Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 3:
Phù Tang Tri Ngã
12/05/2024
Trong nhận thức của Ô Tố, chuyện xảy ra đêm qua chắc chắn là một sai lầm.
Trong yến tiệc, nàng vô ý va phải vị khách quý đó, Tĩnh Vương đã lên tiếng trách mắng nàng ngay lập tức.
Sau đó nàng lại làm… Làm ra loại chuyện đó, vậy chẳng phải nàng vừa gây ra tội ác tày trời sao?
Nếu Tĩnh Vương hung ác kia mà biết được chuyện này thì hắn ta sẽ làm gì?
Ô Tố không muốn bị đuổi khỏi Tĩnh Vương phủ đâu, nàng muốn làm công ở đây thật lâu.
Nhưng còn đôi hoa tai ngọc trai sắp bị thu hồi phải làm sao bây giờ?
Ô Tố lấy mấy cây trâm bạc tồi tàn đến đáng thương cùng vài chiếc hoa tai tạo hình đơn giản từ trong hộp đựng trang sức của mình ra.
Những thứ này đều là đồ Tĩnh Vương phủ thưởng cho, không đáng bao nhiêu tiền.
Ô Tố có dùng pháp thuật cũng không cách nào tự nhiên biến ra được một viên ngọc trai tròn vo.
Hay là... Quay lại đó tìm? Ô Tố day mi tâm, cảm thấy đây cũng là một cách.
Nàng quấn mái tóc dài của mình lên, búi một búi tóc đơn giản, chuẩn bị tìm thời gian rảnh rỗi để xuất phát.
Ô Tố vốn là yêu quái sinh ra từ một luồng khí cổ hư vô, sức khỏe so ra còn yếu ớt hơn người bình thường.
Nàng khẽ cử động nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành uể oải tựa trước bàn trang điểm.
Đêm qua... Quả thật có hơi mệt.
Nàng khẽ thở dài, hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không cảm thấy thẹn thùng vì chuyện này.
Nàng không hiểu chuyện nam nữ, cũng không biết chuyện đó có ý nghĩa gì, nàng chỉ nhớ đến cảm giác vui thích không thể kìm nén vào đêm qua.
Nó vô cùng tuyệt diệu nhưng Ô Tố cũng không lưu luyến gì thứ cảm giác đó.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ thì có người tới trực tiếp mở cửa phòng nàng ra.
"Cửa không khóa, Ô Tố, ngươi tỉnh rồi à?" Lâm Mộng săm soi Ô Tố từ đầu đến chân.
Nàng ta nhìn thấy Ô Tố đang cúi gương mặt dịu dàng xuống thấp, sắc mặt có chút mệt mỏi, gò má ửng hồng nhàn nhạt.
Nét mặt nàng có vẻ e lệ, hơi khác với vẻ ngoài lạnh lùng chậm chạp thường ngày.
“Sao đêm qua ngươi ngủ sâu thế?” Lâm Mộng chất vấn.
"Ban đêm ta khát nước, muốn nhờ ngươi đun ấm nước giúp mà gõ cửa rõ lâu cũng không thấy ngươi đáp lại gì cả."
"Hay là ngươi... Ngươi lẻn ra ngoài làm việc khác đúng không?" Lâm Mộng che miệng, nghĩ đến tin đồn giữa nàng và Lục quản sự trong phủ.
"Không có." Ô Tố nhẹ nhàng đáp, khi nói dối vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh.
“Lục quản sự sai người đưa đồ tới, là đồ ăn trong yến tiệc tối qua bên thiện phòng không dùng hết, ông ấy đưa qua cho ngươi ăn đấy.”
Lâm Mộng lên giọng nói.
Ô Tố không cần phải ăn đồ ăn của con người để no bụng nhưng những món ăn được chế biến tỉ mỉ sẽ mang lại cho vị giác trải nghiệm tuyệt vời.
Vì vậy, nếu có cơ hội nếm thử, nàng sẽ không từ chối.
Lâm Mộng và Vệ Lệ đều ở đây, thỉnh thoảng họ sẽ xông vào nói mấy lời với nàng, cho nên Ô Tố không tiện đi nữa.
"Quản sự nói lát nữa sẽ tới lấy đồ. Ô Tố, ngươi sắp xếp xong chưa?"
Lâm Mộng đang nói về việc trả lại y phục và đồ trang sức.
Bước chân của Ô Tố khựng lại trong giây lát, nàng còn một chiếc hoa tai ngọc trai chưa tìm thấy đâu, nếu nói làm mất rồi chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Hơn nữa, nàng nghĩ vị khách quý đêm qua tỉnh dậy hẳn sẽ rất tức giận, nếu người đó tra xét từ chiếc hoa tai bị mất kia, không chừng sẽ tra ra nàng.
Nàng nhớ tối hôm qua chính mình là người đã lôi kéo hắn không chịu buông ra, chuyện này ít nhiều cũng đã không phải với hắn.
Ô Tố hơi nhíu mày, khẽ đáp: "Sắp xếp xong rồi."
Nàng mở hộp đồ ăn mà Lục quản sự gửi đến, tầng trên cùng là một đĩa anh đào của ngoại bang tiến cống đã được rửa sạch, tươi ngon mọng nước.
Mở tới tầng tiếp theo, bên trong là một đĩa cá sạo hấp nhưng chỉ có phần đầu và đuôi cá.
Tối qua thiện phòng làm món cá sạo cắt lát, phần ngon nhất của bụng cá được cắt thành từng lát cá tươi.
Phần đầu và đuôi cá còn thừa để lãng phí cũng không hay nên đã được các đầu bếp ở thiện phòng hấp lên, sau đó thưởng cho hạ nhân ăn.
Đồ ăn bên trên đưa xuống cho Ô Tố, nàng chỉ ăn một ít xem như nếm thử, phần còn lại đều để Lâm Mộng và Vệ Lệ chia nhau.
Lâm Mộng vẫn chưa ăn sáng, nàng ta định ăn cùng Ô Tố, nhưng Ô Tố đã nhấc hộp thức ăn lên rồi đi vào trong phòng.
"Ô Tố, ngươi làm gì vậy, ta còn chưa ăn cơm mà!" Lâm Mộng mở miệng phàn nàn.
"Không phải Lục quản sự đưa cho ta sao?" Ô Tố bưng hộp thức ăn quay đầu lại nhìn, ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm.
Đồng tử của nàng đen như mực, dưới ánh nắng sớm long lanh trong vắt nhưng lại xen chút cảm giác ma mị khó hiểu.
"Sao ngươi lại nhỏ mọn thế chứ?" Lâm Mộng nói.
Ô Tố đang định nói chuyện thì cửa sân bên ngoài bị đẩy ra, Vệ Lệ đêm qua rời khỏi phủ Tĩnh Vương tung tăng đi vào.
"A Mộng, ta mang bữa sáng về rồi đây, ngươi ăn cùng ta đi, đừng để ý tới nàng ta!" Vệ Lệ nắm lấy tay Lâm Mộng cười nói.
Nàng ta khoe bọc giấy nhỏ đang cầm trong tay, bên trong hẳn là bánh bao màn thầu, nhìn khẩu phần cũng chỉ đủ cho hai người ăn.
Vệ Lệ không hề nghĩ đến Ô Tố.
Ô Tố xách hộp thức ăn bước vào phòng.
“Cạch” một tiếng khóa cửa lại.
“Ta đã nói với ngươi đêm qua nàng ta không ổn rồi, không phải là nàng ta đi gặp riêng Lục quản sự đấy chứ?” Lâm Mộng thì thầm với Vệ Lệ.
"Ai mà biết được?" Vệ Lệ cười tủm tỉm, nhỏ giọng nói với Lâm Mộng: “Để ý đêm qua nàng ta như thế nào làm gì, đêm qua ta có chuyện vui lắm đó.”
"Sao, sao?" Lâm Mộng cũng có chút hứng thú, hỏi: “Hai người làm gì thế, mau nói xem..."
"Chàng ấy hôn ta rồi!" Giọng nói của Vệ Lệ mang theo sự ngọt ngào, trên gương mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng.
"Ái chà, ái chà...." Hai người ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng lại có cười khúc khích vang lên.
Ô Tố đang ở trong phòng nhưng cũng đã ghe thấy hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ.
Đêm qua, tới giờ Tý, nàng đã không nhìn thấy gì nữa rồi, tất cả đều dựa vào cảm nhận về vật thể xung quanh để hoạt động nhưng cũng vì thế mà thính giác của nàng nhạy bén hơn rất nhiều.
Ô Tố nghe rõ câu nói "Chàng ấy hôn ta rồi…" mang theo sự xấu hổ, e thẹn của Vệ Lệ.
Hôn... Nàng giơ tay chạm lên môi.
Môi nàng mát lạnh, nếu nàng nhớ không nhầm thì đêm qua vị khách quý đó cũng hôn nàng rất lâu.
Đầu lưỡi của người đó cạy mở hai hàm răng của nàng và quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng, quấn quýt khó rời.
Chuyện đó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Ô Tố cầm một quả anh đào lên, dùng đầu lưỡi liếm lớp vỏ đỏ thắm.
Hàm răng trắng muốt nhẹ nhàng cắn vào thịt quả, nước quả ngon ngọt tuôn trào trong miệng.
Ồ, đúng là rất ngọt, Ô Tố nghĩ.
Nàng ngắt phần cuống quả anh đào xuống, đặt bên cạnh hộp cơm.
Sau đó nàng cầm đũa lên bắt đầu bới tìm trên đầu cá sạo.
Thật lâu sau, chiếc đũa đã gắp được một viên mắt cá.
Con cá này to nên mắt cá cũng cực kỳ to, kích thước tương đương với chiếc hoa tai ngọc trai mà Ô Tố làm mất.
Pháp thuật mà Ô Tố thành thạo rất đơn giản, nàng chỉ có thể thay đổi đại khái hình dạng của một đồ vật nào đó, hơn nữa sau một thời gian pháp thuật sẽ hết tác dụng.
Vừa rồi nàng đã thử với mấy món đồ trang sức rẻ tiền của mình nhưng không có cách nào biến chúng thành hoa tai ngọc trai được.
Ô Tố cẩn thận cắm cuống anh đào vào mắt cá, trông cũng giống hình dạng tổng thể của chiếc hoa tai ngọc trai kia.
Nàng chạm đầu ngón tay vào mắt cá, một luồng khí đen trắng bao bọc cuống quả và mắt cá, chỉ dùng một pháp thuật nhỏ đã biến chúng thành hoa tai ngọc trai.
Quản sự thu đồ về chắc chắn sẽ mở ra để kiểm tra, chỉ cần có thể lừa được họ là được.
Ô Tố cất hai chiếc hoa tai một thật một giả vào hộp trang sức, y phục được phát cũng đã gấp gọn, cất ngay ngắn trong hộp gấm.
Nàng làm việc chậm chạp, tay chân không được nhanh nhẹn cho lắm nhưng ăn điểm ở chỗ tỉ mỉ và kiên nhẫn.
Một mình Ô Tố ăn hết chỗ anh đào và cá sạo hấp, nàng nghe thấy Vệ Lệ và Lâm Mộng ở ngoài kia vẫn đang nói chuyện về mình.
Nàng ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, mở một chồng giấy viết thư đã được cất gọn ra.
Những lá thư này là thư của một tiểu cô nương đã qua đời gửi cho nãi nãi.
Trên thư có rất nhiều lỗi chính tả vì cô nương đó đã không được đi học quá mấy ngày.
Không ai dạy chữ cho Ô Tố, tất cả những chữ nàng biết đều đến từ những bức thư này.
Cũng vì thế mà nàng bị người ta cười nhạo là đồ không biết chữ.
Linh hồn của sinh vật nào có nhận thức càng phong phú thì năng lượng âm dương được tạo ra sau khi chết càng dồi dào.
Sở dĩ Ô Tố kiên trì ở lại nơi này là vì nàng phải hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của một cô nương.
Nàng nhớ rõ ban đầu mình chỉ là một luồng không khí đen trắng.
Khi còn ở hình thái hỗn độn đó, nàng có thể cảm nhận được rất nhiều nguồn năng lượng khác nhau tràn ngập xung quanh mình.
Có năng lượng thì nhẹ nhàng xuất trần, có năng lượng âm trầm kiên định, nhưng nàng không thể sử dụng được bất kỳ năng lượng nào trong số đó.
Là một sinh vật, bản năng của nàng là cố gắng sống.
Ô Tố vẫn nhớ khi nàng tìm kiếm những nguồn năng lượng đó, trước mặt nàng có một người hấp hối sắp chết.
Tên nàng ấy là Trần Vu, cái tên đó cũng không quan trọng lắm, dù sao nàng ấy cũng đã chết rồi.
Trần Vu còn rất trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, trên má có chút tàn nhang, trông cũng đáng yêu.
Nàng ấy đang dựa mình ở phía trong cùng một con hẻm nhỏ, ôm ngực, ho dữ dội.
Ô Tố tò mò nhảy tới trước mặt nàng ấy, khiến Trần Vu giật mình.
Đôi môi khô khốc của Trần Vu hơi hé ra, đôi mắt trừng lớn nhìn Ô Tố, nàng ấy tưởng rằng mình đang mơ.
Ô Tố dưới dạng luồng không khí đen trắng bao quanh Trần Vu, nàng đang rất đói cũng rất yếu, cần phải hút năng lượng ngay lập tức.
Nàng dựa vào bản năng, biết rằng vào thời khắc sinh tử Trần Vu sẽ tản ra một luồng khí âm dương hỗn hợp, đó là nguồn năng lượng duy nhất của nàng.
Hơi thở của nàng rất lạnh khiến Trần Vu rét run người.
"Là... Là mơ sao?" Trần Vu thì thầm.
"Khi ngươi chết, ta sẽ hút năng lượng của ngươi."
Ô Tố tuyên bố với Trần Vu, nếu nàng không ăn thì nàng ấy cũng sẽ chết, cho nên nàng miễn cưỡng tựa vào gáy Trần Vu.
Nàng không phát ra âm thanh được, chỉ có thể giao tiếp với Trần Vu thông qua ý thức, chuyện này khiến Trần Vu càng cảm thấy mình đang mơ ở những giây phút tỉnh táo cuối cùng của cuộc đời.
Trần Vu run run tránh đi.
Ô Tố tự nói một mình: "Chúng ta trao đổi, ta lấy năng lượng từ cái chết của ngươi, đổi lại ta sẽ thực hiện tâm nguyện lớn nhất của ngươi trước khi chết, được không?"
Nàng rất lịch sự, là yêu quái nhưng khi hỏi thăm xin ăn cũng phải mang giọng thương lượng.
Trần Vu lại ho dữ dội rồi phun ra một búng máu đen, sắc mặt nàng ấy trắng bệch.
Nàng ấy thầm nghĩ, dù sao đây cũng chỉ là một giấc mộng huyền ảo trước khi chết, thế nên nàng ấy đã đồng ý.
Trần Vu gật đầu, Ô Tố nhìn nàng ấy chết đi, dòng khí hai màu đen trắng lẫn lộn quấn lấy cổ Trần Vu.
Nàng đã hút năng lượng trước khi chết của người phàm, đây cũng là bữa ăn đầu tiên của nàng từ khi nàng ở thế gian này.
Ô Tố xem qua cuộc đời của Trần Vu. Trần Vu đến từ một vùng quê xa xôi hẻo lánh, trong nhà còn có một người bà tuổi đã cao.
Cuộc sống của Trần Vu không mấy tốt đẹp, có lẽ đây cũng là chuyện thường tình với rất nhiều thường dân ở Vân Đô.
Nàng ấy làm người hầu trong một nhà quý tộc ở Vân Đô, sau đó bị bệnh nặng mãi không khỏi.
Gia chủ không muốn chữa trị cho nàng ấy nên đã đuổi nàng ấy ra ngoài, nàng ấy chết bệnh ngay giữa đường.
Trần Vu mang theo hi vọng đến Vân Đô, nàng ấy không muốn nãi nãi ở Hạc Xuyên nơi ngoại thành xa xôi phải lo lắng.
Vì vậy, mỗi lần viết thư cho bà cụ, nàng ấy đều nói với bà rằng mình vẫn ổn.
Trong thư, nàng ấy viết rằng mình đã leo lên tòa lầu cao nhất ở Vân Đô, được ngắm nhìn đô thành rực rỡ sáng đèn.
Thực chất Trần Vu luôn phải nằm trên giường bệnh cầm hơi tàn.
Nàng viết rằng đã dành dụm được rất nhiều bạc, đến lúc đó sẽ trở về Hạc Xuyên, xây cho nãi nãi một ngôi nhà lớn.
Thực chất số tiền nàng ấy dành dụm được sau khi dùng để chữa bệnh thì không còn được bao nhiêu.
Trần Vu hy vọng rằng từng câu chuyện giả tưởng mình viết trong thư sẽ trở thành sự thật.
Ô Tố không chắc những chuyện này có dễ thực hiện hay không, nhưng nàng đã hấp thụ năng lượng của Trần Vu trước khi nàng ấy chết, cho nên vì nàng ấy, nàng chắc chắn sẽ làm được.
Thế là, nàng dựa vào những ký ức kế thừa từ Trần Vu, lấy được một chồng giấy viết thư dày, từng tờ giấy trong đây đều là thư nàng ấy viết cho nãi nãi ở quê.
Những bức thư này không được gửi đi, Hạc Xuyên quá xa xôi, nàng lấy đâu ra tiền để gửi chúng?
Ô Tố thu ký ức lại, mở một trong những lá thư trên bàn ra.
Trong thư, Trần Vu viết: “Nãi nãi, con rất vui, ở nơi con làm việc, con đã gặp được hai cô nương rất tốt, họ rất đáng yêu, họ sống cùng con, khi gặp chuyện gì không hiểu con sẽ hỏi họ, con sống tốt lắm.”
Ô Tố xem lại ký ức của Trần Vu.
Sau đó, hai vị bằng hữu của nàng ấy bảo nàng ấy gửi toàn bộ số tiền lao động vất vả kiếm được vào một tiền trang, về sau chủ tiền trang bỏ trốn, nàng ấy mất trắng khoản tiền đó.
Nàng chắp bút, đánh dấu vào bức thư này, xem như đã hoàn thành nội dung trong thư.
Ô Tố không biết đáng yêu là thế nào, nhưng đối với những chuyện như thế này, chỉ cần nàng cảm thấy Vệ Lệ và Lâm Mộng đều đáng yêu là được.
Tĩnh Vương phủ phái người tới thu hộp gấm về, bọn họ cũng không phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ.
Như thường lệ, vì hôm qua Ô Tố không trực nên hôm nay nàng sẽ phải tiếp tục công việc của mình.
Sau khi thu xếp tương đối ổn thỏa mọi việc, nàng bèn đi quét sân.
Nghe tin vị khách quý tối qua đã rời khỏi Tĩnh Vương phủ, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua xảy ra chuyện kia, sau khi tỉnh dậy Bùi Cửu Chi vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Hắn cũng không để lộ chuyện đêm qua mình bị bỏ thuốc mà chỉ giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra, từ biệt Tĩnh Vương rồi rời khỏi Tĩnh Vương phủ.
Bùi Cửu Chi đeo kiếm sau lưng, một tay kéo căng dây cương ngựa, hắn ngắm nghía tỉ mỉ chiếc hoa tai ngọc trai dưới ánh nắng sớm sáng rực.
Chợt, hai má hắn hơi đỏ lên, không biết hắn vừa nghĩ tới điều gì.
Bùi Cửu Chi khép lòng bàn tay lại, cẩn thận nắm lấy chiếc hoa tai ngọc trai trong tay.
Khi hắn tới Hoàng cung Vân Đô, tùy tùng ở bên cạnh đỡ hắn xuống ngựa.
“Cửu điện hạ, ngài có gì sai bảo không ạ?” Tùy tùng hành lễ hỏi.
Bùi Cửu Chi suy nghĩ một thoáng rồi nói với tùy tùng hai việc.
“Cho người đi điều tra tung tích của thầy điều hương ngoại bang tối qua, cố gắng bắt sống hắn ta, đừng đánh rắn động cỏ, chuyện này ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng.”
“Nói với Tứ Hoàng huynh một tiếng, để huynh ấy kiểm tra xem trong phủ có hạ nhân nào bị mất hoa tai ngọc trai hay không.”
Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, sau đó đưa tay phủ lên lớp băng vải quấn quanh bàn tay kia.
“Nếu tìm được người bị mất hoa tai, hãy đưa nàng ấy đến Nhật Nguyệt các của ta, lấy lễ tiếp đãi nàng ấy, đừng dọa nàng ấy sợ.”
Trong yến tiệc, nàng vô ý va phải vị khách quý đó, Tĩnh Vương đã lên tiếng trách mắng nàng ngay lập tức.
Sau đó nàng lại làm… Làm ra loại chuyện đó, vậy chẳng phải nàng vừa gây ra tội ác tày trời sao?
Nếu Tĩnh Vương hung ác kia mà biết được chuyện này thì hắn ta sẽ làm gì?
Ô Tố không muốn bị đuổi khỏi Tĩnh Vương phủ đâu, nàng muốn làm công ở đây thật lâu.
Nhưng còn đôi hoa tai ngọc trai sắp bị thu hồi phải làm sao bây giờ?
Ô Tố lấy mấy cây trâm bạc tồi tàn đến đáng thương cùng vài chiếc hoa tai tạo hình đơn giản từ trong hộp đựng trang sức của mình ra.
Những thứ này đều là đồ Tĩnh Vương phủ thưởng cho, không đáng bao nhiêu tiền.
Ô Tố có dùng pháp thuật cũng không cách nào tự nhiên biến ra được một viên ngọc trai tròn vo.
Hay là... Quay lại đó tìm? Ô Tố day mi tâm, cảm thấy đây cũng là một cách.
Nàng quấn mái tóc dài của mình lên, búi một búi tóc đơn giản, chuẩn bị tìm thời gian rảnh rỗi để xuất phát.
Ô Tố vốn là yêu quái sinh ra từ một luồng khí cổ hư vô, sức khỏe so ra còn yếu ớt hơn người bình thường.
Nàng khẽ cử động nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành uể oải tựa trước bàn trang điểm.
Đêm qua... Quả thật có hơi mệt.
Nàng khẽ thở dài, hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không cảm thấy thẹn thùng vì chuyện này.
Nàng không hiểu chuyện nam nữ, cũng không biết chuyện đó có ý nghĩa gì, nàng chỉ nhớ đến cảm giác vui thích không thể kìm nén vào đêm qua.
Nó vô cùng tuyệt diệu nhưng Ô Tố cũng không lưu luyến gì thứ cảm giác đó.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ thì có người tới trực tiếp mở cửa phòng nàng ra.
"Cửa không khóa, Ô Tố, ngươi tỉnh rồi à?" Lâm Mộng săm soi Ô Tố từ đầu đến chân.
Nàng ta nhìn thấy Ô Tố đang cúi gương mặt dịu dàng xuống thấp, sắc mặt có chút mệt mỏi, gò má ửng hồng nhàn nhạt.
Nét mặt nàng có vẻ e lệ, hơi khác với vẻ ngoài lạnh lùng chậm chạp thường ngày.
“Sao đêm qua ngươi ngủ sâu thế?” Lâm Mộng chất vấn.
"Ban đêm ta khát nước, muốn nhờ ngươi đun ấm nước giúp mà gõ cửa rõ lâu cũng không thấy ngươi đáp lại gì cả."
"Hay là ngươi... Ngươi lẻn ra ngoài làm việc khác đúng không?" Lâm Mộng che miệng, nghĩ đến tin đồn giữa nàng và Lục quản sự trong phủ.
"Không có." Ô Tố nhẹ nhàng đáp, khi nói dối vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh.
“Lục quản sự sai người đưa đồ tới, là đồ ăn trong yến tiệc tối qua bên thiện phòng không dùng hết, ông ấy đưa qua cho ngươi ăn đấy.”
Lâm Mộng lên giọng nói.
Ô Tố không cần phải ăn đồ ăn của con người để no bụng nhưng những món ăn được chế biến tỉ mỉ sẽ mang lại cho vị giác trải nghiệm tuyệt vời.
Vì vậy, nếu có cơ hội nếm thử, nàng sẽ không từ chối.
Lâm Mộng và Vệ Lệ đều ở đây, thỉnh thoảng họ sẽ xông vào nói mấy lời với nàng, cho nên Ô Tố không tiện đi nữa.
"Quản sự nói lát nữa sẽ tới lấy đồ. Ô Tố, ngươi sắp xếp xong chưa?"
Lâm Mộng đang nói về việc trả lại y phục và đồ trang sức.
Bước chân của Ô Tố khựng lại trong giây lát, nàng còn một chiếc hoa tai ngọc trai chưa tìm thấy đâu, nếu nói làm mất rồi chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Hơn nữa, nàng nghĩ vị khách quý đêm qua tỉnh dậy hẳn sẽ rất tức giận, nếu người đó tra xét từ chiếc hoa tai bị mất kia, không chừng sẽ tra ra nàng.
Nàng nhớ tối hôm qua chính mình là người đã lôi kéo hắn không chịu buông ra, chuyện này ít nhiều cũng đã không phải với hắn.
Ô Tố hơi nhíu mày, khẽ đáp: "Sắp xếp xong rồi."
Nàng mở hộp đồ ăn mà Lục quản sự gửi đến, tầng trên cùng là một đĩa anh đào của ngoại bang tiến cống đã được rửa sạch, tươi ngon mọng nước.
Mở tới tầng tiếp theo, bên trong là một đĩa cá sạo hấp nhưng chỉ có phần đầu và đuôi cá.
Tối qua thiện phòng làm món cá sạo cắt lát, phần ngon nhất của bụng cá được cắt thành từng lát cá tươi.
Phần đầu và đuôi cá còn thừa để lãng phí cũng không hay nên đã được các đầu bếp ở thiện phòng hấp lên, sau đó thưởng cho hạ nhân ăn.
Đồ ăn bên trên đưa xuống cho Ô Tố, nàng chỉ ăn một ít xem như nếm thử, phần còn lại đều để Lâm Mộng và Vệ Lệ chia nhau.
Lâm Mộng vẫn chưa ăn sáng, nàng ta định ăn cùng Ô Tố, nhưng Ô Tố đã nhấc hộp thức ăn lên rồi đi vào trong phòng.
"Ô Tố, ngươi làm gì vậy, ta còn chưa ăn cơm mà!" Lâm Mộng mở miệng phàn nàn.
"Không phải Lục quản sự đưa cho ta sao?" Ô Tố bưng hộp thức ăn quay đầu lại nhìn, ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm.
Đồng tử của nàng đen như mực, dưới ánh nắng sớm long lanh trong vắt nhưng lại xen chút cảm giác ma mị khó hiểu.
"Sao ngươi lại nhỏ mọn thế chứ?" Lâm Mộng nói.
Ô Tố đang định nói chuyện thì cửa sân bên ngoài bị đẩy ra, Vệ Lệ đêm qua rời khỏi phủ Tĩnh Vương tung tăng đi vào.
"A Mộng, ta mang bữa sáng về rồi đây, ngươi ăn cùng ta đi, đừng để ý tới nàng ta!" Vệ Lệ nắm lấy tay Lâm Mộng cười nói.
Nàng ta khoe bọc giấy nhỏ đang cầm trong tay, bên trong hẳn là bánh bao màn thầu, nhìn khẩu phần cũng chỉ đủ cho hai người ăn.
Vệ Lệ không hề nghĩ đến Ô Tố.
Ô Tố xách hộp thức ăn bước vào phòng.
“Cạch” một tiếng khóa cửa lại.
“Ta đã nói với ngươi đêm qua nàng ta không ổn rồi, không phải là nàng ta đi gặp riêng Lục quản sự đấy chứ?” Lâm Mộng thì thầm với Vệ Lệ.
"Ai mà biết được?" Vệ Lệ cười tủm tỉm, nhỏ giọng nói với Lâm Mộng: “Để ý đêm qua nàng ta như thế nào làm gì, đêm qua ta có chuyện vui lắm đó.”
"Sao, sao?" Lâm Mộng cũng có chút hứng thú, hỏi: “Hai người làm gì thế, mau nói xem..."
"Chàng ấy hôn ta rồi!" Giọng nói của Vệ Lệ mang theo sự ngọt ngào, trên gương mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng.
"Ái chà, ái chà...." Hai người ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng lại có cười khúc khích vang lên.
Ô Tố đang ở trong phòng nhưng cũng đã ghe thấy hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ.
Đêm qua, tới giờ Tý, nàng đã không nhìn thấy gì nữa rồi, tất cả đều dựa vào cảm nhận về vật thể xung quanh để hoạt động nhưng cũng vì thế mà thính giác của nàng nhạy bén hơn rất nhiều.
Ô Tố nghe rõ câu nói "Chàng ấy hôn ta rồi…" mang theo sự xấu hổ, e thẹn của Vệ Lệ.
Hôn... Nàng giơ tay chạm lên môi.
Môi nàng mát lạnh, nếu nàng nhớ không nhầm thì đêm qua vị khách quý đó cũng hôn nàng rất lâu.
Đầu lưỡi của người đó cạy mở hai hàm răng của nàng và quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng, quấn quýt khó rời.
Chuyện đó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Ô Tố cầm một quả anh đào lên, dùng đầu lưỡi liếm lớp vỏ đỏ thắm.
Hàm răng trắng muốt nhẹ nhàng cắn vào thịt quả, nước quả ngon ngọt tuôn trào trong miệng.
Ồ, đúng là rất ngọt, Ô Tố nghĩ.
Nàng ngắt phần cuống quả anh đào xuống, đặt bên cạnh hộp cơm.
Sau đó nàng cầm đũa lên bắt đầu bới tìm trên đầu cá sạo.
Thật lâu sau, chiếc đũa đã gắp được một viên mắt cá.
Con cá này to nên mắt cá cũng cực kỳ to, kích thước tương đương với chiếc hoa tai ngọc trai mà Ô Tố làm mất.
Pháp thuật mà Ô Tố thành thạo rất đơn giản, nàng chỉ có thể thay đổi đại khái hình dạng của một đồ vật nào đó, hơn nữa sau một thời gian pháp thuật sẽ hết tác dụng.
Vừa rồi nàng đã thử với mấy món đồ trang sức rẻ tiền của mình nhưng không có cách nào biến chúng thành hoa tai ngọc trai được.
Ô Tố cẩn thận cắm cuống anh đào vào mắt cá, trông cũng giống hình dạng tổng thể của chiếc hoa tai ngọc trai kia.
Nàng chạm đầu ngón tay vào mắt cá, một luồng khí đen trắng bao bọc cuống quả và mắt cá, chỉ dùng một pháp thuật nhỏ đã biến chúng thành hoa tai ngọc trai.
Quản sự thu đồ về chắc chắn sẽ mở ra để kiểm tra, chỉ cần có thể lừa được họ là được.
Ô Tố cất hai chiếc hoa tai một thật một giả vào hộp trang sức, y phục được phát cũng đã gấp gọn, cất ngay ngắn trong hộp gấm.
Nàng làm việc chậm chạp, tay chân không được nhanh nhẹn cho lắm nhưng ăn điểm ở chỗ tỉ mỉ và kiên nhẫn.
Một mình Ô Tố ăn hết chỗ anh đào và cá sạo hấp, nàng nghe thấy Vệ Lệ và Lâm Mộng ở ngoài kia vẫn đang nói chuyện về mình.
Nàng ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, mở một chồng giấy viết thư đã được cất gọn ra.
Những lá thư này là thư của một tiểu cô nương đã qua đời gửi cho nãi nãi.
Trên thư có rất nhiều lỗi chính tả vì cô nương đó đã không được đi học quá mấy ngày.
Không ai dạy chữ cho Ô Tố, tất cả những chữ nàng biết đều đến từ những bức thư này.
Cũng vì thế mà nàng bị người ta cười nhạo là đồ không biết chữ.
Linh hồn của sinh vật nào có nhận thức càng phong phú thì năng lượng âm dương được tạo ra sau khi chết càng dồi dào.
Sở dĩ Ô Tố kiên trì ở lại nơi này là vì nàng phải hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của một cô nương.
Nàng nhớ rõ ban đầu mình chỉ là một luồng không khí đen trắng.
Khi còn ở hình thái hỗn độn đó, nàng có thể cảm nhận được rất nhiều nguồn năng lượng khác nhau tràn ngập xung quanh mình.
Có năng lượng thì nhẹ nhàng xuất trần, có năng lượng âm trầm kiên định, nhưng nàng không thể sử dụng được bất kỳ năng lượng nào trong số đó.
Là một sinh vật, bản năng của nàng là cố gắng sống.
Ô Tố vẫn nhớ khi nàng tìm kiếm những nguồn năng lượng đó, trước mặt nàng có một người hấp hối sắp chết.
Tên nàng ấy là Trần Vu, cái tên đó cũng không quan trọng lắm, dù sao nàng ấy cũng đã chết rồi.
Trần Vu còn rất trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, trên má có chút tàn nhang, trông cũng đáng yêu.
Nàng ấy đang dựa mình ở phía trong cùng một con hẻm nhỏ, ôm ngực, ho dữ dội.
Ô Tố tò mò nhảy tới trước mặt nàng ấy, khiến Trần Vu giật mình.
Đôi môi khô khốc của Trần Vu hơi hé ra, đôi mắt trừng lớn nhìn Ô Tố, nàng ấy tưởng rằng mình đang mơ.
Ô Tố dưới dạng luồng không khí đen trắng bao quanh Trần Vu, nàng đang rất đói cũng rất yếu, cần phải hút năng lượng ngay lập tức.
Nàng dựa vào bản năng, biết rằng vào thời khắc sinh tử Trần Vu sẽ tản ra một luồng khí âm dương hỗn hợp, đó là nguồn năng lượng duy nhất của nàng.
Hơi thở của nàng rất lạnh khiến Trần Vu rét run người.
"Là... Là mơ sao?" Trần Vu thì thầm.
"Khi ngươi chết, ta sẽ hút năng lượng của ngươi."
Ô Tố tuyên bố với Trần Vu, nếu nàng không ăn thì nàng ấy cũng sẽ chết, cho nên nàng miễn cưỡng tựa vào gáy Trần Vu.
Nàng không phát ra âm thanh được, chỉ có thể giao tiếp với Trần Vu thông qua ý thức, chuyện này khiến Trần Vu càng cảm thấy mình đang mơ ở những giây phút tỉnh táo cuối cùng của cuộc đời.
Trần Vu run run tránh đi.
Ô Tố tự nói một mình: "Chúng ta trao đổi, ta lấy năng lượng từ cái chết của ngươi, đổi lại ta sẽ thực hiện tâm nguyện lớn nhất của ngươi trước khi chết, được không?"
Nàng rất lịch sự, là yêu quái nhưng khi hỏi thăm xin ăn cũng phải mang giọng thương lượng.
Trần Vu lại ho dữ dội rồi phun ra một búng máu đen, sắc mặt nàng ấy trắng bệch.
Nàng ấy thầm nghĩ, dù sao đây cũng chỉ là một giấc mộng huyền ảo trước khi chết, thế nên nàng ấy đã đồng ý.
Trần Vu gật đầu, Ô Tố nhìn nàng ấy chết đi, dòng khí hai màu đen trắng lẫn lộn quấn lấy cổ Trần Vu.
Nàng đã hút năng lượng trước khi chết của người phàm, đây cũng là bữa ăn đầu tiên của nàng từ khi nàng ở thế gian này.
Ô Tố xem qua cuộc đời của Trần Vu. Trần Vu đến từ một vùng quê xa xôi hẻo lánh, trong nhà còn có một người bà tuổi đã cao.
Cuộc sống của Trần Vu không mấy tốt đẹp, có lẽ đây cũng là chuyện thường tình với rất nhiều thường dân ở Vân Đô.
Nàng ấy làm người hầu trong một nhà quý tộc ở Vân Đô, sau đó bị bệnh nặng mãi không khỏi.
Gia chủ không muốn chữa trị cho nàng ấy nên đã đuổi nàng ấy ra ngoài, nàng ấy chết bệnh ngay giữa đường.
Trần Vu mang theo hi vọng đến Vân Đô, nàng ấy không muốn nãi nãi ở Hạc Xuyên nơi ngoại thành xa xôi phải lo lắng.
Vì vậy, mỗi lần viết thư cho bà cụ, nàng ấy đều nói với bà rằng mình vẫn ổn.
Trong thư, nàng ấy viết rằng mình đã leo lên tòa lầu cao nhất ở Vân Đô, được ngắm nhìn đô thành rực rỡ sáng đèn.
Thực chất Trần Vu luôn phải nằm trên giường bệnh cầm hơi tàn.
Nàng viết rằng đã dành dụm được rất nhiều bạc, đến lúc đó sẽ trở về Hạc Xuyên, xây cho nãi nãi một ngôi nhà lớn.
Thực chất số tiền nàng ấy dành dụm được sau khi dùng để chữa bệnh thì không còn được bao nhiêu.
Trần Vu hy vọng rằng từng câu chuyện giả tưởng mình viết trong thư sẽ trở thành sự thật.
Ô Tố không chắc những chuyện này có dễ thực hiện hay không, nhưng nàng đã hấp thụ năng lượng của Trần Vu trước khi nàng ấy chết, cho nên vì nàng ấy, nàng chắc chắn sẽ làm được.
Thế là, nàng dựa vào những ký ức kế thừa từ Trần Vu, lấy được một chồng giấy viết thư dày, từng tờ giấy trong đây đều là thư nàng ấy viết cho nãi nãi ở quê.
Những bức thư này không được gửi đi, Hạc Xuyên quá xa xôi, nàng lấy đâu ra tiền để gửi chúng?
Ô Tố thu ký ức lại, mở một trong những lá thư trên bàn ra.
Trong thư, Trần Vu viết: “Nãi nãi, con rất vui, ở nơi con làm việc, con đã gặp được hai cô nương rất tốt, họ rất đáng yêu, họ sống cùng con, khi gặp chuyện gì không hiểu con sẽ hỏi họ, con sống tốt lắm.”
Ô Tố xem lại ký ức của Trần Vu.
Sau đó, hai vị bằng hữu của nàng ấy bảo nàng ấy gửi toàn bộ số tiền lao động vất vả kiếm được vào một tiền trang, về sau chủ tiền trang bỏ trốn, nàng ấy mất trắng khoản tiền đó.
Nàng chắp bút, đánh dấu vào bức thư này, xem như đã hoàn thành nội dung trong thư.
Ô Tố không biết đáng yêu là thế nào, nhưng đối với những chuyện như thế này, chỉ cần nàng cảm thấy Vệ Lệ và Lâm Mộng đều đáng yêu là được.
Tĩnh Vương phủ phái người tới thu hộp gấm về, bọn họ cũng không phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ.
Như thường lệ, vì hôm qua Ô Tố không trực nên hôm nay nàng sẽ phải tiếp tục công việc của mình.
Sau khi thu xếp tương đối ổn thỏa mọi việc, nàng bèn đi quét sân.
Nghe tin vị khách quý tối qua đã rời khỏi Tĩnh Vương phủ, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua xảy ra chuyện kia, sau khi tỉnh dậy Bùi Cửu Chi vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Hắn cũng không để lộ chuyện đêm qua mình bị bỏ thuốc mà chỉ giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra, từ biệt Tĩnh Vương rồi rời khỏi Tĩnh Vương phủ.
Bùi Cửu Chi đeo kiếm sau lưng, một tay kéo căng dây cương ngựa, hắn ngắm nghía tỉ mỉ chiếc hoa tai ngọc trai dưới ánh nắng sớm sáng rực.
Chợt, hai má hắn hơi đỏ lên, không biết hắn vừa nghĩ tới điều gì.
Bùi Cửu Chi khép lòng bàn tay lại, cẩn thận nắm lấy chiếc hoa tai ngọc trai trong tay.
Khi hắn tới Hoàng cung Vân Đô, tùy tùng ở bên cạnh đỡ hắn xuống ngựa.
“Cửu điện hạ, ngài có gì sai bảo không ạ?” Tùy tùng hành lễ hỏi.
Bùi Cửu Chi suy nghĩ một thoáng rồi nói với tùy tùng hai việc.
“Cho người đi điều tra tung tích của thầy điều hương ngoại bang tối qua, cố gắng bắt sống hắn ta, đừng đánh rắn động cỏ, chuyện này ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng.”
“Nói với Tứ Hoàng huynh một tiếng, để huynh ấy kiểm tra xem trong phủ có hạ nhân nào bị mất hoa tai ngọc trai hay không.”
Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, sau đó đưa tay phủ lên lớp băng vải quấn quanh bàn tay kia.
“Nếu tìm được người bị mất hoa tai, hãy đưa nàng ấy đến Nhật Nguyệt các của ta, lấy lễ tiếp đãi nàng ấy, đừng dọa nàng ấy sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.