Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng
Chương 24: Điền Gia Vượng (1)
Nhạc Tại Đương Hạ
04/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thừa Duệ nhìn bóng lưng cậu đã đi xa, ánh mắt cũng dịu đi phần nào, mặc kệ là vì lý do gì, ít nhất là nhóc con này vẫn còn thực tình xem bọn họ là người nhà.
Chỉ cần cậu vẫn giữ lại phần tình cảm này, sau này có thể bọn họ sẽ quay về giúp đỡ cậu.
Sau đó, hắn quay người trở về miếu, hai người thu hết tất cả vật dụng, tài sản vào trong không gian xong thì cùng đi vào trong núi.
Tuy nhiên, vì không đi cùng nên họ đã đi về hướng ngược lại với Cố Thừa Hỷ, khi hai người đã đi đến núi, bọn họ đánh dấu những nơi đã đi qua bằng ký hiệu, rồi vừa tìm dược liệu vừa nhặt củi.
Chờ họ đi đến khu vực vắng người, Chu Oánh lập tức đưa Cố Thừa Duệ vào trong không gian truyền nước biển.
Còn nàng thì tiếp tục tìm củi và dược liệu ở xung quanh.
Khi nàng đang buộc chặt bó củi, đột nhiên có tiếng gà hét thảm thiết truyền từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó có một vật gì đó nện vào người, khiến cho nàng giật mình la lên.
Sau đó, chân của nàng bị mất thăng bằng mà trực tiếp ngã xuống phần đất bên cạnh, mặc dù được gốc của một cái cây cản người lại, nhưng phần đầu của nàng theo đó mà đập lên thân cây, khiến nàng choáng váng không thôi, như có thêm mấy cái vòng có ngôi sao bay trên đầu, trong chốc lát, đôi mắt đã ngấn lệ vì đau.
Cây rìu trong tay cũng bị tuột mất, rơi thẳng xuống bụi cỏ dưới sườn núi cách đó không xa.
Lúc này, một người đàn ông to khỏe khoác da thỏ, cõng một cái sọt trên lưng nhanh chóng chui ra từ bên cạnh, khi hắn ta thấy được bộ dáng chật vật của nàng thì hắn ta sửng sốt một chút, cảm thấy tràn đầy áy náy, nói: "Xin lỗi cô nương, ngươi không có bị thương chứ?"
"Bị chấn động não nè có tính không, trên đầu ta chắc chắn là bị sưng một cục to bự rồi."- Sau khi Chu Oánh đã đứng vững, nàng xoa cái ót, liếc nhìn hắn ta một cái rồi tức giận nói.
Tên kia nghe vậy thì sửng sốt một chút, mặc dù hắn ta không hiểu chấn động não là bị gì, nhưng cũng hiểu sơ sơ ý nàng là bị đập đầu.
Sau đó, hắn ta gượng cười, gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi cô nương, lúc nãy ta thật sự không nhìn thấy ngươi, ta đền tội cho ngươi bằng con gà rừng này nha."
Hắn ta vừa dứt lời thì đi tới nhặt con gà trống lớn hoang dại - đã bị một mũi tên tiễn cho bay về trời – nằm dưới đất lên, hắn ta rút mũi tên ra rồi đưa con gà ấy cho nàng.
Chu Oánh quay đầu nhìn con gà trống lớn trong tay hắn ta, mặc dù cái đầu không lớn cho lắm nhưng mà nó mang màu sắc rất rực rỡ, trông cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó, nàng quay qua đánh giá cái tên to cao trước mặt mình, thấy tuy rằng khung xương của hắn ta rất lớn nhưng nhìn thì gầy tong teo, quần áo trên người cũng chắp chỗ này, vá chỗ kia, nghĩ rằng chắc hẳn điều kiện trong nhà hắn ta cũng không tốt.
Cố Thừa Duệ nhìn bóng lưng cậu đã đi xa, ánh mắt cũng dịu đi phần nào, mặc kệ là vì lý do gì, ít nhất là nhóc con này vẫn còn thực tình xem bọn họ là người nhà.
Chỉ cần cậu vẫn giữ lại phần tình cảm này, sau này có thể bọn họ sẽ quay về giúp đỡ cậu.
Sau đó, hắn quay người trở về miếu, hai người thu hết tất cả vật dụng, tài sản vào trong không gian xong thì cùng đi vào trong núi.
Tuy nhiên, vì không đi cùng nên họ đã đi về hướng ngược lại với Cố Thừa Hỷ, khi hai người đã đi đến núi, bọn họ đánh dấu những nơi đã đi qua bằng ký hiệu, rồi vừa tìm dược liệu vừa nhặt củi.
Chờ họ đi đến khu vực vắng người, Chu Oánh lập tức đưa Cố Thừa Duệ vào trong không gian truyền nước biển.
Còn nàng thì tiếp tục tìm củi và dược liệu ở xung quanh.
Khi nàng đang buộc chặt bó củi, đột nhiên có tiếng gà hét thảm thiết truyền từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó có một vật gì đó nện vào người, khiến cho nàng giật mình la lên.
Sau đó, chân của nàng bị mất thăng bằng mà trực tiếp ngã xuống phần đất bên cạnh, mặc dù được gốc của một cái cây cản người lại, nhưng phần đầu của nàng theo đó mà đập lên thân cây, khiến nàng choáng váng không thôi, như có thêm mấy cái vòng có ngôi sao bay trên đầu, trong chốc lát, đôi mắt đã ngấn lệ vì đau.
Cây rìu trong tay cũng bị tuột mất, rơi thẳng xuống bụi cỏ dưới sườn núi cách đó không xa.
Lúc này, một người đàn ông to khỏe khoác da thỏ, cõng một cái sọt trên lưng nhanh chóng chui ra từ bên cạnh, khi hắn ta thấy được bộ dáng chật vật của nàng thì hắn ta sửng sốt một chút, cảm thấy tràn đầy áy náy, nói: "Xin lỗi cô nương, ngươi không có bị thương chứ?"
"Bị chấn động não nè có tính không, trên đầu ta chắc chắn là bị sưng một cục to bự rồi."- Sau khi Chu Oánh đã đứng vững, nàng xoa cái ót, liếc nhìn hắn ta một cái rồi tức giận nói.
Tên kia nghe vậy thì sửng sốt một chút, mặc dù hắn ta không hiểu chấn động não là bị gì, nhưng cũng hiểu sơ sơ ý nàng là bị đập đầu.
Sau đó, hắn ta gượng cười, gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi cô nương, lúc nãy ta thật sự không nhìn thấy ngươi, ta đền tội cho ngươi bằng con gà rừng này nha."
Hắn ta vừa dứt lời thì đi tới nhặt con gà trống lớn hoang dại - đã bị một mũi tên tiễn cho bay về trời – nằm dưới đất lên, hắn ta rút mũi tên ra rồi đưa con gà ấy cho nàng.
Chu Oánh quay đầu nhìn con gà trống lớn trong tay hắn ta, mặc dù cái đầu không lớn cho lắm nhưng mà nó mang màu sắc rất rực rỡ, trông cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó, nàng quay qua đánh giá cái tên to cao trước mặt mình, thấy tuy rằng khung xương của hắn ta rất lớn nhưng nhìn thì gầy tong teo, quần áo trên người cũng chắp chỗ này, vá chỗ kia, nghĩ rằng chắc hẳn điều kiện trong nhà hắn ta cũng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.