Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 30:
Phù Tang Tri Ngã
26/05/2024
"Mấy hôm nữa Quan Thiên lâu sẽ tới tìm nàng, quyết định mệnh tinh của nàng, tính toán với mệnh tinh của ta, chọn một ngày lành tháng tốt để thành thân." Bùi Cửu Chi nói
"Mệnh tinh?" Lần đầu tiên Ô Tố nghe thấy cái từ này.
"Mỗi một người đều có ngôi sao thuộc về mình, quỹ đạo vận hành của nó điều khiển vận mệnh cả đời của người này." Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố.
Lần đầu tiên Ô Tố nghe được từ vựng mới lạ như thế này, từ khi nàng có ý thức đến nay, vấn đề nàng tò mò nhất chính là...
Nàng tới thế giới này, rốt cuộc là vì cái gì.
Mỗi một sinh vật mà nàng tiếp xúc, đến cả côn trùng, cây cỏ đều có ước mơ của mình.
Bọn họ dùng năng lực cả đời mình để theo đuổi cái mục tiêu đó.
Nhưng nàng không có mục tiêu và mơ ước.
Nàng chỉ đang sống, hô hấp trong cơ thể dựa vào năng lượng âm dương để sinh tồn, dựa vào bản năng để mình không phải chết đi.
Trừ cái này ra, nàng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Từ góc độ này mà nói, Ô Tố là một sinh vật vô cùng nguyên thủy.
Nhưng nàng vẫn tò mò về mục tiêu sống tiếp của mình, sống không thể chỉ là sống, nàng luôn muốn làm những chuyện khác.
Có lẽ, nếu như tìm được mệnh tinh của mình nàng sẽ có thể tìm được đáp án?
Ô Tố lập tức có hứng thú với chuyện này, đôi mắt nàng sáng lên, nhìn Bùi Cửu Chi nói: "Lúc nào thì chúng ta sẽ đi tính toán?"
"Nghỉ ngơi mấy ngày. Mấy ngày này phải đem hộ tịch của nàng tới chỗ Tứ hoàng huynh." Bùi Cửu Chi nói.
"Được." Ô Tố dịu dàng đáp ứng, Bùi Cửu Chi nói gì nàng đều đồng ý.
Quả thực nàng muốn chịu trách nhiệm với hắn, nàng hi vọng một ngày nào đó trong tương lai, chính hắn là người muốn rời đi trước.
Bản thân nàng thì sao, thật ra đều không sao cả, chỉ là nàng sợ lại gần hắn quá, sẽ tạo thành ảnh hưởng không quá tốt cho hắn.
Yêu luôn luôn độc ác, lúc trước Vệ Lệ và Lâm Mộng nói một ít câu chuyện cổ quái.
Cái gì mà nữ yêu sống với loài người lâu rồi, sẽ hút dương khí của người, sau khi nàng nghe xong, đã vô thức duy trì khoảng cách với hắn.
Mặc dù nàng sẽ không hút dương khí, nhưng nhỡ đâu loài yêu vẫn có ảnh hưởng tiêu cực đến loài người thì sao.
Cứ như vậy Ô Tố ở cùng với Bùi Cửu Chi, nàng ở trong phòng của hắn, nhưng lại không ngủ cùng hắn trên một cái giường.
Đêm hôm đó, Bùi Cửu Chi ôm lấy nàng từ đằng sau nói: "Loại chuyện này, tốt nhất là đợi thành thân xong lại làm."
"Được." Ô Tố lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời của hắn, bởi vì nàng vẫn chưa hiểu cụ thể đó là chuyện gì.
"Ô Tố." Hắn thấp giọng gọi nàng, cúi đầu, vùi đầu vào giữa cổ của nàng, giọng nói trầm thấp truyền tới.
Ô Tố mặc cho hắn ôm, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ.
Nàng đang suy nghĩ, ngôi sao nào là của nàng.
"Có thể gọi nàng là Ô Tố mãi sao?" Bùi Cửu Chi buồn bực hỏi.
Hắn cảm thấy tên của Ô Tố rất đặc biệt, mỗi một lần dùng trái tim gọi tên của nàng, trong lòng luôn có hàng ngàn cảm xúc đọng lại.
"Có thể." Đối với Ô Tố mà nói, tên chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.
Hắn không nói gì nữa, chỉ ôm lấy nàng, giống như đang ôm bảo vật gì đó.
Ô Tố cảm thấy tình cảm mãnh liệt từ trên người hắn truyền tới, giống như núi tuyết sụp đổ, che phủ trên đỉnh đầu nàng.
Nàng nghĩ, nàng cần phải hiểu loài người nhiều hơn một chút.
"Tiểu điện hạ, ta muốn học chữ." Ô Tố nói với hắn.
"Ngày mai ta dạy nàng." Bùi Cửu Chi nói.
Ô Tố không muốn làm lỡ thời gian của hắn, nàng biết hắn vẫn còn phải tiếp tục điều tra chuyện con yêu ác độc kia.
"Tiểu điện hạ, tìm một thầy giáo cho ta đi." Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng chậm rãi.
"Ngài có chuyện khác phải làm, vấn đề của ta rất nhiều."
"Được." Trong lòng Bùi Cửu Chi đã chọn được người phù hợp.
Ô Tố nghĩ, tiểu điện hạ thật sự là một người rất tốt.
Dưới bầu trời đầy sao, tay của nàng đè lên cánh tay đang ôm lấy eo nàng của hắn.
Nàng hỏi: "Tiểu điện hạ..."
Câu nói tiếp theo, nàng há miệng nhưng lại không biết nói gì.
Vốn dĩ nàng muốn hỏi, lúc nào thì tiểu điện hạ sẽ hết hứng thú với nàng, nhưng câu nói này, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không nói ra.
Bỏ đi, sẽ luôn có một ngày chúng ta xa cách.
Ô Tố dựa ra đằng sau, dựa vào trong lòng của hắn, nghe tiếng tim đập bình tĩnh của hắn, nàng không nói chuyện nữa.
Bùi Cửu Chi lại cúi thấp đầu, dưới ánh trăng và ánh sao, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Cánh môi của hắn lành lạnh, kích thích Ô Tố há miệng ra, đầu lưỡi của hắn tiến sâu vào trong khoang miệng của nàng.
Thật ra tính tình của Bùi Cửu Chi có chút bá đạo, hắn ấn lấy gáy của Ô Tố, để nụ hôn này càng sâu hơn.
Ô Tố sắp không thở nổi nữa rồi, nàng há miệng hít thở, chóp mũi và môi đều tràn ngập hơi thở thuộc về Bùi Cửu Chi.
Hắn ôm lấy nàng, dùng hơi thở của hắn hoàn toàn bao bọc lấy nàng.
Ô Tố cảm thấy mình giống như một con côn trùng nhỏ bị nhốt trong hổ phách.
Có lẽ nàng là một con sâu bướm nhỏ có đôi cánh màu đen trắng, bị hắn bắt được không thể trốn thoát.
Nàng nghe được tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, dựa vào sự rung động trong lồng ngực, chui vào tai nàng.
Trường kiếm đặt ở bên người tiểu điện hạ cũng phát ra âm thanh vo ve, trông có vẻ rất nóng vội.
Ô Tố không nghe được âm thanh như vậy, nhưng vừa nghe cả người nàng đã nhũn ra.
Trong nụ hôn gió thổi không lọt của hắn, tay của nàng đưa ra sau, đè lên trường kiếm bên cạnh hắn.
Một cánh tay khác của nàng, đè lên ngực của tiểu điện hạ.
Dường như hắn đã tỉnh táo lại, cánh môi nóng bừng vì bị cọ xát hơi tách ra một chút, hắn chăm chú nhìn nàng.
Hai gò má của Ô Tố đỏ bừng, trong mũi phát ra tiếng rên nhẹ không thể kiểm soát được, nàng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Cửu Chi.
Biểu cảm của nàng có chút tủi thân, giống như bị hắn ức hiếp vậy.
Ô Tố nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ, nhẹ một chút, ta có chút không thể thở nổi."
Nàng cắn môi, giọng nói vì động tình mà run rẩy, nhưng bản thân lại không biết gì cả.
Đôi mắt của Bùi Cửu Chi nhìn nàng sâu thẳm, tay của hắn nâng cằm của nàng lên, lại tiếp tục hôn xuống.
Nụ hôn này đã dồn Ô Tố đến góc tường, hắn dùng một loại tư thế vô cùng có tính xâm lược chiếm lấy mỗi một hơi thở của nàng,
Ý thức của Ô Tố mơ hồ, trong đầu nàng bay bỗng nổi lên một ý niệm này.
Vị tiểu điện hạ này, rất hung dữ, nàng nghĩ thế.
Bùi Cửu Chi đặt nàng lên trên giường của mình, Ô Tố nằm lên trên chiếc giường nhỏ màu trắng, mái tóc dài dưới thân tản ra, giống như mực dính loang lổ lên tờ giấy trắng vậy.
Tầm mắt của hắn rơi trên gương mặt đỏ ửng với lồng ngực phập phồng của nàng, biết bản thân không thể nhìn thêm nữa.
Bùi Cửu Chi kéo chăn của hắn lên, đắp lên người Ô Tố, quấn nàng thật chặt.
Ngón tay của Ô Tố níu lấy vạt áo của hắn, cuối cùng, vạt áo này bị Bùi Cửu Chi rút ra.
Hắn nói với nàng: "Ngày mai gặp."
"Được, tiểu điện hạ." Ô Tố nhỏ giọng nói.
Dừng một lát, nàng nhớ ra cái gì đó, thò tay từ trong chăn ra, níu lấy góc áo của hắn.
"Ô Tố, sao thế?" Hắn hỏi.
"Ta sẽ không cởi quần áo." Ô Tố định dùng giọng nói bình tĩnh để nói chuyện.
Nhưng vừa rồi nàng và tiểu điện hạ mới hôn nhau một lúc lâu, bây giờ lại muốn nói chuyện, giọng nói khó tránh khỏi có chút run rẩy.
Tuy bản thân nàng thật sự không nhận ra, nhưng Bùi Cửu Chi lại nghe được rất rõ ràng.
Cơ thể của Bùi Cửu Chi run rẩy. Hắn biết Ô Tố thật sự sẽ không cởi y phục
Hắn cúi thấp người xuống, nói với nàng: "Tay."
Ô Tố ngoan ngoãn đưa cánh tay ra, hắn cởi dải lụa trên tay của nàng ra.
Tiếp sau đó, chính là sam y bên ngoài, còn có dây đai phức tạp quanh eo.
Mái tóc dài như nước rũ xuống, Ô Tố để lộ ra đầu vai mượt mà đỏ ửng, tấm vải trắng mềm mại từ trên vai nàng rũ xuống.
Bùi Cửu Chi chợt xoay người, không dám nhìn nàng.
Ô Tố nói: "Cám ơn tiểu điện hạ."
Bùi Cửu Chi quay người, cũng không quay đầu lại, hắn đi ra bên ngoài, chỗ này cũng có một chiếc giường.
Tối nay, trong giấc mơ của hắn đều là Ô Tố.
Ô Tố không biết nằm mơ, ngày hôm sau, nàng tỉnh lại, sau khi rửa mặt chải đầu xong, lập tức đi theo Bùi Cửu Chi ra khỏi Nhật Nguyệt các.
Nàng leo lên xe ngựa, Bùi Cửu Chi cưỡi ngựa đi theo nàng.
Ô Tố vén rèm của xe ngựa lên, hỏi Bùi Cửu Chi đi cùng ở bên ngoài: "Tiểu điện hạ, hôm nay ta đi gặp thầy dạy ta học chữ sao?"
"Ừm." Hôm nay Bùi Cửu Chi mặc y phục cùng màu với nàng.
Y phục của Ô Tố màu xanh, áo ngoài của hắn cũng màu xanh, dáng vẻ của hai người ngược lại là rất xứng đôi.
"Phụ hoàng muốn gặp nàng, đúng lúc nàng đã học chữ được mấy ngày rồi, đến lúc đó ở trước mặt phụ hoàng, cũng sẽ không đến mức không trả lời được vấn đề."
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu, nhìn con ngươi trong veo của Ô Tố nói.
"Được." Ô Tố ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi dưới ánh nắng sớm, cả người giống như đang phát sáng vậy, còn sáng hơn cả mặt trời trên trời.
Bọn họ đi thẳng một đường ra ngoài Vân Đô, vượt qua một vách đá hiểm trở.
Có một ngồi chùa cổ đứng sừng sững đối diện vách đá, tiếng chuông Phật trầm tĩnh ở phía xa xa truyền tới, vang vọng bên tai như sóng nước lay động.
Nơi này là ngôi chùa mà nhân loại thường xuyên tế bái, hương hỏa rất thịnh vượng.
Đoàn xe dừng lại trước ngôi chùa, Ô Tố đọc không hiểu mấy chữ của miếu thờ này.
Bùi Cửu Chi nói cho nàng: "Đây là chùa Phương Huyền, khi còn bé thầy dạy ta học đọc học viết, chính là hòa thượng trong ngôi chùa này."
Hắn dẫn Ô Tố vào Phương Huyền Tự, thầy tu trong chùa nhìn thấy hắn, rối rít hành lễ.
"Cửu điện hạ, ngài tới rồi, bao năm không gặp, ngài cũng đã trưởng thành rồi." Chủ trì của Phương Huyền Tự hành lễ với hắn.
"Vấn Duyên đại sư đâu?" Bùi Cửu Chi lễ phép hỏi.
"Bà ấy đang ở sau núi nghỉ ngơi, cũng đúng, Cửu điện hạ, ngài đã trở lại, cũng muốn gặp mặt người thầy năm đó của ngài." Chủ trì mỉm cười nói.
Bùi Cửu Chi để Ô Tố đợi ở trong một tiểu viện thanh tịnh, hắn và chủ trì đi gặp Vấn Duyên đại sư.
Hắn biết người thầy này của hắn tính tình cổ quái, nhưng hắn cảm thấy, có lẽ bà ấy sẽ thích Ô Tố, nhưng vẫn cần phải thông báo với bà ấy trước một tiếng.
Ô Tố ngồi một mình ở trong tiểu viện, Bùi Cửu Chi chăm sóc nàng, biết nàng không thích có quá nhiều người vây quanh bên người, cho nên đã bảo cung nữ bên cạnh chăm sóc nàng lui xuống trước rồi.
Nàng không có hứng thú với chùa miếu của loài người, chỉ ngồi đó ngây ngẩn, đến khi nàng mơ hồ cảm nhận được linh hồn sắp chết ở gần đó.
Ô Tố lập tức đứng dậy, nương theo hướng của linh hồn này mà chạy đi.
Nàng lại có thể ăn được năng lượng âm dương, chuyến này ra ngoài rất đáng giá.
Ô Tố đi đến hậu viện của ngôi chùa, nàng nhìn thấy một con thỏ nằm ngửa hướng lên trời ở trên bãi cỏ xanh.
Con thỏ này mập mạp, tròn vo, cái bụng ngửa lên trên, lông xù khắp người.
Đáng tiếc nó sắp chết rồi.
Ô Tố ngồi xổm xuống, bên cạnh có một bông hoa treo trên váy dài, nàng nhẹ nhàng ôm con thỏ nhỏ lên.
Nàng chạm vào tai của nó, dùng thần thức nói chuyện với nó: "Thỏ nhỏ, ngươi sắp chết rồi, trước khi chết, ngươi muốn làm gì?"
Lúc tay của nàng chạm vào cái tai của con thỏ trắng, nháy mắt dựng đứng lên.
Nó nói với Ô Tố: "Củ cà rốt, ta muốn ăn cà rốt, rất nhiều rất nhiều củ cà rốt!"
Ô Tố ôm nó, nhìn xung quanh một vòng, bên trong cái giỏ dưới mái hiên nhìn thấy mấy củ cà rốt sáng lên.
Nàng lấy một củ cà rốt xuống, đút tới bên miệng con thỏ nhỏ.
Nó gặm "răng rắc răng rắc" mấy miếng, sau đó nghiêng đầu một cái, ngã vào trong lòng Ô Tố mà chết.
Ô Tố ôm nó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của nó.
Một chút năng lượng âm dương bị nàng hấp thu, có những lúc, nguyện vọng của động vật chính là đơn giản như vậy.
Nàng đặt con thỏ nhỏ lại trên sân cỏ, sau đó lại nhét nửa củ cà rốt nó chưa ăn xong vào trong lòng nó.
Đợi đến lúc nàng đứng dậy, lại nhìn thấy bên ngoài cửa hậu viện này, có một nữ tử trung niên mặc y phục màu xám đứng ở đó.
Bà ấy chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt màu nhạt là một mảnh trống rỗng.
"Mệnh tinh?" Lần đầu tiên Ô Tố nghe thấy cái từ này.
"Mỗi một người đều có ngôi sao thuộc về mình, quỹ đạo vận hành của nó điều khiển vận mệnh cả đời của người này." Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố.
Lần đầu tiên Ô Tố nghe được từ vựng mới lạ như thế này, từ khi nàng có ý thức đến nay, vấn đề nàng tò mò nhất chính là...
Nàng tới thế giới này, rốt cuộc là vì cái gì.
Mỗi một sinh vật mà nàng tiếp xúc, đến cả côn trùng, cây cỏ đều có ước mơ của mình.
Bọn họ dùng năng lực cả đời mình để theo đuổi cái mục tiêu đó.
Nhưng nàng không có mục tiêu và mơ ước.
Nàng chỉ đang sống, hô hấp trong cơ thể dựa vào năng lượng âm dương để sinh tồn, dựa vào bản năng để mình không phải chết đi.
Trừ cái này ra, nàng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Từ góc độ này mà nói, Ô Tố là một sinh vật vô cùng nguyên thủy.
Nhưng nàng vẫn tò mò về mục tiêu sống tiếp của mình, sống không thể chỉ là sống, nàng luôn muốn làm những chuyện khác.
Có lẽ, nếu như tìm được mệnh tinh của mình nàng sẽ có thể tìm được đáp án?
Ô Tố lập tức có hứng thú với chuyện này, đôi mắt nàng sáng lên, nhìn Bùi Cửu Chi nói: "Lúc nào thì chúng ta sẽ đi tính toán?"
"Nghỉ ngơi mấy ngày. Mấy ngày này phải đem hộ tịch của nàng tới chỗ Tứ hoàng huynh." Bùi Cửu Chi nói.
"Được." Ô Tố dịu dàng đáp ứng, Bùi Cửu Chi nói gì nàng đều đồng ý.
Quả thực nàng muốn chịu trách nhiệm với hắn, nàng hi vọng một ngày nào đó trong tương lai, chính hắn là người muốn rời đi trước.
Bản thân nàng thì sao, thật ra đều không sao cả, chỉ là nàng sợ lại gần hắn quá, sẽ tạo thành ảnh hưởng không quá tốt cho hắn.
Yêu luôn luôn độc ác, lúc trước Vệ Lệ và Lâm Mộng nói một ít câu chuyện cổ quái.
Cái gì mà nữ yêu sống với loài người lâu rồi, sẽ hút dương khí của người, sau khi nàng nghe xong, đã vô thức duy trì khoảng cách với hắn.
Mặc dù nàng sẽ không hút dương khí, nhưng nhỡ đâu loài yêu vẫn có ảnh hưởng tiêu cực đến loài người thì sao.
Cứ như vậy Ô Tố ở cùng với Bùi Cửu Chi, nàng ở trong phòng của hắn, nhưng lại không ngủ cùng hắn trên một cái giường.
Đêm hôm đó, Bùi Cửu Chi ôm lấy nàng từ đằng sau nói: "Loại chuyện này, tốt nhất là đợi thành thân xong lại làm."
"Được." Ô Tố lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời của hắn, bởi vì nàng vẫn chưa hiểu cụ thể đó là chuyện gì.
"Ô Tố." Hắn thấp giọng gọi nàng, cúi đầu, vùi đầu vào giữa cổ của nàng, giọng nói trầm thấp truyền tới.
Ô Tố mặc cho hắn ôm, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ.
Nàng đang suy nghĩ, ngôi sao nào là của nàng.
"Có thể gọi nàng là Ô Tố mãi sao?" Bùi Cửu Chi buồn bực hỏi.
Hắn cảm thấy tên của Ô Tố rất đặc biệt, mỗi một lần dùng trái tim gọi tên của nàng, trong lòng luôn có hàng ngàn cảm xúc đọng lại.
"Có thể." Đối với Ô Tố mà nói, tên chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.
Hắn không nói gì nữa, chỉ ôm lấy nàng, giống như đang ôm bảo vật gì đó.
Ô Tố cảm thấy tình cảm mãnh liệt từ trên người hắn truyền tới, giống như núi tuyết sụp đổ, che phủ trên đỉnh đầu nàng.
Nàng nghĩ, nàng cần phải hiểu loài người nhiều hơn một chút.
"Tiểu điện hạ, ta muốn học chữ." Ô Tố nói với hắn.
"Ngày mai ta dạy nàng." Bùi Cửu Chi nói.
Ô Tố không muốn làm lỡ thời gian của hắn, nàng biết hắn vẫn còn phải tiếp tục điều tra chuyện con yêu ác độc kia.
"Tiểu điện hạ, tìm một thầy giáo cho ta đi." Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng chậm rãi.
"Ngài có chuyện khác phải làm, vấn đề của ta rất nhiều."
"Được." Trong lòng Bùi Cửu Chi đã chọn được người phù hợp.
Ô Tố nghĩ, tiểu điện hạ thật sự là một người rất tốt.
Dưới bầu trời đầy sao, tay của nàng đè lên cánh tay đang ôm lấy eo nàng của hắn.
Nàng hỏi: "Tiểu điện hạ..."
Câu nói tiếp theo, nàng há miệng nhưng lại không biết nói gì.
Vốn dĩ nàng muốn hỏi, lúc nào thì tiểu điện hạ sẽ hết hứng thú với nàng, nhưng câu nói này, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không nói ra.
Bỏ đi, sẽ luôn có một ngày chúng ta xa cách.
Ô Tố dựa ra đằng sau, dựa vào trong lòng của hắn, nghe tiếng tim đập bình tĩnh của hắn, nàng không nói chuyện nữa.
Bùi Cửu Chi lại cúi thấp đầu, dưới ánh trăng và ánh sao, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Cánh môi của hắn lành lạnh, kích thích Ô Tố há miệng ra, đầu lưỡi của hắn tiến sâu vào trong khoang miệng của nàng.
Thật ra tính tình của Bùi Cửu Chi có chút bá đạo, hắn ấn lấy gáy của Ô Tố, để nụ hôn này càng sâu hơn.
Ô Tố sắp không thở nổi nữa rồi, nàng há miệng hít thở, chóp mũi và môi đều tràn ngập hơi thở thuộc về Bùi Cửu Chi.
Hắn ôm lấy nàng, dùng hơi thở của hắn hoàn toàn bao bọc lấy nàng.
Ô Tố cảm thấy mình giống như một con côn trùng nhỏ bị nhốt trong hổ phách.
Có lẽ nàng là một con sâu bướm nhỏ có đôi cánh màu đen trắng, bị hắn bắt được không thể trốn thoát.
Nàng nghe được tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, dựa vào sự rung động trong lồng ngực, chui vào tai nàng.
Trường kiếm đặt ở bên người tiểu điện hạ cũng phát ra âm thanh vo ve, trông có vẻ rất nóng vội.
Ô Tố không nghe được âm thanh như vậy, nhưng vừa nghe cả người nàng đã nhũn ra.
Trong nụ hôn gió thổi không lọt của hắn, tay của nàng đưa ra sau, đè lên trường kiếm bên cạnh hắn.
Một cánh tay khác của nàng, đè lên ngực của tiểu điện hạ.
Dường như hắn đã tỉnh táo lại, cánh môi nóng bừng vì bị cọ xát hơi tách ra một chút, hắn chăm chú nhìn nàng.
Hai gò má của Ô Tố đỏ bừng, trong mũi phát ra tiếng rên nhẹ không thể kiểm soát được, nàng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Cửu Chi.
Biểu cảm của nàng có chút tủi thân, giống như bị hắn ức hiếp vậy.
Ô Tố nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ, nhẹ một chút, ta có chút không thể thở nổi."
Nàng cắn môi, giọng nói vì động tình mà run rẩy, nhưng bản thân lại không biết gì cả.
Đôi mắt của Bùi Cửu Chi nhìn nàng sâu thẳm, tay của hắn nâng cằm của nàng lên, lại tiếp tục hôn xuống.
Nụ hôn này đã dồn Ô Tố đến góc tường, hắn dùng một loại tư thế vô cùng có tính xâm lược chiếm lấy mỗi một hơi thở của nàng,
Ý thức của Ô Tố mơ hồ, trong đầu nàng bay bỗng nổi lên một ý niệm này.
Vị tiểu điện hạ này, rất hung dữ, nàng nghĩ thế.
Bùi Cửu Chi đặt nàng lên trên giường của mình, Ô Tố nằm lên trên chiếc giường nhỏ màu trắng, mái tóc dài dưới thân tản ra, giống như mực dính loang lổ lên tờ giấy trắng vậy.
Tầm mắt của hắn rơi trên gương mặt đỏ ửng với lồng ngực phập phồng của nàng, biết bản thân không thể nhìn thêm nữa.
Bùi Cửu Chi kéo chăn của hắn lên, đắp lên người Ô Tố, quấn nàng thật chặt.
Ngón tay của Ô Tố níu lấy vạt áo của hắn, cuối cùng, vạt áo này bị Bùi Cửu Chi rút ra.
Hắn nói với nàng: "Ngày mai gặp."
"Được, tiểu điện hạ." Ô Tố nhỏ giọng nói.
Dừng một lát, nàng nhớ ra cái gì đó, thò tay từ trong chăn ra, níu lấy góc áo của hắn.
"Ô Tố, sao thế?" Hắn hỏi.
"Ta sẽ không cởi quần áo." Ô Tố định dùng giọng nói bình tĩnh để nói chuyện.
Nhưng vừa rồi nàng và tiểu điện hạ mới hôn nhau một lúc lâu, bây giờ lại muốn nói chuyện, giọng nói khó tránh khỏi có chút run rẩy.
Tuy bản thân nàng thật sự không nhận ra, nhưng Bùi Cửu Chi lại nghe được rất rõ ràng.
Cơ thể của Bùi Cửu Chi run rẩy. Hắn biết Ô Tố thật sự sẽ không cởi y phục
Hắn cúi thấp người xuống, nói với nàng: "Tay."
Ô Tố ngoan ngoãn đưa cánh tay ra, hắn cởi dải lụa trên tay của nàng ra.
Tiếp sau đó, chính là sam y bên ngoài, còn có dây đai phức tạp quanh eo.
Mái tóc dài như nước rũ xuống, Ô Tố để lộ ra đầu vai mượt mà đỏ ửng, tấm vải trắng mềm mại từ trên vai nàng rũ xuống.
Bùi Cửu Chi chợt xoay người, không dám nhìn nàng.
Ô Tố nói: "Cám ơn tiểu điện hạ."
Bùi Cửu Chi quay người, cũng không quay đầu lại, hắn đi ra bên ngoài, chỗ này cũng có một chiếc giường.
Tối nay, trong giấc mơ của hắn đều là Ô Tố.
Ô Tố không biết nằm mơ, ngày hôm sau, nàng tỉnh lại, sau khi rửa mặt chải đầu xong, lập tức đi theo Bùi Cửu Chi ra khỏi Nhật Nguyệt các.
Nàng leo lên xe ngựa, Bùi Cửu Chi cưỡi ngựa đi theo nàng.
Ô Tố vén rèm của xe ngựa lên, hỏi Bùi Cửu Chi đi cùng ở bên ngoài: "Tiểu điện hạ, hôm nay ta đi gặp thầy dạy ta học chữ sao?"
"Ừm." Hôm nay Bùi Cửu Chi mặc y phục cùng màu với nàng.
Y phục của Ô Tố màu xanh, áo ngoài của hắn cũng màu xanh, dáng vẻ của hai người ngược lại là rất xứng đôi.
"Phụ hoàng muốn gặp nàng, đúng lúc nàng đã học chữ được mấy ngày rồi, đến lúc đó ở trước mặt phụ hoàng, cũng sẽ không đến mức không trả lời được vấn đề."
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu, nhìn con ngươi trong veo của Ô Tố nói.
"Được." Ô Tố ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi dưới ánh nắng sớm, cả người giống như đang phát sáng vậy, còn sáng hơn cả mặt trời trên trời.
Bọn họ đi thẳng một đường ra ngoài Vân Đô, vượt qua một vách đá hiểm trở.
Có một ngồi chùa cổ đứng sừng sững đối diện vách đá, tiếng chuông Phật trầm tĩnh ở phía xa xa truyền tới, vang vọng bên tai như sóng nước lay động.
Nơi này là ngôi chùa mà nhân loại thường xuyên tế bái, hương hỏa rất thịnh vượng.
Đoàn xe dừng lại trước ngôi chùa, Ô Tố đọc không hiểu mấy chữ của miếu thờ này.
Bùi Cửu Chi nói cho nàng: "Đây là chùa Phương Huyền, khi còn bé thầy dạy ta học đọc học viết, chính là hòa thượng trong ngôi chùa này."
Hắn dẫn Ô Tố vào Phương Huyền Tự, thầy tu trong chùa nhìn thấy hắn, rối rít hành lễ.
"Cửu điện hạ, ngài tới rồi, bao năm không gặp, ngài cũng đã trưởng thành rồi." Chủ trì của Phương Huyền Tự hành lễ với hắn.
"Vấn Duyên đại sư đâu?" Bùi Cửu Chi lễ phép hỏi.
"Bà ấy đang ở sau núi nghỉ ngơi, cũng đúng, Cửu điện hạ, ngài đã trở lại, cũng muốn gặp mặt người thầy năm đó của ngài." Chủ trì mỉm cười nói.
Bùi Cửu Chi để Ô Tố đợi ở trong một tiểu viện thanh tịnh, hắn và chủ trì đi gặp Vấn Duyên đại sư.
Hắn biết người thầy này của hắn tính tình cổ quái, nhưng hắn cảm thấy, có lẽ bà ấy sẽ thích Ô Tố, nhưng vẫn cần phải thông báo với bà ấy trước một tiếng.
Ô Tố ngồi một mình ở trong tiểu viện, Bùi Cửu Chi chăm sóc nàng, biết nàng không thích có quá nhiều người vây quanh bên người, cho nên đã bảo cung nữ bên cạnh chăm sóc nàng lui xuống trước rồi.
Nàng không có hứng thú với chùa miếu của loài người, chỉ ngồi đó ngây ngẩn, đến khi nàng mơ hồ cảm nhận được linh hồn sắp chết ở gần đó.
Ô Tố lập tức đứng dậy, nương theo hướng của linh hồn này mà chạy đi.
Nàng lại có thể ăn được năng lượng âm dương, chuyến này ra ngoài rất đáng giá.
Ô Tố đi đến hậu viện của ngôi chùa, nàng nhìn thấy một con thỏ nằm ngửa hướng lên trời ở trên bãi cỏ xanh.
Con thỏ này mập mạp, tròn vo, cái bụng ngửa lên trên, lông xù khắp người.
Đáng tiếc nó sắp chết rồi.
Ô Tố ngồi xổm xuống, bên cạnh có một bông hoa treo trên váy dài, nàng nhẹ nhàng ôm con thỏ nhỏ lên.
Nàng chạm vào tai của nó, dùng thần thức nói chuyện với nó: "Thỏ nhỏ, ngươi sắp chết rồi, trước khi chết, ngươi muốn làm gì?"
Lúc tay của nàng chạm vào cái tai của con thỏ trắng, nháy mắt dựng đứng lên.
Nó nói với Ô Tố: "Củ cà rốt, ta muốn ăn cà rốt, rất nhiều rất nhiều củ cà rốt!"
Ô Tố ôm nó, nhìn xung quanh một vòng, bên trong cái giỏ dưới mái hiên nhìn thấy mấy củ cà rốt sáng lên.
Nàng lấy một củ cà rốt xuống, đút tới bên miệng con thỏ nhỏ.
Nó gặm "răng rắc răng rắc" mấy miếng, sau đó nghiêng đầu một cái, ngã vào trong lòng Ô Tố mà chết.
Ô Tố ôm nó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của nó.
Một chút năng lượng âm dương bị nàng hấp thu, có những lúc, nguyện vọng của động vật chính là đơn giản như vậy.
Nàng đặt con thỏ nhỏ lại trên sân cỏ, sau đó lại nhét nửa củ cà rốt nó chưa ăn xong vào trong lòng nó.
Đợi đến lúc nàng đứng dậy, lại nhìn thấy bên ngoài cửa hậu viện này, có một nữ tử trung niên mặc y phục màu xám đứng ở đó.
Bà ấy chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt màu nhạt là một mảnh trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.