Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 48:

Phù Tang Tri Ngã

27/05/2024

Lần trước nàng đến nhà Khương Nhiên, nàng nhận thấy thần thức của muội muội yếu hơn Khương Nhiên rất nhiều.

Nàng rất sẵn lòng giao tiếp với những sinh mệnh yếu ớt bởi vì bọn họ... Khả năng tử vong là rất cao.

Bùi Cửu Chi vẫn nghĩ rằng do tâm nàng tràn ngập tình yêu, vì vậy hắn đi theo nàng.

Khi Ô Tố và Bùi Cửu Chi đến chỗ muội muội, cô bé vẫn rất câu nệ và sợ hãi, đôi mắt mở to, hoảng sợ nhìn bọn họ.

"Là chúng ta." Ô Tố nhẹ nhàng nói với cô bé: "Người lần trước đến nhà muội mua hoa."

"Ừm... Tỷ tỷ ta vào trong rồi."

Khi muội muội nghe thấy Ô Tố nói, cô bé đã bớt sợ hãi hơn một chút, đương nhiên, cô bé vẫn sợ Bùi Cửu Chi bên cạnh Ô Tố.

Trong mắt cô bé, Ô Tố như là một đám mây không ảnh hưởng đến bất cứ ai.

Còn nam nhân tuấn tú bên cạnh nàng giống như nhật nguyệt trên bầu trời.

Bất kể hắn ở gần ai, ánh sáng trên cơ thể hắn đều sẽ vô tình ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.

Họ dường như là hai thái cực, nhưng lại cùng nhau đầy thân mật.

"Ta sẽ dẫn muội đi tìm tỷ tỷ nhé?" Ô Tố hỏi.

"Không cần đâu ạ, xe lăn của ta quá ồn, nếu đi vào sẽ ảnh hưởng đến các ngài." Muội muội xua tay.

Ô Tố nhìn cô bé rồi gật đầu, không ép buộc bé vào trong.

Lúc này, Bùi Cửu Chi cúi xuống thì thầm vào tai nàng.

"Hoàng Thành ti đã thử nghiệm lọ thuốc mà Khương Nhiên đưa cho ta, không có vấn đề gì, nhưng trong đó hẳn là có nguồn gốc của tà khí."

"Vậy… Ta hỏi nhé?” Ô Tố thì thầm đáp lại.

"Để ta." Bùi Cửu Chi thực sự không muốn Ô Tố làm một việc có mục đích như vậy.

"Chàng quá hung dữ." Ô Tố nghĩ rằng hắn không làm được, làm đồ ăn tương lai của nàng sợ hãi thì không tốt lắm.

"Ta không có." Bùi Cửu Chi còn phủ nhận điều đó.

Ô Tố nắm lấy tay hắn lắc lắc.

"Được rồi." Bùi Cửu Chi đương nhiên không thể chịu đựng được việc bị nàng nũng nịu như thế này.

Lúc này, Khương Nhiên đi ra khỏi Nhật Nguyệt các.

"Tỷ tỷ của muội ra ngoài rồi, ta sẽ dẫn muội đến chỗ cô bé." Ô Tố đẩy xe lăn của muội muội về phía trước.

Bánh xe lăn chất lượng không tốt lăn trên mặt đất, phát ra âm thanh ầm ầm.

Ô Tố nghe thấy âm thanh này, sững sờ một lát.

Nếu nàng nhớ không lầm, trước khi cây Thất Lý Hương chết đã nói qua.

Khi nó bị giội bằng loại nước kỳ quái đó, nó nghe thấy một âm thanh ầm ầm, giống như sấm sét.

Đối với một loài thực vật, âm thanh của một chiếc xe lăn chạy trên mặt đất hẳn là đinh tai nhức óc.

Ô Tố cúi đầu ấn tay lên vai muội muội, nàng cẩn thận ngửi hơi thở trên người cô bé, nhưng không cảm nhận được tia tà khí nào.

"Đại tỷ, tỷ bị làm sao vậy?" Muội muội nghi ngờ hỏi.

"Khương Nhiên có hương hoa trên người, ngược lại trên người ngươi thì rất thanh khiết." Ô Tố nói.

Cô vẫn còn cài bông hoa nhài sáng nay trên tóc mai, giọng nói mềm mại rơi vào tai cô bé.

"Tay chân không tiện, nên hầu như ta chưa từng đến đến phòng hoa của tỷ tỷ." Cô bé trả lời.



Ô Tố đoán rằng chính cô bé này đã đổ lọ thuốc kỳ lạ lên Thất Lý Hương, nhưng làm sao có thể nhắc nhở thông tin này cho tiểu điện hạ đây?

Nàng quay đầu nhìn Bùi Cửu Chi.

Bùi Cửu Chi bước lên phía trước và đẩy xe lăn cho nàng, đúng lúc này, Khương Nhiên đã đến chỗ họ.

"Đại ca, đại tỷ, cảm ơn hai người đã giúp ta trông muội muội." Khương Nhiên cảm ơn bọn họ.

Cô bé móc từ trong ngực ra chiếc bánh ngọt mà cung nữ trong Nhật Nguyệt các cho, mở túi giấy ra, đưa tới trước mặt muội muội.

"Nếm thử đi, rất ngọt." Cô bé mỉm cười nói.

Bánh ngọt này là bánh đậu xanh, bởi vì năm đó đại Công chúa dùng bánh đậu xanh dỗ dành Bùi Cửu Chi cầu tình với Hoàng đế Vân Đô nên ai cũng nghĩ Bùi Cửu Chi thích ăn bánh đậu xanh.

Ô Tố biết Bùi Cửu Chi thích ăn gì, nhưng nàng xấu hổ khi thừa nhận điều đó.

Ánh mắt nàng lóe lên.

Thấy Khương Nhiên chuẩn bị rời đi cùng muội muội, Ô Tố nhanh chóng kéo tay áo Bùi Cửu Chi.

"Sao vậy?" Bùi Cửu Chi thấp giọng hỏi nàng.

"Thuốc của Khương Nhiên không có vấn đề gì, liệu có lẽ nào là muội muội nàng ấy…" Ô Tố đăm chiêu nói.

Bùi Cửu Chi liếc nhìn muội muội ngồi trên xe lăn, hắn không hỏi làm thế nào Ô Tố phát hiện ra, chỉ đi thẳng qua.

"Ngươi đã từng tưới hoa trong phòng hoa sao?" Bùi Cửu Chi hỏi thẳng.

Cô bé ngồi trên xe lăn bị hắn làm cho sợ hãi đến mức không thể không rụt người lại, Khương Nhiên nhanh chóng bảo vệ trước mặt cô bé.

"Đại ca, ta... Muội muội ta không bao giờ bước vào phòng hoa của ta, trong phòng hoa có rất nhiều cành lá, ta sợ con bé sẽ vấp ngã..." Khương Nhiên vội vàng nói.

"Ta, ta biết hoa của Vân Đô có vấn đề, nhưng chúng ta thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra." Khương Nhiên sợ tới mức suýt khóc.

"Tiểu điện hạ." Ô Tố khẽ gọi, nàng vội vàng chạy tới.

Lúc này, cô bé trốn trên xe lăn rụt rè ngẩng đầu lên, cô bé hít một hơi thật sâu và nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, ta thật sự đã tưới hoa, ta thấy tỷ quá mệt, cây Thất Lý Hương trong phòng hoa lại bị bệnh, lá đã vàng, vì vậy ta đã đổ lọ thuốc mà trước đây có người bán cho ta vào."

"Người bán hoa nói với ta rằng lọ thuốc này rất hữu ích, bất kể hoa bị bệnh gì, hoặc nếu nó không nở, chỉ cần tưới vào."

"Ta lo lắng cho tỷ không cho ta vào phòng hoa, nên mới lẻn vào." Cô gái run rẩy nói.

Khương Nhiên sợ tới mức nước mắt rơi xuống, Ô Tố nhanh chóng lấy ra một miếng vải từ trong tay đưa cho cô bé.

Cuối cùng Bùi Cửu Chi đã hỏi được thông tin mà hắn muốn, hắn ra lệnh cho những thủ vệ Hoàng Thành ti lấy lọ thuốc mà muội muội đang giấu.

"Còn nhớ người bán lọ thuốc cho ngươi trông như thế nào không?" Bùi Cửu Chi hỏi.

"Đại ca, ta không nhớ, hắn mặc áo choàng đen… Giọng nói bị bóp nghẹt trong áo choàng, thực sự rất khó nghe.” Cô bé hoảng sợ trả lời.

"Thế nhưng, vẫn còn cái này!" Cô bé lục lọi trong chiếc túi nhỏ treo bên cạnh xe lăn và lấy ra một mảnh vải.

"Khi hắn ta đưa cho ta lọ thuốc, tay áo của hắn ta chạm vào tay vịn xe lăn nên bị giựt đứt một dải vải xuống."

"Ta thấy quần áo hắn ta đang mặc rất đắt, ta sợ hắn sẽ quay lại tìm nên ta giữ lại."

Cô bé không ngờ rằng một sự cố nhỏ mà cô bé gặp phải lại nghiêm trọng như vậy, cho nên nhanh chóng nói tất cả những thông tin mà cô bé biết.

"Được." Bùi Cửu Chi cũng chuyển dải vải này cho Hoàng Thành ti.

Hắn không làm hai tỷ muội khó xử nữa, nên chỉ để họ về nhà trước.

Ô Tố đi theo hắn vào Nhật Nguyệt các, đêm đó, Hoàng Thành ti đã gửi kết quả điều tra cho hắn.

Dược liệu trong tay muội muội có vấn đề, chứa nhiều tà khí, cho nên người bán lọ thuốc cho cô bé mới là người chủ chốt.



Nhưng dải vải bị đứt đó rất có giá trị, chỉ có quý tộc Vân Đô mới có thể đủ khả năng để sử dụng quần áo có chất liệu như vậy.

Để tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, hắn chỉ có thể dựa vào ký ức của hai tỷ muội đó.

Bùi Cửu Chi đang suy nghĩ về kế hoạch điều tra, Ô Tố ngồi ở phía bên kia bàn, đặt cuốn sách trong tay xuống, chống cằm nhìn hắn.

"Tiểu điện hạ đang muốn dẫn hai vị tiểu cô nương kia đi nhận mặt quý tộc Vân Đô sao?" Nàng khẽ hỏi.

"Phải." Bùi Cửu Chi nói.

"Hôn lễ của chúng ta sẽ mời nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở Vân Đô đúng không?" Ô Tố bình tĩnh nói.

"Nhưng đây là hôn lễ của chúng ta." Bùi Cửu Chi có chút do dự.

"Đấy cũng chỉ là một nghi lễ, ta nghĩ, điều quan trọng hơn là tìm ra những người làm xáo trộn Vân Đô." Ô Tố khuyên.

"Hơn nữa, ta... Ta nghe sư phụ Vấn Duyên nói rằng khi những cô nương khác kết hôn, họ sẽ đi cùng với một hoặc hai tiểu cô nương cầm hoa."

"Tiểu điện hạ, ta cũng muốn! Hãy để họ cầm hoa đi theo ta, họ sẽ có thể nhìn thấy tất cả các khách mời trong hôn lễ."

"Họ sẽ có thể nhận ra người đó." Ô Tố nói.

Bùi Cửu Chi giơ tay sờ sờ hoa nhài trên tóc mai của nàng, không phải là hắn không nghĩ đến kế hoạch này, chỉ là... Hắn lo lắng Ô Tố sẽ phiền lòng.

Nhưng hắn không ngờ bản thân nàng lại nhiệt tình như vậy.

"Được." Hắn trả lời.

Ô Tố nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tại sao?" Hắn hỏi.

Bùi Cử Chi biết rằng nàng một mực vì giúp hắn.

"Tiểu điện hạ đối với ta rất tốt, ta cũng không làm được gì." Ô Tố thì thầm với hắn.

"Giữa phu thê với nhau, nàng không cần câu nệ những chuyện này." Bùi Cửu Chi ngồi thẳng lưng, chậm rãi viết văn kiện lên giấy.

"Đây chính là phu thê sao?" Ô Tố chống cằm nhìn hắn.

Nghe sư phụ Vấn Duyên nói, nàng luôn cảm thấy thuật ngữ này khá rỗng tuếch, nhưng bây giờ, nàng thật sự cảm nhận được ý nghĩa của từ này.

Chính là, hắn giúp nàng, nàng giúp hắn?

Bùi Cửu Chi cất bút đi, đứng dậy, vén áo choàng lên, cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi nàng.

"Như này mới đúng." Hắn nói.

Ô Tố sững sờ một lát, đôi môi mỏng ngạc nhiên mím chặt.

"Đêm đó ở Quan Lan Các cũng vậy." Hắn đỏ mặt nói.

"Ồ…" Ô Tố kéo dài giọng nói.

"Vậy tại sao những ngày gần đây không phải như vậy?" Nàng hỏi.

Bùi Cửu Chi bị lời nói của nàng chặn họng, hắn ho nhẹ: "Thành thân, làm lại lần nữa, vẫn chưa quá muộn..."

"Đây có phải là lý do tại sao tiểu điện hạ đánh dấu vào lịch mỗi ngày không?" Ô Tố mở to đôi mắt nhìn hắn, thành thật hỏi.

"Ô Tố…" Hắn thấp giọng kêu tên nàng, nàng vạch trần hắn, hắn có chút bất lực.

Ô Tố giơ tay lên, ôm mặt hắn, nghiêm túc nói: "Tiểu điện hạ, rất đáng yêu."

Nàng suy nghĩ cũng không biết nói cái gì cho phải, vì vậy nàng đã học những gì mà Bùi Cửu Chi nói với nàng tối qua, sau đó nói lại với Bùi Cửu Chi.

"Bây giờ đã như vậy, sau khi thành thân, ta nên làm gì mới tốt đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook