mắt nhìn Viên Hi nói: "Thật ra mấy ngày nay, tối nào mẹ cũng uống rượu rồi khóc, cảm thấy hổ thẹn với em, bây giờ em cũng mang thai, rồi chắc hẳn có thể hiểu được cảm xúc của mẹ đối với em chứ?"



Viên Hi đáp: "Em biết, nhưng em đã không còn là trẻ con nữa, em lăn lộn ở Mễ Thần năm năm, anh còn muốn em ôm mẹ khóc, vậy thì xin lỗi, em không làm được."

“Là vì sự tồn tại của Nhan Nhan sao? Anh nhìn ra được hình như em rất không thích Nhan Nhan.” Chu Lâm nói: “Thật ra Nhan Nhan em ấy...”

Viên Hi ngược lại nói thẳng ra: "Chu Nhan không phải tiền, không thể khiến người người đều thích cô ta được?”

Cô không thể giả vờ đi diễn cái tình chị em giả dối với Chu Nhan được, đặc biệt là hôm nay Chu Nhan đã làm vỡ chiếc vòng ngọc của cô.

"Thật ra Nhan Nhan là một người rất lương thiện..."

Viên Hi nói: "Dừng xe ở ngã tư trước mặt đi, em xuống xe ở ngã tư trước mặt.”

Chu Lâm nhíu mày nói: "Anh không nhắc tới Nhan Nhan là được.”

"Không phải, xe của chồng em ở ngay phía trước."

Viên Hi nhìn thấy chiếc Panamera của bản thân đang đậu bên đường.

Chu Lâm ngược lại phanh gấp một cái rồi dừng lại, đi theo Viên Hi đến bên cạnh chiếc Panamera, thấy được người đàn ông anh tuấn ngồi ở ghế sau, nhìn rất trẻ tuổi.

Sau khi Hoắc Thời Duyên xuống xe, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Viên Hi: "Viên Hi, đây là?”

“Anh của em, Chu Lâm.”

“Anh rể.” Hoắc Thời Duyên nhìn Chu Lâm hờ hững kêu một tiếng.

Chu Lâm nhìn tướng mạo của Hoắc Thời Duyên, bỗng nhiên thấy Hoắc Thời Duyên trái lại rất xứng đôi với Viên Hi.

Chu Lâm liếc nhìn trang phục và chiếc đồng hồ Apple rẻ tiền của Hoắc Thời Duyên, cảm thấy có chút không thoải mái: "Chiếc xe này là của cậu à?"

Hoắc Thời Duyên nói: "Không phải, là của Viên Hi, xe của tôi bị đụng rồi.”

“Người không sao, lúc đó không phải tôi đang lái.”  

Viên Hi thở phào một hơi: “Không sao thì tốt, cuối tuần này có thời gian, đi mua một chiếc xe khác cũng được. Vốn chiếc xe này cũng không phù hợp cho em lái trong thời gian mang thai.”  

Hoắc Thời Duyên hỏi: “Em nghĩ sao về chiếc Continental?”  

Viên Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Continental có vẻ hơi đắt hơn chút? Em sắp mất việc rồi.”

Hoắc Thời Duyên cười nhạt một tiếng: "Chờ Mễ Thần đưa ra thị trường, em còn có cổ phần, dựa trên số tiền em nhận được từ cổ phần của mình một chiếc Continental không thành vấn đề."

Chu Lâm cau mày khi nghe những gì người đàn ông trước mặt nói, trong lòng cho rằng cậu ta chỉ là một tên đàn ông có vẻ ngoài hấp dẫn nhưng lại là đồ ăn bám.

Tốt xấu gì Viên Hi cũng đã ở bên cạnh Cố Hàn Thần năm năm, đã gặp qua không ít những thanh niên tài năng, sao lại bị một thằng trai bao che mắt như vậy?

“Anh, chúng em đi trước.”

Viên Hi lên ghế phụ, vẫy tay với Chu Lâm.

Chu Lâm nhìn Panamera đã đi xa, nhíu mày thật chặt.



Trên xe.

Viên Hi hỏi: "Nghe Bạc Phàm nói tập đoàn Thời Dật muốn khai phá hồ Nhược Hồ?"

Tập đoàn Thời Dật là sản nghiệp của Hoắc gia, được thành lập từ thời ông cố nội của Hoắc Thời Duyên, hiện là tập đoàn khách sạn năm sao lớn nhất trong nước cũng có các hạng mục khách sạn ở nhiều nơi trên thế giới. Tập đoàn Thời Dật còn bao gồm các khu nghỉ dưỡng cao cấp và nhiều lĩnh vực khác.

Hoắc Thời Duyên gật đầu: “Thông tin của anh ta đúng là nhạy bén, thật ra không lâu nữa sẽ có đánh giá xong sau đó sẽ tiến hành thương thảo về việc giải tỏa. Các làng lớn quanh hồ Nhược Hồ hầu hết sẽ bị giải tỏa, thời gian thi công và cải tạo dự án khoảng năm năm. Đợi khi bọn trẻ lớn lên, chúng ta có thể dẫn chúng đến đây chơi.”

Viên Hi nhìn Hoặc Thời Duyên hỏi: “Vậy còn thôn Hồ Tây? Cũng sẽ bị giải tỏa sao? Nghĩa trang công cộng bên đó thì sao?”

“Đều sẽ bị giải tỏa.” Hoắc Thời Duyên nói: “Nếu tiến độ nhanh thì năm sau sẽ bắt đầu phá dỡ, sao vậy?”

“Em ở thôn Hồ Tây đã mười tám năm, nếu thật sự bị phá đi, có chút không đành lòng.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Nếu như biệt thự Nhược Hồ chúng ta đang ở không bị giải tỏa, sau này sẽ có nhiều cơ hội quay lại.”

Viên Hi gật đầu: “Ừm.”

Viên Hi ngồi trong xe gửi một tin nhắn cho nhóm bạn thân, muốn hẹn họ gặp nhau vào ngày mai.

Nhưng khó khăn lắm cô mới có thời gian rảnh thì Lương Tuế Tuế và Trần Viên đều bận việc vào thứ bảy nên việc hẹn gặp chỉ có thể hoãn lại.

Chu Lâm trở về Chu gia, Dương Anh lập tức hỏi: “Con đưa em gái về nhà rồi à? Sao về nhanh vậy?”

“Giữa đường gặp phải chồng em ấy.”

Chu Nhan vội hỏi: “Anh, chồng chị ấy thế nào?”

“Trông đẹp đến mức hại nước hại dân.” Chu Lâm nói.

Bạc Phàm bên cạnh nghe cách mô tả của Chu Lâm, hờ hững cười: “Anh mô tả kiểu gì vậy?”

Chu Lâm đáp: “Nếu như có nhan sắc như cậu ta, Phàm Nhan có thể dễ dàng ký hợp đồng với cậu ta, không cần phải qua bất kỳ quá trình tạo hình nào cũng đã có thể trở thành nam thần hàng đầu.”

“Anh rể đẹp trai đến vậy sao?” Chu Nhan tò mò hỏi: “Có ảnh không?”

Bạc Phàm nói: “Nói về chuyện này, hai hôm trước khi tình cờ gặp Viên Hi ở trung tâm thương mại, tôi cũng thấy một người đàn ông giống như anh mô tả, không phải cậu ta chứ? Đeo một chiếc đồng hồ Apple?”

“Chính là cậu ta.” Chu Lâm nói: “Trong làng giải trí, cũng khó tìm được người sánh ngang được với vẻ ngoài của cậu ta, cũng không ngạc nhiên khi Viên Hi bị che mờ mắt mà gả vào thôn.”

“Vẻ ngoài thì được, nhưng chỉ là một tên không có năng lực, sống nhờ vào vợ, lại còn dám dùng cổ phần chưa niêm yết của Viên Hi ở Mễ Thần để mua Continental, không nghĩ đến việc mua một căn nhà ở trung tâm mà còn mơ tưởng đến việc mua xe sang.”

Chu Nhan nói: “Chị thật đáng thương, sao lại lấy một tên đàn ông thiển cận như vậy?”

Dương Anh nhíu mày, tâm trạng không tốt nhưng cũng không dám nói gì Viên Hi lúc này. Bà ta cảm giác được rằng giữa Viên Hi và họ vẫn còn có khoảng cách.

Mối quan hệ của Viên Hi với người Chu gia vẫn chỉ là trong thân phận thư ký Viên khéo léo.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook