Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 29:
Phù Tang Tri Ngã
26/05/2024
Ô Tố trợn to mắt, nhìn Bùi Cửu Chi ở trước mặt.
Hơi thở trên người hắn vốn đã lạnh thấu xương, nhưng khi hắn thở ra lại nóng bỏng.
Tất nhiên là nàng chưa bao giờ đùa cợt.
Dù sao thì, đây cũng không được coi là một loại trải nghiệm quá tệ.
Nàng chớp chớp mắt, nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, có thể."
Trong nháy mắt, đôi môi mỏng của hắn ngậm lấy bông tai của nàng.
Răng của hắn chạm vào bông tai trân châu mà Ô Tố đeo kia, phát ra tiếng "ken két" khe khẽ.
Âm thanh này thật sự men theo cơ thể mà truyền tới khiến cơ thể Ô Tố run rẩy, bông tai trân châu cũng lắc lư sắp rơi xuống.
Hai tay của nàng bị tiểu điện hạ nắm lấy, sống lưng dán vào vách trên xe ngựa.
Hai mắt của nàng nhìn thẳng về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy cái tai ửng đỏ cùng với sợi tóc bị rối của tiểu điện hạ.
Ô Tố luôn luôn hi vọng mọi thứ bên cạnh đều phải ngay ngắn chỉnh tề, nàng vô thức giơ tay ra, vuốt lại sợi tóc của tiểu điện hạ.
Tuy những ngón tay tái nhợt của nàng không len vào giữa những sợi tóc của hắn, nhưng nó giống như một con chim bay qua đại dương tối tăm rồi chìm nghỉm.
Ô Tố đè gáy và sống lưng của tiểu điện hạ lại, nàng cảm nhận được, đôi môi lạnh lẽo đang dần dần hạ xuống, rơi xuống bên cổ của nàng.
Nhiệt độ khi tiếp xúc da thịt này có chút lạnh, khiến nàng rùng mình một cái.
Nháy mắt, xe ngựa vẫn đang vững vàng tiến về phía trước dừng lại.
Tiếng bánh xe liên tục di chuyển về phía trước vang lên bên tai cũng biến mất.
Ở bên trong không gian xe ngựa yên tĩnh, Ô Tố nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của mình.
Chuyện này thật sự là một công việc tốn thể lực, Ô Tố nghĩ.
Nhưng trong khoảnh khắc xung quanh yên tĩnh lại kia, động tác của Bùi Cửu Chi đã dừng lại.
Cánh tay hắn ôm lấy Ô Tố dời đi, đè hai vai của nàng lại, cơ thể lui về sau một chút.
Ô Tố nhìn mắt của hắn, đôi mắt như sương như tuyết nhuốm một vẻ dịu dàng sống động.
Giống như là, ngọn núi phủ đầy tuyết lạnh lẽo đang tan rã, hoa đào nở rộ khắp núi đồi.
Ô Tố không biết nên hình dung như thế nào, nhưng nàng cảm thấy dáng vẻ này của tiểu điện hạ, mang đến cho nàng một loại cảm giác khá cám dỗ.
Nàng nghĩ, nếu như hắn chết rồi, linh hồn của hắn sẽ sinh ra năng lượng âm dương, nhất định chính là một món ăn ngon nhất trên đời.
Nhưng nàng hy vọng tiểu điện hạ sống lâu trăm tuổi.
Nàng học dáng vẻ của hắn, nâng mặt lên, đặt một nụ hôn lên má của hắn.
"Tới Nhật Nguyệt các rồi." Bùi Cửu Chi buông nàng ra nói.
Ô Tố bỏ đồ mình vừa mới lấy ra vào trong rương làm bằng mây tre, nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, vậy chúng ta xuống xe thôi."
Bùi Cửu Chi cầm rương làm bằng mây tre giúp nàng, dắt nàng xuống xe ngựa.
Đợi lúc xuất hiện trước mặt người khác, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ uy nghi lạnh lùng thường ngày, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong trẻo như tuyết trên núi.
Cửa lớn của Nhật Nguyệt các khóa chặt, sau đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy kiến trúc cao chót vót xuyên tầng mây, xung quanh là những cây hoa phượng tím đẹp như mơ.
Nhật Nguyệt các này, phảng phất như tiên cảnh trong mây, nếu như leo lên đến đỉnh, tầm nhìn còn cao hơn cả Vân Ly cung.
Đây là đặc quyền thuộc về Bùi Cửu Chi.
Ở bên cạnh hai người bọn họ, vệ binh xếp thành hai hàng.
Hứa Lăng hành lễ với Bùi Cửu Chi nói: "Cửu điện hạ, từ sau khi người rời khỏi, trừ khi bắt buộc phải tới dọn dẹp ra, Nhật Nguyệt Các không còn bất cứ ai tiến vào nữa."
Hứa Lăng đợi Bùi Cửu Chi mở cửa lớn của Nhật Nguyệt Các ra, Bùi Cửu Chi lại nhìn Ô Tố.
"Chìa khóa ta đưa cho nàng đâu?" Hắn hỏi.
Ô Tố lấy túi gấm được bảo vệ cẩn thận trong lòng mình ra, nàng lấy một chiếc chìa khóa vàng từ bên trong đó ra, hỏi hắn: "Tiểu điện hạ, là cái này sao?"
"Đúng vậy." Bản thân Bùi Cửu Chi cũng chỉ có một chiếc chìa khóa để mở Nhật Nguyệt các, hắn trực tiếp đưa cho Ô Tố.
Hắn để cho Ô Tố đi mở cửa, Ô Tố nghe lời tiến lên.
Trước ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, nàng mở Nhật Nguyệt các thuộc về Bùi Cửu Chi ra.
Nhật Nguyệt các, mặt trời và mặt trăng, cái tên uy nghiêm bá khí như vậy... Trong lòng Ô Tố nghĩ như vậy.
Nàng mở khóa cửa trước Nhật Nguyệt các ra, Bùi Cửu Chi đứng sau lưng nàng, đẩy cửa lớn ra.
Lúc này đã là buổi chiều, hoa phượng tím bên trong Nhật Nguyệt các nở rộ, đóa hoa như sương mù tím bao quanh gác cao.
Bởi vì nơi này chỉ có một mình Bùi Cửu Chi ở, cho nên mặc dù Nhật Nguyệt các cao, nhưng diện tích lại không lớn lắm.
Nơi này chỉ có một mình Bùi Cửu Chi ở, có của ăn của để, tính cách của hắn cô độc, chưa bao giờ dẫn người tới Nhật Nguyệt các.
Ô Tố tới chỗ này, cũng là lần đầu tiên hắn dẫn người tới đây.
"Đi." Bùi Cửu Chi đeo kiếm, nắm tay Ô Tố dẫn nàng đi vào bên trong.
Đám người Hứa Lăng đi đằng sau im lặng không lên tiếng, sẵn sàng đợi lệnh của Bùi Cửu Chi bất cứ lúc nào.
Sau khi Bùi Cửu Chi và Ô Tố đi vào chủ các, bọn họ cũng ngừng lại, không tiếp tục đi theo lên trên.
Các thị vệ và hạ nhân đi theo, im lặng không lên tiếng đi tới tầng dưới của Nhật Nguyệt các, đi làm chuyện nên làm.
Kiến trúc ở nơi này bị phong tỏa đã lâu, rất nhanh đã hoạt động theo thứ tự.
Bên trong chủ điện của Nhật Nguyệt các, cửa sổ khóa chặt, Bùi Cửu Chi đặt rương làm bằng mây tre của Ô Tố xuống, đi tới cửa sổ bên cạnh mở từng cái một ra.
Ánh mắt của Ô Tố dõi theo hắn, nhìn hắn đưa từng chút ánh nắng chiều vào trong lầu các rộng lớn.
Tầng một chủ điện của Nhật Nguyệt các ở chính giữa, có một hồ nước đường kính khoảng hơn mười trượng.
Hồ nước này lúc nào cũng có nước chảy qua lại, nước hồ trong suốt, dưới đáy phủ cả một khối ngọc màu trắng sữa, lóng lánh rực rỡ.
Lúc này, Bùi Cửu Chi chạm vào một cơ quan bên trong lầu các, Ô Tố nghe thấy tiếng cơ quan xoay chuyển cực nhỏ.
Giây tiếp theo, nàng cảm thấy được tia sáng xung quanh mình sáng lên.
Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, ở sau lưng nàng có một cái bóng ngắn ngủn xuất hiện.
Ô Tố tò mò ngẩng đầu lên, nàng thấy trên đầu của mình là mặt trời rực rỡ.
Phần chính giữa Nhật Nguyệt các lại là một loại kết cấu giống như cửa sổ ở trên trần nhà.
Lại cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy mặt trời sáng rực, bầu trời trong xanh và những đám mây phản chiếu trên mặt nước.
Bầu trời phản chiếu bạch ngọc dưới đáy hồ, phảng phất như mặt trời trên bầu trời kia đã bị phong ấn vào trong nước.
Chính nhờ cảnh tượng trước mặt, Ô Tố có thể đoán ra, đêm hôm đó, ánh trăng trên bầu trời cũng bị mặt hồ này tóm được.
Có lẽ Nhật Nguyệt các đã được đặt tên như vậy.
Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi, cảm khái suy nghĩ tuyệt diệu của loài người.
Bùi Cửu Chi đối mặt với nàng, bình tĩnh nói: "Là phụ hoàng mời các thợ mộc có tiếng tới thiết kế Nhật Nguyệt các cho ta."
"Ông ấy nói lúc ta sinh ra, nhật nguyệt đảo ngược, hết lần này tới lần khác phơi bày ra các dấu hiệu của điềm lành, cho nên đã dựa vào cơ sở này, xây cho Nhật Nguyệt các cho ta."
Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi, gật đầu.
Lúc nàng đang hoàn thành nguyện vọng sau khi chết của một động vật nhỏ nào đó, đã từng tới miếu thần ở bên ngoài Vân Đô.
Tượng thần linh được cung phụng ở đó đều được đặt ở bên trong miếu thờ.
Nhìn kết cấu của Nhật Nguyệt các này, bên trong được chia thành hai phần, có chỗ nào không giống một miếu thờ khổng lồ chứ.
Nàng không biết phụ hoàng của tiểu điện hạ rốt cuộc có thái độ gì với hắn.
Nhưng nàng biết, tiểu điện hạ thật sự rất giống với thần linh trên cao.
Ô Tố không suy nghĩ những chuyện này nữa, vấn đề mà nàng quan tâm nhất lúc này là…
"Tiểu điện hạ, ta ngủ ở đâu?" Ô Tố ôm lấy rương làm bằng mây tre của mình hỏi.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng nói: "Bên trong Nhật Nguyệt các, chỉ có phòng của ta, có thể ở được."
"Vậy thì ta ở cùng với ngài." Ô Tố cũng không để ý.
Nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, ta có thể giúp ngài thu dọn phòng."
Tiếng cười trầm thấp của Bùi Cửu Chi vang lên bên tai nàng: "Không cần."
"Ở trong phòng của ngài, ta vẫn nên làm chút chuyện gì đó."
Ô Tố đã trao đổi với những linh hồn sắp chết kia đã quen rồi, nên không quen với việc chiếm tiện nghi của người khác.
"Chúng ta sắp trở thành phu thê rồi." Bùi Cửu Chi dẫn nàng đi thẳng lên phần sân thượng của Nhật Nguyệt các.
"Tiểu điện hạ, từ khi còn rất nhỏ ta đã tới Vân Đô rồi, cũng không tới học đường được mấy ngày, không có ai dạy ta, cho nên, rốt cuộc phu thê là có ý gì?" Ô Tố nghĩ một lát, nghiêng đầu hỏi Bùi Cửu Chi.
Vẻ học hỏi trong mắt của nàng quá mức thuần khiết, Bùi Cửu Chi đỏ mặt quay đầu, né tránh ánh mắt của nàng nói.
"Phu thê, chính là người mà tay nắm tay chung sống đến hết đời."
Ô Tố lập tức đưa tay ra, nắm tay của hắn.
Ánh mắt của Bùi Cửu Chi nhìn nàng có chút kinh ngạc, Ô Tố nghiêng đầu, mái tóc đen như nước từ trên vai rũ xuống.
Nàng cũng có thể được coi là một con yêu có ham muốn học hỏi, nàng rất vui vẻ tiếp thu tri thức của loài người.
"Là như vậy." Bùi Cửu Chi cầm ngược lại tay nàng nói.
"Phần lớn các cặp phu thê đều yêu nhau." Bùi Cửu Chi nói.
Ô Tố không có tình cảm, nàng không có cách nào hiểu được "yêu", nàng hơi nhướng mày, im lặng không nói.
Nàng muốn, bọn họ có thể trở thành số ít cặp phu thê "không yêu nhau" kia.
Nàng không yêu hắn.
"Giữa vợ chồng, sẽ làm rất nhiều chuyện thân mật, giống như tối đó chúng ta ở... Quan Lan các vậy.”
Bùi Cửu Chi nói tiếp, lúc nói được một nửa, hắn hơi dừng lại.
Ô Tố hiểu ra.
Nàng nghiêng người sang, nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Bùi Cửu Chi.
Ô Tố nhìn đôi mắt phượng đẹp đẽ kia của hắn, hỏi: "Tiểu điện hạ, là như thế này sao?"
Bùi Cửu Chi hơi khom người, nửa ôm lấy cả người Ô Tố.
Trong giọng nói của hắn chứa ý cười: "Ô Tố, là như vậy."
Tay của Ô Tố nâng lên chút nữa, nàng ôm lấy cổ của Bùi Cửu Chi, nàng nghĩ, như vậy rất nguy hiểm.
Nàng là yêu, hắn là người, nếu như dựa quá gần thì hắn sẽ không có kết quả tốt.
Ô Tố buông lỏng tay, cả người tuột khỏi Bùi Cửu Chi, nàng nhìn vào mắt của hắn, cũng không nói chuyện nữa.
Nàng đang suy nghĩ, lúc nào có thể cắt đứt mối quan hệ này.
Ô Tố biết loài người luôn là kẻ có mới nới cũ, nhất là nam nhân, thời gian lâu rồi, hắn tự nhiên sẽ không dây dưa với nàng nữa.
Đợi đến lúc đó, nàng có thể thuận lý thành chương rời đi.
Ô Tố tính toán như vậy, bọn họ đã đi tới tầng lầu mà Bùi Cửu Chi ở kia, đây là phòng trên cùng của Nhật Nguyệt các.
Trừ thư phòng, ngủ phòng cùng với không gian cần thiết cho cuộc sống khác, chỗ này cũng không hề bài trí dư thừa gì.
Đi tiếp lên trên chính là sân thượng lộ thiên trên đỉnh của Nhật Nguyệt các, cả sân thượng đều được bao phủ bằng ngọc tím cực kỳ cứng, đây là chỗ luyện kiếm của Bùi Cửu Chi.
Nơi này... Đúng là thế giới thuộc về hắn, không gian cuộc sống của hắn rộng mở với nàng.
Ở trong không gian riêng tư này, hắn sẽ không có bí mật gì để nói.
Ô Tố biết rất nhiều tin tức của Bùi Cửu Chi, tính cách, thái độ làm người, sở thích của hắn, nhưng hắn gần như không biết chút gì về nàng.
Lúc ăn cơm trưa, Bùi Cửu Chi hỏi nàng: "Ô Tố, nàng tới từ nơi nào?"
Ô Tố ngậm măng tây ở trong miệng, nàng cắn một miếng, nói ra quê hương của Trần Vu: "Hạc Xuyên."
"Cha mẹ của nàng đâu?" Hắn hỏi.
Ô Tố ngước mắt nhìn hắn, đôi mi dài khẽ rung, nàng không có cha mẹ, nàng sinh ra từ một luồng khí hỗn loạn giữa trời đất.
"Chết rồi." Nàng nói.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng, đáp một tiếng trầm thấp: "Ừm."
Hơi thở trên người hắn vốn đã lạnh thấu xương, nhưng khi hắn thở ra lại nóng bỏng.
Tất nhiên là nàng chưa bao giờ đùa cợt.
Dù sao thì, đây cũng không được coi là một loại trải nghiệm quá tệ.
Nàng chớp chớp mắt, nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, có thể."
Trong nháy mắt, đôi môi mỏng của hắn ngậm lấy bông tai của nàng.
Răng của hắn chạm vào bông tai trân châu mà Ô Tố đeo kia, phát ra tiếng "ken két" khe khẽ.
Âm thanh này thật sự men theo cơ thể mà truyền tới khiến cơ thể Ô Tố run rẩy, bông tai trân châu cũng lắc lư sắp rơi xuống.
Hai tay của nàng bị tiểu điện hạ nắm lấy, sống lưng dán vào vách trên xe ngựa.
Hai mắt của nàng nhìn thẳng về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy cái tai ửng đỏ cùng với sợi tóc bị rối của tiểu điện hạ.
Ô Tố luôn luôn hi vọng mọi thứ bên cạnh đều phải ngay ngắn chỉnh tề, nàng vô thức giơ tay ra, vuốt lại sợi tóc của tiểu điện hạ.
Tuy những ngón tay tái nhợt của nàng không len vào giữa những sợi tóc của hắn, nhưng nó giống như một con chim bay qua đại dương tối tăm rồi chìm nghỉm.
Ô Tố đè gáy và sống lưng của tiểu điện hạ lại, nàng cảm nhận được, đôi môi lạnh lẽo đang dần dần hạ xuống, rơi xuống bên cổ của nàng.
Nhiệt độ khi tiếp xúc da thịt này có chút lạnh, khiến nàng rùng mình một cái.
Nháy mắt, xe ngựa vẫn đang vững vàng tiến về phía trước dừng lại.
Tiếng bánh xe liên tục di chuyển về phía trước vang lên bên tai cũng biến mất.
Ở bên trong không gian xe ngựa yên tĩnh, Ô Tố nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của mình.
Chuyện này thật sự là một công việc tốn thể lực, Ô Tố nghĩ.
Nhưng trong khoảnh khắc xung quanh yên tĩnh lại kia, động tác của Bùi Cửu Chi đã dừng lại.
Cánh tay hắn ôm lấy Ô Tố dời đi, đè hai vai của nàng lại, cơ thể lui về sau một chút.
Ô Tố nhìn mắt của hắn, đôi mắt như sương như tuyết nhuốm một vẻ dịu dàng sống động.
Giống như là, ngọn núi phủ đầy tuyết lạnh lẽo đang tan rã, hoa đào nở rộ khắp núi đồi.
Ô Tố không biết nên hình dung như thế nào, nhưng nàng cảm thấy dáng vẻ này của tiểu điện hạ, mang đến cho nàng một loại cảm giác khá cám dỗ.
Nàng nghĩ, nếu như hắn chết rồi, linh hồn của hắn sẽ sinh ra năng lượng âm dương, nhất định chính là một món ăn ngon nhất trên đời.
Nhưng nàng hy vọng tiểu điện hạ sống lâu trăm tuổi.
Nàng học dáng vẻ của hắn, nâng mặt lên, đặt một nụ hôn lên má của hắn.
"Tới Nhật Nguyệt các rồi." Bùi Cửu Chi buông nàng ra nói.
Ô Tố bỏ đồ mình vừa mới lấy ra vào trong rương làm bằng mây tre, nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, vậy chúng ta xuống xe thôi."
Bùi Cửu Chi cầm rương làm bằng mây tre giúp nàng, dắt nàng xuống xe ngựa.
Đợi lúc xuất hiện trước mặt người khác, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ uy nghi lạnh lùng thường ngày, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong trẻo như tuyết trên núi.
Cửa lớn của Nhật Nguyệt các khóa chặt, sau đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy kiến trúc cao chót vót xuyên tầng mây, xung quanh là những cây hoa phượng tím đẹp như mơ.
Nhật Nguyệt các này, phảng phất như tiên cảnh trong mây, nếu như leo lên đến đỉnh, tầm nhìn còn cao hơn cả Vân Ly cung.
Đây là đặc quyền thuộc về Bùi Cửu Chi.
Ở bên cạnh hai người bọn họ, vệ binh xếp thành hai hàng.
Hứa Lăng hành lễ với Bùi Cửu Chi nói: "Cửu điện hạ, từ sau khi người rời khỏi, trừ khi bắt buộc phải tới dọn dẹp ra, Nhật Nguyệt Các không còn bất cứ ai tiến vào nữa."
Hứa Lăng đợi Bùi Cửu Chi mở cửa lớn của Nhật Nguyệt Các ra, Bùi Cửu Chi lại nhìn Ô Tố.
"Chìa khóa ta đưa cho nàng đâu?" Hắn hỏi.
Ô Tố lấy túi gấm được bảo vệ cẩn thận trong lòng mình ra, nàng lấy một chiếc chìa khóa vàng từ bên trong đó ra, hỏi hắn: "Tiểu điện hạ, là cái này sao?"
"Đúng vậy." Bản thân Bùi Cửu Chi cũng chỉ có một chiếc chìa khóa để mở Nhật Nguyệt các, hắn trực tiếp đưa cho Ô Tố.
Hắn để cho Ô Tố đi mở cửa, Ô Tố nghe lời tiến lên.
Trước ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, nàng mở Nhật Nguyệt các thuộc về Bùi Cửu Chi ra.
Nhật Nguyệt các, mặt trời và mặt trăng, cái tên uy nghiêm bá khí như vậy... Trong lòng Ô Tố nghĩ như vậy.
Nàng mở khóa cửa trước Nhật Nguyệt các ra, Bùi Cửu Chi đứng sau lưng nàng, đẩy cửa lớn ra.
Lúc này đã là buổi chiều, hoa phượng tím bên trong Nhật Nguyệt các nở rộ, đóa hoa như sương mù tím bao quanh gác cao.
Bởi vì nơi này chỉ có một mình Bùi Cửu Chi ở, cho nên mặc dù Nhật Nguyệt các cao, nhưng diện tích lại không lớn lắm.
Nơi này chỉ có một mình Bùi Cửu Chi ở, có của ăn của để, tính cách của hắn cô độc, chưa bao giờ dẫn người tới Nhật Nguyệt các.
Ô Tố tới chỗ này, cũng là lần đầu tiên hắn dẫn người tới đây.
"Đi." Bùi Cửu Chi đeo kiếm, nắm tay Ô Tố dẫn nàng đi vào bên trong.
Đám người Hứa Lăng đi đằng sau im lặng không lên tiếng, sẵn sàng đợi lệnh của Bùi Cửu Chi bất cứ lúc nào.
Sau khi Bùi Cửu Chi và Ô Tố đi vào chủ các, bọn họ cũng ngừng lại, không tiếp tục đi theo lên trên.
Các thị vệ và hạ nhân đi theo, im lặng không lên tiếng đi tới tầng dưới của Nhật Nguyệt các, đi làm chuyện nên làm.
Kiến trúc ở nơi này bị phong tỏa đã lâu, rất nhanh đã hoạt động theo thứ tự.
Bên trong chủ điện của Nhật Nguyệt các, cửa sổ khóa chặt, Bùi Cửu Chi đặt rương làm bằng mây tre của Ô Tố xuống, đi tới cửa sổ bên cạnh mở từng cái một ra.
Ánh mắt của Ô Tố dõi theo hắn, nhìn hắn đưa từng chút ánh nắng chiều vào trong lầu các rộng lớn.
Tầng một chủ điện của Nhật Nguyệt các ở chính giữa, có một hồ nước đường kính khoảng hơn mười trượng.
Hồ nước này lúc nào cũng có nước chảy qua lại, nước hồ trong suốt, dưới đáy phủ cả một khối ngọc màu trắng sữa, lóng lánh rực rỡ.
Lúc này, Bùi Cửu Chi chạm vào một cơ quan bên trong lầu các, Ô Tố nghe thấy tiếng cơ quan xoay chuyển cực nhỏ.
Giây tiếp theo, nàng cảm thấy được tia sáng xung quanh mình sáng lên.
Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, ở sau lưng nàng có một cái bóng ngắn ngủn xuất hiện.
Ô Tố tò mò ngẩng đầu lên, nàng thấy trên đầu của mình là mặt trời rực rỡ.
Phần chính giữa Nhật Nguyệt các lại là một loại kết cấu giống như cửa sổ ở trên trần nhà.
Lại cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy mặt trời sáng rực, bầu trời trong xanh và những đám mây phản chiếu trên mặt nước.
Bầu trời phản chiếu bạch ngọc dưới đáy hồ, phảng phất như mặt trời trên bầu trời kia đã bị phong ấn vào trong nước.
Chính nhờ cảnh tượng trước mặt, Ô Tố có thể đoán ra, đêm hôm đó, ánh trăng trên bầu trời cũng bị mặt hồ này tóm được.
Có lẽ Nhật Nguyệt các đã được đặt tên như vậy.
Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi, cảm khái suy nghĩ tuyệt diệu của loài người.
Bùi Cửu Chi đối mặt với nàng, bình tĩnh nói: "Là phụ hoàng mời các thợ mộc có tiếng tới thiết kế Nhật Nguyệt các cho ta."
"Ông ấy nói lúc ta sinh ra, nhật nguyệt đảo ngược, hết lần này tới lần khác phơi bày ra các dấu hiệu của điềm lành, cho nên đã dựa vào cơ sở này, xây cho Nhật Nguyệt các cho ta."
Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi, gật đầu.
Lúc nàng đang hoàn thành nguyện vọng sau khi chết của một động vật nhỏ nào đó, đã từng tới miếu thần ở bên ngoài Vân Đô.
Tượng thần linh được cung phụng ở đó đều được đặt ở bên trong miếu thờ.
Nhìn kết cấu của Nhật Nguyệt các này, bên trong được chia thành hai phần, có chỗ nào không giống một miếu thờ khổng lồ chứ.
Nàng không biết phụ hoàng của tiểu điện hạ rốt cuộc có thái độ gì với hắn.
Nhưng nàng biết, tiểu điện hạ thật sự rất giống với thần linh trên cao.
Ô Tố không suy nghĩ những chuyện này nữa, vấn đề mà nàng quan tâm nhất lúc này là…
"Tiểu điện hạ, ta ngủ ở đâu?" Ô Tố ôm lấy rương làm bằng mây tre của mình hỏi.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng nói: "Bên trong Nhật Nguyệt các, chỉ có phòng của ta, có thể ở được."
"Vậy thì ta ở cùng với ngài." Ô Tố cũng không để ý.
Nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, ta có thể giúp ngài thu dọn phòng."
Tiếng cười trầm thấp của Bùi Cửu Chi vang lên bên tai nàng: "Không cần."
"Ở trong phòng của ngài, ta vẫn nên làm chút chuyện gì đó."
Ô Tố đã trao đổi với những linh hồn sắp chết kia đã quen rồi, nên không quen với việc chiếm tiện nghi của người khác.
"Chúng ta sắp trở thành phu thê rồi." Bùi Cửu Chi dẫn nàng đi thẳng lên phần sân thượng của Nhật Nguyệt các.
"Tiểu điện hạ, từ khi còn rất nhỏ ta đã tới Vân Đô rồi, cũng không tới học đường được mấy ngày, không có ai dạy ta, cho nên, rốt cuộc phu thê là có ý gì?" Ô Tố nghĩ một lát, nghiêng đầu hỏi Bùi Cửu Chi.
Vẻ học hỏi trong mắt của nàng quá mức thuần khiết, Bùi Cửu Chi đỏ mặt quay đầu, né tránh ánh mắt của nàng nói.
"Phu thê, chính là người mà tay nắm tay chung sống đến hết đời."
Ô Tố lập tức đưa tay ra, nắm tay của hắn.
Ánh mắt của Bùi Cửu Chi nhìn nàng có chút kinh ngạc, Ô Tố nghiêng đầu, mái tóc đen như nước từ trên vai rũ xuống.
Nàng cũng có thể được coi là một con yêu có ham muốn học hỏi, nàng rất vui vẻ tiếp thu tri thức của loài người.
"Là như vậy." Bùi Cửu Chi cầm ngược lại tay nàng nói.
"Phần lớn các cặp phu thê đều yêu nhau." Bùi Cửu Chi nói.
Ô Tố không có tình cảm, nàng không có cách nào hiểu được "yêu", nàng hơi nhướng mày, im lặng không nói.
Nàng muốn, bọn họ có thể trở thành số ít cặp phu thê "không yêu nhau" kia.
Nàng không yêu hắn.
"Giữa vợ chồng, sẽ làm rất nhiều chuyện thân mật, giống như tối đó chúng ta ở... Quan Lan các vậy.”
Bùi Cửu Chi nói tiếp, lúc nói được một nửa, hắn hơi dừng lại.
Ô Tố hiểu ra.
Nàng nghiêng người sang, nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Bùi Cửu Chi.
Ô Tố nhìn đôi mắt phượng đẹp đẽ kia của hắn, hỏi: "Tiểu điện hạ, là như thế này sao?"
Bùi Cửu Chi hơi khom người, nửa ôm lấy cả người Ô Tố.
Trong giọng nói của hắn chứa ý cười: "Ô Tố, là như vậy."
Tay của Ô Tố nâng lên chút nữa, nàng ôm lấy cổ của Bùi Cửu Chi, nàng nghĩ, như vậy rất nguy hiểm.
Nàng là yêu, hắn là người, nếu như dựa quá gần thì hắn sẽ không có kết quả tốt.
Ô Tố buông lỏng tay, cả người tuột khỏi Bùi Cửu Chi, nàng nhìn vào mắt của hắn, cũng không nói chuyện nữa.
Nàng đang suy nghĩ, lúc nào có thể cắt đứt mối quan hệ này.
Ô Tố biết loài người luôn là kẻ có mới nới cũ, nhất là nam nhân, thời gian lâu rồi, hắn tự nhiên sẽ không dây dưa với nàng nữa.
Đợi đến lúc đó, nàng có thể thuận lý thành chương rời đi.
Ô Tố tính toán như vậy, bọn họ đã đi tới tầng lầu mà Bùi Cửu Chi ở kia, đây là phòng trên cùng của Nhật Nguyệt các.
Trừ thư phòng, ngủ phòng cùng với không gian cần thiết cho cuộc sống khác, chỗ này cũng không hề bài trí dư thừa gì.
Đi tiếp lên trên chính là sân thượng lộ thiên trên đỉnh của Nhật Nguyệt các, cả sân thượng đều được bao phủ bằng ngọc tím cực kỳ cứng, đây là chỗ luyện kiếm của Bùi Cửu Chi.
Nơi này... Đúng là thế giới thuộc về hắn, không gian cuộc sống của hắn rộng mở với nàng.
Ở trong không gian riêng tư này, hắn sẽ không có bí mật gì để nói.
Ô Tố biết rất nhiều tin tức của Bùi Cửu Chi, tính cách, thái độ làm người, sở thích của hắn, nhưng hắn gần như không biết chút gì về nàng.
Lúc ăn cơm trưa, Bùi Cửu Chi hỏi nàng: "Ô Tố, nàng tới từ nơi nào?"
Ô Tố ngậm măng tây ở trong miệng, nàng cắn một miếng, nói ra quê hương của Trần Vu: "Hạc Xuyên."
"Cha mẹ của nàng đâu?" Hắn hỏi.
Ô Tố ngước mắt nhìn hắn, đôi mi dài khẽ rung, nàng không có cha mẹ, nàng sinh ra từ một luồng khí hỗn loạn giữa trời đất.
"Chết rồi." Nàng nói.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng, đáp một tiếng trầm thấp: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.