Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 47:

Phù Tang Tri Ngã

27/05/2024

Tất nhiên, Bùi Cửu Chi không biết những gì đang diễn ra trong đầu Ô Tố .

Khi hắn dẫn Ô Tố cưỡi bạch mã thì nhìn thấy xe ngựa của đại Công chúa và Phò mã dừng lại bên ngoài chùa Phương Huyền.

Hai cỗ xe ngựa, sát gần nhau, kết hôn nhiều năm như vậy, thậm chí đến xe ngựa mà bọn họ cũng không muốn dùng chung.

"Ta nhớ rõ ràng, ban đầu Phò mã của Hoàng tỷ vốn chỉ là một thống lĩnh nhỏ trong Hồng Vũ quân." Bùi Cửu Chi nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó.

"Với thân phận khi ấy, đương nhiên hắn ta không đủ tư cách gả cho Hoàng tỷ, nhưng lúc đó Hoàng tỷ lại yêu cầu ta vào cung cùng tỷ ấy cầu xin phụ hoàng, tỷ ấy nói phụ hoàng nghe lời ta hơn." Bùi Cửu Chi kể cho Ô Tố nghe câu chuyện hồi nhỏ của mình.

——

"Phụ hoàng, con thật sự rất thích chàng ấy, tại sao người không cho con kết hôn với người con thích?"

Đại Công chúa Bùi Hoa Thường năm đó chỉ mới mười sáu tuổi, ngoại hình thanh tú, tính tình kiêu căng, tùy hứng.

Nàng ấy hét lên với Bùi Sở, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt của phụ hoàng nàng ấy lạnh như băng, nàng ấy biết rằng chuyện này không thể vãn hồi được nữa.

"Cửu Chi cũng cho rằng người quá đáng!" Bùi Hoa Thường nhìn Bùi Cửu Chi đang ngồi yên lặng ở bên cạnh.

Lúc đó Bùi Cửu Chi chưa đầy 10 tuổi, chỉ là đứa trẻ, hắn ngồi trên một chiếc ghế vàng, đang gặm một miếng bánh đậu xanh trong tay.

Lúc Bùi Hoa Thường nói đến hắn, hắn gật đầu, dáng vẻ rất đáng yêu, ngoại trừ vẻ mặt quá lạnh lùng và nghiêm túc.

"Cửu Chi còn nhỏ, không hiểu gì cả, con tưởng rằng ta không biết con lừa nó bằng một miếng bánh đậu xanh sao?"

Bùi Sở tức giận đến mức râu ria run rẩy.

Ông ấy vẫy tay gọi Bùi Cửu Chi, bế hắn lên, trịnh trọng nói với Bùi Hoa Thường.

"Suy cho cùng, hắn ta chỉ là một thống lĩnh nho nhỏ, con sẽ hối hận vì cưới hắn ta."

"Con có thể hối hận cái gì, phụ hoàng, con có đất phong, không phải con không nuôi nổi chàng ấy!" Bùi Hoa Thường bất đắc dĩ nói.

"Hoa Thường." Bùi Sở ôm Bùi Cửu Chi, ông ấy cúi đầu xuống và nhìn con gái lớn của mình một cách nghiêm khắc.

"Con rất giống trẫm, vì vậy, nếu như mười năm sau hắn ta vẫn là thống lĩnh nho nhỏ, nhất định con sẽ hối hận."

"Con giống người chỗ nào!" Bùi Hoa Thường dụi mắt khóc.

Bùi Cửu Chi lấy chiếc khăn trắng từ tay áo ra đưa cho nàng ấy, khuôn mặt hắn vẫn vô cảm, như thể hắn đang bối rối trước những giọt nước mắt của Bùi Hoa Thường.

Thấy Bùi Cửu Chi làm như vậy, Bùi Sở mềm lòng: "Thế này đi, ta sẽ cho con một cơ hội."

"Hoa Thường, ban đầu trẫm muốn hứa hôn cho con với Thanh Hà Vương ở Tây Vực, hôn ước đã định ra rồi, trẫm sẽ cho con, cho hắn ta ba năm, nếu trong khoảng thời gian này, hắn ta có thể nhận được sự đồng ý của trẫm, trẫm sẽ cho phép chuyện này."

"Con phải làm thế nào để nhận được sự chấp thuận của người?" Bùi Hoa Thường hỏi: "Phụ hoàng, người cần phải nêu một tiêu chuẩn rõ ràng."

Nàng ấy quả nhiên giống hệt Bùi Sở, khi đàm phán, nàng ấy sẽ không để cho mình chịu thiệt.

"Hoa Thường, đất phong của con ở phía đông sông Thanh Hà thuộc Tây Vực, người con muốn cưới chỉ có thể là chủ nhân của Thanh Hà, dù sao mảnh đất đó cũng phải thuộc về Vân triều." Bùi Sở trầm giọng nói.

Bùi Hoa Thường sững sờ một lúc lâu, nàng ấy hiểu ý của Bùi Sở, nàng ấy mở to mắt nhìn phụ hoàng mình, những giọt nước mắt đã không còn rơi nữa.

"Được." Nàng ấy nghiến răng nói.

Nàng ấy nghĩ, nếu Phò mã của nàng ấy không thể đạt được mục tiêu này, thì hôn sự này, không thành cũng được.

Bùi Sở biết chính xác điều nàng ấy muốn nhất - nó hấp dẫn hơn nhiều so với tình yêu thuở thiếu thời.



"Lúc trẫm đưa ra lời hứa hẹn và mục tiêu này, Hoa Thường, có phải con đang nghĩ rằng, nếu hắn ta không thể thực hiện, vậy các con không thành thân nữa cũng được đúng không?"

Bùi Sở đưa mắt nhìn Bùi Hoa Thường, ánh mắt yêu thương của ông ấy dường như có thể nhìn thấy trái tim nàng ấy.

"Vâng." Bùi Hoa Thường gật đầu.

Bùi Sở cười, cúi người đặt Bùi Cửu Chi trong vòng tay mình xuống đất.

Ông ấy vỗ vỗ bả vai Bùi Cửu Chi: "Được rồi, con đi chơi với Hoàng tỷ đi."

Bùi Hoa Thường dẫn Bùi Cửu Chi rời đi, bánh đậu xanh mà nàng ấy đưa cho hắn, hắn gặm nửa ngày cũng chưa ăn xong.

Bánh này quá ngọt, hắn chỉ là cảm thấy Hoàng tỷ khóc quá đáng thương, nên muốn giúp nàng ấy.

Hắn đi theo phía sau Bùi Hoa Thường và nhìn nàng ấy đi gặp Phò mã tương lai.

"Phụ hoàng muốn chàng tấn công Thanh Hà ở Hạ Tây Vực, bởi vì đất phong của ta ở sát bên cạnh, người duy nhất có thể gả cho ta chính là chủ nhân của Thanh Hà."

Bùi Hoa Thường ngẩng đầu lên và nói với hắn ta.

Vị tướng quân trẻ nhìn nàng ấy, sau đó nhìn vào cây giáo bạc đang cầm trong tay, cuối cùng hắn ta gật đầu.

Bùi Hoa Thường vui vẻ nhào vào vòng tay hắn ta, những người hầu ở bên cạnh nhanh chóng che mắt Bùi Cửu Chi.

Ba năm sau, có tin Phò mã tấn công Thanh Hà ở Tây Vực, vào ngày chiến thắng của hắn ta, Bùi Hoa Thường đã đến gặp hắn ta ở ngoại ô Vân Đô.

Ngày hôm đó, người dân Vân Đô rất phấn khởi, túm tụm lại gần tường thành nhìn vị tướng quân trẻ tuổi bất khả chiến bại trở về.

Trên đỉnh sông Thành Hà ở Tây Vực, có một loài hoa cực kỳ quý hiếm tên là hoa Nguyệt Oánh.

Toàn thân nó trắng nõn, với những cánh hoa gần như trong suốt, thanh khiết và hoàn mỹ, tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ.

Khi Phò mã trở về, hắn ta đang mang theo một bó hoa Nguyệt Oánh bên trên ngọn giáo bạc trong tay.

Hắn ta trầm mặc, hái bó hoa xuống trước mặt Bùi Hoa Thường.

Mặt thiếu nữ đỏ bừng, đầu cúi thấp hơi ngại ngùng, nàng ấy nhẹ nhàng ôm bó hoa vào lòng.

Lúc đó, Bùi Cửu Chi không thể hiểu được hình ảnh trìu mến này.

Cầm kiếm trong tay, hắn đứng ở trên tường thành, đôi mắt phượng bị phong ấn bởi lớp băng mỏng lạnh lẽo lặng lẽ nhìn xuống dưới.

Hắn vốn tưởng rằng cuối cùng Hoàng tỷ cũng có thể hạnh phúc.

——

"Hóa ra là vậy sao?" Ô Tố hỏi.

Khi Bùi Cửu Chi kể xong câu chuyện này, đúng lúc họ đến trước Nhật Nguyệt các.

Hắn bế nàng xuống ngựa, khẽ gật đầu.

"Vì vậy, ta không ngờ rằng, cho đến bây giờ, họ sẽ gặp rắc rối bởi cuộc hôn nhân này." Bùi Cửu Chi nói.

Ô Tố lẳng lặng nhìn hắn.

"Ta sẽ không như vậy." Bùi Cửu Chi nói ngay lập tức.

Hắn có thể cảm giác được, từ khi Bùi Sở khơi ra dục vọng chân chính của Bùi Hoa Thường, tình yêu của bọn họ đã không còn thuần khiết nữa.

Bùi Cửu Chi không biết tình cảm ban đầu của Bùi Hoa Thường dành cho Phò mã là gì, có lẽ, ngay từ đầu, nàng ấy đã không yêu hắn ta nhiều như vậy.



Ô Tố nghe hắn nói vậy, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ đành gật đầu.

Bùi Cửu Chi nắm chặt tay nàng, hắn không hỏi Ô Tố một câu nào về hôn sự, phu thê và tình cảm.

Hắn biết rằng câu trả lời của nàng có thể không phải là điều hắn muốn.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Ô Tố, đôi môi mím chặt có chút bướng bỉnh.

Hắn luôn là một người rất quyết đoán, một khi hắn đã quyết định điều gì, thì không thể thay đổi được nữa.

Tay Ô Tố bị hắn nắm lấy, nàng chậm rãi đi về phía trước, nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi.

"Tiểu điện hạ, trước khi chàng rời khỏi ta, ta sẽ luôn bên cạnh chàng." Ô Tố nói.

"Ta sẽ không rời xa nàng." Bùi Cửu Chi nói.

"Người có sinh, lão, bệnh, tử." Ô Tố rất kiên nhẫn với hắn, ngón tay nàng cọ xát trên lòng bàn tay hắn.

"Ta sẽ vì nàng mà cố gắng sống càng lâu càng tốt." Bùi Cửu Chi nói.

Ô Tố quay đầu sang một bên, nàng nghiêm túc nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng cũng khẽ gật đầu.

Dù sao, bất kể thế nào, cứ theo ý của hắn đi.

Trước khi Ô Tố cùng hắn bước vào Nhật Nguyệt các, đúng lúc Khương Nhiên đến giao hoa.

Cô bé nhìn những bông hoa chất đống ở sảnh trước của Nhật Nguyệt các, sửng sốt lùi lại vài bước.

"Đại... Đại nhân, ngài mua nhiều hoa như vậy sao.” Khương Nhiên kinh ngạc nói với Hứa Lăng.

Hứa Lăng cầm một quyển sổ nhỏ trong tay, ghi lại số lượng hoa, sau đó dang tay đưa cho Khương Nhiên một túi bạc vụn.

"Nhiều quá vậy!" Khương Nhiên ngạc nhiên.

"Cửu điện hạ có tiền." Hứa Lăng nói.

Khương Nhiên là một trong số ít người ở Vân Đô không biết Cửu điện hạ là ai, cô bé chăm sóc muội muội rất cẩn thận, hiếm khi quan tâm đến những thứ bên ngoài.

"Cửu điện hạ... Là ai?” Khương Nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

"Hôm nay ngươi có thấy ánh sáng vàng chiếu rọi khắp Vân Đô không, trời có mưa, những nơi mưa đi qua, mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, ở trung tâm ánh sáng vàng kia, người tạo ra cơn mưa thanh lọc tà khí này chính là Cửu điện hạ." Hứa Lăng không cho phép có bất cứ người nào không biết sự lợi hại của Bùi Cửu Chi.

"Oa!" Khương Nhiên vừa nghe xong thì lập tức hiểu ra: "Hóa ra đại ca này rất mạnh lợi hại."

"Được rồi, nhận bạc rồi về nhà đi, trời sắp tối rồi." Hứa Lăng còn phải làm chuyện khác.

"Vâng!" Khương Nhiên cầm bạc trong tay, vui vẻ bước ra khỏi Nhật Nguyệt các.

Trong con hẻm khuất bên ngoài Nhật Nguyệt các, có một chiếc xe lăn đang dừng ở đó.

Để muội muội ở nhà một mình cô bé không yên lòng, vì vậy cô bé chỉ có thể đưa muội muội ra ngoài.

Nhưng Khương Nhiên sợ làm mất lòng khách, cho nên không dẫn theo muội muội vào Nhật Nguyệt các.

Dù sao, chiếc xe lăn này đã lâu không sửa chữa, khi di chuyển kêu lên ầm ầm, thật sự quá ồn ào.

Vừa bước ra khỏi Nhật Nguyệt Các, cô bé nhìn thấy hai người đứng cạnh xe lăn.

Ô Tố nhìn thấy chiếc xe lăn này ở bên ngoài, nàng nhận ra đó là muội muội của Khương Nhiên, vì vậy nàng không khỏi nghiêng người nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook