Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Chương 34: Ra Tay
Tô Mạn Mạn
17/10/2024
“Sao vậy? Sao vậy? Thiên Tứ, không sao chứ?”
Ông cụ Triệu đầu tiên nhìn từ trên xuống dưới xem Triệu Thiên Tứ có bị thương không, thấy cậu ta vẫn bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ông nội, sao ông lại đến đây?”
Triệu Thiên Tứ cau mày, không muốn ông cụ dính vào chuyện này.
Ông cụ không thèm để ý đến cậu ta mà quay sang nhìn Thẩm Diệu với ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu kiêu ngạo: “Cậu là con cái nhà ai? Sao lại ngông cuồng như vậy, bố mẹ cậu là ai?”
Trên mặt Thẩm Diệu hiện lên một nụ cười chế nhạo.
“Thật là vô dụng, đánh nhau còn phải gọi phụ huynh đến trợ giúp, người ở chỗ quê mùa này đều yếu đuối thế à?”
Ông cụ Triệu chỉ cảm thấy cậu thiếu niên này quá ngạo mạn, cần phải dạy cho một bài học.
Ở Đông An này chưa từng có ai dám đối xử như vậy với cháu trai của ông.
Ông cụ vẫy tay bảo vệ sĩ: “Bắt thằng bé này lại, chúng ta đi đến đồn cảnh sát! Đã không biết nghe lời thì phải dạy dỗ thật tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Diệu lập tức lạnh lùng, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
“Chỉ với mấy người các người mà cũng dám làm vậy với tôi ư?.”
Vệ sĩ tiến tới định bắt Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu ra tay trước, tung một cú đá.
Vệ sĩ nhanh nhẹn né tránh, Thẩm Diệu càng tức giận, động tác tay nhanh và mạnh hơn.
Hai người lao vào đánh nhau.
Triệu Thiên Tứ và những người khác đều sững sờ, họ cùng lứa tuổi, tuy biết đánh nhau nhưng chỉ dùng sức mạnh chứ không có kỹ thuật gì, càng không biết võ thuật.
Nhưng Thẩm Diệu thực sự đã được huấn luyện, những chiêu thức hung ác, cú nào cũng nhằm vào chỗ hiểm, dù đối đầu với vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng mà cậu ta vẫn có thể đánh lại, chỉ có điều bị lép vế do chiều cao chênh lệch.
Nhưng với người cùng tuổi, Thẩm Diệu thực sự rất giỏi, không ai có thể làm đối thủ của cậu ta.
Sau vài hiệp, Thẩm Diệu đã bị đánh vài lần, lúc này cậu ta giống như một con sư tử điên cuồng với ánh mắt dữ tợn, ra tay càng nặng hơn.
Vệ sĩ cũng bị cậu ta đánh trúng vài lần.
“Dừng tay, dừng tay ngay!”
Bỗng nhiên có vài người chạy đến, trong đó một người đàn ông lớn tuổi hơn vội vã hô lên.
“Mau, đi giúp cậu ba.”
Ngay lập tức có vài người đàn ông mặc đồ vest đen lao vào, vệ sĩ nhà họ Triệu lập tức bị đánh bại.
Một mình đánh với nhiều người, lại là những người giỏi hơn, vệ sĩ nhà họ Triệu hoàn toàn không có sức chống cự.
“Cậu ba, cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Để tôi xem.”
Thẩm Diệu có vài vết thương trên mặt nhưng ngoài ra thì không thấy gì.
Nhìn thấy mấy người bỗng nhiên xuất hiện, ông cụ Triệu chăm chú quan sát.
“Chú Chu, tôi chưa từng bị ai đánh thế này, thù này, chú nói tôi phải trả thế nào đây?”
Nghe vậy, chú Chu nhìn sang phía ông cụ Triệu và những người bên cạnh.
Sau khi quan sát một lúc, ông mở miệng: “Không biết ngài họ gì? Dám tranh cãi với một đứa trẻ, sai bảo vệ sĩ đánh người, nếu cậu ba nhà chúng tôi có chuyện gì thì nhà họ Thẩm ở Kinh đô không phải loại dễ động vào đâu.”
Mặc dù Thẩm Diệu đến nơi nhỏ bé này để lánh nạn nhưng không phải là bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp người nhà họ Thẩm.
Chú Chu là người đã chăm sóc Thẩm Diệu từ nhỏ nên không thể chịu được việc thấy cậu ta bị bắt nạt, vì vậy, gương mặt ông đầy vẻ tức giận.
Ông cụ Triệu vừa nghe thấy nhà họ Thẩm ở Kinh đô, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cái gì... Nhà họ Thẩm ở Kinh đô sao? Có phải là nhà họ Thẩm mà ông biết không?
Điều này sao có thể, người nhà họ Thẩm sao lại xuất hiện ở đây được?
Ông cụ Triệu ngay lập tức vô cùng kinh ngạc, trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi kèm theo sự sợ hãi.
Nhà họ Thẩm là một trong sáu gia tộc lớn ở Kinh đô, ở nơi mà người giàu có đông như vậy, nếu nhà họ Triệu đến đó thì chẳng là gì cả.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của ông cụ, Thẩm Diệu cười mãn nguyện.
“Lão già, ông định xử lý chuyện hôm nay thế nào? Vừa nãy ý tôi là muốn mấy tên nhãi này quỳ xuống xin lỗi tôi, bây giờ thì thôi vậy, để cháu trai của ông dập đầu cho tôi là được, ông lớn tuổi rồi nên tôi cũng không nỡ làm khó ông.”
Triệu Thiên Tứ thấy ông nội mình bị sỉ nhục như vậy liền không nhịn được muốn lao lên.
Ông cụ Triệu nhanh tay kéo cậu ta lại: "Không được động.”
Sau đó, ông cụ quay sang Thẩm Diệu: "Xin lỗi, cậu ba nhà họ Thẩm, hôm nay là lỗi của chúng tôi, mong cậu ba đừng chấp nhặt với mấy đứa nhỏ.”
Ông cụ Triệu biết cúi mình, lập tức hạ thấp tư thế.
Thực sự là ông không dám đắc tội với nhà họ Thẩm, đó là nhà họ Thẩm ở Kinh Thành, nếu đắc tội, người ta chỉ cần nhấc một ngón tay cũng đủ tiêu tan chút sản nghiệp nhỏ nhoi của nhà họ Triệu.
Triệu Thiên Tứ lần đầu tiên thấy ông nội mình hạ mình thấp kém như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy nhục nhã.
“Ông nội, tại sao chúng ta phải sợ hắn? Nhà họ Thẩm ở Kinh đô thì sao, trên thế giới này chẳng lẽ không có pháp luật à? Họ muốn làm gì cũng được sao?”
Triệu Thiên Tứ vẫn còn quá ngây thơ, cậu ta không nhận ra rằng thực tế ở thị trấn nhỏ này, nhà họ Triệu cũng là một sự tồn tại đáng sợ, cũng là cao cao tại thượng, muốn bắt nạt ai đó cũng chỉ trong vài câu nói.
“Thiên Tứ, im ngay, xin lỗi câu ba nhà họ Thẩm đi, còn các cháu nữa, mau xin lỗi đi.”
Ông cụ Triệu thậm chí còn không biết họ đánh nhau vì cái gì, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là ông không thể đắc tội với nhà họ Thẩm.
Triệu Thiên Tứ không phục: "Ông nội, chúng cháu không có sai, tại sao phải xin lỗi, người phải xin lỗi là Thẩm Diệu, cậu ta bắt nạt con gái nhà người ta kìa.”
Ông cụ Triệu bất lực, cũng biết là ấm ức cho cháu trai nhưng ai bảo đối phương là người nhà họ Thẩm ở Kinh đô chứ, Triệu Thiên Tứ còn nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng ông biết nhà họ Thẩm không chỉ kinh doanh mà còn có người làm chính trị, thế lực gia tộc rất lớn, so với nhà họ Thẩm, nhà họ Triệu chẳng khác nào con kiến so với voi.
Trong tình huống này, bất kể ai đúng ai sai, bọn họ cũng chỉ có thể xin lỗi.
Mấy người từ chối không chịu xin lỗi, ông cụ Triệu tức giận.
Thẩm Diệu cười nói: “Thôi được rồi! Ông đây hôm nay mới đến cái nơi tồi tàn này cứ đi nghỉ trước đã, chúng ta để lần sau tính sổ tiếp.”
Nói xong, Thẩm Diệu liền dẫn quản gia và vệ sĩ của mình rời đi.
Trong lòng ông cụ Triệu lại cảm thấy bất an! Sao mà đen đủi đến mức dính vào người không thể đụng vào như thế này.
Ông cụ Triệu hùng hổ trở về nhà, Triệu Thiên Tứ cũng nhanh chóng đi theo.
Về đến nhà, thấy ông cụ sắc mặt khó coi, trên mặt Triệu Thiên Tứ còn có vết thương, bà cụ lập tức đau lòng không chịu nổi.
Bà vội vã hỏi han tiện thể mắng vài câu, là kẻ khốn kiếp nào dám làm thương cháu trai bảo bối của bà.
Mẹ Triệu và ba Triệu nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng xuống lầu.
Ông cụ Triệu liền nói với con dâu: “Nhanh, liên hệ với vị đại sư đã xem bói cho Thiên Tứ, đi đón cô ấy, đích thân đến đón về đây cho tôi.”
Lúc này, Lam Viên không hề biết chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu, cô biết hôm nay Triệu Thiên Tứ sẽ không gặp chuyện gì, cho dù có xảy ra chuyện, nếu nhà họ Triệu không mời, cô cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện của người khác.
Lúc này cô đang đưa mẹ đến bệnh viện cùng bác sĩ thảo luận về việc phẫu thuật.
Ung thư vú giai đoạn đầu vẫn có thể chữa khỏi, nhưng cần phải đến bệnh viện lớn bên ngoài, mặc dù bệnh viện của họ cũng có thể chữa trị nhưng không có sự chắc chắn bằng bệnh viện bên ngoài.
“Cô Thẩm, tốt nhất là nên đến Bệnh viện Tống Thị ở Kinh đô đi, mặc dù Tống Thị là bệnh viện tư nhân nhưng chi phí cũng không cao, người dân bình thường cũng có thể chi trả, điều quan trọng nhất là ở đó có những bác sĩ giỏi nhất cả nước, bao gồm cả bác sĩ chuyên về ung thư vú, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô có thể đặt lịch hẹn, mỗi năm Tống Thị có quá nhiều người xếp hàng chờ khám, thường phải đặt trước ít nhất nửa năm.”
Lam Uyên cau mày, lâu như vậy ư.
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ thử đặt lịch, làm phiền ông rồi.”
Lam Viên tư vấn xong chuẩn bị đưa mẹ về, vừa đi đến cửa liền nhận được điện thoại của Thẩm Dật nói rằng nhà họ Triệu muốn mời cô đến một chuyến.
Lam Uyên nhìn đồng hồ rồi đáp: “Chị sẽ đưa mẹ về khách sạn trước, bảo họ chờ ở khách sạn chị.”
Ông cụ Triệu đầu tiên nhìn từ trên xuống dưới xem Triệu Thiên Tứ có bị thương không, thấy cậu ta vẫn bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ông nội, sao ông lại đến đây?”
Triệu Thiên Tứ cau mày, không muốn ông cụ dính vào chuyện này.
Ông cụ không thèm để ý đến cậu ta mà quay sang nhìn Thẩm Diệu với ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu kiêu ngạo: “Cậu là con cái nhà ai? Sao lại ngông cuồng như vậy, bố mẹ cậu là ai?”
Trên mặt Thẩm Diệu hiện lên một nụ cười chế nhạo.
“Thật là vô dụng, đánh nhau còn phải gọi phụ huynh đến trợ giúp, người ở chỗ quê mùa này đều yếu đuối thế à?”
Ông cụ Triệu chỉ cảm thấy cậu thiếu niên này quá ngạo mạn, cần phải dạy cho một bài học.
Ở Đông An này chưa từng có ai dám đối xử như vậy với cháu trai của ông.
Ông cụ vẫy tay bảo vệ sĩ: “Bắt thằng bé này lại, chúng ta đi đến đồn cảnh sát! Đã không biết nghe lời thì phải dạy dỗ thật tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Diệu lập tức lạnh lùng, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
“Chỉ với mấy người các người mà cũng dám làm vậy với tôi ư?.”
Vệ sĩ tiến tới định bắt Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu ra tay trước, tung một cú đá.
Vệ sĩ nhanh nhẹn né tránh, Thẩm Diệu càng tức giận, động tác tay nhanh và mạnh hơn.
Hai người lao vào đánh nhau.
Triệu Thiên Tứ và những người khác đều sững sờ, họ cùng lứa tuổi, tuy biết đánh nhau nhưng chỉ dùng sức mạnh chứ không có kỹ thuật gì, càng không biết võ thuật.
Nhưng Thẩm Diệu thực sự đã được huấn luyện, những chiêu thức hung ác, cú nào cũng nhằm vào chỗ hiểm, dù đối đầu với vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng mà cậu ta vẫn có thể đánh lại, chỉ có điều bị lép vế do chiều cao chênh lệch.
Nhưng với người cùng tuổi, Thẩm Diệu thực sự rất giỏi, không ai có thể làm đối thủ của cậu ta.
Sau vài hiệp, Thẩm Diệu đã bị đánh vài lần, lúc này cậu ta giống như một con sư tử điên cuồng với ánh mắt dữ tợn, ra tay càng nặng hơn.
Vệ sĩ cũng bị cậu ta đánh trúng vài lần.
“Dừng tay, dừng tay ngay!”
Bỗng nhiên có vài người chạy đến, trong đó một người đàn ông lớn tuổi hơn vội vã hô lên.
“Mau, đi giúp cậu ba.”
Ngay lập tức có vài người đàn ông mặc đồ vest đen lao vào, vệ sĩ nhà họ Triệu lập tức bị đánh bại.
Một mình đánh với nhiều người, lại là những người giỏi hơn, vệ sĩ nhà họ Triệu hoàn toàn không có sức chống cự.
“Cậu ba, cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Để tôi xem.”
Thẩm Diệu có vài vết thương trên mặt nhưng ngoài ra thì không thấy gì.
Nhìn thấy mấy người bỗng nhiên xuất hiện, ông cụ Triệu chăm chú quan sát.
“Chú Chu, tôi chưa từng bị ai đánh thế này, thù này, chú nói tôi phải trả thế nào đây?”
Nghe vậy, chú Chu nhìn sang phía ông cụ Triệu và những người bên cạnh.
Sau khi quan sát một lúc, ông mở miệng: “Không biết ngài họ gì? Dám tranh cãi với một đứa trẻ, sai bảo vệ sĩ đánh người, nếu cậu ba nhà chúng tôi có chuyện gì thì nhà họ Thẩm ở Kinh đô không phải loại dễ động vào đâu.”
Mặc dù Thẩm Diệu đến nơi nhỏ bé này để lánh nạn nhưng không phải là bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp người nhà họ Thẩm.
Chú Chu là người đã chăm sóc Thẩm Diệu từ nhỏ nên không thể chịu được việc thấy cậu ta bị bắt nạt, vì vậy, gương mặt ông đầy vẻ tức giận.
Ông cụ Triệu vừa nghe thấy nhà họ Thẩm ở Kinh đô, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cái gì... Nhà họ Thẩm ở Kinh đô sao? Có phải là nhà họ Thẩm mà ông biết không?
Điều này sao có thể, người nhà họ Thẩm sao lại xuất hiện ở đây được?
Ông cụ Triệu ngay lập tức vô cùng kinh ngạc, trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi kèm theo sự sợ hãi.
Nhà họ Thẩm là một trong sáu gia tộc lớn ở Kinh đô, ở nơi mà người giàu có đông như vậy, nếu nhà họ Triệu đến đó thì chẳng là gì cả.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của ông cụ, Thẩm Diệu cười mãn nguyện.
“Lão già, ông định xử lý chuyện hôm nay thế nào? Vừa nãy ý tôi là muốn mấy tên nhãi này quỳ xuống xin lỗi tôi, bây giờ thì thôi vậy, để cháu trai của ông dập đầu cho tôi là được, ông lớn tuổi rồi nên tôi cũng không nỡ làm khó ông.”
Triệu Thiên Tứ thấy ông nội mình bị sỉ nhục như vậy liền không nhịn được muốn lao lên.
Ông cụ Triệu nhanh tay kéo cậu ta lại: "Không được động.”
Sau đó, ông cụ quay sang Thẩm Diệu: "Xin lỗi, cậu ba nhà họ Thẩm, hôm nay là lỗi của chúng tôi, mong cậu ba đừng chấp nhặt với mấy đứa nhỏ.”
Ông cụ Triệu biết cúi mình, lập tức hạ thấp tư thế.
Thực sự là ông không dám đắc tội với nhà họ Thẩm, đó là nhà họ Thẩm ở Kinh Thành, nếu đắc tội, người ta chỉ cần nhấc một ngón tay cũng đủ tiêu tan chút sản nghiệp nhỏ nhoi của nhà họ Triệu.
Triệu Thiên Tứ lần đầu tiên thấy ông nội mình hạ mình thấp kém như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy nhục nhã.
“Ông nội, tại sao chúng ta phải sợ hắn? Nhà họ Thẩm ở Kinh đô thì sao, trên thế giới này chẳng lẽ không có pháp luật à? Họ muốn làm gì cũng được sao?”
Triệu Thiên Tứ vẫn còn quá ngây thơ, cậu ta không nhận ra rằng thực tế ở thị trấn nhỏ này, nhà họ Triệu cũng là một sự tồn tại đáng sợ, cũng là cao cao tại thượng, muốn bắt nạt ai đó cũng chỉ trong vài câu nói.
“Thiên Tứ, im ngay, xin lỗi câu ba nhà họ Thẩm đi, còn các cháu nữa, mau xin lỗi đi.”
Ông cụ Triệu thậm chí còn không biết họ đánh nhau vì cái gì, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là ông không thể đắc tội với nhà họ Thẩm.
Triệu Thiên Tứ không phục: "Ông nội, chúng cháu không có sai, tại sao phải xin lỗi, người phải xin lỗi là Thẩm Diệu, cậu ta bắt nạt con gái nhà người ta kìa.”
Ông cụ Triệu bất lực, cũng biết là ấm ức cho cháu trai nhưng ai bảo đối phương là người nhà họ Thẩm ở Kinh đô chứ, Triệu Thiên Tứ còn nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng ông biết nhà họ Thẩm không chỉ kinh doanh mà còn có người làm chính trị, thế lực gia tộc rất lớn, so với nhà họ Thẩm, nhà họ Triệu chẳng khác nào con kiến so với voi.
Trong tình huống này, bất kể ai đúng ai sai, bọn họ cũng chỉ có thể xin lỗi.
Mấy người từ chối không chịu xin lỗi, ông cụ Triệu tức giận.
Thẩm Diệu cười nói: “Thôi được rồi! Ông đây hôm nay mới đến cái nơi tồi tàn này cứ đi nghỉ trước đã, chúng ta để lần sau tính sổ tiếp.”
Nói xong, Thẩm Diệu liền dẫn quản gia và vệ sĩ của mình rời đi.
Trong lòng ông cụ Triệu lại cảm thấy bất an! Sao mà đen đủi đến mức dính vào người không thể đụng vào như thế này.
Ông cụ Triệu hùng hổ trở về nhà, Triệu Thiên Tứ cũng nhanh chóng đi theo.
Về đến nhà, thấy ông cụ sắc mặt khó coi, trên mặt Triệu Thiên Tứ còn có vết thương, bà cụ lập tức đau lòng không chịu nổi.
Bà vội vã hỏi han tiện thể mắng vài câu, là kẻ khốn kiếp nào dám làm thương cháu trai bảo bối của bà.
Mẹ Triệu và ba Triệu nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng xuống lầu.
Ông cụ Triệu liền nói với con dâu: “Nhanh, liên hệ với vị đại sư đã xem bói cho Thiên Tứ, đi đón cô ấy, đích thân đến đón về đây cho tôi.”
Lúc này, Lam Viên không hề biết chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu, cô biết hôm nay Triệu Thiên Tứ sẽ không gặp chuyện gì, cho dù có xảy ra chuyện, nếu nhà họ Triệu không mời, cô cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện của người khác.
Lúc này cô đang đưa mẹ đến bệnh viện cùng bác sĩ thảo luận về việc phẫu thuật.
Ung thư vú giai đoạn đầu vẫn có thể chữa khỏi, nhưng cần phải đến bệnh viện lớn bên ngoài, mặc dù bệnh viện của họ cũng có thể chữa trị nhưng không có sự chắc chắn bằng bệnh viện bên ngoài.
“Cô Thẩm, tốt nhất là nên đến Bệnh viện Tống Thị ở Kinh đô đi, mặc dù Tống Thị là bệnh viện tư nhân nhưng chi phí cũng không cao, người dân bình thường cũng có thể chi trả, điều quan trọng nhất là ở đó có những bác sĩ giỏi nhất cả nước, bao gồm cả bác sĩ chuyên về ung thư vú, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô có thể đặt lịch hẹn, mỗi năm Tống Thị có quá nhiều người xếp hàng chờ khám, thường phải đặt trước ít nhất nửa năm.”
Lam Uyên cau mày, lâu như vậy ư.
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ thử đặt lịch, làm phiền ông rồi.”
Lam Viên tư vấn xong chuẩn bị đưa mẹ về, vừa đi đến cửa liền nhận được điện thoại của Thẩm Dật nói rằng nhà họ Triệu muốn mời cô đến một chuyến.
Lam Uyên nhìn đồng hồ rồi đáp: “Chị sẽ đưa mẹ về khách sạn trước, bảo họ chờ ở khách sạn chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.