Sau Khi Tức Chết, Vợ Cũ Trọng Sinh Quyết Tâm Vươn Lên
Chương 26
Hồ Đồ
08/01/2025
Chu Ngạn tất nhiên không quên, nhưng anh không tin. Anh chỉ nghĩ cô đang cố làm căng, thử thách anh một chút mà thôi.
“Nam Nam, đừng làm vậy nữa được không? Anh biết mình sai rồi. Chuyện phòng ở, mình không cần vì thế mà nháo đến mức này. Sau này anh sẽ cố gắng hơn, chúng ta có thể mua nhà lớn hơn, tốt hơn. Đừng vì chút chuyện này mà làm hỏng mọi thứ.”
Trước đây nghe những lời này, Tô Nam có lẽ đã tin. Nhưng bây giờ, lòng cô đã như mặt hồ phẳng lặng, chẳng còn gợn sóng. Cô hiểu rằng, dù sau này Chu Ngạn có làm tốt đến đâu, thì cái mà cô muốn – một gia đình thực sự – cũng chẳng thể quay lại.
Cô nghiêm túc đáp: “Anh nghĩ em nói đùa à? Em không đùa. Em thật sự muốn ly hôn.”
Chu Ngạn cắn chặt môi, ánh mắt đầy đau đớn: “Em nhất định phải làm thế này sao?”
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Em chỉ mong anh tôn trọng điều đó.”
Nghe vậy, Chu Ngạn không nói gì thêm, chỉ giận dữ nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại để trốn tránh cảm giác bất lực. Một lát sau, anh lại ngồi dậy, cố gắng xuống nước: “Nam Nam, về sau mình đừng nhắc đến hai chữ ly hôn nữa được không? Anh hứa sẽ không nói, dù có giận thế nào cũng không nhắc.”
Tô Nam nhìn anh, trong lòng chỉ thấy nặng nề. Cô mỉm cười buồn bã: “Anh đừng nghĩ em nói cho vui. Em thật lòng muốn buông tay.”
Chu Ngạn tức đến mức giọng khàn đi, gằn từng chữ:
"Được! Em cứ làm theo ý mình!"
Nói xong, anh nằm xuống giường, quay lưng về phía cô, không nói thêm lời nào.
Tô Nam chỉnh lại tóc, đếm qua số tiền tiết kiệm, rồi lấy giấy tờ cần thiết ra. Cô quay sang nói với Chu Ngạn:
“Giấy hôn thú em mang theo rồi, anh nhớ chuẩn bị đủ nhé.”
Chu Ngạn không trả lời, chỉ im lặng như ngầm đồng ý.
Thấy thái độ tiêu cực của anh, Tô Nam không muốn đôi co thêm. Dù sao, sau ly hôn cô vẫn còn tạm thời phụ thuộc vào hộ khẩu nhà anh.
Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Tô Nam không quên nhắc lại:
“Nhớ buổi chiều nhé anh, đừng đến muộn.”
Cô đã lên kế hoạch, sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, sẽ xin ký túc xá ngay lập tức. Nếu không, chẳng biết chỗ nào để mấy món đồ này. Cô cũng định báo cho gia đình, xem có thể gửi bớt đồ về quê hay không.
Chu Ngạn chỉ đáp lại bằng khuôn mặt đen thẫm, không nói lời nào. Nhưng anh vẫn đưa cô đi làm như thường lệ.
Ngồi phía sau xe đạp, Tô Nam nói nhẹ:
“Xong xuôi thủ tục rồi, hôm nay em sẽ dọn một ít đồ đến ký túc xá. Sau này anh không cần đưa đón em nữa, có thể ngủ thêm một chút.”
Nghe vậy, Chu Ngạn đạp xe mạnh hơn, đến cổng nhà máy thì dừng lại đột ngột. Không nói lời nào, anh quay xe đi thẳng.
Tô Nam đứng nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài: “Không biết chiều nay anh có định gây chuyện không đây? Nếu anh không đến, chắc em phải vào tận xưởng tìm.”
Cô không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa. Đời cô giờ chỉ còn một mục tiêu: tập trung toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp.
“Nam Nam, đừng làm vậy nữa được không? Anh biết mình sai rồi. Chuyện phòng ở, mình không cần vì thế mà nháo đến mức này. Sau này anh sẽ cố gắng hơn, chúng ta có thể mua nhà lớn hơn, tốt hơn. Đừng vì chút chuyện này mà làm hỏng mọi thứ.”
Trước đây nghe những lời này, Tô Nam có lẽ đã tin. Nhưng bây giờ, lòng cô đã như mặt hồ phẳng lặng, chẳng còn gợn sóng. Cô hiểu rằng, dù sau này Chu Ngạn có làm tốt đến đâu, thì cái mà cô muốn – một gia đình thực sự – cũng chẳng thể quay lại.
Cô nghiêm túc đáp: “Anh nghĩ em nói đùa à? Em không đùa. Em thật sự muốn ly hôn.”
Chu Ngạn cắn chặt môi, ánh mắt đầy đau đớn: “Em nhất định phải làm thế này sao?”
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Em chỉ mong anh tôn trọng điều đó.”
Nghe vậy, Chu Ngạn không nói gì thêm, chỉ giận dữ nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại để trốn tránh cảm giác bất lực. Một lát sau, anh lại ngồi dậy, cố gắng xuống nước: “Nam Nam, về sau mình đừng nhắc đến hai chữ ly hôn nữa được không? Anh hứa sẽ không nói, dù có giận thế nào cũng không nhắc.”
Tô Nam nhìn anh, trong lòng chỉ thấy nặng nề. Cô mỉm cười buồn bã: “Anh đừng nghĩ em nói cho vui. Em thật lòng muốn buông tay.”
Chu Ngạn tức đến mức giọng khàn đi, gằn từng chữ:
"Được! Em cứ làm theo ý mình!"
Nói xong, anh nằm xuống giường, quay lưng về phía cô, không nói thêm lời nào.
Tô Nam chỉnh lại tóc, đếm qua số tiền tiết kiệm, rồi lấy giấy tờ cần thiết ra. Cô quay sang nói với Chu Ngạn:
“Giấy hôn thú em mang theo rồi, anh nhớ chuẩn bị đủ nhé.”
Chu Ngạn không trả lời, chỉ im lặng như ngầm đồng ý.
Thấy thái độ tiêu cực của anh, Tô Nam không muốn đôi co thêm. Dù sao, sau ly hôn cô vẫn còn tạm thời phụ thuộc vào hộ khẩu nhà anh.
Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Tô Nam không quên nhắc lại:
“Nhớ buổi chiều nhé anh, đừng đến muộn.”
Cô đã lên kế hoạch, sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, sẽ xin ký túc xá ngay lập tức. Nếu không, chẳng biết chỗ nào để mấy món đồ này. Cô cũng định báo cho gia đình, xem có thể gửi bớt đồ về quê hay không.
Chu Ngạn chỉ đáp lại bằng khuôn mặt đen thẫm, không nói lời nào. Nhưng anh vẫn đưa cô đi làm như thường lệ.
Ngồi phía sau xe đạp, Tô Nam nói nhẹ:
“Xong xuôi thủ tục rồi, hôm nay em sẽ dọn một ít đồ đến ký túc xá. Sau này anh không cần đưa đón em nữa, có thể ngủ thêm một chút.”
Nghe vậy, Chu Ngạn đạp xe mạnh hơn, đến cổng nhà máy thì dừng lại đột ngột. Không nói lời nào, anh quay xe đi thẳng.
Tô Nam đứng nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài: “Không biết chiều nay anh có định gây chuyện không đây? Nếu anh không đến, chắc em phải vào tận xưởng tìm.”
Cô không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa. Đời cô giờ chỉ còn một mục tiêu: tập trung toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.