Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 5:

Phù Tang Tri Ngã

12/05/2024

Bùi Cửu Chi thừa nhận, thần niệm mà hắn yểm trên Thanh Điểu quả thực là hơi yếu ớt.

Nhưng hắn thật sự chưa muốn chết.

Hắn lắc lư bay từ trên bả vai của Ô Tố lên, hai cánh lay động.

Trong đầu Ô Tố nghĩ tên nhóc này còn rất kiên cường, nàng lại trở về bên cạnh thùng gỗ, cầm giẻ lau lên tiếp tục làm việc.

"Ngươi muốn làm cái gì, có thể nói với ta."

Giọng nói Ô Tố dịu dàng, không phải vì tính cách nàng điềm đạm, mà là vì giọng nói của nàng trời sinh đã như vậy.

Đêm đó, thầy điều hương cũng nghỉ ngơi ở Tĩnh Vương phủ, chỉ là đợi đến ngày hôm sau, khi Bùi Cửu Chi tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng của thầy điều hương đâu nữa rồi.

Bùi Cửu Chi không có cách nào để xác định xem Tĩnh Vương có biết chuyện này hay không, cho nên lúc sai người điều tra đều là điều tra ngầm.

Hắn nhìn Ô Tố đang làm việc, biết nàng là một thị nữ bình thường của Tĩnh Vương phủ.

Không biết vì sao, hắn lại nhớ tới cô nương đêm đó.

Cánh nhỏ của Thanh Điểu giơ lên, Bùi Cửu Chi dùng hai cánh che đầu của mình lại.

Đây là Thanh Điểu do lá bùa hóa thành, cho nên lúc hắn đỏ mặt thì trên đầu con chim giấy kia cũng sẽ đỏ ửng lên.

Ô Tố thấy Thanh Điểu nhỏ trước mặt mình đột nhiên dùng cánh che đầu lại, nàng tò mò đi lên phía trước, mở cánh của nó ra.

Nàng thấy hai nhúm lông vũ bên cạnh mỏ của con chim xanh đỏ lên, dáng vẻ hơi hơi giống với con chim ngoại lai được nuôi trong hoa viên của Tĩnh Vương phủ.

Ô Tố nhớ con chim kia gọi là chim anh vũ* Huyền Phượng gì đó... Gương mặt hồng hồng, dáng vẻ rất thú vị.

*Chim anh vũ: hay còn gọi là vẹt lùn

Con Huyền Phượng kia lạ nước lạ cái, sống ở trong Tĩnh Vương phủ không được bao lâu, Ô Tô biết nguyện vọng của nó lúc còn sống chính là có thể ăn một ít quả hạch do ngoại bang tiến cống.

Nàng dùng tiền lương một tháng ở trong Tĩnh Vương Phủ mua cho nó một túi quả hạch, nó còn chưa ăn đã sinh bệnh mà chết rồi, nàng bèn lấy đi năng lượng của nó trước khi chết.

Còn lại nửa túi, Ô Tố tự mình ăn hết, mùi vị cũng không tệ, chỉ là hơi đắt chút thôi, dù sao thì nàng cũng sẽ không mua về ăn nữa.

"Ngươi có chuyện gì muốn làm thì có thể nói với ta, để làm..." Trao đổi.

Ô Tố còn chưa nói xong thì Thanh Điểu đã bay xa rồi.

Bùi Cửu Chi cảm thấy nếu mình để lộ dáng vẻ này trước mặt người khác thì sẽ hơi mất mặt, thế là hắn quyết định nhanh chóng bay đi, đi làm chuyện quan trọng.

Đêm đó, Ô Tố lãng phí rất nhiều năng lượng, nàng nghe nói yêu quái và loài người đều có thể tu luyện.

Bọn họ có thể thông qua việc hấp thu linh khí của thế gian để bổ sung năng lượng trong cơ thể mình bất cứ lúc nào, để bảo đảm lúc nào cũng có thể sử dụng phép thuật.

Nhưng nàng không thể, nàng biết mình có thể hấp thu được năng lượng âm dương vô cùng lớn.

Nhưng những năm nay năng lượng dự trữ trong cơ thể nàng dùng xong là hết.

Thực lực của nàng quyết định bởi việc trong cơ thể còn lại bao nhiêu năng lượng.

Ô Tố vẫn quyết định lôi kéo Thanh Điểu nhỏ kia một chút, nếu còn không hút năng lượng âm dương thì đến cả hình người nàng cũng không thể duy trì được.

Nàng thả giẻ lau vào trong thùng nước, tạm thời gác việc trong tay lại, đi theo hơi thở của Thanh Điểu.

Bùi Cửu Chi đi tới phòng cho khách mà vị thầy điều hương kia ở… Lúc trước Hứa Lăng đã phái người tới điều tra một lần rồi nhưng không tìm được bất cứ manh mối nào.

Thầy điều hương mà bọn họ bắt được cũng không phải nam tử tuấn tú xuất hiện trên yến tiệc tối hôm đó.

Thầy điều hương thật sự có bộ râu rậm, kèm theo một giọng nói Vân Quốc không chuẩn, chất vấn thị vệ của Vân Đô tại sao lại bắt ông ta.

Bùi Cửu Chi quanh quẩn một vòng trong phòng của thầy điều hương.

Mặc dù hắn không tu luyện, thế nhưng bẩm sinh đã có cảm ứng nhạy bén đối với mùi hương.

Bên trong góc của căn phòng, hắn đã phát hiện một tia tà khí cực kỳ nhạt.

Hắn bay tới chỗ tà khí kia, cẩn thận quan sát.

Lúc này, cửa phòng "két" một tiếng mở ra.

Ô Tố một tay nhấc thùng nước, một tay cầm chổi, dọc đường đi không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, đi thẳng vào bên trong.

Đây là một chiêu nhỏ mà nàng đã lĩnh ngộ được trong Tĩnh Vương phủ.

Y phục trên người nàng mặc chính là y phục của thị nữ, chỉ cần làm ra dáng vẻ ta phải tới chỗ này quét dọn sạch sẽ, như vậy sẽ không có chỗ nào trong Tĩnh Vương Phủ mà nàng không đi được.



Ô Tố lấy chổi lông gà ra, lau bụi trên bình phong ở trong phòng.

Nàng nghiêng đầu, nhìn Thanh Điểu đang đứng ở trong góc.

"Vừa nãy ta còn chưa nói với ngươi xong."

Ô Tố lại mở miệng, nàng liếm môi, nghiêm túc nói: "Ta hơi đói."

Bùi Cửu Chi cảm thấy giọng nói của nàng hơi quen thuộc, cảm giác cứng ngắc, không chuẩn và cẩn thận từng li từng tí.

Hắn không có cách nào nhận ra cô nương tối hôm đó thông qua giọng nói, bởi vì đan Thiên Nhan cũng sẽ làm thay đổi giọng nói, khiến giọng nói của người ta biến thành một giọng nói vui sướng.

Giọng nói của Ô Tố không tính là vui vẻ, chỉ có thể coi là nhẹ nhàng kỳ ảo.

"Ngươi muốn làm chuyện gì thì có thể nói với ta." Giọng nói của Ô Tố vẫn nhã nhặn như thường lệ.

Bùi Cửu Chi nghĩ, đây có lẽ là một tiểu cô nương đầy tình yêu thương.

Nhưng nếu như là thị nữ trong Tĩnh Vương phủ, vậy có lẽ nàng sẽ biết tin tức của vị cô nương kia.

Nếu như nàng nhất định muốn giúp hắn, vậy thì để nàng giúp là được rồi.

Bùi Cửu Chi thúc giục lá bùa, để Thanh Điểu kia biến đổi hình dáng, hắn biến thành hình người của chính mình.

Một vị nam tử bạch y cao lớn xuất hiện trước mặt Ô Tố.

Hắn mặc chiếc áo trắng tuyền dùng để tham gia điển lễ tế trời, vạt áo được trang trí bằng kim tuyến, thêu bầu trời mặt trăng và các ngôi sao.

Ánh nắng buổi chiều chói chang, mặt mày hắn cao quý xuất trần, gương mặt tuấn tú không tỳ vết tựa như thần linh, cả người đều phát sáng.

Ô Tố híp mắt nhìn hắn, nhất thời không kịp phản ứng, nàng không hề sợ hãi, chỉ là đang suy nghĩ tại sao Thanh Điểu trước mặt này lại thay đổi hình dáng.

Là pháp thuật sao, nhưng Thanh Điểu này sắp chết rồi, làm sao có thể biến đổi được?

"Đừng sợ, đây là pháp thuật đơn giản của con người, ta hỏi nàng mấy vấn đề."

Giọng nói của hắn giống như tiếng suối thanh mát rơi từ trên ngọn núi xuống, vừa dịu dàng trầm thấp, lại mang theo một chút kiêu ngạo hời hợt.

"Ta không biết." Ô Tố lập tức trả lời.

Nàng cúi đầu, vội vàng thu dọn đồ của mình.

Là con người thì cũng thôi đi, con người... Nhất là nam nhân, rất khó xử lý.

Lúc trước nàng tìm thấy một tên ăn mày sắp chết ở dưới vòm cầu cách Tĩnh Vương phủ không xa, nguyện vọng lúc sắp chết của hắn ta lại là muốn cưới người vợ thứ mười một.

Ô Tố nghe xong bèn bỏ chạy, chuyện này nàng không làm được.

"Không phải mới vừa nãy nàng còn nói muốn giúp ta sao?" Bùi Cửu Chi mở miệng gọi nàng lại.

Ô Tố nghĩ, ai mà biết ngươi còn có thể biến thành người chứ, nhưng lời đã nói ra rồi, nàng cũng ngại từ chối.

Nàng ôm lấy chổi lông gà, chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm Bùi Cửu Chi.

"Ngài hỏi đi." Ô Tố nhẹ giọng đồng ý, không muốn để lộ bí mật mình là yêu quái.

Bùi Cửu Chi ngồi xuống, tựa như hắn chính là chủ nhân của nơi này, tùy tiện châm một ly trà ấm rồi đưa cho Ô Tố.

Ô Tố cũng không từ chối, nàng nhận lấy, hai tay bưng trà nóng lên, chờ hắn hỏi.

"Mấy ngày trước, Tĩnh Vương phủ có một vị khách quý tới, phải không?"

"Phải."

"Nàng có từng thấy một vị cô nương nào đó trở về muộn hơn một chút không?"

Ô Tố cả kinh, nàng bị dọa đến mức tim đập thình thịch. Xong rồi, quả nhiên là bên trên phái người tới kiểm tra.

Nàng lắc đầu: "Ta không biết."

Nói với Bùi Cửu Chi mấy câu, nàng cảm thấy giọng nói của người này có hơi quen thuộc nhưng cụ thể thì nàng lại không nhớ ra được.

Nàng sẽ không dồn hết tâm trí đi nhớ giọng nói hoặc hơi thở của người nào đó.

Bùi Cửu Chi nhíu mày nhìn nàng một cái rồi hỏi: "Nàng đang căng thẳng?"

"Bởi vì ngài là quý nhân mà." Ô Tố nhìn lối ăn mặc của hắn cũng biết thân phận của hắn không phải tầm thường.



Chuyện của chủ nhân, nàng chưa từng quan tâm, nàng chỉ biết không thể đắc tội với những người có thân phận tôn quý kia.

"Ta là đệ đệ của Tĩnh Vương, là người xếp cuối cùng trong gia tộc."

Bùi Cửu Chi nói rõ thân phận của mình: "Chuyện ta tới Tĩnh Vương Phủ, nàng đừng tiết lộ ra."

Ô Tố cẩn thận tính toán một chút, bọn họ là hạ nhân trong Tĩnh Vương Phủ, khi gọi Tĩnh Vương đều gọi là Tứ điện hạ.

Vị đệ đệ này của Tĩnh Vương xếp cuối cùng, rốt cuộc là thứ mấy, nàng cũng không biết.

Nhưng vị đứng cuối cùng kia gọi là tiểu điện hạ thì chắc là sẽ không sai đâu.

Thế là Ô Tố hành lễ, bình tĩnh gọi hắn: "Tiểu điện hạ."

Bùi Cửu Chi nghe thấy vậy thì sững sờ trong chốc lát, chỉ có lúc hắn còn nhỏ thì mới có người gọi hắn là "tiểu điện hạ".

Sau khi hắn trưởng thành rồi, người bên cạnh sợ hắn, thế nên đều lễ phép gọi "Cửu điện hạ".

Hắn không sửa lời của Ô Tố mà chỉ lạnh lùng mở miệng nói: "Ngày tổ chức yến tiệc ở Quan Lan các của Tĩnh Vương phủ, nàng có đi không?"

"Ta không đi." Ô Tố cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Bẩm tiểu điện hạ, ngày hôm đó ta nghỉ phép, cũng không làm việc."

Bùi Cửu Chi nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời của nàng, hắn chuẩn bị đi làm chuyện của mình.

Lá bùa hóa thành bản thể của hắn lại biến đổi, biến thành Thanh Điểu dễ dàng hành động, hắn tiếp tục đi tới kiểm tra cỗ tà khí kia.

"Tiểu điện hạ, chỗ đó bẩn đấy." Ô Tố tiến lên, dùng chổi lông gà quét sạch sẽ màng nhện ở trong góc.

Nàng không cảm ứng được nơi đó có ẩn giấu tà khí.

Tà khí cũng không bị Ô Tố quét đi, Bùi Cửu Chi tiếp tục quan sát.

Ô Tố làm bộ quét dọn một chút, sau đó thất vọng xách thùng rời đi.

Làm lâu như vậy, hóa ra con chim đó là người, còn là người đang lén lút điều tra để bắt nàng nữa.

Lúc Ô Tố trở lại nơi mình phải quét dọn thì trời đã tối, nàng tiếp tục làm việc.

Nàng phải làm xong việc thì mới có thể trở về, nếu không sẽ bị quản sự trách phạt.

Quả nhiên ban đêm Lục quản sự đã tới kiểm tra, ông ấy chưa bao giờ xem sổ sách nhận nhiệm vụ.

Ai ở chỗ này làm việc thì ông ấy sẽ cho rằng đây là nhiệm vụ của người đó.

"Ô Tố, đã trễ như vậy rồi mà ngươi vẫn chưa làm xong à?" Lục quản sự nghiêm nghị nhìn Ô Tố, trầm giọng nói.

Ông ấy đối xử với Ô Tố rất tốt cũng là vì Ô Tố nghe lời, làm việc chăm chỉ, nhưng ông ấy không ngờ hôm nay nàng lại dám lười biếng như vậy.

"Lục quản sự, ông chờ một chút, ta lau nốt cái ghế của phòng này là xong rồi." Ô Tố đang ở trong phòng thò đầu ra nói.

"Ngươi làm xong thì quay về đi, nếu còn lười biếng như vậy, ngươi cũng không cần phải làm việc ở đây nữa." Lục quản sự liếc Ô Tố nói.

Ô Tố đáp lại một tiếng, cũng không cảm thấy oan ức, sau khi nàng làm xong mọi chuyện mới trở về khu viện mình ở.

Bởi vì sắp tới điển lễ tế trời, thế nên trong khoảng thời gian này Vân Đô rất náo nhiệt.

Vệ Lệ và Lâm Mộng ham chơi, đã đi xem diễu hành hoa đăng trên phố từ lâu.

Lúc Ô Tố trở về, bọn họ vẫn chưa về, Ô Tố đã bỏ lỡ bữa ăn mà thiện phòng đã thống nhất làm.

Nàng không cần ăn đồ ăn của loài người, cho nên đã đứng ở trong sân ngẩn người.

Trong lúc ngẩn người, nàng lại cảm nhận được nguồn năng lượng yếu ớt, còn tưởng là có động vật nhỏ nào đó sắp chết, nàng bèn đi tìm men theo hơi thở kia, đi thẳng tới bên ngoài thư phòng của Lục quản sự.

Ô Tố vốn dĩ không dám đi vào nhưng lại nghĩ tới việc thu thập chút năng lượng nên đã nghiến răng, quyết định đi vào.

Nàng không chịu dùng pháp lực bay vào trong, chuẩn bị đi leo tường cửa sổ thư phòng đi vào.

Nhưng cơ thể nàng thật sự là có chút không tiện hành động, vừa lật người vào trong thì cả người đã ngã bên cửa sổ.

"Hình như ngươi sắp chết rồi, cho nên ngươi có..." Nguyện vọng gì không?

Ô Tố dựa vào tường, còn chưa đứng lên đã hắng giọng nói như vậy.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về chỗ phát ra nguồn năng lượng yếu ớt kia, câu nói này đột nhiên nghẹn lại.

Ô Tố lại nhìn thấy Thanh Điểu được gọi là tiểu điện hạ kia, hắn đang ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đều là sự lạnh lùng.

Dưới chân của hắn đang giẫm lên quyển sổ nhỏ mà Lục quản sự dùng để ghi chép nhiệm vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook