Sau Khi Tức Chết, Vợ Cũ Trọng Sinh Quyết Tâm Vươn Lên
Chương 25
Hồ Đồ
08/01/2025
Tối đó, khi về nhà, Chu Ngạn vừa nhìn thấy Tô Nam với mái tóc mới thì lập tức tròn mắt ngạc nhiên. Anh vốn đã định bụng sẽ nói chuyện nghiêm túc với vợ, nhưng giờ mọi sự chú ý lại dồn cả vào mái tóc ngắn kia.
"Sao em lại cắt tóc ngắn?" Anh hỏi, giọng không giấu được sự kinh ngạc.
Tô Nam thản nhiên trả lời:
"Trời nóng, để tóc ngắn cho tiện làm việc."
Nói rồi, cô cầm khăn và quần áo đi tắm. Với mái tóc ngắn, việc gội đầu trở nên nhẹ nhàng, nhanh chóng hơn hẳn. Cô vừa gội vừa cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trong khi đó, Lý Văn Ngọc đứng ngoài quan sát. Thấy con dâu cắt tóc và đóng gói quần áo, bà lập tức cho rằng đây chỉ là chiêu trò gây hấn với con trai mình. Bà càng thêm vui mừng, chỉ mong Tô Nam cứ tiếp tục làm loạn như vậy, để con trai bà sớm mất kiên nhẫn mà ly hôn.
Trong lòng bà, việc ly hôn tuy mất mặt nhưng còn hơn là sống chung với một cô con dâu như Tô Nam. Với điều kiện của con trai bà, dù ly hôn cũng thừa sức tìm một người vợ tốt hơn.
Tô Nam tắm rửa xong, quay về phòng và dùng khăn nhẹ nhàng lau khô mái tóc. Chu Ngạn nhìn cô, càng thấy khó chịu. Anh không tài nào hiểu nổi tại sao vợ mình lại hành động như vậy. Trong lòng anh dậy lên cảm giác bất an, càng nghĩ càng thấy rối.
"Em vẫn còn giận chuyện cái nhà nên mới cắt tóc ngắn đi, đúng không?" Anh hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Tô Nam trợn tròn mắt, “Anh làm sao còn nhắc chuyện đó? Em không tính toán nhỏ nhen vậy đâu. Chỉ là thấy cắt tóc ngắn thoải mái hơn. Với lại, dáng em như thế này, kiểu tóc nào chẳng đẹp?”
Chu Ngạn không nói gì, quả thực cô vẫn đẹp, nhưng trong lòng anh cứ cảm thấy không thoải mái, như thể Tô Nam không còn là cô của trước kia. Sự thay đổi ấy đã xảy ra mà anh không hề hay biết.
Trước đây cô thích làm đẹp, luôn trang điểm kỹ càng, quý mái tóc dài đen óng ả. Vậy mà giờ đây, nói cắt là cắt.
Như thể những điều cô yêu thích đã thay đổi, ngay trong lúc anh không để tâm.
Chu Ngạn thở dài, hướng mắt sang góc tường và bất chợt nhìn thấy những túi đồ xếp gọn. Nhớ đến chuyện chính trong ngày, anh cau mày hỏi: “Em thu dọn đồ đạc làm gì thế này?”
Tô Nam nhìn theo ánh mắt anh, rồi đáp nhẹ nhàng: “Có gì đâu, chỉ là dọn dẹp chút thôi.”
“Dọn dẹp? Em tính chuyển đi à?” Chu Ngạn nhíu mày, giọng đầy nghi ngờ.
Tô Nam đặt khăn lông xuống, quay sang nhìn anh: “Anh định nói gì? Lúc trước chúng ta đã bàn rồi, nếu ly hôn thì em mang đồ của mình đi thôi. Đây là hồi môn của em và mấy bộ quần áo anh mua, em nghĩ mình có quyền mang theo. Còn sính lễ nhà anh đưa, em đâu đụng đến, để lại hết cho mẹ anh rồi.”
Chu Ngạn lập tức đứng bật dậy, giọng hạ thấp nhưng không giấu được sự căng thẳng: “Ly hôn? Em thật sự muốn thế à?”
Tô Nam nhìn anh thẳng thắn: “Anh quên rồi sao? Tối qua em đã nói rất nghiêm túc rồi. Ngày mai buổi chiều, mình ra Cục Dân Chính. Em còn xin nghỉ phép rồi.”
"Sao em lại cắt tóc ngắn?" Anh hỏi, giọng không giấu được sự kinh ngạc.
Tô Nam thản nhiên trả lời:
"Trời nóng, để tóc ngắn cho tiện làm việc."
Nói rồi, cô cầm khăn và quần áo đi tắm. Với mái tóc ngắn, việc gội đầu trở nên nhẹ nhàng, nhanh chóng hơn hẳn. Cô vừa gội vừa cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trong khi đó, Lý Văn Ngọc đứng ngoài quan sát. Thấy con dâu cắt tóc và đóng gói quần áo, bà lập tức cho rằng đây chỉ là chiêu trò gây hấn với con trai mình. Bà càng thêm vui mừng, chỉ mong Tô Nam cứ tiếp tục làm loạn như vậy, để con trai bà sớm mất kiên nhẫn mà ly hôn.
Trong lòng bà, việc ly hôn tuy mất mặt nhưng còn hơn là sống chung với một cô con dâu như Tô Nam. Với điều kiện của con trai bà, dù ly hôn cũng thừa sức tìm một người vợ tốt hơn.
Tô Nam tắm rửa xong, quay về phòng và dùng khăn nhẹ nhàng lau khô mái tóc. Chu Ngạn nhìn cô, càng thấy khó chịu. Anh không tài nào hiểu nổi tại sao vợ mình lại hành động như vậy. Trong lòng anh dậy lên cảm giác bất an, càng nghĩ càng thấy rối.
"Em vẫn còn giận chuyện cái nhà nên mới cắt tóc ngắn đi, đúng không?" Anh hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Tô Nam trợn tròn mắt, “Anh làm sao còn nhắc chuyện đó? Em không tính toán nhỏ nhen vậy đâu. Chỉ là thấy cắt tóc ngắn thoải mái hơn. Với lại, dáng em như thế này, kiểu tóc nào chẳng đẹp?”
Chu Ngạn không nói gì, quả thực cô vẫn đẹp, nhưng trong lòng anh cứ cảm thấy không thoải mái, như thể Tô Nam không còn là cô của trước kia. Sự thay đổi ấy đã xảy ra mà anh không hề hay biết.
Trước đây cô thích làm đẹp, luôn trang điểm kỹ càng, quý mái tóc dài đen óng ả. Vậy mà giờ đây, nói cắt là cắt.
Như thể những điều cô yêu thích đã thay đổi, ngay trong lúc anh không để tâm.
Chu Ngạn thở dài, hướng mắt sang góc tường và bất chợt nhìn thấy những túi đồ xếp gọn. Nhớ đến chuyện chính trong ngày, anh cau mày hỏi: “Em thu dọn đồ đạc làm gì thế này?”
Tô Nam nhìn theo ánh mắt anh, rồi đáp nhẹ nhàng: “Có gì đâu, chỉ là dọn dẹp chút thôi.”
“Dọn dẹp? Em tính chuyển đi à?” Chu Ngạn nhíu mày, giọng đầy nghi ngờ.
Tô Nam đặt khăn lông xuống, quay sang nhìn anh: “Anh định nói gì? Lúc trước chúng ta đã bàn rồi, nếu ly hôn thì em mang đồ của mình đi thôi. Đây là hồi môn của em và mấy bộ quần áo anh mua, em nghĩ mình có quyền mang theo. Còn sính lễ nhà anh đưa, em đâu đụng đến, để lại hết cho mẹ anh rồi.”
Chu Ngạn lập tức đứng bật dậy, giọng hạ thấp nhưng không giấu được sự căng thẳng: “Ly hôn? Em thật sự muốn thế à?”
Tô Nam nhìn anh thẳng thắn: “Anh quên rồi sao? Tối qua em đã nói rất nghiêm túc rồi. Ngày mai buổi chiều, mình ra Cục Dân Chính. Em còn xin nghỉ phép rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.