Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Chương 33: Thẩm Diệu Ngông Cuồng Tự Cao Tự Đại
Tô Mạn Mạn
17/10/2024
Đang nói chuyện thì điện thoại của mẹ Triệu vang lên, bà liếc nhìn con trai, sau đó lấy điện thoại ra và đi ra chỗ khác nghe máy.
Là cảnh sát gọi đến nói rằng đã bắt được nghi phạm, đó là một người đam mê đua xe, để tìm cảm giác kích thích nên cố ý tháo biển số xe lao như bay trên đường phố, không ngờ lại đâm trúng người khác, tuổi còn trẻ, chỉ mới hơn hai mươi.
Cảnh sát yêu cầu mẹ Triệu đến đồn để xem cách giải quyết vụ việc như thế nào, sau khi dập máy, bà kể lại sự việc cho Triệu Thiên Tứ nghe.
Gương mặt Triệu Thiên Tứ lạnh lùng: "Mẹ mau đi đi! Đi mà làm rõ để xua tan nghi ngờ của mẹ, rõ ràng người ta đã cứu con lại còn bị nghi ngờ, để xem sau này mẹ có còn mặt mũi nào nhìn Thẩm Dật không."
Lúc này, mẹ Triệu cũng có chút hối hận, vừa rồi dường như bà đã quá kích động, nhưng mọi chuyện đã đến mức này còn có thể làm gì được nữa đây.
Bà đành thở dài, lấy túi xách rồi rời khỏi phòng bệnh, đi đến đồn cảnh sát.
Triệu Thiên Tứ cũng không chịu nằm viện nữa, thay đồ chuẩn bị xuất viện nhưng bị ba người Chu An cản lại, tuy nhiên, không ai cản nổi cậu ta, cuối cùng cậu ta đến khách sạn Thiên Hòa tìm gặp Lam Viên và Thẩm Dật.
Lam Viên nhìn Triệu Thiên Tứ đang nghiêm túc xin lỗi, bất đắc dĩ cười nói: "Chị không giận đâu, có gì đáng giận chứ, nhiều người không tin chị là một đại sư, có lẽ là vì danh tiếng của chị chưa lan rộng thôi! Cho nên bây giờ phải chịu chút uất ức, đợi đến khi chị nổi tiếng rồi thì người khác mới phải chịu uất ức."
Cô nói với giọng bông đùa, cô nhìn mọi chuyện rất thoáng, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà tức giận.
"Cậu về trước đi! Nhớ kể lại sự việc với gia đình, còn có thể tránh được hay không thì là chuyện của em, nếu bốn ngày sau mà không có chuyện gì, nhớ mang tiền thù lao đến gặp chị, thù lao mười nghìn tệ."
Triệu Thiên Tứ gật đầu: "Được, em biết rồi, chị Thẩm."
Triệu Thiên Tứ trở về nhà, không quay lại bệnh viện nữa, vết thương này thật ra không cần phải nằm viện, chỉ cần bôi chút thuốc là được.
Về đến nhà, cậu ta kể lại sự việc cho ông bà nội và cha nghe, mọi người đều nửa tin nửa ngờ, cuối cùng ông cụ Triệu cho rằng thà tin là có còn hơn không tin, dù sao nhà họ Triệu chỉ có mỗi một huyết mạch là Triệu Thiên Tứ, không thể lấy an nguy của cậu ta ra đùa giỡn.
Ông cụ Triệu dứt khoát không muốn để cháu trai đến trường nữa, nói rằng ở nhà trốn vài ngày, qua bốn ngày rồi đến trường cũng được.
Nhưng Triệu Thiên Tứ không chịu, cậu ta nghĩ rằng chỉ cần làm theo lời Lam Viên nói, không những có thể kiểm chứng xem lời cô ấy nói có đúng không mà bản thân cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Cho đến ba ngày sau.
Tâm trạng Chu An dạo này rất tệ, Triệu Thiên Tứ đã không còn mấy quan tâm đến hắn nữa, ngược lại lại thân thiết với Thẩm Dật, ngay cả Trần Dũng và Lâm Trưng bây giờ cũng rất thích Thẩm Dật khiến hắn cảm thấy mình như bị loại ra ngoài.
Tan học, hắn nhìn thấy cô gái mình thích liền vô thức đi theo sau, nhưng khi đi đến ngõ nhỏ bên phải cổng trường bỗng nhiên có vài nam sinh vây quanh, một trong số đó còn đặt tay lên tay cô gái.
Chu An thấy vậy thì nổi giận lập tức chạy lên đẩy mạnh nam sinh kia ra, rồi hai người lao vào đánh nhau.
Triệu Thiên Tứ chỉ đang đi học bình thường, hôm nay là ngày thứ ba, chỉ còn rất gần với thời điểm Lam Viên đã nói.
Không hiểu vì sao, trong lòng cậu ta luôn có chút bất an, vừa ra khỏi cổng trường, cậu ta đã nhìn thấy Chu An đang đánh nhau với người khác trong ngõ nhỏ.
Thấy Chu An đánh nhau, Trần Dũng và Lâm Tranh theo phản xạ liền xông vào.
Nhưng kỳ lạ là ba người bọn họ lại không đánh lại được một người: "Anh Thiên, mau lại đây giúp đỡ!"
Không biết ai đã hét lên nhưng Triệu Thiên Tứ lại nhớ đến lời Lam Viên mà không đi qua, bỗng dưng cậu ta cảm thấy mình thật nhu nhược, bạn bè gặp nguy nan mà cậu ta lại lạnh lùng đứng nhìn.
Nội tâm cậu ta có chút giằng xé, một bên là kiếp nạn gãy chân mà Lam Viên đã nói, một bên là anh em bạn bè bị thương.
Nhìn thấy mấy người bị đánh, cậu ta không thể chịu đựng nổi nữa, vừa định xông lên thì bị người nhà gọi đến ngăn lại, đó là người ông cụ Triệu phái đến để bảo vệ cậu.
Triệu Thiên Tứ sốt ruột, tên nam sinh kia ra tay quá ác, cậu ta vội nói: "Tôi không đi, anh đi đi, mau qua giúp họ đi."
Người bảo vệ do dự trong giây lát nhưng vẫn không chịu đi, ông cụ Triệu đã dặn dò rằng bất kể thế nào cũng không được rời Triệu Thiên Tứ nửa bước, Triệu Thiên Tứ thấy người bảo vệ không đi liền cuống quýt, nam sinh kia có vẻ như đã học qua võ nên ra tay rất mạnh.
Chu An đã chảy máu ở khóe miệng, Trần Dũng và Lâm Tranh cũng bị áp đảo không có sức phản kháng, lúc này, Triệu Thiên Tứ đã không còn để tâm nhiều nữa vội chạy qua can ngăn nhưng nam sinh kia tưởng rằng Triệu Thiên Tứ cùng phe với Chu An và những người khác, không chút khách khí đá cậu ta ngã xuống đất.
Người bảo vệ thấy vậy liền xông lên đánh nhau với nam sinh kia, dù sao thì nam sinh này cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dù đã học qua võ nhưng cuối cùng vẫn không bằng được người bảo vệ cao lớn và mạnh mẽ.
Người bảo vệ cũng không dám ra tay quá nặng, chỉ muốn ngăn nam sinh kia tiếp tục đánh.
"Đồ chó chết, dám đánh tao, mày nghĩ mày là cái thá gì."
Nam sinh kia có vẻ ngoài điển trai, đôi mắt đào hoa nheo lại nhìn về phía vệ sĩ và Triệu Thiên Tứ, ánh mắt đầy vẻ dò xét, sau đó cậu ta cất giọng hỏi: "Các người cùng một phe với tên này à?"
Triệu Thiên Tứ đỡ Chu An và mấy người khác đứng lên, rồi nhìn về phía nam sinh, nói: "Bạn tôi đã đắc tội gì với cậu?"
Trên khuôn mặt của nam sinh hiện lên nụ cười ngạo nghễ, thái độ ngông cuồng: "Cậu hỏi hắn đi, nhiều chuyện, việc của ông đây mà cậu cũng dám quản sao?"
Chu An đứng bên cạnh Triệu Thiên Tứ, nói: "Tên này vừa nãy trêu ghẹo Đường Lâm, còn định động tay động chân, tôi thấy không vừa mắt."
Triệu Thiên Tứ cảm thấy bất lực, ai cũng biết Chu An thích Đường Lâm.
"Cái đồ nói láo, mày bị mù hay sao? Ông đây cần phải trêu ghẹo ai à?"
Triệu Thiên Tứ nhìn nam sinh cảm thấy lạ mặt, liền hỏi: "Cậu tên là gì? Trước giờ chưa từng thấy cậu."
Nam sinh thản nhiên cười: "Ông đây là Thẩm Diệu từ Kinh đô đến, hôm nay là ngày đầu tiên ở cái chỗ quê mùa của các người, bọn nhà quê như các người mà cũng xứng để biết tao à?"
Nghe vậy, mấy người họ nhìn nhau kinh ngạc, Thẩm Diệu từ Kinh đô lại đến cái nơi nhỏ bé này, không biết cậu ta đến đây làm gì.
Triệu Thiên Tứ chợt nghĩ đến lời Lam Viên đã nói về người sẽ khiến cậu ta bị gãy chân, liệu có phải chính là Thẩm Diệu này không?
Thấy mấy người không nói gì, Thẩm Diệu bật cười khinh bỉ: "Một đám hèn nhát."
Mấy cậu thiếu niên trẻ trung máu nóng sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy.
"Thẩm Diệu, đúng không? Đừng có quá đáng."
Triệu Thiên Tứ nắm chặt tay, từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Thẩm Diệu chẳng hề nao núng, khuôn mặt nở nụ cười khiêu khích: "Các người không phải là một đám hèn nhát sao? Đánh không lại tao lại còn gọi cả vệ sĩ, tao cũng có vệ sĩ đấy, chờ đi, sắp đến rồi."
Triệu Thiên Tứ nhíu mày, cậu ta nhớ kỹ lời của Lam Viên không động thủ với người khác, nhưng hiện giờ Thẩm Diệu dường như không muốn bỏ qua như vậy.
Cậu ta có chút khó xử, nếu là trước đây, cậu ta đã không do dự mà lao vào đánh nhau với người này rồi, nhưng bây giờ thì khác.
"Sao? Mày sợ rồi à?"
Thẩm Diệu nhìn ra được, trong số mấy người này, cậu nam sinh đến sau mới là nhân vật chính.
Tai của Triệu Thiên Tứ đỏ lên, làm sao cậu ta có thể sợ được chứ.
"Nếu sợ rồi thì mấy người quỳ xuống gọi một tiếng ông nội đi rồi tao sẽ rộng lượng, không chấp nhất."
Chu An tức giận: "Anh Thiên, sợ cái gì, có người nào mà chúng ta chưa từng đánh, sao phải để hắn sỉ nhục như vậy."
Chu An cảm thấy hôm nay Triệu Thiên Tứ có chút khác lạ, đặc biệt bình tĩnh không còn xốc nổi như mọi khi, vừa rồi hắn còn thấy rõ ràng rằng Triệu Thiên Tứ không lao vào ngay lập tức mà đứng đó một lúc lâu.
Mấy người bọn họ trước giờ chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, lúc này mặt mày đỏ bừng, tràn đầy phẫn nộ.
Triệu Thiên Tứ không ngờ rằng Thẩm Diệu lại ngông cuồng như thế, dường như nhất định phải sỉ nhục họ, hoặc là phản kháng, hoặc là ngoan ngoãn chịu nhục, im lặng không nói gì.
Phản kháng thì có nguy cơ gãy chân, còn ngoan ngoãn chịu nhục thì họ không thể làm được.
Triệu Thiên Tứ bỗng dưng cảm thấy cái việc e dè sợ sệt này có ý nghĩa gì chứ, bắt cậu ta ngoan ngoãn chịu nhục thì cả đời này cũng không thể nào.
"Thẩm Diệu đúng không? Mày xin lỗi bạn học Đường Lâm thì chuyện này coi như bỏ qua."
Triệu Thiên Tứ cất lời.
Thẩm Diệu như thể nghe được một trò cười thú vị, bất ngờ bật cười ha hả.
"Xin lỗi? Mày đang nói nhảm cái gì thế? Thẩm Diệu tao cả đời này không bao giờ xin lỗi ai cả, mày làm gì được tao?"
Triệu Thiên Tứ thật sự lần đầu gặp người kiêu ngạo như vậy.
Ngay khi cậu ta không biết phải kết thúc ra sao, ông cụ Triệu đã tới.
Là vệ sĩ đã báo sự việc cho ông cụ.
Lo sợ cháu trai yêu quý của mình gặp chuyện, ông cụ Triệu đã đến rất gấp gáp.
Là cảnh sát gọi đến nói rằng đã bắt được nghi phạm, đó là một người đam mê đua xe, để tìm cảm giác kích thích nên cố ý tháo biển số xe lao như bay trên đường phố, không ngờ lại đâm trúng người khác, tuổi còn trẻ, chỉ mới hơn hai mươi.
Cảnh sát yêu cầu mẹ Triệu đến đồn để xem cách giải quyết vụ việc như thế nào, sau khi dập máy, bà kể lại sự việc cho Triệu Thiên Tứ nghe.
Gương mặt Triệu Thiên Tứ lạnh lùng: "Mẹ mau đi đi! Đi mà làm rõ để xua tan nghi ngờ của mẹ, rõ ràng người ta đã cứu con lại còn bị nghi ngờ, để xem sau này mẹ có còn mặt mũi nào nhìn Thẩm Dật không."
Lúc này, mẹ Triệu cũng có chút hối hận, vừa rồi dường như bà đã quá kích động, nhưng mọi chuyện đã đến mức này còn có thể làm gì được nữa đây.
Bà đành thở dài, lấy túi xách rồi rời khỏi phòng bệnh, đi đến đồn cảnh sát.
Triệu Thiên Tứ cũng không chịu nằm viện nữa, thay đồ chuẩn bị xuất viện nhưng bị ba người Chu An cản lại, tuy nhiên, không ai cản nổi cậu ta, cuối cùng cậu ta đến khách sạn Thiên Hòa tìm gặp Lam Viên và Thẩm Dật.
Lam Viên nhìn Triệu Thiên Tứ đang nghiêm túc xin lỗi, bất đắc dĩ cười nói: "Chị không giận đâu, có gì đáng giận chứ, nhiều người không tin chị là một đại sư, có lẽ là vì danh tiếng của chị chưa lan rộng thôi! Cho nên bây giờ phải chịu chút uất ức, đợi đến khi chị nổi tiếng rồi thì người khác mới phải chịu uất ức."
Cô nói với giọng bông đùa, cô nhìn mọi chuyện rất thoáng, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà tức giận.
"Cậu về trước đi! Nhớ kể lại sự việc với gia đình, còn có thể tránh được hay không thì là chuyện của em, nếu bốn ngày sau mà không có chuyện gì, nhớ mang tiền thù lao đến gặp chị, thù lao mười nghìn tệ."
Triệu Thiên Tứ gật đầu: "Được, em biết rồi, chị Thẩm."
Triệu Thiên Tứ trở về nhà, không quay lại bệnh viện nữa, vết thương này thật ra không cần phải nằm viện, chỉ cần bôi chút thuốc là được.
Về đến nhà, cậu ta kể lại sự việc cho ông bà nội và cha nghe, mọi người đều nửa tin nửa ngờ, cuối cùng ông cụ Triệu cho rằng thà tin là có còn hơn không tin, dù sao nhà họ Triệu chỉ có mỗi một huyết mạch là Triệu Thiên Tứ, không thể lấy an nguy của cậu ta ra đùa giỡn.
Ông cụ Triệu dứt khoát không muốn để cháu trai đến trường nữa, nói rằng ở nhà trốn vài ngày, qua bốn ngày rồi đến trường cũng được.
Nhưng Triệu Thiên Tứ không chịu, cậu ta nghĩ rằng chỉ cần làm theo lời Lam Viên nói, không những có thể kiểm chứng xem lời cô ấy nói có đúng không mà bản thân cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Cho đến ba ngày sau.
Tâm trạng Chu An dạo này rất tệ, Triệu Thiên Tứ đã không còn mấy quan tâm đến hắn nữa, ngược lại lại thân thiết với Thẩm Dật, ngay cả Trần Dũng và Lâm Trưng bây giờ cũng rất thích Thẩm Dật khiến hắn cảm thấy mình như bị loại ra ngoài.
Tan học, hắn nhìn thấy cô gái mình thích liền vô thức đi theo sau, nhưng khi đi đến ngõ nhỏ bên phải cổng trường bỗng nhiên có vài nam sinh vây quanh, một trong số đó còn đặt tay lên tay cô gái.
Chu An thấy vậy thì nổi giận lập tức chạy lên đẩy mạnh nam sinh kia ra, rồi hai người lao vào đánh nhau.
Triệu Thiên Tứ chỉ đang đi học bình thường, hôm nay là ngày thứ ba, chỉ còn rất gần với thời điểm Lam Viên đã nói.
Không hiểu vì sao, trong lòng cậu ta luôn có chút bất an, vừa ra khỏi cổng trường, cậu ta đã nhìn thấy Chu An đang đánh nhau với người khác trong ngõ nhỏ.
Thấy Chu An đánh nhau, Trần Dũng và Lâm Tranh theo phản xạ liền xông vào.
Nhưng kỳ lạ là ba người bọn họ lại không đánh lại được một người: "Anh Thiên, mau lại đây giúp đỡ!"
Không biết ai đã hét lên nhưng Triệu Thiên Tứ lại nhớ đến lời Lam Viên mà không đi qua, bỗng dưng cậu ta cảm thấy mình thật nhu nhược, bạn bè gặp nguy nan mà cậu ta lại lạnh lùng đứng nhìn.
Nội tâm cậu ta có chút giằng xé, một bên là kiếp nạn gãy chân mà Lam Viên đã nói, một bên là anh em bạn bè bị thương.
Nhìn thấy mấy người bị đánh, cậu ta không thể chịu đựng nổi nữa, vừa định xông lên thì bị người nhà gọi đến ngăn lại, đó là người ông cụ Triệu phái đến để bảo vệ cậu.
Triệu Thiên Tứ sốt ruột, tên nam sinh kia ra tay quá ác, cậu ta vội nói: "Tôi không đi, anh đi đi, mau qua giúp họ đi."
Người bảo vệ do dự trong giây lát nhưng vẫn không chịu đi, ông cụ Triệu đã dặn dò rằng bất kể thế nào cũng không được rời Triệu Thiên Tứ nửa bước, Triệu Thiên Tứ thấy người bảo vệ không đi liền cuống quýt, nam sinh kia có vẻ như đã học qua võ nên ra tay rất mạnh.
Chu An đã chảy máu ở khóe miệng, Trần Dũng và Lâm Tranh cũng bị áp đảo không có sức phản kháng, lúc này, Triệu Thiên Tứ đã không còn để tâm nhiều nữa vội chạy qua can ngăn nhưng nam sinh kia tưởng rằng Triệu Thiên Tứ cùng phe với Chu An và những người khác, không chút khách khí đá cậu ta ngã xuống đất.
Người bảo vệ thấy vậy liền xông lên đánh nhau với nam sinh kia, dù sao thì nam sinh này cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dù đã học qua võ nhưng cuối cùng vẫn không bằng được người bảo vệ cao lớn và mạnh mẽ.
Người bảo vệ cũng không dám ra tay quá nặng, chỉ muốn ngăn nam sinh kia tiếp tục đánh.
"Đồ chó chết, dám đánh tao, mày nghĩ mày là cái thá gì."
Nam sinh kia có vẻ ngoài điển trai, đôi mắt đào hoa nheo lại nhìn về phía vệ sĩ và Triệu Thiên Tứ, ánh mắt đầy vẻ dò xét, sau đó cậu ta cất giọng hỏi: "Các người cùng một phe với tên này à?"
Triệu Thiên Tứ đỡ Chu An và mấy người khác đứng lên, rồi nhìn về phía nam sinh, nói: "Bạn tôi đã đắc tội gì với cậu?"
Trên khuôn mặt của nam sinh hiện lên nụ cười ngạo nghễ, thái độ ngông cuồng: "Cậu hỏi hắn đi, nhiều chuyện, việc của ông đây mà cậu cũng dám quản sao?"
Chu An đứng bên cạnh Triệu Thiên Tứ, nói: "Tên này vừa nãy trêu ghẹo Đường Lâm, còn định động tay động chân, tôi thấy không vừa mắt."
Triệu Thiên Tứ cảm thấy bất lực, ai cũng biết Chu An thích Đường Lâm.
"Cái đồ nói láo, mày bị mù hay sao? Ông đây cần phải trêu ghẹo ai à?"
Triệu Thiên Tứ nhìn nam sinh cảm thấy lạ mặt, liền hỏi: "Cậu tên là gì? Trước giờ chưa từng thấy cậu."
Nam sinh thản nhiên cười: "Ông đây là Thẩm Diệu từ Kinh đô đến, hôm nay là ngày đầu tiên ở cái chỗ quê mùa của các người, bọn nhà quê như các người mà cũng xứng để biết tao à?"
Nghe vậy, mấy người họ nhìn nhau kinh ngạc, Thẩm Diệu từ Kinh đô lại đến cái nơi nhỏ bé này, không biết cậu ta đến đây làm gì.
Triệu Thiên Tứ chợt nghĩ đến lời Lam Viên đã nói về người sẽ khiến cậu ta bị gãy chân, liệu có phải chính là Thẩm Diệu này không?
Thấy mấy người không nói gì, Thẩm Diệu bật cười khinh bỉ: "Một đám hèn nhát."
Mấy cậu thiếu niên trẻ trung máu nóng sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy.
"Thẩm Diệu, đúng không? Đừng có quá đáng."
Triệu Thiên Tứ nắm chặt tay, từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Thẩm Diệu chẳng hề nao núng, khuôn mặt nở nụ cười khiêu khích: "Các người không phải là một đám hèn nhát sao? Đánh không lại tao lại còn gọi cả vệ sĩ, tao cũng có vệ sĩ đấy, chờ đi, sắp đến rồi."
Triệu Thiên Tứ nhíu mày, cậu ta nhớ kỹ lời của Lam Viên không động thủ với người khác, nhưng hiện giờ Thẩm Diệu dường như không muốn bỏ qua như vậy.
Cậu ta có chút khó xử, nếu là trước đây, cậu ta đã không do dự mà lao vào đánh nhau với người này rồi, nhưng bây giờ thì khác.
"Sao? Mày sợ rồi à?"
Thẩm Diệu nhìn ra được, trong số mấy người này, cậu nam sinh đến sau mới là nhân vật chính.
Tai của Triệu Thiên Tứ đỏ lên, làm sao cậu ta có thể sợ được chứ.
"Nếu sợ rồi thì mấy người quỳ xuống gọi một tiếng ông nội đi rồi tao sẽ rộng lượng, không chấp nhất."
Chu An tức giận: "Anh Thiên, sợ cái gì, có người nào mà chúng ta chưa từng đánh, sao phải để hắn sỉ nhục như vậy."
Chu An cảm thấy hôm nay Triệu Thiên Tứ có chút khác lạ, đặc biệt bình tĩnh không còn xốc nổi như mọi khi, vừa rồi hắn còn thấy rõ ràng rằng Triệu Thiên Tứ không lao vào ngay lập tức mà đứng đó một lúc lâu.
Mấy người bọn họ trước giờ chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, lúc này mặt mày đỏ bừng, tràn đầy phẫn nộ.
Triệu Thiên Tứ không ngờ rằng Thẩm Diệu lại ngông cuồng như thế, dường như nhất định phải sỉ nhục họ, hoặc là phản kháng, hoặc là ngoan ngoãn chịu nhục, im lặng không nói gì.
Phản kháng thì có nguy cơ gãy chân, còn ngoan ngoãn chịu nhục thì họ không thể làm được.
Triệu Thiên Tứ bỗng dưng cảm thấy cái việc e dè sợ sệt này có ý nghĩa gì chứ, bắt cậu ta ngoan ngoãn chịu nhục thì cả đời này cũng không thể nào.
"Thẩm Diệu đúng không? Mày xin lỗi bạn học Đường Lâm thì chuyện này coi như bỏ qua."
Triệu Thiên Tứ cất lời.
Thẩm Diệu như thể nghe được một trò cười thú vị, bất ngờ bật cười ha hả.
"Xin lỗi? Mày đang nói nhảm cái gì thế? Thẩm Diệu tao cả đời này không bao giờ xin lỗi ai cả, mày làm gì được tao?"
Triệu Thiên Tứ thật sự lần đầu gặp người kiêu ngạo như vậy.
Ngay khi cậu ta không biết phải kết thúc ra sao, ông cụ Triệu đã tới.
Là vệ sĩ đã báo sự việc cho ông cụ.
Lo sợ cháu trai yêu quý của mình gặp chuyện, ông cụ Triệu đã đến rất gấp gáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.