Chương 17:
Tam Thiên Phong Tuyết
12/06/2023
Nhàn Đăng nhảy ra khỏi giường, cầm tiên kiếm trên bàn, đẩy cửa ra nói: “Đến đây.”
Trong phút chốc, ngoài phòng gió lớn gào thét, mưa lớn tạt vào phòng không theo bất kì quy luật nào.
Trong sân vẫn trang hoàng như trước, chỉ có cửa lớn là thay đổi.
Nhàn Đăng cau mày, đi thẳng đến cửa.
Cửa không khóa, hơn nữa đã bị mở ra.
Lan Tuyết Hoài theo sát phía sau, đến bên cạnh Nhàn Đăng, dùng ô che mưa cho hắn.
Nhàn Đăng nói: “Có người vào rồi.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Ngươi không khóa cửa, đương nhiên là người khác vào được.”
Nhàn Đăng càng cau mày, hắn mở tất cả các cửa, tiếng “kẽo kẹt” vang lên trong cơn mưa càng quỷ dị hơn.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Không ổn!”
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Không ổn gì cơ?”
Nhàn Đăng kéo hắn đi về phía trước, Lan Tuyết Hoài lẩm bẩm, cũng không hất tay hắn ra. Nhàn Đăng chỉ vào cửa nói: “Cửa có vấn đề.”
Lan Tuyết Hoài nghi ngờ nhìn hắn.
Nhàn Đăng vuốt cằm, trầm ngâm giải thích: “Huynh xem cái cửa này có khác gì so với lúc chúng ta mới bước vào không?”
Lan Tuyết Hoài nhìn theo tay của Nhàn Đăng, cánh cửa này sắp hỏng rồi, cỏ khô ở hai bên tường đã che mất chữ trên cửa, trên đó có biểu ngữ “thuận buồm xuôi gió”, dựa vào tình hình ở trong phòng, hiển nhiên là không “thuận buồm xuôi gió” rồi.
Câu đối trên cửa đã rơi xuống một nửa, nửa còn lại đã bị nước mưa tạt vào sau đó bùn đất dính đầy ở phía trên. Lan Tuyết Hoài ghét bỏ nhìn thoáng qua, còn chưa có thu hồi mắt, sắc mặt đã thay đổi.
Nhàn Đăng nói: “Huynh cũng phát hiện ra hai môn thần bên ngoài cửa đã bị người ta xé xuống rồi phải không. Chiều hôm nay chúng ta đi đến đây, rõ ràng trên cửa vẫn dán môn thần, nhưng bây giờ chỉ còn hai đường viền màu trắng.”
***môn thần***: còn được gọi là thần giữ cửa, được người Trung Quốc tôn thờ như là người bảo vệ, giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào ngôi nhà qua lối đi chính, thường được đặt ở 2 bên cổng vào hoặc cửa đi chính của 1 ngôi chùa, nhà ở, cửa hàng kinh doanh…
Nhàn Đăng sờ sờ cánh cửa ướt sũng, khẳng định: “Người xé chắc hẳn rất vội, vẫn chưa có xé sạch.”
Hai người đưa lưng về phía sân đứng một lúc, Nhàn Đăng nói: “Trong dân gian, hầu hết trong nhà của mọi người đều dán môn thần ở trên cửa. Bình thường môn thần đều là tướng quân, bởi vì đại tướng quân đã chinh chiến cả đời, sát khí rất nặng, đêm đến có thể trấn áp tiểu quỷ. Dán ở cửa là để phòng những thứ không sạch sẽ từ bên ngoài lẻn vào trong sân, ví dụ như một số tiểu quỷ hoặc yêu quái, đứng từ xa nhìn thấy môn thần sẽ tự động rời đi.”
Hắn vừa nói vừa đá cánh cửa: “Tác dụng của cánh cửa cũng không khác môn thần lắm, môn thần dùng để phòng mấy ma quỷ không thể biến hình, còn cánh cửa thì có tác dụng đề phòng cương thi. Con người sau khi chết, cơ thể sẽ cứng lại, hai chân không bước đi được, chỉ có thể nhảy về phía trước, huynh nhìn độ cao này, cương thi bình thường không thể nhảy vào.”
Lan Tuyết Hoài nhìn hắn.
Nhàn Đăng: “Tuy nhiên, ngay cả khi xé môn thần xuống, chỉ cần có người trong phòng, nếu thứ gì đó muốn đi vào trong thì phải được chủ nhà đồng ý. Vừa rồi ta nghe thấy tiếng gì đó, e rằng có mấy thứ bẩn thỉu đang quấy phá. Không ngờ nó lại thông minh như vậy, bắt chước giọng nói của huynh để làm ta bớt cảnh giác.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Nó đang ở đâu?”
Nhàn Đăng: “Quay người lại nhìn xem thì sẽ biết.”
Một tia sét đánh xuống, hai người đồng loạt xoay người.
Mưa lớn trong sân bị thổi bay sang một bên, Nhàn Đăng vô thức giơ tay che mưa đang tạt vào mặt của Lan Tuyết Hoài.
Một cơn gió qua đi, trong phòng vang lên tiếng nghiến răng ken két, nghe có vẻ không giống tiếng của người, Nhàn Đăng tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm cổng tò vò* tối đen như mực, có một bóng đen đang chậm rãi bò ra từ trên xà nhà.
***Cổng tò vò***: xây cuốn thành hình cung, nhỏ và hẹp, trông như cái tổ con tò vò.
Nhàn Đăng thấy vậy, hơi co người lại, thầm nghĩ: Đây là thứ gì?
Lan Tuyết Hoài cảm thấy tay áo của mình đã bị Nhàn Đăng nắm chặt, hắn phân ra tâm tư liếc mắt nhìn Nhàn Đăng một cái, có thể thấy Nhàn Đăng đang sợ hãi, không biết là đang sợ tiếng sấm hay là sợ bóng đen.
Bóng đen hành động cực kỳ chậm chạp, cũng có thể nói nó di chuyển bất tiện, trông giống như nó đang cảnh giác và quan sát hai người. Nhàn Đăng cảm nhận được trên người mình có thêm hai ánh mắt đang nhìn mình tựa như hai thanh kiếm đang đặt trên cổ, làm lông tóc của hắn dựng đứng. Đương nhiên so với ánh mắt này, trận sấm trên bầu trời càng khiến lòng hắn run sợ hơn.
“Tiểu tiên quân… huynh xem đó là cái gì?”
Lan Tuyết Hoài nghe giọng của hắn đang phát run, liền tức giận kéo hắn ra sau lưng: “Không có bản lĩnh thì đừng có đứng ở trước mặt ta, mắt của ngươi mù à, không nhìn ra đó là thứ gì?”
Nhàn Đăng luống cuống tay chân trốn sau lưng Lan Tuyết Hoài, Lan Tuyết Hoài thấy có bàn tay đặt trên eo hắn, lập tức trợn tròn mắt: “Cái tay của ngươi thành thật chút cho ta.”
Trong phút chốc, ngoài phòng gió lớn gào thét, mưa lớn tạt vào phòng không theo bất kì quy luật nào.
Trong sân vẫn trang hoàng như trước, chỉ có cửa lớn là thay đổi.
Nhàn Đăng cau mày, đi thẳng đến cửa.
Cửa không khóa, hơn nữa đã bị mở ra.
Lan Tuyết Hoài theo sát phía sau, đến bên cạnh Nhàn Đăng, dùng ô che mưa cho hắn.
Nhàn Đăng nói: “Có người vào rồi.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Ngươi không khóa cửa, đương nhiên là người khác vào được.”
Nhàn Đăng càng cau mày, hắn mở tất cả các cửa, tiếng “kẽo kẹt” vang lên trong cơn mưa càng quỷ dị hơn.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Không ổn!”
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Không ổn gì cơ?”
Nhàn Đăng kéo hắn đi về phía trước, Lan Tuyết Hoài lẩm bẩm, cũng không hất tay hắn ra. Nhàn Đăng chỉ vào cửa nói: “Cửa có vấn đề.”
Lan Tuyết Hoài nghi ngờ nhìn hắn.
Nhàn Đăng vuốt cằm, trầm ngâm giải thích: “Huynh xem cái cửa này có khác gì so với lúc chúng ta mới bước vào không?”
Lan Tuyết Hoài nhìn theo tay của Nhàn Đăng, cánh cửa này sắp hỏng rồi, cỏ khô ở hai bên tường đã che mất chữ trên cửa, trên đó có biểu ngữ “thuận buồm xuôi gió”, dựa vào tình hình ở trong phòng, hiển nhiên là không “thuận buồm xuôi gió” rồi.
Câu đối trên cửa đã rơi xuống một nửa, nửa còn lại đã bị nước mưa tạt vào sau đó bùn đất dính đầy ở phía trên. Lan Tuyết Hoài ghét bỏ nhìn thoáng qua, còn chưa có thu hồi mắt, sắc mặt đã thay đổi.
Nhàn Đăng nói: “Huynh cũng phát hiện ra hai môn thần bên ngoài cửa đã bị người ta xé xuống rồi phải không. Chiều hôm nay chúng ta đi đến đây, rõ ràng trên cửa vẫn dán môn thần, nhưng bây giờ chỉ còn hai đường viền màu trắng.”
***môn thần***: còn được gọi là thần giữ cửa, được người Trung Quốc tôn thờ như là người bảo vệ, giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào ngôi nhà qua lối đi chính, thường được đặt ở 2 bên cổng vào hoặc cửa đi chính của 1 ngôi chùa, nhà ở, cửa hàng kinh doanh…
Nhàn Đăng sờ sờ cánh cửa ướt sũng, khẳng định: “Người xé chắc hẳn rất vội, vẫn chưa có xé sạch.”
Hai người đưa lưng về phía sân đứng một lúc, Nhàn Đăng nói: “Trong dân gian, hầu hết trong nhà của mọi người đều dán môn thần ở trên cửa. Bình thường môn thần đều là tướng quân, bởi vì đại tướng quân đã chinh chiến cả đời, sát khí rất nặng, đêm đến có thể trấn áp tiểu quỷ. Dán ở cửa là để phòng những thứ không sạch sẽ từ bên ngoài lẻn vào trong sân, ví dụ như một số tiểu quỷ hoặc yêu quái, đứng từ xa nhìn thấy môn thần sẽ tự động rời đi.”
Hắn vừa nói vừa đá cánh cửa: “Tác dụng của cánh cửa cũng không khác môn thần lắm, môn thần dùng để phòng mấy ma quỷ không thể biến hình, còn cánh cửa thì có tác dụng đề phòng cương thi. Con người sau khi chết, cơ thể sẽ cứng lại, hai chân không bước đi được, chỉ có thể nhảy về phía trước, huynh nhìn độ cao này, cương thi bình thường không thể nhảy vào.”
Lan Tuyết Hoài nhìn hắn.
Nhàn Đăng: “Tuy nhiên, ngay cả khi xé môn thần xuống, chỉ cần có người trong phòng, nếu thứ gì đó muốn đi vào trong thì phải được chủ nhà đồng ý. Vừa rồi ta nghe thấy tiếng gì đó, e rằng có mấy thứ bẩn thỉu đang quấy phá. Không ngờ nó lại thông minh như vậy, bắt chước giọng nói của huynh để làm ta bớt cảnh giác.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Nó đang ở đâu?”
Nhàn Đăng: “Quay người lại nhìn xem thì sẽ biết.”
Một tia sét đánh xuống, hai người đồng loạt xoay người.
Mưa lớn trong sân bị thổi bay sang một bên, Nhàn Đăng vô thức giơ tay che mưa đang tạt vào mặt của Lan Tuyết Hoài.
Một cơn gió qua đi, trong phòng vang lên tiếng nghiến răng ken két, nghe có vẻ không giống tiếng của người, Nhàn Đăng tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm cổng tò vò* tối đen như mực, có một bóng đen đang chậm rãi bò ra từ trên xà nhà.
***Cổng tò vò***: xây cuốn thành hình cung, nhỏ và hẹp, trông như cái tổ con tò vò.
Nhàn Đăng thấy vậy, hơi co người lại, thầm nghĩ: Đây là thứ gì?
Lan Tuyết Hoài cảm thấy tay áo của mình đã bị Nhàn Đăng nắm chặt, hắn phân ra tâm tư liếc mắt nhìn Nhàn Đăng một cái, có thể thấy Nhàn Đăng đang sợ hãi, không biết là đang sợ tiếng sấm hay là sợ bóng đen.
Bóng đen hành động cực kỳ chậm chạp, cũng có thể nói nó di chuyển bất tiện, trông giống như nó đang cảnh giác và quan sát hai người. Nhàn Đăng cảm nhận được trên người mình có thêm hai ánh mắt đang nhìn mình tựa như hai thanh kiếm đang đặt trên cổ, làm lông tóc của hắn dựng đứng. Đương nhiên so với ánh mắt này, trận sấm trên bầu trời càng khiến lòng hắn run sợ hơn.
“Tiểu tiên quân… huynh xem đó là cái gì?”
Lan Tuyết Hoài nghe giọng của hắn đang phát run, liền tức giận kéo hắn ra sau lưng: “Không có bản lĩnh thì đừng có đứng ở trước mặt ta, mắt của ngươi mù à, không nhìn ra đó là thứ gì?”
Nhàn Đăng luống cuống tay chân trốn sau lưng Lan Tuyết Hoài, Lan Tuyết Hoài thấy có bàn tay đặt trên eo hắn, lập tức trợn tròn mắt: “Cái tay của ngươi thành thật chút cho ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.