Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 4:

Phù Tang Tri Ngã

12/05/2024

Bùi Cửu Chi chậm rãi bước vào Vân Ly điện của Hoàng cung Vân Đô.

Hắn đeo kiếm trên lưng, giống như một kiếm sĩ du hành bốn phương, không ăn khớp với tòa cung điện Hoàng gia này.

Hắn là người đầu tiên có thể đeo binh khí trên lưng đi vào Vân Ly điện.

"Cửu Chi." Trong điện, giọng nói uy nghiêm của đế vương truyền tới.

Bùi Sở đội mũ miện đế vương trên đầu bước xuống đón hắn.

Ông ấy vừa nhìn một cái đã chú ý tới vết thương trên bàn tay của Bùi Cửu Chi.

"Cửu Chi, tay con làm sao thế?" Bùi Sở hỏi.

"Phụ hoàng, là con tự làm mình bị thương." Bùi Cửu Chi bình tĩnh nói.

Bùi Sở chỉ đứng trước mặt hắn, cũng không lại gần hắn nữa, dường như Bùi Cửu Chi đã chặn Hoàng đế của Vân Đô ra khỏi thế giới của hắn.

"Sao thế? Chuyện con để Hứa Lăng đi điều tra, ta đã biết rồi, con gặp phải chuyện gì ở Tĩnh Vương phủ sao?" Bùi Sở cau mày, có chút lo lắng.

Ở trước mặt người ngoài, vị Hoàng đế cao không thể với tới này từ trước đến nay đều nghiêm túc, cho dù là đối với con cái của mình cũng duy trì sự rạch ròi giữa vua tôi.

Giống như bây giờ, ông ấy không gọi tên của Tĩnh Vương, nhưng đối với Bùi Cửu Chi, dường như ông ấy lại khác hẳn, cuộc trò chuyện của hai người giống một cặp cha con bình thường hơn.

"Con bị hạ thuốc, ở trong Tĩnh Vương phủ với một nữ tử..."

Bùi Cửu Chi bình tĩnh kể lại câu chuyện, giọng điệu của hắn không hề chập chùng chút nào.

"Chuyện này…" Bùi Sở giật mình.

"Hẳn là có liên quan tới chuyện con sắp chủ trì trận pháp điển lễ tế trời. Phụ hoàng, chuyện này người cứ giao cho con giải quyết là được."

Bùi Cửu Chi vốn định sau khi báo cáo xong sẽ quay lại Tĩnh Vương phủ, đích thân tìm cô nương tối hôm qua.

"Nhưng sứ giả khắp nơi đang đợi ở tế đàn rồi, Thái tử và đại Công chúa cũng ở đó, chúng đang chờ con."

Bùi Sở trầm giọng nói: "Điển lễ tế trời không được xảy ra bất cứ sơ xuất nào, nếu không thể thu được sức mạnh từ Tiên Châu giáng xuống, những thứ bên dưới Vân Đô kia... Sẽ lại náo loạn."

"Vâng, con đi chủ trì điển lễ tế trời trước." Bùi Cửu Chi nói.

"Chuyện này, trẫm sẽ điều tra." Bùi Sở bảo đảm.

"Cô nương kia, con sẽ tự tìm, mỗi ngày phái Hứa Lăng truyền tin cho con là được." Bùi Cửu Chi nói.

"Không phải chỉ là một vị cô nương thôi à." Bùi Sở thở dài.

"Phụ hoàng, người cẩn thận lời nói ạ." Bùi Cửu Chi nhìn chằm chằm Bùi Sở nói, đôi mắt phượng của hắn hơi nhướng lên, sắc mặt lạnh lùng.

Ý trong câu nói giống như đang trách cứ lời Hoàng đế nói ra không thích hợp.

Nhưng Bùi Sở cũng không tức giận mà chỉ gật đầu với Bùi Cửu Chi.

Bùi Cửu Chi không phải con ruột của Hoàng đế Vân Đô.

Ngày hắn ra đời, trời trăng đảo ngược, ban ngày biến thành ban đêm, trên bầu trời có hào quang mang điềm lành sáng rực.

Hoàng đế Vân Đô Bùi Sở đi theo luồng sáng, nhìn thấy một đứa bé nằm ở nơi có linh khí dồi dào nhất.

Ông ấy cảm thấy đứa bé này chính là ông trời ban phúc, cho nên đã nhận làm con nuôi.

Bởi vì trên Bùi Cửu Chi còn có tám vị huynh tỷ nữa, cho nên Hoàng đế đã lấy ý nghĩa ánh đèn chiếu sáng con đường phía trước, đặt tên cho hắn là Cửu Chi.

Chẳng biết tại sao, Bùi Sở luôn giữ một loại tôn kính kỳ lạ với Bùi Cửu Chi.

Gia đình đế vương vốn bạc tình bạc nghĩa nên ông ấy cũng không có bao nhiêu tình thương của cha dành cho các con của mình.

Nhưng ngược lại, với Bùi Cửu Chi không có chút quan hệ lợi ích nào, ông ấy lại có mấy phần tình thân.

Dù sao thì trong chín đứa con dưới gối của Hoàng đế Vân Đô, chỉ có Bùi Cửu Chi là không thể kế thừa vị trí Hoàng đế, chính vì vậy mà tình cảm của người của Bùi gia đối với hắn cũng thuần túy hơn rất nhiều.



Theo đúng lễ tiết, Bùi Cửu Chi đi tới trước tế đàn, bao gồm cả hắn thì tổng cộng có bảy người, ngồi theo vị trí chòm Bắc Đẩu, hắn ngồi ở chủ vị.

Tiên Châu là nơi tiên nhân ở, trong truyền thuyết thì nơi đó có người tu luyện mạnh nhất.

Nhưng thế giới của Tiên Châu với người phàm xa xôi vô cùng, điểm giao nhau duy nhất của bọn họ với Tiên Châu chính là…

Tiên nhân sẽ ban xuống sức mạnh che chở thế gian, mà người phàm sẽ hấp thụ sức mạnh ấy thông qua điển lễ tế trời.

Đã vào tế đàn thì sẽ không dễ dàng rời đi, để tránh khỏi việc nghi thức bị cắt ngang giữa chừng.

Bùi Cửu Chi bước vào trận pháp của điển lễ tế trời, sau đó ngồi ngay ngắn.

Quanh người hắn có những tia sáng bừng lên chói lóa, bao trùm lấy toàn thân của hắn, hắn lấy một lá bùa từ trong tay áo ra.

Bùi Cửu Chi vẫn chưa tu luyện, chỉ học kiếm pháp, nhưng trong môn phái lánh đời hắn luyện kiếm có mấy vị tu sĩ tu vi không cao lắm.

Bọn họ cũng coi như là trưởng bối của Bùi Cửu Chi ở trong phái, lúc hắn trở lại Vân Đô, bọn họ còn đưa một vài bùa chú cho hắn sử dụng.

Bùa chú không cần pháp lực để khởi động, tấm bùa Bùi Cửu Chi lấy ra là loại có thể thi triển thuật hóa thân bên ngoài cơ thể.

Ngón tay của Bùi Chi Cửu vuốt qua lưỡi kiếm, máu chảy ra, nhỏ xuống tấm bùa.

Tấm bùa bật mở, sau đó lại xếp thành một con chim giấy nhỏ nhỏ.

Chim giấy bay ra ngoài, máu của Bùi Cửu Chi cũng thấm lên tờ giấy.

Con chim giấy cũng bắt đầu thay đổi hình dạng, biến thành một con Thanh Điểu sống động.

Bây giờ, Bùi Cửu Chi có thể khống chế Thanh Điểu này, dùng thị giác của nó để làm việc.

Hắn biết chuyện của Quan Lan các có điểm kỳ lạ, quyết định đích thân đi điều tra chuyện này.

Tuy nhiên, mấy ngày nay Vân Đô gió lớn, Thanh Điểu bay cũng lảo đảo.

Bùi Cửu Chi bay về phía trước một đoạn, sau đó lại bị gió thổi trở về, mất mấy ngày trời mới về tới Tĩnh Vương phủ.

Cuộc sống của Ô Tố đã quay về quỹ đạo trước đây, nàng cảm thấy mình giao bông tai trân châu giả mạo lên rồi thì mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.

Nàng cũng nghe loáng thoáng có người tới điều tra chuyện hoa tai bị mất nhưng người bên trên không tra ra được đầu mối gì.

Đồ mà tất cả mọi người trong Tĩnh Vương phủ nộp lên cũng không bỏ sót, chuyện này bèn tạm thời gác lại.

Bởi vì lời dặn dò của Bùi Cửu Chi cho nên cũng không có ai dám gióng trống khua chiêng đi tìm.

Ô Tố cảm thấy có lẽ mình đã tránh được một kiếp rồi.

Ngày hôm đó, nàng ở trong phòng mình ngẩn người, chợt nghĩ tới việc phải đi ra ngoài tìm một vài động vật nhỏ sắp chết để kiếm chút miếng ăn.

Vệ Lệ lại tới muốn đổi ca trực với nàng, hôm nay nàng ta phải quét dọn một khu viện đã lâu không sử dụng trong Tĩnh Vương phủ.

"Ô Tố, ta muốn ra ngoài chơi, ngươi đi thay ta đi, khu đó không có người ở, rất sạch sẽ, quét dọn qua loa một chút là được rồi!"

Vệ Lệ kéo tay nàng, nũng nịu nói.

Ô Tố dụi mắt, nhẹ giọng nói với Vệ Lệ: "Được."

Bình thường nàng cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của bọn họ, đằng nào nếu không làm việc thì nàng cũng sẽ ra ngoài tìm đồ ăn.

"Ô Tố, ngươi thật là tốt." Vệ Lệ giả bộ nói.

Nàng ta không thích Ô Tố nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ta nói những lời bùi tai cho Ô Tố nghe, chính vì như vậy Vệ Lệ rất dễ dàng có được sự yêu thích của người khác.

Ô Tố đứng dậy, cầm công cụ rồi đi tới khu sân cũ được giao cho Vệ Lệ kia.

"Đi đi đi! Lâm Mộng, chúng ra xuất phủ đi chơi..." Vệ Lệ cười hì hì nói với Lâm Mộng.

"Ta cũng phải đi quét dọn!" Lâm Mộng thoáng do dự.



"Không sao, ta đã bảo nàng ta làm hết rồi, ta nói cái viện đó chỉ có một mình ta quét dọn." Vệ Lệ kéo tay của Lâm Mộng, hờ hững nói.

"Đi thôi…" Hai người bọn họ khoác tay nhau rời đi.

Bọn họ luôn nói quan hệ của Lục quản sự và Ô Tố trong Tĩnh Vương phủ là loại quan hệ không thể cho ai biết.

Nhưng thực tế, nguyên nhân lúc trước Lục quản sự cho Ô Tố làm người hầu ở Tĩnh Vương phủ rất đơn giản.

Khi có việc, Ô Tố thật sự sẽ làm rất nghiêm túc.

Trước tiên Ô Tố quét lá rụng trong sân trước, nàng quét lá cây vào một chỗ, chất thành đống dưới tán cây hòe trong sân, làm chất dinh dưỡng cho cây hòe.

Cây hòe trong sân này có sức sống rất mạnh mẽ, mấy lần Ô Tố hỏi nó sắp chết chưa, nó đều lười biếng nói với nàng: "Vẫn chưa."

Quét sân xong, Ô Tố tới giếng nước trong viện múc một thùng nước lên.

Nhúng giẻ lau vào trong nước, sau khi vắt khô, nàng bắt đầu lau bụi bám trên cửa viện, không bỏ qua một ngóc ngách nào.

Động tác lau chùi của Ô Tố rất máy móc, nàng đã quen làm việc theo trình tự từ lâu, cho đến khi dường như nàng cảm nhận được gì đó.

Nàng là một yêu quái rất nguyên thủy, bản năng duy nhất chính là sinh tồn.

Ô Tố có thể cảm nhận được hơi thở của những sinh vật sắp chết ở gần mình.

Cái gọi là sinh vật sắp chết, ở trong nhận thức của nàng chính là loại sinh vật có hơi thở yếu ớt kia.

Nàng có thể cảm nhận được trên không trung có một con chim nhỏ hơi thở vô cùng yếu ớt đang bay tới, bởi vì nó vốn chỉ là một con chim bằng bùa được tạo thành từ một tờ giấy.

Con chim nhỏ này rất phù hợp với định nghĩa sinh vật sắp chết của Ô Tố, thế là nàng rửa sạch tay ở thùng nước bên cạnh rồi lại gần con chim nhỏ đó.

Bùi Cửu Chi không tu luyện, không biết sử dụng pháp thuật như thế nào, hắn không ngờ Thanh Điểu làm bằng bùa này lại khó điều khiển như vậy.

Hắn mất mấy ngày mới có thể bay từ tế đàn tới Tĩnh Vương phủ.

Mấy ngày này, tùy tùng Hứa Lăng đã tới nói với hắn, thầy điều hương kia đã bị bắt lại nhưng lại không phải người đêm hôm đó đốt hương cho hắn.

Chẳng lẽ người giả mạo thầy điều hương kia chỉ vì muốn hắn và một nữ tử... Làm chuyện đó thôi sao?

Bùi Cửu Chi quyết định tiếp tục điều tra.

Hắn bay tới chỗ cây hòe trong khoảng sân nhỏ không bắt mắt của Tĩnh Vương phủ, tính nghỉ ngơi một lát.

Thần niệm mà chim giấy có thể bám vào rất yếu, hắn vẫn cần phải nghỉ ngơi.

Lúc đang nghỉ ngơi, đột nhiên hắn cảm giác được có một đôi tay mềm mại lành lạnh nhấc hắn từ trên cây xuống dưới.

Ô Tố đứng dưới cây hòe nhón chân lên, nàng phát hiện trên cây này quả nhiên là có một tên nhóc đang nghỉ ngơi.

Nàng nghĩ thần niệm trên người nó cực kỳ yếu ớt, nhất định là sắp chết rồi.

Điều này đồng nghĩa với việc nàng sắp có cơm ăn rồi.

Ô Tố rất tôn trọng những sinh vật có thể cung cấp năng lượng cho nàng, nàng vỗ nhẹ lên đầu của con chim nhỏ.

Bùi Cửu Chi bị nàng vỗ cho tỉnh táo lại, một nhúm lông trên đầu đều dựng hết lên.

Thanh Điểu mà hắn dùng thần thức điều khiển xù lông lên, hắn cảm thấy đôi tay đang ôm lấy hắn có chút quen thuộc.

Bùi Cửu Chi nhớ mang máng, đêm hôm đó bàn tay của nàng mơn trớn trên ngực hắn.

Ngay sau đó, có lẽ là hắn làm đau nàng, đầu ngón tay của nàng bấm vào trong thịt của hắn, cào thành mấy vết máu.

Lúc ấy hắn không đau, ngược lại còn càng thêm hưng phấn.

Là đôi tay ấy sao? Có lẽ, tay của nữ tử đều như vậy, chẳng qua trước giờ hắn mới chỉ từng chạm vào đôi tay duy nhất ấy thôi.

Bùi Cửu Chi giãy giụa một lát, muốn bay ra khỏi tay của Ô Tố.

Nhưng Ô Tố lại đặt hắn lên trên vai, nàng lẩm bẩm nói: "Con chim nhỏ đáng thương, ngươi sắp chết rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook