Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 21:
Phù Tang Tri Ngã
24/05/2024
Lúc hắn ôm lấy nàng, thanh trường kiếm trong tay vẫn chưa hạ xuống.
Thân kiếm cứng rắn lạnh lẽo ép vào sống lưng Ô Tố, nàng kinh hoảng run lên nhè nhẹ.
Bùi Cửu Chi thì thầm vào tai nàng: "Ta tưởng là nàng cũng đã chết rồi."
Hắn tưởng Ô Tố run rẩy là vì sợ hãi trước con ác yêu vừa mới chết.
Vì vậy hắn ôm nàng chặt hơn một chút, khiến Ô Tố không thể không kiễng chân lên, đặt cằm lên trên vai hắn.
"Nàng rất sợ sao?" Bùi Cửu Chi hỏi: "Yêu quái kia đã chết."
Khi hắn nhắc đến từ 'chết', thanh kiếm trong tay dường như cũng đồng tình với suy nghĩ của hắn, khẽ rung động.
Ô Tố nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng trong câu nói của Bùi Cửu Chi.
Khi hắn còn chưa giết được ác yêu, phải kìm nén không bộc lộ dù chỉ một chút cảm xúc, đến bây giờ hắn mới thể hiện sự quan tâm với nàng.
Còn về câu hỏi của hắn ...
Sợ? Tất nhiên là nàng sợ, hắn làm nàng sợ.
Thế là Ô Tố gật đầu: "Tiểu điện hạ, ta rất sợ."
"Được, ta đưa nàng về." Bùi Cửu Chi thu kiếm, lần nữa cúi xuống ôm ngang người nàng lên.
Thân thể Ô Tố rất nhẹ, mơ hồ và mềm mại như chính bản thể của nàng.
Nàng quấn mình trong áo choàng của Bùi Cửu Chi, chợt phát hiện có rất nhiều ánh mắt đổ dồn lại đây.
Có nghi hoặc, ngạc nhiên, dò xét và ghen tị.
Dù sao thì hiện tại nàng cũng đang được vị Cửu điện hạ tôn quý này ôm lấy.
Ô Tố vốn không quen với sự chú ý của đám đông thế này, hàng mi dài của nàng hơi cụp xuống, cúi đầu thật thấp né tránh những ánh mắt đó.
Mãi đến khi hai người ra khỏi dịch quán, Đại Công chúa và Thái tử điện hạ mới chậm rãi đi tới.
Hai người một trước một sau bước xuống cỗ kiệu xa hoa lệ, nhìn thấy Bùi Cửu Chi, cả hai đều lộ vẻ chấn kinh.
"Cửu Chi... Đây là?" Đại Công chúa mở lời trước, sau đó hỏi: “Yêu quái kia đâu?”
"Yêu quái đã bị ta giết chết." Bùi Cửu Chi bình tĩnh trả lời.
"Vậy cô nương này là..." Đại Công chúa tiếp tục hỏi.
Bùi Cửu Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là, Hằng Vương phi tương lai đi?"
Mặc dù mọi người đều gọi hắn là Cửu điện hạ, nhưng Bùi Cửu Chi còn có một phong hào, độc một chữ "Hằng".
Ngay lập tức, những nhân vật từng trải qua sóng to gió lớn là Đại Công chúa và Thái tử đều bị chấn động đến mức tưởng như không thở được.
"Cái này... " Đại Công chúa dùng sức ấn vào mi tâm, nàng ấy suýt nữa ngất xỉu, nhất thời không thể tin lời Bùi Cửu Chi nói là sự thật.
Thái tử điện hạ nghiêng đầu, ho khan vài tiếng, liên tục gọi tùy tùng.
“Mau lên, mau mang Tinh Thần hương của cô tới đây, ta sợ là không thể tỉnh.”
Bùi Cửu Chi mặc kệ những lời mình thốt ra nghe như sấm sét giữa trời quang.
Hắn ôm Ô Tố vào lòng, chuẩn bị đến y quán gần nhất nghỉ ngơi, thuận tiện kiểm tra vết thương.
Ô Tố vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe cuộc trò chuyện của ba người.
Nàng hỏi Bùi Cửu Chi: "Hằng Vương phi là ai?"
Bùi Cửu Chi ôm nàng, bình tĩnh nói: "Là nàng."
Sau xảy ra chuyện như vậy, hắn không thể không chịu trách nhiệm, ngay khi bắt đầu tìm kiếm Ô Tố, hắn đã có suy nghĩ này.
Hắn nghĩ, may mà tính tình của Ô Tố tốt, cũng không làm hắn muốn xa cách.
Bùi Cửu Chi ngẫm nghĩ, Ô Tố đã đọc tờ giấy hắn đưa mà không chạy, cũng coi như là đồng ý hắn, thế nên đã đưa ra quyết định này.
Ô Tố nghe hắn nói, lại lần nữa sững sờ: "Tiểu điện hạ, tên ta không phải như thế."
Bùi Cửu Chi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, màu mắt hắn hơi nhạt, trong suốt băng giá như lưu ly.
Hắn đáp: "Đây không phải một cái tên."
Ô Tố nghiền ngẫm từng chữ, tìm đúng chỗ ngắt câu, tiếp tục hỏi: “Hằng Vương là ai?”
"Là ta." Bùi Cửu Chi kiên nhẫn trả lời.
Phần lớn tri thức của Ô Tố về nhân loại đều đến từ Trần Vu, đương nhiên, trong nhận thức của Trần Vu không hề có thứ gọi là danh hào của thê tử quý tộc.
Nàng suy nghĩ một chút, hỏi câu hỏi cuối cùng: "Phi là..."
"Thê tử." Bùi Cửu Chi ung dung nói.
Ô Tố nhanh chóng ghép từng từ lại, Hằng Vương phi chính là... Thê tử của tiểu điện hạ.
Hắn đang nói gì vậy!
Ô Tố tóm lấy cánh tay của Bùi Cửu Chi, nhưng Bùi Cửu Chi đã bước vào y quán, nói với Hứa Lăng đang đứng một bên hầu.
"Mời đại phu tới xem vết thương của nàng ấy." Bùi Cửu Chi liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay hắn của Ô Tố.
“Lấy thêm một bộ xiêm y nữ tử sạch sẽ lại đây, màu trắng.”
Hứa Lăng nhận mệnh lui ra.
Ô Tố còn muốn tiếp tục nói đến đề tài vừa rồi, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một đám đông bận rộn trong y quán.
… Có người tất bật cứu chữa những người bị ác yêu đả thương trong dịch quán lúc trước.
Nàng nhìn về hướng đó, Bùi Cửu Chi tưởng nàng quan tâm đến bạn của mình nên cũng dừng bước chân, để nàng có thời gian nhìn kỹ.
Khi nãy đại phu Thu Tự vì kinh hãi cùng thương tâm quá độ mà gần như không thể tự đứng dậy đi về được.
Lúc này nàng ấy đang cầm trên tay một tách trà an thần, nhấp một ngụm nhỏ, tranh thủ thời gian xem xét thương thế cho Vệ Lệ.
Vài vị học việc của y quán kinh hãi bưng lên một khay toàn những ngón tay bị đứt, đó là những ngón tay đã bị ác yêu chặt của Vệ Lệ .
Bọn họ lắp bắp hỏi: "Thu đại phu, còn có thể... Nối lại được không?"
Trên giường bệnh, Vệ Lệ đã tỉnh lại, nàng ta vẫn chưa thể mở mắt vì tay quá đau, chỉ biết thở hổn hển, cố gắng cử động.
Khi nàng ta cử động, phần ngón tay vốn được bọc thuốc bột cũng ứa máu ra.
Thu Tự đặt tách trà an thần trong tay xuống, lấy châm bạc ra, chuẩn xác đâm vào huyệt vị trên người Vệ Lệ.
Vết thương của Vệ Lệ lập tức được cầm máu, rồi giọng nói nhàn nhàn của Thu Tự vang lên: “Để lâu quá, không nối được.”
Nghe được lời này, đôi mắt của Vệ Lệ đột nhiên trừng to, nàng ta cố vùng dậy buộc tội Thu Tự, chợt nhìn thấy Ô Tố cũng đứng ở một bên trong y quán.
Người kia đang được ôm trong vòng tay của một nam tử mà nàng ta không biết mặt, đang lặng lẽ nhìn nàng ta.
Lập tức, Vệ Lệ nhớ ra điều gì đó.
So với con ác yêu đã chặt đứt ngón tay của nàng ta, nàng ta còn thấy Ô Tố đáng sợ hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc ả ra tay cầm tù ác yêu, những luồng khí đen trắng tuôn ra phía dưới ả giống như những vòng xoáy luẩn quẩn, chúng như có thể hút hết linh hồn con người.
Ả ta mới là con quỷ thực sự, con ác yêu xảo quyệt ẩn nấp giữa thế giới loài người!
Vệ Lệ ngồi dậy được nửa chừng, miễn cưỡng giơ tay lên, duỗi về phía Ô Tố, há miệng muốn nói điều gì đó.
Thu Tự nhìn theo ánh mắt của nàng ta, thấy một nam tử lạ mặt đang ôm Ô Tố.
Vừa nhìn là lại khiếp sợ, nhưng nàng ấy lập tức quay đi trước cả khi kịp hoàn hồn.
Ngón tay của nàng ấy cầm một cây châm bạc, cây châm ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, đâm vào huyệt vị nào đó sau gáy Vệ Lệ.
Động tác của Thu Tự cực kỳ nhanh, không ai nhìn ra được gì, người ở bên cạnh đó chỉ nghĩ rằng nàng ấy đang đỡ lấy Vệ Lệ.
Trong chốc lát, giọng nói như tiếng chim hót của Vệ Lệ biến mất, nàng ta há to miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
"Làm sao lại không nói chuyện được nữa vậy?" Thu Tự liếc nhìn Ô Tố, lại ấn Vệ Lệ lại, chậm rãi hỏi.
"Có phải là lúc chúng ta bị ác yêu giam cầm, ngươi đã hét quá lớn, làm mất giọng không?"
"Nhưng mà, cũng may là ngươi hét lớn như vậy, làm ác yêu hành động chậm đi, để lúc Ô Tố cô nương sắp lao lên thì chúng ta cũng vừa vặn chờ được thủ vệ Vân Đô đến giúp."
Để giúp Ô Tố che giấu thân phận, Thu Tự đã cố tình che giấu chuyện nàng một mình cầm chân ác yêu.
Ô Tố nhìn hiểu hành động của Vệ Lệ, nàng chớp chớp mắt.
Nàng nghĩ trong khoảng thời gian này, thân phận của mình sẽ không bị lộ.
Trong khi Ô Tố đang nhìn họ, Bùi Cửu Chi cúi đầu nhìn nàng.
“Bọn họ không gặp chuyện gì lớn đâu, nàng thấy yên tâm chưa?” Bùi Cửu Chi chỉ nghĩ nàng đang quan tâm đến bạn.
"Tiểu điện hạ, chúng ta đi thôi." Tảng đá lớn trong lòng Ô Tố rơi xuống, khi nói chuyện với Bùi Cửu Chi cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
Bước vào trong y quán, Ô Tố ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
Bùi Cửu Chi thả nàng xuống, vốn định để nàng sửa sang lại y phục một chút.
Nhưng ngay khi hắn dợm cởi chiếc áo bào trắng quấn quanh người Ô Tố ra nhìn xuống thì hắn lập tức đỏ mặt quấn áo lại.
Ô Tố đã bị con ác yêu công kích rất nhiều lần, bản thể của nàng không gặp nguy hiểm gì, nhưng quả thực y phục đã bị xé rách đến thảm hại.
"Tiểu điện hạ, lát nữa ta sẽ thay y phục." Ô Tố nhẹ nhàng nói: "Ta không bị thương gì cả."
“Ác yêu đó vừa bắt ta không lâu thì ngài đến rồi.” Ô Tố nói.
"Những thủ vệ ở Vân Đô rất tốt, vị cô nương mặc y phục đỏ đó đã giữ chân nó rất lâu."
"Ừm." Bùi Cửu Chi nhìn xuống, thấy được vết thương trên vai nàng.
… Đó là vết trầy xước khi nàng bị yêu quái ném xuống đất.
Hắn lấy thanh trường kiếm sau lưng ra đặt lên bàn, lại lấy thuốc mỡ, kéo chiếc áo bào trắng trên vai Ô Tố xuống một chút.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta bôi thuốc ở chỗ này cho nàng trước.”
"Cảm ơn tiểu điện hạ." Ô Tố nhìn thanh trường kiếm sáng bóng hắn đặt trên bàn, nhớ lại sự việc đêm đó.
Hẳn là vậy, hẳn chính là hắn rồi.
Nhưng vừa rồi hắn nói sảng gì vậy?
Cái gì mà thê tử chứ?
Ô Tố suy nghĩ về ý nghĩa của "thê tử" với nhân loại, nhưng không thể tìm được mô tả nào đủ cụ thể.
Nàng đang định hỏi thì ngón tay lạnh ngắt của Bùi Cửu Chi đã đặt lên đầu vai.
Hắn cúi xuống, dựa thật gần vào nàng, hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào bên cổ nàng, phía dưới tai nàng.
Khi Bùi Cửu Chi cúi đầu xuống, dường như tuyết lở đang rơi ra trên đỉnh núi băng vạn năm không tan.
Hắn nhìn vành tai hơi đỏ của Ô Tố, nghe như lơ đãng hỏi: "Nàng đã đọc mảnh giấy ta gửi cho nàng chưa?"
"Đọc rồi." Vai Ô Tố hơi rụt lại khi ngón tay hắn chạm vào vết thương.
"Không chạy trốn sao?" Hắn hỏi.
Hắn biết Ô Tố thực sự có thể lẩn trốn.
"Không chạy." Ô Tố còn chưa hiểu nội dung mảnh giấy, nàng cần gì phải chạy?
Đương nhiên, sau khi biết được Bùi Cửu Chi chính là khách quý đêm hôm đó thì nàng đã muốn chạy trốn.
Nhưng chẳng phải là bây giờ không thể chạy được sao?
"Ừm." Khóe môi Bùi Cửu Chi nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của hắn đông cứng.
Một tay Ô Tố lấy ra chiếc túi gấm trong ngực, dùng giọng điệu đầy hiếu kỳ chờ mong nói mấy lời với hắn:
"Tiểu điện hạ, ta không biết nhiều chữ lắm, không hiểu nội dung trên mảnh giấy này."
"Ta ngại nhờ người khác đọc cho... "
Bùi Cửu Chi: Ta cảm ơn nàng đã không để người khác đọc.
"Vậy nên... Tiểu điện hạ có thể đọc cho ta nghe được không?" Ô Tố nhìn vào đôi mắt trông như thờ ơ của hắn, nghiêm túc hỏi.
Thân kiếm cứng rắn lạnh lẽo ép vào sống lưng Ô Tố, nàng kinh hoảng run lên nhè nhẹ.
Bùi Cửu Chi thì thầm vào tai nàng: "Ta tưởng là nàng cũng đã chết rồi."
Hắn tưởng Ô Tố run rẩy là vì sợ hãi trước con ác yêu vừa mới chết.
Vì vậy hắn ôm nàng chặt hơn một chút, khiến Ô Tố không thể không kiễng chân lên, đặt cằm lên trên vai hắn.
"Nàng rất sợ sao?" Bùi Cửu Chi hỏi: "Yêu quái kia đã chết."
Khi hắn nhắc đến từ 'chết', thanh kiếm trong tay dường như cũng đồng tình với suy nghĩ của hắn, khẽ rung động.
Ô Tố nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng trong câu nói của Bùi Cửu Chi.
Khi hắn còn chưa giết được ác yêu, phải kìm nén không bộc lộ dù chỉ một chút cảm xúc, đến bây giờ hắn mới thể hiện sự quan tâm với nàng.
Còn về câu hỏi của hắn ...
Sợ? Tất nhiên là nàng sợ, hắn làm nàng sợ.
Thế là Ô Tố gật đầu: "Tiểu điện hạ, ta rất sợ."
"Được, ta đưa nàng về." Bùi Cửu Chi thu kiếm, lần nữa cúi xuống ôm ngang người nàng lên.
Thân thể Ô Tố rất nhẹ, mơ hồ và mềm mại như chính bản thể của nàng.
Nàng quấn mình trong áo choàng của Bùi Cửu Chi, chợt phát hiện có rất nhiều ánh mắt đổ dồn lại đây.
Có nghi hoặc, ngạc nhiên, dò xét và ghen tị.
Dù sao thì hiện tại nàng cũng đang được vị Cửu điện hạ tôn quý này ôm lấy.
Ô Tố vốn không quen với sự chú ý của đám đông thế này, hàng mi dài của nàng hơi cụp xuống, cúi đầu thật thấp né tránh những ánh mắt đó.
Mãi đến khi hai người ra khỏi dịch quán, Đại Công chúa và Thái tử điện hạ mới chậm rãi đi tới.
Hai người một trước một sau bước xuống cỗ kiệu xa hoa lệ, nhìn thấy Bùi Cửu Chi, cả hai đều lộ vẻ chấn kinh.
"Cửu Chi... Đây là?" Đại Công chúa mở lời trước, sau đó hỏi: “Yêu quái kia đâu?”
"Yêu quái đã bị ta giết chết." Bùi Cửu Chi bình tĩnh trả lời.
"Vậy cô nương này là..." Đại Công chúa tiếp tục hỏi.
Bùi Cửu Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là, Hằng Vương phi tương lai đi?"
Mặc dù mọi người đều gọi hắn là Cửu điện hạ, nhưng Bùi Cửu Chi còn có một phong hào, độc một chữ "Hằng".
Ngay lập tức, những nhân vật từng trải qua sóng to gió lớn là Đại Công chúa và Thái tử đều bị chấn động đến mức tưởng như không thở được.
"Cái này... " Đại Công chúa dùng sức ấn vào mi tâm, nàng ấy suýt nữa ngất xỉu, nhất thời không thể tin lời Bùi Cửu Chi nói là sự thật.
Thái tử điện hạ nghiêng đầu, ho khan vài tiếng, liên tục gọi tùy tùng.
“Mau lên, mau mang Tinh Thần hương của cô tới đây, ta sợ là không thể tỉnh.”
Bùi Cửu Chi mặc kệ những lời mình thốt ra nghe như sấm sét giữa trời quang.
Hắn ôm Ô Tố vào lòng, chuẩn bị đến y quán gần nhất nghỉ ngơi, thuận tiện kiểm tra vết thương.
Ô Tố vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe cuộc trò chuyện của ba người.
Nàng hỏi Bùi Cửu Chi: "Hằng Vương phi là ai?"
Bùi Cửu Chi ôm nàng, bình tĩnh nói: "Là nàng."
Sau xảy ra chuyện như vậy, hắn không thể không chịu trách nhiệm, ngay khi bắt đầu tìm kiếm Ô Tố, hắn đã có suy nghĩ này.
Hắn nghĩ, may mà tính tình của Ô Tố tốt, cũng không làm hắn muốn xa cách.
Bùi Cửu Chi ngẫm nghĩ, Ô Tố đã đọc tờ giấy hắn đưa mà không chạy, cũng coi như là đồng ý hắn, thế nên đã đưa ra quyết định này.
Ô Tố nghe hắn nói, lại lần nữa sững sờ: "Tiểu điện hạ, tên ta không phải như thế."
Bùi Cửu Chi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, màu mắt hắn hơi nhạt, trong suốt băng giá như lưu ly.
Hắn đáp: "Đây không phải một cái tên."
Ô Tố nghiền ngẫm từng chữ, tìm đúng chỗ ngắt câu, tiếp tục hỏi: “Hằng Vương là ai?”
"Là ta." Bùi Cửu Chi kiên nhẫn trả lời.
Phần lớn tri thức của Ô Tố về nhân loại đều đến từ Trần Vu, đương nhiên, trong nhận thức của Trần Vu không hề có thứ gọi là danh hào của thê tử quý tộc.
Nàng suy nghĩ một chút, hỏi câu hỏi cuối cùng: "Phi là..."
"Thê tử." Bùi Cửu Chi ung dung nói.
Ô Tố nhanh chóng ghép từng từ lại, Hằng Vương phi chính là... Thê tử của tiểu điện hạ.
Hắn đang nói gì vậy!
Ô Tố tóm lấy cánh tay của Bùi Cửu Chi, nhưng Bùi Cửu Chi đã bước vào y quán, nói với Hứa Lăng đang đứng một bên hầu.
"Mời đại phu tới xem vết thương của nàng ấy." Bùi Cửu Chi liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay hắn của Ô Tố.
“Lấy thêm một bộ xiêm y nữ tử sạch sẽ lại đây, màu trắng.”
Hứa Lăng nhận mệnh lui ra.
Ô Tố còn muốn tiếp tục nói đến đề tài vừa rồi, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một đám đông bận rộn trong y quán.
… Có người tất bật cứu chữa những người bị ác yêu đả thương trong dịch quán lúc trước.
Nàng nhìn về hướng đó, Bùi Cửu Chi tưởng nàng quan tâm đến bạn của mình nên cũng dừng bước chân, để nàng có thời gian nhìn kỹ.
Khi nãy đại phu Thu Tự vì kinh hãi cùng thương tâm quá độ mà gần như không thể tự đứng dậy đi về được.
Lúc này nàng ấy đang cầm trên tay một tách trà an thần, nhấp một ngụm nhỏ, tranh thủ thời gian xem xét thương thế cho Vệ Lệ.
Vài vị học việc của y quán kinh hãi bưng lên một khay toàn những ngón tay bị đứt, đó là những ngón tay đã bị ác yêu chặt của Vệ Lệ .
Bọn họ lắp bắp hỏi: "Thu đại phu, còn có thể... Nối lại được không?"
Trên giường bệnh, Vệ Lệ đã tỉnh lại, nàng ta vẫn chưa thể mở mắt vì tay quá đau, chỉ biết thở hổn hển, cố gắng cử động.
Khi nàng ta cử động, phần ngón tay vốn được bọc thuốc bột cũng ứa máu ra.
Thu Tự đặt tách trà an thần trong tay xuống, lấy châm bạc ra, chuẩn xác đâm vào huyệt vị trên người Vệ Lệ.
Vết thương của Vệ Lệ lập tức được cầm máu, rồi giọng nói nhàn nhàn của Thu Tự vang lên: “Để lâu quá, không nối được.”
Nghe được lời này, đôi mắt của Vệ Lệ đột nhiên trừng to, nàng ta cố vùng dậy buộc tội Thu Tự, chợt nhìn thấy Ô Tố cũng đứng ở một bên trong y quán.
Người kia đang được ôm trong vòng tay của một nam tử mà nàng ta không biết mặt, đang lặng lẽ nhìn nàng ta.
Lập tức, Vệ Lệ nhớ ra điều gì đó.
So với con ác yêu đã chặt đứt ngón tay của nàng ta, nàng ta còn thấy Ô Tố đáng sợ hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc ả ra tay cầm tù ác yêu, những luồng khí đen trắng tuôn ra phía dưới ả giống như những vòng xoáy luẩn quẩn, chúng như có thể hút hết linh hồn con người.
Ả ta mới là con quỷ thực sự, con ác yêu xảo quyệt ẩn nấp giữa thế giới loài người!
Vệ Lệ ngồi dậy được nửa chừng, miễn cưỡng giơ tay lên, duỗi về phía Ô Tố, há miệng muốn nói điều gì đó.
Thu Tự nhìn theo ánh mắt của nàng ta, thấy một nam tử lạ mặt đang ôm Ô Tố.
Vừa nhìn là lại khiếp sợ, nhưng nàng ấy lập tức quay đi trước cả khi kịp hoàn hồn.
Ngón tay của nàng ấy cầm một cây châm bạc, cây châm ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, đâm vào huyệt vị nào đó sau gáy Vệ Lệ.
Động tác của Thu Tự cực kỳ nhanh, không ai nhìn ra được gì, người ở bên cạnh đó chỉ nghĩ rằng nàng ấy đang đỡ lấy Vệ Lệ.
Trong chốc lát, giọng nói như tiếng chim hót của Vệ Lệ biến mất, nàng ta há to miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
"Làm sao lại không nói chuyện được nữa vậy?" Thu Tự liếc nhìn Ô Tố, lại ấn Vệ Lệ lại, chậm rãi hỏi.
"Có phải là lúc chúng ta bị ác yêu giam cầm, ngươi đã hét quá lớn, làm mất giọng không?"
"Nhưng mà, cũng may là ngươi hét lớn như vậy, làm ác yêu hành động chậm đi, để lúc Ô Tố cô nương sắp lao lên thì chúng ta cũng vừa vặn chờ được thủ vệ Vân Đô đến giúp."
Để giúp Ô Tố che giấu thân phận, Thu Tự đã cố tình che giấu chuyện nàng một mình cầm chân ác yêu.
Ô Tố nhìn hiểu hành động của Vệ Lệ, nàng chớp chớp mắt.
Nàng nghĩ trong khoảng thời gian này, thân phận của mình sẽ không bị lộ.
Trong khi Ô Tố đang nhìn họ, Bùi Cửu Chi cúi đầu nhìn nàng.
“Bọn họ không gặp chuyện gì lớn đâu, nàng thấy yên tâm chưa?” Bùi Cửu Chi chỉ nghĩ nàng đang quan tâm đến bạn.
"Tiểu điện hạ, chúng ta đi thôi." Tảng đá lớn trong lòng Ô Tố rơi xuống, khi nói chuyện với Bùi Cửu Chi cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
Bước vào trong y quán, Ô Tố ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
Bùi Cửu Chi thả nàng xuống, vốn định để nàng sửa sang lại y phục một chút.
Nhưng ngay khi hắn dợm cởi chiếc áo bào trắng quấn quanh người Ô Tố ra nhìn xuống thì hắn lập tức đỏ mặt quấn áo lại.
Ô Tố đã bị con ác yêu công kích rất nhiều lần, bản thể của nàng không gặp nguy hiểm gì, nhưng quả thực y phục đã bị xé rách đến thảm hại.
"Tiểu điện hạ, lát nữa ta sẽ thay y phục." Ô Tố nhẹ nhàng nói: "Ta không bị thương gì cả."
“Ác yêu đó vừa bắt ta không lâu thì ngài đến rồi.” Ô Tố nói.
"Những thủ vệ ở Vân Đô rất tốt, vị cô nương mặc y phục đỏ đó đã giữ chân nó rất lâu."
"Ừm." Bùi Cửu Chi nhìn xuống, thấy được vết thương trên vai nàng.
… Đó là vết trầy xước khi nàng bị yêu quái ném xuống đất.
Hắn lấy thanh trường kiếm sau lưng ra đặt lên bàn, lại lấy thuốc mỡ, kéo chiếc áo bào trắng trên vai Ô Tố xuống một chút.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta bôi thuốc ở chỗ này cho nàng trước.”
"Cảm ơn tiểu điện hạ." Ô Tố nhìn thanh trường kiếm sáng bóng hắn đặt trên bàn, nhớ lại sự việc đêm đó.
Hẳn là vậy, hẳn chính là hắn rồi.
Nhưng vừa rồi hắn nói sảng gì vậy?
Cái gì mà thê tử chứ?
Ô Tố suy nghĩ về ý nghĩa của "thê tử" với nhân loại, nhưng không thể tìm được mô tả nào đủ cụ thể.
Nàng đang định hỏi thì ngón tay lạnh ngắt của Bùi Cửu Chi đã đặt lên đầu vai.
Hắn cúi xuống, dựa thật gần vào nàng, hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào bên cổ nàng, phía dưới tai nàng.
Khi Bùi Cửu Chi cúi đầu xuống, dường như tuyết lở đang rơi ra trên đỉnh núi băng vạn năm không tan.
Hắn nhìn vành tai hơi đỏ của Ô Tố, nghe như lơ đãng hỏi: "Nàng đã đọc mảnh giấy ta gửi cho nàng chưa?"
"Đọc rồi." Vai Ô Tố hơi rụt lại khi ngón tay hắn chạm vào vết thương.
"Không chạy trốn sao?" Hắn hỏi.
Hắn biết Ô Tố thực sự có thể lẩn trốn.
"Không chạy." Ô Tố còn chưa hiểu nội dung mảnh giấy, nàng cần gì phải chạy?
Đương nhiên, sau khi biết được Bùi Cửu Chi chính là khách quý đêm hôm đó thì nàng đã muốn chạy trốn.
Nhưng chẳng phải là bây giờ không thể chạy được sao?
"Ừm." Khóe môi Bùi Cửu Chi nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của hắn đông cứng.
Một tay Ô Tố lấy ra chiếc túi gấm trong ngực, dùng giọng điệu đầy hiếu kỳ chờ mong nói mấy lời với hắn:
"Tiểu điện hạ, ta không biết nhiều chữ lắm, không hiểu nội dung trên mảnh giấy này."
"Ta ngại nhờ người khác đọc cho... "
Bùi Cửu Chi: Ta cảm ơn nàng đã không để người khác đọc.
"Vậy nên... Tiểu điện hạ có thể đọc cho ta nghe được không?" Ô Tố nhìn vào đôi mắt trông như thờ ơ của hắn, nghiêm túc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.