Sau Khi Từ Chức, Tôi Trở Thành Con Gái Của Gia Tộc Giàu Nhất
Chương 17: Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây có đến không?
Ngũ Nguyệt Dữu
07/01/2025
Chu Nhan nghe thấy những lời của Dư Tiêu Tiêu, cảm thấy rất tò mò, chồng của Viên Hi sao lại quen biết cô dâu của Ti Sâm? Viên Hi dập tắt đầu t.h.u.ố.c lá của Cố Hàn Thần, ngay lập tức nhìn thấy Hoắc Thời Duyên đang trò chuyện với Tần Duyệt ở khu chụp ảnh.
Cố Hàn Thần nhìn theo ánh mắt của Viên Hi: “Ồ, Thời Đại Tráng hôm nay cũng ở đây à?”
Viên Hi ngạc nhiên: “Thời Đại Tráng?”
Cố Hàn Thần ghé vào tai Viên Hi thấp giọng nói: “Chính là Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên không muốn mọi người trong giới biết ngài ấy ở Giang Thành, nên cô đừng gọi sai thành Hoắc tổng nhé. Nếu lỡ để lộ danh tính của ngài ấy rồi bị rút vốn thì sẽ phiền phức lắm. Cô cứ gọi ngài ấy là Thời Đại Tráng là được.”
Viên Hi nhỏ giọng: “ Gọi như vậy có vẻ không hay lắm đâu?”
Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng, Thời Đại Tráng, ngài ấy không phải muốn giả vờ sao? Nếu cô gọi ngài ấy bằng cái tên hay ho hơn thì dễ lộ danh tính Hoắc Thời Duyên lắm. Gọi ngài ấy là Đại Tráng thì chắc chắn không ai nghĩ đó là Tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây đâu.”
Viên Hi: “…”
Cố Hàn Thần nói xong thì đi về phía cô dâu, từ xa đã chào Hoắc Thời Duyên: “Thời Đại Tráng!”
Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi trang điểm tinh xảo mặc lễ phục đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.
Cố Hàn Thần đi tới trước mặt Hoắc Thời Duyên nói: “Thời Đại Tráng, anh cũng ở đây à?”
Hoắc Thời Duyên nhíu mày nhìn Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng? Anh gọi tôi?”
Cố Hàn Thần khoác tay lên vai Hoắc Thời Duyên, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thời Duyên: "Không phải ngài bảo tôi không để lộ hành tung của ngài ở Giang Thành sao? Tôi đã đặt cho ngài cái tên dễ nghe như vậy mà lại còn có thể che giấu thân phận của ngài.”
Hoắc Thời Duyên: "Tôi còn phải cảm ơn anh?"
Cố Hàn Thần vỗ vỗ vai Hoắc Thời Duyên: “Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Đâu cần gì phải cảm ơn, Đại Tráng!”
Viên Hi đi tới bên cạnh Tần Duyệt, thay mặt Mễ Thần đưa tiền mừng cho cô ấy, "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ.”
Tần Duyệt cười với Viên Hi: “Cảm ơn.”
Cố Hàn Thần liếc thấy bốn người Chu Lâm, Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu cùng Bạc Phàm đi tới đây, nhíu mày: “Sao người nhà họ Dư cũng có mặt ở đây?”
Dư Tiêu Tiêu đánh giá Viên Hi trong bộ váy dạ hội cùng tông màu với bộ vest của Cố Hàn Thần, cảm thấy không vui.
Dư Tiêu Tiêu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô dâu: “Thư ký Viên, cô không giới thiệu cho tôi về người đàn ông này sao?”
Cố Hàn Thần lo sợ Viên Hi gọi nhầm nên lên tiếng trước: “Anh ấy tên là Thời Đại Tráng.”
Cô dâu Tần Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy gọi là Thời Đại Tráng, là em họ xa của tôi.”
Chu Nhan khinh miệt cười, thì ra chồng Viên Hi là em họ của cô dâu, từ Bạc Yên, Chu Nhan biết gia cảnh cô dâu này cực kém.
Em họ xa của cô dâu, có thể tưởng tượng được cũng là dựa vào chị họ gả cho Ti Sâm, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà không dựa vào Viên Hi.
Khó trách Viên Hi ngay từ đầu cũng không dám nói đến chồng của cô, cái tên Thời Đại Tráng này, gia cảnh nông thôn, đúng thật là không dễ giới thiệu ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh Cố Hàn Thần, khoác tay Cố Hàn Thần nói: “Hàn Thần, em nghe nói anh đặt 999 bông hồng trong tiệm hoa để tặng em, cảm ơn anh~”
Cố Hàn Thần đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra khỏi cánh tay mình: “Không phải tặng cô, 999 bông hồng kia là tặng Viên Hi.”
“Còn có Dư Tiêu Tiêu, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức cô có thể đến khoác tay tôi, cô dâu, lát nữa anh tìm em chụp ảnh chung, anh đi toilet trước.”
Cố Hàn Thần sau khi nói xong thì vội vàng bước nhanh rời đi, giữ khoảng cách rất xa với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu tức giận nhìn Viên Hi nói: “Cô ngược lại rất có bản lĩnh nhỉ? Chồng cô còn ở đây mà cô dám nhận hoa hồng của Cố Hàn Thần? Đừng trở thành một kẻ tiểu nhân chứ, vừa được một chút lợi lộc thì đã cho mình là thiên kim nhà giàu, muốn bỏ rơi chồng của mình!”
“Dư Tiêu Tiêu.” Chu Lâm cau mày: “ Khách khí với Viên Hi một chút!”
Dư Tiêu Tiêu giẫm cồm cộp đôi giày cao gót mười centimet của mình, tức giận nói với Hoắc Thời Duyên: "Hãy quản vợ anh cho tốt, đừng để cô ấy đã kết hôn, mang thai rồi mà vẫn dùng thân phận thư ký đi dụ dỗ tổng giám đốc”
Chu Lâm trừng mắt nhìn Dư Tiêu Tiêu quát: “Dư Tiêu Tiêu.”
Chu Nhan ở bên cạnh nói: “Anh ơi, đừng trách Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của Hàn Thần, hôm nay là ngày 520, Hàn Thần không tặng hoa cho Tiêu Tiêu mà lại tặng cho chị gái. Cũng không trách được Tiêu Tiêu tức giận, nói thẳng ra như vậy thôi.”
Hoắc Thời Duyên nhẹ nhàng vòng tay lên vai Viên Hi, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Cố Hàn Thần đính hôn rồi sao? Chưa đính hôn thì nói gì đến vị hôn thê?”
Chu Nhan thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu khó coi, nhìn về phía Hoắc Thời Duyên: "Anh rể, anh lớn lên trong thôn, không biết quy củ trong giới này, bình thường hôn nhân đại sự đều là cha mẹ trưởng bối hai nhà quyết định kết thông gia với nhau, Dư Tiêu Tiêu là vị hôn thê Cố Hàn Thần là chuyện ván đã đóng thuyền mà trưởng bối Cố gia thừa nhận.”
Hoắc Thời Duyên: “Tôi đúng thật là không biết, dù sao trong thôn cũng đã không có chuyện hôn nhân sắp đặt từ lâu rồi.”
Dư Tiêu Tiêu nghe thấy từ "hôn nhân sắp đặt", tức giận giậm chân bỏ đi, đi tìm Cố Hàn Thần.
Viên Hi cũng không muốn so đo với Chu Nhan hay Dư Tiêu Tiêu, vì hôm nay là ngày vui của Ti Sâm và Tần Duyệt, cô cũng không muốn làm rối loạn lễ cưới của người khác.
Tần Duyệt nhìn Viên Hi nói: “Thư ký Viên, chúng ta chụp một bức ảnh nhé? Để Hoắc... Đại Tráng chụp cho chúng ta đi.”
Viên Hi đáp: “Được.”
Hoắc Thời Duyên hỏi mượn nhiếp ảnh gia bên cạnh máy ảnh, điều chỉnh thông số để chụp ảnh cho Tần Duyệt và Viên Hi.
Viên Hi lại gần xem, không thể không thừa nhận kỹ thuật chụp ảnh của Hoắc Thời Duyên thực sự rất tốt.
Hoắc Thời Duyên hỏi nhỏ: “Thế nào?”
“Rất đẹp.”
“Anh rể Đại Tráng, anh cũng giúp bọn em chụp vài bức nhé?”
Chu Nhan mỉm cười ngọt ngào với Hoắc Thời Duyên. Hoắc Thời Duyên trả lại máy ảnh cho nhiếp ảnh gia, hoàn toàn phớt lờ Chu Nhan.
Đây là lần đầu tiên Chu Nhan bị một người đàn ông phớt lờ, cô ta nhíu mày.
Hoắc Thời Duyên cúi đầu, ấm áp hỏi Viên Hi: "Em có đói không?"
“Một chút.”
Hoắc Thời Duyên nói: "Bên kia có bàn bánh ngọt, lúc buổi tiệc bắt đầu có thể còn hơn nửa giờ nữa, chúng ta qua đó ăn chút bánh ngọt lót bụng nhé?"
“Được.”
Viên Hi đi theo Hoắc Thời Duyên đến quầy bánh ngọt bên kia.
Sau khi mang thai, cô thật sự rất dễ bị đói bụng.
Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi đang ăn bánh ngọt, nói khẽ: “Anh ở nước ngoài lâu rồi, không biết hôm nay là ngày lễ 520, thật xin lỗi vì không chuẩn bị hoa và quà cho em.”
Viên Hi luôn miệng nói: “Không cần chuẩn bị, em cũng không có chuẩn bị cho anh, 520 là đồng âm em yêu anh, chúng ta chỉ là bởi vì có con mà kết hôn, cho nên món quà 520 này không cần đâu.”
Hoắc Thời Duyên đang muốn giải thích thì thấy Viên Hi buông đồ ngọt trong tay xuống, đi chào hỏi giao lưu với bên đối tác Mễ Thần.
…
Chu Nhan nhìn về phía bóng lưng Viên Hi và chồng cô, khẽ nhíu mày.
"Anh à, sao chồng chị gái lại không hiểu quy củ như vậy? Em đã rất lịch sự nhờ anh ấy chụp ảnh giúp, nhưng anh ấy căn bản là không để ý tới em, nhìn thấy anh cũng không lên tiếng chào hỏi."
"Cho dù anh rể lớn lên ở nông thôn cũng không thể không có chút đạo lý đối nhân xử thế và giáo dưỡng như này chứ? Nếu anh ấy đã kết hôn với chị Viên Hi, sau này cũng là con rể Chu gia chúng ta, cư xử nhỏ nhen như vậy, thật sự là rất mất mặt. Hai ngày nữa là yến tiệc trở về của chị, anh ấy cũng sẽ không có quy củ mà phớt lờ chúng ta chứ? Buổi tiệc trở về như vậy sợ là sẽ trở thành một trò cười mất thôi!”
Chu Lâm khẽ nhíu mày.
Bạc Phàm thấy Ti Sâm tới đón khách, tiến lên chào hỏi: "Anh Sâm.”
Tuy rằng xảy ra chuyện liên quan đến Bạc Yên, hiện tại quan hệ hai nhà rất tốt, Bạc Phàm gọi một tiếng “anh Sâm” trước, Ti Sâm cũng duy trì hòa khí.
“Bạc Phàm, vị này chính là hôn thê của cậu phải không? Rất có khí chất, thật không hổ là tiểu thư Chu gia.”
Chu Nhan gọi theo Bạc Phàm: “Anh Sâm.”
Bạc Phàm hỏi Ti Sâm: “Anh Sâm, Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây hôm nay có đến đây không?”
Ti Sâm nói: “À, cậu ấy chỉ tặng quà thôi đã đi từ lâu rồi.”
Bạc Phàm cảm thấy thật đáng tiếc.
Chu Nhan thấy Bạc Phàm thất vọng, cười với Ti Sâm: "Anh Sâm, anh có Wechat của Hoắc Thời Duyên không?
Ti Sâm nói: "E là không tiện.”
Hoàng hôn buông xuống, khách khứa lần lượt ngồi vào bàn.
Tiệc cưới của Ti gia, bàn chính và bàn phụ vẫn rất rõ ràng.
Cô dâu Tần Duyệt cũng không phải là người Giang Thành, cho nên thân thích tới không nhiều lắm, đều ở bàn chính thứ.
Bàn chính ngoài hai vị phụ huynh của cô dâu chú rể ra, đều là những nhân vật có tiếng tăm, có uy tín ở Giang Thành.
Như Chu Khánh và Dương Anh đều ngồi ở bàn chính.
Trên bàn chính, vị trí hướng Nam còn trống hai chỗ.
Chu Nhan và Bạc Phàm đều ngồi ở vị trí bên cạnh bàn chính.
Chu Nhan thấy hai vị trí trống thì hỏi: “Hai vị trí đó để dành cho ai? Ngay cả lão gia nhà họ Ti cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh?”
Bạc Phàm đáp: “Có lẽ là dành cho những nhân vật lớn mà Ti gia quen biết.”
Khách mời đã vào chỗ ngồi hết, Viên Hi bắt đầu tìm Cố Hàn Thần để tham gia tiệc cùng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hàn Thần.
Hoắc Thời Duyên đi cùng Viên Hi tìm một vòng, nói: “Chẳng lẽ anh ta đã đi rồi? Em xem trong điện thoại có tin nhắn của anh ta không?”
Viên Hi nói: “Điện thoại của em ở chỗ gửi đồ, em đi tìm một chút.”
Viên Hi đến chỗ để đồ, tìm thấy điện thoại của mình, mở WeChat thì quả thật có tin nhắn từ Cố Hàn Thần.
Đẹp trai nhất Mễ Thần: Dư Tiêu Tiêu quá phiền phức, tôi đi trước đây, em đại diện cho Mễ Thần tham dự tiệc cưới cho tốt nhé.
Cố Hàn Thần đùa với Viên Hi.
Ti Sâm và Tần Duyệt cùng đến: “Thời Duyên, Viên Hi, hóa ra hai người ở đây, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, đã giữ hai chỗ cho hai người ở bàn chính rồi đấy.”
Hết chương 17.
Cố Hàn Thần nhìn theo ánh mắt của Viên Hi: “Ồ, Thời Đại Tráng hôm nay cũng ở đây à?”
Viên Hi ngạc nhiên: “Thời Đại Tráng?”
Cố Hàn Thần ghé vào tai Viên Hi thấp giọng nói: “Chính là Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên không muốn mọi người trong giới biết ngài ấy ở Giang Thành, nên cô đừng gọi sai thành Hoắc tổng nhé. Nếu lỡ để lộ danh tính của ngài ấy rồi bị rút vốn thì sẽ phiền phức lắm. Cô cứ gọi ngài ấy là Thời Đại Tráng là được.”
Viên Hi nhỏ giọng: “ Gọi như vậy có vẻ không hay lắm đâu?”
Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng, Thời Đại Tráng, ngài ấy không phải muốn giả vờ sao? Nếu cô gọi ngài ấy bằng cái tên hay ho hơn thì dễ lộ danh tính Hoắc Thời Duyên lắm. Gọi ngài ấy là Đại Tráng thì chắc chắn không ai nghĩ đó là Tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây đâu.”
Viên Hi: “…”
Cố Hàn Thần nói xong thì đi về phía cô dâu, từ xa đã chào Hoắc Thời Duyên: “Thời Đại Tráng!”
Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi trang điểm tinh xảo mặc lễ phục đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.
Cố Hàn Thần đi tới trước mặt Hoắc Thời Duyên nói: “Thời Đại Tráng, anh cũng ở đây à?”
Hoắc Thời Duyên nhíu mày nhìn Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng? Anh gọi tôi?”
Cố Hàn Thần khoác tay lên vai Hoắc Thời Duyên, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thời Duyên: "Không phải ngài bảo tôi không để lộ hành tung của ngài ở Giang Thành sao? Tôi đã đặt cho ngài cái tên dễ nghe như vậy mà lại còn có thể che giấu thân phận của ngài.”
Hoắc Thời Duyên: "Tôi còn phải cảm ơn anh?"
Cố Hàn Thần vỗ vỗ vai Hoắc Thời Duyên: “Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Đâu cần gì phải cảm ơn, Đại Tráng!”
Viên Hi đi tới bên cạnh Tần Duyệt, thay mặt Mễ Thần đưa tiền mừng cho cô ấy, "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ.”
Tần Duyệt cười với Viên Hi: “Cảm ơn.”
Cố Hàn Thần liếc thấy bốn người Chu Lâm, Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu cùng Bạc Phàm đi tới đây, nhíu mày: “Sao người nhà họ Dư cũng có mặt ở đây?”
Dư Tiêu Tiêu đánh giá Viên Hi trong bộ váy dạ hội cùng tông màu với bộ vest của Cố Hàn Thần, cảm thấy không vui.
Dư Tiêu Tiêu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô dâu: “Thư ký Viên, cô không giới thiệu cho tôi về người đàn ông này sao?”
Cố Hàn Thần lo sợ Viên Hi gọi nhầm nên lên tiếng trước: “Anh ấy tên là Thời Đại Tráng.”
Cô dâu Tần Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy gọi là Thời Đại Tráng, là em họ xa của tôi.”
Chu Nhan khinh miệt cười, thì ra chồng Viên Hi là em họ của cô dâu, từ Bạc Yên, Chu Nhan biết gia cảnh cô dâu này cực kém.
Em họ xa của cô dâu, có thể tưởng tượng được cũng là dựa vào chị họ gả cho Ti Sâm, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà không dựa vào Viên Hi.
Khó trách Viên Hi ngay từ đầu cũng không dám nói đến chồng của cô, cái tên Thời Đại Tráng này, gia cảnh nông thôn, đúng thật là không dễ giới thiệu ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh Cố Hàn Thần, khoác tay Cố Hàn Thần nói: “Hàn Thần, em nghe nói anh đặt 999 bông hồng trong tiệm hoa để tặng em, cảm ơn anh~”
Cố Hàn Thần đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra khỏi cánh tay mình: “Không phải tặng cô, 999 bông hồng kia là tặng Viên Hi.”
“Còn có Dư Tiêu Tiêu, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức cô có thể đến khoác tay tôi, cô dâu, lát nữa anh tìm em chụp ảnh chung, anh đi toilet trước.”
Cố Hàn Thần sau khi nói xong thì vội vàng bước nhanh rời đi, giữ khoảng cách rất xa với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu tức giận nhìn Viên Hi nói: “Cô ngược lại rất có bản lĩnh nhỉ? Chồng cô còn ở đây mà cô dám nhận hoa hồng của Cố Hàn Thần? Đừng trở thành một kẻ tiểu nhân chứ, vừa được một chút lợi lộc thì đã cho mình là thiên kim nhà giàu, muốn bỏ rơi chồng của mình!”
“Dư Tiêu Tiêu.” Chu Lâm cau mày: “ Khách khí với Viên Hi một chút!”
Dư Tiêu Tiêu giẫm cồm cộp đôi giày cao gót mười centimet của mình, tức giận nói với Hoắc Thời Duyên: "Hãy quản vợ anh cho tốt, đừng để cô ấy đã kết hôn, mang thai rồi mà vẫn dùng thân phận thư ký đi dụ dỗ tổng giám đốc”
Chu Lâm trừng mắt nhìn Dư Tiêu Tiêu quát: “Dư Tiêu Tiêu.”
Chu Nhan ở bên cạnh nói: “Anh ơi, đừng trách Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của Hàn Thần, hôm nay là ngày 520, Hàn Thần không tặng hoa cho Tiêu Tiêu mà lại tặng cho chị gái. Cũng không trách được Tiêu Tiêu tức giận, nói thẳng ra như vậy thôi.”
Hoắc Thời Duyên nhẹ nhàng vòng tay lên vai Viên Hi, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Cố Hàn Thần đính hôn rồi sao? Chưa đính hôn thì nói gì đến vị hôn thê?”
Chu Nhan thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu khó coi, nhìn về phía Hoắc Thời Duyên: "Anh rể, anh lớn lên trong thôn, không biết quy củ trong giới này, bình thường hôn nhân đại sự đều là cha mẹ trưởng bối hai nhà quyết định kết thông gia với nhau, Dư Tiêu Tiêu là vị hôn thê Cố Hàn Thần là chuyện ván đã đóng thuyền mà trưởng bối Cố gia thừa nhận.”
Hoắc Thời Duyên: “Tôi đúng thật là không biết, dù sao trong thôn cũng đã không có chuyện hôn nhân sắp đặt từ lâu rồi.”
Dư Tiêu Tiêu nghe thấy từ "hôn nhân sắp đặt", tức giận giậm chân bỏ đi, đi tìm Cố Hàn Thần.
Viên Hi cũng không muốn so đo với Chu Nhan hay Dư Tiêu Tiêu, vì hôm nay là ngày vui của Ti Sâm và Tần Duyệt, cô cũng không muốn làm rối loạn lễ cưới của người khác.
Tần Duyệt nhìn Viên Hi nói: “Thư ký Viên, chúng ta chụp một bức ảnh nhé? Để Hoắc... Đại Tráng chụp cho chúng ta đi.”
Viên Hi đáp: “Được.”
Hoắc Thời Duyên hỏi mượn nhiếp ảnh gia bên cạnh máy ảnh, điều chỉnh thông số để chụp ảnh cho Tần Duyệt và Viên Hi.
Viên Hi lại gần xem, không thể không thừa nhận kỹ thuật chụp ảnh của Hoắc Thời Duyên thực sự rất tốt.
Hoắc Thời Duyên hỏi nhỏ: “Thế nào?”
“Rất đẹp.”
“Anh rể Đại Tráng, anh cũng giúp bọn em chụp vài bức nhé?”
Chu Nhan mỉm cười ngọt ngào với Hoắc Thời Duyên. Hoắc Thời Duyên trả lại máy ảnh cho nhiếp ảnh gia, hoàn toàn phớt lờ Chu Nhan.
Đây là lần đầu tiên Chu Nhan bị một người đàn ông phớt lờ, cô ta nhíu mày.
Hoắc Thời Duyên cúi đầu, ấm áp hỏi Viên Hi: "Em có đói không?"
“Một chút.”
Hoắc Thời Duyên nói: "Bên kia có bàn bánh ngọt, lúc buổi tiệc bắt đầu có thể còn hơn nửa giờ nữa, chúng ta qua đó ăn chút bánh ngọt lót bụng nhé?"
“Được.”
Viên Hi đi theo Hoắc Thời Duyên đến quầy bánh ngọt bên kia.
Sau khi mang thai, cô thật sự rất dễ bị đói bụng.
Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi đang ăn bánh ngọt, nói khẽ: “Anh ở nước ngoài lâu rồi, không biết hôm nay là ngày lễ 520, thật xin lỗi vì không chuẩn bị hoa và quà cho em.”
Viên Hi luôn miệng nói: “Không cần chuẩn bị, em cũng không có chuẩn bị cho anh, 520 là đồng âm em yêu anh, chúng ta chỉ là bởi vì có con mà kết hôn, cho nên món quà 520 này không cần đâu.”
Hoắc Thời Duyên đang muốn giải thích thì thấy Viên Hi buông đồ ngọt trong tay xuống, đi chào hỏi giao lưu với bên đối tác Mễ Thần.
…
Chu Nhan nhìn về phía bóng lưng Viên Hi và chồng cô, khẽ nhíu mày.
"Anh à, sao chồng chị gái lại không hiểu quy củ như vậy? Em đã rất lịch sự nhờ anh ấy chụp ảnh giúp, nhưng anh ấy căn bản là không để ý tới em, nhìn thấy anh cũng không lên tiếng chào hỏi."
"Cho dù anh rể lớn lên ở nông thôn cũng không thể không có chút đạo lý đối nhân xử thế và giáo dưỡng như này chứ? Nếu anh ấy đã kết hôn với chị Viên Hi, sau này cũng là con rể Chu gia chúng ta, cư xử nhỏ nhen như vậy, thật sự là rất mất mặt. Hai ngày nữa là yến tiệc trở về của chị, anh ấy cũng sẽ không có quy củ mà phớt lờ chúng ta chứ? Buổi tiệc trở về như vậy sợ là sẽ trở thành một trò cười mất thôi!”
Chu Lâm khẽ nhíu mày.
Bạc Phàm thấy Ti Sâm tới đón khách, tiến lên chào hỏi: "Anh Sâm.”
Tuy rằng xảy ra chuyện liên quan đến Bạc Yên, hiện tại quan hệ hai nhà rất tốt, Bạc Phàm gọi một tiếng “anh Sâm” trước, Ti Sâm cũng duy trì hòa khí.
“Bạc Phàm, vị này chính là hôn thê của cậu phải không? Rất có khí chất, thật không hổ là tiểu thư Chu gia.”
Chu Nhan gọi theo Bạc Phàm: “Anh Sâm.”
Bạc Phàm hỏi Ti Sâm: “Anh Sâm, Hoắc Thời Duyên của Tài chính Thời Tây hôm nay có đến đây không?”
Ti Sâm nói: “À, cậu ấy chỉ tặng quà thôi đã đi từ lâu rồi.”
Bạc Phàm cảm thấy thật đáng tiếc.
Chu Nhan thấy Bạc Phàm thất vọng, cười với Ti Sâm: "Anh Sâm, anh có Wechat của Hoắc Thời Duyên không?
Ti Sâm nói: "E là không tiện.”
Hoàng hôn buông xuống, khách khứa lần lượt ngồi vào bàn.
Tiệc cưới của Ti gia, bàn chính và bàn phụ vẫn rất rõ ràng.
Cô dâu Tần Duyệt cũng không phải là người Giang Thành, cho nên thân thích tới không nhiều lắm, đều ở bàn chính thứ.
Bàn chính ngoài hai vị phụ huynh của cô dâu chú rể ra, đều là những nhân vật có tiếng tăm, có uy tín ở Giang Thành.
Như Chu Khánh và Dương Anh đều ngồi ở bàn chính.
Trên bàn chính, vị trí hướng Nam còn trống hai chỗ.
Chu Nhan và Bạc Phàm đều ngồi ở vị trí bên cạnh bàn chính.
Chu Nhan thấy hai vị trí trống thì hỏi: “Hai vị trí đó để dành cho ai? Ngay cả lão gia nhà họ Ti cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh?”
Bạc Phàm đáp: “Có lẽ là dành cho những nhân vật lớn mà Ti gia quen biết.”
Khách mời đã vào chỗ ngồi hết, Viên Hi bắt đầu tìm Cố Hàn Thần để tham gia tiệc cùng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hàn Thần.
Hoắc Thời Duyên đi cùng Viên Hi tìm một vòng, nói: “Chẳng lẽ anh ta đã đi rồi? Em xem trong điện thoại có tin nhắn của anh ta không?”
Viên Hi nói: “Điện thoại của em ở chỗ gửi đồ, em đi tìm một chút.”
Viên Hi đến chỗ để đồ, tìm thấy điện thoại của mình, mở WeChat thì quả thật có tin nhắn từ Cố Hàn Thần.
Đẹp trai nhất Mễ Thần: Dư Tiêu Tiêu quá phiền phức, tôi đi trước đây, em đại diện cho Mễ Thần tham dự tiệc cưới cho tốt nhé.
Cố Hàn Thần đùa với Viên Hi.
Ti Sâm và Tần Duyệt cùng đến: “Thời Duyên, Viên Hi, hóa ra hai người ở đây, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, đã giữ hai chỗ cho hai người ở bàn chính rồi đấy.”
Hết chương 17.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.