Chương 18:
Tam Thiên Phong Tuyết
12/06/2023
Lan Tuyết Hoài hét lên khiến Nhàn Đăng giật mình, hắn vội vàng đặt tay cao thêm ba tấc, Lan Tuyết Hoài mắng: “Còn dám sờ lên trên, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ!”
Nhàn Đăng hoảng loạn, ngay lập tức đặt tay xuống, đi xuống dưới eo, trên đường di chuyển vô tình đụng phải chướng vật ngại, Nhàn Đăng nắm lại theo phản xạ có điều kiện, ngay sau đó hắn đã nhận ra mình đụng phải cái gì. Không đợi Lan Tuyết Hoài tức giận đánh hắn, Nhàn Đăng đã hét lên thảm thiết: “Không không không không không không không…”
Lan Tuyết Hoài nhắm mắt lại, bên tai đỏ bừng, rít ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Muốn chết…”
Nhàn Đăng chuyển đề tài, lớn tiếng kêu lên: “Tiên quân cẩn thận!”
Lan Tuyết Hoài mở mắt ra, thì ra là bóng đen trên xà nhà đã nhảy xuống, sau đó đứng vững trên đất. Thứ này không thể gọi là người, mặc dù nó giống một nam nhân nhưng lại đi bằng tứ chi như nhện, tay chân di chuyển gấp khúc kì dị, tốc độ còn khá nhanh, dường như trong chớp mắt đã đánh về phía Lan Tuyết Hoài.
Lấy Chiết Chi ra khỏi vỏ, đẩy ra một luồng kiếm khí sắc bén, mưa bụi bị kiếm khí thổi bay tạt về phía xà nhà, xà nhà lập tức bị cắt thành hai nửa, mái nhà cũng sụp một nửa.
Nhàn Đăng quan sát một kiếm này, vô cùng tàn nhẫn, linh khí mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường, đồng thời cũng có thể thấy được: Chắc chắn Lan Tuyết Hoài đang rất tức giận.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: Không ổn, xem ra lát nữa mình nên tránh đi, chờ huynh ấy hết giận ta lại trở về.
Vừa chạy được hai bước, một tia sét bất ngờ đánh vào gốc cây cách đó không xa, Nhàn Đăng lập tức quay đầu bỏ chạy, dùng hết tay chân, vừa lăn vừa bò trốn ở sau lưng Lan Tuyết Hoài, thành thành thật thật, không dám động đậy nữa…
Vừa mới đứng vững, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt một chút, nghĩ lại, có một nghi vấn không khỏi hiện ra ở trong lòng: Rốt cuộc Lan Tuyết Hoài có địa vị gì, lại có thể được người của Thiên Cơ Biến xem trọng như thế? Ta thấy thực lực của huynh ấy cũng không tầm thường, sao lại cam tâm tình nguyện nằm trong quan tài?
Bóng đen trong sân bị kiếm khí hất bay, hiển nhiên bóng đen không ra người không ra quỷ cũng có suy nghĩ vậy. Nó không ngờ Lan Tuyết Hoài lại là một nhân vật độc ác không dễ chọc, tư thế tấn công đã biến thành phòng bị, lúc nhìn về phía Lan Tuyết Hoài đã có chút chần chờ.
Trong cổ họng của bóng đen phát tiếng kỳ dị, bốn chân bò lên tường, Lan Tuyết Hoài cũng không định để nó chạy, Chiết Chi lại bộc phát ra một luồng kiếm khí, bóng đen tránh không kịp, nó kêu la thảm thiết, lập tức bị kiếm khí chém đứt một bàn tay. Mùi máu tanh hôi thối tỏa ra trong mưa bụi.
Nhàn Đăng kinh ngạc nói: “Có máu? Là con người?”
Hắn tiến lên hai bước, bóng đen lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó nhanh chóng bò ra ngoài sân. Sao Nhàn Đăng có thể cho nó chạy thoát dễ dàng như vậy, lúc này hắn lấy từ trong ngực ra ống mực mà buổi sáng hắn đã mua, tay phải bắn ra ba sợi dây mực, dây mực như mũi tên rời cung, bay quấn quanh bóng đen. Nhàn Đăng lui về phía sau hai bước, hai tay đồng loạt dùng sức kéo dây mực ra sau, ai ngờ bóng đen kia đã bị trói toàn thân nhưng cơ thể vẫn còn sức, trong phút chốc hai người rơi vào thế giằng co.
Ngay sau đó, trong cơn mưa có hai ngọn lửa xanh u ám bay đến tựa như lửa trên ngôi mộ đã đốt cháy dây mực. Bất ngờ không kịp đề phòng, Nhàn Đăng mất đi sức kéo, lùi lại vài bước, hắn ổn định cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững.
Khi hắn ngẩng đầu lên, bóng đen đã biến mất.
Nhàn Đăng ngồi xổm nhặt bàn tay đã bị chặt đứt trên mặt đất, năm ngón tay bị đứt vẫn đang co giật, máu bắn tung tóe lên ba thước rồi rơi xuống đất. Hắn sờ miếng vải trên bàn tay, phát hiện trên ngón trỏ có nhẫn ngọc.
Hắn nói: “Trên tay có đeo nhẫn, chắc chắn không phải là hạ nhân của Hà phủ. Nhìn dáng vẻ chạy trốn của hắn, chắc hẳn hiểu rõ nơi này, ta đoán hắn là đại thiếu gia bị điên của Hà phủ.”
Lan Tuyết Hoài ngậm chặt miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì.
Nhàn Đăng cảm thấy không ổn, lập tức nhớ lại hành động vô tình vừa rồi của mình.
Trong cơn mưa, cơ thể hắn lập tức cứng lại.
Vừa rồi… Hắn không cẩn thận đụng phải cái đó… cái đó… của tiểu tiên quân…
Nhưng lúc đó tình hình cấp bách nên hắn không cẩn thận! Hắn không cố ý!
Hơn nữa, hắn cũng không phải đồng tính, huynh có ta cũng có, tất cả mọi người đều có, chẳng lẽ của huynh có gì hiếm lạ ư?
Chỉ tiếc, Nhàn Đăng kêu oan ở trong lòng, hắn nói hết mọi chuyện thì Lan Tuyết Hoài cũng sẽ không tin.
Chưa kể đến chuyện trong lòng của tiểu tiên quân, hắn đã là một tên đoạn tụ. Bây giờ lại năm lần bảy lượt “động tay động chân” với huynh ấy, hắn… Hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội danh.
Nhàn Đăng không dám di chuyển một bước, tròng mắt cũng không dám nhúc nhích chút nào, sợ vừa quay đầu tiên kiếm của Lan Tuyết Hoài đã đặt lên cổ mình, sau đó tiện tay tiễn mình về trời.
Nhàn Đăng hoảng loạn, ngay lập tức đặt tay xuống, đi xuống dưới eo, trên đường di chuyển vô tình đụng phải chướng vật ngại, Nhàn Đăng nắm lại theo phản xạ có điều kiện, ngay sau đó hắn đã nhận ra mình đụng phải cái gì. Không đợi Lan Tuyết Hoài tức giận đánh hắn, Nhàn Đăng đã hét lên thảm thiết: “Không không không không không không không…”
Lan Tuyết Hoài nhắm mắt lại, bên tai đỏ bừng, rít ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Muốn chết…”
Nhàn Đăng chuyển đề tài, lớn tiếng kêu lên: “Tiên quân cẩn thận!”
Lan Tuyết Hoài mở mắt ra, thì ra là bóng đen trên xà nhà đã nhảy xuống, sau đó đứng vững trên đất. Thứ này không thể gọi là người, mặc dù nó giống một nam nhân nhưng lại đi bằng tứ chi như nhện, tay chân di chuyển gấp khúc kì dị, tốc độ còn khá nhanh, dường như trong chớp mắt đã đánh về phía Lan Tuyết Hoài.
Lấy Chiết Chi ra khỏi vỏ, đẩy ra một luồng kiếm khí sắc bén, mưa bụi bị kiếm khí thổi bay tạt về phía xà nhà, xà nhà lập tức bị cắt thành hai nửa, mái nhà cũng sụp một nửa.
Nhàn Đăng quan sát một kiếm này, vô cùng tàn nhẫn, linh khí mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường, đồng thời cũng có thể thấy được: Chắc chắn Lan Tuyết Hoài đang rất tức giận.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: Không ổn, xem ra lát nữa mình nên tránh đi, chờ huynh ấy hết giận ta lại trở về.
Vừa chạy được hai bước, một tia sét bất ngờ đánh vào gốc cây cách đó không xa, Nhàn Đăng lập tức quay đầu bỏ chạy, dùng hết tay chân, vừa lăn vừa bò trốn ở sau lưng Lan Tuyết Hoài, thành thành thật thật, không dám động đậy nữa…
Vừa mới đứng vững, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt một chút, nghĩ lại, có một nghi vấn không khỏi hiện ra ở trong lòng: Rốt cuộc Lan Tuyết Hoài có địa vị gì, lại có thể được người của Thiên Cơ Biến xem trọng như thế? Ta thấy thực lực của huynh ấy cũng không tầm thường, sao lại cam tâm tình nguyện nằm trong quan tài?
Bóng đen trong sân bị kiếm khí hất bay, hiển nhiên bóng đen không ra người không ra quỷ cũng có suy nghĩ vậy. Nó không ngờ Lan Tuyết Hoài lại là một nhân vật độc ác không dễ chọc, tư thế tấn công đã biến thành phòng bị, lúc nhìn về phía Lan Tuyết Hoài đã có chút chần chờ.
Trong cổ họng của bóng đen phát tiếng kỳ dị, bốn chân bò lên tường, Lan Tuyết Hoài cũng không định để nó chạy, Chiết Chi lại bộc phát ra một luồng kiếm khí, bóng đen tránh không kịp, nó kêu la thảm thiết, lập tức bị kiếm khí chém đứt một bàn tay. Mùi máu tanh hôi thối tỏa ra trong mưa bụi.
Nhàn Đăng kinh ngạc nói: “Có máu? Là con người?”
Hắn tiến lên hai bước, bóng đen lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó nhanh chóng bò ra ngoài sân. Sao Nhàn Đăng có thể cho nó chạy thoát dễ dàng như vậy, lúc này hắn lấy từ trong ngực ra ống mực mà buổi sáng hắn đã mua, tay phải bắn ra ba sợi dây mực, dây mực như mũi tên rời cung, bay quấn quanh bóng đen. Nhàn Đăng lui về phía sau hai bước, hai tay đồng loạt dùng sức kéo dây mực ra sau, ai ngờ bóng đen kia đã bị trói toàn thân nhưng cơ thể vẫn còn sức, trong phút chốc hai người rơi vào thế giằng co.
Ngay sau đó, trong cơn mưa có hai ngọn lửa xanh u ám bay đến tựa như lửa trên ngôi mộ đã đốt cháy dây mực. Bất ngờ không kịp đề phòng, Nhàn Đăng mất đi sức kéo, lùi lại vài bước, hắn ổn định cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững.
Khi hắn ngẩng đầu lên, bóng đen đã biến mất.
Nhàn Đăng ngồi xổm nhặt bàn tay đã bị chặt đứt trên mặt đất, năm ngón tay bị đứt vẫn đang co giật, máu bắn tung tóe lên ba thước rồi rơi xuống đất. Hắn sờ miếng vải trên bàn tay, phát hiện trên ngón trỏ có nhẫn ngọc.
Hắn nói: “Trên tay có đeo nhẫn, chắc chắn không phải là hạ nhân của Hà phủ. Nhìn dáng vẻ chạy trốn của hắn, chắc hẳn hiểu rõ nơi này, ta đoán hắn là đại thiếu gia bị điên của Hà phủ.”
Lan Tuyết Hoài ngậm chặt miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì.
Nhàn Đăng cảm thấy không ổn, lập tức nhớ lại hành động vô tình vừa rồi của mình.
Trong cơn mưa, cơ thể hắn lập tức cứng lại.
Vừa rồi… Hắn không cẩn thận đụng phải cái đó… cái đó… của tiểu tiên quân…
Nhưng lúc đó tình hình cấp bách nên hắn không cẩn thận! Hắn không cố ý!
Hơn nữa, hắn cũng không phải đồng tính, huynh có ta cũng có, tất cả mọi người đều có, chẳng lẽ của huynh có gì hiếm lạ ư?
Chỉ tiếc, Nhàn Đăng kêu oan ở trong lòng, hắn nói hết mọi chuyện thì Lan Tuyết Hoài cũng sẽ không tin.
Chưa kể đến chuyện trong lòng của tiểu tiên quân, hắn đã là một tên đoạn tụ. Bây giờ lại năm lần bảy lượt “động tay động chân” với huynh ấy, hắn… Hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội danh.
Nhàn Đăng không dám di chuyển một bước, tròng mắt cũng không dám nhúc nhích chút nào, sợ vừa quay đầu tiên kiếm của Lan Tuyết Hoài đã đặt lên cổ mình, sau đó tiện tay tiễn mình về trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.