Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 18: Viên Hi làm sao dám ngồi ở bàn chính?
Ngũ Nguyệt Dữu
07/01/2025
Viên Hi buông điện thoại xuống nói: “Ti tổng, thật sự ngại quá, Cố tổng đột nhiên có việc nên rời đi trước.”
Ti Sâm: “Không sao.”
Tần Duyệt mặc sườn xám tơ tằm, khẽ cười: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, mời mọi người chỗ vào ngồi trước đi.”
Tần Duyệt dẫn Viên Hi cùng Hoắc Thời Duyên đi đến bàn chính, Viên Hi nhìn thấy vị trí trên bàn chính, nhỏ giọng nói: “Vị trí này…”
Tần Duyệt cười nhạt: "Hoắc tổng là người mai mối của tôi và Ti Sâm, người mai mối ngồi bàn chính thì có làm sao.”
Hoắc Thời Duyên kéo tay Viên Hi, thản nhiên ngồi xuống bàn chính.
Viên Hi đến bàn chính chào hỏi ông bà của Ti Sâm trước, quay lại nhìn Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, đây là chồng con."
Chu Khánh cùng Dương Anh nhìn thấy Viên Hi đến, nghe được lời của Viên Hi thì đánh giá Hoắc Thời Duyên bên cạnh cô.
“Chu tổng, đây là con gái anh? Tôi nhớ Chu Nhan không trông thế này mà nhỉ?”
Bố của Cố Hàn Thần, gia chủ Cố gia, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành, Cố Cửu Tẫn đánh giá Viên Hi: "Chu tổng, không phải nói con gái các anh đính hôn với Bạc Phàm sao, đổi người rồi à?"
Mẹ của Cố Hàn Thần nói: ”Ai nha, Cố Cửu Tẫn, cô gái này không phải Chu Nhan. Là thư ký Viên Hi bên cạnh Tiểu Thần nhà chúng mình! Còn đã gặp qua mấy lần, ông đều không nhớ rõ sao?”
Cố Cửu Tẫn giận dữ mắng: "Tôi đến cả bộ dạng của tên tiểu tử thối kia cũng quên mất rồi, làm gì còn nhớ rõ thư ký bên cạnh nó ra sao? Cố Hàn Thần càng ngày càng không ra gì, danh tiếng của Cố gia chúng ta sắp bị tên phá gia chi tử kia phá nát rồi, vẫn là Ti tổng có phúc, có một đứa con trai tốt như Ti Sâm.”
Bố Ti thở dài: "Ở đâu vậy? Nghe nói Mễ Thần sắp niêm yết, vẫn là Hàn Thần có bản lĩnh.”
Cố Cửu Tẫn xùy một tiếng nói: "Công ty của nó chỉ là trò chơi trẻ con thôi”
Viên Hi biết rằng bố mẹ của Cố Hàn Thần rất ghét việc hắn thành lập công ty trò chơi.
Nhà họ Cố chuyên làm tàu, trong bối cảnh ngành công nghiệp đóng tàu đang phát triển mạnh mẽ, việc coi thường ngành công nghiệp game trực tuyến là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, Cố Cửu Tẫn có lẽ không biết rằng nếu Mễ Thần có thể niêm yết thành công, thì theo dự đoán hiện tại, vào ngày đầu tiên lên sàn, tài sản của Cố Hàn Thần sẽ vượt xa cả tài sản mà nhà họ Cố tích lũy được trong suốt một trăm năm qua.
Bà Cố hỏi Dương Anh bên cạnh: "Thư ký Viên sao lại gọi hai người là bố mẹ?”
Dương Anh cười nói: “Con bé tên thật là Chu Tâm Nhan, là con gái mà chúng tôi đã lạc mất cách đây hai mươi sáu năm.”
Cố phu nhân nói: “Ồ? Vậy Chu Nhan thì sao?”
“Chu Nhan là chúng tôi nhận nuôi.” Dương Anh chậm rãi nói.
Cố phu nhân vô cùng khiếp sợ nói: "Hai người mất con gái, chuyện lớn như vậy, thế mà chúng tôi đều chưa từng nghe nói qua?"
Sau khi Viên Hi ngồi xuống, Hoắc Thời Duyên rót cho cô một ly nước chanh, Viên Hi cầm ly nước uống, chuyện nhà giàu nhất mất con gái trong giới vẫn ít có người nghe nói…
Viên Hi hồi còn học đại học thường gặp nhiều bậc bố mẹ tìm kiếm con cái bị mất tích. Họ mặc những chiếc áo phông in thông tin về con mình, giơ cao biển hiệu có ảnh con khi bị bắt cóc.
Một số bố mẹ mất con sẽ tìm đến những nơi đông người như cổng concert hay các địa điểm du lịch nổi tiếng, giơ biển hiệu với hy vọng có thêm người nhìn thấy thông tin về con mình, mong rằng có ai đó có thể cung cấp manh mối.
Dù bị bảo vệ đuổi đi, họ vẫn kiên quyết đi lại ở những nơi đông đúc.
Nhiều người cho rằng họ làm ảnh hưởng đến mỹ quan và gây rắc rối cho bảo vệ.
Đúng là cách làm này sẽ ảnh hưởng đến người khác và không nên làm, nhưng những bậc bố mẹ mất con này cứng đầu quá, chỉ muốn thêm một người nhìn thấy thì càng thêm hi vọng…
Còn Chu gia lại giữ bí mật tin tức về con gái mất tích, ngay cả Chu Lâm cũng không biết.
Viên Hi nghĩ rằng có lẽ Chu gia quá giàu có, sợ nếu tin tức về đứa trẻ mất tích lan truyền, sẽ có nhiều người nhận người thân nên họ chỉ đơn giản là kín đáo từ từ kiểm tra.
Nhưng nếu Chu gia sớm rầm rộ tìm kiếm đứa con gái mất tích của mình, thì làm sao họ lại không tìm thấy con gái mình với nhân lực và vật lực của gia tộc giàu nhất Giang Thành?
Hơn nữa, cô đang ở Giang Thành.
Quả thật, Viên Hi nghe Chu Khánh trả lời: "Không nói mất con gái, là bởi vì hai mươi lăm năm trước chúng tôi gióng trống khua chiêng tìm con, đã có không ít người ham muốn Chu gia phú quý, mang theo con gái nhà bọn họ tới đây nhận người thân, muốn đánh cược phú quý một lần.”
“Khi đó mỗi lần làm DNA, chính là nhiều hơn một lần thất vọng, thất vọng càng ngày càng nhiều, thân thể của Dương Anh dần chống đỡ không nổi...”
“Cho nên chúng tôi dứt khoát đi nhận nuôi Chu Nhan, nói tìm về con gái, chỉ tìm con gái một cách kín đáo.”
Bà nội của Ti Sâm nói: "A Di Đà Phật, tìm về là tốt rồi, bây giờ tìm về là một chuyện đáng mừng.”
Dương Anh nhìn Viên Hi cười nói: "Đúng vậy, Tâm nhi trở về là tốt rồi.”
Viên Hi cũng cười nhạt.
Chu Nhan bên cạnh bàn chính vẫn nghĩ là ai sẽ ngồi ở hai vị trí tôn quý nhất kia, không ngờ lại là Viên Hi và chồng cô.
Chu Nhan dùng cánh tay đụng vào Chu Lâm bên cạnh: "Anh, anh xem, chị Viên Hi và chồng chị ấy có phải điên rồi không? Không biết đó là hai vị trí quan trọng nhất trong bàn chính sao?”
Chu Lâm nhìn qua: “Bố mẹ ở bên kia, có phải bọn họ đi qua chào hỏi bố mẹ không?”
Chu Nhan: “Chị Viên Hi cũng đã ngồi xuống uống nước chanh rồi, chồng chị Viên Hi từ thôn quê tới không hiểu lễ nghĩa, chị Viên Hi sao cũng không hiểu lễ nghĩa như vậy? Không lẽ chị ấy tưởng mình thành tiểu thư nhà giàu thì có thể ngồi ở bàn chính à?”
Chu Nhan mím môi đứng dậy: “Em không thể để bọn họ ngồi ở vị trí chủ vị, đợi lát nữa hai vị khách quý kia tới sẽ hỏng bét, cũng không biết là nhân vật lớn nào, không thể để Chu gia chúng ta đắc tội với họ được.”
Lúc Chu Nhan đang muốn đi qua.
Chỉ thấy Ti Sâm cầm micro ở trên đài nói: "Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến tham gia hôn lễ của tôi cùng Tần Duyệt, chúng tôi ở đây cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người mai mối cho chúng tôi, anh John.”
Nhân viên phục vụ đưa micro cho Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên cầm micro nói: "Chúc hai vị sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp.”
Hoắc Thời Duyên sau khi nói xong, đem micro đưa cho ông của Ti Sâm.
Chu Nhan ngồi trên bàn bên cạnh nói: "Không ngờ anh rể lại là người mai mối cho hai người họ, còn học người ta đặt tên tiếng Anh nữa, cũng buồn cười quá rồi, cũng không biết John là tên của những ông chú ngoài bốn mươi sao? Chắc là anh ấy chưa từng ra nước ngoài, chỉ đơn giản là tự tìm một cái tên tiếng Anh thôi!”
Chu Lâm nhíu mày nói: “Nhan Nhan, bớt nói vài câu, anh ấy đã là chồng của Viên Hi rồi.”
Dư Tiêu Tiêu nói: “Anh Chu Lâm, Nhan Nhan chỉ là không chịu được những người giả tạo mà thôi.”
Trong tiệc cưới, Dương Anh và Chu Khánh luôn theo dõi Hoắc thời Duyên, thấy anh chăm sóc Viên Hi, giúp cô bóc tôm, họ cũng có chút thiện cảm với Hoắc Thời Duyên, nhưng không quá nhiều.
Dương Anh hỏi: “John, không ngờ con lại là người giới thiệu cho Ti Sâm, hai đứa quen nhau như thế nào?”
Hoắc Thời Duyên đáp: “Tần Nguyệt và Ti Sâm đều là đồng nghiệp của con, tình cờ con đã tác hợp cho họ.”
“Bây giờ con làm nghề gì?”
Hắc Thời Diễn đáp: “Hiện tại con đang làm trong lĩnh vực xây dựng.”
Anh không muốn giấu giếm danh tính của mình trước bố mẹ Viên Hi, nhưng hôm nay tham dự tiệc cưới có quá nhiều người, nếu nói ra mình là tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây, có lẽ ở Giang Thành sẽ không còn ngày nào yên ổn.
Dự án phát triển hồ cũng có thể coi là thuộc lĩnh vực xây dựng.
Dương Anh và Chu Khánh hỏi gì, Hoắc Thời Duyên cũng đều trả lời một cách tự nhiên.
Cố phu nhân ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Viên Hi đúng là tìm được một người chồng rất tốt, vẻ ngoài thì đẹp trai, ăn nói lại tốt, hai người đúng có phúc khí, có một đứa con trai xuất sắc như Tiểu Lâm, còn có hai chàng rể tốt như Bạc Phàm và John.”
Chu Nhan ở bên cười lạnh, chồng Viên Hi sao có thể đặt chung cùng nói với Bạc Phàm chứ?
Ngành xây dựng? Thợ xây cũng là ngành xây dựng, công nhân nhập cư cũng là ngành xây dựng...
Lúc khách khứa trong tiệc cưới bắt đầu lằn lượt đứng lên ra về.
Viên Hi cũng đứng lên nói với Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, chúng con về trước.”
Chu Nhan vẫn nhớ rõ lời Cố phu nhân nói, đi tới bên cạnh Dương Anh nói: "Mẹ, chị và anh rể ở trong thôn, cách khách sạn Thập Nhất không biết bao xa, để bọn họ lái xe trở về rất không an toàn."
“Không bằng đặt cho họ một phòng suite ở khách sạn Thời Dật, Thời Dật là một trong những khách sạn năm sao hàng đầu, chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều so với ở trong thôn.”
Chu Nhan muốn để Cố phu nhân biết rằng chồng của Viên Hi hoàn toàn không có tư cách so sánh với Bạc Phàm.
Cố phu nhân nghe vậy thì nói: “Ôi, Viên Hi, sao con còn sống ở trong thôn? Chu tổng, Dương phu nhân, nếu tôi có thể tìm lại con gái đã mất hai mươi sáu năm, tôi sẽ cho nổ tòa nhà Mễ Thần của Cố Hàn Trần để xây lâu đài cho con gái tôi, sao hai người còn nỡ để con gái ruột sống ở thôn quê như vậy chứ?”
Hết chương 18.
Ti Sâm: “Không sao.”
Tần Duyệt mặc sườn xám tơ tằm, khẽ cười: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, mời mọi người chỗ vào ngồi trước đi.”
Tần Duyệt dẫn Viên Hi cùng Hoắc Thời Duyên đi đến bàn chính, Viên Hi nhìn thấy vị trí trên bàn chính, nhỏ giọng nói: “Vị trí này…”
Tần Duyệt cười nhạt: "Hoắc tổng là người mai mối của tôi và Ti Sâm, người mai mối ngồi bàn chính thì có làm sao.”
Hoắc Thời Duyên kéo tay Viên Hi, thản nhiên ngồi xuống bàn chính.
Viên Hi đến bàn chính chào hỏi ông bà của Ti Sâm trước, quay lại nhìn Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, đây là chồng con."
Chu Khánh cùng Dương Anh nhìn thấy Viên Hi đến, nghe được lời của Viên Hi thì đánh giá Hoắc Thời Duyên bên cạnh cô.
“Chu tổng, đây là con gái anh? Tôi nhớ Chu Nhan không trông thế này mà nhỉ?”
Bố của Cố Hàn Thần, gia chủ Cố gia, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành, Cố Cửu Tẫn đánh giá Viên Hi: "Chu tổng, không phải nói con gái các anh đính hôn với Bạc Phàm sao, đổi người rồi à?"
Mẹ của Cố Hàn Thần nói: ”Ai nha, Cố Cửu Tẫn, cô gái này không phải Chu Nhan. Là thư ký Viên Hi bên cạnh Tiểu Thần nhà chúng mình! Còn đã gặp qua mấy lần, ông đều không nhớ rõ sao?”
Cố Cửu Tẫn giận dữ mắng: "Tôi đến cả bộ dạng của tên tiểu tử thối kia cũng quên mất rồi, làm gì còn nhớ rõ thư ký bên cạnh nó ra sao? Cố Hàn Thần càng ngày càng không ra gì, danh tiếng của Cố gia chúng ta sắp bị tên phá gia chi tử kia phá nát rồi, vẫn là Ti tổng có phúc, có một đứa con trai tốt như Ti Sâm.”
Bố Ti thở dài: "Ở đâu vậy? Nghe nói Mễ Thần sắp niêm yết, vẫn là Hàn Thần có bản lĩnh.”
Cố Cửu Tẫn xùy một tiếng nói: "Công ty của nó chỉ là trò chơi trẻ con thôi”
Viên Hi biết rằng bố mẹ của Cố Hàn Thần rất ghét việc hắn thành lập công ty trò chơi.
Nhà họ Cố chuyên làm tàu, trong bối cảnh ngành công nghiệp đóng tàu đang phát triển mạnh mẽ, việc coi thường ngành công nghiệp game trực tuyến là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, Cố Cửu Tẫn có lẽ không biết rằng nếu Mễ Thần có thể niêm yết thành công, thì theo dự đoán hiện tại, vào ngày đầu tiên lên sàn, tài sản của Cố Hàn Thần sẽ vượt xa cả tài sản mà nhà họ Cố tích lũy được trong suốt một trăm năm qua.
Bà Cố hỏi Dương Anh bên cạnh: "Thư ký Viên sao lại gọi hai người là bố mẹ?”
Dương Anh cười nói: “Con bé tên thật là Chu Tâm Nhan, là con gái mà chúng tôi đã lạc mất cách đây hai mươi sáu năm.”
Cố phu nhân nói: “Ồ? Vậy Chu Nhan thì sao?”
“Chu Nhan là chúng tôi nhận nuôi.” Dương Anh chậm rãi nói.
Cố phu nhân vô cùng khiếp sợ nói: "Hai người mất con gái, chuyện lớn như vậy, thế mà chúng tôi đều chưa từng nghe nói qua?"
Sau khi Viên Hi ngồi xuống, Hoắc Thời Duyên rót cho cô một ly nước chanh, Viên Hi cầm ly nước uống, chuyện nhà giàu nhất mất con gái trong giới vẫn ít có người nghe nói…
Viên Hi hồi còn học đại học thường gặp nhiều bậc bố mẹ tìm kiếm con cái bị mất tích. Họ mặc những chiếc áo phông in thông tin về con mình, giơ cao biển hiệu có ảnh con khi bị bắt cóc.
Một số bố mẹ mất con sẽ tìm đến những nơi đông người như cổng concert hay các địa điểm du lịch nổi tiếng, giơ biển hiệu với hy vọng có thêm người nhìn thấy thông tin về con mình, mong rằng có ai đó có thể cung cấp manh mối.
Dù bị bảo vệ đuổi đi, họ vẫn kiên quyết đi lại ở những nơi đông đúc.
Nhiều người cho rằng họ làm ảnh hưởng đến mỹ quan và gây rắc rối cho bảo vệ.
Đúng là cách làm này sẽ ảnh hưởng đến người khác và không nên làm, nhưng những bậc bố mẹ mất con này cứng đầu quá, chỉ muốn thêm một người nhìn thấy thì càng thêm hi vọng…
Còn Chu gia lại giữ bí mật tin tức về con gái mất tích, ngay cả Chu Lâm cũng không biết.
Viên Hi nghĩ rằng có lẽ Chu gia quá giàu có, sợ nếu tin tức về đứa trẻ mất tích lan truyền, sẽ có nhiều người nhận người thân nên họ chỉ đơn giản là kín đáo từ từ kiểm tra.
Nhưng nếu Chu gia sớm rầm rộ tìm kiếm đứa con gái mất tích của mình, thì làm sao họ lại không tìm thấy con gái mình với nhân lực và vật lực của gia tộc giàu nhất Giang Thành?
Hơn nữa, cô đang ở Giang Thành.
Quả thật, Viên Hi nghe Chu Khánh trả lời: "Không nói mất con gái, là bởi vì hai mươi lăm năm trước chúng tôi gióng trống khua chiêng tìm con, đã có không ít người ham muốn Chu gia phú quý, mang theo con gái nhà bọn họ tới đây nhận người thân, muốn đánh cược phú quý một lần.”
“Khi đó mỗi lần làm DNA, chính là nhiều hơn một lần thất vọng, thất vọng càng ngày càng nhiều, thân thể của Dương Anh dần chống đỡ không nổi...”
“Cho nên chúng tôi dứt khoát đi nhận nuôi Chu Nhan, nói tìm về con gái, chỉ tìm con gái một cách kín đáo.”
Bà nội của Ti Sâm nói: "A Di Đà Phật, tìm về là tốt rồi, bây giờ tìm về là một chuyện đáng mừng.”
Dương Anh nhìn Viên Hi cười nói: "Đúng vậy, Tâm nhi trở về là tốt rồi.”
Viên Hi cũng cười nhạt.
Chu Nhan bên cạnh bàn chính vẫn nghĩ là ai sẽ ngồi ở hai vị trí tôn quý nhất kia, không ngờ lại là Viên Hi và chồng cô.
Chu Nhan dùng cánh tay đụng vào Chu Lâm bên cạnh: "Anh, anh xem, chị Viên Hi và chồng chị ấy có phải điên rồi không? Không biết đó là hai vị trí quan trọng nhất trong bàn chính sao?”
Chu Lâm nhìn qua: “Bố mẹ ở bên kia, có phải bọn họ đi qua chào hỏi bố mẹ không?”
Chu Nhan: “Chị Viên Hi cũng đã ngồi xuống uống nước chanh rồi, chồng chị Viên Hi từ thôn quê tới không hiểu lễ nghĩa, chị Viên Hi sao cũng không hiểu lễ nghĩa như vậy? Không lẽ chị ấy tưởng mình thành tiểu thư nhà giàu thì có thể ngồi ở bàn chính à?”
Chu Nhan mím môi đứng dậy: “Em không thể để bọn họ ngồi ở vị trí chủ vị, đợi lát nữa hai vị khách quý kia tới sẽ hỏng bét, cũng không biết là nhân vật lớn nào, không thể để Chu gia chúng ta đắc tội với họ được.”
Lúc Chu Nhan đang muốn đi qua.
Chỉ thấy Ti Sâm cầm micro ở trên đài nói: "Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến tham gia hôn lễ của tôi cùng Tần Duyệt, chúng tôi ở đây cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người mai mối cho chúng tôi, anh John.”
Nhân viên phục vụ đưa micro cho Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên cầm micro nói: "Chúc hai vị sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp.”
Hoắc Thời Duyên sau khi nói xong, đem micro đưa cho ông của Ti Sâm.
Chu Nhan ngồi trên bàn bên cạnh nói: "Không ngờ anh rể lại là người mai mối cho hai người họ, còn học người ta đặt tên tiếng Anh nữa, cũng buồn cười quá rồi, cũng không biết John là tên của những ông chú ngoài bốn mươi sao? Chắc là anh ấy chưa từng ra nước ngoài, chỉ đơn giản là tự tìm một cái tên tiếng Anh thôi!”
Chu Lâm nhíu mày nói: “Nhan Nhan, bớt nói vài câu, anh ấy đã là chồng của Viên Hi rồi.”
Dư Tiêu Tiêu nói: “Anh Chu Lâm, Nhan Nhan chỉ là không chịu được những người giả tạo mà thôi.”
Trong tiệc cưới, Dương Anh và Chu Khánh luôn theo dõi Hoắc thời Duyên, thấy anh chăm sóc Viên Hi, giúp cô bóc tôm, họ cũng có chút thiện cảm với Hoắc Thời Duyên, nhưng không quá nhiều.
Dương Anh hỏi: “John, không ngờ con lại là người giới thiệu cho Ti Sâm, hai đứa quen nhau như thế nào?”
Hoắc Thời Duyên đáp: “Tần Nguyệt và Ti Sâm đều là đồng nghiệp của con, tình cờ con đã tác hợp cho họ.”
“Bây giờ con làm nghề gì?”
Hắc Thời Diễn đáp: “Hiện tại con đang làm trong lĩnh vực xây dựng.”
Anh không muốn giấu giếm danh tính của mình trước bố mẹ Viên Hi, nhưng hôm nay tham dự tiệc cưới có quá nhiều người, nếu nói ra mình là tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây, có lẽ ở Giang Thành sẽ không còn ngày nào yên ổn.
Dự án phát triển hồ cũng có thể coi là thuộc lĩnh vực xây dựng.
Dương Anh và Chu Khánh hỏi gì, Hoắc Thời Duyên cũng đều trả lời một cách tự nhiên.
Cố phu nhân ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Viên Hi đúng là tìm được một người chồng rất tốt, vẻ ngoài thì đẹp trai, ăn nói lại tốt, hai người đúng có phúc khí, có một đứa con trai xuất sắc như Tiểu Lâm, còn có hai chàng rể tốt như Bạc Phàm và John.”
Chu Nhan ở bên cười lạnh, chồng Viên Hi sao có thể đặt chung cùng nói với Bạc Phàm chứ?
Ngành xây dựng? Thợ xây cũng là ngành xây dựng, công nhân nhập cư cũng là ngành xây dựng...
Lúc khách khứa trong tiệc cưới bắt đầu lằn lượt đứng lên ra về.
Viên Hi cũng đứng lên nói với Chu Khánh và Dương Anh: "Bố mẹ, chúng con về trước.”
Chu Nhan vẫn nhớ rõ lời Cố phu nhân nói, đi tới bên cạnh Dương Anh nói: "Mẹ, chị và anh rể ở trong thôn, cách khách sạn Thập Nhất không biết bao xa, để bọn họ lái xe trở về rất không an toàn."
“Không bằng đặt cho họ một phòng suite ở khách sạn Thời Dật, Thời Dật là một trong những khách sạn năm sao hàng đầu, chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều so với ở trong thôn.”
Chu Nhan muốn để Cố phu nhân biết rằng chồng của Viên Hi hoàn toàn không có tư cách so sánh với Bạc Phàm.
Cố phu nhân nghe vậy thì nói: “Ôi, Viên Hi, sao con còn sống ở trong thôn? Chu tổng, Dương phu nhân, nếu tôi có thể tìm lại con gái đã mất hai mươi sáu năm, tôi sẽ cho nổ tòa nhà Mễ Thần của Cố Hàn Trần để xây lâu đài cho con gái tôi, sao hai người còn nỡ để con gái ruột sống ở thôn quê như vậy chứ?”
Hết chương 18.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.