Chương 20:
Tam Thiên Phong Tuyết
12/06/2023
Lan Tuyết Hoài nói: “Ông ta còn có việc giấu chúng ta.”
Nhàn Đăng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói đúng, chắc chắn Hà viên ngoại vẫn chưa nói hết. Nhưng không sao, ta có cách.”
Hắn nói xong, xoay người đi vào phòng, lấy ra thứ tối hôm qua Lan Tuyết Hoài chặt đứt - bàn tay cụt của Hà Đại.
Sau khi Hà lão gia nhìn thấy bàn tay này, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta bỗng đứng bật dậy, kêu thảm thiết: “Con trai của ta!”
Nhàn Đăng vươn tay ra, làm tư thế tạm dừng: “Hà viên ngoại, không cần khóc vội. Con trai của ông vẫn chưa chết, chỉ bị đứt một bàn tay. Nhưng nếu ông còn điều gì giấu giếm, con trai của ông không chỉ bị đứt một bàn tay thôi đâu.”
Mặtcủa Hà viên ngoại xám xịt như đất, nhìn Nhàn Đăng.
Nhàn Đăng nói: “Bây giờ Hà đại thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn biến thành quái vật. Bây giờ Hà viên ngoại không chịu nói cũng không sao, nhưng đợi đến ngày mai, ta không thể đảm bảo Hà đại thiếu gia có còn là người hay không.”
Mỗi một câu hắn nói ra, khuôn mặt của Hà Viên Ngoại càng khó coi hơn.
Nhàn Đăng nói với Lan Tuyết Hoài: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa đến cửa, Hà viên ngoại đã đuổi theo: “Tiên quân! Tiên quân xin dừng bước! Không giấu ngài, thật sự ta cùng đường rồi!”
Nhàn Đăng cười nói: “Đâu có đâu có, không phải ta đến cho ông đường đi đây sao.”
Hà viên ngoại rối rắm một lát, cuối cùng cũng nói hết tiền căn hậu quả cho Nhàn Đăng.
Hà Đại vừa nhậm chức và đốt ba ngọn lửa khá tốt. Đáng tiếc, hắn làm quan làm đến hồ đồ, cũng hồ đồ phán một vụ án, vụ án đó là vụ án của quả phụ ở ngoại ô Tầm Dương thành.
Quả phụ họ Vương, lúc người chồng đi ra ngoài săn thú đã bị tấn công bất ngờ, chết oan chết uổng, để lại một chú em chăm sóc cho Vương quả phụ. Vương quả phụ xinh đẹp, chú em ngày đêm làm bạn, cũng sinh ra suy nghĩ ác độc, cưỡng ép chị dâu của mình. Không lâu sau đó, Vương quả phụ có thai, dưới sự giúp đỡ của hàng xóm Chu thị, nàng đã đi tới Tầm Dương thành để báo quan, đúng lúc gặp phải Hà Đại đang trấn giữ nha môn của Tầm Dương thành.
Chú em sợ việc này bị bại lộ sẽ liên lụy đến mình nên đã lén đút lót cho Hà Đại chút bạc. Hà Đại nhận tiền của người ta, lúc phá án không phân biệt đúng sai mà phán bừa, cấu kết với chú em vu oan Vương quả phụ, cáo buộc Vương quả phụ không tuân thủ nữ tắc, dang díu với Chu thị đến mang thai, quyến rũ chú em không được còn muốn vu oan cho chú em.
Hà Đại nói ba câu đã kết án, sau khi chém đầu Chu thị rồi nhốt Vương quả phụ vào tù. Vương quả phụ vô cùng đau buồn, nàng đã dùng đai lưng thắt cổ tự tử trong đại lao. Trước khi chết, nàng bôi máu đầy mình, chết rất kinh khủng. Sau đó, Hà Đại bắt đầu gặp ác mộng cả đêm, bên ngoài phòng hắn lúc nào cũng có tiếng khóc của phụ nữ và tiếng bước chân, hắn sợ đến mức không ngủ được, tinh thần cũng ngày càng kém.
Nhàn Đăng xen vào nói: “Quả phụ này đã cố ý hóa thành ác quỷ. Nữ nhân tự treo cổ, sợ nhất là chứa oán khí, đó cũng là lí do vì sao người ta thường nói người chết nhấ định phải tắt thở, nếu không phun ra oán khí ở trong cổ họng ra được, rất dễ thành quỷ. Mặc áo đỏ chết, sát khí nhiều nhất, Vương quả phụ không mặc áo đỏ nhưng lại bôi máu toàn thân, có thể thấy được oán khí của nàng lớn đến mức nào, sau khi chết tất nhiên là lập tức hóa thành ác quỷ. Hơn nữa trong bụng nàng còn có thai nhi, thai nhi chưa sinh ra đã chết non, có oán khí không ít hơn Vương quả phụ. Hai người kết hợp, Vương quả phụ chắc chắn là một lệ quỷ vô cùng hung ác. Không biết Hà đại thiếu gia đã làm thế nào để thoát được một kiếp.
Lan Tuyết Hoài nghiêng đầu hỏi: “Sao ngươi lại biết rõ mấy chuyện tà ma ngoại đạo này?”
Nhàn Đăng: “...”
Việc này, hắn cũng không biết giải thích thế nào, chỉ là sau khi nghe Hà viên ngoại nói như vậy, trong đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin về chuyện này.
Hà viên ngoại nghe Nhàn Đăng nói một hồi, hiển nhiên đã phục hắn sát đất, tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhàn Đăng lại hỏi ông ta: “Hà đại thiếu gia bắt đầu phát điên từ khi nào?”
Di nương của Hà viên ngoại xen vào: “Đại thiếu gia bắt đầu không ổn từ mùng hai tháng hai.”
Nhàn Đăng nhìn thoáng qua di nương, phát hiện nàng ta quyến rũ động lòng người, vô cùng xinh đẹp. Hà lão gia đã đến tuổi gần đất xa trời, bệnh tật quấn thân, nói một câu phải ho khan nửa ngày, nàng phối với Hà lão gia đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Hà viên ngoại, cho ta xin một mảnh giấy và một cây bút. Giấy phải là giấy trắng, bút phải là bút có mực.”
Hà viên ngoại không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị giấy bút cho Nhàn Đăng.
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Ngươi muốn làm gì vậy?”
Nhàn Đăng cầm bút mực, nói: “Vẽ bùa.”
Hà viên ngoại: “Vẽ bùa? Không phải bùa thường được vẽ bằng giấy vàng và chu sa sao?”
Nhàn Đăng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói đúng, chắc chắn Hà viên ngoại vẫn chưa nói hết. Nhưng không sao, ta có cách.”
Hắn nói xong, xoay người đi vào phòng, lấy ra thứ tối hôm qua Lan Tuyết Hoài chặt đứt - bàn tay cụt của Hà Đại.
Sau khi Hà lão gia nhìn thấy bàn tay này, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta bỗng đứng bật dậy, kêu thảm thiết: “Con trai của ta!”
Nhàn Đăng vươn tay ra, làm tư thế tạm dừng: “Hà viên ngoại, không cần khóc vội. Con trai của ông vẫn chưa chết, chỉ bị đứt một bàn tay. Nhưng nếu ông còn điều gì giấu giếm, con trai của ông không chỉ bị đứt một bàn tay thôi đâu.”
Mặtcủa Hà viên ngoại xám xịt như đất, nhìn Nhàn Đăng.
Nhàn Đăng nói: “Bây giờ Hà đại thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn biến thành quái vật. Bây giờ Hà viên ngoại không chịu nói cũng không sao, nhưng đợi đến ngày mai, ta không thể đảm bảo Hà đại thiếu gia có còn là người hay không.”
Mỗi một câu hắn nói ra, khuôn mặt của Hà Viên Ngoại càng khó coi hơn.
Nhàn Đăng nói với Lan Tuyết Hoài: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa đến cửa, Hà viên ngoại đã đuổi theo: “Tiên quân! Tiên quân xin dừng bước! Không giấu ngài, thật sự ta cùng đường rồi!”
Nhàn Đăng cười nói: “Đâu có đâu có, không phải ta đến cho ông đường đi đây sao.”
Hà viên ngoại rối rắm một lát, cuối cùng cũng nói hết tiền căn hậu quả cho Nhàn Đăng.
Hà Đại vừa nhậm chức và đốt ba ngọn lửa khá tốt. Đáng tiếc, hắn làm quan làm đến hồ đồ, cũng hồ đồ phán một vụ án, vụ án đó là vụ án của quả phụ ở ngoại ô Tầm Dương thành.
Quả phụ họ Vương, lúc người chồng đi ra ngoài săn thú đã bị tấn công bất ngờ, chết oan chết uổng, để lại một chú em chăm sóc cho Vương quả phụ. Vương quả phụ xinh đẹp, chú em ngày đêm làm bạn, cũng sinh ra suy nghĩ ác độc, cưỡng ép chị dâu của mình. Không lâu sau đó, Vương quả phụ có thai, dưới sự giúp đỡ của hàng xóm Chu thị, nàng đã đi tới Tầm Dương thành để báo quan, đúng lúc gặp phải Hà Đại đang trấn giữ nha môn của Tầm Dương thành.
Chú em sợ việc này bị bại lộ sẽ liên lụy đến mình nên đã lén đút lót cho Hà Đại chút bạc. Hà Đại nhận tiền của người ta, lúc phá án không phân biệt đúng sai mà phán bừa, cấu kết với chú em vu oan Vương quả phụ, cáo buộc Vương quả phụ không tuân thủ nữ tắc, dang díu với Chu thị đến mang thai, quyến rũ chú em không được còn muốn vu oan cho chú em.
Hà Đại nói ba câu đã kết án, sau khi chém đầu Chu thị rồi nhốt Vương quả phụ vào tù. Vương quả phụ vô cùng đau buồn, nàng đã dùng đai lưng thắt cổ tự tử trong đại lao. Trước khi chết, nàng bôi máu đầy mình, chết rất kinh khủng. Sau đó, Hà Đại bắt đầu gặp ác mộng cả đêm, bên ngoài phòng hắn lúc nào cũng có tiếng khóc của phụ nữ và tiếng bước chân, hắn sợ đến mức không ngủ được, tinh thần cũng ngày càng kém.
Nhàn Đăng xen vào nói: “Quả phụ này đã cố ý hóa thành ác quỷ. Nữ nhân tự treo cổ, sợ nhất là chứa oán khí, đó cũng là lí do vì sao người ta thường nói người chết nhấ định phải tắt thở, nếu không phun ra oán khí ở trong cổ họng ra được, rất dễ thành quỷ. Mặc áo đỏ chết, sát khí nhiều nhất, Vương quả phụ không mặc áo đỏ nhưng lại bôi máu toàn thân, có thể thấy được oán khí của nàng lớn đến mức nào, sau khi chết tất nhiên là lập tức hóa thành ác quỷ. Hơn nữa trong bụng nàng còn có thai nhi, thai nhi chưa sinh ra đã chết non, có oán khí không ít hơn Vương quả phụ. Hai người kết hợp, Vương quả phụ chắc chắn là một lệ quỷ vô cùng hung ác. Không biết Hà đại thiếu gia đã làm thế nào để thoát được một kiếp.
Lan Tuyết Hoài nghiêng đầu hỏi: “Sao ngươi lại biết rõ mấy chuyện tà ma ngoại đạo này?”
Nhàn Đăng: “...”
Việc này, hắn cũng không biết giải thích thế nào, chỉ là sau khi nghe Hà viên ngoại nói như vậy, trong đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin về chuyện này.
Hà viên ngoại nghe Nhàn Đăng nói một hồi, hiển nhiên đã phục hắn sát đất, tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhàn Đăng lại hỏi ông ta: “Hà đại thiếu gia bắt đầu phát điên từ khi nào?”
Di nương của Hà viên ngoại xen vào: “Đại thiếu gia bắt đầu không ổn từ mùng hai tháng hai.”
Nhàn Đăng nhìn thoáng qua di nương, phát hiện nàng ta quyến rũ động lòng người, vô cùng xinh đẹp. Hà lão gia đã đến tuổi gần đất xa trời, bệnh tật quấn thân, nói một câu phải ho khan nửa ngày, nàng phối với Hà lão gia đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Hà viên ngoại, cho ta xin một mảnh giấy và một cây bút. Giấy phải là giấy trắng, bút phải là bút có mực.”
Hà viên ngoại không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị giấy bút cho Nhàn Đăng.
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Ngươi muốn làm gì vậy?”
Nhàn Đăng cầm bút mực, nói: “Vẽ bùa.”
Hà viên ngoại: “Vẽ bùa? Không phải bùa thường được vẽ bằng giấy vàng và chu sa sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.