Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 1:
Thanh Tri Hứa
27/01/2024
----
Tháng mười hai năm 1974, Dung Thành đã bước vào mùa đông giá rét, huyện Bành thuộc Dung Thành có tuyết rơi liên tục trong ba ngày.
Dung Thành nằm ở địa giới Tây Nam của tổ quốc, tuyết nơi này không phải tuyết lớn như phương Bắc, bông tuyết giống như hoa nhung.
Loại tuyết này trông xinh đẹp nhưng rất lạnh, rơi xuống người liền nhanh chóng tan chảy, không chỉ làm ướt quần áo mà còn làm quần áo lạnh đến xương tủy.
Khu vực nhà máy vốn náo nhiệt, bởi vì quá lạnh nên thời gian tan tầm cũng không náo nhiệt như thường ngày.
Đường Đại Quân vừa mới từ khu vực nhà máy đi ra, đang định đến bệnh viện thì gặp phải hai bạn học cũ từ Ninh Thành tới viện trợ xây dựng tuyến ba.
"Đại Quân, gấp gáp như vậy đi nơi nào? Tôi có mang Du Tán Tử từ Ninh Thành tới, lấy chút về nhà để cho người trong nhà nếm thử."
Nhóm bọn họ là nhóm đầu tiên tới viện trợ xây dựng tuyến ba, từ đầu làm ở xưởng máy móc Nam Sơn, mấy năm trước mới chuyển đến huyện Bành, bất tri bất giác đã ở lại đây mười năm.
Nhưng trong lòng vẫn nhớ quê, thật vất vả mới có thể trở về một chuyến tự nhiên phải mang chút mùi vị quen thuộc trở về.
Quen biết nhau lâu nên cũng thích chia sẻ một chút đồ của mình.
Đường Đại Quân khoát tay.
"Chờ lát nữa rảnh rỗi đã, Tâm Tâm còn ở bệnh viện, tôi phải chạy tới xem cô ấy tỉnh chưa?"
"Tâm Tâm làm sao vậy?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi đang bận, đi trước đây."
Bạn học cũ cũng không làm chậm trễ ông, vội nói.
"Vậy cậu đi trước đi."
. . .
Ở khu bệnh viện gần nhà máy, Chu Thục Lan đưa tay sờ sờ trán con gái, cảm thấy vẫn nóng như cũ đau lòng gọi.
"Tâm Tâm, mẹ hầm canh cá cho con, muốn dậy nếm thử không?"
Đường Tâm vốn đang mơ mơ màng màng, cảm giác được trán lạnh có chút không thoải mái "Ừ" một tiếng xoay người.
Lúc này Đường Đại Quân đã tới cửa phòng bệnh, tuy rằng lo lắng cho con gái nhưng vẫn cẩn thận gạt sạch tuyết trên người mới vào phòng bệnh, thấy Đường Tâm còn ngủ thấp giọng hỏi.
"Tâm Tâm còn chưa tỉnh sao?"
"Còn phát sốt, vừa rồi mơ mơ màng màng nói đói, canh cá có rồi kết quả lại ngủ mất."
Đường Đại Quân lo lắng nói.
"Đã một ngày một đêm không ăn gì, nếu không gọi nó dậy ăn một chút."
"Để nó ngủ một lát đi, dù sao canh cá cũng còn nóng, chờ ấm ấm rồi gọi."
Chu Thục Lan vừa nói vừa quay đầu nhìn chồng.
"Hôm nay ông có thấy Trịnh Hướng Đông không?"
"Xin nghỉ phép."
Tháng mười hai năm 1974, Dung Thành đã bước vào mùa đông giá rét, huyện Bành thuộc Dung Thành có tuyết rơi liên tục trong ba ngày.
Dung Thành nằm ở địa giới Tây Nam của tổ quốc, tuyết nơi này không phải tuyết lớn như phương Bắc, bông tuyết giống như hoa nhung.
Loại tuyết này trông xinh đẹp nhưng rất lạnh, rơi xuống người liền nhanh chóng tan chảy, không chỉ làm ướt quần áo mà còn làm quần áo lạnh đến xương tủy.
Khu vực nhà máy vốn náo nhiệt, bởi vì quá lạnh nên thời gian tan tầm cũng không náo nhiệt như thường ngày.
Đường Đại Quân vừa mới từ khu vực nhà máy đi ra, đang định đến bệnh viện thì gặp phải hai bạn học cũ từ Ninh Thành tới viện trợ xây dựng tuyến ba.
"Đại Quân, gấp gáp như vậy đi nơi nào? Tôi có mang Du Tán Tử từ Ninh Thành tới, lấy chút về nhà để cho người trong nhà nếm thử."
Nhóm bọn họ là nhóm đầu tiên tới viện trợ xây dựng tuyến ba, từ đầu làm ở xưởng máy móc Nam Sơn, mấy năm trước mới chuyển đến huyện Bành, bất tri bất giác đã ở lại đây mười năm.
Nhưng trong lòng vẫn nhớ quê, thật vất vả mới có thể trở về một chuyến tự nhiên phải mang chút mùi vị quen thuộc trở về.
Quen biết nhau lâu nên cũng thích chia sẻ một chút đồ của mình.
Đường Đại Quân khoát tay.
"Chờ lát nữa rảnh rỗi đã, Tâm Tâm còn ở bệnh viện, tôi phải chạy tới xem cô ấy tỉnh chưa?"
"Tâm Tâm làm sao vậy?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi đang bận, đi trước đây."
Bạn học cũ cũng không làm chậm trễ ông, vội nói.
"Vậy cậu đi trước đi."
. . .
Ở khu bệnh viện gần nhà máy, Chu Thục Lan đưa tay sờ sờ trán con gái, cảm thấy vẫn nóng như cũ đau lòng gọi.
"Tâm Tâm, mẹ hầm canh cá cho con, muốn dậy nếm thử không?"
Đường Tâm vốn đang mơ mơ màng màng, cảm giác được trán lạnh có chút không thoải mái "Ừ" một tiếng xoay người.
Lúc này Đường Đại Quân đã tới cửa phòng bệnh, tuy rằng lo lắng cho con gái nhưng vẫn cẩn thận gạt sạch tuyết trên người mới vào phòng bệnh, thấy Đường Tâm còn ngủ thấp giọng hỏi.
"Tâm Tâm còn chưa tỉnh sao?"
"Còn phát sốt, vừa rồi mơ mơ màng màng nói đói, canh cá có rồi kết quả lại ngủ mất."
Đường Đại Quân lo lắng nói.
"Đã một ngày một đêm không ăn gì, nếu không gọi nó dậy ăn một chút."
"Để nó ngủ một lát đi, dù sao canh cá cũng còn nóng, chờ ấm ấm rồi gọi."
Chu Thục Lan vừa nói vừa quay đầu nhìn chồng.
"Hôm nay ông có thấy Trịnh Hướng Đông không?"
"Xin nghỉ phép."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.