Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 22:
Phù Tang Tri Ngã
24/05/2024
Ô Tố nắm chặt tờ giấy trong tay, nàng giữ món đồ này rất cẩn thận, đến nếp gấp mà Bùi Cửu Chi gấp vào cũng sắc nét rõ ràng.
Bùi Cửu Chi nhìn xuống, hắn thấy rất rõ dòng chữ càn rỡ hoang đường kia... Do chính tay hắn viết.
Đương nhiên, hắn quá xấu hổ để nói thẳng với Ô Tố nên đã viết nó ra.
Nhưng... Hắn lại không ngờ rằng Ô Tố không biết chữ.
Làm sao nàng lại có thể không biết chữ chứ? Rốt cuộc Vân triều có mở trường học ở khắp các làng xã không thế!
Ngón tay Bùi Cửu Chi vẫn ấn lên vết thương trên vai Ô Tố, nàng ngước mắt lên nhìn hắn rất nghiêm túc.
Nàng nhìn thấy gò má của Bùi Cửu Chi đang đỏ bừng, như thể tà dương rực rỡ trên ngọn núi tuyết, phản chiếu trên lớp tuyết những chấm sáng màu đỏ tươi.
Bùi Cửu Chi im lặng, Ô Tố cúi đầu, nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng không biết chữ, mà nhân loại có rất nhiều người coi thường những kẻ không biết chữ.
Ô Tố thu mảnh giấy về, cụp mắt xuống, nàng có chút thất vọng.
Ngay khi nàng chuẩn bị cất mảnh giấy đi thì Bùi Cửu Chi lại đứng lên.
Hắn lấy một chiếc khăn tay màu trắng lau đi những ngón tay dính đầy thuốc mỡ của mình rồi cầm lấy mảnh giấy từ tay Ô Tố.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, đầu ngón tay hắn mát lạnh, khi chạm vào ngón tay của Ô Tố, hắn dùng chính những ngón tay ấy móc nhẹ vào những ngón tay uốn cong của nàng.
“Nàng không hiểu hết cả câu này à?” Bùi Cửu Chi nghiêng người, ngồi bên cạnh Ô Tố.
Giọng nói của hắn rất trầm, có cảm giác âm u.
Ô Tố ngồi co chân trên giường.
Vạt áo bào trắng thuần như tiên mà nàng đang mặc rủ xuống giường, những hình thêu mặt trời mặt trăng chói lóa khoác lên hai bên người nàng.
Ai có thể ngờ được, bộ y phục thần thánh không tỳ vết như vậy lại bị quấn chặt trên người một tiểu yêu quái chứ.
Nàng gật đầu nói: "Tiểu điện hạ, có một số chữ ta không biết, cho nên ta đọc không hiểu."
Những ngón tay trắng nõn của Bùi Cửu Chi siết thật chặt lấy mảnh giấy, ánh mắt vừa chạm vào những dòng chữ do chính tay mình viết ra đã gấp rút rời đi.
Hắn làm theo ý Ô Tố, đọc lên cho nàng nghe.
"Ô Tố." Hắn đọc, chất giọng trầm thấp như băng tuyết tan ra thành suối chảy trong núi tuyết.
"Ta biết chữ này." Ô Tố vội vàng nói: “Đó là tên của ta.”
"Ở bên phải..." Giọng nói du dương của Bùi Cửu Chi đột nhiên đình trệ, như thể dòng suối êm đềm kia đã gặp phải vật cản.
Hồi lâu, hắn mới nói tiếp nửa câu: “Dưới ngực nàng.”
Càng về cuối câu giọng hắn càng nhỏ, trầm khàn đến mức gần như không thể nghe được.
Ô Tố lập tức nhấc chiếc áo bào đang quấn lên người mình, cúi đầu nhìn xuống, nàng không nhận thấy có gì khác thường.
Thế là nàng lại ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Bùi Cửu Chi.
Ô Tố phát hiện ra ráng chiều tụ hội lại trên ngọn núi tuyết này của Bùi Cửu Chi càng ngày càng nhiều.
Nước da của hắn vốn đã trắng trẻo như ngọc, không vương lấy một hạt bụi, lúc này sắc đỏ trên mặt càng ngày càng rõ.
Y phục của nàng còn chưa kịp chỉnh lại đàng hoàng, tầm nhìn của Bùi Cửu Chi lại rơi đúng vào nốt ruồi dưới lớp áo rách nát kia.
Hắn nhanh chóng kéo cổ áo Ô Tố lên, chặt đến mức nàng gần như không thở được.
Bùi Cửu Chi tiếp tục nói: "Có một nốt ruồi."
Đôi mắt của Ô Tố vốn đang uể oải rũ xuống, nghe Bùi Cửu Chi nói vậy, đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng đột nhiên mở to.
"Tiểu điện hạ! Ngài nhìn thấy rồi sao!" Nàng hơi hoảng hốt, kéo chặt hai vạt áo bào lại.
Bùi Cửu Chi hiểu ý nàng, quay đầu sang một bên, dứt khoác thừa nhận tất cả: “Không phải lúc nãy nhìn thấy.”
Ô Túc đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng, không biết rốt cuộc là tại sao.
Nàng cho là Bùi Cửu Chi đã đọc xong, thế là nói: "Tiểu điện hạ, ta... Ta hiểu ý nghĩa của mảnh giấy đó rồi."
Ô Tố lùi lại, nhưng Bùi Cửu Chi lại nhích người tới, hai tay đặt ở hai bên người Ô Tố, nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta còn chưa đọc xong.” Hắn nói, hơi thở phả vào mặt Ô Tố nóng như lửa đốt.
Đôi mắt Ô Tố hơi nheo lại, dưới làn hơi nóng bỏng, nàng cảm thấy đáy mắt ươn ướt, có lẽ là vì nàng quá căng thẳng cũng nên.
"Ta nói, đêm đó nếu nàng tỉnh dậy mà thấy đau, thì là do ta cắn đấy."
Bùi Cửu Chi cúi đầu, mái tóc đen như mực được buộc gọn gàng xõa ra hai vai, rơi cả xuống cần cổ Ô Tố.
Hắn cố tình hạ thấp giọng, nói khẽ vào tai nàng.
Ở câu nói cuối cùng này, Bùi Cửu Chi thậm chí còn đọc lên cả dòng đề tên: "... Tiểu điện hạ."
Những lời này mang theo ý tứ nóng bỏng ướt át truyền vào tai Ô Tố, khiến nàng bị thiêu đến suýt ngất đi.
Không hiểu sao thân thể Ô Tố bỗng mềm nhũn xuống, dựa vào người hắn.
Vô số suy nghĩ trôi qua trong đầu nàng, nhưng cuối cùng nàng lại vô thức đáp lại: "Hóa ra là ngài cắn à?"
Thảo nào hôm đó nàng vừa về phòng kiểm tra lại thì thấy dưới ngực phải có thêm một vết răng, đau thì không đau, nhưng quả thực có vết.
"Là ta." Bùi Cửu Chi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào vành tai ẩn sau mái tóc tán loạn của nàng.
Ô Tố như muốn đông cứng thành một pho tượng, thì ra chính là hắn!
Bảo sao nàng còn băn khoăn vì cớ gì một Hoàng tử điện hạ cao quý như hắn lại đích thân đến điều tra chuyện này, thì ra hắn chính là đương sự.
Ô Tố bị hơi thở nặng nề của hắn bức bách, cảm thấy hơi khó thở, đáy mắt ngân ngấn nước, nước mắt ứa ra.
Bùi Cửu Chi cong ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, hỏi: "Sao vậy, ta đáng sợ lắm ư?"
Ô Tố gật đầu, ngón tay của Bùi Cửu Chi cọ lên khóe mắt nàng cứng đờ, hơi lạnh dâng lên.
"Tiểu điện hạ, đêm đó ta không cố ý." Ô Tố nhẹ giọng giải thích.
“Hôm đó ta ngửi thấy một mùi thơm rất lạ, sau đó ta không kiềm chế được bản thân.”
“Nàng bị hạ dược, ta cũng vậy.” Bùi Cửu Chi trả lời.
Ô Tố cúi đầu che má, giọng nói rầu rĩ: "Ta không có ý xúc phạm ngài."
"Ừ..." Bùi Cửu Chi trả lời, hắn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ô Tố, lại thấy đáng yêu.
Hắn lừa nàng: “Đã xúc phạm ta thì đương nhiên nàng phải chịu trách nhiệm.”
“Vâng, tất cả mặc cho tiểu điện hạ xử lý.” Ô Tố rất tích cực thừa nhận sai lầm của mình.
Bùi Cửu Chi không ngờ Ô Tố lại tin thật.
Ngón tay hắn vén chút tóc mai qua tai Ô Tố, đột nhiên cúi xuống hôn lên khóe mắt nàng.
Khi đôi môi lạnh lẽo áp lên, cả người Ô Tố lại cứng ngắc.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, đây là chính tiểu điện hạ chủ động, cho nên không thể coi là nàng mạo phạm.
Đôi môi mỏng của Bùi Cửu Chi nhếch lên, khóe mắt liếc nhìn hàng mi dài chớp chớp liên tục của Ô Tố.
… Hắn chẳng qua chỉ làm một trong những chuyện hắn đã làm tối hôm đó thôi.
Ngực của Ô Tố phập phồng, hơi thở hơi hỗn loạn, đôi mắt luôn bình tĩnh nổi lên chút gợn sóng.
Bùi Cửu Chi vẫn ngồi bên cạnh nàng, rũ mắt xuống, ngón tay vân vê những lọn tóc xõa ra của nàng.
Hắn hỏi: "Mặc cho ta xử lý sao?"
"Vâng." Ô Tố nghĩ cho dù tiểu điện hạ có chém nàng một nhát cũng không sao, thậm chí nàng còn có thể nhân cơ hội đó để chạy trốn.
Dường như Bùi Cửu Chi có thể nhìn thấu nội tâm nàng, tiếp tục hỏi: "Bây giờ không trốn tránh nữa?"
Ô Tố nhớ lại vô số lời nói dối của mình để che giấu chuyện này, ngu xuẩn nhất chính là chuyện mắt cá và cuống quả anh đào kia.
Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu điện hạ, ta không cố ý lừa gạt ngài."
Nếu tiểu điện hạ không đưa ra được chứng cứ thì quả thực nàng sẽ không thừa nhận, nhưng hắn có, thậm chí còn nói ra cả những bí mật kia.
Nàng vẫn đang mặc bộ y phục rách rưới, chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy chứng cứ hùng hồn đó.
Ô Tố không thể giải thích được.
Nàng cúi đầu, ngồi im lặng cho đến khi nhớ ra điều gì đó.
"Tiểu điện hạ, vậy vết thương của ngài đã lành chưa?" Ô Tố nhớ đến bàn tay bị thương của hắn đêm đó.
Cả cánh tay đẫm máu dính nhớp ép chặt vào thân thể nàng.
"Lành rồi." Bùi Cửu Chi xòe lòng bàn tay về phía nàng, hắn nhớ ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy, Ô Tố cũng đã băng bó vết thương cho hắn.
Ô Tố phủ nhận trách nhiệm: “Tiểu điện hạ, không phải ta làm bị thương.”
"Ừ." Hắn khép lòng bàn tay lại, thuận tiện nắm lấy tay Ô Tố.
Hắn không giải thích với nàng vết thương này là do chính hắn gây ra, đêm hôm ấy hắn thực sự không thể cưỡng lại được tác dụng của mùi thơm thần bí đó.
Kỳ thực Y Tình hương kia cũng chỉ là thuốc dẫn.
Nếu ngày đó thứ xuất hiện trước mặt hắn là một con yêu quái khác thì hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng người đến lại là Ô Tố.
Dưới gầm trời Vân Đô trấn áp muôn vàn yêu ma.
Khoảnh khắc hương thơm quyến rũ lan tỏa trong đêm đó, tất cả yêu ma vốn bị trấn áp dưới phong ấn đều bị đánh thức, kích động vô cùng.
Tuy nhiên, khi Ô Tố ngửi thấy mùi thơm, sự kích động của tất cả yêu quái đã dịu xuống.
Y Tình hương thừa nhận nàng là yêu vật mạnh mẽ nhất trong bán kính 800 dặm.
Yêu vật tiến tới càng mạnh thì Bùi Cửu Chi càng ít có khả năng chống cự.
Theo một cách nào đó, hắn hoàn toàn không có sức lực phản kháng trước mặt Ô Tố.
Tất nhiên, Ô Tố không biết điều này, Bùi Cửu Chi cũng vậy.
Hắn bắt lấy tay nàng, Ô Tố cố gắng rút tay lại nhưng không thể rút được.
Hắn nắm chặt tay nàng, như thể thực sự sợ nàng sẽ bỏ chạy.
Ô Túc nghiêm túc xin lỗi: “Tiểu điện hạ, ta xin lỗi.”
Bùi Cửu Chi lấy ra một chiếc hoa tai trân châu mà Ô Tố làm mất từ trong tay áo và hỏi: "Có phải của nàng không?"
“Là của Tĩnh Vương phủ.” Ô Tố sửa lại.
"Ta chỉ có thể đeo nó một đêm, món trang sức này rất quý giá, sau khi chiêu đãi khách quý xong thì Tĩnh Vương phủ sẽ thu hồi lại."
Bùi Cửu Chi xoay người, đeo chiếc hoa tai trân châu duy nhất này lên dái tai nàng: “Vậy bây giờ nó là của nàng.”
Ô Tố hỏi hắn: “Vậy chuyện này, Tĩnh Vương điện hạ có biết không?”
"Nếu ta muốn lấy vài món đồ trong phủ của huynh ấy, huynh ấy sẽ không để ý." Bùi Cửu Chi biết Tĩnh Vương là một người huynh trưởng hào phóng.
"Vậy thì được." Ô Tố giơ tay chạm vào viên trân châu treo trên tai.
Tầm mắt của Bùi Cửu Chi bám lấy viên ngọc lấp lánh đung đưa.
Ô Tố ở trước mắt hắn đang mặc trên người y phục của hắn, bên dưới tấm áo bào trắng thánh khiết, y phục của nàng rách nát đến mức gần như không thể che được thân thể.
Cái này...
Bùi Cửu Chi nghĩ đến đây, hô hấp trì trệ, đến khi tiếp tục thở ra thì hơi thở của hắn đã nóng rực lên, khác hẳn hơi lạnh thấu xương thường ngày.
Ô Tố đang dựa vào hắn không phát hiện ra cái gì, chỉ cảm thấy hắn đưa tay ôm lấy nàng thật chặt.
Khi họ vừa gặp nhau đã rơi vào mối quan hệ kiểu đó rồi, cho nên bây giờ có làm vài chuyện cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Tiểu điện hạ?" Ô Tố quay đầu lại nhẹ nhàng gọi hắn, nhưng đôi môi run rẩy của nàng lại chạm vào chóp mũi cao của hắn.
Hai người cực kỳ gần gũi, hơi thở hòa vào nhau, dây dưa với những tình cảm không biết tên.
"Ừm, ta đây." Bùi Cửu Chi nghiêm túc trả lời nàng, khi hắn rũ mắt xuống, hàng mi dài gần như chạm vào má nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi môi lạnh băng hơi nhếch, chuẩn bị đặt lên môi Ô Tố.
Ô Tố mở to mắt, nàng suy ngẫm tiểu điện hạ làm chuyện này có mục đích gì, ý nghĩa gì.
Loài người ghé sát nhau thế này để làm gì?
Để làm những gì họ đã làm đêm hôm trước sao?
Bùi Cửu Chi nhìn xuống, hắn thấy rất rõ dòng chữ càn rỡ hoang đường kia... Do chính tay hắn viết.
Đương nhiên, hắn quá xấu hổ để nói thẳng với Ô Tố nên đã viết nó ra.
Nhưng... Hắn lại không ngờ rằng Ô Tố không biết chữ.
Làm sao nàng lại có thể không biết chữ chứ? Rốt cuộc Vân triều có mở trường học ở khắp các làng xã không thế!
Ngón tay Bùi Cửu Chi vẫn ấn lên vết thương trên vai Ô Tố, nàng ngước mắt lên nhìn hắn rất nghiêm túc.
Nàng nhìn thấy gò má của Bùi Cửu Chi đang đỏ bừng, như thể tà dương rực rỡ trên ngọn núi tuyết, phản chiếu trên lớp tuyết những chấm sáng màu đỏ tươi.
Bùi Cửu Chi im lặng, Ô Tố cúi đầu, nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng không biết chữ, mà nhân loại có rất nhiều người coi thường những kẻ không biết chữ.
Ô Tố thu mảnh giấy về, cụp mắt xuống, nàng có chút thất vọng.
Ngay khi nàng chuẩn bị cất mảnh giấy đi thì Bùi Cửu Chi lại đứng lên.
Hắn lấy một chiếc khăn tay màu trắng lau đi những ngón tay dính đầy thuốc mỡ của mình rồi cầm lấy mảnh giấy từ tay Ô Tố.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, đầu ngón tay hắn mát lạnh, khi chạm vào ngón tay của Ô Tố, hắn dùng chính những ngón tay ấy móc nhẹ vào những ngón tay uốn cong của nàng.
“Nàng không hiểu hết cả câu này à?” Bùi Cửu Chi nghiêng người, ngồi bên cạnh Ô Tố.
Giọng nói của hắn rất trầm, có cảm giác âm u.
Ô Tố ngồi co chân trên giường.
Vạt áo bào trắng thuần như tiên mà nàng đang mặc rủ xuống giường, những hình thêu mặt trời mặt trăng chói lóa khoác lên hai bên người nàng.
Ai có thể ngờ được, bộ y phục thần thánh không tỳ vết như vậy lại bị quấn chặt trên người một tiểu yêu quái chứ.
Nàng gật đầu nói: "Tiểu điện hạ, có một số chữ ta không biết, cho nên ta đọc không hiểu."
Những ngón tay trắng nõn của Bùi Cửu Chi siết thật chặt lấy mảnh giấy, ánh mắt vừa chạm vào những dòng chữ do chính tay mình viết ra đã gấp rút rời đi.
Hắn làm theo ý Ô Tố, đọc lên cho nàng nghe.
"Ô Tố." Hắn đọc, chất giọng trầm thấp như băng tuyết tan ra thành suối chảy trong núi tuyết.
"Ta biết chữ này." Ô Tố vội vàng nói: “Đó là tên của ta.”
"Ở bên phải..." Giọng nói du dương của Bùi Cửu Chi đột nhiên đình trệ, như thể dòng suối êm đềm kia đã gặp phải vật cản.
Hồi lâu, hắn mới nói tiếp nửa câu: “Dưới ngực nàng.”
Càng về cuối câu giọng hắn càng nhỏ, trầm khàn đến mức gần như không thể nghe được.
Ô Tố lập tức nhấc chiếc áo bào đang quấn lên người mình, cúi đầu nhìn xuống, nàng không nhận thấy có gì khác thường.
Thế là nàng lại ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Bùi Cửu Chi.
Ô Tố phát hiện ra ráng chiều tụ hội lại trên ngọn núi tuyết này của Bùi Cửu Chi càng ngày càng nhiều.
Nước da của hắn vốn đã trắng trẻo như ngọc, không vương lấy một hạt bụi, lúc này sắc đỏ trên mặt càng ngày càng rõ.
Y phục của nàng còn chưa kịp chỉnh lại đàng hoàng, tầm nhìn của Bùi Cửu Chi lại rơi đúng vào nốt ruồi dưới lớp áo rách nát kia.
Hắn nhanh chóng kéo cổ áo Ô Tố lên, chặt đến mức nàng gần như không thở được.
Bùi Cửu Chi tiếp tục nói: "Có một nốt ruồi."
Đôi mắt của Ô Tố vốn đang uể oải rũ xuống, nghe Bùi Cửu Chi nói vậy, đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng đột nhiên mở to.
"Tiểu điện hạ! Ngài nhìn thấy rồi sao!" Nàng hơi hoảng hốt, kéo chặt hai vạt áo bào lại.
Bùi Cửu Chi hiểu ý nàng, quay đầu sang một bên, dứt khoác thừa nhận tất cả: “Không phải lúc nãy nhìn thấy.”
Ô Túc đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng, không biết rốt cuộc là tại sao.
Nàng cho là Bùi Cửu Chi đã đọc xong, thế là nói: "Tiểu điện hạ, ta... Ta hiểu ý nghĩa của mảnh giấy đó rồi."
Ô Tố lùi lại, nhưng Bùi Cửu Chi lại nhích người tới, hai tay đặt ở hai bên người Ô Tố, nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta còn chưa đọc xong.” Hắn nói, hơi thở phả vào mặt Ô Tố nóng như lửa đốt.
Đôi mắt Ô Tố hơi nheo lại, dưới làn hơi nóng bỏng, nàng cảm thấy đáy mắt ươn ướt, có lẽ là vì nàng quá căng thẳng cũng nên.
"Ta nói, đêm đó nếu nàng tỉnh dậy mà thấy đau, thì là do ta cắn đấy."
Bùi Cửu Chi cúi đầu, mái tóc đen như mực được buộc gọn gàng xõa ra hai vai, rơi cả xuống cần cổ Ô Tố.
Hắn cố tình hạ thấp giọng, nói khẽ vào tai nàng.
Ở câu nói cuối cùng này, Bùi Cửu Chi thậm chí còn đọc lên cả dòng đề tên: "... Tiểu điện hạ."
Những lời này mang theo ý tứ nóng bỏng ướt át truyền vào tai Ô Tố, khiến nàng bị thiêu đến suýt ngất đi.
Không hiểu sao thân thể Ô Tố bỗng mềm nhũn xuống, dựa vào người hắn.
Vô số suy nghĩ trôi qua trong đầu nàng, nhưng cuối cùng nàng lại vô thức đáp lại: "Hóa ra là ngài cắn à?"
Thảo nào hôm đó nàng vừa về phòng kiểm tra lại thì thấy dưới ngực phải có thêm một vết răng, đau thì không đau, nhưng quả thực có vết.
"Là ta." Bùi Cửu Chi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào vành tai ẩn sau mái tóc tán loạn của nàng.
Ô Tố như muốn đông cứng thành một pho tượng, thì ra chính là hắn!
Bảo sao nàng còn băn khoăn vì cớ gì một Hoàng tử điện hạ cao quý như hắn lại đích thân đến điều tra chuyện này, thì ra hắn chính là đương sự.
Ô Tố bị hơi thở nặng nề của hắn bức bách, cảm thấy hơi khó thở, đáy mắt ngân ngấn nước, nước mắt ứa ra.
Bùi Cửu Chi cong ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, hỏi: "Sao vậy, ta đáng sợ lắm ư?"
Ô Tố gật đầu, ngón tay của Bùi Cửu Chi cọ lên khóe mắt nàng cứng đờ, hơi lạnh dâng lên.
"Tiểu điện hạ, đêm đó ta không cố ý." Ô Tố nhẹ giọng giải thích.
“Hôm đó ta ngửi thấy một mùi thơm rất lạ, sau đó ta không kiềm chế được bản thân.”
“Nàng bị hạ dược, ta cũng vậy.” Bùi Cửu Chi trả lời.
Ô Tố cúi đầu che má, giọng nói rầu rĩ: "Ta không có ý xúc phạm ngài."
"Ừ..." Bùi Cửu Chi trả lời, hắn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ô Tố, lại thấy đáng yêu.
Hắn lừa nàng: “Đã xúc phạm ta thì đương nhiên nàng phải chịu trách nhiệm.”
“Vâng, tất cả mặc cho tiểu điện hạ xử lý.” Ô Tố rất tích cực thừa nhận sai lầm của mình.
Bùi Cửu Chi không ngờ Ô Tố lại tin thật.
Ngón tay hắn vén chút tóc mai qua tai Ô Tố, đột nhiên cúi xuống hôn lên khóe mắt nàng.
Khi đôi môi lạnh lẽo áp lên, cả người Ô Tố lại cứng ngắc.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, đây là chính tiểu điện hạ chủ động, cho nên không thể coi là nàng mạo phạm.
Đôi môi mỏng của Bùi Cửu Chi nhếch lên, khóe mắt liếc nhìn hàng mi dài chớp chớp liên tục của Ô Tố.
… Hắn chẳng qua chỉ làm một trong những chuyện hắn đã làm tối hôm đó thôi.
Ngực của Ô Tố phập phồng, hơi thở hơi hỗn loạn, đôi mắt luôn bình tĩnh nổi lên chút gợn sóng.
Bùi Cửu Chi vẫn ngồi bên cạnh nàng, rũ mắt xuống, ngón tay vân vê những lọn tóc xõa ra của nàng.
Hắn hỏi: "Mặc cho ta xử lý sao?"
"Vâng." Ô Tố nghĩ cho dù tiểu điện hạ có chém nàng một nhát cũng không sao, thậm chí nàng còn có thể nhân cơ hội đó để chạy trốn.
Dường như Bùi Cửu Chi có thể nhìn thấu nội tâm nàng, tiếp tục hỏi: "Bây giờ không trốn tránh nữa?"
Ô Tố nhớ lại vô số lời nói dối của mình để che giấu chuyện này, ngu xuẩn nhất chính là chuyện mắt cá và cuống quả anh đào kia.
Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu điện hạ, ta không cố ý lừa gạt ngài."
Nếu tiểu điện hạ không đưa ra được chứng cứ thì quả thực nàng sẽ không thừa nhận, nhưng hắn có, thậm chí còn nói ra cả những bí mật kia.
Nàng vẫn đang mặc bộ y phục rách rưới, chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy chứng cứ hùng hồn đó.
Ô Tố không thể giải thích được.
Nàng cúi đầu, ngồi im lặng cho đến khi nhớ ra điều gì đó.
"Tiểu điện hạ, vậy vết thương của ngài đã lành chưa?" Ô Tố nhớ đến bàn tay bị thương của hắn đêm đó.
Cả cánh tay đẫm máu dính nhớp ép chặt vào thân thể nàng.
"Lành rồi." Bùi Cửu Chi xòe lòng bàn tay về phía nàng, hắn nhớ ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy, Ô Tố cũng đã băng bó vết thương cho hắn.
Ô Tố phủ nhận trách nhiệm: “Tiểu điện hạ, không phải ta làm bị thương.”
"Ừ." Hắn khép lòng bàn tay lại, thuận tiện nắm lấy tay Ô Tố.
Hắn không giải thích với nàng vết thương này là do chính hắn gây ra, đêm hôm ấy hắn thực sự không thể cưỡng lại được tác dụng của mùi thơm thần bí đó.
Kỳ thực Y Tình hương kia cũng chỉ là thuốc dẫn.
Nếu ngày đó thứ xuất hiện trước mặt hắn là một con yêu quái khác thì hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng người đến lại là Ô Tố.
Dưới gầm trời Vân Đô trấn áp muôn vàn yêu ma.
Khoảnh khắc hương thơm quyến rũ lan tỏa trong đêm đó, tất cả yêu ma vốn bị trấn áp dưới phong ấn đều bị đánh thức, kích động vô cùng.
Tuy nhiên, khi Ô Tố ngửi thấy mùi thơm, sự kích động của tất cả yêu quái đã dịu xuống.
Y Tình hương thừa nhận nàng là yêu vật mạnh mẽ nhất trong bán kính 800 dặm.
Yêu vật tiến tới càng mạnh thì Bùi Cửu Chi càng ít có khả năng chống cự.
Theo một cách nào đó, hắn hoàn toàn không có sức lực phản kháng trước mặt Ô Tố.
Tất nhiên, Ô Tố không biết điều này, Bùi Cửu Chi cũng vậy.
Hắn bắt lấy tay nàng, Ô Tố cố gắng rút tay lại nhưng không thể rút được.
Hắn nắm chặt tay nàng, như thể thực sự sợ nàng sẽ bỏ chạy.
Ô Túc nghiêm túc xin lỗi: “Tiểu điện hạ, ta xin lỗi.”
Bùi Cửu Chi lấy ra một chiếc hoa tai trân châu mà Ô Tố làm mất từ trong tay áo và hỏi: "Có phải của nàng không?"
“Là của Tĩnh Vương phủ.” Ô Tố sửa lại.
"Ta chỉ có thể đeo nó một đêm, món trang sức này rất quý giá, sau khi chiêu đãi khách quý xong thì Tĩnh Vương phủ sẽ thu hồi lại."
Bùi Cửu Chi xoay người, đeo chiếc hoa tai trân châu duy nhất này lên dái tai nàng: “Vậy bây giờ nó là của nàng.”
Ô Tố hỏi hắn: “Vậy chuyện này, Tĩnh Vương điện hạ có biết không?”
"Nếu ta muốn lấy vài món đồ trong phủ của huynh ấy, huynh ấy sẽ không để ý." Bùi Cửu Chi biết Tĩnh Vương là một người huynh trưởng hào phóng.
"Vậy thì được." Ô Tố giơ tay chạm vào viên trân châu treo trên tai.
Tầm mắt của Bùi Cửu Chi bám lấy viên ngọc lấp lánh đung đưa.
Ô Tố ở trước mắt hắn đang mặc trên người y phục của hắn, bên dưới tấm áo bào trắng thánh khiết, y phục của nàng rách nát đến mức gần như không thể che được thân thể.
Cái này...
Bùi Cửu Chi nghĩ đến đây, hô hấp trì trệ, đến khi tiếp tục thở ra thì hơi thở của hắn đã nóng rực lên, khác hẳn hơi lạnh thấu xương thường ngày.
Ô Tố đang dựa vào hắn không phát hiện ra cái gì, chỉ cảm thấy hắn đưa tay ôm lấy nàng thật chặt.
Khi họ vừa gặp nhau đã rơi vào mối quan hệ kiểu đó rồi, cho nên bây giờ có làm vài chuyện cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Tiểu điện hạ?" Ô Tố quay đầu lại nhẹ nhàng gọi hắn, nhưng đôi môi run rẩy của nàng lại chạm vào chóp mũi cao của hắn.
Hai người cực kỳ gần gũi, hơi thở hòa vào nhau, dây dưa với những tình cảm không biết tên.
"Ừm, ta đây." Bùi Cửu Chi nghiêm túc trả lời nàng, khi hắn rũ mắt xuống, hàng mi dài gần như chạm vào má nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi môi lạnh băng hơi nhếch, chuẩn bị đặt lên môi Ô Tố.
Ô Tố mở to mắt, nàng suy ngẫm tiểu điện hạ làm chuyện này có mục đích gì, ý nghĩa gì.
Loài người ghé sát nhau thế này để làm gì?
Để làm những gì họ đã làm đêm hôm trước sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.