Chương 21:
Tam Thiên Phong Tuyết
12/06/2023
Nhàn Đăng nói: “Đúng thế. Bây giờ ông cũng không tìm được giấy vàng và chu sa, yên tâm đi, ta dùng giấy trắng mực đen cũng được.”
Sau khi vẽ xong, hắn viết một chữ “Hứa” ở phía dưới lá bùa, có ý là đã vẽ xong.
Người vẽ bùa thường phải viết tên của mình lên bùa, nếu như không viết thì lá bùa này chỉ là một tờ giấy trắng. Viết trên bùa phải viết chữ ngược, đây là âm dương khác nhau. Uy lực của bùa chú mạnh hay yếu là dựa vào linh khí và tên người vẽ bùa. Linh khí được Nhàn Đăng rót vào trong bùa, mà tên giống như lệnh thông hành. Lá bùa của ngươi có điều binh khiển tướng được hay không thì phải nhìn xem tên của ngươi.
Cũng giống như khi muốn mời một nhân vật lớn đến bảo vệ ngươi, ngươi phải báo tên cho đối phương. Nếu ngươi là kẻ vô danh thì đương nhiên không mời được hắn. Nhưng nếu ngươi là nhân vật lớn số một số hai ở Tu Chân Giới, vậy thì đối phương không dám không theo.
Nói trắng ra là xem quyền làm việc, giống như chó xem mặt chủ.
Bởi vì mất trí nhớ, mặc dù Nhàn Đăng nhớ cách vẽ bùa, nhưng tạm thời còn không biết tên của mình có sức nặng thế nào, vì vậy cũng chỉ thử vận may.
Sau khi vẽ xong, hắn thổi cho khô mực, lần lượt dán bùa vào bốn góc sân.
Sau đó hắn lấy một tờ giấy trắng ra, bắt đầu tính toán ở trên giấy.
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Lần này ngươi lại muốn làm gì thế, vẽ bùa à?”
Nhàn Đăng lắc đầu: “Hà đại thiếu gia bắt đầu phát điên vào ngày mùng hai tháng hai, ngày này là ngày tân tị trong sáu mươi giáp. Người chết như đèn tắt, sau khi đèn tắt sẽ có một luồng khói, đây là sát khí của người chết, thường được gọi là ương sát. Ương sát có mặt ở nơi nào, người nơi đó ắt có bệnh. Trong “Âm sơn pháp” có câu người phát bệnh ngày tân tị, ương sát cao năm thước, nam hóa thành khí màu vàng rơi xuống Đông Nam thần địa, nữ hóa khí xanh rơi xuống Tây Nam, không quá một ngày, trong nhà ắt có biến cố.”
Hà viên ngoại vội vàng hỏi: “Tiên quân có biết cách hóa giải không?”
Nhàn Đăng nói: “Bùa đã dán ở phía Tây Nam, nghe lời nói của ngươi, cộng thêm suy đoán của ta, nếu không có sai lầm thì chắc chắn Vương quả phụ đã treo cổ tự tử vào ngày tân tị. Người chết vào ngày này, mặt mũi hung tợn, gây họa tám phương, dáng vẻ kiều nữ, thường khóc lóc nỉ non kêu oan.”
Hà viên ngoại gật đầu như gà con mổ thóc: “Quả thật là như vậy, đa tạ tiên quân, đa tạ tiên quân!”
Nhàn Đăng: “Đừng vội đa tạ ta. Đợi tối nay ta sẽ đến nhìn xem.”
Tròng mắt của Hà viên ngoại loạn chuyển, vội vàng nói: “Không biết hai vị tiên quân có chỗ ở chưa, nếu không chê thì có thể đến ở trong quý phủ của tại hạ.”
Nhàn Đăng nghe thế thì trong lòng bật cười, thầm nghĩ lão già này đúng là cực kỳ sợ chết, ông ta sợ mình và Lan Tuyết Hoài chạy trốn nên đã mời hai người họ đến phủ của ông ta. Thứ nhất là có thể bảo vệ ông ta, thứ hai còn có thể đặt bọn họ dưới mí mắt của ông ta, để tránh hai người họ giở trò.
Lan Tuyết Hoài và Nhàn Đăng đều có suy nghĩ giống nhau, dựa theo tính tình của Lan Tuyết Hoài, tất nhiên là muốn phất tay áo rời đi. Nhưng bây giờ Nhàn Đăng đang vội giải quyết chuyện mặt nạ, hơn nữa dường như hắn chắc chắn chuyện mặt nạ dính dáng đến chuyện lạ ở Hà phủ. Vì vậy Lan Tuyết Hoài đã nể mặt Nhàn Đăng, cũng không lập tức rời đi.
Hắn nhìn Nhàn Đăng, Nhàn Đăng đang nhìn căn phòng đã bị đánh sập một nửa vào tối hôm qua, hắn sờ mũi, cân nhắc giá trị của mình, nếu còn từ chối thì sẽ bất kính, vì vậy họ đã đi theo Hà viên ngoại đến phủ đệ mới.
Hà viên ngoại chiêu đãi vô cùng nhiệt tình, Nhàn Đăng lại đối xử với ông ta không lạnh không nóng. Buổi chiều, hắn lấy cớ muốn mua vài thứ dùng để đối phó lệ quỷ, kéo Lan Tuyết Hoài tạm thời ra khỏi Hà phủ.
Hai người đi trên đường, Nhàn Đăng không nói lời nào, Lan Tuyết Hoài nói trước: “Ngươi kêu ta ra ngoài để làm gì?”
Nhàn Đăng cười ha hả, nói: “Tiểu tiên quân liệu sự như thần. Có một số việc không tiện nói ở Hà phủ, chỉ có thể ra ngoài nói với ngươi.”
Lan Tuyết Hoài gật đầu, ra hiệu Nhàn Đăng tiếp tục.
Nhàn Đăng nói: “Hà viên ngoại không thành thật, vẫn không chịu nói rõ ràng mọi chuyện.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Ngươi nói không sai.”
Nhàn Đăng nhướng mày.
Lan Tuyết Hoài: “Trong sân cũng không có oán khí, bùa ngươi dán chỉ để bọn họ xem.”
Nhàn Đăng vỗ tay khen ngợi: “Tiểu tiên quân đúng là hiểu ta.”
Lan Tuyết Hoài hừ: “Bớt nịnh nọt đi, không có thưởng đâu.”
Nhàn Đăng tự nhiên quay trở lại chủ đề: “Đúng rồi. Thứ nhất, lệ quỷ do Vương quả phụ biến thành đã biến mất từ lâu, nhưng ông ta lại nói dối, còn không chịu nói vì sao Hà Đại lại biến thành như vậy. Thứ hai, Hà viên ngoại biết rõ dáng vẻ hiện tại của Hà Đại, vẫn không chịu giao Hà Đại cho Thiên Cơ Biến, còn nuôi trong nhà. Cả nhà bọn họ lại chuyển đi nơi khác, chờ người qua đường xin ở nhờ trong Hà phủ một đêm, đó là lúc Hà Đại ăn cơm. Cách làm này, chắc chắn là dưỡng thi ( nuôi xác ).”
Sau khi vẽ xong, hắn viết một chữ “Hứa” ở phía dưới lá bùa, có ý là đã vẽ xong.
Người vẽ bùa thường phải viết tên của mình lên bùa, nếu như không viết thì lá bùa này chỉ là một tờ giấy trắng. Viết trên bùa phải viết chữ ngược, đây là âm dương khác nhau. Uy lực của bùa chú mạnh hay yếu là dựa vào linh khí và tên người vẽ bùa. Linh khí được Nhàn Đăng rót vào trong bùa, mà tên giống như lệnh thông hành. Lá bùa của ngươi có điều binh khiển tướng được hay không thì phải nhìn xem tên của ngươi.
Cũng giống như khi muốn mời một nhân vật lớn đến bảo vệ ngươi, ngươi phải báo tên cho đối phương. Nếu ngươi là kẻ vô danh thì đương nhiên không mời được hắn. Nhưng nếu ngươi là nhân vật lớn số một số hai ở Tu Chân Giới, vậy thì đối phương không dám không theo.
Nói trắng ra là xem quyền làm việc, giống như chó xem mặt chủ.
Bởi vì mất trí nhớ, mặc dù Nhàn Đăng nhớ cách vẽ bùa, nhưng tạm thời còn không biết tên của mình có sức nặng thế nào, vì vậy cũng chỉ thử vận may.
Sau khi vẽ xong, hắn thổi cho khô mực, lần lượt dán bùa vào bốn góc sân.
Sau đó hắn lấy một tờ giấy trắng ra, bắt đầu tính toán ở trên giấy.
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Lần này ngươi lại muốn làm gì thế, vẽ bùa à?”
Nhàn Đăng lắc đầu: “Hà đại thiếu gia bắt đầu phát điên vào ngày mùng hai tháng hai, ngày này là ngày tân tị trong sáu mươi giáp. Người chết như đèn tắt, sau khi đèn tắt sẽ có một luồng khói, đây là sát khí của người chết, thường được gọi là ương sát. Ương sát có mặt ở nơi nào, người nơi đó ắt có bệnh. Trong “Âm sơn pháp” có câu người phát bệnh ngày tân tị, ương sát cao năm thước, nam hóa thành khí màu vàng rơi xuống Đông Nam thần địa, nữ hóa khí xanh rơi xuống Tây Nam, không quá một ngày, trong nhà ắt có biến cố.”
Hà viên ngoại vội vàng hỏi: “Tiên quân có biết cách hóa giải không?”
Nhàn Đăng nói: “Bùa đã dán ở phía Tây Nam, nghe lời nói của ngươi, cộng thêm suy đoán của ta, nếu không có sai lầm thì chắc chắn Vương quả phụ đã treo cổ tự tử vào ngày tân tị. Người chết vào ngày này, mặt mũi hung tợn, gây họa tám phương, dáng vẻ kiều nữ, thường khóc lóc nỉ non kêu oan.”
Hà viên ngoại gật đầu như gà con mổ thóc: “Quả thật là như vậy, đa tạ tiên quân, đa tạ tiên quân!”
Nhàn Đăng: “Đừng vội đa tạ ta. Đợi tối nay ta sẽ đến nhìn xem.”
Tròng mắt của Hà viên ngoại loạn chuyển, vội vàng nói: “Không biết hai vị tiên quân có chỗ ở chưa, nếu không chê thì có thể đến ở trong quý phủ của tại hạ.”
Nhàn Đăng nghe thế thì trong lòng bật cười, thầm nghĩ lão già này đúng là cực kỳ sợ chết, ông ta sợ mình và Lan Tuyết Hoài chạy trốn nên đã mời hai người họ đến phủ của ông ta. Thứ nhất là có thể bảo vệ ông ta, thứ hai còn có thể đặt bọn họ dưới mí mắt của ông ta, để tránh hai người họ giở trò.
Lan Tuyết Hoài và Nhàn Đăng đều có suy nghĩ giống nhau, dựa theo tính tình của Lan Tuyết Hoài, tất nhiên là muốn phất tay áo rời đi. Nhưng bây giờ Nhàn Đăng đang vội giải quyết chuyện mặt nạ, hơn nữa dường như hắn chắc chắn chuyện mặt nạ dính dáng đến chuyện lạ ở Hà phủ. Vì vậy Lan Tuyết Hoài đã nể mặt Nhàn Đăng, cũng không lập tức rời đi.
Hắn nhìn Nhàn Đăng, Nhàn Đăng đang nhìn căn phòng đã bị đánh sập một nửa vào tối hôm qua, hắn sờ mũi, cân nhắc giá trị của mình, nếu còn từ chối thì sẽ bất kính, vì vậy họ đã đi theo Hà viên ngoại đến phủ đệ mới.
Hà viên ngoại chiêu đãi vô cùng nhiệt tình, Nhàn Đăng lại đối xử với ông ta không lạnh không nóng. Buổi chiều, hắn lấy cớ muốn mua vài thứ dùng để đối phó lệ quỷ, kéo Lan Tuyết Hoài tạm thời ra khỏi Hà phủ.
Hai người đi trên đường, Nhàn Đăng không nói lời nào, Lan Tuyết Hoài nói trước: “Ngươi kêu ta ra ngoài để làm gì?”
Nhàn Đăng cười ha hả, nói: “Tiểu tiên quân liệu sự như thần. Có một số việc không tiện nói ở Hà phủ, chỉ có thể ra ngoài nói với ngươi.”
Lan Tuyết Hoài gật đầu, ra hiệu Nhàn Đăng tiếp tục.
Nhàn Đăng nói: “Hà viên ngoại không thành thật, vẫn không chịu nói rõ ràng mọi chuyện.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Ngươi nói không sai.”
Nhàn Đăng nhướng mày.
Lan Tuyết Hoài: “Trong sân cũng không có oán khí, bùa ngươi dán chỉ để bọn họ xem.”
Nhàn Đăng vỗ tay khen ngợi: “Tiểu tiên quân đúng là hiểu ta.”
Lan Tuyết Hoài hừ: “Bớt nịnh nọt đi, không có thưởng đâu.”
Nhàn Đăng tự nhiên quay trở lại chủ đề: “Đúng rồi. Thứ nhất, lệ quỷ do Vương quả phụ biến thành đã biến mất từ lâu, nhưng ông ta lại nói dối, còn không chịu nói vì sao Hà Đại lại biến thành như vậy. Thứ hai, Hà viên ngoại biết rõ dáng vẻ hiện tại của Hà Đại, vẫn không chịu giao Hà Đại cho Thiên Cơ Biến, còn nuôi trong nhà. Cả nhà bọn họ lại chuyển đi nơi khác, chờ người qua đường xin ở nhờ trong Hà phủ một đêm, đó là lúc Hà Đại ăn cơm. Cách làm này, chắc chắn là dưỡng thi ( nuôi xác ).”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.