Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng
Chương 23: Lên Núi
Nhạc Tại Đương Hạ
04/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thừa Duệ nghe xong thì nghiêm túc hồi tưởng lại những ký ức của nguyên chủ, hắn im lặng một lúc rồi mới sâu sắc trả lời: "Khó nói lắm, nghe nói vào khoảng vài năm trước đây, Hoàng Thượng là một vị vua anh minh, cần cù, yêu nước, yêu dân, làm người cũng rất hiền lành. Nhưng mấy năm trở lại đây, vị hoàng đế này càng ngày càng thay đổi, hay nghi ngờ từ cái lặt vặt cho tới cái quan trọng. Vì lẽ ấy, tất cả mọi người đều quy lý do Hoàng Thượng thay đổi là các hoàng tử, sự kéo bè kết phái tăng mạnh trên triều đình dẫn đến. Có điều, theo như những gì ta phân tích, bản tính của vị hoàng thượng này đã đa nghi sẵn rồi. Bởi vì, bây giờ những thế lực – đã nâng đỡ Hoàng Thượng lên vị trí này – nếu không phải là rời xa triều đình, thì cũng đang trên bờ vực xuống dốc, kể cả Cố gia, thế lực đã củng cố tiền tài cho Hoàng Thượng. Hơn thế nữa, quan trọng là cả đời công chúa Bình Dương không có duyên với con cái, cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì. Ồ đúng rồi, tam hoàng tử hiện đang ở phủ Đông Dương canh giữ hải quân, hắn ta kiểm soát không tốt lời của mình nói ra lắm thì phải, chúng ta có thể lấy thêm thông tin từ đó."
"Vậy chúng ta cứ chờ thêm đi."
"Ừm, không vội."
Sau khi hai người ăn cơm xong thì bắt tay vào nấu thuốc, đến lúc bọn họ dọn dẹp đồ đạc dụng cụ gần xong, đột nhiên có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần.
Chu Oánh lập tức quăng mấy đồ vật không nên xuất hiện ở thời cổ đại vào trong không gian, mà bên phía Cố Thừa Duệ thì hắn đứng dậy, đi về phía cửa.
"Tam ca, huynh và tẩu tử thật sự sống ở đây ạ?"- Con thứ của nhị phòng - Cố Thừa Hỷ khi nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đi lên hỏi.
"Ừ, đệ lên núi đốn củi à?"- Cố Thừa Duệ đáp lại, hắn thấy cái gùi sau lưng cậu thì lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy ạ, sau này đệ là người phụ trách việc đốn củi trong nhà đó."- Cố Thừa Hỷ cười khổ mà nói, sau đó cậu nghiêm túc đánh giá tình cảnh của hai người, rồi lo lắng hỏi: "Tam ca dạo này có khỏe không, huynh có thấy thân thể mình khá lên chút nào không?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm qua ta lên núi, may mắn tìm được một ít dược liệu, mang chúng lên trấn trên đổi được hai gói thuốc cùng với đồ ăn cầm cự."
"Trách không được tiểu đệ mới đứng ở chân núi thôi là đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc rồi."
"Đệ có muốn vào trong ngồi chút không?"
Cố Thừa Hỷ do dự một lúc rồi lắc đầu, cậu nói: "Thôi không sao đâu ạ, tiểu đệ còn phải đốn củi nữa, tam ca có muốn đi chung không?"
"Ngươi đi trước đi, để ta uống xong thuốc rồi lên núi sau."
"Vậy tiểu đệ đi trước một bước nha."- Cố Thừa Hỷ dứt lời, cậu quay người đi vào sâu trong rừng rậm.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì nghiêm túc hồi tưởng lại những ký ức của nguyên chủ, hắn im lặng một lúc rồi mới sâu sắc trả lời: "Khó nói lắm, nghe nói vào khoảng vài năm trước đây, Hoàng Thượng là một vị vua anh minh, cần cù, yêu nước, yêu dân, làm người cũng rất hiền lành. Nhưng mấy năm trở lại đây, vị hoàng đế này càng ngày càng thay đổi, hay nghi ngờ từ cái lặt vặt cho tới cái quan trọng. Vì lẽ ấy, tất cả mọi người đều quy lý do Hoàng Thượng thay đổi là các hoàng tử, sự kéo bè kết phái tăng mạnh trên triều đình dẫn đến. Có điều, theo như những gì ta phân tích, bản tính của vị hoàng thượng này đã đa nghi sẵn rồi. Bởi vì, bây giờ những thế lực – đã nâng đỡ Hoàng Thượng lên vị trí này – nếu không phải là rời xa triều đình, thì cũng đang trên bờ vực xuống dốc, kể cả Cố gia, thế lực đã củng cố tiền tài cho Hoàng Thượng. Hơn thế nữa, quan trọng là cả đời công chúa Bình Dương không có duyên với con cái, cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì. Ồ đúng rồi, tam hoàng tử hiện đang ở phủ Đông Dương canh giữ hải quân, hắn ta kiểm soát không tốt lời của mình nói ra lắm thì phải, chúng ta có thể lấy thêm thông tin từ đó."
"Vậy chúng ta cứ chờ thêm đi."
"Ừm, không vội."
Sau khi hai người ăn cơm xong thì bắt tay vào nấu thuốc, đến lúc bọn họ dọn dẹp đồ đạc dụng cụ gần xong, đột nhiên có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần.
Chu Oánh lập tức quăng mấy đồ vật không nên xuất hiện ở thời cổ đại vào trong không gian, mà bên phía Cố Thừa Duệ thì hắn đứng dậy, đi về phía cửa.
"Tam ca, huynh và tẩu tử thật sự sống ở đây ạ?"- Con thứ của nhị phòng - Cố Thừa Hỷ khi nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đi lên hỏi.
"Ừ, đệ lên núi đốn củi à?"- Cố Thừa Duệ đáp lại, hắn thấy cái gùi sau lưng cậu thì lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy ạ, sau này đệ là người phụ trách việc đốn củi trong nhà đó."- Cố Thừa Hỷ cười khổ mà nói, sau đó cậu nghiêm túc đánh giá tình cảnh của hai người, rồi lo lắng hỏi: "Tam ca dạo này có khỏe không, huynh có thấy thân thể mình khá lên chút nào không?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm qua ta lên núi, may mắn tìm được một ít dược liệu, mang chúng lên trấn trên đổi được hai gói thuốc cùng với đồ ăn cầm cự."
"Trách không được tiểu đệ mới đứng ở chân núi thôi là đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc rồi."
"Đệ có muốn vào trong ngồi chút không?"
Cố Thừa Hỷ do dự một lúc rồi lắc đầu, cậu nói: "Thôi không sao đâu ạ, tiểu đệ còn phải đốn củi nữa, tam ca có muốn đi chung không?"
"Ngươi đi trước đi, để ta uống xong thuốc rồi lên núi sau."
"Vậy tiểu đệ đi trước một bước nha."- Cố Thừa Hỷ dứt lời, cậu quay người đi vào sâu trong rừng rậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.