Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 31:

Phù Tang Tri Ngã

26/05/2024

Nữ tử trung niên mặc áo xám ở ngoài cửa kia đi lại gần Ô Tố.

Bà ấy ngồi xổm xuống, ôm con thỏ đã chết trên đất lên.

"Nó không ăn cà rốt." Vị tăng nhân này nói với Ô Tố.

"Trong sân treo, là do hương khách qua lại tặng cho nó, nhưng nó không ăn, ta cũng chưa bao giờ đút."

"Đoạn thời gian trước, nó bị bệnh, sáng nay nó chạy ra, không ngờ lại chết nhanh như vậy." Bà ấy thuận miệng nói.

Đối với chuyện sống chết, bà ấy nói rất hời hợt.

"Nó nói nó muốn ăn." Ô Tố nhìn đôi mắt màu nhạt của tăng nhân kia nói.

Tăng nhân nhìn nàng một cái, sau đó bắt đầu mỉm cười: "Cô nương, sao ngươi lại biết."

Ô Tố chớp chớp mắt, nàng không trả lời vấn đề này.

"Có lẽ là do ai cũng muốn cho nó ăn, cho nên nó cũng cảm thấy mình nên ăn." Tăng nhân tiếp tục cười nói.

Nhưng Ô Tố biết, nguyện vọng của linh hồn sắp chết sẽ không vì sự mong đợi của người khác mà thay đổi.

Nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có lẽ là do người tới lui trong chùa thường xuyên đút đồ ăn cho nó."

"Đúng vậy." Tăng nhân vẫn cười, đôi mắt màu nhạt của bà ấy hơi híp lại: "Bọn họ thấy nó đáng yêu, cho nên đối với nó rất tốt."

"Nó không thích ăn cà rốt, nhưng vào giờ khắc trước khi chết, nó hy vọng dùng cách này để báo đáp những người đối tốt với nó."

Ô Tố có thể hiểu được tình cảm bộc phát lúc chết của sinh vật.

"Cách giải thích rất đặc biệt." Bà ấy nhìn Ô Tố, dịu dàng nói.

Ô Tố đang định đứng dậy, trở lại tiểu viện kia để đợi tiểu điện hạ, bên ngoài hậu viện này đã truyền tới tiếng nói chuyện của mấy người.

"Chắc hẳn Vấn Duyên sư phụ ở chỗ này, sáng hôm nay con thỏ mà bà ấy nhặt về nuôi đã chạy ra ngoài rồi, bà ấy đang đi tìm."

Chủ trì của chùa Phương Huyền nói với Bùi Cửu Chi.

"Ừ." Bùi Cửu Chi bước đi vào, ánh mắt nhìn qua bên này, lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Hắn gọi Ô Tố trước: "Ô Tố, tại sao nàng lại ở chỗ này?"

Ô Tô vốn dĩ đang ngồi xổm dưới đất, nhìn thấy Bùi Cửu Chi.

Nàng đang định đứng lên, hắn đã giơ tay về phía nàng, đỡ nàng đứng lên.

"Ta..." Nàng giọng ngừng một lát: "Xem thỏ."

"Thỏ chết rồi." Vấn Duyên ôm con thỏ đã chết, mỉm cười gật đầu với Bùi Cửu Chi.

"Thầy." Bùi Cửu Chi không nghĩ tới, Ô Tố lại gặp được bà ấy trước.

Mười năm trước, lúc hắn tới xin học, Vấn Duyên đại sư cũng có dáng vẻ như vậy, mười năm trôi qua, dường như bà ấy không thay đổi chút nào.

"Thầy, con vừa mới trở về Vân Đô, khoảng thời gian trước, vì sự vụ bận rộn, cho nên con chưa kịp tới gặp người." Bùi Cửu Chi dẫn Ô Tố ngồi xuống, nói với Vấn Duyên.

"Tế thiên đại điển, diệt trừ yêu ma..." Vấn Duyên cũng biết Bùi Cửu Chi làm cái gì rồi.

"Vâng." Bùi Cửu Chi cau mày đáp lại.

"Trưởng thành rồi, nhưng cái tính cách lạnh lùng này vẫn không thay đổi." Vấn Duyên nhìn vào đôi mắt giống như được một lớp băng mỏng bao phủ của hắn nói.

"Thầy, con tới tất nhiên là có chuyện muốn nhờ." Bùi Cửu Chi nhìn về phía Ô Tố, "Vị hôn thê của con..."

Đáy mắt của Vấn Duyên thoáng qua vẻ kinh ngạc, đến cả bà ấy cũng không ngờ tới Bùi Cửu Chi lại lấy vợ.

Bà ấy nhìn theo ánh mắt của Bùi Cửu Chi nhìn Ô Tố, Ô Tố chú ý tới ánh mắt của bà ấy, ngước mắt lên đối mặt với bà.

Vấn Duyên chưa từng thấy bất cứ người nào có đôi mắt như thế này, đen trắng rõ ràng, thuần túy trong suốt.

Trong mắt của nàng, sạch sẽ đến mức không có cả tình cảm.

Khóe môi Vấn Duyên nhếch lên, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Vị hôn thê như thế nào?"

"Nàng ấy không biết chữ." Bùi Cửu Chi nói: "Nàng ấy cần một vị thầy."

Vấn Duyên cẩn thận quan sát Ô Tố, một lúc lâu sau, bà ấy nói: "Có thể."

Dừng một chút, bà ấy lại hỏi Bùi Cửu Chi: "Cửu Chi, con thật sự muốn thành thân với nàng sao?"

"Thật." Lời này của Bùi Cửu Chi vô cùng chắc chắn.

Ánh mắt của Vấn Duyên vẫn đặt trên người Ô Tố, bà ấy đưa tay với nàng: "Vậy thì đi theo ta."

Bùi Cửu Chi nói với Vấn Duyên: "Thầy, hôm nay người cười rất nhiều lần."

Đừng thấy Vấn Duyên gặp được Ô Tố lần đầu tiên đã bắt đầu lộ ra nụ cười, bình thường bà ấy không cười, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị.

Nhưng hôm nay, thái độ của bà ấy lại dịu dàng, mặt chứa ý cười, chuyện này rất hiếm thấy.

"Đèn trong chùa đều phải che lại bằng lưới màu xanh, bởi vì ban đêm có sâu bướm đuổi theo ánh sáng, nếu không che đèn lại, con bướm vừa đụng vào, sẽ chết." Vấn Duyên đột nhiên nói.

"Có vài thứ, rất là yếu ớt. Dù sao ta cũng phải lịch sự một chút, để tránh dọa tới vị hôn thê của con." Vấn Duyên nhìn bàn tay của Ô Tố đặt trong lòng bàn tay của mình.

Trước khi Ô Tố đi theo Vấn Duyên học chữ, Bùi Cửu Chi vẫn gọi nàng tới, nói nhỏ với nàng.



"Chạng vạng tối ta sẽ tới đón nàng trở về." Bùi Cửu Chi dắt tay Ô Tố nói.

"Được." Ô Tố gật đầu.

"Xem ra thầy rất thích nàng." Bùi Cửu Chi nói.

Ô Tố nghiền ngẫm ý nghĩa của việc thích, nàng hỏi: "Vậy ta cũng phải thích bà ấy sao?"

"Không." Bùi Cửu Chi lập tức nói.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Ô Tố nói: "Nàng có thể thích ta."

Ô Tố giơ tay lên, chạm vào hai má của hắn, nàng nghĩ, dỗ dành hắn cũng không sao.

"Được." Nàng gật đầu, bông tai rũ xuống hai bên tai lắc lư.

Bùi Cửu Chi cúi đầu rất nhanh, chạm lên môi của nàng một chút.

Lúc hắn rời đi, trường kiếm hắn mang theo trên lưng rung động kêu lên.

"Ô Tố, Ô cô nương." Vấn Duyên đứng sau lưng Ô Tố, gọi nàng một tiếng: "Đi theo ta đi."

"Học được mấy chữ rồi?" Vấn Duyên dẫn Ô Tô đi dọc theo con đường đá xanh trong núi, hỏi.

"Không nhiều, học được mấy từ thường dùng." Ô Tố thành thật trả lời.

"Cửu Chi rất thích ngươi." Vấn Duyên vừa đi vừa nói.

"Ta cũng thích ngài ấy." Ô Tố nói đâu ra đấy.

"Ngươi không thích ngài ấy, "thích" là tình cảm, là cảm xúc của sinh vật, Ô Tố, ngươi không có." Vấn Duyên mở miệng nói.

Giọng của bà ấy rất kỳ lạ, mang theo chút tang thương khàn khàn, rơi vào tai của Ô Tố, giống như tiếng chuông chùa phía xa xa trong chùa.

Ô Tố nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn về phía Vấn Duyên.

"Tiểu yêu quái rất đặc biệt." Vấn Duyên quay đầu nhìn Ô Tố nói.

Ô Tô lui về phía sau nửa bước. Vì bị vạch trần thân phận, nên nàng hoảng sợ đến nỗi muốn chạy trốn.

"Đừng sợ." Vấn Duyên dắt tay nàng: "Ta không bài xích yêu."

Ô Tô hít một hơi thật sâu, nàng không nghĩ tới thân phận của mình bị thầy của tiểu điện hạ nhìn ra nhanh như vậy.

Chỉ có thể nói, không hổ là thầy của hắn.

"Cửu Chi là một người thông minh, đáng tiếc là ngài ấy lại thích ngươi, loại cảm xúc này sẽ che giấu rất nhiều thứ."

Vấn Duyên ngồi xuống chiếc bàn đá dưới gốc cây thông xanh, chống cằm nhìn Ô Tố nói.

"Thích không phải là chuyện tốt sao?" Ô Tố cũng ngồi xuống, hỏi.

Hai người rất nhanh đã tiến vào bài học kiểu mẫu.

"Đối với ngài ấy mà nói, không phải là chuyện tốt." Vấn Duyên thản nhiên nói.

Ô Tố cụp mắt xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Ta biết."

Quả nhiên, thân phận yêu quái của nàng, vẫn mang tới sự đau khổ cho tiểu điện hạ.

"Ngài ấy sẽ quên ngươi." Vấn Duyên nhìn Ô Tô gật đầu: "Ngươi không cần vì thế mà tự trách, ngài ấy có con đường mà ngài ấy phải đi. Nếu phải sánh với con đường lớn kia thì chuyện này tựa như tia chớp của thế gian chỉ trong nháy mắt, chỉ là một phần nhỏ nhất trong cuộc sống dài đằng đẵng của nó."

Ô Tố nghe không hiểu lắm, nàng nhìn chằm chằm Vấn Duyên.

"Ta sẽ không nói ra thân phận của ngươi, bây giờ ngài ấy thích ngươi thì ta sẽ để cho ngài ấy thích." Vấn Duyên xoa đầu Ô Tố.

Sau đó, Vấn Duyên bắt đầu dạy cho nàng, dạy nàng biết chữ, phổ biến lẽ thường của loài người.

Bà ấy mở tự điển trong tay ra, ngón tay chỉ vào một từ nào đó.

"Đây là "yêu"." Bà ấy nói với Ô Tố.

"Yêu..." Ô Tố nhớ cái chữ này.

"Tiểu yêu quái đáng yêu biết bao." Vấn Duyên không khỏi cảm khái: "Ta chưa bao giờ gặp loại yêu nào như ngươi."

Ô Tố đối mặt với Vấn Duyên, chớp chớp mắt, nàng nói.

"Trong thế giới, ẩn giấu rất nhiều loại côn trùng khác nhau, cho tới bây giờ, cũng không có người nào có thể biết hết tất cả các loại côn trùng và cây cỏ.”

"Không phải là do loài người qua ngu muội, mà là bọn họ quá không bắt mắt." Ô Tố nhẹ giọng nói: "Ta cũng giống như vậy."

"Ngày Cửu Chi trở về Vân Đô, ngươi có cảm giác được dị thường không?" Vấn Duyên bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Ô Tố nheo mắt lại, ngày đó, chính là đêm mà nàng biết tiểu điện hạ.

Nàng há miệng, chỉ nói: "Có."

"Sau đó sự khác thường kia liền biến mất, rất thần kỳ, đúng không." Dường như Vấn Duyên cũng đang dùng phương thức như vậy để kéo gần khoảng cách với Ô Tố.

Tựa như bà ấy biết rất nhiều, nhưng bà ấy không biết, cái loại cảm giác lạ thường đó, kéo dài ở chỗ của Ô Tố cả một buổi tối.

Ô Tô không trả lời lời của bà ấy, bàn tay giấu trong tay áo của nàng siết chặt lại, tựa như có chút chột dạ.

"Tiếp tục giờ học." Vấn Duyên đưa cho nàng một ly trà nóng.



Một ngày này, Ô Tố học được rất nhiều, năng lực học tập của nàng rất mạnh, tất cả mọi tri thức đã từng thấy sẽ không quên.

Ô Tố có thể cảm giác được trong đầu Vấn Duyên cất giấu vô số kiến thức.

Bà ấy giống như một vị học giả biết gì nói đó, nói lại tất cả mọi thứ cho Ô Tố.

Những kiến thức này nhét vào đầu Ô Tố đến nặng trĩu.

Đến mức mà chạng vạng tối Bùi Cửu Chi tới đón nàng, nàng còn có chút choáng váng.

"Thầy, nàng không phải con." Bùi Cửu Chi hiểu phương pháp dạy học của Vấn Duyên, hắn đỡ lấy Ô Tố, nói với Vấn Duyên.

"Đau lòng rồi à?" Vấn Duyên cười.

Gò má Bùi Cửu Chi hơi đỏ lên.

Vấn Duyên đưa bọn họ lên xe ngựa: "Được rồi, mau trở về đi thôi."

Ô Tố ấn lên mi tâm của mình, tỉnh táo lại.

Bùi Cửu Chi nửa ôm lấy nàng, nàng lại nghĩ tới lời Vấn Duyên nói hôm nay.

Nàng nói, Bùi Cửu Chi thích nàng không phải là một chuyện tốt.

Vì vậy nàng theo bản năng mà tránh ra một chút, không biết làm sao tay của Bùi Cửu Chi lại rơi xuống.

Hắn nhìn nàng, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn kiên trì nắm tay của nàng.

Tay của Ô Tố bị hắn nắm trong lòng bàn tay động đậy, Bùi Cửu Chi còn tưởng là hôm nay nàng mệt rồi.

"Nếu như việc học quá nhiều, vậy thì nghỉ mấy ngày rồi lại đi." Hắn hoàn toàn không để ý tới việc Ô Tố không biết chữ.

Ở trong mắt của hắn, dù nàng có như thế nào thì cũng tốt.

Ô Tố nhớ đến nội dung học được ngày hôm nay, nàng đọc lên chữ mà mình ấn tượng sâu sắc nhất kia theo bản năng.

"Yêu." Ô Tố mở miệng, nhẹ giọng nói.

"Hửm?" Bùi Cửu Chi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt của hắn tập trung và mãnh liệt.

Đôi mắt như băng như tuyết kia của hắn nổi lên một lớp băng mỏng, nhưng đã bị tình cảm mãnh liệt không có cách nào che giấu khiến nó vỡ nát.

"Ta học vẫn chưa giỏi lắm." Ánh mắt của Ô Tố bình tĩnh, không có gợn sóng nào.

Bùi Cửu Chi không muốn nhìn thấy đôi mắt của Ô Tố như vậy, hắn hy vọng đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của nàng có thêm chút rung động.

Bình thường lúc Ô Tố bình tĩnh như vậy, hắn đều ra sức hôn nàng, hôn đến khi nàng vì sinh ra phản ứng sinh lý mà biểu cảm có chút biến hóa.

Hôm nay hắn cũng như vậy, chỉ hôn Ô Tố đến khi nàng không thở được, khi Ô Tố mở mắt ra một lần nữa, trong mắt của nàng quả nhiên là đã ngấn nước.

Dưới ánh hoàng hôn âm trầm lúc chạng vạng tối, chút ngấn nước này lắc lư lấp lánh, cuối cùng cũng khiến đôi mắt của nàng có chút linh động.

Bùi Cửu Chi hài lòng, nhưng Ô Tố lại cảm thấy hắn rất xấu.

Nàng vỗ lên mu bàn tay của Bùi Cửu Chi, nàng nói: "Tiểu điện hạ lại như vậy."

"Như vậy thì thế nào?" Bùi Cửu Chi ở trước mặt Ô Tố, có chút không biết xấu hổ, hắn ôm lấy nàng, thấp giọng hỏi.

Ô Tô suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ tới Bùi Cửu Chi như vậy thì có lỗi gì, nàng quay đầu lại, theo bản năng tựa vào vai của hắn.

Nàng nói: "Ngài muốn như vậy cứ như vậy đi."

Bùi Cửu Chi khẽ cười, hắn rất thích nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao như vậy, còn có dáng vẻ khiến hắn phóng túng của Ô Tố.

Ô Tố đi học được mấy ngày, đang từng bước rời khỏi hàng ngũ mù chữ, Bùi Sở bên kia cũng đã bắt đầu sắp xếp chuẩn bị cho hôn sự của hai người.

Hộ tịch của Ô Tố, được treo bên trong Tĩnh Vương phủ, nàng đã trở thành nghĩa muội của Tĩnh Vương.

Tiếp sau đó, hôn sự của bọn họ cứ thuận lý thành chương mà tiến hành, bước mấu chốt đầu tiên của hôn lễ, chính là lấy mệnh tinh của hai người để tính toán ngày lành để thành thân.

Quan Thiên lầu bên kia phái tinh sư tới, phải lấy một giọt máu của hai người Ô Tố và Bùi Cửu Chi.

Tìm mệnh tinh, không cần phải số liệu như ngày sinh gì đó, chỉ cần xác định được mệnh tinh, tinh sư đều có thể nắm giữ những thông tin này.

Thế nhưng, lần này Ô Tố lại rất tích cực, nàng rất muốn biết mệnh tinh của mình là dáng vẻ gì.

Nó mở ra loại khởi đầu nào, rồi lại chỉ dẫn tương lai như thế nào.

Trong lòng Ô Tố vô cùng mong đợi kết quả.

Mấy ngày sau, kết quả của Quan Thiên lâu bên kia đã có rồi.

Trương đại nhân, lễ quan phụ trách tổ chức hôn lễ của hai người cầm tập cưới màu đỏ hơi nhíu mày lại.

Ban đêm, ông ấy đi tới Nhật Nguyệt Các, cầu kiến Bùi Cửu Chi.

Bùi Cửu Chi đi tới phòng gặp khách bên dưới Nhật Nguyệt các để gặp ông ấy.

Sau lưng của ông ấy, chính là hồ nước trong vắt phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, sáng ngời lành lạnh.

Hắn gật đầu với Trương đại nhân, hỏi: "Ngày lành là lúc nào?"

Mồ hôi trên trán Trương đại nhân chảy xuống ròng ròng, ông ấy hành lễ, giọng nói run rẩy nói với Bùi Cửu Chi.

"Cửu điện hạ, chúng thần không tìm được mệnh tinh của Ô cô nương."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook